Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông
-
Chương 15
Ngày hôm đó Quốc Tử Giám hiếm khi náo nhiệt, một đám giám sinh mặc áo lam chen chúc nhau nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
"Các ngươi có biết nữ tử đó là ai không?"
Mọi người lắc đầu.
Trong đó một người quay lại hỏi người đang ngồi ôn sách trong lớp: "Ngươi và Quý Yến quan hệ tốt, có nhận ra nữ tử đó không?"
Lục Khiêm đặt quyển sách xuống, nhìn kỹ hai người đang ngồi trong đình qua cửa sổ, bối rối hỏi lại mọi người: "Các ngươi thật sự không nhìn ra họ trông giống nhau sao?"
Mọi người bừng tỉnh, có vài người gan dạ nhìn Quý Ương một cách trơ tráo.
Quý Yến ăn hết điểm tâm mà Quý Ương mang đến, vỗ tay, quay lại liếc một cái, làm những người kia từng người một đều rụt lại.
Quý Ương thấy hắn ta ăn đến miếng cuối cùng, nhỏ giọng trách: "Sao huynh hết rồi, ít ra cũng để lại một ít cho người khác thử."
"Lo cho họ làm gì." Quý Yến không để ý, đây là lần đầu tiên Quý Ương đến Quốc Tử Giám mang đồ ăn cho hắn, người khác không xứng đáng ăn.
"Nói đi, tìm huynh có chuyện gì?"
Quý Ương ấp úng cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ: "Sao huynh biết."
“Trước đây muội chưa bao giờ đến đây, lại còn đặc biệt mang điểm tâm.” Quý Yến sớm đã nhìn ra nàng có điều muốn nói nhưng không dám, suy nghĩ một chút liền biết nhất định là vì người họ Bùi kia.
Quý Ương hỏi hắn có thể tìm hiểu xem Bùi Tri Diễn thường ngày hay lui tới những nơi nào không.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Quý Yến luôn cho rằng Bùi Tri Diễn không phải là người tốt, không phải vì cho rằng hắn phẩm hạnh không tốt, chỉ là người này suy nghĩ quá sâu xa lại khó gần, hắn sợ Quý Ương với tính cách nhẫn nhịn sẽ chịu thiệt thòi.
Nhưng thấy muội muội của mình gần đây can đảm lên không ít, cũng ngày càng có chủ ý, Quý Yến thở dài, đồng ý.
“Huynh chỉ nói một câu.” Quý Yến thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Đừng để bản thân phải đau lòng.”
Quý Ương nhớ lại đời trước khi thánh chỉ ban hôn đưa đến phủ, Quý Yến khi đó suýt nữa lao đến liều mạng với Bùi Tri Diễn, nàng mím môi cười, ngoan ngoãn đáp: “Muội biết rồi.”
Quý Ương trở về phủ đã là giờ Thân, nàng trước tiên đến chỗ Trần thị.
Quý Dao vừa mới ngủ trưa dậy, trên gò má tròn trịa vẫn còn in vết đỏ, tóc búi nửa chừng, Trần thị đang chải tóc cho cô bé.
Quý Ương hỏi: “Phụ thân đã về chưa?”
Trần thị cười nói: “Qua giờ Ngọ đã về rồi, cùng với đại biểu ca của con.”
“Diệp… biểu ca, đã đến?” Sắc mặt Quý Ương lập tức tái nhợt.
Hắn ta đến làm gì.
"Hai người đang nói chuyện trong thư phòng, phụ thân con giữ hắn ta ở lại dùng bữa." Trần thị buộc xong dây tóc cho Quý Dao, kéo Quý Ương lại nói: "Vừa hay muốn hỏi con, biểu ca con thích ăn gì, để ta sai người chuẩn bị."
Trần thị không nhận ra sự khác thường của Quý Ương, trong mắt bà, trong ba huynh đệ nhà họ Diệp thì xuất chúng nhất chính là Diệp Thanh Huyền, tài đức vẹn toàn, tương lai sự hưng thịnh của nhà họ Diệp chắc chắn phải dựa vào hắn ta, thêm vào đó tình cảm giữa hắn ta và Quý Yến rất sâu đậm, nên Trần thị hoàn toàn không nghĩ xa hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-9.html.]
Quý Ương nói: "Biểu ca huynh ấy không kén ăn."
Quý Dao búi tóc xong bám lấy Quý Ương, ngáp một cái gọi nàng: "Đại tỷ."
Quý Ương vuốt ve hạt ngọc trai trên dây tóc của cô bé, cố gắng không để lộ vẻ khác thường: "Kế mẫu chỉ cần chuẩn bị đơn giản là được."
Trần thị đi vào bếp, Quý Dao thì bám lấy Quý Ương ra vườn đá cầu.
Quý Ương tâm trí không ở đây, mấy lần đều không đỡ được cầu của Quý Dao và Huỳnh Chi.
Quý Dao ghé vào tai Huỳnh Chi, che miệng cười nhỏ với Quý Ương: “Đại tỷ đá dở quá."
Quý Ương cầm váy lên, nhìn cầu rơi trước mũi giày: "Sao lúc nào cũng là tỷ đỡ, không công bằng." Nàng mím môi, giải tỏa cảm xúc trong lòng, trông như thật sự rất uất ức.
Quý Ương biết rõ, chỉ cần nàng và Diệp Thanh Huyền là anh em họ, chỉ cần ngoại tổ mẫu còn sống, họ không thể không gặp nhau, dù nàng có không muốn đến đâu đi nữa.
Diệp Thanh Huyền là người rất giỏi quan sát và đọc vị người khác, nàng phải tỏ ra không quan tâm, ngoài ra điều quan trọng nhất là phải dứt khoát làm cho hắn ta hết ý định với mình.
Quý Dao nghĩ rằng nàng thật sự buồn vì không đá được cầu, nghĩ một lúc rồi chạy lại nhặt cầu lên đưa cho Quý Ương: "Vậy lần này đại tỷ đá trước."
"Thế này mới được."
Quý Ương hiếm khi cùng trẻ con một lần, khiến Huỳnh Chi kinh ngạc mở to mắt.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Quý Ương biết nàng ấy ngạc nhiên vì điều gì, trước đây nàng tuyệt đối không như vậy, tính ra, mặc dù nàng và Bùi Tri Diễn đã sống cùng nhau một năm, tính cách thực sự được hắn ta nuôi chiều đến hư rồi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương thu lại tâm trí cùng Quý Dao đá cầu.
"Hóa ra biểu muội ở đây."
Tiếng nói đột ngột vang lên khiến Quý Ương cứng người, để mặc cầu mà Quý Dao đá qua chạm vào váy mình mà không làm được động tác gì.
Nàng nghĩ mình đã có thể kiểm soát cảm xúc, nhưng khi nghe thấy giọng Diệp Thanh Huyền thì từng đợt từng đợt cảm thấy nghẹn ngào, trước mắt lại hiện lên ngọn lửa cháy từ áo cưới.
Diệp Thanh Huyền bước đi thong thả từ dưới hành lang, Quý Dao kiễng chân vẫy tay về phía hắn ta, vui vẻ nói: "Đại tỷ, là Diệp biểu ca đến."
Quý Yến và Quý Ương gọi hắn ta là biểu ca, nên cô bé cũng gọi như vậy.
Diệp Thanh Huyền bước lên nhặt quả cầu dưới đất, mỉm cười nhẹ nhàng: “Đưa cho muội.”
Hắn vừa tiến lại gần, Quý Ương đã muốn tránh xa, phải nắm chặt lòng bàn tay mới miễn cưỡng chịu được.
Quý Ương đưa tay nhận lấy: “Đa tạ biểu ca.”
Diệp Thanh Huyền còn muốn nói chuyện với nàng, nhưng nàng đã bước tới bên cạnh Quý Dao.
Diệp Thanh Huyền khẽ ngẩn người, nụ cười vẫn còn trên môi, nhưng ánh mắt nhìn Quý Ương đã thêm phần dò xét.
Quý Ương trong lòng trầm xuống, gắng gượng mỉm cười với hắn ta: “Hôm nay biểu ca sao lại rảnh rỗi đến đây?”
Nghi ngờ trong lòng Diệp Thanh Huyền giảm bớt, chỉ nghĩ rằng hôm đó mình đi vội quá nên làm nàng không vui, nghĩ vậy, hắn ta cười nói: “Có chuyện muốn bàn với cô phụ, tiện thể cũng đến thăm muội.”
"Các ngươi có biết nữ tử đó là ai không?"
Mọi người lắc đầu.
Trong đó một người quay lại hỏi người đang ngồi ôn sách trong lớp: "Ngươi và Quý Yến quan hệ tốt, có nhận ra nữ tử đó không?"
Lục Khiêm đặt quyển sách xuống, nhìn kỹ hai người đang ngồi trong đình qua cửa sổ, bối rối hỏi lại mọi người: "Các ngươi thật sự không nhìn ra họ trông giống nhau sao?"
Mọi người bừng tỉnh, có vài người gan dạ nhìn Quý Ương một cách trơ tráo.
Quý Yến ăn hết điểm tâm mà Quý Ương mang đến, vỗ tay, quay lại liếc một cái, làm những người kia từng người một đều rụt lại.
Quý Ương thấy hắn ta ăn đến miếng cuối cùng, nhỏ giọng trách: "Sao huynh hết rồi, ít ra cũng để lại một ít cho người khác thử."
"Lo cho họ làm gì." Quý Yến không để ý, đây là lần đầu tiên Quý Ương đến Quốc Tử Giám mang đồ ăn cho hắn, người khác không xứng đáng ăn.
"Nói đi, tìm huynh có chuyện gì?"
Quý Ương ấp úng cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ: "Sao huynh biết."
“Trước đây muội chưa bao giờ đến đây, lại còn đặc biệt mang điểm tâm.” Quý Yến sớm đã nhìn ra nàng có điều muốn nói nhưng không dám, suy nghĩ một chút liền biết nhất định là vì người họ Bùi kia.
Quý Ương hỏi hắn có thể tìm hiểu xem Bùi Tri Diễn thường ngày hay lui tới những nơi nào không.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Quý Yến luôn cho rằng Bùi Tri Diễn không phải là người tốt, không phải vì cho rằng hắn phẩm hạnh không tốt, chỉ là người này suy nghĩ quá sâu xa lại khó gần, hắn sợ Quý Ương với tính cách nhẫn nhịn sẽ chịu thiệt thòi.
Nhưng thấy muội muội của mình gần đây can đảm lên không ít, cũng ngày càng có chủ ý, Quý Yến thở dài, đồng ý.
“Huynh chỉ nói một câu.” Quý Yến thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Đừng để bản thân phải đau lòng.”
Quý Ương nhớ lại đời trước khi thánh chỉ ban hôn đưa đến phủ, Quý Yến khi đó suýt nữa lao đến liều mạng với Bùi Tri Diễn, nàng mím môi cười, ngoan ngoãn đáp: “Muội biết rồi.”
Quý Ương trở về phủ đã là giờ Thân, nàng trước tiên đến chỗ Trần thị.
Quý Dao vừa mới ngủ trưa dậy, trên gò má tròn trịa vẫn còn in vết đỏ, tóc búi nửa chừng, Trần thị đang chải tóc cho cô bé.
Quý Ương hỏi: “Phụ thân đã về chưa?”
Trần thị cười nói: “Qua giờ Ngọ đã về rồi, cùng với đại biểu ca của con.”
“Diệp… biểu ca, đã đến?” Sắc mặt Quý Ương lập tức tái nhợt.
Hắn ta đến làm gì.
"Hai người đang nói chuyện trong thư phòng, phụ thân con giữ hắn ta ở lại dùng bữa." Trần thị buộc xong dây tóc cho Quý Dao, kéo Quý Ương lại nói: "Vừa hay muốn hỏi con, biểu ca con thích ăn gì, để ta sai người chuẩn bị."
Trần thị không nhận ra sự khác thường của Quý Ương, trong mắt bà, trong ba huynh đệ nhà họ Diệp thì xuất chúng nhất chính là Diệp Thanh Huyền, tài đức vẹn toàn, tương lai sự hưng thịnh của nhà họ Diệp chắc chắn phải dựa vào hắn ta, thêm vào đó tình cảm giữa hắn ta và Quý Yến rất sâu đậm, nên Trần thị hoàn toàn không nghĩ xa hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-9.html.]
Quý Ương nói: "Biểu ca huynh ấy không kén ăn."
Quý Dao búi tóc xong bám lấy Quý Ương, ngáp một cái gọi nàng: "Đại tỷ."
Quý Ương vuốt ve hạt ngọc trai trên dây tóc của cô bé, cố gắng không để lộ vẻ khác thường: "Kế mẫu chỉ cần chuẩn bị đơn giản là được."
Trần thị đi vào bếp, Quý Dao thì bám lấy Quý Ương ra vườn đá cầu.
Quý Ương tâm trí không ở đây, mấy lần đều không đỡ được cầu của Quý Dao và Huỳnh Chi.
Quý Dao ghé vào tai Huỳnh Chi, che miệng cười nhỏ với Quý Ương: “Đại tỷ đá dở quá."
Quý Ương cầm váy lên, nhìn cầu rơi trước mũi giày: "Sao lúc nào cũng là tỷ đỡ, không công bằng." Nàng mím môi, giải tỏa cảm xúc trong lòng, trông như thật sự rất uất ức.
Quý Ương biết rõ, chỉ cần nàng và Diệp Thanh Huyền là anh em họ, chỉ cần ngoại tổ mẫu còn sống, họ không thể không gặp nhau, dù nàng có không muốn đến đâu đi nữa.
Diệp Thanh Huyền là người rất giỏi quan sát và đọc vị người khác, nàng phải tỏ ra không quan tâm, ngoài ra điều quan trọng nhất là phải dứt khoát làm cho hắn ta hết ý định với mình.
Quý Dao nghĩ rằng nàng thật sự buồn vì không đá được cầu, nghĩ một lúc rồi chạy lại nhặt cầu lên đưa cho Quý Ương: "Vậy lần này đại tỷ đá trước."
"Thế này mới được."
Quý Ương hiếm khi cùng trẻ con một lần, khiến Huỳnh Chi kinh ngạc mở to mắt.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Quý Ương biết nàng ấy ngạc nhiên vì điều gì, trước đây nàng tuyệt đối không như vậy, tính ra, mặc dù nàng và Bùi Tri Diễn đã sống cùng nhau một năm, tính cách thực sự được hắn ta nuôi chiều đến hư rồi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương thu lại tâm trí cùng Quý Dao đá cầu.
"Hóa ra biểu muội ở đây."
Tiếng nói đột ngột vang lên khiến Quý Ương cứng người, để mặc cầu mà Quý Dao đá qua chạm vào váy mình mà không làm được động tác gì.
Nàng nghĩ mình đã có thể kiểm soát cảm xúc, nhưng khi nghe thấy giọng Diệp Thanh Huyền thì từng đợt từng đợt cảm thấy nghẹn ngào, trước mắt lại hiện lên ngọn lửa cháy từ áo cưới.
Diệp Thanh Huyền bước đi thong thả từ dưới hành lang, Quý Dao kiễng chân vẫy tay về phía hắn ta, vui vẻ nói: "Đại tỷ, là Diệp biểu ca đến."
Quý Yến và Quý Ương gọi hắn ta là biểu ca, nên cô bé cũng gọi như vậy.
Diệp Thanh Huyền bước lên nhặt quả cầu dưới đất, mỉm cười nhẹ nhàng: “Đưa cho muội.”
Hắn vừa tiến lại gần, Quý Ương đã muốn tránh xa, phải nắm chặt lòng bàn tay mới miễn cưỡng chịu được.
Quý Ương đưa tay nhận lấy: “Đa tạ biểu ca.”
Diệp Thanh Huyền còn muốn nói chuyện với nàng, nhưng nàng đã bước tới bên cạnh Quý Dao.
Diệp Thanh Huyền khẽ ngẩn người, nụ cười vẫn còn trên môi, nhưng ánh mắt nhìn Quý Ương đã thêm phần dò xét.
Quý Ương trong lòng trầm xuống, gắng gượng mỉm cười với hắn ta: “Hôm nay biểu ca sao lại rảnh rỗi đến đây?”
Nghi ngờ trong lòng Diệp Thanh Huyền giảm bớt, chỉ nghĩ rằng hôm đó mình đi vội quá nên làm nàng không vui, nghĩ vậy, hắn ta cười nói: “Có chuyện muốn bàn với cô phụ, tiện thể cũng đến thăm muội.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook