Chương thứ hai mươi lăm

Từ đó, Thu Tử Ngộ liền lấy tên Phượng Dục Hỏa, ở lại Thượng Thư phủ. Triệu Hi rất thương yêu hắn, thậm chí có thể nói là sủng ái. Thu Tử Ngộ bị mất trí nhớ, không biết quan hệ trước đây giữa mình và Triệu Hi, thấy Triệu Hi thân thiết lại thương yêu, chỉ nghĩ rằng đúng là mình có quan hệ phu “thê” với Triệu Hi, ở lại đó cũng cảm thấy yên tâm, thoải mái.

Hắn không thể nói chuyện, thường ngày chỉ có thể dùng giấy bút để trao đổi với người khác. Cũng may, mặc dù hắn mất trí nhớ, nhưng những gì đã học qua trước đây vẫn còn nhớ rõ, nên cũng không có chướng ngại về ngôn ngữ.

Trần Tố Hà đợi bệnh tình của Thu Tử Ngộ tốt hơn liền muốn rời đi, nhưng lại bị Triệu Hi giữ lại. Tuy rằng sức khỏe của Thu Tử Ngộ trông có vẻ tốt hơn nhiều rồi, nhưng đêm đến lại thường xuyên mơ thấy ác mộng, ban ngày thì luôn cảm thấy tinh thần mệt mỏi. Triệu Hi thấy vậy thì vô cùng lo lắng, nên mới giữ lại Trần Tố Hà, nếu bệnh tình của Tử Ngộ có gì chuyển biến xấu cũng có thể kịp thời chữa trị.

Họa Phiến vẫn là tỳ nữ của Tử Ngộ, mỗi ngày cẩn thận hầu hạ hắn. Từ sau khi Tử Ngộ bị thương nặng, sức lực không còn được như trước. Họa Phiến giỏi việc nấu ăn, hao hết tâm tư lựa chọn thực đơn phù hợp cho hắn, để bổ khí dưỡng thân.

Chỉ có Tô Bình là vẫn luôn lo lắng trong lòng: Nếu một ngày nào đó Thu công tử đột nhiên khôi phục trí nhớ, đại nhân phải làm thế nào đây? Giờ mỗi ngày nhìn đại nhân cao hứng phấn chấn, thần thanh khí sảng như vậy…Chỉ sợ đến khi Thu công tử khôi phục trí nhớ, biết đại nhân lừa hắn, rồi không tha thứ cho đại nhân thì sao a?

Cùng lúc đó, Tô Bình nghiêm cấm tất cả hạ nhân trong Thượng Thư phủ không được lan truyền chuyện Phượng công tử, chỉ nói nếu việc nam nam mến nhau truyền ra ngoài sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của đại nhân. Hạ nhân biết vị Tô quản gia này tai thính mắt tinh, thường ngày vẫn rất kính nể hắn, đương nhiên không dám. Cũng may lúc Thu gia còn hưng thịnh, Thu Tử Ngộ vì phụ thân và đại ca mà rất ít khi đi ra ngoài, những người quen biết trong kinh thành vốn cũng không nhiều, hạ nhân trong Thượng Thư phủ tất nhiên lại càng không nhận ra. Vì vậy không ai biết được người yêu của Thượng Thư đại nhân lại chính là tiểu nhi tử của tiền nhiệm Thái Sư nổi tiếng ác danh-Thu Thân.

Trong triều cũng không có tin đồn gì. Hai gã sai dịch áp giải Tử Ngộ sợ làm chết phạm nhân, khó báo cáo với quan trên, nên không dám trở lại kinh thành, trốn ở ngoại thành. Triệu Hi ngẫm lại cảm thấy không ổn, phái người đi tìm hai gã sai dịch, giết người diệt khẩu.

Ngày cứ bình đạm trôi qua như thế, sức khỏe của Thu Tử Ngộ cũng ngày một tốt hơn. Qua ba tháng, ngoại trừ việc không thể nói chuyện, Tử Ngộ đã có thể đi lại bình thường, các sinh hoạt hằng ngày cũng tự lo được.

Trần Tố Hà xem bệnh cho hắn, thấy hắn là người lương thiện, tính tình lại ôn hòa, liền thấy có thiện cảm, lại nghĩ thảo nào biểu ca lại yêu hắn như vậy. Một người như vậy, có muốn ghét cũng không được a. Lại thấy hắn học thức uyên bác, cầm kỳ thư họa đều hiểu biết, làm nàng càng cảm thấy thích. Trần Tố Hà từ nhỏ lớn lên trong một gia đình gia giáo, nữ công gia chánh hay cầm kỳ thư họa cũng đều biết qua. Về sau gia đình nàng gặp biến cố, rồi nàng được Tuệ Mẫn sư thái thu dưỡng, mỗi ngày đều học y, luyện công, với những tài nghệ này cũng cảm thấy xa lạ dần. Giờ lại gặp được Phượng công tử tinh thông lục nghệ (Lục nghệ gồm có: thơ, sách, lễ, nhạc, dịch, xuân thu), giống như gặp được tri âm tri kỷ, thường xuyên đến thỉnh giáo học nghệ của hắn.

Thu Tử Ngộ trong lúc dưỡng bệnh cảm thấy buồn chán, ngoài việc trò chuyện cùng với Họa Phiến qua giấy bút, những lúc khác thì có thể chơi cờ, đánh đàn cùng Trần Tố Hà. Mỗi ngày trôi qua một cách bình đạm, an tĩnh và thanh nhàn.

Ngày hôm đó, Trần Tố Hà bắt mạch cho Thu Tử Ngộ, cười nói: “Phượng công tử, chúc mừng ngươi a. Cuối cùng ngươi cũng bình phục rồi.”

Thu Tử Ngộ mỉm cười, trong mắt lộ ra vài phần cảm kích.

Trần Tố Hà tiếp tục nói: “Không cần cảm tạ ta a, dù sao cũng chỉ là trị được phần ngọn mà không trị được tận gốc. Giờ vết thương của ngươi đã khỏi hẳn rồi. Nhưng ngươi lại bị thương quá nặng, đã trở thành bệnh căn trong người. Sau này còn phải cẩn thận điều dưỡng a…”

Họa Phiến đứng ở một bên, vốn đang vui vẻ ra mặt, nghe xong lời này liền lại nhíu mày: “Trần cô nương, bệnh này không có cách nào trị hết sao?”

Trần Tố Hà tỏ vẻ khó xử: “Chỉ tại y thuật của ta không tinh thông, không tìm ra được biện pháp nào tốt cả. Ai…ngay cả chứng mất tiếng của ngươi đến giờ ta cũng chưa chữa được…”

Thu Tử Ngộ nhìn nét mắt của Tố Hà, đi tới trước bàn đọc sách, cầm bút chấm mực, viết mấy chữ, đưa cho Tố Hà. Tố Hà nhìn xem, chỉ thấy trên giấy viết: “Trần cô nương, đừng phiền lòng. Dù thành bệnh căn nhưng cũng không phải nghiêm trọng a. Họa Phiến chăm sóc ta thật chu đáo, Triệu đại ca lại rất cẩn thận tỉ mỉ. Chỉ có chút bệnh như vậy, không quan trọng a…”

Trần Tố Hà ngẩng đầu nhìn ánh mắt ấm áp của hắn, cúi đầu thở dài: “Phượng công tử, bệnh này nói nặng cũng không nặng, nhưng cũng không phải là việc nhỏ. Nhớ kỹ lời của ta, dù thế nào cũng phải chú ý đến chính mình nhiều hơn a.”

Thu Tử Ngộ gật đầu, trong mắt lộ ra ý cười, đưa tay chỉ chỉ cây đàn tranh treo trên tường. Trần Tố Hà hiểu ý, cười nói: “Ngươi muốn đánh đàn sao?”

Thu Tử Ngộ lại viết: “Chúng ta đến vườn hoa đi. Chơi đàn ở đó, phong nhã vô cùng.”

Trần Tố Hà cùng Họa Phiến đến gần nhìn, bèn nhìn nhau cười. Họa Phiến đi qua nâng đàn lên, đi trước dẫn đường đến chỗ đình nghỉ mát bên cạnh hồ nước.

Ba người đi tới đình nghỉ mát bên hồ nước. Tòa đình nọ được khéo léo xây cạnh hồ nước, hai cột trụ lớn chống đỡ đứng thẳng dưới đáy hồ, hai cột còn lại đứng trên bờ. Hồ nước mặc dù không lớn, nhưng cũng sóng biếc trong xanh. Trong ao, bèo xanh nhẹ nhàng trôi trên mặt nước. Gió nhẹ thổi đến, làm mặt nước khẽ gợn sóng, khiến cho lòng người cũng khẽ rung động.

Họa Phiến lại quay về phòng lấy đến một chiếc áo choàng, cẩn thận khoác cho Tử Ngộ, cứ nhắc mãi: “Ở đây có hơi lạnh, cần mặc ấm vào a.”

Thu Tử Ngộ bất đắc dĩ cười cười, ý bảo Trần Tố Hà đánh đàn, còn mình ngồi vào bên lan can, lẳng lặng nghe.

Triệu Hi hạ triều về phủ, nghe hạ nhân bẩm báo Phượng công tử cùng Trần cô nương đang ở trong đình ngoài vườn hoa, liền vội vàng tới đó. Xa xa liền thấy Thu Tử Ngộ đang ngồi dựa vào trụ đình, hai mắt sáng ngời, áo choàng trên người bị gió nhẹ thổi bay lên, dung mạo như ngọc, nét mặt vui vẻ. Hắn không khỏi lại đứng ngây ngốc nhìn: Chưa từng thấy hắn thư thái như vậy, thật tường hòa…

Hắn không muốn quấy rầy ba người trong đình, bèn lén lút đi tới trước đình, khoát tay với Họa Phiến đã trông thấy hắn, chậm rãi ngồi xuống phía sau Trần Tố Hà còn đang chăm chú đánh đàn, ánh mắt lại yên lặng nhìn về phía Thu Tử Ngộ đang ngồi ngắm mặt hồ.

Khúc nhạc Trần Tố Hà chơi đã kết thúc, tinh thần thả lỏng, đột nhiên phát hiện Triệu Hi đứng phía sau, giật mình hoảng sợ nói: “Biểu ca, ngươi đã về rồi!” Thu Tử Ngộ cũng quay đầu lại, liền thấy Triệu Hi đang đứng nhìn hắn mà ngây người, không khỏi mỉm cười.

Triệu Hi vội dời ánh mắt, nhìn phía Trần Tố Hà, cười hì hì khen: “Tài đánh đàn của muội càng ngày càng tiến bộ a!”

Trần Tố Hà đỏ mặt: “Có gì đâu, tài đánh đàn của Phượng công tử mới là đệ nhất thiên hạ a!”

Thu Tử Ngộ khẽ lắc đầu, Triệu Hi biết hắn muốn nói gì, thay hắn mở miệng: “Biểu muội quá khen rồi, Dục Hỏa cũng chỉ là có chút tài nghệ, sao có thể xứng với danh đệ nhất thiên hạ?”

Trần Tố Hà ngạc nhiên nói: “Biểu ca, ngươi hôm nay rất lạ nha! Thường ngày mỗi khi nhắc tới Phượng công tử, người đều không phải hết lời khen hắn sao, hôm nay sao lại khiêm tốn như vậy a?”

Triệu Hi cười ha ha, chỉa chỉa Thu Tử Ngộ: “Vừa rồi cũng không phải câu nói thực lòng của ta a, chẳng qua chỉ muốn nói thay Dục Hỏa thôi.”

Trần Tố Hà cùng Họa Phiến cũng không nhịn được, cười ra tiếng. Trần Tố Hà trêu nói: “Ngươi a, da mặt sao lại dày như vậy chứ? Cũng chỉ có Phượng công tử mới chịu được ngươi thôi!”

Triệu Hi cười to. Thu Tử Ngộ hơi có chút xấu hổ, lại xoay người nhìn phía mặt hồ. Triệu Hi nhìn phía hắn lại hỏi Tố Hà: “Sao hôm nay lại ra đây đánh đàn vậy?”

Trần Tố Hà nhấp miệng, ý cười không giảm: “Hôm nay ta bắt mạch cho Phượng công tử, cuối cùng hắn đã khỏi hẳn rồi! Phượng công tử cảm thấy phấn chấn, nên mời ta tới đây đánh đàn ngắm cảnh a!”

Triệu Hi vui mừng nhìn hướng Thu Tử Ngộ: “Đều nhờ vào y thuật cao siêu của biểu muội! Quả là một việc vui mừng, tối nay nhất định phải chúc mừng a!”

Trần Tố Hà xem thường nói: “Biểu ca thích uống rượu như thế, chỉ sợ lại thành con sâu rượu mất. Còn nói chúc mừng gì chứ, nói thẳng là muốn uống rượu cho rồi!”

Triệu Hi không thèm để ý đến nàng, cười vui vẻ gọi một gã hạ nhân đến, sai chuẩn bị tiệc tối.

Tối hôm đó, lần đầu tiên Thu Tử Ngộ đi đến nhà chính dùng bữa với Triệu Hi, Trần Tố Hà. Triệu Hi kêu Tô Bình cùng Họa Phiến cũng ngồi xuống cùng dùng cơm. Nhân Thu Tử Ngộ đã khỏi hẳn bệnh, mọi người đều rất vui mừng. Triệu Hi cùng Tô Bình càng thoải mái chè chén. Thu Tử Ngộ bệnh nặng mới khỏi, không tiện uống nhiều, chỉ nhẹ nhàng uống vài chén.

Triệu Hi cùng Tô Bình vốn là bạn từ thời niên thiếu, bình thường vẫn cùng nhau uống rượu mua vui, uống rất được. Giờ hai người lại đang hưng phấn, nên càng uống hăng say. Ba người còn lại chỉ biết nhìn nhau, chẳng biết nên khuyên bảo thế nào, đành ngồi nhìn hai người kia say khướt, đi đứng xiêu vẹo, ngã cả trên mặt đất.

Trần Tố Hà sai hạ nhân đưa hai người kia về phòng, rồi cũng về phòng nghỉ. Thu Tử Ngộ cùng Họa Phiến trở lại phòng của Triệu Hi, đã thấy Triệu Hi đang nằm vật trên giường, ngủ vù vù.

Họa Phiến hầu hạ Tử Ngộ rửa mặt xong, nhìn Triệu Hi ngủ trên giường chẳng biết gì, bỗng dưng cảm thấy có chút lo lắng: “Thiếu gia, đại nhân say thành như vậy, đêm nay để ta ở đây trông trừng a.”

Thu Tử Ngộ lắc đầu, mỉm cười nhìn nàng, ý bảo nàng về phòng nghỉ ngơi.

Họa Phiến vẫn lo lắng: “Thiếu gia, để ta ở lại đây đi. Nếu cần bưng trà mang nước cũng tiện hơn a.”

Thu Tử Ngộ vẫn lắc đầu, đi tới bên cạnh bàn, cầm bút viết: “Đừng lo, sức khỏe của ta đã tốt hơn rồi, chăm sóc cho hắn quả thực không thành vấn đề, ngươi cũng mệt mỏi cả một ngày rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Họa Phiến thở dài, biết hắn ngại mình thấy Triệu Hi thân mật với hắn, liền chậm rãi đi ra ngoài, đóng cửa, về phòng nghỉ ngơi.

Thu Tử Ngộ cởi giày, chậm rãi bò lên giường, xoay người nằm phía bên trong như thường ngày. Triệu Hi vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng, hơi thở có chút ồ ồ. Thu Tử Ngộ nhìn hắn chốc lát, chợt nghĩ có chút động tình, không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng xoa hai gò má của hắn.

Ban ngày hắn cũng không nghỉ trưa, lúc này cũng có chút ủ rũ. Chỉ chốc lát sau, liền buông tay xuống, lẳng lặng mà ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương