Rất Khó Không Yêu
-
Quyển 2 - Chương 8-1
Ôm nhau ngủ lúc tỉnh lại đã sáng sớm.
Vui Giai Thần còn chưa mở mắt đã cảm thấy một trận co rút đau đớn quen thuộc ở bụng dưới, đột nhiên có dự cảm không tốt, cô cử động thân thể, quả nhiên, một lượng dịch thủy lớn trào ra, cơ thể cô thoáng cái cứng lại.
Phần bụng giống như có một bàn tay siết chặt, dịch thủy dưới thân trào ra như không có gì cản trở.
"Sao vậy?" Giọng nói nam tính vang lên bên tai, không phải là khàn khàn khó chịu lúc tỉnh dậy, mà là âm sắc trong trẻo.
thật mất mặt, việc này bảo cô phải nói sao? Sau đó cô đột nhiên phát hiện, mình lại ngủ trong ngực hắn, vậy...
Tống Hãn cũng phát hiện có gì không đúng, đưa tay chạm vào giữa hai chân cô, cúi đầu xem xét, màu đỏ nổi bật trên ngón tay giữa, cũng khiến cho người đàn ông nổi tiếng thông minh cơ trí cũng lập tức ngơ ngẩn.
cô có thể tự chôn sống mình không? Vu Giai Thần âm thầm rên rỉ, lật người ôm chăn, gương mặt vùi sâu vào, không bao giờ muốn... chui ra nữa.
hắn là giáo sư hóa học đó, kết cấu cùng phản ứng tự nhiên của cơ thể tất nhiên là hiểu rõ, liếc nhìn cũng biết rõ tình huống của cô.
Sau một lúc im lặng hắn rốt cuộc mở miệng, "Thời gian lần này, hình như không đúng."
Vu Giai Thần cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy rồi, khuôn mặt càng vùi sâu, không nói một lời. hắn hiểu cô vô cùng rõ, kể cả chu kì sinh lí.
Chu kì lần này không chính xác, trước sáu ngày, nhất định là trong khoảng thời gian này cảm xúc của cô thay đổi quá lớn, ảnh hưởng tới chu kì sinh lí.
A, a, a, cô thật sự không muốn sống, rõ ràng...
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, biết rõ mình không nên nói bất cứ lời gì, yên lặng rời giường, đi vào phòng tắm, mấy phút sau đi ra, xoay người ôm lấy người nào đó vẫn dúi mặt vào chăn dáng vẻ không biết phải làm sao.
"A! anh làm gì vậy?"
Tống Hãn không nói lời nào, ôm cô vào phòng tắm, "Tắm rửa đi." anh biết rõ vào ngày đó cơ thể cô luôn khó chịu.
cô đứng yên, nhìn anh quay người ra ngoài, vội vàng nói, "Ga giường..." Khẳng định bị cô làm cho thê thảm rồi.
"Yên tâm, anh sẽ xử lí."
cô nhẹ nhàng thở ra, cho tới giờ đều là như thế, cô hận anh, sợ anh, tuy nhiên cô lại vô cùng rõ ràng, mọi chuyện giao cho anh thì hoàn toàn có thể yên tâm.
Sau khi Tống Hãn đi ra ngoài, cô mới hoàn toàn bình tĩnh lại, mở vòi sen, tắm rửa.
Đợi lúc cô tắm rửa xong choàng khăn tắm, đột nhiên cô phát hiện một việc vô cùng vô cùng khó xử, băng vệ sinh của cô, đã dùng hết rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô ngẩn người, không có cách nào phản ứng.
Cửa phòng tắm bị gõ nhẹ, Tống Hãn đứng đó nhìn cô, thấy bàn tay nhỏ bé trắng noãn nắm chặt cổ áo choàng tắm, dáng vẻ không biết phải làm thế nào.
Lúc này Vu Giai Thần, nhìn hết sức nhỏ bé và yếu ớt, căn bản là không có một chút xíu cao ngạo nào. Hay là, ở trước mặt anh, cô từ trước tới giờ đềukhông có chút kiêu căng.
anh thở dài, đưa túi giấy cho cô.
Hoang mang cầm lấy túi giấy, phát hiện bên trong là băng vệ sinh, nhãn hiệu quen thuộc cô lại ngây người. cô thật sự không ngờ, anh tỉ mỉ như vậy.
"Xử lí xong rồi xuống nhà, anh đi làm bữa sáng."
Cửa phòng tắm được đóng lại, cô ôm túi giấy ngây ngốc đứng yên đó, mãi sau, cảm giác mắt có chút chua xót, mới bắt đầu xử lí mọi việc.
Tất cả mọi người đều nói, Tống Hãn là một người đàn ông vô cùng tin cậy luôn khiến người ta có cảm giác ỷ lại, bất cứ chuyện gì vào trong tay anh, đều có thể giải quyết nhanh chóng gọn gàng.
Vu Giai Thần cầm canh cá chậm rãi uống, nhìn người đàn ông đang ngồi xử lí công việc, vẻ mặt mơ màng.
Đây là một cảm giác vô cùng kì quái không cách nào hình dung được.
Ba ngày này, anh vẫn ở cạnh cô, ngoại trừ đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, thì không đi đâu hết.
Bọn họ vẫn không nói chuyện với nhau như trước, nhưng chỉ cần một ánh mắt, anh cũng biết cô muốn gì, mà cô, cho dù anh không mở miệng nóichuyện, cũng có thể hiểu tâm trạng của anh thế nào, ví dụ như lúc này, cô biết rõ, tâm trạng của anh khá tốt, trong ba ngày này đều như vậy.
Hôm đó cô từ trong phòng đi ra, nhìn những món trên bàn ăn: ly sữa nóng, trứng gà ốp cùng bánh mì nướng, món ăn vừa dinh dưỡng lại còn thuận tiện.
Trong khoảng thời gian cô tắm, anh đã dọn và đổi ga giường, chăn mền đồng thời ra ngoài mua băng vệ sinh giúp cô, lại còn làm xong bữa sáng đâu vào đấy, nhanh chóng mà hiệu quả.
Sau khi ăn xong bữa sáng cô nghĩ anh sẽ giống như bình thường tới phòng nghiên cứu, nhưng không, sau khi gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, cônghe được rõ ràng ý tứ, anh không tới phòng nghiên cứu, mọi chuyện liên hệ bằng điện thoại.
Sau đó, anh vẫn ở trong nhà, không đi ra ngoài.
Ngày đó, cơ thể cô vô cùng vô cùng khó chịu, sau khi ăn sáng, bụng cô vẫn đau nhức, muốn đợi anh đi rồi cô sẽ nằm trên giường cả ngày, hi vọng giấc ngủ sẽ giúp cô ngăn cơn đau.
Nhưng anh lại không đi. cô càng lúc càng đau, thật sự không cố được vứt bỏ thể diện, mặt tái nhợt đứng dậy, "Em muốn đi ngủ."
Lúc cô vịn cầu thang chuẩn bị lên nhà, bị anh ôm lấy, "Đừng cử động." Ba chữ đơn giản ngăn cản hành động giãy dụa của cô, khi anh đặt cô lên giường giúp cô đắp chăn, đột nhiên mũi cô cảm thấy chua xót, rất chua xót.
rõ ràng, anh không nói những câu dịu dàng, không làm bất cứ chuyện lãng mạn gì, nhưng sao cô lại cảm thấy ấm áp.
một loại cảm giác chua xót nhưng lại ấm áp chưa bao giờ có.
Thế nên lúc anh quay người, đột nhiên cô xúc động nắm chặt tay anh.
anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, không nhìn cô, cũng không đẩy tay cô ra.
Lúc cầm tay anh, nước mắt cô lập tức chảy ra, thật may là anh không quay đầu lại, không thấy dáng vẻ khó coi của cô.
Lúc nhỏ, anh đối xử với cô rất tốt, mỗi ngày đều tới nhà trẻ đón cô, dắt tay cô qua đường, mua đồ ăn vặt cho cô, mặc kệ để cô làm nũng trong ngựcanh. Sau khi lớn lên, trong trí nhớ của cô đều là sự uy hiếp của anh, anh biến thai, những ấm áp đó... từng chút từng chút rời xa.
Sau khi biết rõ chân tướng, cô một lòng muốn rời xa anh, vĩnh viễn rời bỏ anh, đời này không bao giờ muốn có quan hệ gì với anh nữa. Nhưng hôm nay, giờ phút này, cô đột nhiên nghĩ đến, cậu bé dịu dàng năm đó, lúc biết a mẹ cùng tự tử bỏ lại anh, sẽ tuyệt vọng khổ sở tới mức nào.
Vào năm bảy tuổi, anh đã mất đi người thân nhất trên đời.
Đột nhiên, cô phát hiện, bản thân không có cách nào hận anh nữa rồi, muốn hận điều gì? Ba của cô khiến anh tổn thương, dù thế nào nếu đổi lại làcô, cũng sẽ lựa chọn trả thù giống anh.
Cũng có thể giống như lời Lôi Á Lực, oán hận sâu như vậy, nhưng anh chưa hề tổn thương cô.
Đến tận bây giờ, lúc cô không thoải mái, anh cũng ở cạnh cô, khiến nước mắt cô vòng quanh mi. Chỗ sâu kín nhất trong nội tâm bỗng chốc mềm mại.
Bọn họ đã trải qua một thời gian dài khổ cực, rốt cuộc, anh thở dài, ngồi canh cô, đưa tay lau nhẹ nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói, "Ngủ đi." khôngnói ra câu tiếp theo là, anh sẽ ở cạnh cô.
Nhưng cô lại hiểu rõ.
Nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng áp vào má, chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy bình yên chưa bao giờ có được.
Lúc tỉnh lại, vẫn là tiếng gió lạnh như trước, nhưng người kia vẫn bình thản.
thật ra, mọi thứ vẫn như trước, nhưng hình như, có chỗ nào đó không giống trước.
Lúc hai người ở chung, càng lúc càng tự nhiên, mặc dù không có trao đổi, anh làm chuyện của anh, cô xem sách của cô, nhưng bầu không khí thân thuộc này, rõ ràng tới mức người ta muốn bỏ qua cũng khó.
Hai người ở trong nhà, nấu nướng anh sẽ làm, chuyện này cũng không có gì kinh ngạc, trước kia cũng như thế, cô là đại tiểu thư sống sung sướng, mà người đàn ông này trời sinh đã có năng lực như vậy, làm những chuyện vụn vặt trong nhà, cũng toát lên khí chất thanh nhã.
Tài nấu nướng của anh rất tốt, nhưng bởi vì công việc bận rộn mà không thường xuyên xuống bếp, mấy ngày này, một ngày ba bữa của cô đều doanh đảm nhiệm đấy. Mà cả canh cá, anh cũng làm cho cô.
trên đời này còn có việc anh không biết hoặc không thể làm sao?
Ba ngày trôi qua vô cùng bình yên, vô cùng ấm áp, giống như ba ngày trước kia anh đưa cô đi Nhật, bọn họ cái gì cũng không có, không hận thù,không căm ghét, cứ bình thản du ngoạn, làm những điều cô muốn.
Những đồ vật trong nhà cũng có thay đổi, trước kia cô không phát hiện, nhưng bây giờ, cô thấy được.
Cảm giác như vậy, là sau khi anh và cô không còn khúc mắc.
Mùa xuân ở Đài Loan tới sớm, cây xanh, bãi cỏ trổ mầm mới, báo hiệu tin tức mùa xuân về.
Nhìn cảnh xuân tươi đẹp, đột nhiên anh hỏi cô, có muốn đi đâu không.
Ánh mắt cô nhìn anh như là nhìn động vật kì lạ, anh vẫn bình thản, cô sững sờ hồi lâu, không thể tin được anh muốn... hẹn hò với cô?
một chuyện bình thường mà những đôi yêu nhau thường làm, đặt trên người anh, quả thực khiến người ta....
"Em..." cô chần chừ, vẫn chưa phản ứng kịp.
Tính nhẫn nại của anh vô cùng tốt, yên lặng chờ không thúc giục.
Chuyện này quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn cô không nghĩ ra muốn đi đâu, thật ra, cô cũng không có kinh nghiệp gì, trước kia ở cùng mộtchỗ với Vương Tĩnh Kiệt, cô lúc nào cũng thất thần.
Cuối cùng, bọn họ làm chuyện bình thường nhất mà các đôi tình nhân thường làm, đi ăn cơm, xem phim, dạo phố.
Nhà hàng nhìn rất đẹp, đồ ăn ngon, bộ phim buổi chiều đi xem phim, dạo phố... cô cúi đầu nhìn mười ngón tay đan vào nhau, lại ngước mắt nhìn người đàn ông đẹp trai đang đứng bên cạnh, trong lòng tràn ngập ngọt nào, lại có chút chua xót.
anh vẫn luôn đưa ra tin tức chứng tỏ mình thích cô, trước kia cô hoàn toàn không để ý, bây giờ cô thấy được, lại cảm thấy mâu thuẫn.
Lúc anh nắm tay cô, cái gì cũng không làm, chỉ đi dạo, nhưng sao cô lại thấy... hạnh phúc. Cái loại cảm giác hạnh phúc mà lúc trước cô vô cùng hâm mộ khi trông thấy An An và Sở Phái ở cùng một chỗ.
cô cảm thấy hạnh phúc, cô lại có thể cảm nhận được hạnh phúc, hơn nữa cảm giác này lại do anh mang tới. Trong khoảng khắc đó, đột nhiên cô cảm thấy trên đời này, chỉ có anh, mới có thể mang lại cảm giác hạnh phúc tới cho cô, mới có thể ảnh hưởng tới cô sâu như vậy.
Vui Giai Thần còn chưa mở mắt đã cảm thấy một trận co rút đau đớn quen thuộc ở bụng dưới, đột nhiên có dự cảm không tốt, cô cử động thân thể, quả nhiên, một lượng dịch thủy lớn trào ra, cơ thể cô thoáng cái cứng lại.
Phần bụng giống như có một bàn tay siết chặt, dịch thủy dưới thân trào ra như không có gì cản trở.
"Sao vậy?" Giọng nói nam tính vang lên bên tai, không phải là khàn khàn khó chịu lúc tỉnh dậy, mà là âm sắc trong trẻo.
thật mất mặt, việc này bảo cô phải nói sao? Sau đó cô đột nhiên phát hiện, mình lại ngủ trong ngực hắn, vậy...
Tống Hãn cũng phát hiện có gì không đúng, đưa tay chạm vào giữa hai chân cô, cúi đầu xem xét, màu đỏ nổi bật trên ngón tay giữa, cũng khiến cho người đàn ông nổi tiếng thông minh cơ trí cũng lập tức ngơ ngẩn.
cô có thể tự chôn sống mình không? Vu Giai Thần âm thầm rên rỉ, lật người ôm chăn, gương mặt vùi sâu vào, không bao giờ muốn... chui ra nữa.
hắn là giáo sư hóa học đó, kết cấu cùng phản ứng tự nhiên của cơ thể tất nhiên là hiểu rõ, liếc nhìn cũng biết rõ tình huống của cô.
Sau một lúc im lặng hắn rốt cuộc mở miệng, "Thời gian lần này, hình như không đúng."
Vu Giai Thần cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy rồi, khuôn mặt càng vùi sâu, không nói một lời. hắn hiểu cô vô cùng rõ, kể cả chu kì sinh lí.
Chu kì lần này không chính xác, trước sáu ngày, nhất định là trong khoảng thời gian này cảm xúc của cô thay đổi quá lớn, ảnh hưởng tới chu kì sinh lí.
A, a, a, cô thật sự không muốn sống, rõ ràng...
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, biết rõ mình không nên nói bất cứ lời gì, yên lặng rời giường, đi vào phòng tắm, mấy phút sau đi ra, xoay người ôm lấy người nào đó vẫn dúi mặt vào chăn dáng vẻ không biết phải làm sao.
"A! anh làm gì vậy?"
Tống Hãn không nói lời nào, ôm cô vào phòng tắm, "Tắm rửa đi." anh biết rõ vào ngày đó cơ thể cô luôn khó chịu.
cô đứng yên, nhìn anh quay người ra ngoài, vội vàng nói, "Ga giường..." Khẳng định bị cô làm cho thê thảm rồi.
"Yên tâm, anh sẽ xử lí."
cô nhẹ nhàng thở ra, cho tới giờ đều là như thế, cô hận anh, sợ anh, tuy nhiên cô lại vô cùng rõ ràng, mọi chuyện giao cho anh thì hoàn toàn có thể yên tâm.
Sau khi Tống Hãn đi ra ngoài, cô mới hoàn toàn bình tĩnh lại, mở vòi sen, tắm rửa.
Đợi lúc cô tắm rửa xong choàng khăn tắm, đột nhiên cô phát hiện một việc vô cùng vô cùng khó xử, băng vệ sinh của cô, đã dùng hết rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô ngẩn người, không có cách nào phản ứng.
Cửa phòng tắm bị gõ nhẹ, Tống Hãn đứng đó nhìn cô, thấy bàn tay nhỏ bé trắng noãn nắm chặt cổ áo choàng tắm, dáng vẻ không biết phải làm thế nào.
Lúc này Vu Giai Thần, nhìn hết sức nhỏ bé và yếu ớt, căn bản là không có một chút xíu cao ngạo nào. Hay là, ở trước mặt anh, cô từ trước tới giờ đềukhông có chút kiêu căng.
anh thở dài, đưa túi giấy cho cô.
Hoang mang cầm lấy túi giấy, phát hiện bên trong là băng vệ sinh, nhãn hiệu quen thuộc cô lại ngây người. cô thật sự không ngờ, anh tỉ mỉ như vậy.
"Xử lí xong rồi xuống nhà, anh đi làm bữa sáng."
Cửa phòng tắm được đóng lại, cô ôm túi giấy ngây ngốc đứng yên đó, mãi sau, cảm giác mắt có chút chua xót, mới bắt đầu xử lí mọi việc.
Tất cả mọi người đều nói, Tống Hãn là một người đàn ông vô cùng tin cậy luôn khiến người ta có cảm giác ỷ lại, bất cứ chuyện gì vào trong tay anh, đều có thể giải quyết nhanh chóng gọn gàng.
Vu Giai Thần cầm canh cá chậm rãi uống, nhìn người đàn ông đang ngồi xử lí công việc, vẻ mặt mơ màng.
Đây là một cảm giác vô cùng kì quái không cách nào hình dung được.
Ba ngày này, anh vẫn ở cạnh cô, ngoại trừ đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, thì không đi đâu hết.
Bọn họ vẫn không nói chuyện với nhau như trước, nhưng chỉ cần một ánh mắt, anh cũng biết cô muốn gì, mà cô, cho dù anh không mở miệng nóichuyện, cũng có thể hiểu tâm trạng của anh thế nào, ví dụ như lúc này, cô biết rõ, tâm trạng của anh khá tốt, trong ba ngày này đều như vậy.
Hôm đó cô từ trong phòng đi ra, nhìn những món trên bàn ăn: ly sữa nóng, trứng gà ốp cùng bánh mì nướng, món ăn vừa dinh dưỡng lại còn thuận tiện.
Trong khoảng thời gian cô tắm, anh đã dọn và đổi ga giường, chăn mền đồng thời ra ngoài mua băng vệ sinh giúp cô, lại còn làm xong bữa sáng đâu vào đấy, nhanh chóng mà hiệu quả.
Sau khi ăn xong bữa sáng cô nghĩ anh sẽ giống như bình thường tới phòng nghiên cứu, nhưng không, sau khi gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, cônghe được rõ ràng ý tứ, anh không tới phòng nghiên cứu, mọi chuyện liên hệ bằng điện thoại.
Sau đó, anh vẫn ở trong nhà, không đi ra ngoài.
Ngày đó, cơ thể cô vô cùng vô cùng khó chịu, sau khi ăn sáng, bụng cô vẫn đau nhức, muốn đợi anh đi rồi cô sẽ nằm trên giường cả ngày, hi vọng giấc ngủ sẽ giúp cô ngăn cơn đau.
Nhưng anh lại không đi. cô càng lúc càng đau, thật sự không cố được vứt bỏ thể diện, mặt tái nhợt đứng dậy, "Em muốn đi ngủ."
Lúc cô vịn cầu thang chuẩn bị lên nhà, bị anh ôm lấy, "Đừng cử động." Ba chữ đơn giản ngăn cản hành động giãy dụa của cô, khi anh đặt cô lên giường giúp cô đắp chăn, đột nhiên mũi cô cảm thấy chua xót, rất chua xót.
rõ ràng, anh không nói những câu dịu dàng, không làm bất cứ chuyện lãng mạn gì, nhưng sao cô lại cảm thấy ấm áp.
một loại cảm giác chua xót nhưng lại ấm áp chưa bao giờ có.
Thế nên lúc anh quay người, đột nhiên cô xúc động nắm chặt tay anh.
anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, không nhìn cô, cũng không đẩy tay cô ra.
Lúc cầm tay anh, nước mắt cô lập tức chảy ra, thật may là anh không quay đầu lại, không thấy dáng vẻ khó coi của cô.
Lúc nhỏ, anh đối xử với cô rất tốt, mỗi ngày đều tới nhà trẻ đón cô, dắt tay cô qua đường, mua đồ ăn vặt cho cô, mặc kệ để cô làm nũng trong ngựcanh. Sau khi lớn lên, trong trí nhớ của cô đều là sự uy hiếp của anh, anh biến thai, những ấm áp đó... từng chút từng chút rời xa.
Sau khi biết rõ chân tướng, cô một lòng muốn rời xa anh, vĩnh viễn rời bỏ anh, đời này không bao giờ muốn có quan hệ gì với anh nữa. Nhưng hôm nay, giờ phút này, cô đột nhiên nghĩ đến, cậu bé dịu dàng năm đó, lúc biết a mẹ cùng tự tử bỏ lại anh, sẽ tuyệt vọng khổ sở tới mức nào.
Vào năm bảy tuổi, anh đã mất đi người thân nhất trên đời.
Đột nhiên, cô phát hiện, bản thân không có cách nào hận anh nữa rồi, muốn hận điều gì? Ba của cô khiến anh tổn thương, dù thế nào nếu đổi lại làcô, cũng sẽ lựa chọn trả thù giống anh.
Cũng có thể giống như lời Lôi Á Lực, oán hận sâu như vậy, nhưng anh chưa hề tổn thương cô.
Đến tận bây giờ, lúc cô không thoải mái, anh cũng ở cạnh cô, khiến nước mắt cô vòng quanh mi. Chỗ sâu kín nhất trong nội tâm bỗng chốc mềm mại.
Bọn họ đã trải qua một thời gian dài khổ cực, rốt cuộc, anh thở dài, ngồi canh cô, đưa tay lau nhẹ nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói, "Ngủ đi." khôngnói ra câu tiếp theo là, anh sẽ ở cạnh cô.
Nhưng cô lại hiểu rõ.
Nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng áp vào má, chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy bình yên chưa bao giờ có được.
Lúc tỉnh lại, vẫn là tiếng gió lạnh như trước, nhưng người kia vẫn bình thản.
thật ra, mọi thứ vẫn như trước, nhưng hình như, có chỗ nào đó không giống trước.
Lúc hai người ở chung, càng lúc càng tự nhiên, mặc dù không có trao đổi, anh làm chuyện của anh, cô xem sách của cô, nhưng bầu không khí thân thuộc này, rõ ràng tới mức người ta muốn bỏ qua cũng khó.
Hai người ở trong nhà, nấu nướng anh sẽ làm, chuyện này cũng không có gì kinh ngạc, trước kia cũng như thế, cô là đại tiểu thư sống sung sướng, mà người đàn ông này trời sinh đã có năng lực như vậy, làm những chuyện vụn vặt trong nhà, cũng toát lên khí chất thanh nhã.
Tài nấu nướng của anh rất tốt, nhưng bởi vì công việc bận rộn mà không thường xuyên xuống bếp, mấy ngày này, một ngày ba bữa của cô đều doanh đảm nhiệm đấy. Mà cả canh cá, anh cũng làm cho cô.
trên đời này còn có việc anh không biết hoặc không thể làm sao?
Ba ngày trôi qua vô cùng bình yên, vô cùng ấm áp, giống như ba ngày trước kia anh đưa cô đi Nhật, bọn họ cái gì cũng không có, không hận thù,không căm ghét, cứ bình thản du ngoạn, làm những điều cô muốn.
Những đồ vật trong nhà cũng có thay đổi, trước kia cô không phát hiện, nhưng bây giờ, cô thấy được.
Cảm giác như vậy, là sau khi anh và cô không còn khúc mắc.
Mùa xuân ở Đài Loan tới sớm, cây xanh, bãi cỏ trổ mầm mới, báo hiệu tin tức mùa xuân về.
Nhìn cảnh xuân tươi đẹp, đột nhiên anh hỏi cô, có muốn đi đâu không.
Ánh mắt cô nhìn anh như là nhìn động vật kì lạ, anh vẫn bình thản, cô sững sờ hồi lâu, không thể tin được anh muốn... hẹn hò với cô?
một chuyện bình thường mà những đôi yêu nhau thường làm, đặt trên người anh, quả thực khiến người ta....
"Em..." cô chần chừ, vẫn chưa phản ứng kịp.
Tính nhẫn nại của anh vô cùng tốt, yên lặng chờ không thúc giục.
Chuyện này quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn cô không nghĩ ra muốn đi đâu, thật ra, cô cũng không có kinh nghiệp gì, trước kia ở cùng mộtchỗ với Vương Tĩnh Kiệt, cô lúc nào cũng thất thần.
Cuối cùng, bọn họ làm chuyện bình thường nhất mà các đôi tình nhân thường làm, đi ăn cơm, xem phim, dạo phố.
Nhà hàng nhìn rất đẹp, đồ ăn ngon, bộ phim buổi chiều đi xem phim, dạo phố... cô cúi đầu nhìn mười ngón tay đan vào nhau, lại ngước mắt nhìn người đàn ông đẹp trai đang đứng bên cạnh, trong lòng tràn ngập ngọt nào, lại có chút chua xót.
anh vẫn luôn đưa ra tin tức chứng tỏ mình thích cô, trước kia cô hoàn toàn không để ý, bây giờ cô thấy được, lại cảm thấy mâu thuẫn.
Lúc anh nắm tay cô, cái gì cũng không làm, chỉ đi dạo, nhưng sao cô lại thấy... hạnh phúc. Cái loại cảm giác hạnh phúc mà lúc trước cô vô cùng hâm mộ khi trông thấy An An và Sở Phái ở cùng một chỗ.
cô cảm thấy hạnh phúc, cô lại có thể cảm nhận được hạnh phúc, hơn nữa cảm giác này lại do anh mang tới. Trong khoảng khắc đó, đột nhiên cô cảm thấy trên đời này, chỉ có anh, mới có thể mang lại cảm giác hạnh phúc tới cho cô, mới có thể ảnh hưởng tới cô sâu như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook