Nhìn trời càng lúc càng âm u, Quý Ương cảm thấy n.g.ự.c mình như bị đè nặng bởi thứ gì đó.

Sư thầy tri khách dẫn Quý Ương vào trong điện, rót một ly trà cho nàng: ‘‘Xin thí chủ chờ trong chốc lát."

Quý Ương nói với Huỳnh Chi và Bích Hà bên cạnh: "Các ngươi ra ngoài chờ ta."

Hai người đồng thanh đáp.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Không lâu sau, từ phía sau đại điện bước ra một vị cao tăng nhân từ, mắt hiền hậu.

Quý Ương đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy hành lễ chắp tay: "Huệ Thiện đại sư."

Huệ Thiện cũng đáp lễ: ‘‘A Di Đà Phật, Quý thí chủ xin mời ngồi."

Hai người đối diện ngồi xuống, Huệ Thiện lại nói: "Bần tăng thấy Quý thí chủ mang vẻ u sầu, e rằng không phải đến đây để nghe bần tăng giảng kinh."

Quý Ương nói: "Quả thực ta có một việc làm sao cũng không thể hiểu thấu… đại sư có tin vào những điềm báo trong giấc mơ không?"

Quý Ương nhíu mày: ‘‘Những thứ và những người mà trước đây chưa từng gặp, lại rõ ràng xuất hiện trong giấc mơ."

Huệ Thiện đáp: "A Di Đà Phật. Giấc mộng là điềm báo của muôn vật, mộng xuất hiện bởi nhân duyên mà sinh, gọi là nhân quả ba đời, quá khứ, hiện tại và tương lai, những gì thí chủ thấy trong mộng, có lẽ đều nằm trong vòng nhân quả này."

"Quá khứ… tương lai…" Quý Ương cúi mắt, khẽ lặp lại.

Một tiểu hòa thượng mặc áo xanh bước vào: ‘‘Phương trượng mời sư thúc qua một chuyến."

Huệ Thiện đứng dậy nói với Quý Ương: "Quý thí chủ xin chờ một chút, bần tăng sẽ quay lại ngay."

Quý Ương cố nặn ra một nụ cười: "Đại sư cứ tự nhiên."

Sau khi Huệ Thiện rời đi, Quý Ương một mình ngồi trong điện, suy nghĩ về những lời của ông.

Trong điện, hương nến mờ ảo, suy nghĩ của Quý Ương cũng trôi theo, có gì đó liên tục hiện lên trong đầu nàng—

Một đêm Định Bắc Hầu phủ bị quân binh bao vây, một tờ hưu thư, ngục tối không thấy ánh mặt trời, Bùi Tri Diễn đầy m.á.u me... hổ phù, bị Diệp Thanh Huyền cướp mất hổ phù!

"Ầm!"

Một tiếng sấm rền vang.

Quý Ương bừng tỉnh, đôi mắt đầy hoảng sợ và đau đớn, lạnh lẽo từ tứ chi thấm sâu vào lòng.

Không phải mộng, không phải mộng, đây là chuyện sẽ thật sự xảy ra!

Không phải Hầu gia muốn mưu phản, mà là Lương Vương gia bày kế giả truyền tin đồn ép vua thoái vị, Hầu gia dẫn binh vào cung hộ giá, lại bị chỉ tội mưu nghịch!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-108-2.html.]

Quý Ương ôm lấy ngực, thở gấp, trong mộng Hầu gia và Bùi Tri Diễn đều bị giam vào Chiêu Ngục, hắn dùng một tờ hưu thư để bảo vệ nàng, nước mắt Quý Ương không ngừng lăn xuống, trong tình cảnh như vậy hắn vẫn che chở nàng.

Quý Ương hai tay run rẩy không ngừng, mà khối hổ phù kia, từ tay nàng bị cướp đi...

Quý Ương lòng đau như cắt, dù nàng cố gắng đè tay lên ngực, hít thở sâu cũng không thể giảm bớt nỗi đau.

"Ầm ầm—"

Lại một tiếng sấm nữa, Quý Ương quay đầu nhìn bầu trời u ám đến ngột ngạt.

Hôm nay là ngày hai mươi hai tháng mười... chính là hôm nay! Chính là hôm nay!

Quý Ương bật dậy, thậm chí đẩy đổ bàn trà trước mặt, chạy vụt ra ngoài.

Nàng không nhìn thấy người từ phía sau đại điện bước ra, cho đến khi người đó mở miệng gọi nàng, Quý Ương mới đột ngột đứng lại.

"Biểu muội."

Quý Ương như bị bóp nghẹt cổ họng, từ trước nàng vẫn nghĩ giọng nói ấy ôn hòa, ấm áp, nhưng giờ phút này nghe lại thấy lạnh lùng đáng sợ vô cùng.

Quý Ương thở hổn hển, cố gắng nhắm chặt mắt, rồi mới quay lại, nàng cố làm ra vẻ bình tĩnh, lại mang chút ngạc nhiên: "Biểu ca? Sao huynh lại ở đây?"

Diệp Thanh Huyền không trả lời, nhìn qua bàn trà bị lật đổ, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt vẫn còn đẫm lệ của Quý Ương, lo lắng hỏi: "Biểu muội làm sao vậy?"

Quý Ương siết chặt tay, móng tay đ.â.m sâu vào da thịt: ‘‘Nghe thấy sấm sét, ta có chút sợ hãi."

Diệp Thanh Huyền, biểu ca từ nhỏ cùng lớn lên với nàng, ôn hòa nho nhã, nhưng trong mộng Diệp Thanh Huyền lại là một con rắn độc âm hiểm, tàn nhẫn, sau khi Hầu phủ bị diệt vong, gã giam cầm nàng trong một ngôi nhà.

Quý Ương nghĩ đến đó không kìm được run rẩy, nàng thật sự chưa từng biết con người này.

Diệp Thanh Huyền không biết là đã tin lời nàng hay không, chỉ mỉm cười bất đắc dĩ: ‘‘Vẫn còn nhát gan như lúc nhỏ."

"Ta đến đây là để cầu bình an cho tổ mẫu, chi bằng biểu muội theo ta qua thăm bà, bà gần đây rất nhớ thương con."

Diệp Thanh Huyền bước về phía nàng, Quý Ương giật mình lùi lại, cảnh giác bước lui.

Diệp Thanh Huyền khẽ nhíu mày, khó mà nhận ra: ‘‘Biểu muội đang tránh mặt ta sao?"

"Hiện nay, ta và biểu ca đều đã lập gia đình, gặp nhau riêng như thế này e rằng sẽ bị người đời đàm tiếu... hơn nữa, hôm nay ta đi cùng mẫu thân để thắp hương." Quý Ương không dám để lộ sự khác thường, cố gắng cười nhẹ nói: "Ngày mai ta sẽ đến thăm ngoại tổ mẫu sớm."

Diệp Thanh Huyền nhìn nàng, nhẹ thở dài lắc đầu, như thể rất không muốn như vậy.

"Người đâu."

Lời vừa dứt, một bóng người nhanh chóng từ trong bóng tối nhảy ra, đồng tử Quý Ương co lại: ‘‘Huỳnh..."

Lời nói bị ngắt ngang trong cổ họng, một cơn đau dữ dội từ sau gáy ập đến, Quý Ương lập tức mất đi ý thức, ngã quỵ về phía sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương