Mấy người thương lượng xong, Úy Oản đem thái tử đuổi về cung sau đó tức khắc lên đường chạy tới Long cốc sơn ngắt lấy Vạn Nhụy Hoa, lúc gần đi còn để lại một cuốn sách dạy nấu ăn cho Triệu Hi, căn dặn mỗi ngày nấu theo trong sách để giúp Tử Ngộ tẩm bổ, Triệu Hi cảm kích không ngừng, cung cung kính kính mà đưa Uý Oản ra cửa.

Thu Tử Ngộ dường như đã hoàn toàn yên tâm trong lòng, từ lần thứ hai tỉnh lại hắn đã ngủ thẳng đến trưa ngày thứ ba. Triệu Hi sợ hắn mấy ngày không ăn không uống sẽ đói bụng, lại thấy hắn trong lúc ngủ thì không thể nhai thức ăn, cho nên Triệu Hi dứt khoát dùng miệng mớm, làm như thế được ba ngày, cho đến khi Thu Tử Ngộ tỉnh dật vẫn không thấy đói hay khát.

Lần này thanh tỉnh cảm giác tinh thần so với ba ngày trước tốt lên rất nhiều, tuy rằng vẫn chỉ có thể ngửa ra, nâng tay nói chuyện đã không còn vất vả, chẳng qua là vô cùng mỏi mệt, nói không được vài câu đã không tự chủ được mà nhắm mắt.

Triệu Hi đặc biệt thương tiếc nên không rời hắn dù nửa bước chân, suy nghĩ phương pháp mời thái tử đến hỗ trợ, y vờ lấy cớ đi tuần hành ở Giang Nam nhưng thật chất lại trốn trong hang ổ cả ngày cùng Thu Tử Ngộ, đến nỗi ăn cơm cũng không rời.

Hai viên Tuyết Liên đã sớm cho Tử Ngộ ăn vào, thái tử cũng tự nhiên mà trở thành khách quen của Thượng Thư phủ, thường thường lẻ loi một mình thình lình từ ngoài tường phóng vô. Hạ nhân Thượng Thư Phủ trước đây còn biết kinh sợ nhưng dần dần thấy mãi cũng thành thói quen, chuyện thái tử cao hứng trèo tường, thích thì trèo tường, ai cũng không quản được mà cũng chẳng ai dám quản.

Chạng vạng ngày hôm đó, thái tử xuất quỷ nhập thần lật tường vào phủ, đi lại không bị ngăn trở phóng một phát đã tới phòng ngủ của Tử Ngộ và Triệu Hi. Hôm nay y tới cũng thật khéo, Tử Ngộ vừa tỉnh dậy đang từng chút từng chút ăn cháo do Triệu Hi đưa tới.

Thái tử nghênh ngang đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy Tử Ngộ trợn mắt, vui vẻ nói: “Ngươi tỉnh táo quá ha!”

Thu Tử Ngộ mỉm cười: “Điện hạ!” Triệu Hi nhìn y phục của y: “Điện hạ lại trèo tường vào sao?”

Thái tử vui vẻ ra mặt: “Nhìn ta làm gì!”

Triệu Hi nhíu mày: “Điện hạ, ngài là thái tử một nước, đi ra cũng không mang một cao thủ hộ vệ, nếu lỡ gặp kẻ xấu thì biết sao?”

Thái tử dương tay: “Ngươi sao lại học như Thái Phó khó khăn như vậy? Không sao đâu, công phu tự vệ của thái tử ta vẫn có mà.”

Thu Tử Ngộ ôn nhu nói: “Điện hạ công phu hiển nhiên là cao cường, nhưng thái tử phong độ nhẹ nhàng nếu động thủ với người khác chẳng phải rất mất thân phận sao? Tốt nhất vẫn nên mang theo hộ vệ!”

Thái tử cảm thấy hứng thú đều bị co lại: “Là sao? Ngươi cũng hiểu được ta phong độ nhẹ nhàng? Tử Ngộ…”

Triệu Hi “Đinh” một tiếng thìa đập vào miệng bát, thanh âm băng băng lãnh lãnh: “Điện hạ, bữa tối của Tử Ngộ vẫn chưa dùng xong, xin người đừng chạy lòng vòng trước mắt nữa!”

Thái tử cười híp mắt không để ý đến lời châm chọc của Triệu Hi, quả nhiên vọt qua một bên. Hoạ Phiến bưng đến trà thơm cung kính mời thái tử: “Điện hạ, thỉnh dùng trà!”

Thái tử tiếp nhận, tùy ý nhấp một miếng, ánh mắt vẫn một mực dính chặt, một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt Tử Ngộ. Sắc mặt Triệu Hi có chút chuyển biến cũng không phải tốt lành gì nhưng vẫn đem cháo loãng đút cho Tử Ngộ.

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới bước chân dồn dập, Tô Bình vòng vo tiến vào: “Đại nhân… Thái tử điện hạ!” Thái tử hòa khí cười.

Triệu Hi đem chiếc bát trong tay đưa cho Hoạ Phiến, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tô Bình ngó ngó trên giường thu tử ngộ, ngập ngừng: “Là….Phải…Không có chuyện gì!”

Thu Tử Ngộ nhìn thấy vẻ mặt do dự của gã, hoà thanh nói: “Tô quản gia có chuyện không muốn nói cho ta biết sao?” Trong lúc đó, Hoạ Phiến bưng khay ra khỏi phòng

Tô Bình vội vàng trả lời: “Không phải, chỉ là chuyện này… Chuyện này phải..”

Triệu Hi không vui nói: “Bình, từ khi nào ngươi lạp ấp úng như vậy? Có chuyện phải dấu diếm Tử Ngộ sao? Nói mau đi! Rốt cục là chuyện gì?”

Thu Tử Ngộ ngăn Triệu Hi lại: “Có lẽ chuyện Tô quản gia sắp nói có liên qua đến ta…” Lời còn chưa dứt Tô Bình đã nói thật to: “Không phải, công tử, ta chỉ là sợ ngươi mất hứng!”

Thu Tử Ngộ ngạc nhiên nói: “Chuyện gì lại làm ta mất hứng? Tô quản gia, cứ nói đi! Ta sẽ không mất hứng.”

Tô Bình hơi hơi chần chờ, thái tử không kiên nhẫn gõ gõ nắp chén: “Tô quản gia, ngươi nói mau đi! Ngươi làm mọi người sắp chết ngạt cả rồi!”

Tô Bình nhìn thấy vị tiểu tổ tông này lên tiếng cũng không dấu diếm nữa: “Vừa rồi ta ra ngoài xem xét cửa tiệm lại nghe thấy một chuyện! Nói là mấy ngày trước quý phủ của Phi Long tướng quân có đám tang, người chết chính là thê tử của hắn.”

Trong phòng người đều lắp bắp kinh hãi, Thu Tử Ngộ đột nhiên cúi đầu ho khan, Triệu Hi vội vàng nhẹ nhàng nhu phủ ***g ngực của hắn, ôn nhu nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, nữ nhân này tâm ngoan thủ lạt, chết không có gì đáng tiếc!”

Thái tử gật đầu nói: “Không sai, đã chết tốt nhất, đỡ phải sau này còn phế tâm thu thập nàng! Nhưng không biết tại sao nàng ta lại chết a?”

Tô Bình nghĩ nghĩ, cau mày nói: “Bên ngoài đồn đãi là do uống thuốc độc tự sát, không chỉ có mình nàng chết mà ngay cả thủ vệ bên người cũng chết theo! Chỉ có điều Vân phủ lại nói là đột ngột phát bệnh, không chữa trị kịp mà chết.”

Thái tử đột nhiên cười nói: “Vân ngọc dầu gì cũng là tướng quân, đây là quản chế hạ nhân sao? Phu nhân của mình đã chết, loại chuyện này truyền ra bên ngoài cũng huyên náo vô cùng.” Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được Triệu Hi một tiếng thét kinh hãi: “Tử Ngộ…”

Quay đầu lại nhìn lại, Thu Tử Ngộ mồ hôi lạnh đầy mặt, hô hấp dồn dập, tay phải co rút bắt được đệm chăn. Triệu Hi vội vàng ôm lấy nửa người trên của hắn, tay phải để trước ngực truyền chân khí đi vào, trên đầu hắn sương trắng dần dần bốc hơi, cách một lúcmới từ từ mở mắt, Triệu Hi ôm hắn vào lòng ngực của mình, thấp giọng khuyên nhủ: “Việc này cùng ngươi không quan hệ, không cần phiền lòng. Nữ nhân này làm việc cực đoan, ra tay ngoan độc, chết thì đã chết rồi!”

Tô Bình thở dài: “Ta vốn đã sợ công tử phiền lòng, không muốn nói ra để quấy nhiễu công tử.”

Triệu Hi hung hăng trừng mắt liếc gã một cái: Ngươi đã biết sẽ gây phiền lòng cho hắn, nếu không thì làm sao thành ra bộ dạng thế này!

Tô Bình sờ sờ cái mũi, cảm giác mình cố gắng đã oan uổng: Ta là không muốn nói a, đại nhân ngươi sợ công tử mất hứng, hùa theo bức ta nói, lúc này lại còn trách ta!

Thu Tử Ngộ được truyền chân khí chốc lát đã cảm thấy mệt mỏi, thấp giọng nói: “Vân phu nhân thực là một người đáng thương! Nói đến, nếu không phải năm đó do cha ta hãm hại Tống Tướng quân thì làm sao nàng lại rơi vào kết cục như vậy!”

Triệu Hi cười cười: “Nếu không phải ngươi năm xưa lật lại bản án văn kiên, chỉ sợ nàng đã sớm cùng Tống Tướng quân đi đầu thai!”

Thu Tử Ngộ có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hi: “Sao ngươi biết?” Triệu Hi nhịn không được muốn hôn hắn, dương dương tự đắc: “Ta đương nhiên biết, đáng tiếc lúc biết thì đã quá muộn, khiến cho ngươi bị nhiều tội như vậy! Nhưng mà Tử Ngộ, ta cũng không thể tưởng được, khinh công thân pháp ngươi lại có thể cao đến thế!”

Thu Tử Ngộ thản nhiên: “Hiện giờ đã phế đi, chuyện đó cũng đừng đề cập nữa!” Tô Bình thấy hắn vẻ mặt ảm đạm, trong lòng thở dài, gã biết hắn ở ngoài giả vờ điềm tĩnh nhưng trong tâm vẫn còn lưu lại nhiều lắm.

Triệu Hi phát hiện mình lỡ chạm đến những lời kiêng kị kia, nhịn không được tự chửi rủa, ôm lấy thân thể Tử Ngộ thật chặt, tức khắc nói sang chuyện khác: “Tại sao nãi nương không ôm đứa nhỏ!”

Thái tử ngó lấy hai người này bộ dáng thân mật có chút đáng chú ý, nhịn không được nhắc nhở Triệu hi: “Ngươi ôm nhẹ chút, Tử Ngộ bị ngươi liều mạng ôm không thấy khó chịu sao?”

Triệu Hi nhẹ nhàng cười, hơi chút phóng buông lỏng cánh tay, cúi đầu hỏi: “Nó đến nay vẫn chưa có tên, lúc đó chờ đến khi ngươi tỉnh chứ ta thì không biết đặt như thế nào cả, hôm nay ta thật muốn thỉnh giáo Thu tài tử, đứa nhỏ sẽ gọi là gì đây?”

Thu Tử Ngộ đỏ mặt lên, sẳng giọng: “Tài tử cái gì? Nói hưu nói vượn!” Hơi hơi trầm giọng chậm rãi nói: “Ngươi tên là Triệu Hi, có biết là con mấy trong nhà không?”

Triệu hi hì hì cười: “Ta cùng với Bình từ khi ra khỏi nhà thì chưa từng trở lại, huống hồ tên ta cũng chưa từng chiếu theo thứ tự trong nhà mà lấy, mặc kệ nó, chúng ta cứ nghĩ tên là được rồi.” Hắn cúi đầu nhìn Tử Ngộ: “Ta vốn đang nghĩ đến cái tên, gọi là Thu Vô Cữu đi, cũng có thể nhắc nhở ta tránh phạm phải lỗi lầm hổ thẹn với ngươi, sau này cũng không tái phạm nữa.”

Thu tử ngộ khẽ gật đầu: “Vô Cữu nghe cũng được, phụ thân và ca ca đã làm quá nhiều chuyện sai, Thu thị ngang ngược..” Hắn đột nhiên dừng dừng, giống như có vài phần nói không được, Triệu Hi cầm tay phải của hắn, Thu Tử Ngộ chậm rãi mở miệng, thanh âm có chút trầm thấp: “Bọn họ không tốt nhưng tối với ta lại yêu thương, ta làm việc này, dù có chết cũng không đền đủ được ác nghiệt bất hiếu….Chỉ mong Vô Cữu lớn lên đừng phạm sai lầm nữa, cũng đừng có như ta…”

Triệu Hi thấp giọng cắt đứt lời của hắn: “Ngươi không có làm sai, đó vốn là lỗi của cha và ca ca ngươi, ngươi không có lỗi với bàn dân thiên hạ không có lỗi với hoàng triều xã tắc! Tử Ngộ, đừng nghĩ những chuyện đó nữa, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi, sẽ không cho ngươi cảm thấy ưu phiền!”

Thu Tử Ngộ ảm đạm cười: “Ngươi không cần lo lắng, phụ thân từng báo mộng với ta, dặn ta phải cẩn trọng, lời cuối cùng của người vẫn không trách ta bất hiếu…Hãy nghe ta nói, hiện nay ta đã không hề muốn nghĩ những chuyện kia nữa, chính là dòng họ của đứa nhỏ không thể tuỳ hứng, Thu thị chính là tội nhân, nếu nó họ Thu thì sau này sẽ bị người ta truy sát, vô cùng bất lợi, hãy gọi là Triệu Vô Cữu đi!”

Triệu Hi mỉm cười nói: “Tội của Thu thị là Thu thân Thu tử, cùng với người bên ngoài không quan hệ, đứa nhỏ này khác nhau. Tử Ngộ, ngươi không cần lo lắng, hãy gọi là Thu Vô Cữu đi. Thái tử, ngươi nói có phải không?”

Thái tử hung tợn lên tiếng: “Không sai, ta cũng muốn nhìn tên hỗn đản nào không muốn sống nữa, ai dám hồ ngôn loạn ngữ thì chặt đứt cái đầu lưỡi của hắn. Tử ngộ, đừng lo, cứ gọi là Thu Vô Cữu đi.” Tô Bình cúi đầu cười.

Thu Tử Ngộ khẽ lắc đầu: “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đứa nhỏ này là con của ta cũng là con của ngươi, họ không quan trọng! Ta hiểu ý của ngươi là lo cho ta sống chết không đổi, Thu thị đã chặt đứt hương khói cho nên ngươi mới nhường ta chọn Họ. Nhưng mà, điện hạ có thể đàn áp một ít nhân ngôn nhưng nhiều thì không được. Huống hồ ngài chính là thái tử một nước, lấy đại cục làm trọng, nên không thể nhúng tay vào chuyện vặt này được!”

Thái tử quay đầu đi chỗ khác, trên mặt nóng lên, hắn thuở nhỏ học tập đế vương thuật, điểm đạo lý ấy sao còn không rõ, chỉ là bản thân trẻ tuổi bồng bột mới xúc động cùng phẫn nộ mà nói ra những lời như vậy, sau khi y nghe Tử Ngộ nhắc nhở không hề giận dỗi ngược lại còn vui vẻ hơn: Hắn thật quan tâm đến ta!

Tô Bình gật đầu nói: “Công tử nói chí lý, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hay là không cần quá mức bất thường là được rồi!”

Triệu Hi thở dài: “Dù sao ngươi hữu lý, được thôi, gọi Triệu Vô Cữu đi!”

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được bên ngoài giọng của nãi nương cùng Hoạ Phiến truyền đến: “Nãi nương, tiểu thiếu gia ăn no rồi sao?”

“Cô nương yên tâm, tiểu thiếu gia ăn rất tốt, sớm đã no cũng muốn đi ngủ rồi!”

“Ngươi đi nghỉ tạm đi, ta sẽ ôm tiểu thiếu gia vào phòng!”

“Đa tạ cô nương!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương