Ràng Buộc
Chương 2

“Bây giờ đau lòng rồi sao? Cậu nhìn hắn lợi hại như vậy, đánh ngã cả đám, cậu rối cái gì? Ai dà …. Có cần cực khổ vậy không? Một gậy là xong việc.” Kỳ Dương vốn không để ý đến ánh mắt hung hợn của Kỳ Dịch, đem gậy vác lên vai, lắc lắc đầu quay về phòng làm việc.

Hàn Huyền Phi trong u ám mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình đang nắm trong một gian phòng xa lạ. Hơn nữa trên người hắn chỉ mặc mỗi một cái quần ngủ rộng thùng thình, trạng thái nửa khoả thân.

Hắn kinh ngạc, vội vàng muốn đứng dậy, nhưng từ đầu hắn truyền đến một cơn đau nhức khiến hắn lại ngã xuống giường.

Chết tiệt! Đau quá!

Hàn Huyền Phi ôm đầu, chờ cho cơn đau đầu dần tan đi, mới ngồi dậy xem xét xung quanh….

Kỳ Dịch! Nhất định là con người biến thái đáng chết đó đưa mình đến đây! Còn thay quần áo cho mình!

Hàn Huyền Phi trở người xuống giường, kiểm tra cửa: Bị khoá ngoài. Hắn xoay người đi đến cửa sổ lớn, xác định vị trí của mình.

Từ cửa sổ nhìn ra, lại là một thảm cỏ lớn, hồ nước dập dờn sóng, cây xanh che phủ mặt đất, mây nhẹ trôi trên bầu trời xanh …….. Đây là công viên um tùm ở ngoại ô phía bắc!

“Rất đẹp phải không? Đây là sản nghiệp của công ty Tung Hoành, tôi thích cảnh trí này, nên đem tầng cao nhất giữ lại cho mình, thích không?“ Kỳ Dịch đang dựa vào cửa nhìn thân ảnh tiêu sái của Hàn Huyền Phi đứng trước cửa sổ, cơ thể đó rất săn chắc.

Hàn Huyền Phi từ từ xoay người lại, lạnh lùng nhìn Kỳ Dịch, trầm giọng nói: “ Cậu muốn gì?“

“Tôi muốn cậu!“ Kỳ Dịch lập tức trả lời, ánh mắt kiên định quyết tuyệt, “Cậu ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ cho cậu được khoái lạc!“ Hắn đi đến gần Hàn Huyền Phi, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Cậu thật đúng là một báu vật! Huyền của tôi! “Kỳ Dịch đưa tay ra, chạm nhẹ vào mặt Hàn Huyền Phi, cảm nhận được xúc cảm tinh tế của da thịt, “Trở thành người của tôi đi!“ Hắn dần cuối thấp đầu, muốn nếm thử đôi môi thoạt nhìn mềm mại của Hàn Huyền Phi.

Hàn Huyền Phi kịp thời nghiêng đầu, hung hãn nói: “Tôi nói rồi, tôi không phải người đồng tính! Cậu tìm người khác đi, đừng đả động chủ ý của tôi!“

“Tôi chỉ muốn cậu!“ Kỳ Dịch vừa dùng bá khí nói, vừa truy đuổi theo đôi môi Hàn Huyền Phi.

“Có rất nhiều phụ nữ và thanh niên trẻ đẹp hơn tôi, lại không ghét sở thích của cậu, so với con người thô kệch như tôi đều vượt trội hơn“ Hàn Huyền Phi thật sự không biết Kỳ Dịch đang phát bệnh điên gì dựa vào điều kiện của hắn, muốn mấy cậu trai xinh đẹp cỡ nào mà không có, lại cứ nhất mực quấn lấy mình . Mình một chút nhu mì cũng không có ? Hắn còn nói mình là báu vật, thật là biến thái mà!

Kỳ Dịch lấp kín đôi môi của Hàn Huyền Phi, tạm thời buông cử động, lại dùng tay vuốt ve lên cổ Hàn Huyền Phi. Nghe thấy lời Hàn Huyền Phi nói, liền cười khẽ, thấp giọng nhắc lại “Tôi chỉ muốn cậu!“

Biến thái còn thêm đần độn! Hàn Huyền Phi nhất thời không biết nói sao cho tốt, nói chuyện với loại người này, đúng là phí sức! Nhưng đôi môi bá đạo đó của Kỳ Dịch khiến hắn hơi hoang mang, hắn gắng sức giấu đi sự khiếp đảm của mình, cứng giọng nói: “Cậu đừng có mơ!“

“Ngoan ngoãn đi, có thể sẽ ít nếm mùi đau khổ.” Kỳ Dịch như không nghe thấy gì nói tiếp: “Cậu sẽ yêu cảm giác này mà, sẽ vĩnh viễn trở thành người của tôi, bảo bối!“

Hàn Huyền Phi vừa nghe thấy hai từ “Bảo bối“, da gà đều nổi lên hết, vội vàng nói: “Đừng gọi tôi là bảo bối!“

Kỳ Dịch áp lên người Hàn Huyền Phi, đem hắn và mình dán chặt vào cửa sổ, hít một hơi sâu, ngửi thấy mùi hương nam tính nhàn nhạt trên người Hàn Huyền Phi, vẫn dùng âm thanh nhẹ nhàng ấm áp không gì sánh được mà nói: “Lúc tôi thay đồ cho cậu đã thấy hết rồi, thân hình của cậu rất đẹp. Không có lấy một vết sẹo, những đường cong cũng rất ưu mỹ, đặc biệt là da dẻ, sáng bóng như tơ lụa, lúc đó tôi thực sự muốn trực tiếp thượng cậu.”

“Đừng nói nữa, buồn nôn chết được! Tên biến thái nhà cậu! Buông tôi ra, đừng ép tôi động thủ!“ Hàn Huyền Phi không nghe nổi nữa, dùng sức muốn đẩy Kỳ Dịch ra khỏi người mình.

Kỳ Dịch đều không để ý đến tiếng kêu của Hàn Huyền Phi, nhẹ nhàng trượt xuống hạ thân của hắn, khẽ bao trùm lấy chỗ yếu đuối nhất của Hàn Huyền Phi.

“A!“ Hàn Huyền Phi kêu một tiếng lớn, một quyền đánh tới Kỳ Dịch, Kỳ Dịch trong chớp nhoáng, nhẹ nhàng né tránh, cười tà nói: “Đừng phí sức nữa, cậu đánh không lại tôi đâu!“

Hàn Huyền Phi vẫn không hiểu chuyện, lúc ở trong trường cảnh sát hắn là quán quân vật lộn. Nhưng đúng như Kỳ Dịch nói, Hàn Huyền Phi cho dù là thân hình, sức lực hay võ thuật, đều không bằng Kỳ Dịch, đến cuối cùng phải thở hồng hộc mà bị Kỳ Dịch ném lên trên giường.

Kỳ Dịch hài lòng nhìn Hàn Huyền Phi đang vùng vẫy dưới người mình, nói: “Thân thủ của cậu rất giỏi, nếu không phải là tôi, e là sớm đã để cậu chạy thoát rồi. Tôi từ nhỏ đã học không thủ đạo, Thái quyền, quyền kích, so thân thủ, thì cậu còn kém xa tôi.”

Hàn Huyền Phi giãy dụa không thoát nỗi sự áp chế của Kỳ Dịch, bỏ cuộc không vùng vẫy nữa, hung hãn trừng nhìn Kỳ Dịch.

“Ánh mắt của cậu thật hấp dẫn người ta, như đao như kiếm, chúng ta có thể bắn ra pháo hoa rồi, bảo bối! Nhưng, tôi sẽ làm cho đôi mắt này của cậu trở nên dịu dàng, khi được tôi âu yếm.” Kỳ Dịch giữ chặt đầu Hàn Huyền Phi, sau đó thì hôn lên đôi môi Hàn Huyền Phi.

Hàn Huyền Phi xém chút nữa thì ngớ ra, hắn thật sự đã bị đàn ông hôn rồi sao! Hắn chỉ cảm thấy trong bụng một cơn quằn quại, quá buồn nôn rồi, hắn sắp sửa ói ra rồi!

Nhưng hắn đẩy không ra Kỳ Dịch khổ người to hơn hắn, chỉ có thể mặc cho Kỳ Dịch bừa bãi trên môi minh. Hắn cắn chặt răng, chết cũng không để cho đầu lưỡi liếm loạn của Kỳ Dịch tiến vào miệng mình, Kỳ Dịch không được vào cửa, chỉ đành liếm lên mặt Hàn Huyền Phi, lại chuyển đến gặm cái cổ nhẵn mịn mềm mại, để lại ấn tích đỏ hồng.

Hàn Huyền Phi thực sự chịu không nổi cảm giác này, cuối cùng không khỏi kêu lên: “ Đừng như vậy, cái đầu heo dơ bẩn nhà cậu!“

Thừa cơ lúc miệng hắn không phòng bị, Kỳ Dịch lập tức đưa lưỡi xâm nhập vào trong miệng hắn, đầu lưỡi của Kỳ Dịch khuấy động điên cuồng, liếm qua mọi ngõ ngách trong miệng hắn. Nước bọt liền chảy ra, dính đầy trên miệng hai người, từ khoé miệng của Hàn Huyền Phi dần dần chảy xuống, dọc xuống cổ, rồi chảy vào trong áo Hàn Huyền Phi.

Không thể chịu được nữa Hàn Huyền Phi thừa dịp Kỳ Dịch đang hôn đến lơ đãng, mạnh mẽ cắn vào lưỡi của Kỳ Dịch. Kỳ Dịch kêu thảm một tiếng, vội vàng buông khỏi miệng Hàn Huyền Phi, máu đã từ đầu lưỡi mà chảy xuống.

Kỳ Dịch lau đi máu ở khoé miệng, nhìn vết máu trên tay mình, ánh mắt sa sầm xuống, lạnh lẽo nói: “Cậu thật hung dữ! Xém chút đã cắn đứt lưỡi của tôi rồi! Không cho cậu biết một chút lợi hại, tôi nghĩ cậu sẽ không biết ngoan ngoãn đâu.”

Hắn đột ngột áp tay của Hàn Huyền Phi lên đỉnh đầu, từ trong hộc tủ lấy ra một sợi dây thừng, nhanh chóng trói hai tay Hàn Huyền Phi ở đầu giường, sức mạnh và sự mau lẹ của hắn, khiến cho Hàn Huyền Phi ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có. Chân đá ra một cước cũng bị giữ lại, bắp vế và đùi bị trói khiến chân co lại, một loại tư thế lăng nhục, không cách nào mở ra.

Kỳ Dịch hài lòng cười lên, cúi người xuống nói với Hàn Huyền Phi: “Ở dưới này của cậu ngoan đi, bảo bối, tôi sẽ cho cậu được sướng như tiên mà!“

“Tôi phải giết cậu! Cậu tên khốn kiếp! Khốn nạn! Biến thái! Cặn bã!”

Hàn Huyền Phi chửi ầm lên, nhưng chỉ có thể trân mắt nhìn Kỳ Dịch cởi đi món y phục duy nhất trên người, khi Kỳ Dịch cởi quần lót của hắn xuống, khiến hắn hoàn toàn khỏa thân trong không khí, hắn xấu hổ đến mặt đỏ ửng, hai mắt nhắm chặt, lời chửi rủa gì cũng không nói ra được nữa.

Kỳ Dịch tự cởi quần áo mình, trêu chọc: “Mắng đi mắng đi cứ nói nhiều nào, hây, cậu thật là một bảo bối ngoan ngoãn.” Cởi sạch đồ xong, hắn chồm lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể khoả thân của Hàn Huyền Phi.

Khi tay Kỳ Dịch vừa chạm vào người, Hàn Huyền Phi liền hốt hoảng kêu lên, hắn kinh hãi lung túng mở mắt ra, lại bị cơ thể đang khoả thân của Kỳ Dịch doạ cho chết khiếp. Kỳ Dịch giống như đang kheo khoang thân hình cường tráng của mình trước mặt hắn, khối phân thân hoả nhiệt sôi sục đang run lên, linh khẩu trước mắt chảy ra dịch thể, cho thấy “nó“ đã rất nóng lòng không chờ được nữa muốn công thành rồi.

Kỳ Dịch nhìn Hàn Huyền Phi đang hoảng sợ đến nói không ra lời, đắc ý cười lên: “Sao rồi? Hài lòng với kích thước của nó chứ?“ Hắn tiến gần đến cơ thể đang đông cứng của Hàn Huyền Phi, tiếp tục nói: “Cậu sẽ yêu chết nó đấy, bảo bối à!“

Nói xong, hắn dùng vật thể nóng rực nổi đầy gân xanh đó khẽ chạm vào phân thân không chút sinh khí của Hàn Huyền Phi, hạ thể của Hàn Huyền Phi vừa bị chạm vào, hắn liền hét ầm lên: “Đừng! Đừng chạm vào tôi! Tên biến thái gớm ghiếc nhà cậu! Cậu đi chết đi! Cậu dám làm như vậy, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!“ Hắn dùng ánh mắt như muốn giết người để nhìn Kỳ Dịch, hận không thể dùng ánh mắt này mà giết chết hắn.

“Bảo bối của tôi cá tính thật là mãnh liệt, nhưng, tôi càng thích xem bộ dạng cao trào của cậu khi ở dưới thân tôi.” Kỳ Dịch không để ý đến ánh mắt hung hãn của Hàn Huyền Phi, cầm lấy một cái gối đặt dưới hông Hàn Huyền Phi, dâm tà nhìn chỗ kín đáo nhất.

Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khẩu huyệt nhỏ nhắn đó, ngước mắt nhìn Hàn Huyền Phi vừa giận vừa xấu hổ đến cả cổ cũng đỏ lên, khoé miệng cong lên, Kỳ Dịch thấp giọng nói: “Trước giờ chưa có ai chạm vào chỗ này phải không? Tôi là người đàn ông đầu tiên chinh phục cậu, cậu mãi mãi là người của tôi.” Hắn dùng tay chậm rãi vuốt ve phân thân mềm mại của Hàn Huyền Phi, dùng ngón cái xoa quanh linh khẩu, kích thích chỗ yếu ớt nhất của nam nhân.

Hàn Huyền Phi không phát ra tiếng nào, ánh mắt cay độc nhìn thẳng vào Kỳ Dịch, mặc cho hắn kích thích mình bằng mọi cách, cơ thể vẫn cứng trơ như đá, không hề phản ứng.

Kỳ Dịch dày vò cả nửa ngày trời, nhìn thấy vật trong tay vẫn không hề có chút sinh khí, thở dài nói: “Cậu thật là ngang bướng, nhưng, tôi sẽ không buông tha cậu đâu, sẽ có một ngày tôi bắt cậu phải cầu xin tôi cho cậu.”

Hắn bỏ cuộc việc khiêu khích Hàn Huyền Phi, lấy ra một lọ thuốc bôi trơn, cúi người xuống, nhanh chóng hôn lên đôi môi vì tức giận mà ửng đỏ của Hàn Huyền Phi, phết ra một ít thuốc bôi, nói với Hàn Huyền Phi: “Bôi cái này lên, cậu sẽ dễ chịu hơn, nhưng, nhưng tôi sẽ không bôi cho cậu nhiều quá, tôi muốn cậu phải hảo hảo hưởng thụ cảm giác ôm chặt của cơ thể. Kiên nhẫn một chút bảo bối, cậu sẽ quen thôi.”

Đem thuốc dính trên ngón tay xoa nhẹ vào mật động, nhìn nó từ từ mềm ra, khẩu huyệt khép chặt cũng dần mở ra, khép mở giống như muốn nghênh đón ngón tay xâm nhập vào trong. Kỳ Dịch thưởng thức còn Hàn Huyền Phi vừa thẹn vừa giận. Mang theo nụ cười đắc ý, đưa ngón tay chậm rãi tiến vào thông đạo nhỏ hẹp, cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại nóng hổi. Hắn say sưa nhắm mắt lại, huýt một hơi dài nói: “Bên trong cơ thể cậu rất chặt rất mềm mại, tuyệt lắm! “Cảm thấy người phía dưới vì giận mà toàn thân phát run, nụ cười trên mặt Kỳ Dịch càng hớn hở: “Bảo bối của tôi đúng là cực phẩm! Cứ chờ sự huấn luyện của tôi nhé.”

Ngón tay của hắn không an phận mà khuấy động bên trong nội thể Hàn Huyền Phi, mở rộng nội bộ khép chặt đó ra, thình thoảng cúi đầu khẽ mút vào phân thân của Hàn Huyền Phi, đem nó đặt vào trong miệng mình đùa giỡn.

Hàn Huyền Phi liều mạng cử động, muốn thoát khỏi sự nhục nhã đó, nhưng không tài nào làm được. Hắn hoảng sợ nhìn Kỳ Dịch đang hưng phấn đùa giỡn với hạ thân của mình, hắn không biết nam nhân cũng có thể làm như vậy với nam nhân khác.

Cơ thể vì tư thế vũ nhục mà mở ra, chỗ kín đáo ngượng ngùng nhất không có gì để che chắn mà lộ ra trước mắt người khác, bị người ta tuỳ ý xem xét, đùa bỡn. Ngón tay tà ác nằm trong nội thể của hắn tuỳ ý thám hiểm động chạm bốn bề, phân thân của mình lại bị nam nhân ngậm vào trong miệng, nước bọt trào ra, loé lên tia dâm đãng ô uế.

Hàn Huyền Phi cắn chặt môi, nhịn không được cảm giác buồn nôn muốn ói ra, nhưng vẫn dùng ánh mắt thù hận như kim loại mà nhìn Kỳ Dịch, cơ thể vẫn cứng đơ không cho Kỳ Dịch bất cứ phản ứng gì.

Kỳ Dịch cũng không quan tâm cảm giác của Hàn Huyền Phi, tự xoay sở thân hình khiến hắn mê đắm. Nhiệt hoả kích thích khiến hắn sắp bốc cháy, đang kêu gào muốn tiến vào trong khẩu huyệt của người kia mà bừa bãi. Kỳ Dịch cuối cùng cũng đã rút ngón tay ra khỏi nội thể Hàn Huyền Phi, đem khối vật thể cực đại nóng hổi đối chuẩn với khẩu huyệt, khó khăn lắm mới nói được với Hàn Huyền Phi: “Bảo bối, tôi phải hưởng dụng cậu rồi!“

Hắn vội vã đem vật thể cực đại đó nhét vào trong khẩu huyệt non nớt, không để ý đến việc thông đạo nhỏ hẹp còn chưa kịp chuẩn bị. Gian nan lắm hắn mới vào được, thở gấp gáp nói: “Cậu tuyệt lắm! mềm như vậy nóng như vậy, cậu quả thực muốn ăn hết của tôi rồi! chặt quá, bảo bối! Cậu ôm tôi rất chặt! A!“

Kỳ Dịch vì khoái cảm mà toàn thân run lên, Hàn Huyền Phi lại đau đến sắp chết. Hắn kêu thảm một tiếng, rồi lại lập tức ngăn chặn tiếng rên la, cắn chặt môi không phát ra tiếng nào nữa. Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi tuôn đầy trên mặt, đau đến sắp không thở nổi nữa.

Sự đau đớn như một lỗ đen vô hình.

Chậm rãi nuốt chửng cơ thể Hàn Huyền Phi, tất cả đều đang biến mất, cơn đau đang làm thần trí của hắn phải tháo chạy. Hậu huyệt bị căng ra đến không tưởng tượng nổi, vật thể thô cứng kia không chút nương tình mà đâm xuyên qua, loạn đâm loạn chọc bên trong nội thể yếu ớt, máu từ từ chảy xuống, Hàn Huyền Phi nằm rũ rượi trên giường, dùng một chút lí trí còn lại để khống chế bản thân, không để vì bị lăng nhục hay đau đớn mà rơi lệ, để giữ lại một chút tự tôn cuối cùng cho mình.

Nhưng cơ thể của hắn giống như muốn làm trái nguyện vọng của chủ nhân mà càng lúc càng quấn chặt phân thân của Kỳ Dịch, chặt chẽ hấp thụ nó, đè ép nó, khiến Kỳ Dịch luôn phát ra tiếng gầm gừ vì hứng thú cực điểm. Hắn như mất đi sự khống chế mà điên cuồng xâm nhập vào người ở hạ thân, hết sức tham lam muốn cướp đi thể xác Hàn Huyền Phi. Khi sự kích thích xông đến đỉnh điểm, lại không nỡ lui ra khỏi cơ thể tuyệt diệu như được điêu khắc kia, vẫn để phân thân chưa được thoả mãn xong của mình đặt trong người Hàn Huyền Phi mà nghỉ ngơi một chút, lại nhanh chóng phát một cuộc tiến công mới.

Kỳ Dịch đem hai chân bị trói của Hàn Huyền Phi áp lên trước ngực hắn, phía dưới được nâng lên, khiến nụ hoa không hề được che phủ của hắn lộ ra trong mắt người kia, nhìn thấy sự kích thích của mình trào dâng trong đó. Tiểu huyệt mềm mại khi phân thân rút ra thì cũng mở ra, lại dâm mĩ hướng vào trong mà co rút, phân thân tím đỏ dán chặt vào quyến luyến không rời.

Màu sắc của tiểu huyệt là phấn hồng, vì bị ma sát kịch liệt mà trở nên đỏ ửng ẩm ướt sáng bóng. Giống như cái miệng nhỏ của một đứa trẻ, đói khát dâm đãng mà liếm mút, mút đến vật thể đó của Kỳ Dịch cương cứng lên. Dịch thể phóng ra lúc trước từ từ chảy xuống, màu trắng đục pha lẫn màu đỏ máu, một màu sắc yêu diễm, tiểu huyệt đó đã bị lấp đầy, huyết dịch tràn ra ướt cả bờ mông căng tròn.

Cơ thể vốn cường tráng cũng vì sự trừu tống mà trở nên yếu ớt lắc lư theo, ánh mắt nộ khí bắt đầu thất thần. Ngoài khoái cảm thể xác cực điểm của Kỳ Dịch ra, thì trên tinh thần chưa từng có sự thoả mãn. Hắn không cách nào tha thứ cho động tác trừu tống mãnh liệt đó, khoái cảm như cơn sóng to đã cuốn đi hết thể xác và tinh thần của hắn.

Kỳ Dịch cởi dây trói cho Hàn Huyền Phi, đem người xụi lơ kia ôm chặt vào lòng, thô bạo nuốt lấy mỹ vị trong miệng hắn, cảm nhận được phần mềm mại kia. Hắn không chút lưu tình tiếp tục hành động dã man đâm xuyên qua người hắn: Giơ lên cao, lại mạnh mẽ giáng xuống, khiến vật thể siêu dài đó đâm sâu vào chỗ non mềm.

Kỳ Dịch thô bạo bóp nắn Hàn Huyền Phi. Chỗ xúc tu: da thịt trơn tuột có tính đàn hồi, vai rộng eo nhỏ, bờ mông săn chắc. Kỳ Dịch hoàn toàn trầm mê trong khoái cảm, nói không ra tiếng, chỉ có thể thấp giọng nói: ”Bảo bối, bảo bối!“ Vốn không thèm quay đầu lại nhìn, Hàn Huyền Phi đang đau đến sắp ngất đi.

Lại một trận kích tình cuồng bạo nữa, Hàn Huyền Phi đã nửa hôn mê bị hắn từ trên giường lôi xuống đất, giống như chó quì rạp trên mặt đất, chịu đựng sự tiến công từ sau đâm tới. Toàn thân hắn đều dính tinh dịch của Kỳ Dịch, dịch thể tanh tưởi bắn trên mặt chảy vào khoé miệng hắn.

Bị tên đồng tính cường bạo lăng nhục, lí trí của hắn bị dày vò, cơn đau kịch liệt đã làm tiêu hao thể lực của hắn, Hàn Huyền Phi dần rơi vào cơn hôn mê. Lại vì quá đau đớn mà tỉnh lại, cảm thấy Kỳ Dịch vẫn đang đong đưa trên người mình, trừu tống trong hậu đình, tình thế yếu ớt trước giờ chưa từng thấy.

“Ta nhất định phải giết hắn!“ Hàn Huyền Phi trước khi rơi vào trong màn đen, trong lòng chỉ có một ý niệm này.

Kỳ Dịch nhìn Hàn Huyền Phi đang hôn mê, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng yêu thương phảng phất, một thứ tình cảm cực kì hiếm xuất hiện trên người hắn. Hắn đưa tay muốn làm dãn đôi mày đang nhíu chặt của Hàn Huyền Phi, nhưng không cách nào lau đi thần sắc đau khổ trên gương mặt đó. Kỳ Dịch cúi xuống dịu dàng hôn lên môi Hàn Huyền Phi, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng.

“Cậu ở trong mộng cũng đau khổ như vậy ….. hay là vẫn đang lườm tôi!“ Hắn trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại lộ ra một thần sắc buồn cười.

Cái tên quật cường này, ngày hôm qua luôn dùng ánh mắt thống hận nhìn mình. Ngoài một tiếng kêu thảm lúc đầu ra, cho đến cuối cùng bị làm cho ngất đi, cũng không thấy hắn phát ra một chút âm thanh nào.

Vô luận Kỳ Dịch đùa giỡn hắn như thế nào, kích thích hắn, thì hạ thân của hắn cũng không có bất kì phản ứng nào. Hắn dùng ánh mắt sắc bén khinh miệt nhìn Kỳ Dịch, giống như kẻ bị lăng nhục không phải là hắn, mà là bản thân Kỳ Dịch.

Bị ánh mắt trong suốt đó trừng nhìn, Kỳ Dịch cảm thấy hành vi của mình bẩn thỉu như thế nào, quả thực sẽ không muốn làm tiếp. Hắn đã dùng đủ loại tư thế khuất nhục để chà đạp người đó, nhưng cho đến cuối cùng, hắn vẫn không dập tắt được liệt hoả trong mắt người đó.

“Cậu không biết như vậy sẽ càng làm cho tôi có hứng thú với cậu sao?“ Kỳ Dịch dùng mặt chạm nhẹ vào gò má của người nằm trong lòng, nỉ non nói: “Tôi sẽ triệt để chinh phục cậu, bất luận là thể xác hay tâm hồn! Tôi Kỳ Dịch trước giờ chưa từng làm không được chuyện gì !“

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương