Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông
-
Chương 299
Tay của Quý Ương được hắn giữ trong lòng bàn tay, dưới sự dẫn dắt của hắn, từng nét bút viết lên tên của hai người. Quý Ương nhìn tên họ hiện lên trên dải lụa, thở ra nhẹ nhàng, trong lòng không ngừng xao xuyến.
Bùi Tri Diễn đưa dải lụa đã viết xong cho nàng: ‘‘Người ta nói rằng treo càng cao, lòng thành càng lớn."
Quý Ương suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì để phu quân treo, phu quân cao như vậy."
"Ta nghĩ rằng như thế này mới là cao nhất."
Quý Ương chưa kịp phản ứng lại lời hắn nói là gì, chân đã rời khỏi mặt đất.
"Á!" Quý Ương khẽ kêu, nhanh chóng ôm chặt lấy cổ Bùi Tri Diễn, không thể tin được mình lại bị hắn nhấc bổng lên như thế này.
Nàng đang ngồi trong vòng tay hắn...
"Thả ta xuống ngay!" Giọng Quý Ương nhẹ nhàng nhưng gấp gáp, nàng ôm chặt lấy cổ Bùi Tri Diễn, không dám cử động.
Dưới lớp y phục mùa hè, bộ n.g.ự.c đầy đặn của nàng không thể không đè lên mặt Bùi Tri Diễn, không chỉ thế, nó còn theo nhịp thở hổn hển của nàng mà phập phồng lên xuống.
"Mau treo đi" Bùi Tri Diễn hít một hơi hương thơm ngọt ngào.
"Mau nào" hắn thúc giục.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương thấy hắn không chịu thả mình xuống, đành phải xoay người treo dải lụa, nhưng vừa thả tay khỏi cổ hắn, nàng liền cảm thấy mình mất thăng bằng, ngay lập tức lại ôm chặt lấy hắn, ánh mắt run rẩy, như một con thỏ con bị hoảng sợ.
Bùi Tri Diễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bị một lần nữa nhốt vào sự mềm mại của nàng. Hắn mở miệng, đầu lưỡi cọ nhẹ qua lớp vải mỏng, mềm mại và mịn màng: ‘‘Nếu nàng không nhanh lên, sẽ có người đến đấy."
Họ đến muộn, giờ trời đã tối đen, mọi người đều tập trung ở hội chùa xem đèn, lúc này chỉ còn vài người lác đác trong chùa để cúng Hòa Tiên.
Quý Ương chớp chớp mắt, vì sợ hãi mà đôi mắt trở nên long lanh, lo sợ bị người khác nhìn thấy, nàng mím chặt môi, lấy hết can đảm để với lên cành cây.
Cuối cùng cũng treo xong, Quý Ương lập tức muốn xuống, Bùi Tri Diễn thuận theo thả nàng xuống.
Quý Ương chưa kịp đứng vững đã muốn rời đi, nhưng bị Bùi Tri Diễn giữ chặt lấy eo, vì đã được cưng chiều quá lâu, Quý Ương cũng dám mềm mại trừng mắt nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-105-2.html.]
Bùi Tri Diễn hơi ngửa đầu, nhìn những dải lụa đỏ treo đầy trên cây, trong đôi mắt hẹp dài của hắn ánh lên sự lấp lánh của ánh sáng.
Quý Ương lại nhớ đến người trong giấc mơ, cũng đứng nhìn cây cổ thụ này, nhưng ánh mắt hắn lạnh lùng như mặt nước hồ lạnh. Bàn tay nắm chặt trong tay áo, nổi lên gân xanh, không giống như hiện tại, ôm lấy nàng một cách dịu dàng.
“Phu quân đã từng đến đây chưa?” Quý Ương buột miệng hỏi, muốn thu hồi lời nói nhưng đã không kịp nữa rồi.
Bùi Tri Diễn thu ánh mắt nhìn nàng, Quý Ương cúi đầu, nhẹ cắn môi, hối hận vì sự hồ đồ của mình, còn thật sự coi giấc mộng là thật.
Bùi Tri Diễn thấy nét mặt nàng lúc này khác thường, lại nghĩ đến những biểu hiện không đúng của nàng trong ngày hôm nay, đột nhiên cười nói: “Chẳng lẽ Ương Ương là...”
“Không, chỉ cùng Ương Ương của ta đến đây lần này.”
Lời nói gần như trêu ghẹo khiến Quý Ương đỏ bừng cả tai, Bùi Tri Diễn cười nhấc lọn tóc rơi của nàng vòng ra sau tai, lại nhẹ nhàng vuốt ve dái tai nàng, cảm nhận sự run rẩy dưới lòng bàn tay, hắn mỉm cười thu tay lại.
“Ương Ương đừng nghĩ ta là kẻ xấu.” Bùi Tri Diễn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cũng có chút xấu thật, nhưng sống hai mươi năm qua, chỉ bị một con thỏ nhỏ câu mất hồn, vì nàng mà động lòng, vì nàng mà ngu ngốc.”
Quý Ương trở nên lúng túng, không biết để mắt ở đâu, ngón tay yếu ớt đến nỗi không thể nắm chặt, mãi lâu mới nói được một câu: ‘‘Ta không phải là thỏ.”
“Sao lại không phải, mắt cũng đỏ, mũi cũng đỏ, còn thân thể thì... trắng trẻo mịn màng.”
Con thỏ nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt ướt át, run rẩy không ngừng, nhiều lần mấp máy môi nhưng vẫn không nói được lời nào.
Bùi Tri Diễn vội dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Không nói nữa, không nói nữa, ta ngậm miệng.”
Bùi Tri Diễn nắm tay Quý Ương đi xuống núi, khóe môi mỉm cười từ đầu đến cuối không hề biến mất.
Quý Ương ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt cười rạng rỡ của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta cũng chưa từng đến đây.”
Dải lụa đỏ ghi tên nàng và Diệp Thanh Huyền trong giấc mơ không phải là nàng treo, nhưng nàng dù giải thích thế nào, hắn cũng không tin.
Bùi Tri Diễn dừng bước một lát, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Giọng nói dịu dàng lọt vào tai Quý Ương: ‘‘Vậy sau này hàng năm chúng ta đều đến.”
Bùi Tri Diễn đưa dải lụa đã viết xong cho nàng: ‘‘Người ta nói rằng treo càng cao, lòng thành càng lớn."
Quý Ương suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì để phu quân treo, phu quân cao như vậy."
"Ta nghĩ rằng như thế này mới là cao nhất."
Quý Ương chưa kịp phản ứng lại lời hắn nói là gì, chân đã rời khỏi mặt đất.
"Á!" Quý Ương khẽ kêu, nhanh chóng ôm chặt lấy cổ Bùi Tri Diễn, không thể tin được mình lại bị hắn nhấc bổng lên như thế này.
Nàng đang ngồi trong vòng tay hắn...
"Thả ta xuống ngay!" Giọng Quý Ương nhẹ nhàng nhưng gấp gáp, nàng ôm chặt lấy cổ Bùi Tri Diễn, không dám cử động.
Dưới lớp y phục mùa hè, bộ n.g.ự.c đầy đặn của nàng không thể không đè lên mặt Bùi Tri Diễn, không chỉ thế, nó còn theo nhịp thở hổn hển của nàng mà phập phồng lên xuống.
"Mau treo đi" Bùi Tri Diễn hít một hơi hương thơm ngọt ngào.
"Mau nào" hắn thúc giục.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương thấy hắn không chịu thả mình xuống, đành phải xoay người treo dải lụa, nhưng vừa thả tay khỏi cổ hắn, nàng liền cảm thấy mình mất thăng bằng, ngay lập tức lại ôm chặt lấy hắn, ánh mắt run rẩy, như một con thỏ con bị hoảng sợ.
Bùi Tri Diễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bị một lần nữa nhốt vào sự mềm mại của nàng. Hắn mở miệng, đầu lưỡi cọ nhẹ qua lớp vải mỏng, mềm mại và mịn màng: ‘‘Nếu nàng không nhanh lên, sẽ có người đến đấy."
Họ đến muộn, giờ trời đã tối đen, mọi người đều tập trung ở hội chùa xem đèn, lúc này chỉ còn vài người lác đác trong chùa để cúng Hòa Tiên.
Quý Ương chớp chớp mắt, vì sợ hãi mà đôi mắt trở nên long lanh, lo sợ bị người khác nhìn thấy, nàng mím chặt môi, lấy hết can đảm để với lên cành cây.
Cuối cùng cũng treo xong, Quý Ương lập tức muốn xuống, Bùi Tri Diễn thuận theo thả nàng xuống.
Quý Ương chưa kịp đứng vững đã muốn rời đi, nhưng bị Bùi Tri Diễn giữ chặt lấy eo, vì đã được cưng chiều quá lâu, Quý Ương cũng dám mềm mại trừng mắt nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-105-2.html.]
Bùi Tri Diễn hơi ngửa đầu, nhìn những dải lụa đỏ treo đầy trên cây, trong đôi mắt hẹp dài của hắn ánh lên sự lấp lánh của ánh sáng.
Quý Ương lại nhớ đến người trong giấc mơ, cũng đứng nhìn cây cổ thụ này, nhưng ánh mắt hắn lạnh lùng như mặt nước hồ lạnh. Bàn tay nắm chặt trong tay áo, nổi lên gân xanh, không giống như hiện tại, ôm lấy nàng một cách dịu dàng.
“Phu quân đã từng đến đây chưa?” Quý Ương buột miệng hỏi, muốn thu hồi lời nói nhưng đã không kịp nữa rồi.
Bùi Tri Diễn thu ánh mắt nhìn nàng, Quý Ương cúi đầu, nhẹ cắn môi, hối hận vì sự hồ đồ của mình, còn thật sự coi giấc mộng là thật.
Bùi Tri Diễn thấy nét mặt nàng lúc này khác thường, lại nghĩ đến những biểu hiện không đúng của nàng trong ngày hôm nay, đột nhiên cười nói: “Chẳng lẽ Ương Ương là...”
“Không, chỉ cùng Ương Ương của ta đến đây lần này.”
Lời nói gần như trêu ghẹo khiến Quý Ương đỏ bừng cả tai, Bùi Tri Diễn cười nhấc lọn tóc rơi của nàng vòng ra sau tai, lại nhẹ nhàng vuốt ve dái tai nàng, cảm nhận sự run rẩy dưới lòng bàn tay, hắn mỉm cười thu tay lại.
“Ương Ương đừng nghĩ ta là kẻ xấu.” Bùi Tri Diễn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cũng có chút xấu thật, nhưng sống hai mươi năm qua, chỉ bị một con thỏ nhỏ câu mất hồn, vì nàng mà động lòng, vì nàng mà ngu ngốc.”
Quý Ương trở nên lúng túng, không biết để mắt ở đâu, ngón tay yếu ớt đến nỗi không thể nắm chặt, mãi lâu mới nói được một câu: ‘‘Ta không phải là thỏ.”
“Sao lại không phải, mắt cũng đỏ, mũi cũng đỏ, còn thân thể thì... trắng trẻo mịn màng.”
Con thỏ nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt ướt át, run rẩy không ngừng, nhiều lần mấp máy môi nhưng vẫn không nói được lời nào.
Bùi Tri Diễn vội dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Không nói nữa, không nói nữa, ta ngậm miệng.”
Bùi Tri Diễn nắm tay Quý Ương đi xuống núi, khóe môi mỉm cười từ đầu đến cuối không hề biến mất.
Quý Ương ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt cười rạng rỡ của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta cũng chưa từng đến đây.”
Dải lụa đỏ ghi tên nàng và Diệp Thanh Huyền trong giấc mơ không phải là nàng treo, nhưng nàng dù giải thích thế nào, hắn cũng không tin.
Bùi Tri Diễn dừng bước một lát, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Giọng nói dịu dàng lọt vào tai Quý Ương: ‘‘Vậy sau này hàng năm chúng ta đều đến.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook