“Mặc chỉnh tề như vậy?” Tần Thiếu Đình chặn đường Sở Linh.

Sở Linh nghi hoặc nhìn hắn, “Bình thường tôi lôi thôi lắm sao?”

Tần Thiếu Đình suy nghĩ một chút, quả thực cũng không phải, chỉ có điều không để ý tóc tai lắm mà thôi.

“Cũng không hẳn, chỉ cảm thấy nhìn chỉn chu hơn bình thường một chút.” Tần Thiếu Đình kiếm cớ.

Sở Linh mỉm cười, “Tôi đi đây.”

“Ây, đợi chút.” Tần Thiếu Đình gọi cậu lại, “Cậu có tiền ăn cơm chưa?”

Tiền ký với Sở Linh không hề thấp, lương phát theo quý để tránh cho thành viên vung tiền bậy bạ, có điều bên tài vụ còn phải đối chiếu thông tin thẻ ngân hàng, tuần sau mới có thể gửi lương cho Sở Linh được.

“Khúc Sênh nói cậu ấy mời tôi.” Sở Linh nói.

Cậu và Khúc Sênh chưa bao giờ khách sáo với nhau, bữa này người này mời thì bữa khác người kia mời, không tính toán chi li.

“Vậy sao được, gì thì gì tiền ký hợp đồng của cậu cũng đâu có thấp hơn cậu ta, vừa tới Chập Lân đã để người ta mời khách bữa đầu chẳng khác nào nói Chập Lân chúng tôi không có tiền?” Nói xong Tần Thiếu Đình liền lấy điện thoại chuyển tiền cho Sở Linh.

Sở Linh, “…”

Tần Thiếu Đình hài lòng, “Đi đi, đừng về muộn quá.”

Sở Linh, “Vậy khi nào tiền về tôi sẽ trả anh.”

Tần Thiếu Đình nở nụ cười, “Không cần, việc nhỏ thôi mà, sau này mời tôi ăn một bữa đêm là được.”

“Được.” Sở Linh đáp lời xong liền ra ngoài.

Tần Thiếu Đình chậc chậc hai tiếng trong lòng – bữa này coi như hắn mời, Khúc Sênh ăn bằng tiền mời khách của hắn, tốt nhất nên thu lại những tâm tư loạn thất bát tao gì đó. Hẳn là Khúc Sênh cũng phải biết ý.

Sở Linh và Khúc Sênh đều thích ăn lẩu, thời tiết hôm nay cũng se lạnh, vì vậy lẩu trở thành lựa chọn hàng đầu.

Khúc Sênh phát hiện một quán lẩu Trùng Khánh mới mở, tất nhiên sẽ đưa Sở Linh đi nếm thử, hai người liền hẹn gặp nhau ở đó.

Sở Linh mới đến một lúc thì Khúc Sênh cũng tới nơi.

“Cậu tìm được thật luôn? Tôi còn đang nghĩ có khi cậu không tìm nổi chỗ này, còn định mắng một trận vì tội không cho tôi đi đón.” Hôm nay Khúc Sênh mặc đồ thoải mái, vừa nhìn đã thấy không quan tâm đến chuyện ăn mặc.

“Tình cờ tài xế taxi biết nơi này.” Sở Linh đưa thực đơn cho Khúc Sênh để hắn gọi đồ.

Sau khi giải nghệ, cậu cũng không gặp gỡ Khúc Sênh, cùng lắm chỉ liên hệ qua điện thoại, dù sao cậu cũng mang tâm lý trốn tránh khi đó. Cậu biết Khúc Sênh hiểu mình, hắn cũng không giận cậu, lần nào nói chuyện cũng dùng giọng điệu ôn tồn.

“Quán này mới mở không lâu, nhưng mà đông lắm.” Khúc Sênh biết Sở Linh thích gì, gọi đồ ăn rất nhanh.

Nhà hàng này cũng không mở ở khu trung tâm thương mại mà lại vòng ra phía sau các tòa chung cư. Ở đây bán rất nhiều đồ ăn vặt, có một hàng lẩu mọc lên cũng không gây chú ý.

Sở Linh nhìn qua thực đơn một chút, giá cả rất hợp lý, xem đồ ăn ở các bàn khác thì thấy khá đầy đặn, không gian thì không được đẹp, nhưng vậy mà vẫn nổi tiếng đông khách đã rất giỏi rồi.

Nồi lẩu nhanh chóng được bưng lên, đây là lẩu uyên ương, một bên là canh xương một bên là nước dùng cay, mùi hương thơm ngào ngạt. Đồ ăn được đưa lên từng bát nhìn tùy tiện nhưng cũng rất phóng khoáng.

“Nào, mừng cậu trở về, cụng ly.” Khúc Sênh nâng cốc coca của mình lên, hôm nay hắn lái xe tới nên không thể uống rượu.

Sở Linh cũng nâng cốc của mình cụng ly với hắn.

Khúc Sênh uống một ngụm lớn, sau đó thả đồ nhúng vào trong nồi lẩu, “Tôi thực sự rất bất ngờ khi cậu quay về, cũng rất vui nữa.”

Sở Linh cười nói, “Thực ra tôi cũng không nghĩ mình sẽ trở về.”

“Tần Thiếu Đình làm thế nào mà cậu lại thay đổi vậy? Nói nghe chút xem.”

“Thực ra cũng chẳng có gì, khi anh ta tìm đến tôi, tôi biết ý định của anh ta nên không đồng ý. Sau đó đi ăn thì gặp mấy người ở Ám Dạ, tôi bị khiêu khích, đội trưởng lại thuận nước đẩy thuyền, thế là tôi lại không cam tâm nên đồng ý thôi.” Giờ nghĩ lại một chút, quả thực Tần Thiếu Đình đã vẽ cho cậu một tương lai rất tươi sáng, còn có thể thực hiện được hay không thì phải xem thế nào. Có điều đến tận bây giờ thì vẫn chưa có gì cậu không hài lòng cả.

“Ha ha, đúng là Tần Thiếu Đình giỏi thật.” Hắn cũng không quen thân với Tần Thiếu Đình, nhưng rất phục người nọ.

Sở Linh thả đậu phụ vào, “Coi như vừa đúng lúc đi.”

Sở Linh cũng không để bụng chuyện Tần Thiếu Đình tính kế vì giờ đây điều đó đã không còn quan trọng với cậu nữa, sau khi quay về phòng huấn luyện, đăng nhập vào game đánh đấu trường một lần, cảm giác hưng phấn và thỏa mãn ào ạt ùa về, khiến cậu cảm thấy mình đã quyết định chính xác.

“Chập Lân như thế nào? Không khí tốt không?” Hắn biết tính của Sở Linh, cũng biết Sở Linh không bao giờ chủ động làm quen kết bạn với người khác.

“Rất tốt, thân thiện hài hòa.”

“Vậy ổn rồi. Đến giải mùa Xuân tiếp theo, mọi người sẽ phải đánh buff trong sợ hãi rồi ha.” Khúc Sênh cười nói.

“Cũng không đến mức như thế.”

“Có đến mức như thế hay không chỉ có DPS bọn tôi mới có quyền lên tiếng nhá.”

Khúc Sênh đã gọi lẩu cay rồi nhưng vẫn phải cho thêm sa-tế, đối với đám biết ăn cay bọn họ thì quả thực ăn rất sướng miệng.

Ăn lửng dạ xong, Khúc Sênh lại gọi thêm một coca và đá lạnh, “Cậu có xem giải mùa Thu không?”

Sở Linh gắp trứng chim cút mà mình thích, “Không xem.”

Khúc Sênh biết nhưng cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn, nói ra suy nghĩ của mình, “Giải mùa Thu Ám Dạ đánh nát vô cùng tận, đến giai đoạn sau Tư Loan hóa chaos nên mới chen được một chân vào top 8. Vào đến tứ kết thì đánh cũng chẳng ra gì, liên tiếp phạm sai lầm. Từ trước đến giờ Ám Dạ quen đánh tiết tấu nhanh, chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại chuyển qua đánh chậm. Nếu luyện tập cách đổi vị trí thì dùng chiến thuật này cũng được. Nhưng đây luyện còn chưa tới đâu đã đem ra thi đấu, coi giải mùa Thu như sân đấu tập vậy.”

Ám Dạ cũng coi như đã từng đánh với vô số đội tuyển, luyện ra được chiến thuật đặc sắc của riêng mình, huấn luyện viên cũng không thay, về lý mà nói thì không nên đổi sang hướng đánh chậm này. Có thể luyện tập đổi gió nhưng tuyệt đối không thể coi đó trở thành hướng đi chính, đặc biệt là trên sân đấu quan trọng như thế.

Sở Linh hà hơi vì trứng cút nóng, “Chắc có kế hoạch gì đó?”

Hiện tại cậu đã không còn quan tâm bất cứ thứ gì liên quan tới Ám Dạ nữa.

“Tôi cũng chẳng biết bọn họ có kế hoạch gì hay không, nhưng nhà tài trợ chạy mất thì là chuyện bày ra trước mắt ấy.” Khúc Sênh cười lạnh.

“Hả?” Chuyện tài trợ là chuyện quan trọng, dù thiếu đi một nhà tài trợ thôi cũng đã ảnh hưởng không nhỏ tới sinh hoạt hàng ngày của Ám Dạ rồi.

“Tôi cũng nghe phong thanh từ trong giới, cái nhãn hiệu bàn phím xịn xịn bên đó đang liên lạc với bên Tranh Vanh rồi.”

Tranh Vanh là đội tuyển mới thăng hạng, năm nay mới là năm thứ hai, thành tích lại tốt, mùa xuân năm ngoái còn giành được huy chương đồng.

“Tranh Vanh cũng ổn, thi đấu vững vàng, có thành tích tốt thì được đầu tư là chuyện đương nhiên.” Sở Linh nói.

Không thể nói nhà tài trợ bạc tình được, dù sao doanh nghiệp cũng phải phát triển lợi nhuận, về phương diện buôn bán, đôi khi đạo đức là một chuyện, lợi ích lại là chuyện khác.

“Ừ, một nhà tài trợ rút thôi thì bọn họ vẫn chống đỡ được. Có điều nếu lần sau vẫn thi đấu kiểu đó nữa thì sợ là sẽ chỉ có thể dựa vào ông chủ đập tiền ra thôi.” Khúc Sênh nhún vai, đó là dưới tiền đề ông chủ muốn cung cấp tiền, “Nếu như bọn họ không thay đổi cách đánh, thì vẫn cứu được. Còn nếu cứ cắm đầu thay đổi thế này thì cái giá phải trả cũng không nhỏ, thay đổi không ra gì thì chẳng khác nào thả con cá rô bắt về con săn sắt.”

Bình thường thì chỉ cần đội tuyển không phải thay máu, phong cách sẽ không thay đổi nhiều. Dù sao câu lạc bộ nhận người cũng sẽ chọn những ai có phong cách gần với đấu pháp của đội. Vì thành viên đều tới nhỏ giọt, cũng lắm cũng chỉ thay hai người, ba người cũ đã có cách đánh cố định rồi thì người mới vào phải tự thích nghi với lối đánh cũ, làm gì có chuyện người cũ phải chạy theo người mới. Trừ phi sau khi thay đổi, những người còn lại đều không chơi theo lối cũ được nữa, hoặc người mới lại trở thành chủ lực trong team, mà rất ít khi điều này xảy ra.

Khúc Sênh thả thịt vào bên nửa nồi cay, nhúng ngập trong nước dùng, “Tôi thực sự muốn xem rốt cuộc Ám Dạ sẽ thành ra cái giống gì.”

Trước đây Ám Dạ rất thân với Huyền Nguyệt bọn họ, người ngoài hay gọi là đội tuyển anh em. Sau này Sở Linh bị ép giải nghệ, Khúc Sênh liền có thành kiến với Ám Dạ, đội trưởng Phùng Thiên của Huyền Nguyệt cũng cảm thấy Ám Dạ quá đáng, vì vậy cũng không muốn qua lại với bọn họ nữa, quay sang kết thân với Tranh Vanh.

Sở Linh cười cười, không muốn để ý tới chuyện của Ám Dạ nữa.

Tại gaming house của Chập Lân, mọi người cơm nước xong xuôi, thừa lúc được nghỉ đi lo chuyện của mình. Tần Thiếu Đình ngồi một lúc liền đi tới phòng vật lý trị liệu để mát-xa.

Vừa nằm xuống thì Thái Nghệ Tĩnh liền vọt vào, “Đội trưởng, mau lên weibo.”

“Sao thế?” Tần Thiếu Đình lười biếng trở mình, cũng lười không lấy điện thoại ra, trực tiếp giật luôn điện thoại của Thái Nghệ Tĩnh xem.

Tiêu đề in đậm màu đen cỡ lớn có chút chói mắt – [Tra nam Sở Linh, anh cho tôi một lời giải thích!]

Tần Thiếu Đình nhíu mày, mở bài đăng ra đọc. Người đăng có ID Tiểu Mai lên án Sở Linh bội tình bạc nghĩa với cô, nói sau khi Sở Linh giải nghệ thì quen với cô nàng, trong thời gian yêu đương lại bắt cá nhiều tay, vì yêu cậu nên cô tha thứ, còn vì cậu mà phá thai. Sau khi giải nghệ, Sở Linh không có thu nhập, cả ngày chơi bời lêu lổng, cô dùng tiền của mình để nuôi Sở Linh. Sở Linh còn đang nợ mấy trăm ngàn chưa trả. Một tháng trước, Sở Linh đột ngột biến mất, không thể liên lạc được, sau đó mới thấy tin tức cậu gia nhập Chập Lân. Tiểu Mai chất vấn quản lý của Chập Lân ở cuối bài đăng, nhân phẩm như thế mà bọn họ cũng dám tuyển vào team sao?

“Đội trưởng, làm sao bây giờ?” Vì trước đó Tần Thiếu Đình từng đề cập việc giám đốc Ám Dạ sẽ gài bẫy Sở Linh, bọn họ nhìn bài đăng này cũng không lấy làm bất ngờ. Chỉ có điều đối phương còn đính kèm hồ sơ phá thai trong bệnh viện, nhìn qua như chuyện có thật, thực sự khiến người ta không kịp trở tay.

Tần Thiếu Đình xuống giường không thèm mặc lại quần áo, trả điện thoại cho Thái Nghệ Tĩnh, “Nếu cậu muốn làm với gái thì mới có chuyện Sở Linh thực sự yêu đương với cô ta.” Nói xong hắn liền trực tiếp đẩy cửa rời đi, để lại Thái Nghệ Tĩnh và chuyên gia mát-xa nhìn nhau chẳng hiểu gì.

Thái Nghệ Tĩnh suy nghĩ cẩn thận một hồi mới hiểu được, hóa ra Sở Linh là đồng loại với mình.

Cậu ta mở weibo lên thì thấy Cận Luân forwar – Không tin, vớ vẩn, cút!

Quả nhiên là phong cách của Cận Luân.

Thái Nghệ Tĩnh cũng tiện tay forward weibo của Cận Luân – Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của Sở Linh.

Sau đó cậu ta liền tìm Cận Luân định chia sẻ lời đội trưởng vừa nói.

Vì đã sớm chuẩn bị, weibo chính thức của Chập Lân cũng nhanh chóng đăng bài.

Câu Lạc Bộ eSports Chập Lân V: Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới vụ việc lần này, đội tuyển chúng tôi không thiên vị cũng không xử oan, nhất định sẽ nhanh chóng điều tra rõ sự thật, đưa ra lời giải thích hợp lý và hành động tương ứng. Trước khi sự việc được điều tra làm rõ, mong mọi người giữ vững lý trí, không tin vào những lời đồn vô căn cứ, kiên nhẫn chờ đợi kết quả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương