Rất Khó Không Yêu
Quyển 2 - Chương 1-1

Khi... tỉnh lại, vừa vặn là sáng sớm.

Cửa sổ khép hờ, theo làn gió nhẹ sương mù lẻn vào qua khe cửa.

Sáng sớm chim chóc đậu trên cành hót ríu rít, nhảy nhót trên tàng cây, ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua khe lá.

Tất cả, yên lặng,bình yên, nhưng cảm giác lại không chân thực.

Cố gắng nâng mí mắt, đôi mắt mờ mịt nhìn qua bông tuyết trắng trên hiên nhà, lặng yên không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng chậm chạp như cũ.

cô, còn sống, hay đã chết rồi?

Ký ức là một thứ vô cùng đáng ghét, nó sẽ không vì mình hôn mê bao lâu mà biến mất. Cố tình, lúc này cô hoàn toàn tỉnh táo.

Những thống khổ kia, những... đau đớn, tới cực điểm đến mức tuyệt vọng, giống như thủy triều dồn dập trào tới.

"Tỉnh?" Giọng nói quen thuộc vang lên, xuyên qua làn hơi nước theo gió truyền đến.

Cơ thể cô theo phản xạ rùng mình, tất cả tế bào thần kinh toàn thân cao thấp trong khoảnh khắc đó đều khôi phục cảm giác, đau đến mức chết đi, đau đến mức không thể hô hấp.

Hóa ra, cô còn sống.

Nhưng tại sao lại còn sống? Trừng mắt nhìn từng giọt từng giọt chất lỏng theo dây truyền đi vào cơ thể mình, hận không thể giữ nó lại, sao lại để côtiếp tục chịu đau đớn!

"cô cho rằng một lọ thuốc một nhát dao, có thể giải thoát?" Giọng điệu trào phúng vang lên, "Vu Giai Thần, không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!"

cô chậm rãi quay đầu, nhìn về phía hắn.

Trong nháy mắt đó, cô có chút nghi hoặc.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế salon kia, là Vu Tống Hãn, chính là người lớn lên với cô, nhưng dường như cũng không phải là hắn. Vẫn là người đàn ông sạch sẽ nho nhã, là người luôn bình tĩnh trước mọi việc, nhưng bây giờ hắn... không giống như trước. cô có thể nhận ra, tâm trạng của hắnđang ở ranh giới không thể khống chế.

rõ ràng, ánh mắt của hắn, giọng nói của hắn vẫn như trước bình tĩnh lạnh nhạt, vì sao cô lại có ảo giác như vậy?

Nhưng cô mệt mỏi quá, vô cùng mệt, cô không muốn tìm tòi thêm. Mười mấy năm qua, cô không có một ngày yên ổn, bây giờ cô càng không muốn tìm hiểu.

Tại sao phải cứu cô? Vì sao không để cô chết? cô không muốn sống, quá đau khổ, tội của cô quá nặng.

cô quay đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Mệt mỏi quá, nếu như có thể vĩnh viễn ngủ không tỉnh lại, thì tốt quá.

không sao, một lần không thành, còn có lần sau. Chắc chắn sẽ có một lần thành công, đúng không? Nhưng mà, thật sự mệt mỏi.

"Còn muốn tử tự lần nữa?"

"..." cô trầm mặc, không nói lời nào, không ngạc nhiên tại sao hắn có thể hiểu rõ cô như vậy. Giống như cô cũng không cảm thấy kì lạ vì sao vừa tỉnh lại thấy hắn.

"Nhớ rõ trước kia tôi nói gì không?" hắn từng bước một tới gần, khí tức tươi mát đặc trưng của hắn quẩn quanh chóp mũi cô, quen thuộc tới mức làmcô đau đớn, "Chết rất dễ dàng, sống mới là khó khăn nhất. Mà cô, Vu Giai Thẩn, cô phải sống cho tôi."

Vì sao? Vì sao? Tay của cô siết chặt ga giường, cho dù lúc này không có sức lực, nhưng cũng vẫn cảm thấy lòng bàn tay đau nhói.

"Nhớ kĩ không?"

cô nhắm mắt không nói một lời.

"Tại..."

"Ah! Tiểu thư tỉnh?" một tiếng thét lên phá vỡ không khí căng thẳng của hai người, một cô gái xinh xắn chạy vội đến, mang theo không khí vui tươi, mùi thơm của bữa sáng lập tức xông vào mũi, bánh quẩy, sữa đậu nành, tất cả các loại, cùng với căn phòng bệnh lạnh lẽo này hoàn toàn đối lập.

"Tiểu thư, người rốt cuộc tỉnh, người không biết Tống tiên sinh..."

"Lô tiểu thư, làm phiền cô mở cửa sổ ra, được không?" Giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa lễ độ cắt đứt lời mà vị Lô tiểu thư định nói... có thể coi là chủ đề bị cắt đứt, Lô tiểu thư hoàn toàn không chú ý.

"À, được." Nghe lời xoay người mở cửa sổ, thói quen nghề nghiệp khiến cô nhớ tới muốn hỏi: "Tiểu thư đã tỉnh bao lâu? đã gọi bác sĩ chưa?"

Đáy mắt Tống Hãn khẽ co rút, mấp máy môi, đưa tay, đè vào chuông trên vách tường phòng bệnh.

Ô, rõ ràng là chưa gọi? Chuyện này không giống tác phong của hắn. Lô Nhã Phỉ y tá chăm sóc riêng cho Vu Giai Thần khẽ cau mày, cảm thấy khôngrõ.

Người đàn ông anh tuấn xuất trần, nho nhã bất phàm, những từ như vậy đặt trên người hắn, giống như không đủ để hình dung một phần vạn hắn.

Lúc Vu tiểu thư được đưa tới bệnh viện, một giây đó, anh ta vẫn luôn tỉnh táo tự kiềm chế. Gương mặt vẫn bình tĩnh, thần sắc thản nhiên, giống như bất cứ chuyện gì trước mặt anh ta, đều có thể giải quyết ổn thỏa.

Trong lúc Vu tiểu thư hôn mê, ba ngày này cô thành y tá riêng chăm sóc cho cô ấy, quả thật là phúc lợi lớn lao, Á, nói như vậy không phải là tốt lắm... nhưng trong lòng cô thầm thấy may mắn, bởi vì ở cạnh chăm sóc Vu tiểu thư, chẳng khác nào ở cạnh người đàn ông này.

cô lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh ta, xem thái độ quyết đoán của anh ta khi xử lí công việc, lúc nào cần làm gì nói gì đều làm đâu ra đấy, quả thậtlà mê người.

Dù lúc Vu tiểu thư ở thời điểm nguy hiểm nhất, bác sĩ nói có thể không cứu được, anh ta cũng chỉ bình tĩnh nói một câu: "Cứu, bất cứ giá nào cũng phải cứu sống cô ấy."

Thần sắc lúc đấy, cả đời này cô không quên được. rõ ràng là tỉnh táo nhưng lại vô cùng điên cuồng: rõ ràng là kiềm chế, nhưng ngược lại là hoàn toànkhông khống chế được.

À, cô dùng từ lung tùng gì đây. Tóm lại, vị Tống tiên sinh này, trời sinh có loại khí chất nho nhã lạnh nhạt, khiến người ta không nhịn được muốn tới gần, muốn ỷ lại, muốn dựa vào anh ta.

Trong mắt Lô Phỉ Nhã, lúc Vu tiểu thư tỉnh lại phải gọi bác sĩ sang kiểm tra đó là một chuyện vô cùng nhỏ nhặt, điều này Tống tiên sinh hẳn không thể quên chứ.

anh ta rõ ràng rất quan tâm...

Tất cả nghi vấn, lúc bác sĩ y tá dồn dập bước vào hoàn toàn bị ngừng lại rồi.

Uống cả một lọ thuốc ngủ, sau khi rửa sạch dạ dày, tất cả đều ổn thỏa.

Vấn đề khó giải quyết hơn là ở cổ tay, vết cắt gọn gàng cắt đứt động mạch chủ, để bình phục sẽ rất khó khăn, cô lại mất máu quá nhiều, cho nên lần này, Vu Giai Thần cần tĩnh dưỡng một thời gian dài. Di chứng để lại là, tay trái của cô, sau này không thể cầm vật nặng.

Làm bất cứ chuyện gì cũng phải trả giá rất lớn. Bản thân không biết yêu quý sinh mạng, thì sinh mạng cũng không buông tha cho ngươi.

Vu Giai Thần nhìn băng gạc trên tay, nở nụ cười, đắng ngắt.

Người đàn ông kia sau khi nghe bác sĩ nói cô đã thoát khỏi nguy hiểm, lập tức biến mất. Sau đó, má Trương mang theo canh gà tiến vào, hai mắt đẫm lệ xuất hiện trước mặt cô, "Tiểu thư, cô làm sao lại ngốc thế..."

cô nhìn trần nhà, tiếp tục ngẩn người.

Từ lúc tỉnh lại, cô không nói một câu nào. không muốn nói, trên thực tế cô cũng không biết mình có thể nói cái gì. một kẻ mà trên tay dính đầy máu cha mẹ, làm sao còn tư cách sống trên đời.

Nếu cha mẹ không phải vì đi Australia đón cô, chắc chắn không gặp tai nạn trên đường ra sân bay, ba mẹ cũng sẽ không... Tại cô, tất cả là tại cô!

Mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng cô đau như dao cắt. Ý nghĩ như vậy, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại trong đầu cô, mỗi lần đều khiến cô đau đớn.

cô không thể chết được, ít nhất lúc đó cô không thể chết.

Mặc dù cô bất hiếu, đầy tội nghiệt, cô cũng muốn tiễn ba mẹ yêu quý nhất của cô đoạn đường cuối cùng. Cho nên cô một mực chịu đựng, chịu đựng, nhịn đến lục phủ ngũ tạng đau đến mức nứt ra, vẫn cố chịu.

Rốt cuộc đợi đến lúc mọi chuyện đều xử lý tốt, cô trở lại nơi mình đã sinh ra và lớn lên, mở nước ấm, lấy dao...

Giây phút lưỡi dao cứa vào, cô không cảm thấy đau.

thật kì lạ, người lúc sắp chết, rõ ràng không có cảm giác đau đớn. Bởi vì, nội tâm còn đau đớn hơn, chút tổn thương ngoài da ấy, có là gì.

Dùng một ly rượu đỏ nuốt toàn bộ lọ thuốc ngủ, nhắm mắt dựa vào bồn tắm, lặng lặng chờ đợi được giải thoát.

Nhưng mà trong đầu cô lúc ấy,...

cô muốn chết, muốn chết ngay lập tức. Theo cái chết của cô, cái đoạn tình cảm dây dưa đến mức tình cảm và thân xác đều mệt mỏi, cũng sẽ kết thúc.

cô nghĩ mình đã được giải thoát, bởi vì cô thấy ba mẹ đang mỉm cười vẫy tay đón cô, nhưng lúc tỉnh lại cô mới phát hiện cô bị kéo về thế giới hiệnthực tàn khốc, đau nhức, không cách nào dãy dụa.

"không có lệnh của tôi, cô không được chết!"

hắn nói, giống như dao sắc bén khắc vào trong đầu cô.

không được! thật buồn cười! Vì sao không được? Dựa vào cái gì mà không được? cô bây giờ không còn gì để mất đúng không? hắn không phải luôn chán ghét cô sao? cô chết rồi, hắn không phải vừa lòng đẹp ý? Tại sao còn muốn ngăn cản?

"Tiểu thư, người ăn chút đồ đi." Bên tai lại vang lên tiếng nói khích lệ của má Trương: "cô nhiều ngày không ăn gì, cơ thể sẽ không chống đỡ nổi đấy."

thật vậy ư? thật sự sẽ không chống đỡ nổi sao? cô trừng mắt nhìn từng giọt nước trong bình truyền dịch đang chảy vào cơ thể, có chúng, cô muốn chết cũng trở nên khó khăn.

Hai mươi tư tiếng, không phải má Trương thì là y tá Lô kia chăm sóc cô, ngay cả đi vệ sinh cửa cũng phải khép hờ, không dám để cô một mình.

Tuyệt thực, không sao, có bình đạm, rút ra, càng không vấn đề, chỗ này là bệnh viện, có rất nhiều kim truyền.

Nhảy lầu, có thể, cô có năng lực đi tới cửa sổ rồi nói sau, cắt cổ tay, đùa sao, trừ phi cô có thể dùng răng cắt.

Tất cả mọi đường, đều bị chặn hết.

Mãi cho đến nửa tháng sau cô ra viện, cũng không tìm được bất kì cơ hội nào.

Cơ thể chỉ chống đỡ bằng dịch truyền, nên sức khỏe cũng không tốt hơn mấy.

cô gầy, gầy bằng một tốc độ nhanh chóng, ngay cả đứng, cũng không có sức.

Nhìn căn nhà lạ lẫm, cô hoàn toàn không có biện pháp nói chuyện.

"Tiểu thư, thiếu gia nói trước tiên ở chỗ này, ở đây hoàn cảnh tốt, thích hợp cho việc điều dưỡng cơ thể." Má Trương đưa tay dìu cô xuống taxi, nhìn thấy cô đứng yên không chịu động, vì vậy giải thích.

cô vẫn đứng im không chịu dời bước, gắt gao trừng mắt nhìn căn nhà. Đây chính là căn nhà điển hình ở Đài Loan, tường vây màu xám pha tạp, cửa sắt với hoa văn cổ xưa, có hai tầng lầu, mọi thứ đều chứng tỏ căn nhà này có lịch sử lâu đời.

Ở Đài Bắc, có một căn nhà như vậy không kì lạ, dù sao cũng không phải là trung tâm thành phố. Nhưng vấn đề là làm sao hắn lại có?

Trong nháy mắt, cô phát hiện mình không hiểu gì về người đàn ông mà cô quen biết từ nhỏ kia. cô hoàn toàn không biết bất cứ chuyện gì của hắn.

không nên cảm thấy thất vọng hay khổ sở, cô vốn không cần phải biết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương