Ranh Giới
Chương 13: Hoài niệm

"Đi một ngày đàng, học một sàng khôn"

Câu tục ngữ đã quá dỗi quen thuộc đối với bất kỳ ai đang chảy trong mình dòng máu Việt Nam , ngay từ lúc chúng ta chưa biết chữ, chúng ta đã biết đến nó qua những câu cửa miệng của người lớn. Quen thuộc là vậy, cũ kỹ là thế, nhưng không bao giờ lỗi thời với mọi thế hệ: Quá khứ, hiện tại, tương lai.

Và đương nhiên là tôi đang rất thấm thía cái mệnh đề mà mình hay nghêu ngao thuở còn đang tập đọc, tập viết...

Chỉ với 5 ngày tự lập đầu tiên của cuộc đời, tôi đã có những trải nghiệm mới mẻ hơn. Những bài học đầu tiên trong những ngày chập chững vào đời, không phải từ những người thầy đáng kính đứng trên giảng đường với những kiến thức có hệ thống, thời đại và vĩ mô. Mà đơn giản chỉ là ở những bác xe ôm, bốc vác, thợ hồ, những đứa trẻ đánh giày, bán đồ lưu niệm (), những thằng móc túi (), những "đồng nghiệp" sinh viên ()..v..v... và chị - một cô gái ở tận cùng đáy xã hội ()...Chính họ đã dạy cho tôi những bài học sần sùi và gai góc, nhưng đã giúp tôi có một cái nhìn chân thực hơn về cuộc sống, nơi mà mình sắp sửa bước vào.

Không hề đơn giản chút nào...

Đã hai ngày kể từ khi trở về từ Hà Nội.Tôi vẫn chưa thể nguôi đi nỗi buồn, nỗi hụt hẫng trong lòng. Chị đã mỉm cười yên nghỉ, để lại cho cuộc đời và tôi biết bao câu hỏi về sự trầm luân của kiếp người, về sự nghiệt ngã của số phận, và về lòng trắc ẩn trong xã hội hiện nay, có còn tồn tại không?

_Hiếu! Ra ăn cơm đi con!-Tiếng mẹ gọi hôm nay sao mà thân thương lạ.

_Dạ vâng! Con ra ngay ạ!

Bữa cơm của gia đình tôi, chỉ có tôi và mẹ. Trước đây thi thoảng đi qua nhà ai vào giờ này, liếc vào thấy cảnh tượng xum vầy, đông vui, đầm ấm, nói cười rôm rả. Dù cố gạt bỏ nỗi buồn và những suy nghĩ lại đang xới lên trong đầu, nhưng đọng lại vẫn cứ là một cảm giác chạnh lòng, tủi thân...

_Đang nghĩ gì vậy con? Hôm nay mẹ nấu nhiều cơm đấy, sắp nhập học rồi phải ăn nhiều vào mới có sức, có thực mới vực được đạo mà...này ăn thử món cá xem...!

_Vâng! Con xin - Đón nhận miếng cá mẹ gắp, tôi cảm thấy cay cay nơi sống mũi. Chạnh lòng, tủi thân ư? Tôi còn muốn cái gì nữa khi có một người mẹ chăm bẵm yêu thương tôi đến như vậy. So với chị thì ông trời vẫn còn đãi ngộ tôi tốt chán. Hạnh phúc của một gia đình ư...? Bỗng nhiên tôi nhìn mẹ mỉm cười:

_Mẹ cũng ăn đi này, con thấy dạo này mẹ gầy lắm!

Mẹ đón miếng thịt tôi gắp với đôi mắt ngạc nhiên và khó hiểu:

_Ông tướng hôm nay làm sao thế, mọi hôm chỉ biết cắm cúi ào ào ăn, hôm nay tự nhiên lại gắp cho mẹ nữa cơ đấy?

_Cơm mẹ nấu lúc nào cũng ngon!-Tôi nháy mắt rồi cười đánh trống lảng. Tự nhiên thấy trong lòng ấm áp lạ, đã từ lâu tôi đã lãng quên mất cái cảm giác này bởi những suy nghĩ mặc cảm tủi thân kiểu trẻ con. Mà không hề biết rằng hạnh phúc gia đình vẫn luôn hiện hữu bên tôi, bên người mẹ đã hy sinh cả cuộc đời vì tôi. Kể từ lúc tôi sinh ra, thì mẹ và tình yêu của mẹ đã chính là gia đình của tôi rồi.

Phải! Nên bằng lòng và hạnh phúc với những gì mình có, bởi đó là món quà mà cuộc sống đã ưu ái dành cho mình.

Chưa bao giờ ăn một bữa cơm ngon như hôm ấy...

****

Buổi chiều, mẹ đi làm. Tôi vẫn ngồi với những suy nghĩ miên man trong đầu về cuộc sống, tương lai... Chao ôi! Cái đầu tôi muốn nổ tung lên mất, sao tôi không thể dừng suy nghĩ và để cho nó thư giãn một chút nhỉ?

_Cộc! Cộc! –Bỗng có tiếng gõ cửa.

_Ai đấy?

_Đại ca! Là em đây –Tiếng thằng Sơn.

Tôi ra mở cửa,nó nháy mắt nhìn tôi với cái điệu cười quen thuộc:

_Trà đá đi đại ca!

****

Nhâm nhi ngụm trà đá mát rượi, xuôi lòng, tôi nhìn lên cổng trường cấp 3 cũ của mình. Cũng sắp khai giảng rồi, đâu đó một vài tốp học sinh đến, hình như là tập văn nghệ cho lễ khai giảng. Nhìn tụi nó tôi bồi hồi nhớ lại cảnh tượng chia tay cuối cấp cách đây mấy tháng. Cả lớp học ngập đầy phượng và bằng lăng, thành quả của tụi con trai chúng tôi dậy từ 3h sáng để đột nhập vào uỷ ban hái trộm. Vì những cây phượng ở trường học đã trụi thùi lụi từ mấy hôm trước rồi, nên chúng tôi phải liều mình vậy, chia tay mà không có mấy món quen thuộc đó mất chất học sinh lắm. Tụi con gái khá là bất ngờ, có một vài đứa không cầm được nước mắt, mấy thằng tôi thì quần áo xộc xệch, lấm lem, te tua vì bị bảo vệ và chó ở uỷ ban đuổi chạy bán sống bán chết, những vẫn nhe răng cười, những nụ cười gượng gạo, nghẹn ngào... Đứa nào cũng ý thức được rằng đây sẽ là buổi nghịch ngợm cuối cùng của tuổi học trò...

Thằng Sơn như cũng có cùng tâm trạng với tôi, hôm nay thấy nó là lạ.

_Đại ca!-Bỗng nó quay sang tôi.

_Gì vậy?

_Đại ca có chút tin tức nào của sếp không?

Bỗng nhiên nó lại nhắc đến nàng, bất giác tôi quay nhìn về phía cổng trường, có 2 cô cậu học sinh muộn học đang đứng tần ngần trước cổng, là tôi với nàng sao?

_Đại ca!! Sao ko trả lời em vậy?-Giọng thằng Sơn lại cất lên phá tan những hình ảnh ký ức vừa hiện về trong tôi. Tôi thất thần quay sang nó.

_Không...tao! Kể từ ngày ấy, không có một chút tin tức nào của Ngọc cả..!

_Đại ca sẽ đi tìm sếp chứ?-Nó có vẻ nghiêm túc.

_Uhm, nhưng không phải lúc này.-Tôi trầm ngâm.

Nó khẽ thở dài:

_Sếp đã rất khổ tâm...hôm ấy khi đưa bức thư gởi đại ca cho em, sếp đã khóc rất nhiều, khiến thằng em đây cũng ko cầm được nước mắt.

Nghe nó nói mà tim tôi nhói đau, cái thằng chết tiệt! Khi không lại đem chuyện cũ nhắc lại.Tôi cúi gằm mặt xuống, mím chặt môi mà cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt mặn chát đang nhỏ xuống ly trà đá. Dù nó không nói thì tôi cũng biết mà..biết công chúa mít ướt là đồ nói dối...nói dối xấu xa...

_Em đã định chạy sang báo tin ngay cho đại ca ngay, nhưng sếp đã ngăn em lại, bắt em phải hứa là khi nào sếp đi rồi mới được sang đưa thư cho đại ca. Em xin lỗi...nếu biết trước đại ca buồn như vậy em đã...

_Mày im đi!-Tôi đưa 2 tay bịt chặt tai, hét lên ngắt lời nó.

_Dạ vâng! Em im..-Nó tiu nghỉu.

_Mày cứ ngồi đây đi, tao về trước đây. –Tôi đưa tay lau nước mắt rồi đứng dậy. Nếu cứ ngồi nghe cái thằng này thêm lúc nữa chắc tôi lại khóc oà lên mất.

_Đại ca! Khoan đã –Nó gọi giật giọng.

_Gì, cứ nói đi?

_Đại ca! Em sắp đi rồi, em ra đây chào anh.

Tôi sững người khi nghe nó nói vậy, tôi liền quay lại hỏi:

_Mày đi đâu? Không ôn thi tiếp năm nữa à!?

_Em có ôn thêm 100 năm nữa cũng thế mà thôi,tài hèn sức mọn, không học tanh tưởi như đại ca được -Nó nhe răng cười.

_Thế mày định đi đâu?

_Em đi buôn!

_Cái gì!?? – Tôi bật cười sằng sặc:

_Mày mà đi buôn á, giờ tường nhà vệ sinh cứng lắm, không đục được đâu, với lại chị em giờ cũng cảnh giác lắm ông tướng ạ.

_Đại ca cứ trêu em thế!-Nó đỏ bừng mặt.

_Uh, thì không trêu nữa, thế rốt cuộc là mày định buôn cái gì và ở đâu? –Tôi nghiêm giọng.

_Em qua chỗ ông chú em bên Cộng hoà Séc đại ca ạ!

_Vậy hử?

_Vâng! Ông ý bảo lãnh em sang.

_Tốt, nhưng sang đó cuộc sống phức tạp hơn nước mình nhiều, mày thích nghi đc ko?

_Em nghĩ là được! Em qua đó nếu làm ăn tốt em sẽ bảo lãnh đại ca sang nhé.

_Thôi tôi xin ông, chỉ cần ông vác cái xác lành lặn về là tôi mừng thay cho bố mẹ ông lắm rôi, sang đó nhìn trộm phụ nữ là đi tù đấy, vớ vẩn mấy thằng cai ngục nó đánh cho mày thành thái giám luôn ấy chứ!

_Đại ca lại trêu em rồi, đại ca đứng lại không!!- Nó vùng dậy đuổi theo tôi, 2 thằng dồn nhau chạy vào trong trường, rồi lại chạy vòng quanh sân trường. Mệt nhoài, chúng tôi chạy lên lớp học cũ, mỗi thằng một cái bàn nằm thở dốc.

_Đại..ca!

_Tao nghe nè.

_Đại ca phải đi tìm sếp nhé.

_Uhm...

_2 người đều là những người em rất quý và kính nể, nên em luôn mong 2 người có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Nghe nó nói với giọng điệu có vẻ rất thật lòng và tha thiết, bỗng nhiên tôi cảm thấy bùi ngùi. Học chung từ hồi cấp 2, lên cấp 3 vẫn học chung, chơi thân từ đầu năm lớp 11. Tôi với nó trái tính nhau hoàn toàn, tôi trầm tính, sống nội tâm thì nó đầu gấu, nghịch ngợm và háu gái. Đôi khi nó còn hay tiêm nhiễm vào đầu tôi những tư tưởng không lành mạnh. Ngoài những nhược điểm đó ra thì nó sống vô tư, hồn nhiên và hết lòng vì bạn bè. Chẳng hiểu sao nó lại cứ bám dính lấy tôi, nên có lẽ cả trường chỉ mỗi tôi chơi thân được với nó. Đặc biệt nó luôn có mặt bên tôi những lúc tôi buồn nhất, nên giờ nghĩ đến sắp phải chia tay nó không biết bao giờ mới được gặp lại, tôi cảm thấy như mình sắp mất đi một cái gì đó.

_Sơn này!

_Đại ca gọi em?

_Dù thế nào thì sang bên đó vẫn phải cẩn thận nhé! Hãy hứa khi nào tao với mày gặp nhau thì phải là những quý ông thành đạt.

_Vâng! Tất nhiên rồi, phải thế thì mới kiếm được nhiều em xinh chứ -Nó chép miệng.

_Bố khỉ! Lúc nào mày cũng gái thế này thì làm ăn cái gì hả giời?-Tôi thở dài.

_Hehe, rùi em sẽ chứng minh điều đại ca nói là sai lầm!

_Ờ ờ! Để rồi xem! -Tôi lắc đầu ngao ngán, đến là chán với cái thằng này. Đúng là non sông dễ đổi bản tính khó dời. Nhưng dù thế nào cũng mong tương lai nó sáng sủa hơn một chút, chứ ở nhà cứ chơi bời lêu lổng thì cũng hư hỏng sớm.

_Ui, bàn bụi quá..-Bỗng nó hét váng lên rùi ngồi bật dậy. Tôi cũng giật mình ngồi dậy, đưa tay xuống miết lên bàn, một lớp bụi mù bết trên bàn tay. Tôi nhăn mặt, thế là tiêu đời cái áo sơ mi trắng của mình rồi. Tôi quay sang nó, thấy mặt nó cũng đang méo xệch...2 thằng nhìn nhau một lúc rồi ôm bụng cười phá lên.

_Mấy bé lớp dười lười trực nhật quá! Bàn ghế lộn xộn, rác rưởi thì bừa bãi.-Nó chép miệng.

_Mày biết quan tâm đến lớp từ khi nào thế, chẳng phải ngày xưa mày toàn trốn lao động thôi sao?-Tôi bĩu môi.

_Đấy là ngày xưa thôi, giờ quay lại đây thấy cảnh tượng thế này tự nhiên em thấy nao lòng.-Nó trầm ngâm.

Tôi nhìn nó sửng sốt, chẳng biết những lời vừa rồi có phải thốt ra từ miệng nó không nữa. Nhưng mà nó nói cũng gần đúng với tâm trạng của tôi, dù sao thì nơi đây cũng đã in dấu biết bao kỷ niệm, cảnh lớp học ồn ào sôi nổi ngày xưa bỗng hiện ra trước mắt, bên này đang lúi húi ôn bài. Bên kia thì tụi con trai đang đuổi nhau, vật lộn, nô đùa, giấy ném tứ tung. Mấy cái loa phóng thanh của lớp thì đang túm tụm buôn dưa lê, bỗng một cục giấy lạc địa chỉ trúng vào một chàng trai đang chống cằm, mơ màng, là tôi đấy, tôi đang ngắm ai vậy??....Tôi liền nhìn theo hướng đôi mắt đang đờ đẫn của chính mình...Hihi! Tất nhiên là nàng rồi, nàng đang chăm chú say mê đọc báo Hoa học trò, thi thoảng lại đưa bàn tay búp măng trắng ngần lên bụm miệng cười thích thú...yêu chết đi được...

_Loạt...soạt..!

Bỗng có tiếng động làm tôi sực tỉnh, tôi và nàng cùng với cái lớp học ồn ào, hỗn loạn biến mất. Không gian im lặng, trống trải của thực tại lại bao trùm, tôi bần thần quay sang, bỗng tôi há hốc mồm. Có tin được không? Thằng Sơn! Nó đang cặm cụi kê lại bàn ghế.Tôi dụi mắt nhìn kỹ lại, thấy nó vẫn đang loay hoay làm cái việc mà từ lúc tôi biết nó đến giờ chưa bao giờ thấy nó đụng tay đụng chân vào, thật không thể tin được!!??

_Mày hôm nay bị làm sao vậy? Tao thấy có biểu hiện lạ, có cần tao đưa đi khám bác sĩ không? - Tôi tròn mắt nhìn nó.

_Đại ca! Giúp em đi...-Nó chẳng nhìn tôi, vẫn cắm cúi kê bàn, kéo ghế một cách cần mẫn.

Tôi tủm tỉm cười, "đúng là sự đời khó lường thật", rồi cũng nhảy xuống kê cùng nó. 2 thằng miệt mài một lúc, 2 dãy bàn ghế đã thẳng tắp. Nó xoa xoa 2 bàn tay đầy bụi có vẻ rất hài lòng.

_Đại ca đi giặt giẻ lau rùi lau bàn đi, em chạy ra cầu thang lấy chổi!

Nói xong nó chạy biến đi trước ánh mắt vẫn còn đang ngơ ngác của tôi. Tôi khẽ lắc đầu chép miệng rồi cũng làm theo lời nó, mang cái giẻ lau xuống bể nước giặt. Quay lên thấy cu cậu đang cắm cúi...quét phòng. Tôi cũng chẳng muốn bình luận thêm gì nữa, lẳng lặng thực hiện nghĩa vụ mà nó đã giao phó...hjx... dù sao cũng là một cách để tri ân cái nơi đã cùng với chúng tôi đi hết những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời học sinh...

2 thằng mỗi thằng một việc, thi thoảng tôi lại liếc ánh mắt lạ lẫm về phía nó, không còn hình ảnh của một thằng phá phách quậy nhất lớp ngày nào nữa...giờ đây...phải chăng đấy chính là "khoảng lặng" trong lòng nó?? Có lẽ vậy, tôi khẽ mỉm cười rồi cúi xuống tập trung vào phần việc của mình.

Bỗng tôi khựng người lại...chiếc bàn và chỗ ngồi quen thuộc...từ chỗ này...ngày xưa...ánh mắt tinh nghịch...nụ cười...và cái điệu lè lưỡi dễ thương... Suốt những năm cuối cấp, buổi học nào tôi cũng dành một vài ánh mắt hướng về nơi đây. Đôi lúc khiến cho chủ nhân mới của nó hiểu lầm...

Khẽ thở nhẹ, tôi lau lên mặt bàn một cách đầy nâng niu và trìu mến, bỗng có một vài dòng chữ nhỏ lẫn giữa những vệt bút loằng ngoằng dần hiện ra sau lớp bụi, khiến cho tôi chú ý. Tôi cúi xuống để nhìn cho rõ...

"...trông bạn ý ngố thật

...sao cứ nhìn mình vậy nhỉ, người đâu mà kỳ quá...

...sao cứ gọi ng ta là mít ướt vậy...ghét thật"

Tôi run run đặt bàn tay rờ nhẹ lên dòng chữ quen thuộc thân thương đang nhoà dần trong mắt , đúng là của nàng rồi, nàng viết từ khi nào vậy? Nỗi nhớ lại trào dâng khiến tôi chẳng thể kìm chế được dòng cảm xúc đang dồn lên đau nhói ở trong tim.

_Đại ca! Lại làm sao vậy?

Tôi giật mình quay đi nói lảng:

_Ờ! Không sao, bụi quá...làm tiếp đi, nhanh nhanh còn về!

Rồi tôi lại lúi húi lau tiếp, thằng Sơn đứng trố mắt nhìn tôi, nhưng rồi chắc nó cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Thấy nó khẽ thở dài rồi lại tiếp tục công việc. 2 thằng lại mải miết làm mà chẳng nói với nhau thêm câu nào nữa, trong đầu mỗi thằng đang theo đuổi những suy nghĩ khác nhau...

Rồi cái sứ mệnh lao động tình nguyện mà thằng Sơn khởi xướng cũng đã hoàn thành. 2 thằng mãn nguyện đứng nhìn thành quả...

_Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng mình trở lại nơi đây đại ca nhỉ?

_Uhm! Có lẽ vậy - Hướng đôi mắt lưu luyến về phía chỗ ngồi của tôi rồi lại nhìn sang chỗ ngồi cũ của nàng, những nơi đầy ắp kỷ niệm thân thương khiến tôi bồi hồi xúc động, sau này khi đã bước chân vào cuộc đời...liệu có lúc nào mình quay trở lại...thấy sống mũi cay cay, tôi liền quay đi:

_Về thôi mày!

_Vâng! À mà đại ca chờ em chút!-Nói đoạn nó rút con dao bấm ra chạy lại chỗ ngồi cũ của nó:

_Đại..ca...Hoàng...Sơn....đã..từng...ngồi đây!

Nó vừa lẩm nhẩm đọc vừa lấy dao khắc từng chữ lên trên mặt bàn.

Đến là nản với cái thằng này, đúng thật là "non sông dễ đổi, bản tính khó dời"...Vừa nghĩ bụng tôi vừa bước ra ngoài lan can, nhìn xuống sân trường vắng tanh.

"Tự nhiên ra lan can đứng như người mất hồn, đang ngắm cô nào vậy?" -Một giọng nói lảnh lót quen thuộc và tiếng cười khúc khích vang lên khiến tôi giật mình quay lại, chẳng có ai cả??

_Đại ca, về thôi - Thằng Sơn đi ra, có vẻ nó đang rất hài lòng và hý hửng với tác phẩm của mình, tôi bần thần bước theo nó, trong lòng vẫn đang miên man những hình ảnh ký ức ngày nào...

2 thằng lững thững đi giữa sân trường, một vài cơn gió chiều thổi nhè nhẹ xào xạc lá khô. Bỗng thằng Sơn quay sang tôi:

_Đại ca!

_Gì mày?

_Đại ca đừng bỏ cuộc nhé!

_Mày nói lần này là lần thứ mấy rồi!?

_Em biết là đại ca vẫn còn...

_Mày lại lắm chuyện rồi đấy -Tôi gắt.

_Nhưng đại ca...-Nó tiu nghỉu nhìn tôi.

_Không phải việc của mày.-Tôi vừa quát vừa bước nhanh về phía trước, rồi quay lại nhìn nó, thấy nó đứng thộn mặt nhìn tôi...

_Tất nhiên là tao sẽ không bỏ cuộc -Tôi mỉm cười.

_Đại ca...phải vậy mới xứng làm đại ca của em -Nó cũng nhoẻn cười theo.

Tiếng cười giòn rã của 2 thằng vang lên giữa sân trường im ắng. Chẳng cần nó phải tác động thì tôi cũng đã có thêm động lực để tự tin thực hiện ước mơ của cả cuộc đời mình, thực hiện lời hứa với chị...

"Ngọc ơi! Hãy đợi anh nhé!"

_Hai thằng kia, chúng mày vào đây làm gì, ăn trộm hả???-Lại vẫn là giọng nói oang oang của bố bảo vệ. 2 đứa giật mình rồi cắm đầu cắm cổ chạy ra cổng trường, thằng Sơn vừa chạy vừa quay lại nhe răng cười:

_Bye bye bố nhé, bọn con sẽ nhớ bố lắm!

Tôi cũng quay lại nhìn, thấy "bố" đứng từ đằng xa. Hình như "bố" cũng đã nhận ra 2 thằng cựu "Nhất quỷ, nhì ma..", "bố" khẽ lắc đầu cười rồi quay đi, chưa bao giờ thấy "bố" hiền như vậy.

Tôi cố gắng nhìn lại hết cảnh vật, thu giữ ở một góc trong tim:

Tạm biệt....

(Còn nữa)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương