Raika, Nàng Chạy Không Thoát!
-
Chương 59: Tâm can bảo bối
Rừng xanh phủ dày màu sương trắng buổi sớm mai. Núi non mờ ảo chập chùng. Cỗ xe ngựa bỏ dần những hàng cây lại phía sau nối đuôi nhau mị xa tít tắp. Có lẽ khá mệt suốt chặn đường về Raika thường xuyên ngủ li bì.
Ngồi trong kiệu gỗ Úc Huyền Kỳ chuyển một tư thế dễ chịu cho nàng ngon giấc trên cánh tay hắn, trong lồng ngực ấm áp của hắn. Còn bảo Liêm Trinh, Thừa Hoan cho ngựa đi chậm lại.
Gió mát thổi vù qua chiếc màn lụa tung bay phấp phới. Raika vẫn khép hàng mi say giấc nồng. Trái tim Huyền Kỳ ngược lại xung động mãnh liệt.
Vuốt ve môi mắt ẩm ướt của nàng, chăm chú ngắm nhìn nàng. Huyền Kỳ nhớ về những tháng ngày đã qua, lần đầu tiên gặp gỡ nàng nơi cánh rừng hoang vu vắng lặng.
Ngày đó hắn rơi xuống nhân giới bị thương, nàng đã đem hắn về cái ổ nhỏ của mình đắp thuốc băng bó, tận tình chăm sóc cho hắn. Vậy mà hắn tỉnh dậy chẳng những không biết ơn còn khinh rẻ nàng.
Và rồi sau đó hắn rời khỏi hang núi nàng mím môi lẽo đẽo theo ở mé sau. Hắn đuổi nàng đi thậm chí làm ra bao nhiêu chuyện khốn nạn với nàng. Vậy mà nàng vẫn âm thầm lặng lẽ như chiếc bóng bên cạnh, bảo vệ an toàn cho hắn. Cùng hắn bôn ba khắp nơi chịu bao đắng cay tủi nhục.
Khoảng thời gian đó có lẽ suốt đời Huyền Kỳ cũng không quên.
Hắn có thể không có tình dục nhưng hắn không thể không có tình yêu. Hắn có thể mất đi tất cả nhưng hắn không thể đánh mất nàng. Bởi vì nàng là người hắn yêu thương nhất.
Không biết tự bao giờ, tự lúc nào đã trở thành khắc cốt ghi tâm. Bờ môi và hơi thở của nàng khiến Huyền Kỳ quấn quýt tìm cầu, điên cuồng ngây dại. Ngày nào đó nàng không cần hắn nữa, hắn có thể từ bỏ bầu trời ngoài kia cũng được rồi.
"Raika của ta! Bảo bối của ta! Úc Huyền Kỳ yêu nàng! Yêu nàng!"
Hôn lên môi nàng. Huyền Kỳ khẽ thì thầm lời yêu thương ngọt ngào, nhưng có lẽ chỉ cơn gió ngoài kia nghe được lời hắn nói. Nàng Raika vẫn ngủ say trong lòng hắn không hề hay biết gì, lời thề nguyện nhỏ nhoi dại khờ ấy.
Úc Huyền Kỳ hắn cao ngạo lạnh lùng, hắn sống lâu năm hiểu rõ sự đời dày dạn kinh nghiệm nhưng một khi đã rơi vào lưới tình rồi thì cũng như bao nam nhân phàm gian khác mà thôi. Si mê điên đảo, cam tâm tình nguyện chết vì người hắn tâm niệm.
Định mệnh đưa hắn đến bên nàng.
Ngày tiếp đêm, đêm nối ngày. Mặt trời lên, trăng sao xuống. Vì Raika không chống đối nên đường về không phát sinh thêm sự cố nào nữa cả, rất mau những ngày sau đó đã về tới hoàng cung. Bá quan ra tận cổng nghênh đón mừng vui khôn xiết.
Huyền Kỳ trước đó đã căn dặn Liêm Trinh, Thừa Hoan và con quái thú không được để lộ tung tích thái tử Bạch Long bị bắt cho Raika biết, sợ nàng nông nỗi đi tìm sẽ gặp nguy hiểm. Bọn họ đương nhiên ngậm miệng kín bưng.
Về tới hoàng cung hắn cũng liền phong tỏa mọi tin tức, thành thử Raika có hỏi bất cứ ai cũng đều chung một nội dung duy nhất. Đó là thái tử đã quay về cố quốc vào hai ngày trước đó, sau khi biết tin công chúa an toàn đang trên đường trở về. Còn vì sao biết chính là nhờ vào bồ câu đưa thư Thừa tướng quân đã gởi.
Bọn họ đều nhất nhất nói y chang nhau không có điểm hở cho nên Raika cũng tin Bạch Long sư huynh thật sự quay về Kim Hải thành rồi. Nàng thôi không lo lắng nữa.
Lại nói trải qua chuyện vừa rồi Raika bị bắt cóc về tới cung Huyền Kỳ hắn càng quấn lấy nàng hơn. Giờ tảo triều hay lúc ở thư phòng cũng đều mang nàng theo giữ khư khư ở bên cạnh như thể sợ nới lỏng nàng sẽ gặp nguy hiểm hoặc là bỏ chạy mất.
Cũng vì lấy lòng nàng, cưng chiều nàng. Hắn còn đích thân xuống bếp làm những món sơn dã mà nàng thích ăn, một lần nấu chưa hợp khẩu vị của nàng thì hắn liền học từ ngự trù, học tới khi thành thạo nàng ăn vào gật đầu khen ngon hắn mới thôi.
Nhìn hắn một thân hoàng phục mà lại xắn tay áo tận khuỷu xắc rau củ, mặt mày thanh tú mà lại dính nhọ tèm lem ai cũng sửng sốt cũng đau lòng, càng ghen tỵ với công chúa Dạ Sương gấp bội. Ý định ám toán nàng cũng đều có đủ. Chỉ là Huyền Kỳ bảo vệ nàng chu toàn kĩ lưỡng quá, bọn chúng không có cơ hội ra tay.
Huyền Kỳ về cung mấy ngày sau cũng thả đi hai tiểu sư muội và Tây Ly công chúa. Bọn họ như chim sổ lồng được trả tự do khỏi phải nói mừng rỡ tới dạng nào.
Bọn họ dù sao cũng là phận nữ nhi. Úc Huyền Kỳ cũng không nỡ nhốt họ mãi, nhất là hai vị tiểu sư muội cần sống hòa thuận với ái thê của hắn. Sau này về thần giới đều là người trong nhà, còn có thể nói đỡ cho ái thê vài câu tốt đẹp trước mặt mẫu thân.
Mẫu thân của hắn thật coi trọng hai vị tiểu sư muội này nha. Nếu bà ấy cũng yêu thương ái thê của hắn như vậy thì tốt biết mấy.
Mẫu thân xuất thân cao quý coi trọng gia thế địa vị. Chút tâm sự này Huyền Kỳ cũng chưa từng nói cho Raika biết, một mình gánh vác an bài.
Bất quá nếu mẫu thân phản đối hôn sự không chấp nhận Raika. Huyền Kỳ vẫn sẽ chung sống cùng nàng. Cùng lắm tuyệt giao tất cả các mối quan hệ, cùng nàng và con ở trong Hoa Đông cung.
Hôm nay một ngày đẹp trời sau khi tảo triều trở về Huyền Kỳ cùng Raika tới thăm hài nhi bé bỏng. Vừa gặp phụ mẫu từ xa tiểu thế tử đã nhe răng cười, mắt mở to vừa đen vừa tròn sáng long lanh.
Bế hài nhi trên tay Raika nâng niu cưng nựng. Huyền Kỳ xoa bóp nhẹ đôi chân bé xíu của con, nói chuyện với con. Hài nhi lắng tai nghe há miệng muốn đáp lại nhưng chỉ phát ra thành tiếng ê ê a a.
Bốn cung nữ cùng vú nuôi thấy thế bật cười khúc khích, tiểu thái tử đáng yêu quá. Thái tử còn rất ngoan nữa.
Ngày công chúa bị bắt rồi hoàng thượng tới Ai Lam cứu nàng, thái tử ngày nào cũng ủ rũ như gà con lạc mẹ nhưng tuyệt đối không nháo khóc, chỉ có mỗi đêm xuống là mím môi rưng rưng sau đó cho uống sữa liền lăn ra ngủ.
Mãi tới lúc nhìn thấy công chúa và hoàng thượng trở về mới bật cười bò qua bò lại, nói chuyện bi bô. Tiểu thái tử vừa giống cha vừa giống mẹ mới mấy tháng tuổi mà đã thông minh hiểu chuyện thế này, sinh được đứa con như vậy thật mát lòng mát dạ.
Mỗi ngày dù có bận tới đâu Huyền Kỳ cũng dành thời gian đều đặn hai buổi sáng tối tới thăm con.
Hôm nay cũng vậy Huyền Kỳ ẵm hài nhi ra hoa viên dạo chơi. Raika bên cạnh. Phía sau Tạ công công và bốn cung nữ cùng bà vú theo hầu.
"A..."
Raika đang đi bỗng loạng choạng mém té. Huyền Kỳ tay ẵm con, tay vội giữ lấy nàng. Raika thở phào nhẹ nhõm. Đám cung nhân thì được trận cả kinh.
Chả hiểu sao công chúa dạo này đi đứng cứ hay bị té ngã thế. Hay là sinh hạ tiểu thái tử xong phụng thể suy yếu, rồi thì công chúa toàn ăn uống đồ thanh đạm nên mới thành như hôm nay.
"Raika, nàng có sao không?"
Huyền Kỳ đưa thái tử cho các cung nữ cùng vú nuôi chăm sóc, hắn kéo nàng tới bên cạnh. Mặc dù nàng đã lắc đầu bảo không sao nhưng Huyền Kỳ vẫn nhấc bổng nàng lên bảo truyền thái y tới khám.
"Ơ kìa phu quân mau bỏ thiếp xuống. Thiếp có bệnh gì đâu mà ngày nào cũng khám hoài vậy. Thiếp còn chưa nói chuyện với con xong mà, thiếp muốn bế con. Mau thả thiếp xuống đi. Phu quân, phu quân...ưm..."
Raika còn chưa nói hết câu Huyền Kỳ đã hôn môi nàng. Raika đầu hàng vô điều kiện. Huyền Kỳ đem nàng về nội phòng truyền Hồ thái y.
Sau khi bắt mạch ông ta bảo do ngày thường công chúa ăn uống thiếu chất cộng với sau khi hạ sanh tiểu thái tử mất máu dẫn tới tình trạng như hiện tại cơ thể suy nhược trầm trọng, cần phải bồi bổ thật nhiều. Nhưng khổ nỗi công chúa khẩu vị khác người, ông ta chỉ còn cách kê đơn thuốc bổ.
Yến Thanh theo thái y hốt sắc. Huyền Kỳ phẩy tay cả thảy lùi ra ngoài. Tạ công công khép cửa phòng lại. Huyền Kỳ áp sát tới, chóp mũi của hắn thiếu điều muốn chạm vào chóp mũi của nàng luôn.
"Raika..." Huyền Kỳ khẽ gọi, khí tức cùng hơi thở từ mũi hắn phả ra ấm nồng bức bách.
Raika sợ hãi lùi về sau, cả gương mặt đỏ bừng: "Phu quân chàng muốn làm gì? Đây ban ngày a...ưm..."
Raika bối rối trốn tránh, Huyền Kỳ đã lần nữa hôn nàng, đầu lưỡi bá đạo tách khớp hàm của nàng ra đem thứ gì đó đẩy vào trong ép nàng nuốt xuống.
"Ực...haa..."
Hốc mắt mở to. Raika nhận ra thứ mà mình vừa nuốt phải chính là nội đan của mình. Phu quân vì sao dễ dàng trả lại. Raika không hiểu ngây ngốc sững sờ nhìn Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ tách ra một chút đem tay to vuốt ve bờ má bánh bao của Raika, tha thiết bảo: "Nàng yếu ớt quá rồi, ta trả lại nội đan cho nàng. Hứa với ta đừng rời khỏi ta dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì. Mau hứa với ta đi Raika."
Raika chưa từng thấy Huyền Kỳ thể hiện tình cảm một cách mãnh liệt như thế bao giờ, dường như phơi bày tất cả tâm can cho nàng thấy. Trong khoảnh khắc Raika bỗng nhận ra mặt khác của Huyền Kỳ, yếu đuối si ngốc. Nàng chợt nhiên thấy thương hắn quá.
Từ trước tới giờ là yêu, nay xuất hiện thêm cảm giác vừa thương vừa tội. Nàng khẽ gật đầu, trái tim bé nhỏ co thắt lại quặn đau. Hắn đối xử tốt với nàng thế này, nàng lại yêu hắn nhiều thế này hỏi làm sao có thể rời xa hắn được đây.
"Phu quân, chàng yên tâm. Thiếp hứa sẽ không bao giờ rời xa chàng."
Raika tay bé vuốt ve gương mặt Huyền Kỳ, chủ động dâng miệng tới. Úc Huyền Kỳ hôn môi nàng, quấn lấy nàng. Cả hai ngã xuống giường.
Tiếc là y áo còn chưa kịp cởi bỏ ngoài cửa đã truyền tới tiếng thông báo của Tạ công công. Mặc dù ông ấy không dám phiền nhiễu hoàng thượng trong giờ người nghỉ ngơi nhưng hiện tại đế nữ Ai Lam đã tới ngoài cửa điện Kim Quang rồi.
Đế nữ đích thân tới Yên Đô, sự việc kinh thiên động địa chưa từng có. Dân chúng trong thành bàn tán xôn xao, bá quan văn võ đều đang quỳ cả ngoài sân rồng nghênh đón thánh nữ, kinh hỉ vạn phần, náo nhiệt cũng vạn phần. Hoàng thượng, thỉnh người chóng di giá tới Kim Quang điện a.
Huyền Kỳ nhíu mày cảm giác đêm đó ùa về. Hắn có phần khó chịu cũng có phần bất ngờ. Nữ nhân đó tới đây làm cái gì, tại sao còn chưa chịu buông tha cho hắn. Có phải muốn hắn nhà tan cửa nát mới vừa lòng không?
"Raika, nàng đợi một chút. Ta tới đại điện xem sao. Hay là nàng đi chung với ta luôn nhé." Sợ Raika hiểu lầm Huyền Kỳ ôm lấy nàng. Bảo.
"Không chàng đi đi. Thiếp mệt lắm muốn ngủ một giấc: "Raika lắc đầu nằm bẹp xuống giường, nhắm nghiền mắt lại.
"Hảo, vậy nàng ngủ đi. Ta đi một lát rồi về với nàng." Huyền Kỳ hôn lên trán Raika một cái. Kéo chăn đắp người nàng sau đó rời khỏi phòng.
Hắn vừa khuất bóng Raika đã mở mắt ra, tốc chăn choàng ngồi dậy. Mím môi mím lợi.
Mấy bữa rài nàng giả vờ té ngã, giả vờ chóng mặt yếu ớt để Huyền Kỳ cưng chiều nàng hơn không còn thời gian bên cạnh hai tiểu mĩ thụ kia nữa. Thật không ngờ hắn lại đau lòng tới vậy, nhanh như vậy đã tình nguyện hai tay dâng trả yêu đan cho nàng.
Nhưng niềm vui còn chưa thỏa nữ đế Ai Lam đã mò tới tận đây. Quả nhiên bà ta vẫn chưa chịu từ bỏ Úc Huyền Kỳ. Raika không biết nữ đế Ai Lam yêu thích Huyền Kỳ nhiều bao nhiêu, nhưng muốn cướp phu quân của nàng. Bà ta chết chắc rồi.
Nghiến răng nghiến lợi Raika lao xuống giường, chân trần chạm nền gạch mát lạnh nàng xoay người nhoáng cái tan biến mất.
Kim Quang điện
Ngồi trong kiệu gỗ Úc Huyền Kỳ chuyển một tư thế dễ chịu cho nàng ngon giấc trên cánh tay hắn, trong lồng ngực ấm áp của hắn. Còn bảo Liêm Trinh, Thừa Hoan cho ngựa đi chậm lại.
Gió mát thổi vù qua chiếc màn lụa tung bay phấp phới. Raika vẫn khép hàng mi say giấc nồng. Trái tim Huyền Kỳ ngược lại xung động mãnh liệt.
Vuốt ve môi mắt ẩm ướt của nàng, chăm chú ngắm nhìn nàng. Huyền Kỳ nhớ về những tháng ngày đã qua, lần đầu tiên gặp gỡ nàng nơi cánh rừng hoang vu vắng lặng.
Ngày đó hắn rơi xuống nhân giới bị thương, nàng đã đem hắn về cái ổ nhỏ của mình đắp thuốc băng bó, tận tình chăm sóc cho hắn. Vậy mà hắn tỉnh dậy chẳng những không biết ơn còn khinh rẻ nàng.
Và rồi sau đó hắn rời khỏi hang núi nàng mím môi lẽo đẽo theo ở mé sau. Hắn đuổi nàng đi thậm chí làm ra bao nhiêu chuyện khốn nạn với nàng. Vậy mà nàng vẫn âm thầm lặng lẽ như chiếc bóng bên cạnh, bảo vệ an toàn cho hắn. Cùng hắn bôn ba khắp nơi chịu bao đắng cay tủi nhục.
Khoảng thời gian đó có lẽ suốt đời Huyền Kỳ cũng không quên.
Hắn có thể không có tình dục nhưng hắn không thể không có tình yêu. Hắn có thể mất đi tất cả nhưng hắn không thể đánh mất nàng. Bởi vì nàng là người hắn yêu thương nhất.
Không biết tự bao giờ, tự lúc nào đã trở thành khắc cốt ghi tâm. Bờ môi và hơi thở của nàng khiến Huyền Kỳ quấn quýt tìm cầu, điên cuồng ngây dại. Ngày nào đó nàng không cần hắn nữa, hắn có thể từ bỏ bầu trời ngoài kia cũng được rồi.
"Raika của ta! Bảo bối của ta! Úc Huyền Kỳ yêu nàng! Yêu nàng!"
Hôn lên môi nàng. Huyền Kỳ khẽ thì thầm lời yêu thương ngọt ngào, nhưng có lẽ chỉ cơn gió ngoài kia nghe được lời hắn nói. Nàng Raika vẫn ngủ say trong lòng hắn không hề hay biết gì, lời thề nguyện nhỏ nhoi dại khờ ấy.
Úc Huyền Kỳ hắn cao ngạo lạnh lùng, hắn sống lâu năm hiểu rõ sự đời dày dạn kinh nghiệm nhưng một khi đã rơi vào lưới tình rồi thì cũng như bao nam nhân phàm gian khác mà thôi. Si mê điên đảo, cam tâm tình nguyện chết vì người hắn tâm niệm.
Định mệnh đưa hắn đến bên nàng.
Ngày tiếp đêm, đêm nối ngày. Mặt trời lên, trăng sao xuống. Vì Raika không chống đối nên đường về không phát sinh thêm sự cố nào nữa cả, rất mau những ngày sau đó đã về tới hoàng cung. Bá quan ra tận cổng nghênh đón mừng vui khôn xiết.
Huyền Kỳ trước đó đã căn dặn Liêm Trinh, Thừa Hoan và con quái thú không được để lộ tung tích thái tử Bạch Long bị bắt cho Raika biết, sợ nàng nông nỗi đi tìm sẽ gặp nguy hiểm. Bọn họ đương nhiên ngậm miệng kín bưng.
Về tới hoàng cung hắn cũng liền phong tỏa mọi tin tức, thành thử Raika có hỏi bất cứ ai cũng đều chung một nội dung duy nhất. Đó là thái tử đã quay về cố quốc vào hai ngày trước đó, sau khi biết tin công chúa an toàn đang trên đường trở về. Còn vì sao biết chính là nhờ vào bồ câu đưa thư Thừa tướng quân đã gởi.
Bọn họ đều nhất nhất nói y chang nhau không có điểm hở cho nên Raika cũng tin Bạch Long sư huynh thật sự quay về Kim Hải thành rồi. Nàng thôi không lo lắng nữa.
Lại nói trải qua chuyện vừa rồi Raika bị bắt cóc về tới cung Huyền Kỳ hắn càng quấn lấy nàng hơn. Giờ tảo triều hay lúc ở thư phòng cũng đều mang nàng theo giữ khư khư ở bên cạnh như thể sợ nới lỏng nàng sẽ gặp nguy hiểm hoặc là bỏ chạy mất.
Cũng vì lấy lòng nàng, cưng chiều nàng. Hắn còn đích thân xuống bếp làm những món sơn dã mà nàng thích ăn, một lần nấu chưa hợp khẩu vị của nàng thì hắn liền học từ ngự trù, học tới khi thành thạo nàng ăn vào gật đầu khen ngon hắn mới thôi.
Nhìn hắn một thân hoàng phục mà lại xắn tay áo tận khuỷu xắc rau củ, mặt mày thanh tú mà lại dính nhọ tèm lem ai cũng sửng sốt cũng đau lòng, càng ghen tỵ với công chúa Dạ Sương gấp bội. Ý định ám toán nàng cũng đều có đủ. Chỉ là Huyền Kỳ bảo vệ nàng chu toàn kĩ lưỡng quá, bọn chúng không có cơ hội ra tay.
Huyền Kỳ về cung mấy ngày sau cũng thả đi hai tiểu sư muội và Tây Ly công chúa. Bọn họ như chim sổ lồng được trả tự do khỏi phải nói mừng rỡ tới dạng nào.
Bọn họ dù sao cũng là phận nữ nhi. Úc Huyền Kỳ cũng không nỡ nhốt họ mãi, nhất là hai vị tiểu sư muội cần sống hòa thuận với ái thê của hắn. Sau này về thần giới đều là người trong nhà, còn có thể nói đỡ cho ái thê vài câu tốt đẹp trước mặt mẫu thân.
Mẫu thân của hắn thật coi trọng hai vị tiểu sư muội này nha. Nếu bà ấy cũng yêu thương ái thê của hắn như vậy thì tốt biết mấy.
Mẫu thân xuất thân cao quý coi trọng gia thế địa vị. Chút tâm sự này Huyền Kỳ cũng chưa từng nói cho Raika biết, một mình gánh vác an bài.
Bất quá nếu mẫu thân phản đối hôn sự không chấp nhận Raika. Huyền Kỳ vẫn sẽ chung sống cùng nàng. Cùng lắm tuyệt giao tất cả các mối quan hệ, cùng nàng và con ở trong Hoa Đông cung.
Hôm nay một ngày đẹp trời sau khi tảo triều trở về Huyền Kỳ cùng Raika tới thăm hài nhi bé bỏng. Vừa gặp phụ mẫu từ xa tiểu thế tử đã nhe răng cười, mắt mở to vừa đen vừa tròn sáng long lanh.
Bế hài nhi trên tay Raika nâng niu cưng nựng. Huyền Kỳ xoa bóp nhẹ đôi chân bé xíu của con, nói chuyện với con. Hài nhi lắng tai nghe há miệng muốn đáp lại nhưng chỉ phát ra thành tiếng ê ê a a.
Bốn cung nữ cùng vú nuôi thấy thế bật cười khúc khích, tiểu thái tử đáng yêu quá. Thái tử còn rất ngoan nữa.
Ngày công chúa bị bắt rồi hoàng thượng tới Ai Lam cứu nàng, thái tử ngày nào cũng ủ rũ như gà con lạc mẹ nhưng tuyệt đối không nháo khóc, chỉ có mỗi đêm xuống là mím môi rưng rưng sau đó cho uống sữa liền lăn ra ngủ.
Mãi tới lúc nhìn thấy công chúa và hoàng thượng trở về mới bật cười bò qua bò lại, nói chuyện bi bô. Tiểu thái tử vừa giống cha vừa giống mẹ mới mấy tháng tuổi mà đã thông minh hiểu chuyện thế này, sinh được đứa con như vậy thật mát lòng mát dạ.
Mỗi ngày dù có bận tới đâu Huyền Kỳ cũng dành thời gian đều đặn hai buổi sáng tối tới thăm con.
Hôm nay cũng vậy Huyền Kỳ ẵm hài nhi ra hoa viên dạo chơi. Raika bên cạnh. Phía sau Tạ công công và bốn cung nữ cùng bà vú theo hầu.
"A..."
Raika đang đi bỗng loạng choạng mém té. Huyền Kỳ tay ẵm con, tay vội giữ lấy nàng. Raika thở phào nhẹ nhõm. Đám cung nhân thì được trận cả kinh.
Chả hiểu sao công chúa dạo này đi đứng cứ hay bị té ngã thế. Hay là sinh hạ tiểu thái tử xong phụng thể suy yếu, rồi thì công chúa toàn ăn uống đồ thanh đạm nên mới thành như hôm nay.
"Raika, nàng có sao không?"
Huyền Kỳ đưa thái tử cho các cung nữ cùng vú nuôi chăm sóc, hắn kéo nàng tới bên cạnh. Mặc dù nàng đã lắc đầu bảo không sao nhưng Huyền Kỳ vẫn nhấc bổng nàng lên bảo truyền thái y tới khám.
"Ơ kìa phu quân mau bỏ thiếp xuống. Thiếp có bệnh gì đâu mà ngày nào cũng khám hoài vậy. Thiếp còn chưa nói chuyện với con xong mà, thiếp muốn bế con. Mau thả thiếp xuống đi. Phu quân, phu quân...ưm..."
Raika còn chưa nói hết câu Huyền Kỳ đã hôn môi nàng. Raika đầu hàng vô điều kiện. Huyền Kỳ đem nàng về nội phòng truyền Hồ thái y.
Sau khi bắt mạch ông ta bảo do ngày thường công chúa ăn uống thiếu chất cộng với sau khi hạ sanh tiểu thái tử mất máu dẫn tới tình trạng như hiện tại cơ thể suy nhược trầm trọng, cần phải bồi bổ thật nhiều. Nhưng khổ nỗi công chúa khẩu vị khác người, ông ta chỉ còn cách kê đơn thuốc bổ.
Yến Thanh theo thái y hốt sắc. Huyền Kỳ phẩy tay cả thảy lùi ra ngoài. Tạ công công khép cửa phòng lại. Huyền Kỳ áp sát tới, chóp mũi của hắn thiếu điều muốn chạm vào chóp mũi của nàng luôn.
"Raika..." Huyền Kỳ khẽ gọi, khí tức cùng hơi thở từ mũi hắn phả ra ấm nồng bức bách.
Raika sợ hãi lùi về sau, cả gương mặt đỏ bừng: "Phu quân chàng muốn làm gì? Đây ban ngày a...ưm..."
Raika bối rối trốn tránh, Huyền Kỳ đã lần nữa hôn nàng, đầu lưỡi bá đạo tách khớp hàm của nàng ra đem thứ gì đó đẩy vào trong ép nàng nuốt xuống.
"Ực...haa..."
Hốc mắt mở to. Raika nhận ra thứ mà mình vừa nuốt phải chính là nội đan của mình. Phu quân vì sao dễ dàng trả lại. Raika không hiểu ngây ngốc sững sờ nhìn Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ tách ra một chút đem tay to vuốt ve bờ má bánh bao của Raika, tha thiết bảo: "Nàng yếu ớt quá rồi, ta trả lại nội đan cho nàng. Hứa với ta đừng rời khỏi ta dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì. Mau hứa với ta đi Raika."
Raika chưa từng thấy Huyền Kỳ thể hiện tình cảm một cách mãnh liệt như thế bao giờ, dường như phơi bày tất cả tâm can cho nàng thấy. Trong khoảnh khắc Raika bỗng nhận ra mặt khác của Huyền Kỳ, yếu đuối si ngốc. Nàng chợt nhiên thấy thương hắn quá.
Từ trước tới giờ là yêu, nay xuất hiện thêm cảm giác vừa thương vừa tội. Nàng khẽ gật đầu, trái tim bé nhỏ co thắt lại quặn đau. Hắn đối xử tốt với nàng thế này, nàng lại yêu hắn nhiều thế này hỏi làm sao có thể rời xa hắn được đây.
"Phu quân, chàng yên tâm. Thiếp hứa sẽ không bao giờ rời xa chàng."
Raika tay bé vuốt ve gương mặt Huyền Kỳ, chủ động dâng miệng tới. Úc Huyền Kỳ hôn môi nàng, quấn lấy nàng. Cả hai ngã xuống giường.
Tiếc là y áo còn chưa kịp cởi bỏ ngoài cửa đã truyền tới tiếng thông báo của Tạ công công. Mặc dù ông ấy không dám phiền nhiễu hoàng thượng trong giờ người nghỉ ngơi nhưng hiện tại đế nữ Ai Lam đã tới ngoài cửa điện Kim Quang rồi.
Đế nữ đích thân tới Yên Đô, sự việc kinh thiên động địa chưa từng có. Dân chúng trong thành bàn tán xôn xao, bá quan văn võ đều đang quỳ cả ngoài sân rồng nghênh đón thánh nữ, kinh hỉ vạn phần, náo nhiệt cũng vạn phần. Hoàng thượng, thỉnh người chóng di giá tới Kim Quang điện a.
Huyền Kỳ nhíu mày cảm giác đêm đó ùa về. Hắn có phần khó chịu cũng có phần bất ngờ. Nữ nhân đó tới đây làm cái gì, tại sao còn chưa chịu buông tha cho hắn. Có phải muốn hắn nhà tan cửa nát mới vừa lòng không?
"Raika, nàng đợi một chút. Ta tới đại điện xem sao. Hay là nàng đi chung với ta luôn nhé." Sợ Raika hiểu lầm Huyền Kỳ ôm lấy nàng. Bảo.
"Không chàng đi đi. Thiếp mệt lắm muốn ngủ một giấc: "Raika lắc đầu nằm bẹp xuống giường, nhắm nghiền mắt lại.
"Hảo, vậy nàng ngủ đi. Ta đi một lát rồi về với nàng." Huyền Kỳ hôn lên trán Raika một cái. Kéo chăn đắp người nàng sau đó rời khỏi phòng.
Hắn vừa khuất bóng Raika đã mở mắt ra, tốc chăn choàng ngồi dậy. Mím môi mím lợi.
Mấy bữa rài nàng giả vờ té ngã, giả vờ chóng mặt yếu ớt để Huyền Kỳ cưng chiều nàng hơn không còn thời gian bên cạnh hai tiểu mĩ thụ kia nữa. Thật không ngờ hắn lại đau lòng tới vậy, nhanh như vậy đã tình nguyện hai tay dâng trả yêu đan cho nàng.
Nhưng niềm vui còn chưa thỏa nữ đế Ai Lam đã mò tới tận đây. Quả nhiên bà ta vẫn chưa chịu từ bỏ Úc Huyền Kỳ. Raika không biết nữ đế Ai Lam yêu thích Huyền Kỳ nhiều bao nhiêu, nhưng muốn cướp phu quân của nàng. Bà ta chết chắc rồi.
Nghiến răng nghiến lợi Raika lao xuống giường, chân trần chạm nền gạch mát lạnh nàng xoay người nhoáng cái tan biến mất.
Kim Quang điện
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook