13.
Khi còn học cấp ba, tôi ỷ gia thế mình không tệ, thái độ đối với việc học hành rất thờ ơ. Nhưng chàng trai ngồi cùng bàn tôi thì không giống như thế.
Cậu ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, nhảy từ lớp dưới lên. Thường thường sẽ vô cùng chuyên chú nghiêm túc trong giờ học, là một học sinh giỏi trong lớp.
Tôi nhìn dáng vẻ ngơ ngác đeo kính của cậu ấy, thường xuyên không nhịn nổi trêu chọc: "Mọt sách nhỏ à, gọi một tiếng chị đi, chị mua kẹo cho cưng ăn."
Sau đó cậu ta nghiêm túc nhìn tôi nói: "Bạn học Ninh Nhan, xin đừng gọi tôi bằng biệt danh đó nữa. Vả lại ăn quá nhiều kẹo rất không tốt cho cơ thể."
Về sau, có thể là do bị tinh thần chăm chỉ học tập của cậu ấy làm lung lay, tôi cũng bắt đầu học hành tử tế.
Rõ ràng mời gia sư đến kèm riêng tại nhà là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng tôi một mực quấn lấy đòi cậu ấy dạy cho mình. Cậu ấy sẽ cầm bút giải thích đi giải thích lại đề bài trên tờ giấy, sau đó hỏi tôi nghe có hiểu không. Nếu như tôi nói hiểu, thì cậu ấy sẽ khen tôi.
Cái gì mà "Bạn học Ninh Nhan, cậu rất thông minh.", "Bạn học Ninh Nhan, cậu tiến bộ rất nhiều đó.", cái kiểu dỗ dành đám con nít ấy.
Nhưng lần nào tôi cũng rất thích nghe những lời đó.
Khi đó chỉ có tôi biết, Đường Hạc Sâm ngoài mặt là đại diện cho trường tham gia kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh, cạnh tranh vô cùng khốc liệt; nhưng trong thâm tâm lại là mọt sách nhỏ ngốc nghếch ngay cả việc ăn cơm cũng quên.
Sau đó tôi dần dần phát hiện, đồ mọt sách nhỏ ngốc nghếch ấy sẽ rất trân trọng từng quyển sách mà cậu ấy có, kể cả sách giáo khoa.
Mọt sách nhỏ ngốc nghếch còn rất thích ăn cá mẹ cậu ấy làm, có thể ăn được ba ngày liền.
Mọt sách nhỏ ngốc nghếch luôn xem những loại tạp chí về khoa học kỹ thuật, có lẽ là rất muốn làm một nhà khoa học.
Hình như tôi...có chút thích mọt sách nhỏ ngốc nghếch.
Trước kì thi vào đại học một ngày, tôi nằm gục trên bàn, nhìn dáng vẻ cúi đầu chăm chú làm đề của mọt sách nhỏ ngốc nghếch, nhẹ giọng nói: "Đường Hạc Sâm, tôi thích ăn kẹo, thích ngắm mặt trời mọc, thích cả cậu nữa."
Mọt sách nhỏ ngốc nghếch ngừng bút một lúc, lông mi khẽ run, không nói gì.
Sau khi về nhà, tôi phát hiện tờ giấy kia kẹp trong sách.
Đáng tiếc rằng khi đến kết cục của câu chuyện, tôi đã thất hẹn.
14. -(Từ phần này trở đi mình thay đổi danh xưng ĐHS từ "cậu" thành "anh" nhé)-
Hôm nay gặp lại, Đường Hạc Sâm thay đổi rất nhiều.
Gọng kính đen tông đất đã đổi thành gọng kính vàng kim. Mái tóc năm đó từng bị phàn nàn là xấu xí nay cũng đã dài ra, chiều cao từ 1m70 cũng vọt lên 1m85 rồi, rất đúng với hình tượng của một nam thần cấm dục.
Anh ấy không hỏi tại sao tôi lại thất hẹn, cũng không tỏ thái độ mừng rỡ và nhiệt tình khi gặp bạn học cũ.
Ngoại trừ lúc mới gặp gọi tên tôi, sau đó đều một mực gọi ba tiếng "Phụ tá Ninh".
"Không phải muốn làm nhà khoa học sao...Tại sao cuối cùng lại học y rồi?"
Tôi vẫn là không nhịn được, hỏi ra miệng.
Anh lãnh đạm trả lời: "Không khác biệt mấy, đều là cống hiến vì nhân loại."
Có lẽ tôi thật sự bị những lần thao túng kiểm soát của Tạ Minh Trạch làm ảnh hưởng rồi. Nếu như là Ninh Nhan của bốn năm trước, chắn chắn sẽ xông lên vỗ vai anh ấy, sau đó hỏi một câu: "Mọt sách nhỏ ngốc nghếch, sao cậu lại đối xử với tôi lạnh lùng như vậy chứ?"
Nhưng Ninh Nhan bây giờ thì không dám nữa.
15.
Hôm đó, tôi vừa mới tan làm ra cửa công ty, liền bị một cô gái xa lạ chạy tới cản đường. Cô ấy mặc chiếc váy dài, nhìn dáng vẻ có chút yếu đuối.
Cô ấy nói: "Ninh tiểu thư, tôi là An Mỹ. Xin cô giúp tôi một chuyện được không?"
Cái tên An Mỹ này, tôi từng vô số lần nghe qua từ miệng Tạ Minh Trạch. Nghe nói Tạ gia lúc làm từ thiện có tài trợ cho một cô gái. Chỉ là tôi không có hứng thú, chưa từng xem qua hình của cô ta.
Tôi nhìn Đường Hạc Sâm vừa tan làm đứng phía sau mình, đưa An Mỹ lên xe. An Mỹ ngồi ở ghế phụ kéo kéo vạt áo, lo lắng nói: "Ninh tiểu thư, tôi biết việc này rất lỗ mãng, nhưng thật sự không còn cách nào nữa, chỉ có cô mới có thể giúp được tôi."
An Mỹ nói Tạ Minh Trạch cầm hộ chiếu của mình, khăng khăng muốn cô ta ở lại trong nước, còn nói sau này hắn sẽ chiếu cố mẹ con họ. Nhưng cô ta ở nước ngoài cũng có công việc, căn bản không cần hắn phải chăm sóc.
An Mỹ là người bình thường, sợ hãi thế lực của Tạ gia, đương nhiên không dám làm bậy.
"Ninh tiểu thư, thời trung học tôi và Tạ Minh Trạch quả thật có khoảng thời gian mập mờ, nhưng cũng là chuyện quá khứ rồi. Giờ đối với anh ấy tôi vốn không có ý gì khác, nhưng bất luận giải thích như thế nào anh ấy cũng không muốn nghe."
Tôi nhíu mày, đáp: "Nếu như nhớ không lầm thì An tiểu thư hình như đã gián tiếp phá hỏng hôn lễ của tôi."
Ngụ ý đại khái là dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô ta.
Không ngờ An Mỹ ngược lại mặt vô cùng kinh ngạc nhìn tôi. Tôi phát giác ra có điều gì đó không đúng.
"Chẳng lẽ tin tức An tiểu thư khó sinh không phải chính cô tiết lộ cho người bên cạnh Tạ Minh Trạch sao?"
"Ninh tiểu thư, hình như cô hiểu lầm rồi, thời điểm tôi sinh con rất thuận lợi, không hề có vấn đề gì hết..."
Trong nháy mắt, dường như có một số chi tiết trước đây tôi chưa từng để ý chợt lóe qua trong đầu. Tôi nhìn dáng vẻ áy náy của An Mỹ, suy nghĩ rằng có lẽ đây có thể là một cuộc giao dịch tốt.
Vì vậy tôi nói: "Tôi có thể giúp An tiểu thư, nhưng mà cũng muốn An tiểu thư giúp tôi một chuyện."
16.
Tôi gặp lại Tạ Minh Trạch ở một quán rượu.
Tôi mặc váy đỏ, điên cuồng phóng túng nhảy múa cùng bạn. Đây là việc bác sĩ tâm lý đề nghị. Hoàn toàn đột phá, thì mới có thể tự tìm thấy bản thân một lần nữa.
Tạ Minh Trạch không biết thấy tôi từ góc nào, nét mặt say sỉn hớn hở tới lôi kéo tôi:
"Ninh Nhan, sao em lại ở đây, trang điểm đậm như vậy, còn ăn mặc như vậy nữa..." Hắn quan sát chiếc váy đỏ của tôi từ trên xuống dưới, trưng ra bộ mặt khó mà tiếp nhận.
Tôi dùng sức hất tay hắn ra, đến gần hắn nói: "Tạ Minh Trạch, nếu như anh không muốn bị liên lụy đến công ty nhà mình, sau này thấy tôi tốt nhất đi đường vòng đi."
Tạ Minh Trạch tựa hồ nghe không hiểu, trong miệng lẩm bẩm: "Ninh Nhan, chúng ta đừng chia tay nữa có được không? Gần đây gia đình sắp xếp rất nhiều buổi coi mắt, nhưng bọn họ đều không tốt với tôi bằng em. Chúng ta quay lại đi, tôi đảm bảo sau này sẽ đối xử với em thật tốt, cũng sẽ không trước mặt em nhắc đến An Mỹ nữa."
Tôi cười giễu cợt, đi vòng qua Tạ Minh Trạch, hắn xấu xa không sợ chết đưa tay đè bả vai tôi lại.
Ngay lúc ấy, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, chặn lại tay hắn, hung hăng đấm hắn một cái.
Tiếng nhạc ngay lập tức liền ngừng.
Tôi xoay người, thấy Đường Hạc Sâm đang thản nhiên cầm giấy khử trùng lau tay.
Trùng hợp vậy sao?
Tạ Minh Trạch từ dưới đất bò dậy, phần nào đó vẫn còn nửa say nửa tỉnh, hắn giương nanh múa vuốt muốn trả đũa. Tôi kịp thời lên tiếng: "Công ty nhà anh gần đây đúng là làm ăn rất tốt nhỉ?"
Tạ Minh Trạch ngượng ngùng hạ nắm đấm, trợn mắt hung ác nhìn Đường Hạc Sâm một cái.
Haiz, lấy thế đè người, tôi trước đây vẫn luôn khinh thường việc này.
Chỉ là Tạ Minh Trạch luôn làm như vậy với An Mỹ, bây giờ tôi cùng lắm là đang lấy gậy ông đập lưng ông thôi.
17.
Đường Hạc Sâm đi tới, cúi đầu nhìn về phía tôi.
Ánh đèn mờ ảo, tôi không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh ấy. Bỗng nhiên cảm thấy hai má nóng rực.
Tôi theo bản năng hai tay ôm lấy chính mình. Từ tận đáy lòng dâng lên cảm giác xấu hổ cùng tự ti.
Vì chiếc váy đỏ đó.
Lúc ấy, Đường Hạc Sâm hơi nghiêng người, nói với tôi: "Rất đẹp."
Trong nháy mắt không phản ứng kịp, tôi sững người ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy.
Anh cong môi cười, lặp lại: "Bạn học Ninh Nhan, cậu mặc váy đỏ, rất đẹp."
...
Khi Đường Hạc Sâm đưa tôi về, tôi hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở quầy rượu.
Anh ấy nói: "Thấy cậu đăng trên vòng bạn bè, cũng muốn đi giải trí một chút."
Ánh sáng bóng đèn đường ngoài xe chiếu sáng lên gò má của Đường Hạc Sâm.
Tôi nhìn dáng vẻ lái xe của anh ấy, đột nhiên có dũng khí.
"Tôi muốn ngắm mặt trời mọc."
Trong xe trầm mặc hồi lâu, Đường Hạc Sâm không đáp lời.
Là tự tôi đa tình rồi.
Tôi có chút tự giận mình, tựa vào ghế xe, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc:
"Trong ba ngày, tôi muốn nhìn thấy tin tức Tạ Minh Trạch nằm viện."
Bốn năm đau khổ của tôi đổi lấy sức khỏe phần đời còn lại của hắn, rất đáng giá.
Tôi cảm kích hệ thống cho tôi cơ hội, nhưng điều này không hề liên quan đến Tạ Minh Trạch. Tôi không nợ hắn bất cứ thứ gì cả.
Sau khi gọi điện thoại xong, tôi quay đầu lại nhìn Đường Hạc Sâm, mặt anh gần như vẫn không có biểu cảm gì.
Tôi đột nhiên cảm thấy tâm tình anh tựa hồ đã khá lên nhiều.
Lúc xe lái đến cửa nhà, quản gia đã ở bên ngoài chờ tôi. Tôi vừa định mở cửa, Đường Hạc Sâm đã bước xuống xe trước một bước. Anh ấy đi đến thay tôi mở cửa xe.
Sau đó nhìn tôi, hỏi: "Bạn học Ninh Nhan, ba ngày sau, mời cậu đi ngắm mặt trời mọc được không?"
Ý cười trên mặt tôi nhanh chóng xuất hiện.
Tôi cẩn thận "Ừ" một tiếng.
Khi còn học cấp ba, tôi ỷ gia thế mình không tệ, thái độ đối với việc học hành rất thờ ơ. Nhưng chàng trai ngồi cùng bàn tôi thì không giống như thế.
Cậu ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, nhảy từ lớp dưới lên. Thường thường sẽ vô cùng chuyên chú nghiêm túc trong giờ học, là một học sinh giỏi trong lớp.
Tôi nhìn dáng vẻ ngơ ngác đeo kính của cậu ấy, thường xuyên không nhịn nổi trêu chọc: "Mọt sách nhỏ à, gọi một tiếng chị đi, chị mua kẹo cho cưng ăn."
Sau đó cậu ta nghiêm túc nhìn tôi nói: "Bạn học Ninh Nhan, xin đừng gọi tôi bằng biệt danh đó nữa. Vả lại ăn quá nhiều kẹo rất không tốt cho cơ thể."
Về sau, có thể là do bị tinh thần chăm chỉ học tập của cậu ấy làm lung lay, tôi cũng bắt đầu học hành tử tế.
Rõ ràng mời gia sư đến kèm riêng tại nhà là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng tôi một mực quấn lấy đòi cậu ấy dạy cho mình. Cậu ấy sẽ cầm bút giải thích đi giải thích lại đề bài trên tờ giấy, sau đó hỏi tôi nghe có hiểu không. Nếu như tôi nói hiểu, thì cậu ấy sẽ khen tôi.
Cái gì mà "Bạn học Ninh Nhan, cậu rất thông minh.", "Bạn học Ninh Nhan, cậu tiến bộ rất nhiều đó.", cái kiểu dỗ dành đám con nít ấy.
Nhưng lần nào tôi cũng rất thích nghe những lời đó.
Khi đó chỉ có tôi biết, Đường Hạc Sâm ngoài mặt là đại diện cho trường tham gia kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh, cạnh tranh vô cùng khốc liệt; nhưng trong thâm tâm lại là mọt sách nhỏ ngốc nghếch ngay cả việc ăn cơm cũng quên.
Sau đó tôi dần dần phát hiện, đồ mọt sách nhỏ ngốc nghếch ấy sẽ rất trân trọng từng quyển sách mà cậu ấy có, kể cả sách giáo khoa.
Mọt sách nhỏ ngốc nghếch còn rất thích ăn cá mẹ cậu ấy làm, có thể ăn được ba ngày liền.
Mọt sách nhỏ ngốc nghếch luôn xem những loại tạp chí về khoa học kỹ thuật, có lẽ là rất muốn làm một nhà khoa học.
Hình như tôi...có chút thích mọt sách nhỏ ngốc nghếch.
Trước kì thi vào đại học một ngày, tôi nằm gục trên bàn, nhìn dáng vẻ cúi đầu chăm chú làm đề của mọt sách nhỏ ngốc nghếch, nhẹ giọng nói: "Đường Hạc Sâm, tôi thích ăn kẹo, thích ngắm mặt trời mọc, thích cả cậu nữa."
Mọt sách nhỏ ngốc nghếch ngừng bút một lúc, lông mi khẽ run, không nói gì.
Sau khi về nhà, tôi phát hiện tờ giấy kia kẹp trong sách.
Đáng tiếc rằng khi đến kết cục của câu chuyện, tôi đã thất hẹn.
14. -(Từ phần này trở đi mình thay đổi danh xưng ĐHS từ "cậu" thành "anh" nhé)-
Hôm nay gặp lại, Đường Hạc Sâm thay đổi rất nhiều.
Gọng kính đen tông đất đã đổi thành gọng kính vàng kim. Mái tóc năm đó từng bị phàn nàn là xấu xí nay cũng đã dài ra, chiều cao từ 1m70 cũng vọt lên 1m85 rồi, rất đúng với hình tượng của một nam thần cấm dục.
Anh ấy không hỏi tại sao tôi lại thất hẹn, cũng không tỏ thái độ mừng rỡ và nhiệt tình khi gặp bạn học cũ.
Ngoại trừ lúc mới gặp gọi tên tôi, sau đó đều một mực gọi ba tiếng "Phụ tá Ninh".
"Không phải muốn làm nhà khoa học sao...Tại sao cuối cùng lại học y rồi?"
Tôi vẫn là không nhịn được, hỏi ra miệng.
Anh lãnh đạm trả lời: "Không khác biệt mấy, đều là cống hiến vì nhân loại."
Có lẽ tôi thật sự bị những lần thao túng kiểm soát của Tạ Minh Trạch làm ảnh hưởng rồi. Nếu như là Ninh Nhan của bốn năm trước, chắn chắn sẽ xông lên vỗ vai anh ấy, sau đó hỏi một câu: "Mọt sách nhỏ ngốc nghếch, sao cậu lại đối xử với tôi lạnh lùng như vậy chứ?"
Nhưng Ninh Nhan bây giờ thì không dám nữa.
15.
Hôm đó, tôi vừa mới tan làm ra cửa công ty, liền bị một cô gái xa lạ chạy tới cản đường. Cô ấy mặc chiếc váy dài, nhìn dáng vẻ có chút yếu đuối.
Cô ấy nói: "Ninh tiểu thư, tôi là An Mỹ. Xin cô giúp tôi một chuyện được không?"
Cái tên An Mỹ này, tôi từng vô số lần nghe qua từ miệng Tạ Minh Trạch. Nghe nói Tạ gia lúc làm từ thiện có tài trợ cho một cô gái. Chỉ là tôi không có hứng thú, chưa từng xem qua hình của cô ta.
Tôi nhìn Đường Hạc Sâm vừa tan làm đứng phía sau mình, đưa An Mỹ lên xe. An Mỹ ngồi ở ghế phụ kéo kéo vạt áo, lo lắng nói: "Ninh tiểu thư, tôi biết việc này rất lỗ mãng, nhưng thật sự không còn cách nào nữa, chỉ có cô mới có thể giúp được tôi."
An Mỹ nói Tạ Minh Trạch cầm hộ chiếu của mình, khăng khăng muốn cô ta ở lại trong nước, còn nói sau này hắn sẽ chiếu cố mẹ con họ. Nhưng cô ta ở nước ngoài cũng có công việc, căn bản không cần hắn phải chăm sóc.
An Mỹ là người bình thường, sợ hãi thế lực của Tạ gia, đương nhiên không dám làm bậy.
"Ninh tiểu thư, thời trung học tôi và Tạ Minh Trạch quả thật có khoảng thời gian mập mờ, nhưng cũng là chuyện quá khứ rồi. Giờ đối với anh ấy tôi vốn không có ý gì khác, nhưng bất luận giải thích như thế nào anh ấy cũng không muốn nghe."
Tôi nhíu mày, đáp: "Nếu như nhớ không lầm thì An tiểu thư hình như đã gián tiếp phá hỏng hôn lễ của tôi."
Ngụ ý đại khái là dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô ta.
Không ngờ An Mỹ ngược lại mặt vô cùng kinh ngạc nhìn tôi. Tôi phát giác ra có điều gì đó không đúng.
"Chẳng lẽ tin tức An tiểu thư khó sinh không phải chính cô tiết lộ cho người bên cạnh Tạ Minh Trạch sao?"
"Ninh tiểu thư, hình như cô hiểu lầm rồi, thời điểm tôi sinh con rất thuận lợi, không hề có vấn đề gì hết..."
Trong nháy mắt, dường như có một số chi tiết trước đây tôi chưa từng để ý chợt lóe qua trong đầu. Tôi nhìn dáng vẻ áy náy của An Mỹ, suy nghĩ rằng có lẽ đây có thể là một cuộc giao dịch tốt.
Vì vậy tôi nói: "Tôi có thể giúp An tiểu thư, nhưng mà cũng muốn An tiểu thư giúp tôi một chuyện."
16.
Tôi gặp lại Tạ Minh Trạch ở một quán rượu.
Tôi mặc váy đỏ, điên cuồng phóng túng nhảy múa cùng bạn. Đây là việc bác sĩ tâm lý đề nghị. Hoàn toàn đột phá, thì mới có thể tự tìm thấy bản thân một lần nữa.
Tạ Minh Trạch không biết thấy tôi từ góc nào, nét mặt say sỉn hớn hở tới lôi kéo tôi:
"Ninh Nhan, sao em lại ở đây, trang điểm đậm như vậy, còn ăn mặc như vậy nữa..." Hắn quan sát chiếc váy đỏ của tôi từ trên xuống dưới, trưng ra bộ mặt khó mà tiếp nhận.
Tôi dùng sức hất tay hắn ra, đến gần hắn nói: "Tạ Minh Trạch, nếu như anh không muốn bị liên lụy đến công ty nhà mình, sau này thấy tôi tốt nhất đi đường vòng đi."
Tạ Minh Trạch tựa hồ nghe không hiểu, trong miệng lẩm bẩm: "Ninh Nhan, chúng ta đừng chia tay nữa có được không? Gần đây gia đình sắp xếp rất nhiều buổi coi mắt, nhưng bọn họ đều không tốt với tôi bằng em. Chúng ta quay lại đi, tôi đảm bảo sau này sẽ đối xử với em thật tốt, cũng sẽ không trước mặt em nhắc đến An Mỹ nữa."
Tôi cười giễu cợt, đi vòng qua Tạ Minh Trạch, hắn xấu xa không sợ chết đưa tay đè bả vai tôi lại.
Ngay lúc ấy, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, chặn lại tay hắn, hung hăng đấm hắn một cái.
Tiếng nhạc ngay lập tức liền ngừng.
Tôi xoay người, thấy Đường Hạc Sâm đang thản nhiên cầm giấy khử trùng lau tay.
Trùng hợp vậy sao?
Tạ Minh Trạch từ dưới đất bò dậy, phần nào đó vẫn còn nửa say nửa tỉnh, hắn giương nanh múa vuốt muốn trả đũa. Tôi kịp thời lên tiếng: "Công ty nhà anh gần đây đúng là làm ăn rất tốt nhỉ?"
Tạ Minh Trạch ngượng ngùng hạ nắm đấm, trợn mắt hung ác nhìn Đường Hạc Sâm một cái.
Haiz, lấy thế đè người, tôi trước đây vẫn luôn khinh thường việc này.
Chỉ là Tạ Minh Trạch luôn làm như vậy với An Mỹ, bây giờ tôi cùng lắm là đang lấy gậy ông đập lưng ông thôi.
17.
Đường Hạc Sâm đi tới, cúi đầu nhìn về phía tôi.
Ánh đèn mờ ảo, tôi không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh ấy. Bỗng nhiên cảm thấy hai má nóng rực.
Tôi theo bản năng hai tay ôm lấy chính mình. Từ tận đáy lòng dâng lên cảm giác xấu hổ cùng tự ti.
Vì chiếc váy đỏ đó.
Lúc ấy, Đường Hạc Sâm hơi nghiêng người, nói với tôi: "Rất đẹp."
Trong nháy mắt không phản ứng kịp, tôi sững người ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy.
Anh cong môi cười, lặp lại: "Bạn học Ninh Nhan, cậu mặc váy đỏ, rất đẹp."
...
Khi Đường Hạc Sâm đưa tôi về, tôi hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở quầy rượu.
Anh ấy nói: "Thấy cậu đăng trên vòng bạn bè, cũng muốn đi giải trí một chút."
Ánh sáng bóng đèn đường ngoài xe chiếu sáng lên gò má của Đường Hạc Sâm.
Tôi nhìn dáng vẻ lái xe của anh ấy, đột nhiên có dũng khí.
"Tôi muốn ngắm mặt trời mọc."
Trong xe trầm mặc hồi lâu, Đường Hạc Sâm không đáp lời.
Là tự tôi đa tình rồi.
Tôi có chút tự giận mình, tựa vào ghế xe, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc:
"Trong ba ngày, tôi muốn nhìn thấy tin tức Tạ Minh Trạch nằm viện."
Bốn năm đau khổ của tôi đổi lấy sức khỏe phần đời còn lại của hắn, rất đáng giá.
Tôi cảm kích hệ thống cho tôi cơ hội, nhưng điều này không hề liên quan đến Tạ Minh Trạch. Tôi không nợ hắn bất cứ thứ gì cả.
Sau khi gọi điện thoại xong, tôi quay đầu lại nhìn Đường Hạc Sâm, mặt anh gần như vẫn không có biểu cảm gì.
Tôi đột nhiên cảm thấy tâm tình anh tựa hồ đã khá lên nhiều.
Lúc xe lái đến cửa nhà, quản gia đã ở bên ngoài chờ tôi. Tôi vừa định mở cửa, Đường Hạc Sâm đã bước xuống xe trước một bước. Anh ấy đi đến thay tôi mở cửa xe.
Sau đó nhìn tôi, hỏi: "Bạn học Ninh Nhan, ba ngày sau, mời cậu đi ngắm mặt trời mọc được không?"
Ý cười trên mặt tôi nhanh chóng xuất hiện.
Tôi cẩn thận "Ừ" một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook