Chương thứ năm

Triệu Hi thông minh tuyệt đỉnh, thấy Họa Phiến liền biết hai người này nhất định là vì việc của Thu Tử Ngộ mà đến. Hắn vừa chính thức nhận được ý chỉ bắt Thu Tử Ngộ diễu phố, chính không đành lòng đến tuyên chỉ liền kêu một người hạ quan đến trong lao tuyên đọc, ngẫm lại lại nghĩ không thích hợp liền thay đổi y phục muốn đến trong lao nhìn người nọ lần nữa!

Họa Phiến hai mắt sưng đỏ, nét mặt như có lệ ngân, liếc mắt thấy Triệu Hi ra cửa, rất nhanh chạy vội tới: “Triệu đại nhân.” Lúc đầu khi Thu Tử Ngộ từ nhà mình bị áp giải tới thiên lao thì Họa Phiến cùng Triệu Hi từng gặp qua một mặt.

Triệu Hi mặt nhăn chặt giữa lông mày: “Thì ra là ngươi? Sao lại ở trước phủ của ta lớn tiếng ầm ĩ? Làm bị thương tôi tớ nhà ta?”

Họa Phiến ôm chặt lấy bọc trong tay, giống như trong cái bọc gì đó chính là tính mệnh thiếu gia nhà mình, hai đầu gối suy sụp quì xuống: “Triệu đại nhân, dân nữ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo đại nhân!”

Triệu Hi nhìn bốn phía…hảo, không có một người nào qua đường, lại nhìn thần tình kiên định nữ tử yếu ớt này, thở dài: “Ngươi theo ta vào đi!” Hắn đột nhiên giơ lên một chưởng, từ trên cao bổ xuống, đánh vỡ một khối gạch đá trên bãi đất trống trước phủ, lạnh lùng mà liếc Lâm Thần Vũ: “Thượng thư phủ đều không phải là nơi để người tùy ý dương oai!”

Lâm Thần Vũ mục đích đã đạt được, thoải mái ôm quyền một lòng tạ lỗi. Trong lòng đối vị Thương thư tuổi còn trẻ này công lực thâm hậu thì âm thầm bội phục, cùng Họa Phiến đi vào bên trong Thượng thư phủ.

Triệu Hi phân phó đóng lại đại môn, lãnh nghiêm mặt phân phó: “Việc hôm nay nếu có người dám tiết lộ ra ngoài nửa chữ, đừng trách bản quan trở mặt vô tình!” Bọn hạ nhân khúm núm, một người cũng không dám lắm miệng. Hai người đại hán kia cũng đành phải nuốt xuống hàm răng cùng máu, tự nhận xui xẻo!

Triệu Hi dẫn Tô Bình mang theo Họa Phiến cùng Lâm Thần Vũ đi tới thư phòng, đóng lại cửa phòng liền ngồi trước bàn ghi chép, lạnh lùng quan sát một phen lại trầm giọng nói: “Có chuyện gì cần nói trước mặt bản quan?”

Họa Phiến tiến nhanh tới, cầm cái bọc trong tay mở ra đưa tới trước mặt Triệu Hi: “Mời đại nhân xem!”

Triệu Hi tiếp nhận cái bọc, lật qua lật lại văn kiện bên trong, trên mặt đột nhiên biến sắc, nhãn thần sắc bén, nhìn chằm chằm Họa Phiến: “Mấy thứ này sao lại ở trên tay ngươi?”

Họa Phiến hoàn toàn không sợ hãi, nhìn thẳng Triệu Hi: “Mấy thứ này vốn là do thiếu gia nhà ta thu thập được! Hắn đem bản chính giao cho Vân Ngọc, chỉ để lại một bản sao phân phó ta cất kỹ.”

Triệu Hi ngơ ngẩn: “Mấy thứ này là do thiếu gia nhà ngươi thu thập?”

Họa Phiến gật đầu, cười lạnh một tiếng: “Dựa vào bản lĩnh của Vân Ngọc làm sao có thể làm được nhiều chuyện như vậy!”

Triệu Hi chốc lát tâm tư rối loạn. Hắn nghìn tưởng vạn tính cũng không ngờ tới những chứng cứ phạm tội của Thu thị phụ tử mà Vân Ngọc trình lên lại tất cả đều là do Thu Tử Ngộ thu thập chỉnh lý mà được. Trong lòng đối cách làm của Vân Ngọc hôm nay lúc lâm triều càng không giải thích được, không tự chủ được cúi đầu lẩm bẩm nói: “Đã như vậy, Vân Ngọc sao còn hận hắn như vậy?”

Họa Phiến nghe ra Triệu Hi lời nói khác thường: “Đại nhân sao lại nói như vậy?”

Triệu Hi ngẩng đầu lên, gằn từng chữ nói: “Hôm nay lúc lâm triều, chính là Vân Ngọc tâu lên xin Thánh Thượng hạ chỉ bắt Thu Tử Ngộ diễu phố thị chúng!”

Họa Phiến thân thể hơi nhoáng lên, lui về hai bước. Lâm Thần Vũ một bả đỡ lấy nàng, nét mặt bi phẫn không hiểu: “Vân Ngọc tên tiểu nhân này!”

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Họa Phiến tự khốc phi khốc (như khóc như không): “Thiếu gia a thiếu gia! Ngươi đây là gặp phải tội gì a?” Thanh âm bi thương, giống tiếng than Đỗ Quyên (sự tích chim Đỗ Quyên), rung động lòng người đều bi thương!

Triệu Hi trong lòng càng đau đớn dữ dội: Ngay cả ta cũng oan uổng hắn, hắn sao có thể là loại người trợ Trụ vi ngược, chẳng phân biệt được thị phi! Ta…ta thật là đáng chết! Triệu Hi đời này chẳng bao giờ cho là mình có sai, lúc này lại cũng kiên định không nổi nữa. Nhớ tới đêm qua một chưởng nặng nề không phân tốt xấu kia, thẹn thùng nảy ra.

Tô Bình ở một bên cũng thấy buồn bã, nhìn dáng vẻ đại nhân nhà mình như vậy, ngực âm thầm thở dài: Sự tình tới loại tình trạng này rồi, nhưng phải làm thế nào mới tốt a?

Lâm Thần Vũ trầm giọng nói: “Triệu đại nhân, hiện nay sự tình đã sáng tỏ. Xin Triệu đại nhân đồng ý tâu lên Thánh Thượng xem ngày mai có thể miễn diễu phố hay không?”

Triệu Hi cúi thấp đầu: “Thánh chỉ đã hạ, quân vô hí ngôn(vua không có lời nói đùa), lại có thể có biện pháp thu hồi sao? Dù là rõ ràng đi chăng nữa cũng là vô ích a!” Trong lòng rối tinh khó chịu không gì sánh được, chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt quỷ dị: “Các ngươi cũng biết Thánh Thượng cử ai đi làm quan áp giải ngày mai sao?”

Lâm Thần Vũ nghi hoặc mà lắc đầu. Họa Phiến như người mất hồn, đứng yên vẫn không nhúc nhích.

Triệu Hi cười khổ: “Là ta!”

Lâm Thần Vũ giật mình trợn to hai mắt. Họa Phiến nhưng thật ra phục hồi tinh thần lại, yên lặng tiến lên nhận lấy bọc nặng đem gói kỹ, nhẹ nhàng vỗ về, trầm ngâm chỉ chốc lát lại chậm rãi nói: “Đại nhân nếu đã lý giải oan tình trong đó, chẳng hay có thể giữ được tính mệnh của thiếu gia hay không?” Nàng vẫn nhớ kỹ lời dặn của Thu Tử Ngộ.

Triệu Hi âm thầm cắn răng, bỗng đứng lên, trầm giọng nói: “Cô nương xin yên tâm, nếu là Thu công tử đã đánh mất tính mệnh, tại hạ cũng không mặt mũi nào sống tạm trên đời!”

Lời nói nặng như vậy vừa thốt lên xong, Triệu Hi chính mình cũng lại càng hoảng sợ. Chẳng bao lâu sau…người nọ ở trong lòng mình đã quan trọng như vậy, dĩ nhiên cam tâm tình nguyện cùng hắn sinh tử cùng tùy!

Tô Bình nhịn không được kêu một tiếng: “Đại nhân!”

Họa Phiến ôm cái bọc “Đông ” một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu không ngừng: “Đại nhân cao thượng, Họa Phiến nguyện khắc cốt ghi tâm! Thiếu gia muốn ta chuyển lời đến đại nhân: Chỉ cần giữ được tính mệnh, thì dù phải sung quân làm nô dịch cũng không một câu oán hận!”

Tô Bình mặt nhăn nhíu: “Sung quân làm nô dịch, nhận hết cực khổ, theo ta thấy…vậy còn không bằng đi sống yên ổn!” Hắn thấy đại nhân nhà mình kích động liền hết sức lo lắng, nhịn không được giội nước lạnh.

Họa Phiến như cũ quỳ trên mặt đất: “Thiếu gia cũng không phải là hạng người ham sống sợ chết, hắn đúng là có nỗi niềm khó nói!” Nhớ tới hình ảnh Thu Tử Ngộ ôn nhu xoa bụng, trong lòng Họa Phiến lại đau đớn.

Triệu Hi trừng mắt liếc Tô Bình, chọn mi nói: “Có cái gì nỗi niềm khó nói?”

Họa Phiến cúi thấp đầu: “Việc này không thể tưởng tượng nổi, xin thứ lỗi cho Họa Phiến không thể báo cho đại nhân biết!”

Tô Bình lông mày càng chặt hơn. Triệu Hi gắt gao nhìn chằm chằm Họa Phiến, một lát sau thở dài nói: “Ngươi đứng lên đi, nói vậy cũng là hắn không muốn nói ra. Ta không làm khó dễ ngươi!”

Họa Phiến thật sâu dập đầu: “Đa tạ đại nhân! Nếu đại nhân đã đáp ứng bảo trụ thiếu gia nhà ta, Họa Phiến cũng không tái quấy rầy đại nhân, vậy xin bái biệt!”

Lâm Thần Vũ nâng dậy Họa Phiến, hướng về Triệu Hi sâu sắc thi lễ. Hai người chậm rãi đi ra cửa phòng.

Triệu Hi uể oải ngồi ở ghế dựa, cúi đầu gọi một tiếng: “Bình!”

Tô Bình tiến lên, lo lắng mà nhìn hắn: “Đại nhân!”

Triệu Hi nhắm lại mắt: “Ngày mai phải làm thế nào mới tốt đây? Ta biết rõ là hắn oan uổng, nhưng phải trơ mắt nhìn hắn bị người nhục nhã!”

Nắm tay Tô Bình nện ở trên bàn: “Vân Ngọc thằng nhãi này thực đáng trách!”

Triệu Hi vẫn không nhúc nhích: “Việc này ta cảm thấy cực kì kỳ quái. Vân Ngọc vì sao nhất định phải nhục nhã hắn như vậy? Thật sự nửa điểm tình cảm cũng không có sao? Lúc này hắn nhất định đã nhận được ý chỉ…Bình, ngươi nói xem hiện tại tâm tình hắn sẽ thế nào?”

Tô Bình tâm trạng buồn bã, một hơi thở nghẹn mà khó chịu, hung hăng phun ra!

Triệu Hi đột nhiên từ trên ghế dựa nhảy dựng lên: “Không được, ta phải đi xem hắn! Bình, ngươi đi cùng ta!”

Tô Bình hiểu rõ cảm tình của hắn đối với Thu Tử Ngộ, biết lúc này khuyên hắn không được, giậm chân một cái, đơn giản không phí công khuyên can, theo hắn đi ra cửa phủ nhắm thiên lao mà đi.

Thu Tử Ngộ ngồi ở trên rơm rạ trong góc tường, dựa lưng vào bức tường băng lãnh, nhãn thần có chút dại ra. Thánh chỉ mới vừa rồi chính như một đạo sét đánh, vừa vặn đánh xuống đầu hắn, đánh cho hắn cháng váng đầu óc, thần trí vẫn mông lung.

Diễu phố a! Đó là hình phạt sao? Nếu sớm biết sẽ gặp phải bực này nhục nhã, còn không bằng chém đầu còn thống khoái hơn! Thế nhưng…Ánh mắt thất thần của hắn dời xuống, yên lặng nhìn chăm chú vào bụng. Hài tử còn nhỏ, nơi đó vẫn là một mảnh bằng phẳng. Chỉ có hắn biết hài tử đang ở lặng lẽ lớn lên. Hai ngày này không hiểu tại sao lại cảm thấy tâm phiền muốn ói. Có lẽ hài tử sắp được ba tháng, đã đến thời gian nghén.

Hắn thở dài…Nếu đều đã có tâm sung quân làm nô dịch, diễu phố liền diễu phố đi…cùng lắm thì mắt nhắm lại, cái gì cũng đừng nhìn, chỉ cần có thể kéo dài đến khi hài tử sinh ra, thế nào đều tốt cả! Bàn tay phải rũ xuống chậm rãi mò lấy cái bình ngọc giấu dưới rơm rạ. Trong lòng hơi an định. Sáng sớm mai liền cần dùng một viên để phòng bất trắc!

Trong lòng nhịn không được suy đoán: Rút cuộc là ai căm thù mình đến tận xương tuỷ như vậy, cần phải làm nhục mình như vậy? Hoàng Đế là một người rảnh rỗi, bình thường chỉ biết đấu khúc khúc, nhất định không thể nghĩ ra cái gì diễu phố. Khả năng duy nhất đó là trong triều có người tâu lên đòi đem mình đi diễu phố. Thế nhưng, cha huynh sớm đã chết vào cực hình, chẳng lẽ còn chưa hết giận sao?

Hắn lại muốn thở dài, nhịn không được cười khổ một tiếng: Mỗi ngày thở dài…hi vọng tiểu bảo bảo trong bụng cũng không nên học theo! Nhắm mắt lại, ngày hôm nay thật là một ngày lành. Vốn tưởng rằng trong lao của mình đột nhiên xuất hiện hai cỗ tử thi, nhất định sẽ khiến cho kinh loạn. Nào ngờ sáng sớm hôm nay có hai người ngục tốt mới tới, đem hai cỗ thi thể lặng lẽ kéo ra ngoài, một câu cũng chưa từng hỏi hắn. Ngay sau đó Họa Phiến tới thăm, mình liền nhận được đại hoàn đan, cũng tốt mà ăn một hồi! Đó là mới vừa rồi, người tới tuyên đọc thánh chỉ cũng là đến lại liền đi, không có ban cho mình cái gì hình phạt.

Nghĩ đến đó, Tử Ngộ lại hơi nở nụ cười, dáng tươi cười dẫn theo vài phần thoải mái: Cuối cùng cũng có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút…Dù thế nào cũng phải dưỡng đủ tinh thần, ngày mai diễu phố thì cũng không đến mức làm người khác mất hứng!

Triệu Hi mamg theo Tô Bình vừa mới đến thiên lao liền thấy Thu Tử Ngộ khóe miệng mỉm cười, nhắm mắt lại dựa tại góc tường. Nụ cười kia chẳng hiểu sao lại giống như ngàn mũi kim châm vào trái tim hai người. Tô Bình mở cửa lao, cùng Triệu Hi song song đi vào.

Thu Tử Ngộ nghe được có người tiến đến, cũng không hoảng loạn, mở hai mắt tinh tế nhìn lên.

Hai người trẻ tuổi đứng trước mặt, vóc người cao ngất thon dài, trong đó một người phi mi lãng mục (mày như bay, mắt sáng ngời), mũi như huyền đảm (xem tại đây). Đúng là một thanh niên anh tuấn, tướng mạo xuất chúng. Người còn lại có vẻ tao nhã, mặt hơi tròn, lúc này chính đang yên lặng mà nhìn hắn. Trong mắt dần dần lộ ra vài phần kinh ngạc cùng thương tiếc.

Thu Tử Ngộ khẽ cười: “Thứ cho tại hạ con mắt vụng về, hai vị là…”

Triệu Hi thấy hắn lúc này cư nhiên còn có thể cười được, trong lòng rất không có tư vị, thấp giọng nói: “Thương thế của ngươi thế nào?”

Thu Tử Ngộ ngẩn người. Thanh âm này…cùng với thanh âm của hắc y nhân đêm qua giống nhau như đúc, nhịn không được hỏi: “Ngươi là tráng sĩ đêm qua?”

Triệu Hi gật đầu: “Ta là Triệu Hi!”

Thu Tử Ngộ càng sững sờ: “Thượng thư đại nhân?”

Triệu Hi lại gật đầu, hạ giọng như cũ: “Ta đã gặp Họa Phiến…Ủy khuất ngươi rồi!”

Thu Tử Ngộ chậm rãi lắc đầu: “Đại nhân đã đồng ý thực tại tới gặp ta, chắc là nguyện ý giúp Tử Ngộ a!”

Tô Bình nhịn không được nói: “Diễu phố thị chúng, sung quân làm nô dịch…Thu công tử, ngươi có thể chịu được bực này nhục nhã sao?”

Thu Tử Ngộ chuyển qua nhìn: “Vị này chính là…”

Tô Bình chắp tay làm lễ: “Tại hạ là Thượng thư phủ quản gia-Tô Bình, gặp qua Thu công tử!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương