Ranker Tái Xuất
Chapter 77

Điều gì đã khiến Hyun Woo khó chịu? Đó chính là do lời chỉ trích trắng trợn táo bạo từ một số người chơi của JT Telecom.

 

Jung Hanbaek của JT Telecom xuất hiện trên Giả Diện Chiến Vương, bị Trùm Con Hẻm đánh bại hai lần và buộc phải tiết lộ danh tính của mình sau ba trận thua. Điều này hoàn toàn là sự thật, nhưng những tranh cãi dẫn đến vấn đề này chính là khi một số người chơi đó trả lời lại câu hỏi của khán giả trong suốt buổi phát sóng của nhóm.

 

- Locke, chẳng phải là phần biểu hiện của cậu quá kém cỏi hay sao? Cậu có cấp độ cao thứ hai trong số những người tham gia thế mà lại là người đầu tiên bị loại, cũng là người đầu tiên thua những ba trận. JT Telecom ký hợp đồng với cậu để nhận lại thứ vô ích này sao?

 

Lời lẽ của vị khán giả này đương nhiên là gay gắt nhưng không phải là chỉ trích quá đáng, bởi đây hoàn toàn chỉ là đang tường thuật lại sự thật. Nói một cách chính xác, đó thực sự là bạo lực.

 

“Không hề. Giả Diện Chiến Vương chỉ là trò giải trí. Chúng tôi là chuyên nghiệp và họ cũng chỉ là nghiệp dư mà thôi. Hanbaek là cũng chỉ một người chơi tham gia để giải trí, đó không phải là nơi để thể hiện sức mạnh của anh ấy. Chúng tôi là chuyên nghiệp, dân chuyên nghiệp. Chúng tôi đâu thể dốc hết vốn liếng để chống lại những người nghiệp dư ngoài kia cơ chứ, nếu họ mà thua thì thể nào cũng chạnh lòng cho mà xem.”

 

Cho đến bây giờ thì Hyun Woo cũng đã hiểu được, cậu thấy đây là niềm tự tôn vốn có của những người tự xưng là chuyên nghiệp. Còn vấn đề thực sự là ở đằng sau.

 

- Thế thì do chỉ là chơi bời cho vui thôi nên anh đã thua Trùm Con Hẻm hai lần sao? Hóa ra chênh lệch những 70 cấp giữa đôi bên cũng chẳng là cái thá gì? Thật là tàn khốc. Đây không phải là một trận đấu thực sự giữa những người chơi chuyên nghiệp.

 

“Ngay từ đầu thì cũng vậy còn gì. Tôi bất cẩn nên thua mà thôi, đều do bất cẩn. Tôi cũng phần nào nhận thức được điều đó, cũng biết rõ đối thủ của mình là Trùm Con Hẻm. Một lần nữa, tôi sẽ nói với các bạn ở đây, rằng, chúng tôi không chơi với những tay nghiệp dư.”

 

Đây là thái độ khiến Hyun Woo nổi cơn tức giận. Họ sử dụng những từ ngữ khéo léo để né tránh câu hỏi và không chịu mở miệng thừa nhận kỹ năng của cậu còn vượt xa bọn họ.

 

“Thành thật mà nói, hắn ta cũng chỉ là một ruồi nhặng mà thôi. Khác biệt cấp độ lên đến 70 nhưng sự thật thì sao? Mình mà nghiêm túc thi đấu thì thắng trong vòng 30 giây là điều vô cùng đơn giản. Đây cũng chỉ là một chương trình giải trí, mình cũng thư giãn không đặt nặng thắng bại. Đẳng cấp của bọn họ vốn không thể so với mình.”

 

Đây là toàn bộ nội dung của video phát sóng mà Hyun Woo đã xem. Sau khi xem được giữa chừng, cậu không kìm được lửa giận, dứt khoát không thèm xem stream. 

 

***

 

Sau một thời gian ngắn xem phát sóng, Hyun Woo đã dành thêm hai giờ trước máy tính xách tay của mình và cuối cùng đã có thể trả lời Kale.

 

-Hermes, Rolex và Armani.

 

Câu trả lời của Hyun Woo chỉ đơn giản là phản hồi lại tệp tin dài hơn 500 trang.

 

“Ài, buồn ngủ quá.”

 

Hyun Woo gửi email và lăn ra ngủ trên giường.

 

***

 

“Hanbaek, lần này bọn anh giúp cậu giải quyết dư luận. Tuy nhiên nếu lần sau mà còn tái diễn… Không quan tâm người khác, nhưng anh mày sẽ là người đầu tiên không nhúng tay vào chuyện này nữa.” Anh cả của JT Telecom, Kim Jinyong, nói dứt khoát với Jung Hanbaek.

 

Trên thực tế, Kim Jinyong không thực hiện nhiều việc phát trực tiếp này. Hắn ta cũng chỉ lên tiếng phát sóng vì niềm tự hào vụn vỡ của Jung Hanbaek và danh dự của toàn đội. Hơn nữa, hắn ta chỉ làm một lần duy nhất.

 

“Cảm ơn đại ca.” Jung Hanbaek cúi đầu và thể hiện lòng biết ơn của mình. Tuy nhiên, biểu hiện của Jung Hanbaek không phải là cảm ơn, mà đúng hơn, ở vị trí mà tầm mắt của Kim Jinyong không nhìn thấy, biểu cảm của hắn vặn vẹo, trái ngược với lời lẽ của mình.

 

‘Chỉ một lần? Một con chó như mày? Bất cứ khi nào tao yêu cầu mày giải quyết vấn đề thì mày phải làm.’

 

Biểu tình đó không tồn tại lâu. Khi Jung Hanbeak ngẩng đầu lên, hắn đã nhanh chóng thay đổi thành vẻ mặt hối lỗi. Sau đó, những người chơi của JT Telecom bước vào phòng của họ. Đã đến lúc họ phải tiếp cận Arena.

 

Jung Hanbaek cũng bước vào khối lập phương để truy cập trò chơi. Sau đó, khi bạn cùng phòng của Jung Hanbaek - Yoo Bin - xác định rằng hắn đã bước vào khối lập phương, Yoo Bin quay trở lại phòng khách. Hắn cố gắng đi thật nhẹ, nhằm để Jung Hanbaek không nghe thấy mình. Lúc Yoo Bin bước ra phòng khách, tất cả mọi người trừ hắn đã tập trung đông đủ. Đôi mắt của họ đều hướng về một chiếc tivi lớn.

 

“Đây là Phúc Tiên sao?”

 

Yoo Bin đáp lại câu hỏi của Kim Jinyong, “Em nghĩ vậy. Chỉ có một kỹ năng trong số các vật phẩm và kỹ năng của Hanbaek trông như thế này. Nhưng mà không phải đây là kỹ năng bị cấm sao? Huấn luyện viên bảo cậu ta không được sử dụng nó… ”

 

“Đó là một vấn đề nhưng vấn đề còn lớn hơn là cậu ta đã thực sự sử dụng nó. Không phải bây giờ thông tin về nó đang lan truyền trong khắp cộng đồng đấy sao?”

 

“Không bao biện được nữa. Đúng là cậu ấy ta đã thua. Dù chúng ta có cố gắng che đậy thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật này đâu đại ca.”  

 

Kim Jinyong cười khổ trước lời nói của Yoo Bin.

 

‘Mình đáng lẽ nên ngăn cản cậu ta xuất hiện một cách vô điều kiện.’

 

“Một khi mùa giải bắt đầu thì có lẽ còn bùng nổ bàn tán hơn nhiều. Đến khi đó thì chúng ta phải đoàn kết lại với nhau.”  

 

Những lời nói của Kim Jinyong khiến nét mặt của Yoo Bin và các cầu thủ JT Telecom khác tối sầm lại.

 

***

 

Hơn một tháng đã trôi qua kể từ khi Dãy núi lớn Hejin được công bố với thế giới. Tuy nhiên, thực tế là không ai có thể bước chân vào Dãy núi lớn Hejin ngoại trừ một số ranker. Có rất nhiều người không thể đi qua những địa điểm thiết yếu cần thiết để đến được Dãy núi lớn Hejin.

 

Có một người đàn ông đang nằm thoải mái trên Dãy núi lớn Hejin. Cậu ấy mặc một bộ đồ da đen một cách bất thường.

 

“Haizz, hôm nay mình nên làm gì đây ta?”

 

Danh tính của người đàn ông thở dài là Hyun Woo. Hyun Woo lo lắng về buổi phát trực tiếp sắp diễn ra vài giờ sau đó.

 

“Biết thế dùng việc đột phá mỏ nhện làm nội dung cho rồi.”

 

Hyun Woo đang trong tình trạng bí nội dung. Cậu đã suy nghĩ một tháng nay rồi nhưng vẫn chưa nảy ra được nội dung nào ra hồn cả.

 

“Thay thế mình thành Yeongchan làm host của Giả Diện Chiến Vương và giao toàn bộ mấy chuyện liên quan đến cuộc đấu này sang cho Nike…”   

 

Hyun Woo không còn nội dung nào ngon nghẻ nữa. Đấu trường, săn bắn, đột kích và đánh lừa — bốn nội dung này là bánh xe của chiếc xe có tên là Trùm Con Hẻm Streaming. Tự nhiên, nó lăn rất là tốt. Tuy nhiên, nếu cứ mãi bí nội dung kính bạo thì sẽ  không bao giờ giữ được giá trị đỉnh cấp như hiện tại. 

 

‘Mình sẽ đấu tranh hết mình để duy trì giá trị hiện tại.’

 

Hyun Woo cau mày. Cậu đã tưởng tượng ra một tương lai khi mà cậu sẽ phải hoạt động như những streamer khác để được chú ý. Những steamer của Arena kiếm được rất nhiều tiền, và đây là điều mà mọi người đều biết. Vì vậy, sự cạnh tranh rất khốc liệt. Không phải ai cũng có thể thể hiện kỹ năng của mình như Hyun Woo. Họ thu hút hướng chú ý của dư luận bằng cách bày ra những thứ khác như chiến đấu trong bộ quần áo ngớ ngẩn, khám phá những đất nước xa xôi hoặc thưởng thức những món ăn ngon trong Arena. Mặc dù vậy, chúng chưa bao giờ là chính lưu.

 

Một thị trường ngách như vậy là kết quả của cuộc đấu tranh giữa những người không thể trở thành chính lưu. Để trở thành chính lưu, họ cần phải là một trong những người giỏi nhất, nếu không muốn nói là tốt nhất. Những người không có tài năng chiến đấu không bao giờ có thể trở thành chính lưu được.

 

“Mình có thể không đây? Không thể… Có thể!”

 

Lúc này, Hyun Woo đột nhiên ngồi dậy từ chỗ cậu đang nằm trên đá. Một nội dung tuyệt vời lại lấp đầy tâm trí cậu. Nếu như thế này, Hyun Woo sẽ có thể lãnh đạo nó mà không cần nhiều thời gian và đầu tư, không giống như Giả Diện Chiến Vương.

 

“Mình sẽ mời những người nổi tiếng không thể chiến đấu và dạy họ cách chiến đấu. Nếu họ không có thành tích, mình có thể dạy họ hai hoặc ba lần để đạt được điều đó.”

 

Hyun Woo vô cùng hài lòng tự vỗ vỗ đầu mình và biến mất khỏi Dãy núi lớn Hejin.

 

Cậu muốn rèn sắt khi còn nóng và ngay lập tức mời những người nổi tiếng.

 

***

 

“Mình sẽ phải hỏi Kale trước đã.”

 

Hành động đầu tiên của Hyun Woo khi ra khỏi khối lập phương là bật máy tính xách tay. Đó là gửi một email cho Kale.

 

[Gửi Kale:]

 

[Tôi rất tiếc phải nói cho anh một câu chuyện quan trọng như vậy qua email.

 

Nhận định của tôi là Giả Diện Chiến Vương đã trở nên quá lớn so với nội dung phát trực tuyến của tôi. Tôi vẫn còn một mục tiêu khác. Mục tiêu đó không liên quan đến việc tiếp tục trở thành MC cho Giả Diện Chiến Vương. Với tư cách là người chủ trì đương thời, hiện tôi nghĩ muốn nhượng quyền cho bạn tôi, Argon.

 

Bây giờ tôi sẽ nói về nội dung mới.

 

Nội dung mới của tôi có tên là ‘Huy chương đồng? Không quá khó phải không?’ cần phải có những người nổi tiếng để tham gia. Tốt nhất là nếu họ nhiệt tình với Arena, và càng có nhiều nhận thức đối với công chúng thì càng tốt. Giới tính không quan trọng. Tôi chỉ muốn họ có một nhân cách tốt.

 

Thời gian là thứ sáu hàng tuần. Nếu phát sóng ngắn thì sẽ phát hai lần trên tuần. Nếu dài thì sẽ được giới thiệu ba lần.

 

P.S. Kale, tôi xin lỗi.]

 

“Ổn rồi. Kale sẽ hiểu.” 

 

Giả Diện Chiến Vương chiếm quá nhiều thời gian. Hyun Woo nghĩ đó là một gánh nặng. Thời gian ghi ít nhất là sáu giờ hoặc hơn. Tất nhiên, với thời lượng thu hình dài như vậy, thu nhập cũng rất cao. Chỉ là Hyun Woo nên dùng thời gian đó để đi săn và làm nhiệm vụ thì tốt hơn. Trong mọi trường hợp, nền tảng để trả nợ của cậu cũng đã được thiết lập.

 

Tất cả những gì còn lại là sự trả thù. Cậu đã từng đánh bại tàn nhẫn Jung Hanbaek trong Giả Diện Chiến Vương, nhưng điều đó là chưa đủ. Trùm Con Hẻm đã đánh bại Kiếm Ưng Locke mà không phải Gang Hyun Woo đã đánh bại Jung Hanbaek. Mục tiêu cuối cùng của Hyun Woo là được ra mắt chuyên nghiệp và đè bẹp Jung Hanbaek ở đấu trường chuyên nghiệp… một cách khủng khiếp nhất có thể và nghiền nát lòng tự tôn của hắn, khiến cho hắn không bao giờ có thể nói rằng mình đã trở thành một game thủ chuyên nghiệp của Arena nữa.

 

“Bây giờ mình  phải nói chuyện với Yeongchan.”

 

Hyun Woo rút điện thoại gọi cho Yeongchan. Yeongchan không có ở nhà, cậu đã đi ra ngoài, để lại lời nhắn rằng sẽ về thăm gia đình. Tuy nhiên, Hyun Woo biết rất rõ về Yeongchan. Chắc hẳn cậu ta lại chạy ra ngoài hẹn hò rồi.  

 

“Nếu không thì tự nhiên ra khỏi nhà lúc mặt trời lên thiên đỉnh thế này làm gì? Lại còn vào thứ Hai?” ”

 

Đúng rồi. Hôm nay là thứ Hai. Trong cuộc sống của một streamer có thể không có ngày làm việc cố định, nhưng Yeongchan đã phát trực tiếp bốn lần một tuần — Thứ Ba, Thứ Tư, Thứ Sáu và Chủ Nhật. Cậu ấy stream đến rạng sáng rồi về gặp gia đình mà không thèm ở nhà ngủ nướng…?

 

Kwon Yeongchan này? Thật sự nói dối cũng không ra hồn.

 

Cuối cùng thì Yeongchan cũng bắt máy.

 

Hyun Woo sang sảng chào hỏi, “Lô, Yeongchan đó à?”

 

- Cậu gọi tớ làm gì? Mới ngủ dậy à? Nhưng mà sao lại gọi cho tớ làm gì? Không định đi chuẩn bị phát trực tiếp à? Giọng của Yeongchan có vẻ bối rối sau khi cậu ấy nhận cuộc điện thoại.

 

“Đồ đần nhà cậu, ông chuẩn bị đến nhà cậu rồi đây. Còn một thời gian nữa tớ mới bắt đầu phát trực tuyến nên là muốn gặp bọn trẻ và bố mẹ cậu một tí. Có nhà không?” Hyun Woo nở một nụ cười xấu xa.

 

-Này, sao cậu lại đến nhà tớ làm gì? Lần sau đi nhá. Lần sau thì đến. Hôm nay đường ai nấy đi việc ai nấy làm đi. Yeongchan run giọng.

 

Ngay cả một người không quen biết Yeongchan cũng có thể nghe thấy rõ sự hoảng loạn bất thường trong giọng nói của cậu. Đã thế còn nói lắp nữa. Chắc chắn luôn, cậu ta đã ra ngoài hẹn hò. Đây là một cuộc hẹn hò mù quáng. Cái đồ trọng sắc khinh hữu.

 

‘Cậu ta đang mơ một mình thoát khỏi quân đoàn sao?’

 

Hyun Woo chuẩn bị bom hạt nhân. Nó sẽ phá hỏng buổi hẹn hò mù quáng của Yeongchan. Cái tên này lại nói lậu miệng rồi, tính cách của cậu ta chính là như vậy. Trò chơi đã kết thúc. 

 

“Thế à? Hiểu rồi. Thế lần sau gặp đi. Nhân tiện tớ cũng có vài điều muốn nói với cậu.”

 

-Gì? Nói nhanh nhanh nhanh. Yuri đang gọi cho tớ.

 

Hyun Woo phớt lờ sự khẩn trương của Yeongchan. Cậu bình tĩnh nói ra điều mình muốn nói, “Cậu tiếp quản Giả Diện Chiến Vương cho tớ đi. Tớ nói với Nike rồi, bên họ sẽ liên lạc sớm thôi. Hiểu chưa? Vả lại anh bạn này, chúng ta cũng nên hội họp tí chứ. Cậu ru rú ở nhà một mình làm gì?” 

 

Sau đó Hyun Woo cúp máy. Cậu còn có thể nghe thấy Yeongchan nói trước khi cúp máy, nhưng cậu lập tức lạnh lùng cắt lời Yeongchan.

 

“Tớ đã nói tất cả những gì cần nói rồi. Không còn lời nào để nói nữa đâu. Hôm nay hàn huyên đến đây thôi.”

 

Hyun Woo hoàn thành công việc của mình và quay lại với khối lập phương. Đã đến lúc Gang Hyun Woo trở thành Trùm Con Hẻm.

 

[Nếu bạn tò mò, hãy đến và nói chuyện với Trùm Con Hẻm.]

 

Đây là biện pháp tạm thời được mà Hyun Woo lựa chọn, cũng bởi ý tưởng nội dung của nó đã cạn kiệt.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương