Rắn Rết Thứ Nữ
-
Chương 48-4: Âm mưu nổi lên bốn phía (4)
Phía trên tú nữ liên tiếp biểu diễn không ngừng, phía dưới hai kiện bảo bối cũng đang ở trong tay mọi người truyền xem, trên mặt bàn bày biện điểm tâm mỹ thực, quỳnh tương ngọc lộ, rất thích ý.
Không lâu sau, chính là Tôn Lộ lên đài hiến nghệ, là một điệu vũ, gọi là Truy Mộng, ý tứ đại khái nói là một vị mỹ nhân đi vào giấc mộng của Đế Vương, nhảy ra một điệu vũ tuyệt thế, khiến cho Đế Vương thật lâu cũng không thể quên, đáng tiếc mỹ nhân lại không chịu đi vào giấc mộng lần nữa, Đế Vương đành phải thu nạp mỹ nhân khắp nơi, nhìn các nàng khiêu vũ, mong muốn có thể tìm lại được mỹ nhân đã đi vào giấc mộng kia.
Tôn Lộ thay đổi thành một kiện váy trắng, diễm lệ như hoa đào, trên mặt vẫn mang theo cái mạng che mặt như cũ, lại có vài phần cảm giác thần bí khó lường, khiến cho người ta càng muốn vén lên xem xét đến tột cùng, lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Trên mặt đất rộng rãi phủ lên thảm đỏ, bên cạnh cũng trưng bày không ít hoa cỏ đang thịnh hành, nếu không phải bởi vì gió thu se lạnh, nhất định mọi người sẽ nghĩ rằng đây là ngày xuân.
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc nhìn Tề phi, quả nhiên thấy sắc mặt Tề phi không vui, hiển nhiên đã cho rằng Tôn Lộ là một sự uy hiếp tiềm ẩn.
Tề phi nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, Mộc Tịch Bắc mắt sắc càng sâu, trước đó nàng châm trà cho Tề phi, cẩn thận chú ý cái cốc kia, phát hiện lúc ấy bên trên miệng chén mơ hồ chiết xạ lam quang, nếu như bình thường có lẽ nàng cũng không thèm để ý, nhưng bởi vì biết Ngũ Y Nhân cũng muốn hại mình, tâm tư liền cẩn thận hơn.
Mà khi rót nước trà vào trong chén, sẽ mang luôn thứ ở trên miệng chén xuống dưới, dung nhập vào trong nước trà.
Khóe miệng khẽ nhếch, nhìn về phía Tôn Lộ ở trên đài, tú nữ biểu diễn đều là tự nguyện, nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều muốn xuất hiện rạng rỡ ở trước mặt Hoàng đế, hoặc vì ánh mắt của phụ thân mình, một đám đều tranh trước sợ lên đài muộn, Tôn Lộ tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Mộc Tịch Bắc nghĩ, Tôn Lộ là một người có dã tâm, lần này lên đài tất nhiên vì muốn làm cho Hoàng đế chú ý, chẳng qua nàng ta đã dám làm như vậy, tất nhiên cũng đã nói rõ gương mặt của nàng ta không còn đáng ngại nữa.
Quả nhiên, một khúc vũ kết thúc, cả sảnh đường lớn tiếng khen hay, lấy Hoàng đế cầm đầu, vỗ tay:
" Tốt! Tốt! Tốt!
" Đa tạ Hoàng Thượng khích lệ. "
Tôn Lộ phúc phúc thân, hành lễ.
Trong mắt Hoàng đế tràn đầy thích thú, không khỏi mở miệng nói:
" Tôn đại nhân dạy khuê nữ thật có phương pháp! Quả nhiên là nhất vũ khuynh thành! Có điều Tôn tú nữ có thể tháo xuống mạng che mặt không, để cho trẫm nhìn thấy dung mạo đi?"
Theo Mộc Tịch Bắc thấy, Hoàng đế cười quả thực có chút đáng khinh, từ trên xuống dưới đánh giá ông ta một phen, cũng không biết ông ta làm sao lại sinh ra được hai tên nam tử yêu nghiệt như Ân Cửu Dạ cùng Ân Cửu Sanh nữa.
Tuy nhiên mặc kệ như thế nào, những lời này của Hoàng đế chắc chắn đã cho Tôn Lộ địa vị cao nhất trước mặt mọi người, mặc kệ là vì Đế Vương cảm thấy tò mò với dung mạo của Tôn Lộ, hay là vì tài múa của Tôn Lộ thật sự tuyệt vời, tối thiểu chính là Hoàng đế đã tự mình mở miệng hỏi thăm, điều này đã biểu lộ nàng ta là người thành công nhất.
Tôn Lộ chậm rãi gật đầu, trong mắt xấu hổ mang theo e sợ, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng tháo xuống mạng che mặt, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Hai mắt Ngũ Y Nhân biến sắc có chút đen tối khó hiểu, còn Tề phi lại bóp chặt điểm tâm ở trong tay, phút chốc hóa thành bột phấn.
Trong mắt Hoàng đế chợt lóe lên kinh diễm, lại lần nữa nói ba chữ tốt:
" Tốt! Tốt! Tốt! "
Không thể không vỗ tay.
Mộc Tịch Bắc cũng cười, Tôn Lộ cũng thật thông minh, vì muốn được Hoàng đế ưu ái mà bất chấp hậu quả, sao nàng lại không nhìn ra được gả cho lão Hoàng Đế này thì có gì tốt nhỉ? Nói cho cùng, vẫn là vì quyền thế mà thôi, quyền thế giống như ma quỷ, vung xuống một tấm lưới lớn ngập trời, tình thân, tình bằng hữu, tình yêu, chân thành, chính nghĩa, lương tri ở dưới tấm lưới lớn này đều không có chỗ nào che giấu được.
Hoá ra, Tôn Lộ tìm ngự y, dùng kim châm cực nhỏ đốt qua ngọn lửa rồi đem chỗ sinh mủ đều hút ra, xử lý sạch sẽ, sau đó không chờ miệng vết thương khép lại hết, ngay tại một nữa khuôn mặt bị phỏng kia vẽ lên hoa đào trang trí, hoa đào màu hồng thẫm, từng mảng xinh đẹp, nhánh hoa màu vàng dưới ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, lại thêm vóc người đầy đặn gợi cảm, nhìn cứ như đào tinh.
Mặc y phục diễm phấn nhưng lại không có một tia tục khí, da thịt lồi lõm ngược lại làm nổi bật lập thể hoa đào, phảng phất như dùng đao khắc ra hoa đào ở trên mặt vậy, trang sức đơn giản một chút, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy giống như được mang từ trong bụng mẹ ra ngoài.
" Hồi bẩm Bệ hạ, thần nữ thật sự không đảm đương nổi ba chữ tốt này, còn mong Bệ hạ ban thưởng ba chữ tốt này cho người khác ạh. "
Tôn Lộ chậm rãi ngước mắt, một đôi mắt kiều mị.
" Lời này của Tôn tú nữ thật sự quá khiêm tốn, nếu như ngươi đảm đương không nổi, thì còn có người nào nhận nổi đây?"
Hoàng đế lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.
" Thần nữ cùng Tịch Bắc muội muội xưa nay giao hảo, từng nghe người ta nói tiếng đàn của Tịch Bắc muội muội có thể xưng nhất tuyệt, liền dựa vào giao tình mời Tịch Bắc muội muội đàn một khúc, nhưng Tịch Bắc muội muội lại nói, đàn này chỉ đánh cho người cao quý nhất nghe, thần nữ cũng không thể nói gì được nữa. "
Ánh mắt Tôn Lộ như có như không nhìn người ở bên cạnh Tề phi.
" Thần nữ nghĩ, người cao quý nhất tự nhiên là Bệ hạ, cho nên muốn mượn mặt mũi của bệ hạ, nghe một chút âm thanh của tự nhiên, cũng để Hoàng Thượng bình phán một cái, rốt cuộc là kỹ thuật nhảy múa của Lộ nhi đẹp hơn, hay là tiếng đàn của Tịch Bắc muội muội tuyệt diệu hơn! "
Tôn Lộ quyến rũ nói với Hoàng đế, một đôi mắt trông thật xinh đẹp.
Hoàng đế sững sốt:
" Ồ? Lại có chuyện như thế? Vậy mau tuyên tiểu thư Tướng phủ lên đây đi, trẫm cũng muốn no bụng sướng tai."
Tôn Lộ cúi thấp đầu, người bên ngoài không nhìn thấy tính toán của nàng, nàng đã phái người điều tra kỹ càng Mộc Tịch Bắc, trước kia nàng ta chỉ là một thứ nữ không được sủng ái, căn bản chưa từng được người dốc lòng dạy bảo, nàng đoán, chắc hẳn Mộc Tịch Bắc ngay cả lời cũng không nhìn được mấy từ, có điều mấy năm nay cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì, lại lừa gạt làm đầu óc Mộc Chính Đức choáng váng, sủng ái nàng ta vạn phần.
Đương nhiên, Tôn Lộ biết Mộc Tịch Bắc rất giảo hoạt, nên cho dù đã cẩn thận điều tra qua nhưng vẫn chưa yên lòng, vì vậy nàng liền hỏi thăm dì Liễu Chi Lan, Liễu Chi Lan nói với nàng, trước kia ngay cả chi phí ăn mặc của Mộc Tịch Bắc cũng đều rất kém, sao có thể học được cái gì.
Hai ngày trước, thời điểm nàng tới cửa đại náo cũng cẩn thận quan sát qua ngón tay của Mộc Tịch Bắc, cực kì non mịn không có một chút vết tích, nếu là người luyện tập cầm nghệ lâu năm, trên ngón tay nhất định sẽ có vết chai, nhưng nhìn ngón tay Mộc Tịch Bắc, nàng khẳng định, nàng ta nhất định không biết đánh đàn.
Trong lòng Mộc Chính Đức phát lạnh, hôm nay quả nhiên chính là nhằm vào Bắc Bắc! Hắn chưa từng mời qua tiên sinh dạy Bắc Bắc, làm sao Bắc Bắc biết đánh đàn chứ, nhưng lời nói của Tôn Lộ vừa rồi, đã đẩy Bắc Bắc vào trong cạm bẫy thật lớn, nếu Bắc Bắc đàn không được, hoặc nói mình không biết đàn, cho dù dùng người khác thay thế, cũng sẽ chọc giận Hoàng đế, bởi vì chỉ cần Mộc Tịch Bắc không đánh đàn, hoặc là đàn không tốt, đều đại biểu nàng không thừa nhận Hoàng đế là người cao quý nhất Tây La!
Mà ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu chọc giận long uy, khiến Hoàng đế mất mặt,tất nhiên Hoàng đế không chỉ nói mấy câu đơn giản là xong việc, Hoàng đế vốn là một người khí độ hẹp hòi, nếu như Bắc Bắc thật sự không đàn được, cho dù bây giờ có nhìn mặt mũi Tướng phủ, Hoàng đế cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, mấy lời này của Tôn Lộ, căn bản không cho Mộc Tịch Bắc bất kỳ đường lui nào!
Lúc này, Trừng Giang Hầu cũng chính là phụ thân Tôn Lộ hướng mắt về phía Mộc Chính Đức, trong mắt mang theo đắc ý, nước cờ này của Lộ nhi đi không sai, huống chi nghe nói còn có chuẩn bị ở sau, Hoàng đế từ trước đến nay khí độ hẹp hòi, lần này có lẽ sẽ xem ở mặt mũi Mộc Chính Đức mà tha cho nàng ta một lần, nhưng chắc chắn sẽ ghi tạc chuyện này ở trong lòng, đợi đến khi Lộ nhi ra hậu chiêu, tất nhiên Hoàng đế sẽ đem thù mới hận cũ cùng tính luôn một lượt!
Ngũ Y Nhân vẫn đoan trang ngồi ở bên cạnh Hoàng đế như cũ, tư thái cao cao, ánh mắt nhu hòa, dáng vẻ giống như nữ thần hoàn mỹ không tì vết, tuy trên mặt không hiện, nhưng trong lòng Ngũ Y Nhân lại tràn đầy chờ mong, trận yến hội này lễ vật chuẩn bị cho Mộc Tịch Bắc thật sự rất nhiều, nàng cũng không tin, Mộc Tịch Bắc phải có mấy cái mạng, mới có thể toàn thân trở ra!
" Nói tới cầm nghệ, Tề phi nương nương của chúng ta đã từng là danh sư từ Lư gia, không bằng để cho hai người tỷ thí một phen, coi như giúp trợ hứng! "
Ngũ Y Nhân giống như sợ tràng diện không đủ náo nhiệt, vừa mở miệng, cũng đã tạo cho Mộc Tịch Bắc hai địch nhân khổng lồ!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Tạ ơn các bảo bối nhỏ chui chui, hoa tươi cùng phiếu phiếu ~ A a
Ta cảm thấy thật ra các ngươi tuyệt không hi vọng ta xử lý tôn lộ ~囧
Không lâu sau, chính là Tôn Lộ lên đài hiến nghệ, là một điệu vũ, gọi là Truy Mộng, ý tứ đại khái nói là một vị mỹ nhân đi vào giấc mộng của Đế Vương, nhảy ra một điệu vũ tuyệt thế, khiến cho Đế Vương thật lâu cũng không thể quên, đáng tiếc mỹ nhân lại không chịu đi vào giấc mộng lần nữa, Đế Vương đành phải thu nạp mỹ nhân khắp nơi, nhìn các nàng khiêu vũ, mong muốn có thể tìm lại được mỹ nhân đã đi vào giấc mộng kia.
Tôn Lộ thay đổi thành một kiện váy trắng, diễm lệ như hoa đào, trên mặt vẫn mang theo cái mạng che mặt như cũ, lại có vài phần cảm giác thần bí khó lường, khiến cho người ta càng muốn vén lên xem xét đến tột cùng, lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Trên mặt đất rộng rãi phủ lên thảm đỏ, bên cạnh cũng trưng bày không ít hoa cỏ đang thịnh hành, nếu không phải bởi vì gió thu se lạnh, nhất định mọi người sẽ nghĩ rằng đây là ngày xuân.
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc nhìn Tề phi, quả nhiên thấy sắc mặt Tề phi không vui, hiển nhiên đã cho rằng Tôn Lộ là một sự uy hiếp tiềm ẩn.
Tề phi nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, Mộc Tịch Bắc mắt sắc càng sâu, trước đó nàng châm trà cho Tề phi, cẩn thận chú ý cái cốc kia, phát hiện lúc ấy bên trên miệng chén mơ hồ chiết xạ lam quang, nếu như bình thường có lẽ nàng cũng không thèm để ý, nhưng bởi vì biết Ngũ Y Nhân cũng muốn hại mình, tâm tư liền cẩn thận hơn.
Mà khi rót nước trà vào trong chén, sẽ mang luôn thứ ở trên miệng chén xuống dưới, dung nhập vào trong nước trà.
Khóe miệng khẽ nhếch, nhìn về phía Tôn Lộ ở trên đài, tú nữ biểu diễn đều là tự nguyện, nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều muốn xuất hiện rạng rỡ ở trước mặt Hoàng đế, hoặc vì ánh mắt của phụ thân mình, một đám đều tranh trước sợ lên đài muộn, Tôn Lộ tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Mộc Tịch Bắc nghĩ, Tôn Lộ là một người có dã tâm, lần này lên đài tất nhiên vì muốn làm cho Hoàng đế chú ý, chẳng qua nàng ta đã dám làm như vậy, tất nhiên cũng đã nói rõ gương mặt của nàng ta không còn đáng ngại nữa.
Quả nhiên, một khúc vũ kết thúc, cả sảnh đường lớn tiếng khen hay, lấy Hoàng đế cầm đầu, vỗ tay:
" Tốt! Tốt! Tốt!
" Đa tạ Hoàng Thượng khích lệ. "
Tôn Lộ phúc phúc thân, hành lễ.
Trong mắt Hoàng đế tràn đầy thích thú, không khỏi mở miệng nói:
" Tôn đại nhân dạy khuê nữ thật có phương pháp! Quả nhiên là nhất vũ khuynh thành! Có điều Tôn tú nữ có thể tháo xuống mạng che mặt không, để cho trẫm nhìn thấy dung mạo đi?"
Theo Mộc Tịch Bắc thấy, Hoàng đế cười quả thực có chút đáng khinh, từ trên xuống dưới đánh giá ông ta một phen, cũng không biết ông ta làm sao lại sinh ra được hai tên nam tử yêu nghiệt như Ân Cửu Dạ cùng Ân Cửu Sanh nữa.
Tuy nhiên mặc kệ như thế nào, những lời này của Hoàng đế chắc chắn đã cho Tôn Lộ địa vị cao nhất trước mặt mọi người, mặc kệ là vì Đế Vương cảm thấy tò mò với dung mạo của Tôn Lộ, hay là vì tài múa của Tôn Lộ thật sự tuyệt vời, tối thiểu chính là Hoàng đế đã tự mình mở miệng hỏi thăm, điều này đã biểu lộ nàng ta là người thành công nhất.
Tôn Lộ chậm rãi gật đầu, trong mắt xấu hổ mang theo e sợ, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng tháo xuống mạng che mặt, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Hai mắt Ngũ Y Nhân biến sắc có chút đen tối khó hiểu, còn Tề phi lại bóp chặt điểm tâm ở trong tay, phút chốc hóa thành bột phấn.
Trong mắt Hoàng đế chợt lóe lên kinh diễm, lại lần nữa nói ba chữ tốt:
" Tốt! Tốt! Tốt! "
Không thể không vỗ tay.
Mộc Tịch Bắc cũng cười, Tôn Lộ cũng thật thông minh, vì muốn được Hoàng đế ưu ái mà bất chấp hậu quả, sao nàng lại không nhìn ra được gả cho lão Hoàng Đế này thì có gì tốt nhỉ? Nói cho cùng, vẫn là vì quyền thế mà thôi, quyền thế giống như ma quỷ, vung xuống một tấm lưới lớn ngập trời, tình thân, tình bằng hữu, tình yêu, chân thành, chính nghĩa, lương tri ở dưới tấm lưới lớn này đều không có chỗ nào che giấu được.
Hoá ra, Tôn Lộ tìm ngự y, dùng kim châm cực nhỏ đốt qua ngọn lửa rồi đem chỗ sinh mủ đều hút ra, xử lý sạch sẽ, sau đó không chờ miệng vết thương khép lại hết, ngay tại một nữa khuôn mặt bị phỏng kia vẽ lên hoa đào trang trí, hoa đào màu hồng thẫm, từng mảng xinh đẹp, nhánh hoa màu vàng dưới ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, lại thêm vóc người đầy đặn gợi cảm, nhìn cứ như đào tinh.
Mặc y phục diễm phấn nhưng lại không có một tia tục khí, da thịt lồi lõm ngược lại làm nổi bật lập thể hoa đào, phảng phất như dùng đao khắc ra hoa đào ở trên mặt vậy, trang sức đơn giản một chút, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy giống như được mang từ trong bụng mẹ ra ngoài.
" Hồi bẩm Bệ hạ, thần nữ thật sự không đảm đương nổi ba chữ tốt này, còn mong Bệ hạ ban thưởng ba chữ tốt này cho người khác ạh. "
Tôn Lộ chậm rãi ngước mắt, một đôi mắt kiều mị.
" Lời này của Tôn tú nữ thật sự quá khiêm tốn, nếu như ngươi đảm đương không nổi, thì còn có người nào nhận nổi đây?"
Hoàng đế lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.
" Thần nữ cùng Tịch Bắc muội muội xưa nay giao hảo, từng nghe người ta nói tiếng đàn của Tịch Bắc muội muội có thể xưng nhất tuyệt, liền dựa vào giao tình mời Tịch Bắc muội muội đàn một khúc, nhưng Tịch Bắc muội muội lại nói, đàn này chỉ đánh cho người cao quý nhất nghe, thần nữ cũng không thể nói gì được nữa. "
Ánh mắt Tôn Lộ như có như không nhìn người ở bên cạnh Tề phi.
" Thần nữ nghĩ, người cao quý nhất tự nhiên là Bệ hạ, cho nên muốn mượn mặt mũi của bệ hạ, nghe một chút âm thanh của tự nhiên, cũng để Hoàng Thượng bình phán một cái, rốt cuộc là kỹ thuật nhảy múa của Lộ nhi đẹp hơn, hay là tiếng đàn của Tịch Bắc muội muội tuyệt diệu hơn! "
Tôn Lộ quyến rũ nói với Hoàng đế, một đôi mắt trông thật xinh đẹp.
Hoàng đế sững sốt:
" Ồ? Lại có chuyện như thế? Vậy mau tuyên tiểu thư Tướng phủ lên đây đi, trẫm cũng muốn no bụng sướng tai."
Tôn Lộ cúi thấp đầu, người bên ngoài không nhìn thấy tính toán của nàng, nàng đã phái người điều tra kỹ càng Mộc Tịch Bắc, trước kia nàng ta chỉ là một thứ nữ không được sủng ái, căn bản chưa từng được người dốc lòng dạy bảo, nàng đoán, chắc hẳn Mộc Tịch Bắc ngay cả lời cũng không nhìn được mấy từ, có điều mấy năm nay cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì, lại lừa gạt làm đầu óc Mộc Chính Đức choáng váng, sủng ái nàng ta vạn phần.
Đương nhiên, Tôn Lộ biết Mộc Tịch Bắc rất giảo hoạt, nên cho dù đã cẩn thận điều tra qua nhưng vẫn chưa yên lòng, vì vậy nàng liền hỏi thăm dì Liễu Chi Lan, Liễu Chi Lan nói với nàng, trước kia ngay cả chi phí ăn mặc của Mộc Tịch Bắc cũng đều rất kém, sao có thể học được cái gì.
Hai ngày trước, thời điểm nàng tới cửa đại náo cũng cẩn thận quan sát qua ngón tay của Mộc Tịch Bắc, cực kì non mịn không có một chút vết tích, nếu là người luyện tập cầm nghệ lâu năm, trên ngón tay nhất định sẽ có vết chai, nhưng nhìn ngón tay Mộc Tịch Bắc, nàng khẳng định, nàng ta nhất định không biết đánh đàn.
Trong lòng Mộc Chính Đức phát lạnh, hôm nay quả nhiên chính là nhằm vào Bắc Bắc! Hắn chưa từng mời qua tiên sinh dạy Bắc Bắc, làm sao Bắc Bắc biết đánh đàn chứ, nhưng lời nói của Tôn Lộ vừa rồi, đã đẩy Bắc Bắc vào trong cạm bẫy thật lớn, nếu Bắc Bắc đàn không được, hoặc nói mình không biết đàn, cho dù dùng người khác thay thế, cũng sẽ chọc giận Hoàng đế, bởi vì chỉ cần Mộc Tịch Bắc không đánh đàn, hoặc là đàn không tốt, đều đại biểu nàng không thừa nhận Hoàng đế là người cao quý nhất Tây La!
Mà ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu chọc giận long uy, khiến Hoàng đế mất mặt,tất nhiên Hoàng đế không chỉ nói mấy câu đơn giản là xong việc, Hoàng đế vốn là một người khí độ hẹp hòi, nếu như Bắc Bắc thật sự không đàn được, cho dù bây giờ có nhìn mặt mũi Tướng phủ, Hoàng đế cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, mấy lời này của Tôn Lộ, căn bản không cho Mộc Tịch Bắc bất kỳ đường lui nào!
Lúc này, Trừng Giang Hầu cũng chính là phụ thân Tôn Lộ hướng mắt về phía Mộc Chính Đức, trong mắt mang theo đắc ý, nước cờ này của Lộ nhi đi không sai, huống chi nghe nói còn có chuẩn bị ở sau, Hoàng đế từ trước đến nay khí độ hẹp hòi, lần này có lẽ sẽ xem ở mặt mũi Mộc Chính Đức mà tha cho nàng ta một lần, nhưng chắc chắn sẽ ghi tạc chuyện này ở trong lòng, đợi đến khi Lộ nhi ra hậu chiêu, tất nhiên Hoàng đế sẽ đem thù mới hận cũ cùng tính luôn một lượt!
Ngũ Y Nhân vẫn đoan trang ngồi ở bên cạnh Hoàng đế như cũ, tư thái cao cao, ánh mắt nhu hòa, dáng vẻ giống như nữ thần hoàn mỹ không tì vết, tuy trên mặt không hiện, nhưng trong lòng Ngũ Y Nhân lại tràn đầy chờ mong, trận yến hội này lễ vật chuẩn bị cho Mộc Tịch Bắc thật sự rất nhiều, nàng cũng không tin, Mộc Tịch Bắc phải có mấy cái mạng, mới có thể toàn thân trở ra!
" Nói tới cầm nghệ, Tề phi nương nương của chúng ta đã từng là danh sư từ Lư gia, không bằng để cho hai người tỷ thí một phen, coi như giúp trợ hứng! "
Ngũ Y Nhân giống như sợ tràng diện không đủ náo nhiệt, vừa mở miệng, cũng đã tạo cho Mộc Tịch Bắc hai địch nhân khổng lồ!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Tạ ơn các bảo bối nhỏ chui chui, hoa tươi cùng phiếu phiếu ~ A a
Ta cảm thấy thật ra các ngươi tuyệt không hi vọng ta xử lý tôn lộ ~囧
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook