Quý Ương nắm chặt tay, do dự mãi mới hỏi: “Ngươi nói…” Nàng cắn môi, giọng càng lúc càng nhỏ: ‘‘Là huynh trưởng ngươi tự thêu sao?”

Lần này đến lượt Bùi Ngưng ngạc nhiên: ‘‘Chẳng lẽ huynh trưởng không nói với tẩu sao?”

Quý Ương lắc đầu.

Bùi Ngưng không khỏi âm thầm trách mắng huynh trưởng mình, đã tự tay làm những việc này, sao lại không nói ra.

Vì vậy nàng kể lại toàn bộ chuyện hôm đó Bùi Tri Diễn đến tìm mình cho Quý Ương nghe, cuối cùng còn thêm: “Huynh trưởng rất để tâm đến tẩu, tẩu thử nghĩ xem, trên đời này còn ai sẵn lòng cầm kim chỉ thêu thùa như vậy chứ.”

Tâm trạng Quý Ương lúc này đã rối bời, nàng không ngờ chiếc yếm ấy lại do chính tay Bùi Tri Diễn thêu từng mũi chỉ.

Chiếc yếm đó nàng đang mặc trên người, Quý Ương cảm thấy nơi nào lớp vải chạm đến da thịt cũng đều trở nên nóng bỏng, nàng nhớ lại những ngày Bùi Tri Diễn trốn trong thư phòng… còn cả thứ mà hắn giấu dưới chân mình…

Hắn thậm chí hạ mình hỏi han Bùi Ngưng, chỉ để bù đắp cho nàng một chiếc yếm, Quý Ương chớp mắt liên tục, vô vàn cảm xúc khiến nàng gần như không thể suy nghĩ.

Quý Ương đặt tay lên ngực, tự hỏi tại sao hắn lại đối xử với nàng tốt như vậy… Hắn thật sự thích nàng đến thế sao?

Quý Ương vẫn còn ngỡ ngàng chưa thể hoàn hồn, thậm chí không nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập đến gần.

Bùi Tri Diễn nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho Cao Nghĩa, bước vào chuồng ngựa.

“Ương Ương.”

Trái tim Quý Ương đập thình thịch, nàng quay lại, thấy Bùi Tri Diễn đang mỉm cười bước đến gần: ‘‘Nàng đã chọn được chưa?”

Quý Ương bối rối cúi đầu, một lúc sau mới khẽ đáp: “Vẫn chưa.”

“Có chuyện gì sao?” Bùi Tri Diễn kéo tay nàng, dẫn nàng đến gần mình hơn.

Hắn hỏi rất dịu dàng, nhưng ánh mắt dò hỏi lại hướng về phía Bùi Ngưng.

Bùi Ngưng đáp lại hắn bằng một nụ cười đầy ẩn ý: ‘‘Để tẩu tẩu tự nói với huynh đi.” Nàng không muốn chen vào cuộc vui này.

Bùi Tri Diễn nhíu mày, hắn chỉ rời đi một lát, mà có chuyện gì xảy ra.

Quý Ương vẫn đang sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhưng dường như vô ích, nàng có chút thất vọng nói: “Bị ngựa làm hoảng sợ thôi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-103-2.html.]

Giọng nói lí nhí như thể nàng đang thực sự ấm ức, Bùi Tri Diễn bật cười, vòng tay qua eo Quý Ương kéo nàng sát vào mình hỏi: “Là con ngựa nào dám làm nàng sợ, ta sẽ dạy dỗ nó, dám làm hoảng sợ Ương Ương của ta.”

Quý Ương bị lời nói của hắn làm đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Bùi Tri Diễn nhìn đôi tai đỏ hồng của nàng, nụ cười càng thêm rạng rỡ, nếu không có người xung quanh, hắn thật muốn hôn nàng một cái rồi ôm chặt vào lòng.

Bùi Tri Diễn nắm tay Quý Ương, dẫn nàng bước ra ngoài: ‘‘Không chọn ở đây nữa, Ương Ương cưỡi ngựa của ta.”

Hơi ấm từ tay hắn, những vết chai mỏng nơi đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn man… tất cả đều rõ ràng đến lạ kỳ, Quý Ương từ đầu ngón tay đã cảm nhận được cảm giác tê dại. Dù họ đã từng làm những việc thân mật hơn, nhưng chưa bao giờ nàng lại cảm thấy bối rối đến thế này.

Quý Ương khẽ thở ra, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi cùng Bùi Tri Diễn tiến đến con ngựa cao lớn phía trước.

Nhìn con ngựa cao hơn mình rất nhiều, Quý Ương chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: ‘‘Đây là chiến mã của phu quân sao?”

Bùi Tri Diễn khẽ gật đầu: ‘‘Nó rất ngoan, Ương Ương đừng sợ.”

“Chàng nói trước đó nó đã bị hoảng sợ, giờ đã ổn chưa?” Quý Ương muốn đưa tay vuốt ve bộ lông bóng mượt của nó, nhưng đưa tay lên giữa chừng thì lại nhút nhát rụt về.

Thẩm Thanh Từ đứng cạnh nghe thấy vậy, không nhịn được cười khẽ.

Bùi Tri Diễn bình thản đáp: ‘‘Đã ổn rồi.”

“Ta bế nàng lên.”

Quý Ương tròn mắt: ‘‘Khoan đã.” Nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng Bùi Tri Diễn không cho nàng nói hết, hai tay đã nhẹ nhàng nâng nàng lên.

Vừa ngồi lên yên, con ngựa bắt đầu di chuyển, Quý Ương hoảng sợ, ôm chặt lấy cổ ngựa, thở mạnh cũng không dám. Nàng hoảng hốt nhìn Bùi Tri Diễn, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi.

“Đừng sợ.” Bùi Tri Diễn nhảy lên ngựa, một tay điều khiển dây cương, tay còn lại ôm chặt lấy Quý Ương: ‘‘Thử dựa vào ta, đã có ta ở đây.”

Quý Ương không dám cử động, dưới sự vỗ về của Bùi Tri Diễn, nàng mới dần dần ngồi thẳng lưng.

Nàng rụt rè dựa vào lòng Bùi Tri Diễn, giọng nói nhẹ nhàng: ‘‘...Ôm chặt hơn chút.”

Tiếng nói mềm mại của nàng làm trái tim Bùi Tri Diễn rung động, hắn khẽ đáp, giọng trầm xuống: ‘‘Đã ôm chặt rồi.”

Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng thúc ngựa, để nó chầm chậm bước đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương