Lục Khiêm bước vào cửa tiệm, Lục Niệm nhìn hắn bước tới gần mà không có ý định dừng lại, khoảng cách đã quá gần, nàng cuối cùng không nhịn được, bước sang bên cạnh xếp sách lên kệ, miệng cười hỏi: “Đại ca sao lại đến vào giờ này?”

Hai từ “đại ca” đã đặt Lục Khiêm vào vị trí không thể tiến thêm một bước.

Không đợi Lục Khiêm trả lời, nàng lại tự giới thiệu với Hà An Thời: “Đây là huynh trưởng của ta, Lục Khiêm, vừa đến Giang Ninh hôm qua.”

Hà An Thời từ khi Lục Khiêm xuất hiện đã bớt vẻ cảnh giác, giãn nét mặt ra: ‘‘Thì ra là Lục công tử.”

Lục Niệm xếp sách xong quay lại, sau đó giới thiệu Lục Khiêm với Hà An Thời: “Vị này là công tử của tri phủ Hà đại nhân, Hà An Thời.”

Hà An Thời nhiệt tình trò chuyện: ‘‘Thường nghe Lục Niệm nhắc đến ngươi.”

Lục Khiêm cũng cười: ‘‘Hân hạnh gặp mặt.”

Hắn nhìn về phía Lục Niệm: ‘‘Chỉ không biết, Niệm Niệm nói gì về ta?”

Lục Niệm bình tĩnh nhìn lại, môi nở nụ cười tinh nghịch: ‘‘Tất nhiên là khen ngợi, ta nói ta có một đại ca xuất chúng và tài giỏi.”

Lục Khiêm cười nhẹ, tỏ vẻ không tin: ‘‘Ngươi không bôi xấu danh tiếng của ta đã là tốt lắm rồi. Nói thật, có phải ngươi toàn kể xấu về ta?”

Lục Niệm không biết hắn thực sự muốn mình nói gì, khi mới trở lại Giang Ninh, nàng quả thật đã không thể quên hắn, nhưng đã bao năm trôi qua, nàng đã dần quên hết, thậm chí, nàng đã rất lâu không còn nghĩ về hắn.

“Lục công tử suy nghĩ nhiều rồi.” Hà An Thời xen vào: ‘‘Lục Niệm rất kính trọng ngươi, khi kể về ngươi với chúng ta đều là những lời khen ngợi, nói rằng ngươi văn tài xuất chúng, viết văn rất hay.”

Lục Khiêm thu lại nụ cười, một chút lạnh lẽo thoáng qua trong mắt hắn, hắn và Niệm Niệm nói chuyện, khi nào cần người thứ ba xen vào.

“Thật sao?” Lục Khiêm không nhìn Hà An Thời, tiếp tục nói với Lục Niệm: “Niệm Niệm không bằng đưa ta đi tham quan tiệm sách của ngươi?”

Hà An Thời nhận ra mình có lẽ đã làm phiền đến cuộc hội ngộ của hai anh em, liền cười cáo từ.

Lục Niệm tiễn hắn ra cửa: ‘‘Cuốn sách này, cảm ơn ngươi.”

“Không cần khách sáo với ta.” Hà An Thời cười nhẹ, ra hiệu nàng mau vào, rồi quay người rời đi.

Lục Niệm vốn không muốn đối diện với Lục Khiêm, nhưng người đã đến đây, có tránh cũng vô ích, nàng hít sâu một hơi, rồi quay lại bước vào tiệm.

Lục Niệm cười nói với người trước mặt: “Đại ca đến đúng lúc, giúp ta xem còn chỗ nào chưa ổn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-111.html.]

Lục Khiêm hỏi: “Hắn là ai?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lục Niệm ngẩn người: ‘‘Ta không phải đã giới thiệu rồi sao, Hà An Thời là công tử của tri phủ đại nhân, cũng là bằng hữu của ta, trí nhớ của ngươi tệ quá.”

Lục Khiêm bước đến kệ sách nơi nàng vừa đặt sách, chính xác rút ra cuốn sách đó, lật vài trang, lạnh lùng cười nói: ‘‘Bạn bè gì chứ, bút tích quý giá khó cầu như thế mà nói tặng là tặng.”

Tim Lục Khiêm đau nhói, Hà An Thời còn dám chạm vào tay nàng! Họ đã tiến xa đến đâu rồi?

Thái độ của Lục Khiêm khiến Lục Niệm cũng tức giận, nàng giật lại cuốn sách: ‘‘Chuyện này có lẽ không liên quan đến ngươi.”

“Dù có hay không, ta cũng nhất định sẽ can thiệp.” Lục Khiêm nói rất nhẹ, nhưng trong lời nói chứa đầy sự cứng rắn không thể chống cự.

Lục Khiêm đã không còn là chàng thiếu niên ôn hòa, luôn nhường nhịn như trước kia nữa, ba năm qua đã dạy cho hắn rằng, buông tay là mất tất cả.

Lục Niệm hoang mang, hắn định can thiệp thế nào? Hắn rốt cuộc muốn làm gì!

“Đại ca nói vậy thật nực cười, ngươi dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện của ta?”

“Dựa vào việc ngươi gọi ta một tiếng đại ca.” Lục Khiêm tiến lại gần nàng, giọng nói pha lẫn cảm xúc khó hiểu: ‘‘Và cũng dựa vào việc ngươi là người của ta.”

Những từ ngữ nặng nề ấy như đẩy Lục Niệm vào vực sâu không đáy.

“Bất kể với thân phận nào, ta đều có quyền can thiệp.” Lục Khiêm không muốn ép nàng quá mức, giọng nói trở nên mềm mại: ‘‘Sau này ít qua lại với hắn ta.”

Lục Niệm tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn quả thực đến vì nàng, ba năm đã qua, vẫn chưa đủ để hắn hiểu rõ cái gì là sai trái sao!

Tại sao hắn vẫn muốn như vậy, chẳng lẽ phải hủy hoại tất cả!

Lục Niệm tinh thần rối loạn suốt mấy ngày, cuối cùng cũng đến ngày khai trương thư trai, với danh tiếng của nhà họ Ôn, người đến chúc mừng không ít.

Lục Niệm vừa phải tiếp khách, vừa phải thu ngân, bận rộn đến mức không có thời gian để uống một ngụm nước.

Lục Khiêm không biết từ lúc nào đã bước đến bên nàng: ‘‘Chỗ này ta trông, ngươi đi ăn cơm trước đi.”

Lục Niệm không muốn để ý đến hắn, nhưng Lục Khiêm giữ lấy cuốn sách trong tay nàng không buông, nàng chỉ còn cách thả tay ra, nhắc nhở: “Đừng để lộn xộn đấy.”

“Ngươi xem thường ta quá rồi.” Lục Khiêm tự nhiên đưa tay xoa đầu nàng.

Lục Niệm sắc mặt thay đổi, nhanh chóng bước đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương