Tiết Mạc được chiêu đại nhiệt tình tại nhà Nhung Tước, trên bàn phần lớn toàn những món cậu thích ăn, trước đó mấy ngày Nhung Tước đã hỏi cậu thích ăn gì, Tiết Mạc nói vài món ra, chẳng ngờ là để chuẩn bị cho hôm nay.

Cha mẹ Nhung tiếp đón cậu rất chu đáo, chuẩn bị phòng riêng cho cậu, còn có quần áo mới, giày mới. Mẹ Nhung nói chuyện nhỏ nhẹ, giọng cũng rất dịu dàng.

Trên bàn cơm, mẹ Nhung gắp đồ cho Tiết Mạc, “Ăn nhiều một chút, đừng khách sáo.”

“Dạ, cháu cảm ơn chú, cảm ơn cô.” Khi ở cạnh người lớn, Tiết Mạc trở nên cực kỳ ngại ngùng.

“Ở trong nhà có gì không hợp thì cứ nói với cô, đừng khách khí gì cả.” Mẹ Nhung nói, gắp một con tôm lớn cho Tiết Mạc, “Nhung Tước rất ít khi đưa bạn bè về nhà, cô cũng không biết trừ Thiếu Đình ra thì nó còn đứa bạn nào khác không nữa.”

Tiết Mạc vội nói, “Giám đốc Nhung nhiều bạn bè lắm ạ, mối quan hệ trong giới eSports cũng rất rộng.”

Mẹ Nhung, “Vậy ư? Thế thì tốt.”

Nhung Tước lấy con tôm trong bát Tiết Mạc ra lột vỏ rồi đặt trở lại vào bát của cậu, “Cậu biết mối quan hệ của tôi thế nào sao?”

Tiết Mạc nói, “Em thấy bọn họ ai cũng thích nói chuyện với anh.”

Nhung Tước nói, “Có qua có lại thôi.”

Tiết Mạc, “Quan hệ của Bạch Ninh mới là có qua có lại.” Đúng là vậy, qua lại hóng thị là nhiều.

“Bạn bè thực sự chỉ cần một hai người là đủ. Nếu cậu rời khỏi giới eSports, những người đó cũng sẽ không liên hệ với cậu nữa, nói trắng ra là chỉ giúp đỡ xã giao mà thôi.”

“Nói vậy cũng lạnh nhạt quá. Nếu anh không ở đây nữa chắc chắn đội một sẽ vẫn giữ liên lạc với anh mà.”

Nhung Tước khẽ cười, “Tất nhiên Tần Thiếu Đình sẽ muốn liên hệ với tôi rồi, Sở Linh là vợ cậu ta, đương nhiên cũng không ngoại lệ. Còn cậu, chẳng biết đến lúc đó cậu có chạy theo người khác hay không.”

“Em sẽ không bao giờ làm như vậy!” Tiết Mạc nghiêm túc nói.

“Được, vậy tôi tạm tin cậu.”

Tiết Mạc trừng mắt, Nhung Tước bị chọc cười rồi lại gắp đồ ăn cho cậu, “Mau ăn đi, để lâu nguội mất.”

Cha mẹ Nhung thấy thằng con dở hơi nhà mình đầy sức sống như thế cũng vui lây, ấn tượng về Tiết Mạc lại càng tốt hơn.

“Phải rồi, Thiếu Đình có người yêu thật à?” Cha Nhung quan tâm hỏi.

Trước đây khi Tần Thiếu Đình come out, cha Tần đích thân nói với ông, ông cũng khuyên răn mấy câu, dù người nhà họ Tần cởi mở nghĩ thoáng nhưng ít nhiều vẫn sẽ bận lòng.

Mấy năm qua Tần Thiếu Đình sống rất tốt, không xằng bậy, thành tích thi đấu lại cực kỳ nổi trội, về phương diện hợp tác với Nhung Tước quản lý kinh doanh đội tuyển cũng rất thuận lợi, cha Nhung thấy như vậy rất tốt. Dù sao bọn họ cũng không thể ở bên con cái cả đời, trong quãng thời gian ngắn ngủi này, ông hi vọng con mình vui vẻ, sau này nhớ lại cũng sẽ tràn đầy cảm kích biết ơn.

Nhung Tước cười nói, “Đúng vậy, là buff mới của đội. Nhân phẩm tốt, thận trọng tỉ mỉ, không nóng tính, kỹ thuật thi đấu vượt trội, Thiếu Đình ở bên cậu ấy, con cũng yên tâm.”

Cha Nhung gật đầu, “Vậy thì tốt, hôm nào bảo Thiếu Đình đưa qua nhà mình chơi.”

“Được, để năm sau đi.”

Trong phòng khách sạn, pháo hoa đã tàn từ lâu, Tần Thiếu Đình đặt ly rượu xuống rồi lên giường, ngoắc tay gọi Sở Linh.

Sở Linh cười cười, đặt ly xuống đi tới ngồi ở bên giường còn lại.

“Chậc, trông chẳng có tí quyến rũ nào cả thế?” Tần Thiếu Đình cười nói, “Làm lại.”

Sở Linh mờ mịt không hiểu.

Tần Thiếu Đình chỉ xuống cuối giường, “Phải bò chầm chậm từ đó bò lên.”

Sở Linh đỏ bừng mặt.

Tần Thiếu Đình, “Mau nào.”

Sở Linh không định từ chối Tần Thiếu Đình, cảm thấy yêu nhau thì nên chiều theo sở thích của nhau, thế là cậu liền đi tới cuối giường.

Đứng đó một hồi, Sở Linh bỗng cảm thấy kiểu gì cũng không bò lên được.

Tần Thiếu Đình cười cười nhìn cậu.

Sở Linh đứng nửa ngày mới nhấc chân trái lên giường. Cố gắng giữ cho mặt không đỏ bừng bừng và tim không đập như trống dồn, Sở Linh cảm thấy mình phải mất cực nhiều thời gian mới bò tới được bên người Tần Thiếu Đình.

Tần Thiếu Đình ôm chầm lấy cậu, cười nói, “Sau này ở trước mặt tôi có thể buông thả một chút. Giờ em không làm được cũng chẳng sao, tôi sẽ từ từ dạy cho em.”

Kỳ thực Sở Linh cũng hiểu những gì cần hiểu, chẳng qua bắt cậu phải làm thì cậu vẫn không quá tình nguyện.

“Không giận chứ?” Thấy cậu không nói lời nào, Tần Thiếu Đình nghĩ có lẽ Sở Linh không thích.

Sở Linh cười cười, “Không, sao phải giận những chuyện thế này.”

“Vậy thì tốt.” Tần Thiếu Đình vươn người đè cậu xuống giường hôn lên.

Sở Linh run rẩy tay chân, eo bỗng nhiên cũng trở nên vô lực.

Mãi đến khi Sở Linh bị hôn suýt ngất, Tần Thiếu Đình mới buông cậu ra, vừa ngắm nhìn ánh mắt mơ hồ của cậu vừa nói, “Tôi sẽ thắp nến thơm.”

Sở Linh không phản ứng kịp, Tần Thiếu Đình coi như cậu chấp nhận.

Chờ đến khi cậu định thần lại thì mùi hương đã vấn vít khắp quanh giường.

Tần Thiếu Đình ghẹo cậu, “Có cảm giác gì không? Nến này có chứa thành phần đặc biệt đấy.”

Sở Linh ngoan ngoãn lắc đầu, quả thực không có cảm giác gì.

“Vậy chờ một lúc.”

Ba đến năm phút sau, Tần Thiếu Đình lại hỏi, “Vẫn không có cảm giác sao?”

Sở Linh rối rắm, thật là không cảm thấy gì cả, chỉ rất thơm mà thôi. Có điều nhìn sự mong đợi ngập tràn trong mắt Tần Thiếu Đình, cậu lại không muốn khiến hắn mất hứng.

“Anh… anh có cảm giác gì?” Sở Linh hỏi ngược lại.

“Tôi ấy à?” Tần Thiếu Đình lại gần, hôn cậu một chút, “Cảm giác cực kỳ muốn hôn em.”

Sở Linh không thèm đếm xỉa, “Thì… thì tôi thấy nóng.”

“Nóng chỗ nào?”

“… Chỗ nào cũng nóng…”

“Vậy phải làm sao đây?”

Sở Linh đỏ mặt, “Lại… hôn một cái…”

Đương nhiên Tần Thiếu Đình sẽ thỏa mãn Sở Linh, vừa luồn tay vào trong áo ngủ của Sở Linh sờ loạn vừa hỏi cậu trong này có nóng không?

Sở Linh bị hắn trêu cho vừa nóng vừa mềm nhũn cả người, tiếng rên hừ hừ bật ra khỏi miệng.

Tần Thiếu Đình được voi đòi tiên, dùng miệng giúp Sở Linh.

Chẳng mấy chốc Sở Linh đã đầu hàng, Tần Thiếu Đình lau khóe miệng, cười nói, “Cưng ơi có phải em hơi nhanh rồi không?”

Sở Linh vẫn đang bần thần, lồng ngực phập phồng hổn hển.

Tần Thiếu Đình không biết xấu hổ mà sáp lại gần, “Em nói xem, sau này nếu chúng ta thử mấy tư thế trên mạng liệu em có ngất luôn không?”

Sở Linh phục hồi tinh thần, cậu không biết tư thế trên mạng là cái gì, cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ là…

“À thì… Tôi cũng giúp anh nhé?”

Tần Thiếu Đình khẽ cười, “Không cần, cho tôi mượn chân là được.”

Dứt lời, hắn liền lật úp Sở Linh lại, đè cậu dính xuống giường, sau đó tự lực cánh sinh.

Sở Linh cảm thấy bản thân nóng muốn bốc hỏa rồi.

Tần Thiếu Đình đôi lúc lại hôn lên lưng cậu, thấp giọng nói, “Nói em biết cái này, thực ra nến thơm kia chỉ là loại bình thường thôi, chẳng có tác dụng gì cả.”

Sở Linh cảm thấy cả người không ổn, mà nghĩ cũng đúng, dù sao khách sạn cũng đâu thể cung cấp cái thứ đó?

Mãi đến khi Sở Linh run rẩy hai chân, Tần Thiếu Đình mới kết thúc – đối với hạnh phúc giường chiếu của Sở Linh sau này, Tần Thiếu Đình tràn đầy tự tin, Sở Linh lại có chút lo sợ.

Hôm sau khi Sở Linh tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Tần Thiếu Đình đang nhìn cậu.

“Chào…” Sở Linh ngái ngủ nói với hắn.

“Chào.” Tần Thiếu Đình cười hôn cậu, “Em ngủ yên thật đấy, vốn vẫn chờ em nhào vào người tôi mà cuối cùng đến khi tôi ngủ em vẫn giữ nguyên một tư thế.”

Sở Linh dụi mắt, “Nằm như thế sẽ không bị ngã.”

Tần Thiếu Đình vươn tay, “Mau lăn vào lòng anh đây một chút nào, chờ cả buổi sáng rồi.”

Sở Linh cười khẽ, lại gần hắn.

“Anh ngủ dậy lúc nào?”

“Trước em khoảng một giờ.”

“Ơ…” Sở Linh muốn hỏi, nhưng lại ngượng ngùng.

Tần Thiếu Đình thản nhiên nói thẳng, “Đúng đấy, ngắm em đủ một tiếng đồng hồ.”

Sở Linh mím môi, giả vờ không để ý nói, “Rất… rất biến thái.”

Tần Thiếu Đình cười nói, “Nhưng em lại yêu tên biến thái là tôi đó thôi.”

Sở Linh cảm thấy mình như vậy sợ là còn biến thái hơn…

Kết thúc kỳ nghỉ Tết, Tiết Mạc béo lên trông thấy, nhìn là biết ăn Tết rất no ở nhà Nhung Tước.

Cận Luân ném ba-lô lên ghế sa-lông phòng nghỉ, nói, “Tối nay có hẹn hai nhóc ở Ám Dạ train, Nghệ Tĩnh đâu rồi?”

Tần Thiếu Đình nói, “Đưa Tô Dịch tới trường rồi.”

“Ồ.”

“Scandal của Ám Dạ vẫn còn đang bị fan tế bằng nước bọt chưa xong, lấy đâu ra tâm trạng đấu tập nữa?” Tần Thiếu Đình cảm thấy rất đáng tiếc, nếu đội một của Ám Dạ muốn đấu tập thì hắn nhất định sẽ dạy dỗ Tư Loan làm người một trận.

“Việc đó chẳng liên quan gì tới Dịch Trăn và Trác Sơ cả, với lại không thể vì người khác mà bỏ bê tập luyện được.”

“Tôi thấy thành tích giải mùa Xuân của Ám Dạ khéo xong rồi.”

“Vẫn cố 22 được. Mà thôi, không nghe anh nói nữa. Khi nào Nghệ Tĩnh về thì bảo cậu ta lên lầu tìm em. Train xong còn phải live stream, chắc fan nhớ em muốn chết rồi.”

Nhớ cái gì của cậu? Live stream giả gái đó hả?

Tần Thiếu Đình không muốn kháy thêm, khoát khoát tay kêu cậu đi nhanh lên.

Sở Linh đi tới, cầm hotdog vừa ship đến nơi.

“Em yêu ơi lại đây này.” Tần Thiếu Đình ngoắc tay với cậu.

Sở Linh tiến lại.

Tần Thiếu Đình nghiêm túc nói, “Theo em tôi có nên hẹn Tư Loan đấu tập không?”

“Để làm gì?” Nếu nói về đấu tập thì hẹn các team khác tốt hơn mà.

“Chửi cậu ta là đồ con gà thẳng mặt chứ sao.”

“Tôi không muốn anh phải đến hiệp hội eSports nói chuyện đâu.”

“Thế càng tốt, tự nhiên rảnh được một ngày, nhân tiện đi hẹn hò luôn.”

Sở Linh rất muốn nói, “Đội trưởng, anh có liêm sỉ tí được không”, nhưng nghĩ yêu nhau thì phải bao dung, thế nên đành giữ lại câu nói này trong đầu.

“À phải rồi.” Tần Thiếu Đình lấy điện thoại ra, tìm một bài đăng trên weibo có tag hắn và Sở Linh rồi đưa cậu xem.

Là fanart couple, nhìn cực kỳ đáng yêu, có rất nhiều fan của hai người bọn họ comment khen bạn fan kia.

Sở Linh không lên weibo, cũng chẳng mấy khi để ý.

“Chúng ta lấy ảnh này làm avatar đôi đi?” Tần Thiếu Đình vừa nghĩ tới, avatar của hắn và Sở Linh vẫn là ảnh cũ.

Đã là tấm lòng của fan thì nên trân trọng, “Vậy anh nói với bạn fan này đi.”

Sở Linh cảm thấy dùng đồ của người ta, dù là fanart của bọn họ thì vẫn nên nói một câu.

“Được.” Tần Thiếu Đình đáp lời, forward bài đăng xin sử dụng bức tranh này làm avatar.

Sau đó Sở Linh forward lại bài của Tần Thiếu Đình, cũng bày tỏ cảm ơn, hai người cùng thay ảnh đại diện.

Fan rất thính, chưa đến mười giây đã comment.

Người hâm mộ vui mừng trông thấy, nhìn thế này mới giống một cặp đang yêu nhau chứ.

Vừa thay ảnh đại diện xong thì điện thoại Tần Thiếu Đình đổ chuông, là shipper gọi tới.

Tần Thiếu Đình nhờ người giao hàng gửi đồ cho bảo vệ, sau đó mới thong thả đi ra ngoài lấy.

Là photobook của Tần Thiếu Đình chuẩn bị cho ra mắt, đây là bộ ảnh được chụp bởi một tạp chí thời trang vào giữa năm nay. Bọn họ mời những tuyển thủ eSports nổi tiếng hàng đầu đến chụp ảnh, đương nhiên không thể bỏ qua Tần Thiếu Đình của game Võ Hiệp.

Các số phát hành trước đó đã có ảnh của các đại thần game khác, đến số này cuối cùng cũng đến lượt Tần Thiếu Đình. Vì thế Tần Thiếu Đình đương nhiên sẽ được nhận một ấn phẩm trước khi xuất bản, coi như để hắn xem trước, thời gian ra mắt cụ thể thì phải bàn thêm với Nhung Tước.

“Cái gì thế?” Sở Linh hỏi.

Tần Thiếu Đình đưa cho cậu xem, Sở Linh liền bóc giấy gói ra.

Trên bìa là ảnh chụp sườn mặt của Tần Thiếu Đình, hắn mặc một bộ vest đỏ thẫm, mặt không biểu cảm, mang lại cảm giác trưởng thành cấm dục, hoàn toàn khác hẳn hình tượng bình thường của Tần Thiếu Đình.

Chất liệu giấy dày và mịn, sờ cực sướng tay, đáng để mua sưu tầm.

“Chụp đẹp thật.” Sở Linh khen từ tận đáy lòng.

Tần Thiếu Đình cười ghé lại gần, “Người thật đẹp hơn hay trong ảnh đẹp hơn?”

“Đều đẹp.” Sở Linh cười nói,

Tần Thiếu Đình ghé sát bên tai cậu, nhẹ giọng nói, “Vậy cho em đấy, sau này khi nào thẩm du nhớ lôi ra mà dùng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương