Ra Tường Ký Mạc Mạc Vô Vũ Full
C31: Gặp Lại Hái Hoa Tặc

Edit: Linhxu

Beta: ss Vi Tiểu Bảo & meott

Từ đại lao Hình bộ trở về điếm đồ cổ Vạn Nhớ, Vạn Chính vừa xuống xe liền chạy ngay lên lầu tìm Lưu thị, thần thần bí bí dặn dò nàng một hồi lâu.

Sau đó lại giống trống khua chiêng gọi Trương Toàn đi mời một đại phu đến nhà, xem mạch cho Cổ Vưu Chấn, xem đúng bệnh hốt thuốc, làm cho Cổ gia bọn họ sinh được con trai.

Cổ Vưu Chấn máy móc mặc cho cậu đùa nghịch, cậu thật sự còn mời vị đại phu râu dài ngồi uống trà thu bạc, thật sự là đến bắt mạch cho hắn.

Vạn Chính thoạt nhìn vội vàng hơn so với người khác, luôn luôn đứng bên cạnh hỏi: "Thế nào? Thế nào?"

"Công tử trung khí mười phần, thân cường thể tráng, tuyệt đối không giống như là bệnh lâu mới khỏe."

"Vậy hắn có thể sinh đứa nhỏ sao?"

"Muốn sinh bao nhiêu cũng được."

"Vậy việc sinh con ...?"

"Ta có bí phương tổ truyền, theo lý không được phép truyền ra ngoài, bất quá..." Đại phu lập tức chuyển hướng.

"Xem mặt mũi Vạn lão gia ngài, ta nguyện ý khai mấy thang thuốc, để cho công tử thử xem."

Vạn Chính đại hỉ, lại lấy ra một cái hồng bao lớn hơn nữa đưa cho đại phu.

Đại phu cười đến nỗi râu cũng loạn chiến, sau đó lại bảo Lưu thị lôi Cận Liễu Liễu đến xem mạch.

Dựa theo biện pháp nam nữ điều hòa cho hai người bọn hắn hai phương thuốc bất đồng, dặn dò mỗi ngày trước khi sinh hoạt vợ chồng một canh giờ uống vào, tất có kỳ hiệu.

Cận Liễu Liễu không hiểu được là chuyện gì, nhưng thấy Lưu thị bảo nàng xem đại phu, nàng tới.

Bắt mạch xong, nàng bất động thanh sắc tiêu sái đến bên người Cổ Vưu Chấn, nhẹ nhàng hỏi: "Phu quân, chúng ta sinh bệnh sao?"

Trên mặt Cổ Vưu Chấn đầy ưu sắc, mày cũng nhíu chặt : "Không có, chúng ta không bệnh. Cậu là hy vọng chúng ta dưỡng thân thể cường tráng."

Sau đó hắn hành lễ đối với Vạn Chính: "Cậu, ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút."

Vạn Chính biết hai người đã phải ra ngoài từ sáng sớm, lại đi vào đại lao Hình bộ âm lãnh ẩm ướt, lập tức nói: "Đi thôi, đi thôi. Nghỉ ngơi một lát. Buổi trưa ta bảo hạ nhân đem cơm tới phòng cho ngươi."

Quay đầu lại nói với Cận Liễu Liễu: "Tam thiếu phu nhân cũng đi nghỉ đi ."

Cận Liễu Liễu gật đầu đáp ứng , đỡ Cổ Vưu Chấn trở về phòng khách.

Sáng nay sau khi bọn Cổ Vưu Chấn đi ra ngoài. Lưu thị đã kéo nàng đến dạy rất nhiều quy củ Vạn gia, còn sai một tiểu nha hoàn để cho bọn họ sai phái.

Vì thế Cận Liễu Liễu đã kêu nha hoàn tên là Tiểu Hồng kia mang nước ấm vào, mình thì xắn tay áo, hầu hạ Cổ Vưu Chấn rửa mặt.

Cổ Vưu Chấn tùy tiện lau hai cái rồi suy sụp nằm ở trên giường, Cận Liễu Liễu thấy thế nhanh chóng nói: "Phu quân, vẫn là thoát xiêm y rồi hãy ngủ, nằm như vậy sẽ cảm lạnh đó."

Cổ Vưu Chấn cũng không trả lời, chỉ vẫy tay gọi nàng đi qua.

Nàng nhẹ nhàng tiêu sái đi qua, Cổ Vưu Chấn ngồi dậy, giữ chặt tay nàng, kéo vào trong lòng mình: "Liễu Liễu, ngươi có bằng lòng sinh một oa nhi cho ta hay không?"

Cận Liễu Liễu trên mặt có chút ửng đỏ: "Lập gia đình không phải vì sinh oa nhi cho phu quân sao?"

"Nhưng ngươi cũng phải biết, một tiểu thiếp có phu quân đã chết, mang theo một đứa nhỏ là không có cách nào sống sót ."

"Phu quân?" Cận Liễu Liễu bắt đầu cảm thấy bộ dáng Cổ Vưu Chấn nói chuyện có gì đó là lạ .

Cổ Vưu Chấn đột nhiên đẩy ra nàng: "Ngươi đi ra ngoài đi. Gia muốn ở một mình."

"Vâng." Cận Liễu Liễu chỉ có thể đi ra ngoài, đi tới cửa đã vòng trở về nói: "Phu quân, ngươi đừng quên đắp chăn."

Cổ Vưu Chấn không nói gì, Cận Liễu Liễu liền đi ra ngoài.

Hắn nhìn đôi tay nhỏ bé của Cận Liễu Liễu đóng cửa lại, trong lòng giống như có dòng nước nóng đang sôi sục.

Tất cả những gì cha hắn nói đều không có sai, hắn là con cháu Cổ gia, hắn phải vì Cổ gia nối dõi tông đường.

Trong ba điều bất hiếu, không có con nối dõi tông đường là tội nặng nhất.

Tại thời điểm như thế này, nếu hắn thật sự có thể có một đứa nhỏ chưa ra đời, cho dù không biết nam nữ, cha hắn cũng có thể được an ủi tuổi già đi.

Bất quá là sinh một đứa nhỏ thôi, là lọai chuyện thiên kinh địa nghĩa của con người.

Trước kia hắn cũng đã có đứa nhỏ a, một oa nhi chưa ra đời, đã bị hủy ở trên tay Lý thị.

Hắn hiện tại bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hối hận, nếu lúc trước đứa nhỏ kia không có mất đi, bình an trưởng thành đến bây giờ, cũng đã hai tuổi rồi.

Nếu có đứa nhỏ kia, hiện tại cha hắn cũng sẽ không nóng lòng như lửa đốt muốn hắn sinh một đứa nhỏ như vậy.


Hắn tìm cớ vì chính bản thân mình, tại thời điểm có đứa nhỏ kia, hắn cũng không biết chuyện này. Nghĩ một lát, hắn lại lắc đầu.

Cho dù là đã biết thì sẽ thế nào đâu?

Lấy trạng thái ngay lúc đó của hắn, cho dù là biết nhị thiếu phu nhân hoài thai đứa nhỏ của hắn, hắn cũng không tất sẽ làm bất kỳ hành động gì để bảo trụ đứa nhỏ.

Bởi vì hắn không cam lòng, hắn không muốn, khi đó hắn tuyệt không muốn hoàn thành nghĩa vụ vì Cổ gia, lưu lại một chút huyết mạch.

Hắn nặng nề thở dài một hơi, tiếp theo lại cười lạnh một tiếng.

Hiện tại suy nghĩ nhiều như vậy thì có ích lợi gì?

Đứa nhỏ kia cũng không về được, hắn có hối hận cũng vô ích!

Việc cấp bách là dựa theo lời nói phụ thân mà làm. Làm cho Cận Liễu Liễu thụ thai, lưu lại huyết mạch vì Cổ gia.

Nhưng vì sao trong lòng hắn lại cảm thấy không thoải mái?

Hắn biết, hắn thích Cận Liễu Liễu.

Cũng là vì thích nàng, hắn không đành lòng làm cho tương lai của nàng thật sự hoài một đứa nhỏ của Cổ gia mồ côi từ trong bụng mẹ, một nữ nhân độc thân nuôi lớn một đứa nhỏ, chậm rãi già đi.

Nàng mới mười lăm tuổi, cái gì cũng không hiểu.

Hiện tại nàng chỉ biết mơ hồ là nếu có thai, sẽ phải chịu khổ sở rất lâu. Sau khi sinh hạ đứa nhỏ, làm mẫu thân. Mà đứa nhỏ kia, có lẽ sẽ phải mồ côi cha từ khi chưa sinh ra.

Hắn từ nhỏ đến lớn đều đã nhận hết sự xem thường của người khác, tiểu hài tử ở quê nhà mỗi ngày đều chỉ vào hắn, nói hắn là đứa nhỏ không cha.

Mà Cận Liễu Liễu có lẽ sẽ phải chịu càng nhiều đau khổ hơn.

Một khi hắn gặp chuyện không may, chỉ có thể để cho Lê Tuyền mang theo nàng rời khỏi kinh thành. Bởi vì lưu lại ở kinh thành, khả năng sẽ gặp nguy hiểm giống hắn. Nhưng trên người hắn cũng không có khả năng cung cấp cho nàng chi phí để nuôi một đứa nhỏ, cả đời chi tiêu ăn uống không phải lo.

Lấy cách làm người của phụ thân Cận Liễu Liễu, chỉ sợ sẽ chờ đợt sóng gió này qua đi, trăm phương nghìn kế tìm được Lý thị, làm cho Lý thị tiếp nhận Cận Liễu Liễu cùng đứa nhỏ chưa sinh trong bụng.

Mà một khi đến cái thời điểm kia, Cận Liễu Liễu ngốc nghếch sẽ là đối thủ của Lý thị sao?

Chỉ sợ nàng sẽ bị hại chết, còn không biết là chuyện gì xảy ra!

Đến lúc đó, Lý thị có thể lưu lại đứa nhỏ kia, đem thi thể Cận Liễu Liễu tùy tiện mai táng, có thể danh chính ngôn thuận giành được sự ủng hộ ở trong từ đường Cổ gia, được toàn bộ gia sản Cổ gia.

Cổ Vưu Chấn thống khổ đỡ trán.

Hắn nên làm gì bây giờ?

Hắn có thể làm sao bây giờ?

Một bên là phụ thân, một bên là nữ tử đầu tiên hắn thích trong cuộc đời!

Là dựa theo nhắc nhở của phụ thân hoàn thành tâm nguyện phụ thân, hay kiên trì quyết định lúc ban đầu của hắn, bảo trụ tương lai hạnh phúc cho Cận Liễu Liễu?

Tại đây gian phòng không lớn cũng không nhỏ, khách phòng bố trí ấm áp hợp lòng người trong, lần đầu tiên trong cuộc đời Cổ Vưu Chấn cảm thấy bị dày vò, có thể đem toàn bộ sự cuồng ngạo trẻ tuổi của hắn đốt thành than không dư thừa chút nào.

Đần độn ăn xong cơm trưa, hắn viết bái thiếp đưa đến phủ thái tử, nhưng thủ vệ đi đưa thư nói cho bọn họ, thái tử đi Tây Giao săn bắn .

Cổ Vưu Chấn cơ hồ giận đến điên người. Làm sao lại như vậy được?! Thái tử cư nhiên còn nhàn hạ thoải mái đi Tây Giao săn bắn!

Mà phụ thân hắn cư nhiên vì một người như vậy sắp bị mất tánh mạng của bản thân!

Phẫn nộ trở lại nhà cậu, trong lòng hắn bắt đầu rơi vào tuyệt vọng.

Hắn biết, thái tử đã muốn không nghĩ quản đám thần tử đang bị giam giữ trong ngục.

Nhưng vào thời điểm cơm chiều, thời điểm người một nhà ngồi vây quanh cùng một chỗ ăn cơm, trên mặt hắn cũng không biểu hiện ra chút nào. Hắn ngồi ở một chỗ chuyện trò vui vẻ, còn cùng cậu và đại biểu ca uống rất nhiều rượu.

Cận Liễu Liễu ngồi bên người Cổ Vưu Chấn, nhìn hắn uống rất nhiều trong lòng có chút lo lắng, liền ở một bên nhỏ giọng nói: "Phu quân, uống nhiều nữa chỉ sợ sẽ làm thân thể không khỏe."

Cổ Vưu Chấn cười ha ha: "Hôm nay gia cao hứng! Ta bồi cậu thêm uống vài chén, làm sao đến phiên ngươi quản ta?"

Nhất thời mọi người trên bàn quay đầu lại nhìn nàng, hiển nhiên là đang trách nàng không hiểu chừng mực.

Cận Liễu Liễu cả kinh, lập tức cúi đầu không nói.

Đêm đó, Cổ Vưu Chấn uống say mèm. Cận Liễu Liễu được sự trợ giúp của Ngọc Trúc mới đỡ hắn trở về phòng được.

"Tam thiếu phu nhân, thiếu gia vẫn vừa uống rượu say, chỉ sợ buổi tối hắn sẽ nháo rượu, người phải cẩn thận một chút. Nếu có chuyện gì, người qua phòng bên kia tìm ta."

"Ân, ta sẽ ."

Ngọc Trúc đi rồi, Cận Liễu Liễu tìm một cái khăn ẩm lau mặt cho Cổ Vưu Chấn.


Cứ việc uống vậy rượu nhiều như, mặt hắn lại vẫn giống như hạo ngọc, tuấn mỹ bất phàm. Chỉ là mày kia nhíu chặt lại, giống như uống nhiều rượu cũng không có cách nào khác xoa dịu buồn rầu trong lòng hắn.

Cận Liễu Liễu ngồi ở bên giường, không nhịn được thở dài một tiếng.

Hắn đang làm sao vậy?

Buổi sáng sau khi hắn đi vấn an phụ thân trở về, ánh mắt liền mang theo ưu sầu như vậy.

Cận Liễu Liễu biết sự tình có chút không ổn. Nàng tuy rằng không hiểu chuyện, nhưng là cũng biết lần này bọn họ đến kinh thành là muốn tìm xem có biện pháp nào cứu Cổ lão gia đang bị giam giữ ở đại lao ra không.

Chẳng lẽ nói Cổ lão gia đã không còn hy vọng sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Cận Liễu Liễu cũng bắt đầu có cảm giác bất an.

Nàng thân thủ nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt Cổ Vưu Chấn. Bỗng nhiên nhớ tới thời điểm còn ở trong Cổ phủ. Hắn luôn thể hiện tác phong bất cần, biểu tình tiêu diêu tự tại ăn chơi trác táng.

Đúng vậy, là ăn chơi trác táng.

Dọc theo đường đi lên kinh thành, Cận Liễu Liễu thấy không ít biểu tình như vậy của thiếu gia.

Bọn họ không lo ăn mặc, bọn họ có bạc cũng có thời gian. Vì thế chuyện cần làm mỗi ngày chỉ còn lại có một việc duy nhất : nghĩ biện pháp như thế nào đến nhàm chán cả ngày.

Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ mặt như vậy cũng không làm người khác chán ghét. Nhưng cũng vẻ mặt ưu tư như vậy xuất hiện trên mặt Cổ Vưu Chấn thì không giống nhau, chính là bọn họ ai cũng không có sinh ra tuấn mỹ vô trù như Cổ Vưu Chấn.

Cận Liễu Liễu bỗng nhiên thực hy vọng làm cho Cổ Vưu Chấn trở lại những ngày trước đây. Tuy rằng thời gian đó mình phải chịu biết bao đau khổ, nhưng là Cổ Vưu Chấn lại vô ưu vô lự.

Nàng không muốn, cũng không đành lòng nhìn thấy trên mặt Cổ Vưu Chấn xuất hiện vẻ mặt thống khổ như vậy.

"Ai." Nàng lại không tự chủ thở dài một tiếng.

Cận Liễu Liễu không dám ngủ, bởi vì sợ hãi Cổ Vưu Chấn nháo rượu, vì thế liền vẫn ngồi như vậy canh giữ ở bên giường.

Đến canh ba, nàng có chút không kiên trì được, mí mắt bắt đầu không ngừng đánh nhau, cái đầu nhỏ cũng giống con gà con mổ thóc liên tục.

"Phanh" một tiếng, Cận đầu Liễu Liễu đụng vào khung giường nàng đau kêu lên một tiếng "Ai nha", to đến nỗi sâu ngủ cũng phải trốn mất .

"Làm sao vậy?" Tiếng nói của Cổ Vưu Chấn hơi khàn khàn từ trên giường vang lên.

"Ta đánh thức ngươi ?" Cận Liễu Liễu vuốt vuốt cục sưng to trên đầu nói.

Cổ Vưu Chấn nửa ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như liệt: "Gia muốn uống nước."

Cận Liễu Liễu lật đật đem trà giải rượu chuẩn bị từ sáng sớm bưng tới: "Uống chút này đi."

Cổ Vưu Chấn liền nhận trà giải rượu từ trên tay Cận Liễu Liễu uống một hơi, cảm thấy trong lòng có chút dễ chịu, phất phất tay, ý bảo không muốn uống tiếp.

Cận Liễu Liễu đem chén trà để lại trên bàn, đi đến bên giường.

"Ngươi vẫn không ngủ?" Cổ Vưu Chấn nhìn Cận Liễu Liễu hỏi.

"Ân. Tiên sinh nói sợ ngươi nháo rượu, ta không dám ngủ."

"Vậy ngươi không mệt sao?"

"Mệt , ta vừa rồi chính là ngủ gà ngủ gật , đầu mới có thể đụng phải khung giường." Cận Liễu Liễu ủy ủy khuất khuất nói, còn thân thủ sờ sờ lên cục sưng trên đầu.

"Làm sao vậy?"

"Đập đầu nên bị sưng."

"Lại đây, để gia nhìn một cái."

Cận Liễu Liễu liền ngoan ngoãn đi qua, còn thân thủ chỉ vào chỗ đau. Cổ Vưu Chấn sờ sờ lên mái tóc đen mượt nàng nàng, thật đúng là một vết sưng thật lớn.

"Ai, ngươi như thế nào vĩnh viễn ngốc như vậy? Buồn ngủ cũng có thể bị đụng vào đầu?"

Cái miệng nhỏ nhắn của Cận Liễu Liễu không tự giác quyệt lên, Cổ Vưu Chấn nở nụ cười một chút: "Hảo hảo, gia không nói ngươi . Gia thổi cho ngươi, lập tức không đau ."

Hắn một bên thân thủ nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái lên vết sưng kia, vừa nói: "Ngươi chậm hiểu như vậy, ngày khác nếu gia mất rồi, ngươi nói ngươi sẽ sống như thế nào đây?"

Cận Liễu Liễu "Hô" đẩy bàn tay to của hắn ra, thở phì phì đứng lên: "Ngươi luôn nói như vậy! Chẳng lẽ ngày mai ngươi sẽ không sống sao?"

Cổ Vưu Chấn thấy nàng tức đến trợn mắt phồng má, khuôn mặt còn đỏ lên, chỉ cảm thấy buồn cười: "Liễu Liễu, ngươi cứ như vậy, thật là dọa không ngã gia là không được sao?"

"Ai muốn dọa ngươi? Ngươi luôn nói loại điềm xấu này, ngươi..." Cái miệng nhỏ nhắn của Cận Liễu Liễu chu ra, cơ hồ muốn khóc.

Cổ Vưu Chấn cười đem nàng kéo vào trong lòng: "Hảo, hảo, gia về sau không nói, không nói. Ngươi nếu dám khóc thật, gia nhất định đánh mông ngươi!"


Cận Liễu Liễu dúi đầu vào trong lòng hắn, nhẹ giọng nói: "Phu quân, chúng ta nhất định không có việc gì ."

Cổ Vưu Chấn không đáp lại những lời này của nàng, lại nói: "Liễu Liễu, chúng ta sinh một oa nhi đi."

Cận Liễu Liễu sợ run một chút, "Ân" một tiếng.

Cổ Vưu Chấn ôm nàng đặt xuống giường, ngón tay bay nhanh cởi bỏ cái áo ngoài nhỏ màu bạc của nàng, lộ ra trung y bằng lụa đỏ tươi, bỗng nhiên ngừng một chút, hỏi lại: "Liễu Liễu, ngươi thực nguyện ý cùng gia sinh oa nhi sao?"

Cận Liễu Liễu lại "Ân" một tiếng, nhưng là lại có vẻ mười phần trịnh trọng. Nàng thấy Cổ Vưu Chấn có bộ dáng không tin, lại bổ sung nói: "Chỉ cần phu quân cao hứng, ta liền nguyện ý."

Trong lòng Cổ Vưu Chấn mềm nhũn, cơ hồ muốn đem xiêm y của nàng mặc lại, nhưng là chợt nhớ đến nhắc nhở của phụ thân cùng thái độ của thái tử, trong lòng hắn rõ ràng, không thể lại tiếp tục do dự .

Huống hồ, hắn muốn nàng, muốn từ rất lâu rồi .

Ánh nến trong phòng chớp lên, chậu than sưởi cháy đỏ bừng, bên trong ấm áp như mùa xuân.

Cổ Vưu Chấn rất nhanh liền đem Cận Liễu Liễu lột sạch sẽ, nhìn nàng không dời mắt, nàng rõ ràng đã học xong thẹn thùng, ý cười trên khuôn mặt lộ vẻ mông lung thẹn thùng, đem ngọn lửa Cổ Vưu Chấn chôn dấu đã lâu "Hô" một tiếng cháy bùng lên.

Thời gian bất quá mới được một năm, nha đầu kia thật đúng là trưởng thành không ít.

Nhớ lần trước hắn động chân tay với nàng, một đôi bồ câu nhỏ không trước ngực biết khi nào đã lặng lẽ phồng lên, kích thước lưng áo của nàng càng thêm rõ ràng, ôn nhu mềm mại thành một đường cong tuyệt vời. ( TNN: phụt !!!!! )

Cổ Vưu Chấn trong lòng thở dài không thôi, may mắn tiểu nha đầu này là rơi vào trong tay hắn, nếu thật sự gả cho tiểu thợ rèn ở đầu thôn kia, chẳng phải là giậm chân giận dữ, một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu sao?

Thấy thân mình nàng run nhè nhẹ, hắn nhẹ giọng hỏi: "Lạnh?"

"Ân." Nàng trả lời một tiếng như vậy, chính là càng thêm mềm nhẹ.

Cổ Vưu Chấn trước dùng chăn bông đắp cho nàng, để cho nàng không đến mức cảm lạnh, sau đó đứng dậy thuần thục cởi hết quần áo của mình, rồi lại lên giường.

Cận Liễu Liễu vẫn là vẻ mặt chán ghét nhìn cái vật phía dưới hắn đang vận sức chờ phát động, "hung khí" kia - hắn bất mãn "Hừ" một tiếng, nói: " Đây chính là bảo bối của gia, bằng không ngươi cho là như thế nào sinh được oa nhi?" (TNN: ác ~ L xù định lực kinh người )

Cận Liễu Liễu lại không hiểu. Tuy nhiên Cổ Vưu Chấn lúc này cũng học ngoan, không dám cho nàng cơ hội nói chuyện lung tung, xốc chăn lên liền chui vào trong, sau đó ôm chặt nàng, dùng miệng mình ngăn chận miệng của nàng.

Lần này hắn thân phi thường ra sức, phi thường nhập tâm. Nhưng Cận Liễu Liễu lại dần dần không thở nổi, hai tay chỉ để ý dùng sức đẩy hắn ra bên ngoài, đẩy vài cái cũng không thấy hiệu quả, đành phải "Ừ ừ" trong cổ họng ánh mắt ra tín hiệu không ngừng.

Cổ Vưu Chấn bị nàng "Ân" đến phiền , vì thế lại ngẩng đầu lên: "Làm sao vậy?"

"Phu quân, ta, ta hôm nay chưa có tắm rửa." Nhớ lại chuyện lần trước lòng nàng vẫn còn sợ hãi, cho nên nhanh chóng thuyết minh trước.

Cổ Vưu Chấn lại nở nụ cười: "Gia hôm nay cũng không có."

Nói xong hắn liền cúi đầu tiếp tục công việc.

Thân hình mền mại của nàng, cảm xúc ở trước ngực chậm rãi dời xuống, hai chân mảnh khảnh của nàng khép chặt, hắn duỗi bàn tay to ra, không phí chút khí lực liền nhẹ nhàng mở chúng ra.

Cận Liễu Liễu lắp bắp kinh hãi: "Phu quân, ngươi, ngươi làm cái gì?"

Cổ Vưu Chấn tà tà cười: "Gia đang dạy ngươi sinh oa nhi như thế nào."

Chỉ chốc lát sau, Cận Liễu Liễu khóc chết đi sống lại, trên mặt đều là nước mắt, nước mũi, miệng hữu khí vô lực la hét: "Ta muốn chết, ta muốn chết. Ô ô, đau, đau muốn chết. Ô ô..." (người beta:Ta cũng tức muốn chết!)

Khuôn mặt Cổ Vưu Chấn trở nên xanh mét, mặt nhăn đến nỗi có thể bóp chết một con ruồi. Hắn tận lực đè thấp thanh âm quát: "Một cái ngón tay thôi! Ngươi đã đau thành như vậy?"

Cận Liễu Liễu nghe hắn rống, càng thêm ủy khuất, nàng cảm thấy Cổ Vưu Chấn căn bản chính là muốn muốn giết nàng, bằng không, làm sao có thể làm cho nàng đau đớn như vậy?

Vì thế nàng khóc càng thêm thương tâm, cũng càng thêm dùng sức, khóc đến cuối cùng, rõ ràng đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chăn, tùy ý nước mắt nước mũi tẩm ẩm ướt chăn bông.

Cổ Vưu Chấn vốn tức giận đến không nói nên lời, hắn chỉ mới bất quá lấy tay thử một chút, Cận Liễu Liễu liền kêu cha gọi mẹ, chẳng những làm cho hắn hoảng sợ, cũng quét sạch hưng trí.

Nhưng trong chốc lát nhìn thấy nàng khóc thương tâm như vậy, trong lòng hắn lại cảm thấy đau lòng, giống như chính mình thật sự đã làm một chuyện thương thiên hại lý, không nên làm cho nàng chịu đau đớn như vậy.

"Ai, Gia thật sự là đời trước thiếu nợ ngươi."

Hắn thân thủ lấy xiêm y của mình mặc vào, sau đó nhẹ nhàng đẩy đầu vai Cận Liễu Liễu: "Đừng khóc , khóc đến sưng mắt lên rồi, mợ và bọn họ sẽ nghĩ gia khi dễ ngươi."

Cận Liễu Liễu không để ý tới hắn, ngọn lửa trong đầu Cổ Vưu Chấn đã có xu thế lụi bớt, nhưng nhìn đến trên chăn bông đều thấm ướt một mảng lớn, đành phải áp chế cơn tức tiếp tục dỗ nàng.

"Liễu Liễu, đừng khóc nữa. Gia ngày mai còn phải dậy sớm, ngươi nhanh nhanh đứng lên lau nước mắt đi, chúng ta đi ngủ."

Cận Liễu Liễu nâng đầu, quay đầu nhìn về phía hắn: "Vậy, chúng ta không sinh oa nhi nữa?"

"Không sinh. Gia tìm ai sinh, cũng không tìm ngươi sinh ." Hắn bắt đầu tức giận nói.

Cận Liễu Liễu lại hoàn toàn không biết, nghe xong lời này lập tức nín khóc mà cười, vẻ mặt cảm kích vô cùng, giống như ước gì hắn đi tìm nữ nhân khác sinh oa nhi đi.

Cổ Vưu Chấn lâm vào chán nản, lại không tiện phát tác. Bởi vì cho dù hắn phát hỏa, Cận Liễu Liễu cũng sẽ không hiểu được vì sao hắn lại phát hỏa.

Hắn giống như là một quyền đánh vào bông, hữu lực cũng không sử dụng được, chỉ có thể tiếp tục cưỡng chế cơn tức, kéo chăn nằm xuống giả ngủ.

Ngày hôm sau buổi sáng vừa tỉnh lại, hai mắt Cận Liễu Liễu quả nhiên sưng lên. Nàng vốn ngày thường xinh đẹp, lần này nhìn qua, giống như bị ai khi dễ, rất đáng thương.

Dùng xong bữa sáng, Lưu thị quả nhiên kéo Cận Liễu Liễu lại, nhỏ giọng hỏi nàng: "Có phải hay không Chấn nhi mắng ?"

Nàng nghĩ đến Cổ Vưu Chấn bởi vì cứu cha vô vọng, cho nên trong lòng phiền chán, lại uống nhiều rượu, vì thế mượn rượu quát tháo.

Cận Liễu Liễu bởi vì sáng sớm đã bị Cổ Vưu Chấn phân phó qua, không thể nói chuyện lung tung, cũng không thể đem chuyện phát sinh tối hôm qua nói ra, cho dù mợ có ép hỏi như thế nào cũng không được.

Đây là đương nhiên rồi, nếu việc này bị những người khác biết, Cổ Vưu Chấn hắn còn có mặt mũi gì nữa. Nói không chính xác còn có thể có người nói linh tinh rằng hắn vì bệnh lâu nhiều năm, không thể nhân đạo*.

nhân đạo: làm việc của con người ý^^^^^


Cho nên tùy ý Lưu thị đề ra nghi vấn như thế nào, Cận Liễu Liễu đều cắn chặt hàm, chỉ để ý lắc đầu không nói lời nào.

Vì thế, Lưu thị càng thêm xác định, Cận Liễu Liễu là bị Cổ Vưu Chấn đánh chửi .

Nàng bởi vì thấy Cận Liễu Liễu xinh đẹp, tuổi còn nhỏ, lúc này cô đơn một người bên ngoài, lại gặp gỡ phu quân không thương yêu, trong lòng liền sinh ra vài phần ý đồng tình.

Sau một lúc lâu, Lưu thị có nghĩ rằng muốn cho Cận Liễu Liễu vui vẻ, đã kêu hai người Vạn Trân Trân cùng Vạn Đình Đình lại đây, cầm cầu lông gà cùng đồ chơi đến, kêu các nàng cùng Cận Liễu Liễu ở trong sân chơi đùa.

Buổi sáng ánh nắng tốt lắm, vì thế ba nữ hài tử tuổi xấp xỉ liền cùng nhau ở trong sân chơi đùa.

Cận Liễu Liễu trước kia đã từng đá cầu, lại chưa bao giờ chơi qua đồ chơi lúc lắc, Vạn Trân Trân tính cách hiền lành, tiện tay dạy nàng chơi như thế nào.

Vạn Đình Đình ở một bên nhìn, liên tục hỏi thăm chuyện tình của Cổ Vưu Chấn, hiển là cực có hứng thú đối với hắn. nhưng Cận Liễu Liễu lại không nhìn ra ý trong đó của nàng, chỉ cần nàng hỏi, mình sẽ đáp.

Bên này ba người đùa vui vẻ, đầu kia Cổ Vưu Chấn lại chau mày một lần nữa từ phủ thái tử về.

Thủ vệ người ta vẫn nói : "Điện hạ đi phủ Thừa Tướng dự tiệc ."

Hai người Cổ Vưu Chấn cùng Ngọc Trúc đều tâm tình trầm trọng. Nhìn thấy ba người chơi đùa trong viện cũng lười chào hỏi, chỉ để ý đi vào bên trong.

Đúng lúc này, cửa điếm bỗng nhiên truyền đến thanh âm vui sướng của Trương Toàn: "Lục điện hạ, mời ngài....mời ngài....mời ngài vào bên trong."

Cổ Vưu Chấn mạnh mẽ dừng lại cước bộ.

Cái gì? Lục điện hạ?

Lục hoàng tử điện hạ?

Hắn hừng hực chạy ra bên ngoài, đi đến trong điếm, thấy Vạn Chính cẩn thận, tươi cười đầy mặt dẫn một công tử mặc hoa phục màu trắng đi lên lầu hai.

Cổ Vưu Chấn nhân cơ hội kéo Trương Toàn lại: "Toàn thúc, Lục điện hạ này, có phải là Lục hoàng tử điện hạ?"

Trương Toàn không ngừng gật đầu: "Đúng vậy..... đúng vậy."

Cổ Vưu Chấn hít sâu một hơi, trong lồng ngực hiện lên một tia hy vọng.

Thật sự là trời không tuyệt đường sống của ai, hi vọng lại đến rồi a!

Hắn tìm thái tử vì thương lượng như thế nào có thể được Lục hoàng tử tương trợ. Hiện tại tìm không thấy thái tử, Lục hoàng tử này lại tự đưa lên cửa !

Tận dụng thời cơ khó cầu, hắn lập tức bước đi lên lầu hai, thừa dịp Vạn Chính ra cửa tự mình pha trà, kéo hắn lại, hy vọng hắn có thể dẫn mình vào gặp.

Vạn Chính nào có đạo lý không giúp cháu ngoại?

Hắn trước xuất ra vài món bảo vật trấn điếm, thừa dịp Lục hoàng tử xem vui vẻ, nhẹ nhàng mà nói ra việc này.

Lục hoàng tử lười biếng nở nụ cười một chút, đồng ý .

Cổ Vưu Chấn không kiêu ngạo không siểm nịnh đi vào, y hành lễ với Lục hoàng tử xong, lập tức nói ra ý đồ của mình.

Lục hoàng tử cũng kỳ quái, không nói lời nào, cũng không ngăn cản hắn tiếp tục nói, vẫn tiếu tựa phi tiếu nhìn Cổ Vưu Chấn, khiến trong lòng hắn sợ hãi không thôi.

"Lục điện hạ, thảo dân mặc dù đang ở dân gian, nhưng vẫn nghe nói Lục điện hạ anh dũng bất phàm, trạch tâm nhân hậu, thâm chịu dân chúng kính yêu. Kính xin điện hạ có thể điều tra rõ chân tướng, cho cha ta cùng nhóm các đại nhân khác bị hãm hại một cái công đạo."

Lục hoàng tử vẫn im lặng không nói, Cổ Vưu Chấn đợi nửa ngày, lại bị khuôn mặt tiếu tựa phi tiếu của hắn làm cho toàn thân không được tự nhiên, hắn bỗng nhiên mở miệng : "Cổ công tử lần này lên kinh, có hay không lẻ loi một mình?"

Cổ Vưu Chấn giật mình, không rõ ý tứ trong lời nói của Lục hoàng tử, vì thế không dám đáp lại.

"Tiểu vương chính là thuận miệng hỏi, Cổ công tử không cần chú ý, cứ nói ra tình hình thực tế."

Cổ Vưu Chấn đành phải đáp: "Trong nhà có một thê thiếp cùng ta lên kinh, cũng có mấy thị vệ khác."

Trong mắt Lục hoàng tử hiện lên một đạo tinh quang, nhưng giây lát lướt qua, Cổ Vưu Chấn cơ hồ nghĩ rằng mình nhìn lầm rồi.

Nhất thời không khí trong nhã gian có chút ngưng trệ, trên trán Cổ Vưu Chấn bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, Lục hoàng tử vẫn mang vẻ mặt thanh thản.

"Ai nha! Ngươi như thế nào đá quả cầu lên rồi a!" Trong viện bỗng nhiên truyền đến thanh âm Vạn Đình Đình, còn mang theo vài tia bất khoái.

Ngay sau đó, thanh âm Cận Liễu Liễu run run vang lên : "Ta, ta không phải cố ý . Thực xin lỗi.... thực xin lỗi."

Vạn Trân Trân đi ra giảng hòa: "Chúng ta gọi người lấy quả cầu xuống là được không phải sao?"

Vì thế trong viện lại vang lên thanh âm la hạ nhân.

Này gian nhã gian nằm gần nội viện, Lục hoàng tử đứng thẳng người dậy, mở cửa sổ ra, chỉ thấy có nhiều người đứng líu ríu trong viện, Cận Liễu Liễu mặc một bộ xiêm y màu vàng nhạt, đứng ở phía sau mọi người.

Thấy cửa sổ nhã gian bỗng nhiên bị mở ra, mọi người trong viện hơi kinh ngạc một chút.

Vạn Chính nhanh chóng vọt vào trong viện: "Mau quỳ xuống hành lễ! Đây chính là Lục điện hạ!"

Mọi người trong viện phần phật tất cả đều quỳ xuống , Cận Liễu Liễu cũng theo mọi người cùng nhau quỳ xuống, nhưng đầu không có cúi xuống, một đôi mắt to tò mò nhìn về phía người đứng ở cửa sổ.

Chỉ thấy Lục điện hạ kia lớn lên có bộ dáng thật đẹp, mày kiếm bạc môi, mũi đoan chính, một đôi mắt hoa đào, mắt nhìn chằm chằm nàng.

Cận Liễu Liễu có chút nghi hoặc, vì sao người này có cảm giác như đã từng gặp qua?

Lục hoàng tử nhe răng cười, trong nụ cười mang theo sự quen thuộc khác thường cùng hương vị khinh bạc, Cận Liễu Liễu thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Này! Này!

Lục điện hạ kia!

Không phải là hái hoa tặc sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương