Editor: Đông Vân Triều

Xem VIDEO lâu như vậy chỉ sợ trời sắp sáng, ta không thể chậm trễ nữa.

Ta nghĩ đại khái không còn chuyện gì quan trọng nên tua đi với tốc độ bàn thờ.

Không hề nghĩ rằng, chỉ tiện tay một chút mà ta vô tình thấy được sự kiện khiến người khác kinh hoảng, sâu trong rừng bạch dương vắng vẻ có một nhóm gồm sáu, bảy người xông vào, phần lớn che mặt, chỉ trừ Vân Tích Chỉ.

Hắn nhìn rất uể oải, hốc mắt trũng sâu, chỉ qua nửa tháng ngắn ngủi mà như đã trở thành người khác.

Hắc y nhân nhanh chóng xác định được huyệt mộ, đào xuống, Vân Tích Chỉ tựa vào thân cây không nói một lời, tay phải ôm cánh tay trái, hình như tay trái của hắn đã bị phế bỏ.

"Bây giờ đào lên có ích lợi gì?" Vân Tích Chỉ không hiểu, "Dù cho tất cả mọi người đều biết hắn chết vì trúng độc "Một ngày sau thu" nhưng trải qua nửa tháng nháo của Dạ Sát, Tần lăng làm sao có thể tin hoàn toàn."

Những hắc y kiếm khách không ai trả lời, lẹ tay đào xới, rất nhanh đã đào ra một thi thể xanh tím dữ tợn.

Thi thể bị quăng trên mặt đất, một khối ngọc bội trong áo rơi ra. Vân Tích Chỉ ngồi xổm bên cạnh, bình tĩnh nhìn khối ngọc bội kia, càng nhìn càng thất thần.

Một người buộc huyền kim đái[1] trong cả đám vung tay lên, những người khác đều lùi sang một bên. Hắn ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra rồi, bảo đảm không còn ngoại thương nào khác, còn lấy tay đo vết kiếm để lại.

[1] Đái: đai lưng.

"Một tấc hai ly[2]." Thủ lĩnh mang huyền kim đái đột nhiên nói.

[2] 1 tấc = 4,25 cm, 1 ly = 1mm. Vết kiếm dài (sâu) 4,45 cm.

Có hai người thưa một tiếng, dâng bội kiếm trong tay lên cho hắn. Hắn nhìn lướt qua, chọn thanh thứ nhất: "Không sai."

Mí mắt Vân Tích Chỉ giật, ngực đã lạnh một mảng.

Người mang huyền kim đái ra tay cực nhanh, hắn vừa tra kiếm sạch trơn không chút máu nào vào vỏ, Vân Tích Chỉ mới ngã trên mặt đất. Người xung quanh cấp tốc cởi trang phục của Tần Khả Tấu ra, mặc lại cho Vân Tích Chỉ rồi thô bạo ném hắn xuống huyệt.

Hắn chưa chết, kể cả khi cát vàng lẫn lá khô vùi lên thân thể hắn, Vân Tích Chỉ vẫn còn hô hấp khó nhọc, đáy mắt là mưa vần gió cuốn. Dần dần, chút mưa gió này cũng tiêu tan.

Ta thật lòng muốn hỏi lúc này hắn đang nghĩ gì.

Đến cùng có hối hận không?

"Cần thiết sao?" Có người không nhịn được hỏi.

"Không cần thiết là tốt nhất." Huyền kim đái lạnh nhạt nói, "Chủ nhân nói, nếu đã diễn thì phải để hắn diễn hết vai của mình."

Hắn thẳng băng: "Dạ Sát phát điên, tự tay thí chúa ——chính là kết quả này. Đối với bản thân Dạ Sát, thế là đủ rồi."

Tâm trí ta đã sớm lạc ra khỏi VIDEO mà tỉnh dậy, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, càng nghĩ trong lòng ta càng khó chịu.

Cố Thử Khúc yêu ghét rõ ràng, nhặt lên được thì cũng bỏ xuống được, ta rất thích. Tần Thất yêu người khác chân thành, dù bị phản bội cũng không một câu oán hận, cũng là người dịu dàng. Ngay cả Vân Tích Chỉ, sau bao nhiêu việc hắn làm ta chỉ nhớ rõ một khắc hắn vùi dưới lớp cát vàng kia, ta cho rằng hắn là một kẻ đáng thương...

Dạ Đàm đã từng nói: Dù công phu ta tốt nhưng chung quy vẫn không cứu được bất luận người nào.

Ta thì không ư?

Ta tự xưng là thần Sáng Thế, nhưng chẳng có năng lực giải quyết những phân tranh này, làm cho tất cả mọi người đều hạnh phúc?

Ta xoa xoa mi tâm, thấy bên gối có một thanh kiếm quen thuộc.

Thanh kiếm được đúc vụng về này lại được đặt rất tỉ mỉ cẩn thận, giống hệt như lúc Dạ Sát tự tay làm gãy kiếm tế Tần Thất trong VIDEO.

Lòng ta lạnh toát, tông mạnh cửa xông ra.

Hắn vẫn thẳng tắp quỳ gối giữa rừng bạch dương, gió thu tiêu điều, lá rơi lả tả, dường như chuyện cũ ba năm trước lại hiện lên từng chút một.

Vai ta đột nhiên trĩu nặng cảm ngộ sinh tử, tự an ủi mình, hắn còn sống, sống là tốt rồi.

Chỉ cần còn sống, hết thảy đều có khả năng cứu vãn.

Ta rón ra rón rén đứng phía sau hắn, ép mình bình tĩnh lại.

"Ngài nói đúng." Dạ Đàm mở miệng trước.

Hắn nói: "Ta là người không biết phân biệt đúng-sai, thật-giả."

"Ta cho rằng... Ta cho rằng... Ta phải nghe lời chủ nhân, cứu người chủ nhân yêu, cũng không để hai nhà chủ nhân quan tâm cuốn vào vòng tranh đấu. Nhưng... Nếu như... Nếu như chủ nhân chưa từng trúng độc..." Hắn thống khổ cúi xuống, hận không thể vùi chính mình xuống lớp cát vàng, "Ta nhiều năm gánh trên vai tội nghiệt này... Nguyên lai, không tính là oan uổng."

Móng tay hắn cắm sâu xuống lòng đất, máu chảy lênh láng.

Ta run rẩy chạy đến, nắm chặt tay hắn dùng sức kéo lên.

Dạ Đàm cảm giác được sức mạnh của ta, chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt toàn tĩnh mịch: "Nội lực ngài khôi phục rồi." Hắn dừng một chút, như trút được gánh nặng cười yếu ớt, "Vậy... Ta sẽ cần phải quan tâm ngài nữa..."

Hắn quả nhiên có ý định tự sát.

"Dạ Đàm!" Ta cáu rồi nha, "Ngươi quên chủ nhân bây giờ của ngươi là ai rồi phải không?"

"Nhưng ta đáng nhẽ ra phải chết từ ba năm trước rồi." Dạ Đàm nhẹ giọng nói, "Ta vốn không... không có cơ may gặp được ngài."

"Nếu như ngươi bị gạt thì sao?" Ta hỏi.

Dạ Đàm không trả lời, vẻ mặt hốt hoảng.

"A Đàm. Ta tưởng rằng ngươi có lý do riêng nên chưa từng ép hỏi ngươi. Nhưng bây giờ ta lại phát hiện, ngươi cũng chỉ là người bị lừa, là một trong số những người bị hại mà thôi." Ta nhìn lòng bàn tay đầy máu, lòng đau không ngớt, chậm rãi hôn, miệng dính cát cũng hôn. Đây là thân thể mà ta đã dùng máu của mình để dưỡng, dùng tâm của mình để chăm sóc a.

"Vậy ta thân là chủ nhân nào có thể để thuộc hạ của mình bị đùa bỡn vòng quanh." Dạ Đàm không nói một lời nhìn ta hôn lên vết thương của hắn, xé vạt áo ra bọc lại thật kỹ, nghiêm túc nhìn hắn nói, "A Đàm, chuyện của ngươi từ giờ ta sẽ nhúng tay, ta hỏi ngươi trả lời, ngươi không muốn cũng phải trả lời, nếu không đừng có trách ta."

Ta nghĩ, ta không có khả năng để tất cả mọi người được hạnh phúc.

Chỉ cần hắn hạnh phúc là được.

- ----

Đông Vân Triều: Dịch đến chương này mới nhớ ra lí do mình bắt đầu. Chính là vì chút ngọt này đấy ạ:))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương