Rắn Rết Thứ Nữ
-
Chương 47-2: Gió êm sóng lặng (2)
Trở lại phòng ngủ, nhặt cây trâm phượng trên đất lên, một tay sờ lên cần cổ đang đổ máu của mình, hai mắt hơi nheo lại, toát lên sự nguy hiểm, hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao mình lại mất khống chế, vì sao lại lần lượt bị nữ tử kia ép phải cúi đầu nhận thua.
Không đi xử lý miệng vết thương, một thân một mình ở trên giường lớn như vậy, lần đầu tiên phóng túng để khắp phòng bừa bộn, không cho phép người ngoài đi vào thu thập, hắn nghĩ mình đã bị ma quỷ ám ảnh rồi?
Nhắm hai mắt lại, trên giường tựa hồ còn lưu lại hơi thở của nàng, hắn từ đầu đến cuối đều không hiểu, tại sao lại có một nữ tử như thế, rõ ràng tâm kế thâm trầm, nhưng lại có một đôi mắt tinh khiết nhất thế gian, rõ ràng tàn nhẫn ngoan độc đến cực điểm, lại chỉ cần cười một chút, sẽ khiến người ta cảm thấy xuân về hoa nở.
Ngẫm lại bộ dáng tiếu lý tàng đao của Mộc Tịch Bắc, không khỏi lẩm bẩm, trong lời nói mang theo vẻ lạnh nhạt dịu dàng:
" Thật biết diễn trò."
( tiếulý tàng đao: Nụ cười giấu dao)
Tâm phiền ý loạn nên hắn căn bản không thể chìm vào giấc ngủ, thứ tình cảm khó hiểu từ đầu đến cuối cứ quanh quẩn ở trong lòng hắn, khiến hắn không khỏi nghĩ đến, vết thương trên ngực không biết có rắc thuốc bột một lần nữa hay không, còn có vết thương trên đùi, cũng không biết có lưu lại sẹo hay không.
Càng nghĩ càng táo bạo, dứt khoát nhảy xuống giường, kéo ngăn kéo lấy ra hai bình sứ lưu ly, một bình là bột phấn, một bình là dạng nước, phủ thêm áo khoác, quỷ mị biến mất.
" Nhìn xem nhìn xem, hồn đều bị người ta câu đi rồi, mà còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu?"
Sơ Nhất nhìn chủ tử chợt lóe lên rồi biến mất, bắt đầu châm chọc nói.
Sơ Nhị lạnh lùng liếc hắn một cái:
" Có bản lĩnh thì đi nói với chủ tử."
Sơ Nhất rất không có can đảm sờ sờ cái mũi, vậy còn không bằng trực tiếp để hắn đi chết.
Sau một lúc lâu, Sơ Nhị giống như mới phản ứng lại, đồng ý gật gật đầu.
Ân Cửu Dạ như một cơn gió đi tới Lâm Lang viện, sau đó mới ý thức được nơi này là chỗ Hoàng Đế cho tú nữ ở, bỗng nhiên nhớ tới về sau Mộc Tịch Bắc rất có thể sẽ trở thành nữ nhân của Hoàng đế, loại nhận thức này, làm hắn rất khó chịu.
Lông mày nhăn thành một đường, tay cầm bình sứ không ngừng nắm chặt, xoay người đi vào phòng Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc cũng không ngủ được, đang suy nghĩ đến âm mưu của Tôn Lộ, con ngươi óng ánh mở to, nghiêm túc nhìn chằm chằm lên nóc phòng.
Năng lực nhìn trong bóng tối của Ân Cửu Dạ vô cùng tốt, khi đi vào thì nhìn thấy một màn này, sau khi Mộc Tịch Bắc thay đổi thành thân thể này, năng lực nhìn ban đêm không còn mạnh mẽ như trước, trong mơ hồ chỉ cảm thấy bên trong phòng có thêm một hơi thở xa lạ, cứ việc rất khó làm cho người ta phát giác, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn mẫn cảm nhận ra được đây không phải mùi thuộc về mình.
Rút ra một cây chủy thủ nằm dưới gối, xoay người xuống đất, nhưng cái chân kia lại trở thành gánh nặng của nàng, khiến động tác của nàng hơi chậm chạp.
Ân Cửu Dạ nghiêng người một cái, dễ dàng tránh thoát, một tay chế trụ cổ tay của nàng, lại không tự chủ giảm xuống mấy phần lực đạo.
Hai đôi mắt đối diện nhau trong đêm đen, một đôi giống như ánh sao, ở trong đêm đen cũng sáng khiếp người, một đôi tĩnh mịch âm trầm, cho dù đêm tối cũng không so kịp với cảm giác hít thở không thông và nặng nề mà hắn mang đến.
Mộc Tịch Bắc đã biết người đến là ai, liền thu tay lại, nhưng Ân Cửu Dạ lại nắm chặt cổ tay của nàng không chịu thả, nàng không khỏi mở miệng nói:
" Ta tưởng là ai? Hoá ra là Lục hoàng tử, không biết đêm khuya Lục hoàng tử đến thăm có gì phân phó không?"
Quả thật, Lục hoàng tử Tây La hẳn là Ân Cửu Dạ, mà bây giờ Ân Cửu Sanh hẳn là Thất hoàng tử mới đúng.
Ân Cửu Dạ xoay người đốt sáng cây đèn trong phòng, quay đầu lại thì bỗng sửng sốt, lỗ tai lập tức đỏ lên, thì ra Mộc Tịch Bắc chỉ mặc một kiện áo lót màu trắng, dài rộng thùng thình, làm từ tơ lụa Thiên Tàm Ti nên ít nhiều có chút trong suốt, khiến người không rành thế sự như Ân Cửu Dạ tự nhiên cảm thấy hai má nóng lên.
Sau khi im lặng hồi lâu, Ân Cửu Dạ đi tới trước mặt Mộc Tịch Bắc, trên cao nhìn xuống mở miệng nói với nàng:
" Lên giường! "
Mộc Tịch Bắc giật mình trong lòng, nhìn vẻ mặt thản nhiên của nam tử trước mặt, có chút sờ không ra ý đồ của hắn.
Ân Cửu Dạ cũng không kiên nhẫn cho Mộc Tịch Bắc nhiều thời gian lo lắng như vậy, cánh tay dài chụp tới, liền bế người lên, chạm đến thân thể mềm mại, khiến hắn luyến tiếc thả nàng xuống, loại dục vọng muốn chiếm hữu ở trong nội tâm nhanh chóng bành trướng, sinh trưởng tốt lan tràn ra.
Rất nhiều năm sau, Ân Cửu Dạ mới biết được, bánh răng vận mệnh, có lẽ từ thời khắc hai người gặp nhau bắt đầu, cũng đã chậm rãi chuyển động, chú định phải dây dưa cả đời này.
Không có từ quen biết đến hiểu nhau, lại từ hiểu nhau đến mến nhau tốt đẹp, cũng không có thời gian dịu dàng, năm tháng kinh diễm, có chăng chỉ là một chút rung động ở trong huyết sắc vô biên cùng bóng tối, một chút nhu tình tràn đầy lãnh khốc cùng tàn nhẫn ở trong lòng.
Mộc Tịch Bắc mắt sắc rất sâu, lại cười thành hai khe hở, che đi thâm ý trong mắt, khiến cho người ta nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì, mà chuỷ thủ trong tay có chút giật giật.
Nhìn nữ tử trong ngực, Ân Cửu Dạ có chút không vui, âm thanh ám trầm khàn khàn nói:
" Sao vậy? Còn muốn giết ta? "
Mộc Tịch Bắc lập tức thu lại động tác, trong lòng căng thẳng, cười nói:
" Làm gì có?"
Ân Cửu Dạ cũng không tiếp tục để ý, đặt Mộc Tịch Bắc lên trên giường, thân ảnh cao lớn đè ép xuống, khiến cho trái tim Mộc Tịch Bắc nhảy dựng.
Một hồi lâu, lại phát hiện Ân Cửu Dạ dừng ở nơi cách xa mình một thước, nghiêm túc xem xét vết thương trên ngực, hơi thở ấm áp phả ở trên người, không khỏi khiến cho Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, hai má ửng đỏ.
Vừa muốn xê dịch khoảng cách một chút, nam tử lại lấy ra một bình sứ lưu ly, cẩn thận rắc vào miệng vết thương, đối đãi giống như trân bảo hiếm thấy, sau đó còn xoay người dùng vải bông băng bó lại.
Mộc Tịch Bắc đột nhiên không phản ứng, nhưng lại quay mặt vào trong tường, cũng không nhìn hắn.
Sự che chở này, khiến nàng nhớ tới một người, An Nguyệt Hằng.
An Nguyệt Hằng cũng từng cẩn thận băng bó miệng vết thương cho nàng như vậy, chỉ là một bên băng bó cho nàng một bên lại còn muốn nàng trả lời các vấn đề quấn người, nàng cũng có hỏi qua hắn có kiên nhẫn được hay không, hắn chỉ cười nói cho nàng, với nàng thì không!
Hắn cũng từng cẩn thận từng li từng tí như thế, thậm chí còn rất nhu tình, khiến nàng mấy lần đều cho rằng mình là trân bảo của hắn.
Đến sau này, nàng đã quen với việc ngày ngày tự liếm máu trên lưỡi đao, sớm hình thành thói quen tự mình băng bó vết thương, mà An Nguyệt Hằng cũng sớm đã đặt tâm tư đến trên người nữ tử khác.
Dường như nam tử đã nhận ra Mộc Tịch Bắc đang suy nghĩ gì đó, bàn tay to đang đặt trên ngực không khỏi tăng thêm sức lực.
Mộc Tịch Bắc bị đau, mới từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, Ân Cửu Dạ thấy ánh mắt Mộc Tịch Bắc đặt ở trên người mình, thì không tiếp tục ấn vào miệng vết thương nữa, chỉ cúi đầu nghiêm túc băng bó, bầu không khí trong phòng tức thì dịu xuống rất nhiều, hắn cẩn thận từng li từng tí, không còn giống như lúc trước, quấn quanh thân thể, mà chỉ băng bó thành một khối lập phương nhỏ, nhìn thấy cũng rất đáng yêu.
Sau đó cầm cây kéo cắt tốt chỗ cuối cùng, lần này Ân Cửu Dạ rất hài lòng khi Mộc Tịch Bắc phối hợp, tâm tình không khỏi khá hơn.
Nhìn nữ tử trên giường một chút, Ân Cửu Dạ lại đưa tay vươn tới bắp chân của nữ tử, nhưng Mộc Tịch Bắc lại trực tiếp rút trở về.
Nàng không cho phép chính mình đắm chìm trong tình cảm như vậy, nàng sẽ chết chìm ở chỗ này, mà loại chuyện chết chìm này chỉ cần một lần là đủ rồi! An Nguyệt Hằng vì muốn ép khô mỗi một giọt máu của mình, không tiếc kiên nhẫn diễn trò cùng mình mười bốn năm, vậy còn nam nhân này thì sao, nam nhân này lại muốn cái gì?
Trong nháy mắt Mộc Tịch Bắc giống như con nhím xù lông lên.
" Đừng làm loạn, sẽ lưu lại sẹo."
Ân Cửu Dạ nhíu nhíu mày lại, ngữ khí mang theo tia dịu dàng cứng rắn.
" Lục hoàng tử, cô nam quả nữ ở chung một phòng, truyền đi ra ngoài cũng không tốt, dù sao bây giờ thân phận của ta vẫn là tú nữ."
Mộc Tịch Bắc mang theo mặt nạ của chính mình,ngữ khí dịu dàng cười yếu ớt.
Ân Cửu Dạ vừa thấy bộ dáng này của nàng, ánh mắt tức thì lạnh xuống, sau một hồi nhìn nàng chằm chằm, mới đặt ánh mắt ở trên cái chân nàng rút về.
Thấy Ân Cửu Dạ như thế, lòng của nàng càng trầm hơn, mặc kệ chính mình là thứ đồ chơi nhất thời hứng khởi của vị Hoàng tử này, hay là người hắn muốn thật tình đối đãi, nàng đều không muốn có bất kỳ liên quan nào với hắn.
" Chẳng lẽ Lục hoàng tử thích ta? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi ngược lại, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm Ân Cửu Dạ, lại mang theo trào phúng nhàn nhạt.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy đôi mắt trào phúng kia, mím chặt đôi môi, nhưng trong lòng lại lặp đi lặp lại một từ thích? Thích? Hắn thích nàng sao?
Đối với một người mười tám năm qua cùng người giao lưu ít lại càng thêm ít như Ân Cửu Dạ mà nói, thích là một từ ngữ xa lạ không thể xa lạ hơn, hắn cũng từng nghe qua không ít tình yêu, nhưng từ đầu đến cuối chỉ thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy cực kì ngu xuẩn, nhưng hôm nay nữ tử này lại hỏi mình, có phải thích nàng hay không, Ân Cửu Dạ nhất thời trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.
Mộc Tịch Bắc chỉ nhìn hắn, nhìn hắn giữ im lặng, chỉ nhíu mày, hắn cố chấp cầm lấy bắp chân Mộc Tịch Bắc, đặt ở trên đùi mình, hai tay giống như cái kìm, làm Mộc Tịch Bắc giãy không thoát, động tác nhu hòa đắp vào một dạng nước thuốc khác.
Sau khi làm xong, cũng không nhìn cô gái trên giường, đứng dậy mở tủ quần áo ra, lấy ra mấy bộ y phục, đặt ở trên mặt bàn, sau đó quay đầu mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Về sau mặc mấy bộ này."
Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, không biết nam nhân này tại sao muốn chọn quần áo cho mình, chỉ cười mở miệng:
" Được."
Nhưng trong lòng lại nghĩ, chờ hắn đi rồi, thì hắn làm sao mà biết được mình mặc cái gì.
Dường như nhìn ra ý nghĩ của Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ lạnh lùng mở miệng:
" Nếu ta phát hiện mặc cái khác, gặp một lần thì xé một lần."
Nhìn Mộc Tịch Bắc giữ im lặng, nhịn không được chậm rãi nói:
" Ngủ đi."
Không đi xử lý miệng vết thương, một thân một mình ở trên giường lớn như vậy, lần đầu tiên phóng túng để khắp phòng bừa bộn, không cho phép người ngoài đi vào thu thập, hắn nghĩ mình đã bị ma quỷ ám ảnh rồi?
Nhắm hai mắt lại, trên giường tựa hồ còn lưu lại hơi thở của nàng, hắn từ đầu đến cuối đều không hiểu, tại sao lại có một nữ tử như thế, rõ ràng tâm kế thâm trầm, nhưng lại có một đôi mắt tinh khiết nhất thế gian, rõ ràng tàn nhẫn ngoan độc đến cực điểm, lại chỉ cần cười một chút, sẽ khiến người ta cảm thấy xuân về hoa nở.
Ngẫm lại bộ dáng tiếu lý tàng đao của Mộc Tịch Bắc, không khỏi lẩm bẩm, trong lời nói mang theo vẻ lạnh nhạt dịu dàng:
" Thật biết diễn trò."
( tiếulý tàng đao: Nụ cười giấu dao)
Tâm phiền ý loạn nên hắn căn bản không thể chìm vào giấc ngủ, thứ tình cảm khó hiểu từ đầu đến cuối cứ quanh quẩn ở trong lòng hắn, khiến hắn không khỏi nghĩ đến, vết thương trên ngực không biết có rắc thuốc bột một lần nữa hay không, còn có vết thương trên đùi, cũng không biết có lưu lại sẹo hay không.
Càng nghĩ càng táo bạo, dứt khoát nhảy xuống giường, kéo ngăn kéo lấy ra hai bình sứ lưu ly, một bình là bột phấn, một bình là dạng nước, phủ thêm áo khoác, quỷ mị biến mất.
" Nhìn xem nhìn xem, hồn đều bị người ta câu đi rồi, mà còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu?"
Sơ Nhất nhìn chủ tử chợt lóe lên rồi biến mất, bắt đầu châm chọc nói.
Sơ Nhị lạnh lùng liếc hắn một cái:
" Có bản lĩnh thì đi nói với chủ tử."
Sơ Nhất rất không có can đảm sờ sờ cái mũi, vậy còn không bằng trực tiếp để hắn đi chết.
Sau một lúc lâu, Sơ Nhị giống như mới phản ứng lại, đồng ý gật gật đầu.
Ân Cửu Dạ như một cơn gió đi tới Lâm Lang viện, sau đó mới ý thức được nơi này là chỗ Hoàng Đế cho tú nữ ở, bỗng nhiên nhớ tới về sau Mộc Tịch Bắc rất có thể sẽ trở thành nữ nhân của Hoàng đế, loại nhận thức này, làm hắn rất khó chịu.
Lông mày nhăn thành một đường, tay cầm bình sứ không ngừng nắm chặt, xoay người đi vào phòng Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc cũng không ngủ được, đang suy nghĩ đến âm mưu của Tôn Lộ, con ngươi óng ánh mở to, nghiêm túc nhìn chằm chằm lên nóc phòng.
Năng lực nhìn trong bóng tối của Ân Cửu Dạ vô cùng tốt, khi đi vào thì nhìn thấy một màn này, sau khi Mộc Tịch Bắc thay đổi thành thân thể này, năng lực nhìn ban đêm không còn mạnh mẽ như trước, trong mơ hồ chỉ cảm thấy bên trong phòng có thêm một hơi thở xa lạ, cứ việc rất khó làm cho người ta phát giác, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn mẫn cảm nhận ra được đây không phải mùi thuộc về mình.
Rút ra một cây chủy thủ nằm dưới gối, xoay người xuống đất, nhưng cái chân kia lại trở thành gánh nặng của nàng, khiến động tác của nàng hơi chậm chạp.
Ân Cửu Dạ nghiêng người một cái, dễ dàng tránh thoát, một tay chế trụ cổ tay của nàng, lại không tự chủ giảm xuống mấy phần lực đạo.
Hai đôi mắt đối diện nhau trong đêm đen, một đôi giống như ánh sao, ở trong đêm đen cũng sáng khiếp người, một đôi tĩnh mịch âm trầm, cho dù đêm tối cũng không so kịp với cảm giác hít thở không thông và nặng nề mà hắn mang đến.
Mộc Tịch Bắc đã biết người đến là ai, liền thu tay lại, nhưng Ân Cửu Dạ lại nắm chặt cổ tay của nàng không chịu thả, nàng không khỏi mở miệng nói:
" Ta tưởng là ai? Hoá ra là Lục hoàng tử, không biết đêm khuya Lục hoàng tử đến thăm có gì phân phó không?"
Quả thật, Lục hoàng tử Tây La hẳn là Ân Cửu Dạ, mà bây giờ Ân Cửu Sanh hẳn là Thất hoàng tử mới đúng.
Ân Cửu Dạ xoay người đốt sáng cây đèn trong phòng, quay đầu lại thì bỗng sửng sốt, lỗ tai lập tức đỏ lên, thì ra Mộc Tịch Bắc chỉ mặc một kiện áo lót màu trắng, dài rộng thùng thình, làm từ tơ lụa Thiên Tàm Ti nên ít nhiều có chút trong suốt, khiến người không rành thế sự như Ân Cửu Dạ tự nhiên cảm thấy hai má nóng lên.
Sau khi im lặng hồi lâu, Ân Cửu Dạ đi tới trước mặt Mộc Tịch Bắc, trên cao nhìn xuống mở miệng nói với nàng:
" Lên giường! "
Mộc Tịch Bắc giật mình trong lòng, nhìn vẻ mặt thản nhiên của nam tử trước mặt, có chút sờ không ra ý đồ của hắn.
Ân Cửu Dạ cũng không kiên nhẫn cho Mộc Tịch Bắc nhiều thời gian lo lắng như vậy, cánh tay dài chụp tới, liền bế người lên, chạm đến thân thể mềm mại, khiến hắn luyến tiếc thả nàng xuống, loại dục vọng muốn chiếm hữu ở trong nội tâm nhanh chóng bành trướng, sinh trưởng tốt lan tràn ra.
Rất nhiều năm sau, Ân Cửu Dạ mới biết được, bánh răng vận mệnh, có lẽ từ thời khắc hai người gặp nhau bắt đầu, cũng đã chậm rãi chuyển động, chú định phải dây dưa cả đời này.
Không có từ quen biết đến hiểu nhau, lại từ hiểu nhau đến mến nhau tốt đẹp, cũng không có thời gian dịu dàng, năm tháng kinh diễm, có chăng chỉ là một chút rung động ở trong huyết sắc vô biên cùng bóng tối, một chút nhu tình tràn đầy lãnh khốc cùng tàn nhẫn ở trong lòng.
Mộc Tịch Bắc mắt sắc rất sâu, lại cười thành hai khe hở, che đi thâm ý trong mắt, khiến cho người ta nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì, mà chuỷ thủ trong tay có chút giật giật.
Nhìn nữ tử trong ngực, Ân Cửu Dạ có chút không vui, âm thanh ám trầm khàn khàn nói:
" Sao vậy? Còn muốn giết ta? "
Mộc Tịch Bắc lập tức thu lại động tác, trong lòng căng thẳng, cười nói:
" Làm gì có?"
Ân Cửu Dạ cũng không tiếp tục để ý, đặt Mộc Tịch Bắc lên trên giường, thân ảnh cao lớn đè ép xuống, khiến cho trái tim Mộc Tịch Bắc nhảy dựng.
Một hồi lâu, lại phát hiện Ân Cửu Dạ dừng ở nơi cách xa mình một thước, nghiêm túc xem xét vết thương trên ngực, hơi thở ấm áp phả ở trên người, không khỏi khiến cho Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, hai má ửng đỏ.
Vừa muốn xê dịch khoảng cách một chút, nam tử lại lấy ra một bình sứ lưu ly, cẩn thận rắc vào miệng vết thương, đối đãi giống như trân bảo hiếm thấy, sau đó còn xoay người dùng vải bông băng bó lại.
Mộc Tịch Bắc đột nhiên không phản ứng, nhưng lại quay mặt vào trong tường, cũng không nhìn hắn.
Sự che chở này, khiến nàng nhớ tới một người, An Nguyệt Hằng.
An Nguyệt Hằng cũng từng cẩn thận băng bó miệng vết thương cho nàng như vậy, chỉ là một bên băng bó cho nàng một bên lại còn muốn nàng trả lời các vấn đề quấn người, nàng cũng có hỏi qua hắn có kiên nhẫn được hay không, hắn chỉ cười nói cho nàng, với nàng thì không!
Hắn cũng từng cẩn thận từng li từng tí như thế, thậm chí còn rất nhu tình, khiến nàng mấy lần đều cho rằng mình là trân bảo của hắn.
Đến sau này, nàng đã quen với việc ngày ngày tự liếm máu trên lưỡi đao, sớm hình thành thói quen tự mình băng bó vết thương, mà An Nguyệt Hằng cũng sớm đã đặt tâm tư đến trên người nữ tử khác.
Dường như nam tử đã nhận ra Mộc Tịch Bắc đang suy nghĩ gì đó, bàn tay to đang đặt trên ngực không khỏi tăng thêm sức lực.
Mộc Tịch Bắc bị đau, mới từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, Ân Cửu Dạ thấy ánh mắt Mộc Tịch Bắc đặt ở trên người mình, thì không tiếp tục ấn vào miệng vết thương nữa, chỉ cúi đầu nghiêm túc băng bó, bầu không khí trong phòng tức thì dịu xuống rất nhiều, hắn cẩn thận từng li từng tí, không còn giống như lúc trước, quấn quanh thân thể, mà chỉ băng bó thành một khối lập phương nhỏ, nhìn thấy cũng rất đáng yêu.
Sau đó cầm cây kéo cắt tốt chỗ cuối cùng, lần này Ân Cửu Dạ rất hài lòng khi Mộc Tịch Bắc phối hợp, tâm tình không khỏi khá hơn.
Nhìn nữ tử trên giường một chút, Ân Cửu Dạ lại đưa tay vươn tới bắp chân của nữ tử, nhưng Mộc Tịch Bắc lại trực tiếp rút trở về.
Nàng không cho phép chính mình đắm chìm trong tình cảm như vậy, nàng sẽ chết chìm ở chỗ này, mà loại chuyện chết chìm này chỉ cần một lần là đủ rồi! An Nguyệt Hằng vì muốn ép khô mỗi một giọt máu của mình, không tiếc kiên nhẫn diễn trò cùng mình mười bốn năm, vậy còn nam nhân này thì sao, nam nhân này lại muốn cái gì?
Trong nháy mắt Mộc Tịch Bắc giống như con nhím xù lông lên.
" Đừng làm loạn, sẽ lưu lại sẹo."
Ân Cửu Dạ nhíu nhíu mày lại, ngữ khí mang theo tia dịu dàng cứng rắn.
" Lục hoàng tử, cô nam quả nữ ở chung một phòng, truyền đi ra ngoài cũng không tốt, dù sao bây giờ thân phận của ta vẫn là tú nữ."
Mộc Tịch Bắc mang theo mặt nạ của chính mình,ngữ khí dịu dàng cười yếu ớt.
Ân Cửu Dạ vừa thấy bộ dáng này của nàng, ánh mắt tức thì lạnh xuống, sau một hồi nhìn nàng chằm chằm, mới đặt ánh mắt ở trên cái chân nàng rút về.
Thấy Ân Cửu Dạ như thế, lòng của nàng càng trầm hơn, mặc kệ chính mình là thứ đồ chơi nhất thời hứng khởi của vị Hoàng tử này, hay là người hắn muốn thật tình đối đãi, nàng đều không muốn có bất kỳ liên quan nào với hắn.
" Chẳng lẽ Lục hoàng tử thích ta? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi ngược lại, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm Ân Cửu Dạ, lại mang theo trào phúng nhàn nhạt.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy đôi mắt trào phúng kia, mím chặt đôi môi, nhưng trong lòng lại lặp đi lặp lại một từ thích? Thích? Hắn thích nàng sao?
Đối với một người mười tám năm qua cùng người giao lưu ít lại càng thêm ít như Ân Cửu Dạ mà nói, thích là một từ ngữ xa lạ không thể xa lạ hơn, hắn cũng từng nghe qua không ít tình yêu, nhưng từ đầu đến cuối chỉ thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy cực kì ngu xuẩn, nhưng hôm nay nữ tử này lại hỏi mình, có phải thích nàng hay không, Ân Cửu Dạ nhất thời trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.
Mộc Tịch Bắc chỉ nhìn hắn, nhìn hắn giữ im lặng, chỉ nhíu mày, hắn cố chấp cầm lấy bắp chân Mộc Tịch Bắc, đặt ở trên đùi mình, hai tay giống như cái kìm, làm Mộc Tịch Bắc giãy không thoát, động tác nhu hòa đắp vào một dạng nước thuốc khác.
Sau khi làm xong, cũng không nhìn cô gái trên giường, đứng dậy mở tủ quần áo ra, lấy ra mấy bộ y phục, đặt ở trên mặt bàn, sau đó quay đầu mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Về sau mặc mấy bộ này."
Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, không biết nam nhân này tại sao muốn chọn quần áo cho mình, chỉ cười mở miệng:
" Được."
Nhưng trong lòng lại nghĩ, chờ hắn đi rồi, thì hắn làm sao mà biết được mình mặc cái gì.
Dường như nhìn ra ý nghĩ của Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ lạnh lùng mở miệng:
" Nếu ta phát hiện mặc cái khác, gặp một lần thì xé một lần."
Nhìn Mộc Tịch Bắc giữ im lặng, nhịn không được chậm rãi nói:
" Ngủ đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook