Bích Châu trở về phòng đã thấy Thu Tử Ngộ ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng tái nhợt, tầm mắt hơi rủ xuống, một bàn tay cách tấm mền nhẹ nhàng mà xoa xoa cái bụng giống như đang suy nghĩ gì đó, vừa như không nghĩ gì.

Bích Châu không hiểu sao trong lòng lại phát sinh một sự thê lương, nhìn Thu Tử Ngộ thần thái an tường, sắc mặt từ ái, nhìn không ra đau khổ gì, nhưng cứ khiến cho người khác nhìn thấy từ hắn tràn ngập nỗi bi thương, không duyên không có mà lây nhiễm cho người khác.

Bích Châu hít sâu một hơi đè nén cảm xúc, bước chân liên tục nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến bên giường, thấp giọng hỏi: “Công tử tỉnh rồi? Ngươi cần nghỉ ngơi nữa không?”

Thu Tử Ngộ ngẩng đầu cười cười, Bích Châu trong lòng chấn động, nụ cười này mờ ảo nhẹ nhàng giống như nước chảy khói bay, như ngăn cách bởi ngàn ngọn núi sương mù dày đặc khiến cho người ta muốn nhìn rõ cũng không thể. Trong nội tâm nàng ngàn đầu vạn tự, có vô số lời muốn nói nhưng khi đến miệng lại không thể bật ra, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Thu Tử Ngộ, trong mắt nàng một tầng lệ quang thương tâm như muốn trào ra.

Thu Tử Ngộ lén nâng tay kéo áo nàng chợt chỉ chỉ bàn học, trên mặt tươi cười không giảm, ý bảo Bích Châu thủ giấy bút cho hắn.

Bích Châu xoay người sang chỗ khác, một giọt lệ trong mắt không lý do mà rơi ra, nàng vội vàng dùng ống tay áo lau đi, đến trước bàn đọc sách lấy giấy bút nghiên mực rồi trở lại trước giường, cẩn thận trải rộng ra giấy đem bút đưa cho Tử Ngộ còn bản thân bưng lấy nghiêng mực tinh tế mài.

Tử Ngộ chấm mực nước hơi hơi trầm ngâm sau đó viết: “Bích Châu cô nương, hai ngày đang được nàng cẩn thận căm chăm sóc, Thu Tử Ngộ nhất định sẽ khắc sâu trong lòng!”

Bích Châu lắc đầu: “Chiếu Cố công tử vốn là nô tì tự nguyện!”

Tử Ngộ mỉm cười, tiếp tục viết: “Cô nương nhất định đã biết một ít sự tình của Tử Ngộ. Ta vốn là chi tử của thái sư Thu nhân, cha và anh ta đã làm nhiều chuyện không chính nghĩa, sớm đã bị quốc pháp trừng trị, ta thoi thóp mới giữ được một mạng cũng đã từng không tiếc cúi đầu xin người khác giúp đỡ, cắn răng chịu nhục, thật ra chính là vì đứa nhỏ trong bụng ta. Há lại không lường trước được thế sự khó dò, huyết nhục này chung quy là của Trần….”

Bích Châu nghe đến đây cau mày nói: “Công tử nói gì vậy, cục cưng hiện tại không phải đang rất tốt sao?”

Tử Ngộ lắc lắc đầu: “Hiện nay trong bụng đã là thai nhi thứ hai rồi, Tử Ngộ khi bị bắt vào tù đã mang thai, vốn là…”

Bích Châu liền minh bạch liền nhìn ra manh mối, tiếp lời nói: “Vậy đứa trẻ đầu tiên chính là cốt nhục của tướng quân sao?”

Thu Tử Ngộ gật gật đầu, trong mắt hơi có ảm đạm. Bích Châu sững sờ chỉ chốc lát, tiếng nói cũng lạc vào xa xôi: “Nô tì từng nghe những người nhàm rỗi nói qua, sau khi được công tử cứu nhưng làm ra chuyện này vẫn là tốt thôi!”

Thu Tử Ngộ ngòi bút khẽ run, Bích Châu chậm rãi hỏi: “Công tử có thể là vì tướng quân mới dùng thuốc thụ thai?” Thu Tử Ngộ chỉ nhìn theo đầu bút không lắc đầu cũng không gật đầu.

Bích Châu thở dài, trong lòng nàng đã rõ ràng mọi chuyện, giọng nói còn mang theo vẻ thê lương: “Nô tì cũng từng nghe người ta nói đến, tướng quân là đến thái sư phủ để lùng bắt tội phạm, vì muốn có được niềm vui của phu nhân mình nên đã thỉnh cầu thánh thượng đem người của thu nhân đi diễn hành! Tuyên bố đó vô tình lại là một sự tàn nhẫn. Nhiều ngày nay nô tì thấy tướng quân đối với công tử tình sâu chân thành giống như là chân tâm thật ý, vốn tưởng những lời đó đều do những người bên ngoài quấy phá lung, hiện giờ xem ra đều là sự thật! Công tử, trong lòng ngươi nhất định oán hận tướng quân!”

Thu Tử Ngộ chậm rãi lắc lắc đầu sau đó lại viết: “Ta chưa bao giờ hận qua hắn, hắn là vì ân nhân báo thù đó là chuyện đương nhiên phải làm thôi. Thân là chi tử của Thu thị, Thu gia nghiệp chướng nặng nên ta sao có thể không liên quan được? Nếu có báo ứng thì đó chính là số trời!”

Bích Châu yên lặng nhìn chữ viết trên giấy, chậm rãi lắc đầu: “Thu thân quả thật tội ác tày trời, nhưng không phải là công tử! Nô tì mặc dù ở chung với công tử không được bao lâu nhưng công tử tính tình thế nào nô tì đều hiểu! Chỉ không biết công tử trăm phương nghìn kế muốn giữ được cốt nhục của tướng quân, tại vì sao lại mất?”

Thu Tử Ngộ cúi đầu, chậm rãi viết: “Trên đường lưu đày không may gặp tại hoạ, cho nên không thể bảo trụ thai nhi!”

Bích Châu chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt gắt gao nhìn chòng chọc Thu Tử Ngộ: “Việc này tướng quân cũng biết?”

Thu Tử Ngộ khe khẽ thở nhẹ, ngòi bút không ngừng chuyển động: “Nói đến việc này thì phải trách ta, ta uống thuốc để thụ thai sau xấu hổ mở miệng cho nên hắn cũng không biết!”

Lệ trong mắt nàng đã dần dần dâng lên, thấp giọng nói: “Sau đó thì sao?”

Thu Tử Ngộ tiếp tục viết theo: “Thị nữ của ta lo lắng cho ta một mình lưu đày bên ngoài nên đã một đường chạy theo, kịp thời cứu ta một mạng rồi đem về phủ thượng thư tìm bộ hình thượng thư Triệu đại nhân cầu cứu…”

Bích Châu chen lời nói: “Chính là người tối qua sao?”

Thu Tử Ngộ gật đầu, dưới ngòi bút bay nhanh xẹt qua: “Há lại vốn là hoạ vô đơn chí, khi ta tỉnh lại thì đã mất trí nhớ, Triệu đại nhân thương ta một mình nên đã bày một lời nói dối để ta lưu lại. Cũng là chính mình không hiểu tự trọng, trong khi mất trí nhớ đã cùng y có quan hệ đoạn tụ, hiện tại chính là huyết mạch của y.”

Hắn ngẩng đầu nhìn Bích Châu, trong mắt mơ hồ có ý khẩn cầu sau đó cúi đầu tiếp tục viết: “Cơ thể của ta sớm là sa cơ lỡ vận không thể chịu đựng được lâu. Hiện nay lại trúng kịch độc, một tháng sau e rằng chính là tử kỳ. Ta chết thì không sao nhưng chỉ thương cho cốt nhục trong bụng, tội của Tử Ngộ là khó tránh khỏi nhưng đứa trẻ này thì không! Châu cô nương, ta mặc dù cùng cô nương ở chung không lâu, lại biết cô nương nhiệt tình thẳng thắng, Tử Ngộ sẽ không đem đứa trẻ này cho cô nương, chỉ cầu cô nương thay ta chuyển nó cho một người, tốt xấu có thể bảo trụ con ta một cái mạng!”

Bích Châu cảm thấy bi thương trong lòng đột nhiên trào dâng mãnh liệt, trong mắt ngân ngấn nước sau đó mới từ từ rơi xuống, nàng miễn cưỡng đè nén tâm tình của mình, thanh âm nghẹn ngào: “Công tử, ngươi sẽ bị phạt!”

Thu Tử Ngộ nhè nhẹ thở phào một cái: “Bích Châu không cố ý an ủi, tỏ vẻ chính mình quả nhiên đem nàng cảm động, cô nương này thông minh thông minh, nhiệt tình hiệp nghĩa, chính mình cũng thực vận may, trong lúc nguy nan lại có thể gặp được quý nhân tương trợ!”

Hắn từ dưới gối sờ soạng lấy ra một chiếc khăn lụa đưa cho Bích Châu ý bảo nàng lau nước mắt. Bích Châu tiếp nhận xoa xoa lung tung rồi trơ mắt nhìn hắn, hai mắt nàng giờ đã trở nên hồng hồng. Thu Tử Ngộ không khỏi mỉm cười: “Cô nương này thật đáng yêu!”

Hắn viết mấy câu rồi đưa tờ giấy cho nàng, Bích Châu cúi xuống nhìn chỉ thấy: “Sinh tử do mệnh, chỉ cần đứa trẻ được bình an, Thu Tử Ngộ chết cũng nhắm mắt! Hiện tại ta không còn người bên cạnh, chỉ có thể cầu cô nương. Xin hãy đem đứa nhỏ này cho thị nữ Hoạ Phiến, nàng hiện giờ vẫn ở trong phủ của Triệu đại nhân, nàng giống như thân muội muội của ta, chắc chắn sẽ thay ta hảo hảo nuôi nấng nó!”

Bích Châu tay cầm giấy, nước mắt không kiềm được một giọt rơi xuống khiến chữ viết màu đen loang đi, nháy mắt đã mơ hồ một mảnh, sau một lúc lâu nàng mới nói: “Công tử xin yên tâm, nô tì nhất định sẽ đem đứa trẻ đem đến cho Hoạ Phiến cô nương bình an. Nếu là… nếu Hoạ Phiến cô nương không tiện nuôi nấng thì nô tì cũng sẽ thay công tử chăm sóc nó thật tốt.”

Thu Tử Ngộ chợt thấy trong lòng đau xót, quay đầu đi chỗ khác: “Thì ra vẫn còn có người tốt đẹp như vậy”. Bích Châu nức nở trong chốc lát, hai mắt đẫm lệ trong mơ hồ phát giác Thu Tử Ngộ đã dựa vào đầu giường ngủ say, trong lòng nàng không ngừng hối hận. Nàng cẩn thận nâng người hắn, trừ chiếc bụng, nâng dưới thân thể khinh phiêu tựa như không hề có trọng lượng nào, hơi thở nhẹ nhàng như đối với Bích Châu cảm thấy nặng như trọng chùy. Bích Châu chỉ cảm thấy trong vành mắt nước mắt không ngừng, nhẫn cũng nhịn không được nữa: “Ngươi đến tột cùng gặp bao nhiêu khó khăn? Bị thương bao nhiêu lần rồi? Phế đi ít nhiều tâm sức? Cũng bởi vì thân thế của ngươi ông trời lại không có công bằng sao? Công tử… Chuyện Bích Châu đã đáp ứng tuyệt đối sẽ không nuốt lời, ngươi an tâm nghỉ ngơi đi!”

Nàng yên lặng ngồi bên giường chốc lát, thấm Thu Tử Ngộ đã ngủ say không còn dấu hiệu tỉnh dậy, ám ám thở dài một hơi, nhớ tới việc khi sáng Vân Ngọc phân phó, nàng cẩn thận sửa lại mền chậm rãi đứng dậy xoay người ra cửa phòng, chạy đến phòng bếp: Không biết tổ yến đã được chưng trong cháo chưa?

Hoạ Phiến quả nhiên đang chờ trong phòng, hai mắt sưng đỏ, xem ra đã khóc rất lâu, nhìn thấy Tô Bình tiến vào lập tức đứng dậy, vội vàng hỏi han: “Tô quản gia, đã tìm thấy thiếu gia chưa vậy?”

Tô Bình chậm rãi ngồi vào bàn ngưng mắt nhìn Hoạ Phiến một lúc lâu mới nói: “Hoạ Phiến, chuyện Thu công tử khôi phục trí nhớ ngươi cũng biết sao?”

Hoạ Phiến sửng sốt, vẻ kinh nghi hiện ra trên mặt,ngập ngừng nói: “Biết… biết!”

Tô Bình mặt không chút thay đổi, nhìn không ra là giận hay vui chỉ chậm rãi nói: “Nếu biết, vì sao không báo với đại nhân?”

Hoạ Phiến rũ đầu xuống một lát, bỗng nhiên nâng lên hai mắt gằn từng tiếng hỏi: “Đại nhân đã tìm thấy thiếu gia chưa?”

Tô Bình bị nàng hỏi thì trở nên sửng sốt, tiện đà trong lòng thầm khen: “Khá lắm nha đầu thông minh này!” Nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ: “Không sai, đại nhân đã tìm ra! Chẳng qua Thu Công tử đã đem chuyện này giấu đại nhân khiến cho ngài mất mặt trước Vân Ngọc, giận dữ mà về!”

Hoạ Phiến chậm rãi ngồi xuống, cố gắn đè nén áp lực, thanh âm vẫn mang vài phần hoảng sợ: “Các ngươi tìm được thiếu gia, lại bởi vì chuyện này mà không mang về! Đúng không?”

Tô Bình thở dài: “Nha đầu kia thuở nhỏ đã đi theo lớn lên cùng Thu công tử, khi gặp chuyện quả nhiên sắc bén, ta chỉ nói vài câu nàng đã đoán được kết quả!” Hai mắt của hắn nhìn chăm chăm Hoạ Phiến, chậm rãi nói: “Đại nhân đường đường là tam phẩm đại viên lại chân tâm thật ý đối đãi công tử, Thu công tử không biết cảm kích hồi báo, lại lừa gạt với hắn, Hoạ Phiến cô nương ngươi đừng trách cách làm việc của đại nhân, nếu oán thì hãy oán thiếu gia nhà ngươi chưa từng thật tâm đối đãi, uổng phí tâm ý của đại nhân ta!”

Hoạ Phiến gục đầu xuống giống như khóc như không: “Đúng vậy, hết thảy đều là lỗi của thiếu gia nhà ta, cái gì thiếu gia ta cũng không đúng, đại nhân chính là trọng thần trong triều, ý nghĩ suy đoán cũng đúng! Nhưng mà Tô quản gia, thiếu gia của ta đang mang thai, chính là cốt nhục của đại nhân a! Đến đứa nhỏ này đại nhân cũng không cần sao?” Trong lòng nàng quặn đau dị thường: Là ta sai lầm rồi, Triệu hi a Triệu hi, ta lại không ngờ đến, tình cảm của ngươi rốt cục cũng không chịu nỗi một đả kích, nguyên lai ngươi đối với thiếu gia là chưa từng tín nhiệm! Thiếu gia a, ta đã sai rồi, ta không nên giúp hắn lừa ngươi, ta cũng không nên nghe vào lời ngon tiếng ngọt! Giờ đã đến mức này, ta có chết cũng không rửa sạch tội nghiệt a!”

————————————–

Tuyệt xử phùng sanh: Đoạn tuyệt

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương