Thu Tử Ngộ nhìn nhìn ánh mắt sáng ngời của Bích Châu, nhẹ nhàng cười cười, tiếp nhận bút rồi cúi đầu viết: “Ta thụ bị thương, khi tỉnh lại liền không thể nói chuyện. Còn bụng, là bởi vì mang thai đứa nhỏ!”

Bích Châu hoảng sợ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, lắp bắp một lúc lâu mới mở miệng: “Nam nhân… Nam nhân cũng có thể mang thai sao?”

Tử Ngộ giải đáp nghi vấn: “Ta ăn vào một loại dược để cải biến thể chất cho nên có thể mang thai!”

Bích Châu mày ninh lên: “Thần dược có thể khiến nam tử thụ thai?”

Thu Tử Ngộ suy nghĩ một lúc lại bắt đầu viết: “Ngươi biết Bích Linh Châu không?”

Bích Châu thành thực mà lắc lắc đầu. Thu tử ngộ tiếp tục viết trứ: “Bích Linh Châu là một loại thần dược, phục chi nên đại bổ, bất quá, nó còn có công hiệu hạng nhất chính là có thể để nam nhân mang thai.”

Bích Châu ngạc nhiên nói: “Nguyên lai trên đời còn có loại dược thần kì như vậy a! Đến chỗ nào để có thể mua nó vậy?”

Tử Ngộ giương mắt nhìn nhìn nàng, lại khẽ lắc đầu. Dưới ngòi bút dừng một chút, lại viết lên: “Loại thần dược này không thể muốn là có, cũng không mua được.”

Bích Châu không phục: “Công tử không phải đã mua đó sao?”

Tử Ngộ viết nhanh: “Ta nhờ vào duyên cơ xảo hợp, lấy vật đổi vật mới đem nó đổi lấy.”

Bích Châu bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Thì ra là thế!”

Tử Ngộ thấy nàng thực đáng yêu, trong lòng càng trở nên vui mừng, nhịn không được viết: “Ngươi tên gì? Sao lại ở đây?”

Bích Châu không đứng đắn cười hì hì nói: “Nô tỳ kêu Bích Châu, vốn là thị nữ của tướng quân. Được lên đến đây hầu hạ công tử!”

Thu Tử Ngộ gật gật đầu, dưới ngòi bút không ngừng: “Làm phiền ngươi!” Đem giấy bút trong tay đưa trả lại cho nàng.

Bích Châu đem giấy bút đặt ở đầu giường. Trên mặt vẫn là cười đến cảnh xuân sáng lạn nói: “Công tử rất khách khí, chiếu cố công tử là bổn phận của nô tỳ, a… Đúng rồi…”

Nàng tựa hồ nghĩ tới chính sự gì đó, lại bắt đầu cười cười, nghiêm trang chững chạc hỏi han: “Công tử, ngươi đói chưa?” Nàng đi đến lấy chén cạnh bàn rồi đi tới. Trong bát là cháo loãng cẩn thận nhìn có vài mảnh tơ hồng tinh tế.

Bích Châu cười nói: “Đây là cháo tổ yến tướng quân phân phó chỉ làm cho mình công tử. Người mau uống nhanh đi!”

Thu Tử Ngộ hơi hơi ngạc nhiên, còn đôi phần chần chờ. Hắn ẩn ẩn lại thở dài, vươn tay tiếp nhận bát cháo, từng muỗng từng muỗng mà ăn. Đến tình cảnh này hắn cũng không còn sức lực để suy nghĩ đến tình hình thực tế, chi bằng bình ổn an phận thủ mình, tĩnh tâm tĩnh dưỡng, chờ sinh sản.

Bích Châu là một nữ hài tử hoạt bát trong sáng, thanh âm trong vắt như chim hoàng anh thật thanh thúy dịu ngọt, bước đi nhẹ nhàng như liễu, lại thêm dung mạo chân thành thập phần gần gũi. Thu tử Ngộ ở chung với nàng nửa ngày rất hợp ý, đến ngay cả bản thân cũng cười đến nhiệt tình hơn so với một năm qua. Hắn nhịn không được thở dài trong lòng: “Chắc chắn đã có Vân Ngọc cố ý an bài!”

Vân Ngọc sau giờ ngọ đã trở về, Thu Tử Ngộ dùng qua cơm trưa cho nên có chút buồn ngủ. Bích Châu hầu hạ hắn súc miệng rồi dìu đi nghỉ ngơi. Vân Ngọc trở về thì hắn đã sớm ngủ mất.

Bích Châu ngồi ở đầu giường thêu thùa. Mắt thấy Vân Ngọc đi đến liền vươn ngón tay đặt ở đầu miệng nhẹ nhàng “Xuỵt” một tiếng. Vân Ngọc phóng nhẹ cước bộ đi đến trước giường tinh tế mà coi một phen. Thu Tử Ngộ này ngủ cũng thật trầm ẩn, khiến cho y yên lòng. Thấp giọng hỏi Bích Châu: “Đã tỉnh chưa?”

Bích Châu thanh âm tinh tế: “Đã tỉnh nửa ngày. Vừa dùng cơm trưa xong liền ngủ!” Vân ngọc gật gật đầu đi đến thư trác lấy một quyển sách tùy ý nhìn.

Bích Châu buông kim châm, đem chén trà đi xúc một lần sau đó mới bưng qua đặt bên cạnh tay trái của Vân Ngọc, thấp giọng hỏi: “Tướng quân hôm nay không đi ra ngoài sao?”

Vân Ngọc gật gật đầu, ngoái đầu lại nhìn nhìn Bích Châu, thanh âm nhẹ nhàng: “Ngươi không cần hầu hạ ta, chú ý đến Thu công tử một chút, nếu có gì không ổn phải báo lại.” Bích châu gật gật đầu, trở lại trước giường nhìn Thu Tử Ngộ đang ngủ, nàng lại tiếp tục ngồi xuống từng đường kim mũi chỉ lại bắt đầu khâu.

Hiện tại nơi này an tỉnh bao nhiêu thì Thượng Thư phủ lại càng hỗn loạn bấy nhiêu.

Triệu Hi cùng Tô Bình thẳng đến sáng sớm mới được người hầu phát hiện trước cửa thư phòng. Người hầu kia hoảng sợ, vội vàng lấy giải dược giúp chủ nhân cùng quản gia cấm chế. Người hầu có tò mò cũng không dám hỏi nhiều liền kính đại nhân cùng quản gia rồi sau đó hướng thẳng hậu viện chạy thoát. Dù muốn không quan tâm đến cũng không được ngã một bụng buồn bực mà ủ rũ đi làm việc.

Trần Tố Hà lảo đảo ngoài cửa, bị một chưởng của Vân Ngọc dùng đến mấy phần công lực đem nàng đánh ngã, thương tích lúc ấy hiển nhiên không hề nhẹ nên liền ngất đi.

Triệu Hi đi đến sân nhìn thấy Tố Hà té trên mặt đất, lắp bắp kinh hãi. Tô Bình xoay người, đem Tố Hà nâng lên, xoa nhẹ mạnh rồi nói: “Không có chuyện gì, chỉ là chút thương tích.” Triệu Hhi gật đầu, phi thân vào nhà.

Họa Phiến cúi đầu, ngồi dưới đất khóc lóc. Nhìn thấy Triệu Hi đi vào căn phòng sớm đã trống trơn, không còn thấy thân ảnh của Thu Tử Ngộ liền khiến cho hắn trở nên kinh hãi, một lóng tay cởi bỏ huyệt đạo cho Họa Phiến, lớn tiếng hỏi: “Dục hỏa đâu?”

Họa Phiến thất thanh khóc rống: “Đại nhân, ngài đi đâu vậy? Thiếu gia bị… bị họ Vân mang đi rồi!”

Triệu Hi ngạc nhiên: “Họ Vân?” Hắn trong đầu chợt lóe, lớn tiếng quát hỏi: “Chính là Vân Ngọc?” Họa Phiến gật gật đầu.

Triệu Hi một tiếng cũng không nói liền phóng người ra khỏi cửa. Tô Tình vội vàng buông trần Tố Hà hét lớn: “Đại nhân, không thể!”

Triệu Hi vẻ mặt âm trầm nhìn Tô Bình tra sức ngăn cản trước mặt, gào to: “Đại nhân, hiện nay không thể đi được!”

Triệu Hi lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

Tô Bình không lùi nói: “Đại nhân, hiện nay thì không thể! Người có biết Vân Ngọc đem công tử đi đâu không?”

Triệu Hi cắn răng nói: “Ta mặc kệ hắn ở đâu, ta chỉ muốn đến tướng quân phủ đem người về!”

Tô Bình vội la lên: “Đại nhân, người thật hồ đồ a! Vân Ngọc một năm trước dẫn quân chinh chiến được công trạng, hiện giờ đã là ngự phong phi Long Tướng quân. Tướng quân phủ của hắn người tưởng đến là đến được sao?”

Triệu Hi cười lạnh: “Ta muốn nhìn thấy con chó đã dám ngăn cản ta!”

Tô Bình thấy hắn không thể nói lý, tức giận đến dậm chân: “Đại nhân, người lãnh tĩnh một chút! Vân Ngọc ban đêm xông vào Thượng Thư phủ cướp đi công tử, chỉ có một mình Họa Phiến nhìn thấy, nếu Vân Ngọc phủ nhận thì ngươi sẽ thế nào? Huống chi chúng ta còn chưa biết được ý tứ của hắn, nếu chọc giận khiến cho công tử bị thương… Đại nhân!”

Triệu Hi sửng sốt, cách một lát trong mắt đã khơi lên một cỗ hơi nước mê ly: “Bình, vậy thì phải làm sao? Dục Hỏa hiện tại đang nằm trong tay hắn, có thể bị chịu tội hay không đây?”

Tô Bình nhẹ nhàng thở ra, cảm giác y phục trên người gã đã ướt đi một tầng, chậm rãi nói: “Hắn mạo hiểm ban đêm lẻn Thượng Thư phủ, nếu là đối công tử bất lợi thì phải giết công tử rồi chứ, hà tất gì phải phí công đem công tử cướp đi? Theo ta thấy, hắn hẳn là sẽ không thương tổn công tử!”

Triệu Hi có vài phần mờ mịt: “Phải không? Hắn sẽ không thương tổn đến Dục Hỏa?”

Tô Bình tiến lên một bước, đỡ lấy thân thể có chút chán chường của hắn, khuyên nhủ: “Đại nhân, ngươi hãy bình tĩnh một chút mà suy nghĩ biện pháo đem công tử cứu ra đi.”

“Không tồi!” Một giọng nữ trong trẻo truyền tới, hai người quay đầu lại vừa nhìn cũng là lúc Họa Phiến từ trong phòng bước ra: “Đại nhân, tối hôm qua Vân Ngọc bộ dáng rất kỳ quái, ta nghĩ, hắn tạm thời sẽ không thương tổn đến thiếu gia!”

Triệu Hi nhíu mày: “Họa Phiến, ngươi làm sao có thể chắc chắn như vậy?”

Họa Phiến cúi đầu trầm ngâm một chút lại nói: “Ta cũng không có nắm chắc, chính là cảm thấy hắn sẽ không thương tổn thiếu gia! Đại nhân, bất kể như thế nào, chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp đưa thiếu gia nhanh chóng trở về a.” Nàng liếc qua Trần Tố Hà nằm ở một bên, trong mắt liền hiện lên một tầng lệ quang: “Đêm qua công tử nôn ra mái, Trần cô nương đã làm gì hắn!”

Triệu Hi thân mình có chút hốt hoảng đã bị Tô Bình một tay túm lấy giúp hắn ổn định. Triệu Hi miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, phân phó nói: “Bình, trước tiên giúp Trần cô nương tỉnh lại.” Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một bình ngọc nhỏ đưa cho Tô Bình: “Đây là tiểu hoàn đan, cho nàng ăn vào đi!” Tô Bình vươn tay tiếp nhận.

Tiểu hoàn đan chính là thuốc tiên chữa thương, bất quá chỉ sau một lát Trần Tố Hà đã mau chóng tỉnh dậy. Tô Bình nâng nàng lên, Trần Tố Hà ánh mắt hơi đổi nhìn Triệu Hi ngồi trên bàn đá trong viện, Họa Phiến đứng một bên mặt không đổi sắc nhưng lại có chút tái nhợt.

Tô Bình đỡ Trần Tố Hà ngồi vào một bàn bên cạnh bàn đá. Triệu Hi ánh mắt gắt gao dám theo đột nhiên mở miệng: “Biểu muội, đêm qua ngươi đã làm gì Dục Hỏa?”

Trần Tố Hà buồn bã cười: “Việc ta đã làm thì nhất định không chối cãi. Ta chung quy vẫn không đành lòng xuống tay giết hắn, cho hắn một bình độc dược. Loại dược này sau một tháng mới có thể phát huy tác dụng, tuy rằng tổn thương thân thể nhưng không ngay lập tức chí mạng. Hắn vì thương cho đứa trẻ trong bụng nên mới đồng ý uống thuốc. Biểu ca, ngươi nên vì hắn báo thù, hãy thỉnh một chưởng đánh chết ta đi!”

Triệu Hi hoảng hốt: “Một tháng nữa đứa nhỏ sẽ đủ chín tháng. Một tháng sau, nếu nói vậy thì khi sinh Dục Hỏa thân thể đã gầy yếu nhỡ không may gặp nguy hiểm, nói không chừng, hiện giờ lại có thêm loại độc này…” Hắn thật không dám nghĩ tiếp, tay duỗi ra: “Đưa giải dược cho ta!”

Trần Tố Hà sững người nhìn hắn, đột nhiên khóc ròng nói: “Không có giải dược. Đó là vô giải chi độc. Người dùng rồi thì chắc chắn phải chết! Cái ngươi tại sao lại nhìn ta như vậy, ta có cái gì sai? Ta chỉ vì phụ mẫu, vì người nhà báo thù thì có gì sai chứ?”

Triệu Hi vươn tay ra giữa không trung hồi lâu mới thu về. Tô Bình ảm đạm, thấp thấp thở dài.Họa Phiến thân thể như nhũn ra, tà tà mà tựa vào bên cạnh tường viện.Còn Tố Hà chỉ biết thấp giọng khóc.

Tô Bình thấy mọi người mất chủ trương, chậm rãi nói: “Phàm là độc giả, tất có thể giải. Biện pháp này chỉ còn nước đem công tử cứu về rồi từ từ nghĩ cách, cũng may thời gian là một tháng, chúng ta có lẽ vẫn còn kịp.”

Trần Tố Hà phút chốc đình chỉ, tiếng nức nở: “Phượng… Thu Tử Ngộ xảy ra chuyện gì?”

Tô Bình thở dài: “Hắn bị người khác bắt đi rồi.”

Trần Tố Hà dường như hiểu ra: “Chính là người đêm qua sao?” Lời này chính là hướng phía Họa Phiến mà hỏi.

Họa Phiến ánh mắt có chút lạnh lẽo như băng, chậm rãi đảo qua Tố Hà rồi cũng chậm rãi gật gật đầu. Ánh mắt đi qua, lại không nguyện liếc nhìn nàng một cái.

Trần Tố Hà cúi đầu xuống, cách một lúc lâu đứng dậy, lời nói đầy ắp kiên định: “Mặc kệ các ngươi nghĩ thế nào, ta thân là di nữ của Trần gia thì phải vì người báo huyết hải thâm cừu (*). Hiện tại coi như đại cừu của ta đã được báo, từ nay về sau ta cùng các vị sẽ không cần gặp lại nữa.” Nói xong liền xoay người muốn rời đi.

(*) Đại loại là: Mối thù máu

Triệu Hi một chưởng chém ra, viện môn “Rầm” một tiếng đã đóng lại, lạnh lùng nói: “Ngươi đi không được! Trên người Dục Hỏa còn cần ngươi hóa giải! Hôm nay vô luận như thế nào ta cũng muốn đem ngươi giữ lại.” Phút chốc đưa tay hắn đã đem Trần Tố Hà làm cho thất bại.

Triệu Hi chậm rãi đứng dậy trầm ngâm một lát, phân phó nói: “Bình, đem Trần cô nương nhốt tại khách phòng, không được để nàng rời đi nửa bước. Ta đây liền tiến cung đi!”

Tô Bình kinh ngạc nói: “Tiến cung làm cái gì? Hôm nay ngươi đã thỉnh hướng giả đến đấy!”

Triệu Hi thản nhiên mà liếc hắn một cái rồi vung tay áo, dường như trong mắt đã khôi phục lý trí giương giọng nói: “Đi tìm Đông cung thái tử!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương