Rắn Rết Thứ Nữ
-
Chương 27: Giải quyết hậu hoạn
( Vũ: Đáng lẽ phải là chương 26 nhưng có lẽ có gì đó nhầm lẫn rồi. Vũ vẫn để theo bản raw nha mn. Mấy chương về sau càng ngày càng dài lại còn khó nữa. Cố thôi)
Lúc Mộc Tịch Bắc trở lại phủ Thừa Tướng thì đám người Liễu Chi Lan vẫn chưa về, mấy ngày này bị giày vò, nàng cũng có chút mệt mỏi, liền sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Song khi nhìn thấy số vải vóc và đồ trang sức chất đầy cả gian nhà, vẫn rất kinh ngạc, nhiều đồ như vậy mà không bị Liễu Chi Lan phát giác là không thể nào, cho nên nói cách khác những đồ này sở dĩ còn bình yên vô sự ở lại đây nhất định có tác động của Mộc Chính Đức ở trong đó.
Đột nhiên, Mộc Tịch Bắc cảm thấy dạ dày quặn đau một trận, trên trán dần dần rịn ra mồ hôi, Thanh Từ nhìn ra khác thường, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Mộc Tịch Bắc, nhưng từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu vẫn dần lăn từ trên đầu xuống, thời điểm kiếp trước dạ dày của Mộc Tịch Bắc đã không tốt, không nghĩ tới nay đổi thân thể rồi mà vẫn còn tật xấu này.
Thanh Từ nhìn thấy Mộc Tịch Bắc khó chịu, nghĩ phải nhanh chóng ra ngoài tìm đại phu, lúc trước ở phủ Nhiếp Chính vương luôn có một đại phu chuyên môn phối qua một loại dược hoàn, chỉ cần thời điểm dạ dày bị đau liền nuốt vào thì sẽ chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng Thanh Từ cũng biết nơi này là phủ Thừa Tướng, sẽ không có đại phu chuyên môn phối dược cho Mộc Tịch Bắc.
Thanh Từ muốn đi phủ Nhiếp Chính vương trộm thuốc, nhưng thuộc hạ của An Nguyệt Hằng đều là cao thủ, cho dù võ công Thanh Từ cao cường, nhưng cũng là quả bất địch chúng, hơn nữa còn dễ dàng đem mình lâm vào tình thế nguy hiểm, lại mang đến phiền toái không cần thiết cho tiểu thư.
( quả bất địch chúng: 寡不敵眾 số ít không chống lại được số đông)
" Thanh Từ, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Phỏng chừng là hai ngày này ăn uống ở Thôi gia không được cố định, lần sau ta chú ý nhiều là được. "
Dường như nhìn thấu được ý nghĩ của Thanh Từ, Mộc Tịch Bắc liền đuổi người ra ngoài.
Mộc Tịch Bắc nằm ở trên giường, một tay ôm bụng, một tay gắt gao siết chặt chăn mền, cong lên thân thể nho nhỏ, cắn chặt cánh môi, không hét ra một tiếng, làm cho người ta nhịn không được đau lòng.
Thời gian dần trôi qua Mộc Tịch Bắc rốt cuộc ngủ thiếp đi, nhưng vẫn bất an vô cùng, từ đầu đến cuối đều nhíu chặt chân mày, Thanh Từ vào được hai lần, đóng lại cửa sổ, thay Mộc Tịch Bắc sửa sang lại chăn mền, mặc dù động tác rất nhẹ, Mộc Tịch Bắc vẫn mở hai mắt ra, ánh mắt sắc bén quét về phía người tới, thẳng đến phát hiện là Thanh Từ mới nhắm mắt lại nặng nề thiếp đi.
Gần chạng vạng tối, nàng mới tỉnh lại, Thanh Từ bưng lên một chút cháo trắng thanh đạm, Mộc Tịch Bắc qua loa dùng mấy ngụm liền không động đến nửa.
Mượn ánh trăng, hai chủ tớ liền ngồi ở trước bàn câu được câu không hàn huyên, Mộc Tịch Bắc chọn lấy mấy xấp vải cầm ở trong tay, bắt đầu tự mình khâu vá.
" Lần này cả nhà Thôi gia sụp đổ, Thôi di nương sẽ không còn gây nên sóng gió gì nữa. "
Thanh Từ nhìn gương mặt Mộc Tịch Bắc dưới ánh nến mờ mịt, có vẻ phá lệ nhu hòa, chậm rãi mở miệng.
" Ừ, Thôi di nương vốn cũng không đủ gây ra bao nhiêu sợ hãi, không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì càng không có ỷ vào,tuy nhiên nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, chuyện lần này vẫn chưa xong, nếu không một ngày nào đó Thôi di nương lần nữa bị Liễu Chi Lan lợi dụng, chúng ta sẽ mất nhiều hơn được. "
Mộc Tịch Bắc cẩn thận xe chỉ luồn kim, đường may rất tinh tế chỉnh tề, khiến người ta nhìn không ra đôi tay của nữ tử này đã từng cầm đao kiếm.
"Tiểu thư định làm gì?"
" Ngày mai nhìn tình huống rồi nói sau, một lát nữa ngươi đưa một nửa vải vóc ở đây đến cho Mộc Tịch Hàm, lại chọn một ít màu sắc trang trọng đưa tới chỗ Lão thái phi đi. "
Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng, tất cả số vải đều cuốn thành xấp, một xấp có thể làm đến mấy bộ y phục, nhiều như vậy thật sự rất lãng phí.
" Được, hôm nay nô tỳ nhìn thấy Mộc Kiến Ninh ở đằng xa, mấy ngày không thấy liền giống như đã biến thành người khác, dáng người đơn bạc phảng phất như gió thổi qua sẽ ngã vậy, hai má thì lõm xuống dưới, lại vàng như sáp nến, xem ra Thanh Thạch tán đã phát huy tác dụng. "
Thanh Từ nhớ tới hôm nay nhìn thấy Mộc Kiến Ninh bị người đỡ ra để tìm hiểu chuyện gì xảy ra, thuận miệng nói.
Mộc Tịch Bắc nghiêm túc xe chỉ luồn kim, kiếp trước nàng thường xuyên làm quần áo cho An Nguyệt Hằng, nhưng nàng vẫn chưa từng thấy hắn mặc qua, hắn luôn nói hắn luyến tiếc tay nghề của nàng, phải cất giữ thật tốt, sau này Mộc Tịch Bắc mới hiểu được, hắn là khinh thường.
" Ngày mai Mộc Chính Đức sẽ đưa nàng ta đi. "
Mộc Tịch Bắc từ trong chuyện cũ lấy lại tinh thần.
" Chẳng lẽ Mộc Chính Đức sẽ không nhìn thấy Mộc Kiến Ninh đáng thương liền mềm lòng sao?"
Thanh Từ cảm thấy hơi khó hiểu.
Mộc tịch bắc cười yếu ớt:
" Ngày mai nhìn cũng được."
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Tịch Bắc dậy thật sớm tiếp tục công việc thêu thùa, không lâu sau liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng tranh cãi ầm ỹ của nha hoàn.
Buông xuống kim khâu, đi ra ngoài, đến trong viện Mộc Chính Đức mới phát hiện, là Thôi di nương đang quỳ trên mặt đất gắt gao giữ chặt Mộc Chính Đức:
" Lão gia, cầu xin ông đừng đưa Kiến Ninh đi, ông nhìn nó xem nó đã bị bệnh thành bộ dạng như vậy, thiếp chỉ còn một người thân là nó, lão gia..."
Thôi di nương quỳ trên mặt đất, trong vòng một đêm đã tiều tụy không chịu nổi, giống như già thêm mười tuổi, trong một đêm cả nhà Thôi gia đều bị giết, xét đến cùng thì bà không thể tránh khỏi trách nhiệm, mà hôm nay là thời gian Thôi gia bị chém đầu cả nhà, bà không thể ra cửa không nói, đã vậy còn phải trơ mắt nhìn nữ nhi duy nhất của mình đang ốm yếu cũng bị mang đi, thật sự ý muốn tự tử cũng đều có.
" Khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì, ở đây làm mất mặt xấu hổ, còn không trở về nhanh đi! "
Trên mặt Mộc Chính Đức hiển nhiên đã mất kiên nhẫn.
Mộc Tịch Bắc đem một màn này nhìn ở trong mắt, cụp mắt xuống, Mộc Chính Đức quả thật là người tàn nhẫn, bằng không cũng sẽ không chọn việc xát muối lên miệng vết thương của Thôi di nương, chẳng quan tâm gì đến Mộc Kiến Ninh.
Nhưng đến thật lâu về sau, Mộc Tịch Bắc mới biết được, nam nhân này làm vậy đều là vì nàng!
" Lập tức đưa Tam tiểu thư đến thôn trang đi!"
Mộc Chính Đức không hờn giận mở miệng, sau đó hất Thôi di nương ra rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy Mộc Tịch Bắc ở trước cửa, Mộc Chính Đức sững sờ, rồi sau đó khuôn mặt liền đổi thành tươi cười:
" Bắc Bắc, sao con lại tới đây, hôm đó y phục đặt trước đã được đưa đến, cha dẫn con đi nhìn thử một chút."
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt gật gật đầu, hai người vừa mới quay người, Thôi di nương liền nhào tới, nắm lại mép váy của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc quay người nhìn sang, Mộc Chính Đức lại ở góc độ người khác không nhìn thấy nhíu nhíu mày.
" Ngũ tiểu thư, van xin con, van xin con hãy cứu Kiến Ninh, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ cần người chịu giúp ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho người! "
Trong mắt Thôi di nương hết sức phức tạp, mang theo thâm trầm hận ý, nhưng cũng dễ hiểu, dựa vào thái độ của Mộc Chính Đức đến xem, chỉ có Mộc Tịch Bắc mới có thể giúp được bà ta, bây giờ cả nhà bà đều bị chém đầu, nếu như Mộc Kiến Ninh cũng rời đi tự nhiên lòng sẽ như tro tàn.
Mộc Tịch Bắc nhăn mày lại, mắt lạnh nhìn nữ nhân điên trước mắt, miệng nhỏ phấn nộn có chút giật giật:
" Thôi di nương, ta không thiếu trâu cũng không thiếu ngựa, việc này cũng không phải ta có thể thay đổi được, ta biết trong lòng bà không dễ chịu, nhưng bà nhất định phải chịu đựng."
Hai mắt Thôi di nương đỏ bừng nhìn nữ tử nho nhỏ trước mắt này, trong lòng kinh hãi nàng ngoan độc:
" Kiến Ninh biến thành cái dạng này rõ ràng đều bởi vì ngươi, là ngươi cho ta Thanh Thạch tán, là ngươi nói ta dùng cái này để tranh thủ sự đồng tình của lão gia, là ngươi hại cả nhà ta! Ta sẽ không bỏ qua ngươi! "
Mộc Tịch Bắc cũng không quan tâm Mộc Chính Đức đang ở đây, lạnh như băng phun ra mấy chữ:
" Là ta thì bà có thể thế nào? Không chỉ có như thế, bà không sợ đắc tội ta, con gái của bà cũng sẽ chết ở bên trong thôn trang àh!"
Thôi di nương lạnh run, tròng mắt không dám tin, Thanh Từ chỉ ở sau lưng khinh thường cười cười, tựa hồ có chút chế giễu bà ta kinh hãi hiếm thấy, Mộc Tịch Bắc có bao nhiêu hung ác, không có người nào so với nàng rõ ràng nhất, năm đó An Nguyệt Hằng chẳng qua chỉ đối với Đạp Ca bảo kiếm toát ra một ánh mắt hâm mộ, nữ tử trước mắt này vậy mà lại tự chặt hai ngón tay đổi với Lư gia.
Một người đối với chính mình còn tàn nhẫn đến như vậy, Thôi di nương cũng chỉ là thường thôi, Thanh Từ nghĩ, trước kia Mộc Tịch Bắc đã tàn nhẫn đến cực hạn, như vậy hiện tại trong lòng còn chứa thù hận với An Nguyệt Hằng, có phải nàng sẽ cá chết lưới rách, đến chết mới ngừng hay không!
" Lão gia, ông nhìn đi, ông đã trông thấy bộ mặt thật của nó chưa? Lão gia, ông cũng không thể bị biểu hiện giả dối nhu thuận của nó mê hoặc, nó mới là kẻ điên từ đầu đến đuôi! "
Thôi di nương cực kỳ sợ Mộc Tịch Bắc, ngược lại lại mở miệng với Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức chỉ chán ghét nhìn bà ta, không có mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại mở miệng:
" Thôi di nương, bà còn chờ đợi điều gì nữa, bà hại chết phụ thân của bà, ca ca của bà, mẫu thân của bà, cháu gái của bà, bây giờ lại muốn hại chết luôn con gái của bà, mà hết thảy, đều tại vì bà, nếu không phải bà, bọn hắn còn được hưởng thụ nịnh nọt lấy lòng của người bên ngoài, còn được hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực, mà không phải biến thành tù nhân như bây giờ! Bà mới là kẻ đầu sỏ gây nên tất cả!"
Mộc Tịch Bắc dần dần nhích tới gần Thôi di nương, đem đến cho Thôi di nương một loại áp lực cường đại, trong đầu Thôi di nương không ngừng lặp lại lời nói vừa rồi của Mộc Tịch Bắc, sau đó đột nhiên ôm lấy đầu của mình liều mạng hét lên:
" Không! Không! Không phải ta, không phải lỗi của ta! "
Sau đó chạy ra ngoài.
Thật ra trong lòng Thôi di nương vẫn luôn vì vậy mà tự trách, nhưng vẫn tự an ủi bản thân, bây giờ Mộc Tịch Bắc chỉ là đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng của bà ta mà thôi, để bà ta triệt để không thể xoay người được nữa, một người cho dù ti tiện như bùn đất, hắn cũng sẽ toả ra hào quang vạn trượng, nhưng nếu một người từ đầu đến cuối đều sống trong sự tra tấn thống khổ của bản thân, thì sẽ không có người nào có thể cứu được hắn nữa.
Sắc mặt Mộc Chính Đức có chút phức tạp, tuy nhiên khi nhìn về phía Mộc Tịch Bắc vẫn hiền lành như cũ, cùng trước đó không có quá nhiều khác nhau, Mộc Tịch Bắc lại nhàn nhạt cười cười, phảng phất như người độc ác trước đó vốn không phải là nàng vậy.
Đi theo Mộc Chính Đức thử thử y phục mới đưa tới, Mộc Tịch Bắc liền trở về tiểu viện của mình.
Mộc Kiến Ninh bị đưa đi, Thôi di nương liền bị bệnh, cả ngày nằm ở trên giường, mỗi ngày đều có nha hoàn đút thuốc cho bà, nhưng thuốc kia đã sớm bị Mộc Tịch Bắc đổi đi, cho nên đời này, bệnh của Thôi di nương sẽ không dễ dàng mà khỏi được.
Lúc Mộc Tịch Bắc trở lại phủ Thừa Tướng thì đám người Liễu Chi Lan vẫn chưa về, mấy ngày này bị giày vò, nàng cũng có chút mệt mỏi, liền sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Song khi nhìn thấy số vải vóc và đồ trang sức chất đầy cả gian nhà, vẫn rất kinh ngạc, nhiều đồ như vậy mà không bị Liễu Chi Lan phát giác là không thể nào, cho nên nói cách khác những đồ này sở dĩ còn bình yên vô sự ở lại đây nhất định có tác động của Mộc Chính Đức ở trong đó.
Đột nhiên, Mộc Tịch Bắc cảm thấy dạ dày quặn đau một trận, trên trán dần dần rịn ra mồ hôi, Thanh Từ nhìn ra khác thường, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Mộc Tịch Bắc, nhưng từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu vẫn dần lăn từ trên đầu xuống, thời điểm kiếp trước dạ dày của Mộc Tịch Bắc đã không tốt, không nghĩ tới nay đổi thân thể rồi mà vẫn còn tật xấu này.
Thanh Từ nhìn thấy Mộc Tịch Bắc khó chịu, nghĩ phải nhanh chóng ra ngoài tìm đại phu, lúc trước ở phủ Nhiếp Chính vương luôn có một đại phu chuyên môn phối qua một loại dược hoàn, chỉ cần thời điểm dạ dày bị đau liền nuốt vào thì sẽ chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng Thanh Từ cũng biết nơi này là phủ Thừa Tướng, sẽ không có đại phu chuyên môn phối dược cho Mộc Tịch Bắc.
Thanh Từ muốn đi phủ Nhiếp Chính vương trộm thuốc, nhưng thuộc hạ của An Nguyệt Hằng đều là cao thủ, cho dù võ công Thanh Từ cao cường, nhưng cũng là quả bất địch chúng, hơn nữa còn dễ dàng đem mình lâm vào tình thế nguy hiểm, lại mang đến phiền toái không cần thiết cho tiểu thư.
( quả bất địch chúng: 寡不敵眾 số ít không chống lại được số đông)
" Thanh Từ, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Phỏng chừng là hai ngày này ăn uống ở Thôi gia không được cố định, lần sau ta chú ý nhiều là được. "
Dường như nhìn thấu được ý nghĩ của Thanh Từ, Mộc Tịch Bắc liền đuổi người ra ngoài.
Mộc Tịch Bắc nằm ở trên giường, một tay ôm bụng, một tay gắt gao siết chặt chăn mền, cong lên thân thể nho nhỏ, cắn chặt cánh môi, không hét ra một tiếng, làm cho người ta nhịn không được đau lòng.
Thời gian dần trôi qua Mộc Tịch Bắc rốt cuộc ngủ thiếp đi, nhưng vẫn bất an vô cùng, từ đầu đến cuối đều nhíu chặt chân mày, Thanh Từ vào được hai lần, đóng lại cửa sổ, thay Mộc Tịch Bắc sửa sang lại chăn mền, mặc dù động tác rất nhẹ, Mộc Tịch Bắc vẫn mở hai mắt ra, ánh mắt sắc bén quét về phía người tới, thẳng đến phát hiện là Thanh Từ mới nhắm mắt lại nặng nề thiếp đi.
Gần chạng vạng tối, nàng mới tỉnh lại, Thanh Từ bưng lên một chút cháo trắng thanh đạm, Mộc Tịch Bắc qua loa dùng mấy ngụm liền không động đến nửa.
Mượn ánh trăng, hai chủ tớ liền ngồi ở trước bàn câu được câu không hàn huyên, Mộc Tịch Bắc chọn lấy mấy xấp vải cầm ở trong tay, bắt đầu tự mình khâu vá.
" Lần này cả nhà Thôi gia sụp đổ, Thôi di nương sẽ không còn gây nên sóng gió gì nữa. "
Thanh Từ nhìn gương mặt Mộc Tịch Bắc dưới ánh nến mờ mịt, có vẻ phá lệ nhu hòa, chậm rãi mở miệng.
" Ừ, Thôi di nương vốn cũng không đủ gây ra bao nhiêu sợ hãi, không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì càng không có ỷ vào,tuy nhiên nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, chuyện lần này vẫn chưa xong, nếu không một ngày nào đó Thôi di nương lần nữa bị Liễu Chi Lan lợi dụng, chúng ta sẽ mất nhiều hơn được. "
Mộc Tịch Bắc cẩn thận xe chỉ luồn kim, đường may rất tinh tế chỉnh tề, khiến người ta nhìn không ra đôi tay của nữ tử này đã từng cầm đao kiếm.
"Tiểu thư định làm gì?"
" Ngày mai nhìn tình huống rồi nói sau, một lát nữa ngươi đưa một nửa vải vóc ở đây đến cho Mộc Tịch Hàm, lại chọn một ít màu sắc trang trọng đưa tới chỗ Lão thái phi đi. "
Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng, tất cả số vải đều cuốn thành xấp, một xấp có thể làm đến mấy bộ y phục, nhiều như vậy thật sự rất lãng phí.
" Được, hôm nay nô tỳ nhìn thấy Mộc Kiến Ninh ở đằng xa, mấy ngày không thấy liền giống như đã biến thành người khác, dáng người đơn bạc phảng phất như gió thổi qua sẽ ngã vậy, hai má thì lõm xuống dưới, lại vàng như sáp nến, xem ra Thanh Thạch tán đã phát huy tác dụng. "
Thanh Từ nhớ tới hôm nay nhìn thấy Mộc Kiến Ninh bị người đỡ ra để tìm hiểu chuyện gì xảy ra, thuận miệng nói.
Mộc Tịch Bắc nghiêm túc xe chỉ luồn kim, kiếp trước nàng thường xuyên làm quần áo cho An Nguyệt Hằng, nhưng nàng vẫn chưa từng thấy hắn mặc qua, hắn luôn nói hắn luyến tiếc tay nghề của nàng, phải cất giữ thật tốt, sau này Mộc Tịch Bắc mới hiểu được, hắn là khinh thường.
" Ngày mai Mộc Chính Đức sẽ đưa nàng ta đi. "
Mộc Tịch Bắc từ trong chuyện cũ lấy lại tinh thần.
" Chẳng lẽ Mộc Chính Đức sẽ không nhìn thấy Mộc Kiến Ninh đáng thương liền mềm lòng sao?"
Thanh Từ cảm thấy hơi khó hiểu.
Mộc tịch bắc cười yếu ớt:
" Ngày mai nhìn cũng được."
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Tịch Bắc dậy thật sớm tiếp tục công việc thêu thùa, không lâu sau liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng tranh cãi ầm ỹ của nha hoàn.
Buông xuống kim khâu, đi ra ngoài, đến trong viện Mộc Chính Đức mới phát hiện, là Thôi di nương đang quỳ trên mặt đất gắt gao giữ chặt Mộc Chính Đức:
" Lão gia, cầu xin ông đừng đưa Kiến Ninh đi, ông nhìn nó xem nó đã bị bệnh thành bộ dạng như vậy, thiếp chỉ còn một người thân là nó, lão gia..."
Thôi di nương quỳ trên mặt đất, trong vòng một đêm đã tiều tụy không chịu nổi, giống như già thêm mười tuổi, trong một đêm cả nhà Thôi gia đều bị giết, xét đến cùng thì bà không thể tránh khỏi trách nhiệm, mà hôm nay là thời gian Thôi gia bị chém đầu cả nhà, bà không thể ra cửa không nói, đã vậy còn phải trơ mắt nhìn nữ nhi duy nhất của mình đang ốm yếu cũng bị mang đi, thật sự ý muốn tự tử cũng đều có.
" Khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì, ở đây làm mất mặt xấu hổ, còn không trở về nhanh đi! "
Trên mặt Mộc Chính Đức hiển nhiên đã mất kiên nhẫn.
Mộc Tịch Bắc đem một màn này nhìn ở trong mắt, cụp mắt xuống, Mộc Chính Đức quả thật là người tàn nhẫn, bằng không cũng sẽ không chọn việc xát muối lên miệng vết thương của Thôi di nương, chẳng quan tâm gì đến Mộc Kiến Ninh.
Nhưng đến thật lâu về sau, Mộc Tịch Bắc mới biết được, nam nhân này làm vậy đều là vì nàng!
" Lập tức đưa Tam tiểu thư đến thôn trang đi!"
Mộc Chính Đức không hờn giận mở miệng, sau đó hất Thôi di nương ra rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy Mộc Tịch Bắc ở trước cửa, Mộc Chính Đức sững sờ, rồi sau đó khuôn mặt liền đổi thành tươi cười:
" Bắc Bắc, sao con lại tới đây, hôm đó y phục đặt trước đã được đưa đến, cha dẫn con đi nhìn thử một chút."
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt gật gật đầu, hai người vừa mới quay người, Thôi di nương liền nhào tới, nắm lại mép váy của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc quay người nhìn sang, Mộc Chính Đức lại ở góc độ người khác không nhìn thấy nhíu nhíu mày.
" Ngũ tiểu thư, van xin con, van xin con hãy cứu Kiến Ninh, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ cần người chịu giúp ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho người! "
Trong mắt Thôi di nương hết sức phức tạp, mang theo thâm trầm hận ý, nhưng cũng dễ hiểu, dựa vào thái độ của Mộc Chính Đức đến xem, chỉ có Mộc Tịch Bắc mới có thể giúp được bà ta, bây giờ cả nhà bà đều bị chém đầu, nếu như Mộc Kiến Ninh cũng rời đi tự nhiên lòng sẽ như tro tàn.
Mộc Tịch Bắc nhăn mày lại, mắt lạnh nhìn nữ nhân điên trước mắt, miệng nhỏ phấn nộn có chút giật giật:
" Thôi di nương, ta không thiếu trâu cũng không thiếu ngựa, việc này cũng không phải ta có thể thay đổi được, ta biết trong lòng bà không dễ chịu, nhưng bà nhất định phải chịu đựng."
Hai mắt Thôi di nương đỏ bừng nhìn nữ tử nho nhỏ trước mắt này, trong lòng kinh hãi nàng ngoan độc:
" Kiến Ninh biến thành cái dạng này rõ ràng đều bởi vì ngươi, là ngươi cho ta Thanh Thạch tán, là ngươi nói ta dùng cái này để tranh thủ sự đồng tình của lão gia, là ngươi hại cả nhà ta! Ta sẽ không bỏ qua ngươi! "
Mộc Tịch Bắc cũng không quan tâm Mộc Chính Đức đang ở đây, lạnh như băng phun ra mấy chữ:
" Là ta thì bà có thể thế nào? Không chỉ có như thế, bà không sợ đắc tội ta, con gái của bà cũng sẽ chết ở bên trong thôn trang àh!"
Thôi di nương lạnh run, tròng mắt không dám tin, Thanh Từ chỉ ở sau lưng khinh thường cười cười, tựa hồ có chút chế giễu bà ta kinh hãi hiếm thấy, Mộc Tịch Bắc có bao nhiêu hung ác, không có người nào so với nàng rõ ràng nhất, năm đó An Nguyệt Hằng chẳng qua chỉ đối với Đạp Ca bảo kiếm toát ra một ánh mắt hâm mộ, nữ tử trước mắt này vậy mà lại tự chặt hai ngón tay đổi với Lư gia.
Một người đối với chính mình còn tàn nhẫn đến như vậy, Thôi di nương cũng chỉ là thường thôi, Thanh Từ nghĩ, trước kia Mộc Tịch Bắc đã tàn nhẫn đến cực hạn, như vậy hiện tại trong lòng còn chứa thù hận với An Nguyệt Hằng, có phải nàng sẽ cá chết lưới rách, đến chết mới ngừng hay không!
" Lão gia, ông nhìn đi, ông đã trông thấy bộ mặt thật của nó chưa? Lão gia, ông cũng không thể bị biểu hiện giả dối nhu thuận của nó mê hoặc, nó mới là kẻ điên từ đầu đến đuôi! "
Thôi di nương cực kỳ sợ Mộc Tịch Bắc, ngược lại lại mở miệng với Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức chỉ chán ghét nhìn bà ta, không có mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại mở miệng:
" Thôi di nương, bà còn chờ đợi điều gì nữa, bà hại chết phụ thân của bà, ca ca của bà, mẫu thân của bà, cháu gái của bà, bây giờ lại muốn hại chết luôn con gái của bà, mà hết thảy, đều tại vì bà, nếu không phải bà, bọn hắn còn được hưởng thụ nịnh nọt lấy lòng của người bên ngoài, còn được hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực, mà không phải biến thành tù nhân như bây giờ! Bà mới là kẻ đầu sỏ gây nên tất cả!"
Mộc Tịch Bắc dần dần nhích tới gần Thôi di nương, đem đến cho Thôi di nương một loại áp lực cường đại, trong đầu Thôi di nương không ngừng lặp lại lời nói vừa rồi của Mộc Tịch Bắc, sau đó đột nhiên ôm lấy đầu của mình liều mạng hét lên:
" Không! Không! Không phải ta, không phải lỗi của ta! "
Sau đó chạy ra ngoài.
Thật ra trong lòng Thôi di nương vẫn luôn vì vậy mà tự trách, nhưng vẫn tự an ủi bản thân, bây giờ Mộc Tịch Bắc chỉ là đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng của bà ta mà thôi, để bà ta triệt để không thể xoay người được nữa, một người cho dù ti tiện như bùn đất, hắn cũng sẽ toả ra hào quang vạn trượng, nhưng nếu một người từ đầu đến cuối đều sống trong sự tra tấn thống khổ của bản thân, thì sẽ không có người nào có thể cứu được hắn nữa.
Sắc mặt Mộc Chính Đức có chút phức tạp, tuy nhiên khi nhìn về phía Mộc Tịch Bắc vẫn hiền lành như cũ, cùng trước đó không có quá nhiều khác nhau, Mộc Tịch Bắc lại nhàn nhạt cười cười, phảng phất như người độc ác trước đó vốn không phải là nàng vậy.
Đi theo Mộc Chính Đức thử thử y phục mới đưa tới, Mộc Tịch Bắc liền trở về tiểu viện của mình.
Mộc Kiến Ninh bị đưa đi, Thôi di nương liền bị bệnh, cả ngày nằm ở trên giường, mỗi ngày đều có nha hoàn đút thuốc cho bà, nhưng thuốc kia đã sớm bị Mộc Tịch Bắc đổi đi, cho nên đời này, bệnh của Thôi di nương sẽ không dễ dàng mà khỏi được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook