Ra Vẻ Đạo Mạo - Xác Trung Hữu Nhục
-
Chương 42: Phiên ngoại 4
Sau khi xảy ra chuyện, tình hình sức khỏe của Lư Minh Hoa càng trở nên tồi tệ hơn, bác sĩ đã dặn dò sắp tới phải nghỉ ngơi dưỡng sức. các vị trưởng bối có mặt ở đây cũng bắt đầu xì xào bàn tán, Mạnh Phàm để ý thấy có mấy vị chú bác lần lượt lấy lý do đi hút thuốc mà ra về.
Hắn cũng ôm lấy vai Vương Khả nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Được không anh?” Vương Khả nhỏ giọng hỏi, “Vậy thì không hay lắm đâu?”
“Có người chăm sóc ông ta mà.”
Lúc gần đi Vương Khả có lén nhìn Từ Diệp vẫn đang khóc một chút. Nghĩ thầm đúng là còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình.
Chú hai mới vừa đi đang đứng trước cửa thang máy. Trông thấy hai người đi đến thì ông hỏi: “Về hả?” Sau đó quay sang Vương Khả nói một cách ôn hòa: “Đây là Vương Khả có đúng không. Có dịp thì sang nhà chú ăn bữa cơm làm quen nhé.”
Vương Khả nở nụ cười ngọt ngào.
Còn Mạnh Phàm thì chỉ gật đầu một cách thờ ơ.
Chú hai cũng không tiếp tục nói chuyện khách sáo nữa, ông nói thẳng với Mạnh Phàm: “Mấy dự án Lư Thiếu Vũ làm gần đây không đâu vào đâu cả, hội đồng quản trị đã bất mãn từ lâu. Giờ còn thêm chuyện này nữa, anh tính chừng nào mới quay lại đây, để chú còn bàn với ban giám đốc nữa.”
Mạnh Phàm nắm tay Vương Khả đi vào thang máy: “Cảm ơn chú hai, nhưng cháu không có dự định này.”
“Mạnh Phàm, anh cũng đã từng phục vụ cho Lư thị.” Chú hai nói nhanh: “Công ty chúng ta sẽ chịu trách nhiệm với nhân viên của mình, làm lớn chuyện thì mọi người đều thiệt thôi.”
Mạnh Phàm hơi dừng lại một chút: “Thư ký Vương giờ đang làm gì.”
“Vương Khánh Sơn bây giờ đang là phó giám đốc.”
“Anh ta đã theo cháu 5 năm, đã đủ năng lực để làm giám đốc rồi.” Mạnh Phàm ấn nút đóng cửa thang máy, “Chú hai vất vả rồi, gặp lại sau nhé.”
Cửa thang máy đóng lại, Vương Khả ngẩng đầu nhìn Mạnh Phàm: “Em cứ tưởng là mọi người sẽ lo lắng cho tình trạng sức khỏe của ba anh hơn thế này…”
Bây giờ Lư Minh Hoa đã qua cơn nguy kịch, thì hơn cả sức khỏe của ông ta, điều quan trọng nhất vào lúc này chính là buổi họp hội đồng quản trị ngày mai và giá cổ phiếu của tập đoàn, dù sao đi nữa thì việc này cũng có liên luỵ đến lợi ích của tất cả mọi người.
Mạnh Phàm khẽ xoa đầu Vương Khả: “Kệ ông ta đi, mình về nhà thôi.”
Nhưng hai người về nhà chưa ngủ được bao lâu thì Mạnh Phàm lại bị vô số cú điện thoại đánh thức, hắn bèn để lại lời nhắn với thư ký rằng nếu công ty có việc gấp thì cứ gọi thẳng vào số Vương Khả rồi tắt máy ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Mạnh Phàm vứt điện thoại ở nhà rồi cùng Vương Khả đến cửa hàng nội thất. Đi dạo cả một buổi sáng xong thì Mạnh Phàm hỏi Vương Khả thích cái nào.
“Em không chọn được, cái nào em cũng thích hết á! Cái nào nhìn cũng đẹp hết. Tiếc là nhà mình chỉ có bốn phòng thôi.” Vương Khả lắc đầu, tập trung xem cuốn album ảnh nhân viên cửa hàng đưa cho, cố gắng quyết định xem nên chọn phong cách tối giản hay là hậu hiện đại(1).
Mạnh Phàm đứng bên cạnh yên lặng trầm tư.
Buổi tối Vương Khả ở nhà nấu ăn, Mạnh Phàm cũng xung phong làm món trứng hấp.
Lúc ăn cơm Vương Khả còn lấy món trứng hấp ăn kèm với cơm ra trêu hắn: “Không công bằng gì hết, em nấu hai món lận đó! Mà anh chỉ làm mỗi món trứng hấp thôi.”
Mặt Mạnh Phàm lập tức buồn thiu, hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy anh chiên thêm trứng ốp la nhé?”
Vương Khả vui khôn tả, nghĩ thầm trêu Mạnh Phàm đúng là quá vui.
Tay nghề Mạnh Phàm chẳng ra đâu vào đâu, đối với yêu cầu trứng ốp la lòng đào viền giòn của Vương Khả thì hắn chỉ có thể làm được một trong hai. Nhưng Vương Khả cũng không chê, anh ăn sạch hết, giống như Mạnh Phàm cũng ăn hết đồ anh nấu vậy.
Cơm nước xong xuôi hai người ra ngồi trên ghế sofa, một người cầm điện thoại chơi game, người còn lại thì mở chiếc điện thoại đã tắt nguồn cả ngày của mình.
Mạnh Phàm mở tin nhắn WeChat Triệu Tranh gửi ra, liền nghe được giọng nói đầy hớn hở của Triệu Tranh kể lại sự việc xảy ra trong bệnh viện hồi sáng. Hóa ra Từ Diệp vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, vẫn để Lư Hiểu Hiểu ở lại chăm sóc Lư Minh Hoa trên giường bệnh, nhưng không ngờ lại bị Lư Minh Hoa đuổi về, mọi người trong giới đều coi họ như trò cười.
Vương Khả nghe thế thì ngẩng đầu lên hỏi: “Sao lại đuổi cổ đi vậy? Cổ là con ruột mà.”
Loại người như Lư Minh Hoa đó giờ chỉ quan tâm đến con trai, Lư Thiếu Vũ không còn, Lô Hiểu Hiểu cũng chẳng có cửa bước chân vào nhà họ Lư. Mạnh Phàm nhớ lại năm đó, là do anh không muốn đổi họ, nên Lư Minh Hoa trong cơn tức giận mới cho mấy người Từ Diệp vào nhà họ Lư.
Vương Khả lại cho rằng Mạnh Phàm nghĩ không ra, bèn vuốt ve phần đầu lông mày dỗ dành hắn: “Đừng nghĩ nữa.”
Đầu ngón tay của Vương Khả vừa nóng vừa ấm, trong lòng hắn mềm nhũn, chịu không được mà cúi đầu hôn Vương Khả một cái: “Mấy ngày sắp tới anh có hơi bận nhé.”
“Ừm, anh cứ bận chuyện của anh đi, mai em cũng tranh thủ liên lạc lại với giáo viên cũ luôn.”
Bàn tay Mạnh Phàm chợt thò vào trong quần áo Vương Khả, hắn nhấn mạnh: “Anh sẽ bận lắm luôn đó.”
Vương Khả chặn tay hắn lại, cười nói: “Anh có biết cái gì gọi là nghỉ ngơi dưỡng sức không vậy.”
“Biết chứ. Mình ‘Nghỉ ngơi’(*) dưỡng sức đi.” Mạnh Phàm giả vờ nghiêm túc nói. Hắn cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của Vương Khả, ánh mắt thâm thúy nhìn anh vô cùng chăm chú, gương mặt hoàn mỹ đến mức khiến người ta phải cảm thán.
(*) Nghỉ ngơi dưỡng sức âm Hán Việt là “Dưỡng tinh súc duệ”, ở đây anh Mạnh chơi nhấn mạnh chữ “tinh” với nghĩa khác đó mọi người, thành ra là “Dưỡng ‘tinh’ súc duệ” đó ehehe.
Nhan sắc của Mạnh Phàm quả thật là quá mê người, mới đầu Vương Khả còn định từ chối thẳng mặt, nhưng chẳng mấy chốc mà anh đã bị hắn đè xuống trong trạng thoái choáng váng đầu óc, anh vừa ôm bả vai Mạnh Phàm vừa nghĩ thầm cái tên già dê này thật sự là càng ngày càng tệ, bây giờ còn biết xài cả mỹ nhân kế nữa cơ.
Ngày hôm sau Vương Khả tìm đến gia sư cũ của mình ngày trước, lần này anh đã quyết tâm lên kế hoạch học tập một cách nghiêm túc, hướng đến mục tiêu là tấm bằng tự học(2).
Tuần sau đó Mạnh Phàm cũng không bận rộn đến mức cả tuần không thấy mặt đâu, chỉ là buổi tối về nhà càng lúc càng muộn. Thời đại này ai mà chẳng muốn hóng hớt drama, tin tức “thái tử” thật giả của Lư thị trở thành tin hot được bàn tán ồn ào nhất. Mạnh Phàm cũng vì đó mà bị ảnh hưởng một chút, có điều nghe nói Triệu Tranh đã liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng, tin nào có liên quan đến Vương Khả đều sẽ bị đè xuống không cho tuồn ra.
Lư Minh Hoa bệnh liệt giường nên cũng không can thiệp được vào chuyện đàm tiếu của thiên hạ, thân phận của Lư Thiếu Vũ và Lư Hiểu Hiểu đều bị công chúng đào bới ra hết sạch, sau đó chuyện vợ trước của Lư Minh Hoa cũng bị lôi ra, nhắc lại đủ chuyện rùm beng khi vợ chồng họ bất hòa dắt nhau ra toà án phân chia tài sản. Từ Diệp có lẽ là bị tin tức về vợ trước kích thích nên cũng xé rách mặt với Lư Minh Hoa, tung ra không ít tin bẩn về về Lư Minh Hoa.
Vương Khả đọc hết tin đồn bèn hỏi Mạnh Phàm có phải là thật hay không, Mạnh Phàm đọc xong thì cũng gật đầu: “Gần như là chính xác hết.”
Vương Khả cảm khái, cứ cái đà này thì người có lòng tự trọng cực cao như Lư Minh Hoa coi như mất sạch hết mặt mũi cả đời rồi, theo như tin tức nói thì giá cổ phiếu của Lư thị cũng biến động dữ dội, không lâu sau thì giám đốc và thành viên của hội đồng quản trị cũng sẽ được đổi mới hết.
Mạnh Phàm không muốn nhắc đến Lư Minh Hoa nữa, hắn nắm tay Vương Khả, nói: “Tối nay đến nhà Triệu Tranh ăn cơm nhé, hai người họ muốn gặp em đó.”
“Được chứ.”
“Nhẫn lúc trước anh đặt có rồi này.” Mạnh Phàm vuốt ve ngón tay Vương Khả ngầm ám chỉ, “Đeo được rồi đó.”
Vương Khả cười: “Đúng là bình giấm chua mà.”
Mạnh Phàm nhào tới hôn anh, lấy nhẫn từ trong túi quần ra đeo lên tay Vương Khả, mười ngón tay đan vào nhau, khóe miệng nhếch lên khẽ mỉm cười.
Vương Khả cúi đầu ngắm đôi nhẫn trên tay hai người một lát rồi hỏi: “Bước tiếp theo là giao thẻ lương không phải sao?”
“Đã giao cho em rồi.” Mạnh Phàm nói, “Cái thẻ anh đưa em lúc em đi là tất cả tiền tiết kiệm của anh đó.”
“… Em chưa dùng đến cái thẻ đó bao giờ nên gần như quên mất luôn đó!” Vương Khả cười nói, “Bên trong có được chín con số không?”
“Không nhiều được đến vậy đâu, trước đây tiền của anh đều dùng để đầu tư, tiền mặt cũng không có nhiều.” Mạnh Phàm thành thật giải thích, “Anh đã nhờ người xử lý số tài sản anh đứng tên, chẳng bao lâu nữa là viết tên em vào được ngay thôi.”
Vương Khả nhịn cười: “Còn cái gì muốn cho em nữa không, lấy ra hết luôn đi.”
“Anh có mua cho em một căn nhà phố. Tương đối gần nội thành, môi trường xung quanh cũng rất tốt. Mấy món đồ nội thất em thích hôm trước có thể để ở đó.”
“Wow wow wow, nghe đã vậy ta.” Vương Khả cười to.
“Ngoài ra còn có khoảng sân rộng lắm, có hoa lan, có cả cây hạt dẻ mới trồng nữa. Sau này anh với em có thể nhặt hạt dẻ cùng nhau.”
Vương Khả sững sờ, thì ra những lời anh từng nói Mạnh Phàm đều nhớ hết.
“Vương Khả.” Mạnh Phàm nắm tay anh thật chặt, “Anh yêu em.”
Nước mắt lập tức tràn khỏi bờ mi, không giấu được tình cảm dâng trào trong lòng nữa, anh nhào đến ôm chặt lấy Mạnh Phàm.
Cuộc đời anh tuy rằng xui xẻo nên mới gặp nhiều bất hạnh trắc trở đến thế, nhưng lại cũng may mắn cực kỳ khi có thể gặp được tình yêu đích thực của mình.
Cho dù tương lai có bấp bênh vô định đến đâu, anh cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
________
*Chú thích:
(1) Hậu hiện đại: Phong cách Hậu hiện đại (Postmodernism) được xem như sự tiếp tục của lối thiết kế hiện đại trong kiến trúc. So với trường phái thiết kế Hiện đại chỉ gồm những đường thẳng, trường phái Hậu hiện đại xuất hiện thêm đường tròn và đường parabol, có thể hiểu trường phái Hậu hiện đại là sự kết hợp giữa lối thiết kế Cổ điển và Hiện đại nhưng lấy lối thiết kế Hiện đại làm trọng tâm. Xuất hiện lần đầu tiên từ cuối thập niên 1950, kéo dài đến thời điểm hiện tại. (Theo Wikipedia)
(2) Tự học (Tự khảo): Là một chương trình học cao học chính quy của Trung Quốc, sau khi đi thi đạt đủ tiêu chuẩn thì sẽ được cấp bằng tốt nghiệp chính quy được quốc gia công nhận. (Theo Baidu)
======Hết phiên ngoại 4======
Lời tác giả:
Phiên ngoại bản online chính thức kết thúc tại đây! Ông bố khốn nạn kia không còn liên quan gì đến bọn họ nữa đâu, nếu viết tiếp nữa thì phiền họ lắm hahahahaha
Phiên ngoại bản vật lý thì cũng chỉ có cảnh hai cặp đôi Triệu – Lộ vàMạnh – Vương phátcẩu lương cho nhau thôi, cũng khoảng trên dưới 10 ngàn chữ đó [xấu hổ cạch cạch]???
_(:3″ ∠?)_ Phiên ngoại vật lý cũng chỉ là mấy phương thức lái xe yêu thích thôi, không có nội dung kịch tính gì đâu.
__________
#Riz: Còn một phiên ngoại nữa của Triệu Tranh với Lộ Dĩ Thành, tác giả nhét ở giữa truyện nhưng tui đem xuống cuối luôn cho tiện ehe. Theo lời tác giả nói thì có lẽ còn có phiên ngoại xuất bản nữa?? Nếu tìm được thì tui sẽ edit luôn, nên ai có nguồn nào thì nói tui với nha. Cảm ơn mọi người đã theo dõi nhé!
Hắn cũng ôm lấy vai Vương Khả nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Được không anh?” Vương Khả nhỏ giọng hỏi, “Vậy thì không hay lắm đâu?”
“Có người chăm sóc ông ta mà.”
Lúc gần đi Vương Khả có lén nhìn Từ Diệp vẫn đang khóc một chút. Nghĩ thầm đúng là còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình.
Chú hai mới vừa đi đang đứng trước cửa thang máy. Trông thấy hai người đi đến thì ông hỏi: “Về hả?” Sau đó quay sang Vương Khả nói một cách ôn hòa: “Đây là Vương Khả có đúng không. Có dịp thì sang nhà chú ăn bữa cơm làm quen nhé.”
Vương Khả nở nụ cười ngọt ngào.
Còn Mạnh Phàm thì chỉ gật đầu một cách thờ ơ.
Chú hai cũng không tiếp tục nói chuyện khách sáo nữa, ông nói thẳng với Mạnh Phàm: “Mấy dự án Lư Thiếu Vũ làm gần đây không đâu vào đâu cả, hội đồng quản trị đã bất mãn từ lâu. Giờ còn thêm chuyện này nữa, anh tính chừng nào mới quay lại đây, để chú còn bàn với ban giám đốc nữa.”
Mạnh Phàm nắm tay Vương Khả đi vào thang máy: “Cảm ơn chú hai, nhưng cháu không có dự định này.”
“Mạnh Phàm, anh cũng đã từng phục vụ cho Lư thị.” Chú hai nói nhanh: “Công ty chúng ta sẽ chịu trách nhiệm với nhân viên của mình, làm lớn chuyện thì mọi người đều thiệt thôi.”
Mạnh Phàm hơi dừng lại một chút: “Thư ký Vương giờ đang làm gì.”
“Vương Khánh Sơn bây giờ đang là phó giám đốc.”
“Anh ta đã theo cháu 5 năm, đã đủ năng lực để làm giám đốc rồi.” Mạnh Phàm ấn nút đóng cửa thang máy, “Chú hai vất vả rồi, gặp lại sau nhé.”
Cửa thang máy đóng lại, Vương Khả ngẩng đầu nhìn Mạnh Phàm: “Em cứ tưởng là mọi người sẽ lo lắng cho tình trạng sức khỏe của ba anh hơn thế này…”
Bây giờ Lư Minh Hoa đã qua cơn nguy kịch, thì hơn cả sức khỏe của ông ta, điều quan trọng nhất vào lúc này chính là buổi họp hội đồng quản trị ngày mai và giá cổ phiếu của tập đoàn, dù sao đi nữa thì việc này cũng có liên luỵ đến lợi ích của tất cả mọi người.
Mạnh Phàm khẽ xoa đầu Vương Khả: “Kệ ông ta đi, mình về nhà thôi.”
Nhưng hai người về nhà chưa ngủ được bao lâu thì Mạnh Phàm lại bị vô số cú điện thoại đánh thức, hắn bèn để lại lời nhắn với thư ký rằng nếu công ty có việc gấp thì cứ gọi thẳng vào số Vương Khả rồi tắt máy ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Mạnh Phàm vứt điện thoại ở nhà rồi cùng Vương Khả đến cửa hàng nội thất. Đi dạo cả một buổi sáng xong thì Mạnh Phàm hỏi Vương Khả thích cái nào.
“Em không chọn được, cái nào em cũng thích hết á! Cái nào nhìn cũng đẹp hết. Tiếc là nhà mình chỉ có bốn phòng thôi.” Vương Khả lắc đầu, tập trung xem cuốn album ảnh nhân viên cửa hàng đưa cho, cố gắng quyết định xem nên chọn phong cách tối giản hay là hậu hiện đại(1).
Mạnh Phàm đứng bên cạnh yên lặng trầm tư.
Buổi tối Vương Khả ở nhà nấu ăn, Mạnh Phàm cũng xung phong làm món trứng hấp.
Lúc ăn cơm Vương Khả còn lấy món trứng hấp ăn kèm với cơm ra trêu hắn: “Không công bằng gì hết, em nấu hai món lận đó! Mà anh chỉ làm mỗi món trứng hấp thôi.”
Mặt Mạnh Phàm lập tức buồn thiu, hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy anh chiên thêm trứng ốp la nhé?”
Vương Khả vui khôn tả, nghĩ thầm trêu Mạnh Phàm đúng là quá vui.
Tay nghề Mạnh Phàm chẳng ra đâu vào đâu, đối với yêu cầu trứng ốp la lòng đào viền giòn của Vương Khả thì hắn chỉ có thể làm được một trong hai. Nhưng Vương Khả cũng không chê, anh ăn sạch hết, giống như Mạnh Phàm cũng ăn hết đồ anh nấu vậy.
Cơm nước xong xuôi hai người ra ngồi trên ghế sofa, một người cầm điện thoại chơi game, người còn lại thì mở chiếc điện thoại đã tắt nguồn cả ngày của mình.
Mạnh Phàm mở tin nhắn WeChat Triệu Tranh gửi ra, liền nghe được giọng nói đầy hớn hở của Triệu Tranh kể lại sự việc xảy ra trong bệnh viện hồi sáng. Hóa ra Từ Diệp vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, vẫn để Lư Hiểu Hiểu ở lại chăm sóc Lư Minh Hoa trên giường bệnh, nhưng không ngờ lại bị Lư Minh Hoa đuổi về, mọi người trong giới đều coi họ như trò cười.
Vương Khả nghe thế thì ngẩng đầu lên hỏi: “Sao lại đuổi cổ đi vậy? Cổ là con ruột mà.”
Loại người như Lư Minh Hoa đó giờ chỉ quan tâm đến con trai, Lư Thiếu Vũ không còn, Lô Hiểu Hiểu cũng chẳng có cửa bước chân vào nhà họ Lư. Mạnh Phàm nhớ lại năm đó, là do anh không muốn đổi họ, nên Lư Minh Hoa trong cơn tức giận mới cho mấy người Từ Diệp vào nhà họ Lư.
Vương Khả lại cho rằng Mạnh Phàm nghĩ không ra, bèn vuốt ve phần đầu lông mày dỗ dành hắn: “Đừng nghĩ nữa.”
Đầu ngón tay của Vương Khả vừa nóng vừa ấm, trong lòng hắn mềm nhũn, chịu không được mà cúi đầu hôn Vương Khả một cái: “Mấy ngày sắp tới anh có hơi bận nhé.”
“Ừm, anh cứ bận chuyện của anh đi, mai em cũng tranh thủ liên lạc lại với giáo viên cũ luôn.”
Bàn tay Mạnh Phàm chợt thò vào trong quần áo Vương Khả, hắn nhấn mạnh: “Anh sẽ bận lắm luôn đó.”
Vương Khả chặn tay hắn lại, cười nói: “Anh có biết cái gì gọi là nghỉ ngơi dưỡng sức không vậy.”
“Biết chứ. Mình ‘Nghỉ ngơi’(*) dưỡng sức đi.” Mạnh Phàm giả vờ nghiêm túc nói. Hắn cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của Vương Khả, ánh mắt thâm thúy nhìn anh vô cùng chăm chú, gương mặt hoàn mỹ đến mức khiến người ta phải cảm thán.
(*) Nghỉ ngơi dưỡng sức âm Hán Việt là “Dưỡng tinh súc duệ”, ở đây anh Mạnh chơi nhấn mạnh chữ “tinh” với nghĩa khác đó mọi người, thành ra là “Dưỡng ‘tinh’ súc duệ” đó ehehe.
Nhan sắc của Mạnh Phàm quả thật là quá mê người, mới đầu Vương Khả còn định từ chối thẳng mặt, nhưng chẳng mấy chốc mà anh đã bị hắn đè xuống trong trạng thoái choáng váng đầu óc, anh vừa ôm bả vai Mạnh Phàm vừa nghĩ thầm cái tên già dê này thật sự là càng ngày càng tệ, bây giờ còn biết xài cả mỹ nhân kế nữa cơ.
Ngày hôm sau Vương Khả tìm đến gia sư cũ của mình ngày trước, lần này anh đã quyết tâm lên kế hoạch học tập một cách nghiêm túc, hướng đến mục tiêu là tấm bằng tự học(2).
Tuần sau đó Mạnh Phàm cũng không bận rộn đến mức cả tuần không thấy mặt đâu, chỉ là buổi tối về nhà càng lúc càng muộn. Thời đại này ai mà chẳng muốn hóng hớt drama, tin tức “thái tử” thật giả của Lư thị trở thành tin hot được bàn tán ồn ào nhất. Mạnh Phàm cũng vì đó mà bị ảnh hưởng một chút, có điều nghe nói Triệu Tranh đã liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng, tin nào có liên quan đến Vương Khả đều sẽ bị đè xuống không cho tuồn ra.
Lư Minh Hoa bệnh liệt giường nên cũng không can thiệp được vào chuyện đàm tiếu của thiên hạ, thân phận của Lư Thiếu Vũ và Lư Hiểu Hiểu đều bị công chúng đào bới ra hết sạch, sau đó chuyện vợ trước của Lư Minh Hoa cũng bị lôi ra, nhắc lại đủ chuyện rùm beng khi vợ chồng họ bất hòa dắt nhau ra toà án phân chia tài sản. Từ Diệp có lẽ là bị tin tức về vợ trước kích thích nên cũng xé rách mặt với Lư Minh Hoa, tung ra không ít tin bẩn về về Lư Minh Hoa.
Vương Khả đọc hết tin đồn bèn hỏi Mạnh Phàm có phải là thật hay không, Mạnh Phàm đọc xong thì cũng gật đầu: “Gần như là chính xác hết.”
Vương Khả cảm khái, cứ cái đà này thì người có lòng tự trọng cực cao như Lư Minh Hoa coi như mất sạch hết mặt mũi cả đời rồi, theo như tin tức nói thì giá cổ phiếu của Lư thị cũng biến động dữ dội, không lâu sau thì giám đốc và thành viên của hội đồng quản trị cũng sẽ được đổi mới hết.
Mạnh Phàm không muốn nhắc đến Lư Minh Hoa nữa, hắn nắm tay Vương Khả, nói: “Tối nay đến nhà Triệu Tranh ăn cơm nhé, hai người họ muốn gặp em đó.”
“Được chứ.”
“Nhẫn lúc trước anh đặt có rồi này.” Mạnh Phàm vuốt ve ngón tay Vương Khả ngầm ám chỉ, “Đeo được rồi đó.”
Vương Khả cười: “Đúng là bình giấm chua mà.”
Mạnh Phàm nhào tới hôn anh, lấy nhẫn từ trong túi quần ra đeo lên tay Vương Khả, mười ngón tay đan vào nhau, khóe miệng nhếch lên khẽ mỉm cười.
Vương Khả cúi đầu ngắm đôi nhẫn trên tay hai người một lát rồi hỏi: “Bước tiếp theo là giao thẻ lương không phải sao?”
“Đã giao cho em rồi.” Mạnh Phàm nói, “Cái thẻ anh đưa em lúc em đi là tất cả tiền tiết kiệm của anh đó.”
“… Em chưa dùng đến cái thẻ đó bao giờ nên gần như quên mất luôn đó!” Vương Khả cười nói, “Bên trong có được chín con số không?”
“Không nhiều được đến vậy đâu, trước đây tiền của anh đều dùng để đầu tư, tiền mặt cũng không có nhiều.” Mạnh Phàm thành thật giải thích, “Anh đã nhờ người xử lý số tài sản anh đứng tên, chẳng bao lâu nữa là viết tên em vào được ngay thôi.”
Vương Khả nhịn cười: “Còn cái gì muốn cho em nữa không, lấy ra hết luôn đi.”
“Anh có mua cho em một căn nhà phố. Tương đối gần nội thành, môi trường xung quanh cũng rất tốt. Mấy món đồ nội thất em thích hôm trước có thể để ở đó.”
“Wow wow wow, nghe đã vậy ta.” Vương Khả cười to.
“Ngoài ra còn có khoảng sân rộng lắm, có hoa lan, có cả cây hạt dẻ mới trồng nữa. Sau này anh với em có thể nhặt hạt dẻ cùng nhau.”
Vương Khả sững sờ, thì ra những lời anh từng nói Mạnh Phàm đều nhớ hết.
“Vương Khả.” Mạnh Phàm nắm tay anh thật chặt, “Anh yêu em.”
Nước mắt lập tức tràn khỏi bờ mi, không giấu được tình cảm dâng trào trong lòng nữa, anh nhào đến ôm chặt lấy Mạnh Phàm.
Cuộc đời anh tuy rằng xui xẻo nên mới gặp nhiều bất hạnh trắc trở đến thế, nhưng lại cũng may mắn cực kỳ khi có thể gặp được tình yêu đích thực của mình.
Cho dù tương lai có bấp bênh vô định đến đâu, anh cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
________
*Chú thích:
(1) Hậu hiện đại: Phong cách Hậu hiện đại (Postmodernism) được xem như sự tiếp tục của lối thiết kế hiện đại trong kiến trúc. So với trường phái thiết kế Hiện đại chỉ gồm những đường thẳng, trường phái Hậu hiện đại xuất hiện thêm đường tròn và đường parabol, có thể hiểu trường phái Hậu hiện đại là sự kết hợp giữa lối thiết kế Cổ điển và Hiện đại nhưng lấy lối thiết kế Hiện đại làm trọng tâm. Xuất hiện lần đầu tiên từ cuối thập niên 1950, kéo dài đến thời điểm hiện tại. (Theo Wikipedia)
(2) Tự học (Tự khảo): Là một chương trình học cao học chính quy của Trung Quốc, sau khi đi thi đạt đủ tiêu chuẩn thì sẽ được cấp bằng tốt nghiệp chính quy được quốc gia công nhận. (Theo Baidu)
======Hết phiên ngoại 4======
Lời tác giả:
Phiên ngoại bản online chính thức kết thúc tại đây! Ông bố khốn nạn kia không còn liên quan gì đến bọn họ nữa đâu, nếu viết tiếp nữa thì phiền họ lắm hahahahaha
Phiên ngoại bản vật lý thì cũng chỉ có cảnh hai cặp đôi Triệu – Lộ vàMạnh – Vương phátcẩu lương cho nhau thôi, cũng khoảng trên dưới 10 ngàn chữ đó [xấu hổ cạch cạch]???
_(:3″ ∠?)_ Phiên ngoại vật lý cũng chỉ là mấy phương thức lái xe yêu thích thôi, không có nội dung kịch tính gì đâu.
__________
#Riz: Còn một phiên ngoại nữa của Triệu Tranh với Lộ Dĩ Thành, tác giả nhét ở giữa truyện nhưng tui đem xuống cuối luôn cho tiện ehe. Theo lời tác giả nói thì có lẽ còn có phiên ngoại xuất bản nữa?? Nếu tìm được thì tui sẽ edit luôn, nên ai có nguồn nào thì nói tui với nha. Cảm ơn mọi người đã theo dõi nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook