Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều
-
Chương 88: Kết thúc (thượng)
Đường về trở nên gian nan. Mỗi ngày Tống Vân Tang đều lo lắng, không hề nở nụ cười thêm lần nào nữa.Trạng thái buồn bực không vui này của nàng rất giống kiếp trước, Bùi Cô Cẩm càng có loại lỗi giác đã trở về quá khứ, trong lòng vô cùng áp lực. Nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài một chút nào, còn phải an ủi Tống Vân Tang lúc nàng bi thương, hơn nữa phải sắp xếp mọi chuyện thật kỹ lưỡng.
Đoàn người không ngừng nghỉ một đường, rốt cuộc sáu ngày sau đã về tới kinh thành. Tống Vân Tang thấy được dáng vẻ tiều tụy hôn mê bất tỉnh của Tống Hầu gia ở trong viện của Trấn Phủ ti. Nhớ lại ba tháng lúc chia tay, Tống Hầu gia vẫn ung dung cam đoan với nàng, ông hứa sẽ khỏe mạnh chờ bọn họ về cứu ông. Nhưng lúc Bùi Cô Cẩm tìm được chứng cớ, trả lại sự trong sạch cho ông, thì tính mạng của ông lại bị đe dọa.
Trong lòng Tống Vân Tang chua xót, ngồi ở bên giường khóc lớn. Phía sau vang lên tiếng bước chân. Hai mắt Tống Vân Tang đẫm lệ nhìn lại, thấy Dư ngự y đang đi tới.
Ông lão đi tới bên cạnh nàng: "Phụ thân ngươi bị hạ độc, may mà lính gác phát hiện đúng không màn đến luật lệ đưa ra khỏi Chiêu ngục đến tìm ta. Nhưng mà độc này có độc tính mãnh liệt, tuy rằng ta giải được độc rồi, nhưng cơ thể của lão Tống đã bị ảnh hưởng, bởi vậy mới hôn mê bất tỉnh."
Tống Vân Tang đứng dậy thi lễ: "Đa tạ Dư ngự y ra tay cứu giúp."
Dư ngự y khoát tay: "Đừng khách sáo. Ta bạn cũ với phụ thân ngươi, cho dù không có lính gác kia đến nhờ, ta cũng sẽ gắng hết sức."
Tống Vân Tang lau nước mắt: "Vậy khi nào phụ thân ta mới có thể tỉnh lại?"
Dư ngự y trầm ngâm nói: "Điều này khó mà nói. Nhưng lão Tống đã hôn mê sáu ngày, vẫn dựa vào bát cháo giữ lại một hơi, nếu như không tỉnh lại, " ông dừng một lúc: "Sợ sẽ dữ nhiều lành ít."
Tống Vân Tang cúi đầu, nước mắt lại rơi xuống. Dư ngự y thở dài, xoay người rời đi. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới bước vào bên cạnh Tống Vân Tang, ôm nàng.
Câu "dữ nhiều lành ít" kia không chỉ làm cho Tống Vân Tang thấy nặng nề, mà làm cho Bùi Cô Cẩm cảm thấy phiền não bất an. Mấy ngày gần đây hắn thường xuyên nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến bộ dạng trầm lặng của Tống Vân Tang. Những ký ức trong quá khứ đè lên tim hắn, làm cho hắn không thể yên ổn. Nhưng hắn không thể loạn. Nếu như hắn loạn, Tống Vân Tang sẽ suy sụp.
Bùi Cô Cẩm lên tiếng như hứa hẹn: "Tang Tang, phụ thân nàng không sao đâu. Phụ thân nàng làm quan mấy năm nay, làm rất nhiều chuyện vì nước vì dân, tích góp được rất nhiều công đức. Nếu trời cao là có mắt, nhất định sẽ không mang ông đi như vậy."
Tống Vân Tang run rẩy ở trong lòng hắn, giống như người sắp chết đuối bắt được một khúc gỗ, hai tay nàng nắm chặt lấy cổ tay hắn: "Thật vậy chăng? A Cẩm, phụ thân thật sự sẽ không sao phải không?"
Trong lòng Bùi Cô Cẩm như có một cái động thật sâu, trong đó chỉ có sự u ám trống trải, nhưng hắn không thể cho Tống Vân Tang thấy, chỉ cho nàng thấy ánh sáng hy vọng: "Thật sự, nàng tin ta. Ta nghe nói người đang bên bờ vực sống chết, hồn phách ở ngay quanh thân, chỉ cần người thân thiết gọi họ sẽ có thể mang họ quay về." Hắn dùng lực cầm tay nàng: "Mấy ngày nay nàng cứ ở nơi này, không có việc thì gọi phụ thân một tiếng. Nàng là người thân thiết nhất với ông, ông ấy nghe được của giọng nói của nàng, sẽ tỉnh lại."
Trong mắt Tống Vân Tang bỗng nhiên có một tia hy vọng: "Là như thế sao? Được, hảo, vậy ta sẽ ở nơi này gọi phụ thân."
Nàng nắm lấy tay của Tống Hầu gia, bắt đầu gọi từng tiếng từng tiếng một. Bùi Cô Cẩm ngồi ở bên giường nhìn nàng một hồi, đứng dậy nói: "Ta phải vào cung. A Đông ở ngay bên ngoài, có việc gì nàng tìm nàng ta."
Tống Vân Tang đáp một tiếng. Bùi Cô Cẩm đi tới cạnh cửa, lại quay đầu nhìn nàng một lúc lâu: "Tang Tang, nếu gặp phải chuyện gì... nhất định phải nói cùng ta."
Bùi Cô Cẩm biết tâm trạng của mình có vấn đề, nhưng hắn thật sự không dám rời khỏi Tống Vân Tang. Hắn tiến cung một chuyến trở về, lại nhìn thấy một Tống Vân Tang yên tĩnh đờ đẫn kia. Hắn lo lắng có người sẽ thừa dịp hắn không ở đây, tỉ mỉ thiết kế một âm mưu, chia rẽ hắn cùng Tang Tang.
Nhưng hắn có rất nhiều chuyện phải làm. Lần đến Mẫn Chiết này, hắn chỉ tìm được chứng cứ năm đại gia tộc cấu kết muốn làm loạn, còn việc Nhị Hoàng tử Duẫn Tư Giác cấu kết với năm đại gia tộc cùng nhau thiết kế tạo nên nạn giặc Oa lại không bị lôi ra. Kiếp trước Bùi Cô Cẩm nguyện trung thành với Duẫn Tư Giác năm năm, biết rõ người này lợi hại như thế nào. Đối phó với người như vậy, phải một kích trí mạng, nếu không hậu họa khó lường. Bùi Cô Cẩm phải tiếp tục điều tra nạn giặc Oa để Duẫn Tư Giác không thể xoay người nữa.
Cần phải lôi Duẫn Tư Giác ra, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ. Duẫn Tư Giác trời sinh tính tình cẩn thận, cấu kết với năm đại gia tộc đều thông qua Mạnh Văn Hàn. Có thể nói, trên đời này người nắm giữ bí mật của gã ta chỉ có Mạnh Văn Hàn. Nhưng Duẫn Tư Giác không thể nào cho phép những uy hiếp này tồn tại. Mạnh Văn Hàn có thể nắm giữ bí mật của gã ta, nhất định gã ta phải bảo đảm Mạnh Văn Hàn vĩnh viễn cũng không nói ra bí mật của gã ta. Bởi vậy, gã ta làm một chuyện đó là khống chế tất cả con gái của Mạnh Văn Hàn.
Bảy người con gái trước đây vẫn luôn sống và học tập ở kinh thành nhưng sau khi Mạnh Văn Hàn bị nắm chóp những người này lập tức mất tích. Duẫn Tư Giác đã giấu những người này đi để bảo đảm Mạnh Văn Hàn sẽ không phản bội gã ta. Nhưng Bùi Cô Cẩm thân là tâm phúc trước kia của Duẫn Tư Giác tất nhiên biết được mấy chỗ có khả năng là nơi gã ta giấu người...
Bùi Cô Cẩm tiên tiến cung gặp mặt Hoàng Thượng, rồi sau đó triệu tập tất cả Giáo úy của Trấn Phủ ti, bắt đầu điều tra. Sau một hồi vật lộn khó nhằn, cũng may cuối cùng, Bùi Cô Cẩm đã cứu được bảy người con gái của Mạnh Văn Hàn ra.
Trời đã về khuya, Bùi Cô Cẩm đưa bảy người này vào Trấn Phủ ti để bảo vệ, sau đó mới đi tìm Tống Vân Tang. Tống Hầu gia vẫn không tỉnh, nhưng Tống Vân Tang chỉ hơi mỏi mệt, nhưng không hề đột nhiên thay đổi thái độ đối với hắn. Trong lòng Bùi Cô Cẩm thầm thở dài một hơi, ôm Tống Vân Tang: "Tang Tang, A Đông nói cả ngày nay nàng chưa nghỉ ngơi, đi nghỉ ngơi một lát có được không?"
Tống Vân Tang chậm rãi lắc đầu: "Không sao đâu, mới chỉ một ngày... ta muốn trông phụ thân."
Bùi Cô Cẩm không dám để cho nàng thức đêm, hắn sợ sức khỏe nàng yếu lại lo lắng tích tụ sẽ bệnh nặng mất. Hắn nhẹ giọng dỗ: "Nàng phải nghỉ ngơi, nếu không cơ thể sẽ chịu không nỗi. Nếu phụ thân nàng tỉnh lại, phát hiện nàng sinh bệnh, ông sẽ đau lòng đến mức nào." Hắn kéo Tống Vân Tang đi ra khỏi phòng: "Ta giúp nàng nhìn ông, nếu ông tỉnh, ta lập tức báo cho nàng có được không?"
Tống Vân Tang lo lắng cả ngày, thật sự chịu không nỗi. Nàng dừng bước ở cạnh cửa: "Vậy để cho A Đông trông chừng đi, A Cẩm cũng vất vả cả ngày rồi."
Trong lòng Bùi Cô Cẩm biết nếu để cho A Đông canh chừng nhất định Tống Vân Tang sẽ lo lắng, không chừng nửa đêm còn muốn chạy tới: "Để ta trông đi, sức khỏe của ta rất tốt, trông cả đêm cũng không sao. Nếu ta mệt mỏi, sẽ ngồi ngủ một hồi là được."
Lúc này Tống Vân Tang mới gật gật đầu: "Được rồi. Vậy nếu chàng mệt mỏi, thì ta sẽ đến thay."
Nàng đi đến căn phòng ở một bên nghỉ ngơi, A Đông ở trong sảnh trông nàng. Tống Vân Tang tắt nến, chuẩn bị trên giường. Nhưng không ngờ, bỗng nhiên trong bóng tối có một bàn tay lặng yên không một tiếng động bịt kín miệng của nàng!
Trong nháy mắt, máu toàn thân Tống Vân Tang như muốn chảy ngược! Nàng theo bản năng sẽ giãy dụa, người che miệng nàng lại nói nhỏ: "Ta biết người hạ độc giết phụ thân ngươi là ai."
Cả người Tống Vân Tang cứng đờ, ngừng giãy dụa. Người nọ cũng lớn mật, cứ như vậy buông lỏng Tống Vân Tang ra. Tim của Tống Vân Tang đập kịch liệt, xoay người, ngẩng đầu nhìn lại. Nhờ vào ánh trăng chiếu vào nàng nhìn rõ mặt của người nọ—— cư nhiên là Đinh Thắng!
Đinh Thắng cũng nhìn thấy nàng, nở nụ cười. Nhưng nụ cười này, lại không còn giống như nụ cười khờ khạo của hắn ta trước kia. Tống Vân Tang cúi đầu nói: "Là ngươi."
Người giết Lưu Bằng Hải, nội gián trộm sổ sách dĩ nhiên là Đinh Thắng! Tống Vân Tang lui ra phía sau từng bước: "Ngươi là người của Nhị Điện hạ."
Đinh Thắng lắc lắc đầu: "Ta không phải người Nhị Điện hạ, ta chỉ phải làm một chuyện cho gã ta, đổi lại sự tự do cho một người."
Tống Vân Tang nhíu nhíu mày: "Ngươi có người bị gã ta nắm trong tay."
Đinh Thắng nhất thời không trả lời. Trong bóng tối, hắn ta lẳng lặng nhìn chằm chằm Tống Vân Tang, cười một tiếng: "Tống tiểu thư, không phải ai cũng có thể tìm được một người vợ đơn thuần như ngươi. Cũng không phải tất cả tình yêu, đều vô cùng đơn giản tốt đẹp."
Tống Vân Tang giật mình, nhớ tới hắn ta đi xung quanh mua trang sức trân châu cho người yêu mình: "Người yêu ngươi..."
Đinh Thăng bình tĩnh nói: "Nàng ấy tiếp cận ta vì có mục đích riêng, lúc ta biết nàng ấy là người của Nhị Điện hạ thì tình đã sâu đậm. Lần đến Mẫn Chiết này, ta đáp ứng làm cơ sở ngầm của Nhị Điện hạ giúp gã ta làm việc, đổi lại sự tự do của nàng ấy." Hắn ta thở ra một hơi, vẻ mặt thoải mái: "Tuy rằng thật có lỗi với các ngươi, nhưng có thể cứu nàng ấy ra, ta không hối hận. Cám ơn vòng tay trân châu ngươi cho ta, nàng ấy rất thích."
Tống Vân Tang quan sát hắn ta: "Vậy vì sao tối nay ngươi lại đến gặp ta?"
"Ta muốn dẫn nàng ấy chạy thoát. Bùi Đại nhân quay về kinh, sẽ tra ra ta là nội gián nhanh thôi, hắn sẽ không bỏ qua cho ta." Đinh Thắng nhún nhún vai: "Hắn không phải người tốt, ta cũng không áy náy với hắn một chút nào, nhưng lại thiếu ngươi một ân nghĩa. Cho nên trước khi đi, ta đến nói cho ngươi biết một bí mật."
Tống Vân Tang chậm rãi nói: "Ngươi nói, ngươi biết ai hạ độc giết phụ thân ta?"
Đinh Thắng gật đầu: "Ta biết ta lời mà ta muốn nói, có lẽ ngươi sẽ không tin tưởng. Nhưng mà, người hạ lệnh hạ độc giết Tống Hầu gia thật ra chính là Bùi Cô Cẩm."
Trong lòng Tống Vân Tang vô cùng khiếp sợ, nàng lui về sau hai bước: "Ngươi đang nói cái gì? Không thể nào!"
Ngữ điệu của Đinh Thắng âm trầm: "Cho nên ta mới nói, không phải tất cả mọi người đều đơn thuần giống như ngươi, không phải tất cả tình yêu đều vô cùng đơn giản tốt đẹp."
Ánh trăng ảm đạm phủ lên trên người Đinh Thắng, làm cho bóng dáng của hắn ta càng thêm tịch mịch: "Ngươi thật sự hiểu Bùi Cô Cẩm sao? Hắn có thể từ một Giáo úy, từng bước một đi lên vị trí Chỉ huy sứ, lấy được sự tin tưởng của Hoàng Thượng, thật sự hắn là người đơn giản sao? Trong Chiêu ngục của Trấn Phủ ti dưới sự trông coi của lớp lớp Giáo úy, ai mới có bản lĩnh hạ độc giết một trọng phạm?"
Tống Vân Tang bị sự u ám trong những lời này bao phủ, cả người càng căng thẳng hơi. Nàng cố gắng chất vấn: "Chứng cứ đâu? Ngươi nói chàng hạ lệnh hạ độc giết phụ thân ta, chứng cứ ở đâu?"
Đinh Thắng nhìn nàng với ánh mắt thương hại: "Kỳ thật trước khi lên thuyền đi Chiết Giang, Bùi Cô Cẩm đã âm thầm cho ta truyền tin về kinh, để cho tâm phúc hỏi Tống Hầu gia, có bằng lòng gả con gái cho hắn hay không. Trước khi Tống Hầu gia chưa vào Chiêu ngục không thích hắn, Bùi Cô Cẩm lo lắng sau khi Tống Hầu gia khôi phục Hầu gia thân phận sẽ muốn thay đổi ý định. Trong thư của Bùi Đại nhân viết nếu Tống Hầu gia không đồng ý gả ngươi cho hắn, thì hạ độc giết ông ấy. Hắn làm như vậy để lấy được ngươi." Hắn ta lấy một tờ giấy Tuyên Thành từ trong lòng ra, đưa cho Tống Vân Tang: "Ta đã trộm thư từ chỗ lính gác kia, ngươi tự mình xem đi."
Tống Vân Tang nhìn chằm chằm lá thư trước mặt, tay của nàng bắt đầu run rẩy, không dám nhận lấy. Đinh Thắng thở dài, đặt lá thư lên bàn: "Ta để ở đây, xem hay không xem, tin hay không tin, tùy vào ngươi. Cáo từ."
Hắn ta đi tới bên cửa sổ, rồi lại dừng lại: "Ta nói cho Nhị Điện hạ việc này, gã ta muốn hợp tác với ngươi để đối phó Bùi Cô Cẩm. Người này gian trá thành tính, không thể hợp tác cùng, mấy ngày nay ngươi tự mình cẩn thận."
Hắn ta đẩy nhẹ cửa sổ, nhảy ra biến mất trong bóng đêm. Trong phòng chỉ còn một mình Tống Vân Tang. Một lát sau nàng mới tỉnh táo, đốt nến lên. Mở tờ giấy kia ra ra, nét chữ của Bùi Cô Cẩm lọt vào trong tầm mắt, trong góc của giấy viết thư còn có lạc khoản của hắn. Trong vài dòng chữ không quá dài kia, Tống Vân Tang rõ ràng thấy được một câu: "... Nếu ông ấy không đồng ý, mau chóng hạ độc."
Đoàn người không ngừng nghỉ một đường, rốt cuộc sáu ngày sau đã về tới kinh thành. Tống Vân Tang thấy được dáng vẻ tiều tụy hôn mê bất tỉnh của Tống Hầu gia ở trong viện của Trấn Phủ ti. Nhớ lại ba tháng lúc chia tay, Tống Hầu gia vẫn ung dung cam đoan với nàng, ông hứa sẽ khỏe mạnh chờ bọn họ về cứu ông. Nhưng lúc Bùi Cô Cẩm tìm được chứng cớ, trả lại sự trong sạch cho ông, thì tính mạng của ông lại bị đe dọa.
Trong lòng Tống Vân Tang chua xót, ngồi ở bên giường khóc lớn. Phía sau vang lên tiếng bước chân. Hai mắt Tống Vân Tang đẫm lệ nhìn lại, thấy Dư ngự y đang đi tới.
Ông lão đi tới bên cạnh nàng: "Phụ thân ngươi bị hạ độc, may mà lính gác phát hiện đúng không màn đến luật lệ đưa ra khỏi Chiêu ngục đến tìm ta. Nhưng mà độc này có độc tính mãnh liệt, tuy rằng ta giải được độc rồi, nhưng cơ thể của lão Tống đã bị ảnh hưởng, bởi vậy mới hôn mê bất tỉnh."
Tống Vân Tang đứng dậy thi lễ: "Đa tạ Dư ngự y ra tay cứu giúp."
Dư ngự y khoát tay: "Đừng khách sáo. Ta bạn cũ với phụ thân ngươi, cho dù không có lính gác kia đến nhờ, ta cũng sẽ gắng hết sức."
Tống Vân Tang lau nước mắt: "Vậy khi nào phụ thân ta mới có thể tỉnh lại?"
Dư ngự y trầm ngâm nói: "Điều này khó mà nói. Nhưng lão Tống đã hôn mê sáu ngày, vẫn dựa vào bát cháo giữ lại một hơi, nếu như không tỉnh lại, " ông dừng một lúc: "Sợ sẽ dữ nhiều lành ít."
Tống Vân Tang cúi đầu, nước mắt lại rơi xuống. Dư ngự y thở dài, xoay người rời đi. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới bước vào bên cạnh Tống Vân Tang, ôm nàng.
Câu "dữ nhiều lành ít" kia không chỉ làm cho Tống Vân Tang thấy nặng nề, mà làm cho Bùi Cô Cẩm cảm thấy phiền não bất an. Mấy ngày gần đây hắn thường xuyên nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến bộ dạng trầm lặng của Tống Vân Tang. Những ký ức trong quá khứ đè lên tim hắn, làm cho hắn không thể yên ổn. Nhưng hắn không thể loạn. Nếu như hắn loạn, Tống Vân Tang sẽ suy sụp.
Bùi Cô Cẩm lên tiếng như hứa hẹn: "Tang Tang, phụ thân nàng không sao đâu. Phụ thân nàng làm quan mấy năm nay, làm rất nhiều chuyện vì nước vì dân, tích góp được rất nhiều công đức. Nếu trời cao là có mắt, nhất định sẽ không mang ông đi như vậy."
Tống Vân Tang run rẩy ở trong lòng hắn, giống như người sắp chết đuối bắt được một khúc gỗ, hai tay nàng nắm chặt lấy cổ tay hắn: "Thật vậy chăng? A Cẩm, phụ thân thật sự sẽ không sao phải không?"
Trong lòng Bùi Cô Cẩm như có một cái động thật sâu, trong đó chỉ có sự u ám trống trải, nhưng hắn không thể cho Tống Vân Tang thấy, chỉ cho nàng thấy ánh sáng hy vọng: "Thật sự, nàng tin ta. Ta nghe nói người đang bên bờ vực sống chết, hồn phách ở ngay quanh thân, chỉ cần người thân thiết gọi họ sẽ có thể mang họ quay về." Hắn dùng lực cầm tay nàng: "Mấy ngày nay nàng cứ ở nơi này, không có việc thì gọi phụ thân một tiếng. Nàng là người thân thiết nhất với ông, ông ấy nghe được của giọng nói của nàng, sẽ tỉnh lại."
Trong mắt Tống Vân Tang bỗng nhiên có một tia hy vọng: "Là như thế sao? Được, hảo, vậy ta sẽ ở nơi này gọi phụ thân."
Nàng nắm lấy tay của Tống Hầu gia, bắt đầu gọi từng tiếng từng tiếng một. Bùi Cô Cẩm ngồi ở bên giường nhìn nàng một hồi, đứng dậy nói: "Ta phải vào cung. A Đông ở ngay bên ngoài, có việc gì nàng tìm nàng ta."
Tống Vân Tang đáp một tiếng. Bùi Cô Cẩm đi tới cạnh cửa, lại quay đầu nhìn nàng một lúc lâu: "Tang Tang, nếu gặp phải chuyện gì... nhất định phải nói cùng ta."
Bùi Cô Cẩm biết tâm trạng của mình có vấn đề, nhưng hắn thật sự không dám rời khỏi Tống Vân Tang. Hắn tiến cung một chuyến trở về, lại nhìn thấy một Tống Vân Tang yên tĩnh đờ đẫn kia. Hắn lo lắng có người sẽ thừa dịp hắn không ở đây, tỉ mỉ thiết kế một âm mưu, chia rẽ hắn cùng Tang Tang.
Nhưng hắn có rất nhiều chuyện phải làm. Lần đến Mẫn Chiết này, hắn chỉ tìm được chứng cứ năm đại gia tộc cấu kết muốn làm loạn, còn việc Nhị Hoàng tử Duẫn Tư Giác cấu kết với năm đại gia tộc cùng nhau thiết kế tạo nên nạn giặc Oa lại không bị lôi ra. Kiếp trước Bùi Cô Cẩm nguyện trung thành với Duẫn Tư Giác năm năm, biết rõ người này lợi hại như thế nào. Đối phó với người như vậy, phải một kích trí mạng, nếu không hậu họa khó lường. Bùi Cô Cẩm phải tiếp tục điều tra nạn giặc Oa để Duẫn Tư Giác không thể xoay người nữa.
Cần phải lôi Duẫn Tư Giác ra, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ. Duẫn Tư Giác trời sinh tính tình cẩn thận, cấu kết với năm đại gia tộc đều thông qua Mạnh Văn Hàn. Có thể nói, trên đời này người nắm giữ bí mật của gã ta chỉ có Mạnh Văn Hàn. Nhưng Duẫn Tư Giác không thể nào cho phép những uy hiếp này tồn tại. Mạnh Văn Hàn có thể nắm giữ bí mật của gã ta, nhất định gã ta phải bảo đảm Mạnh Văn Hàn vĩnh viễn cũng không nói ra bí mật của gã ta. Bởi vậy, gã ta làm một chuyện đó là khống chế tất cả con gái của Mạnh Văn Hàn.
Bảy người con gái trước đây vẫn luôn sống và học tập ở kinh thành nhưng sau khi Mạnh Văn Hàn bị nắm chóp những người này lập tức mất tích. Duẫn Tư Giác đã giấu những người này đi để bảo đảm Mạnh Văn Hàn sẽ không phản bội gã ta. Nhưng Bùi Cô Cẩm thân là tâm phúc trước kia của Duẫn Tư Giác tất nhiên biết được mấy chỗ có khả năng là nơi gã ta giấu người...
Bùi Cô Cẩm tiên tiến cung gặp mặt Hoàng Thượng, rồi sau đó triệu tập tất cả Giáo úy của Trấn Phủ ti, bắt đầu điều tra. Sau một hồi vật lộn khó nhằn, cũng may cuối cùng, Bùi Cô Cẩm đã cứu được bảy người con gái của Mạnh Văn Hàn ra.
Trời đã về khuya, Bùi Cô Cẩm đưa bảy người này vào Trấn Phủ ti để bảo vệ, sau đó mới đi tìm Tống Vân Tang. Tống Hầu gia vẫn không tỉnh, nhưng Tống Vân Tang chỉ hơi mỏi mệt, nhưng không hề đột nhiên thay đổi thái độ đối với hắn. Trong lòng Bùi Cô Cẩm thầm thở dài một hơi, ôm Tống Vân Tang: "Tang Tang, A Đông nói cả ngày nay nàng chưa nghỉ ngơi, đi nghỉ ngơi một lát có được không?"
Tống Vân Tang chậm rãi lắc đầu: "Không sao đâu, mới chỉ một ngày... ta muốn trông phụ thân."
Bùi Cô Cẩm không dám để cho nàng thức đêm, hắn sợ sức khỏe nàng yếu lại lo lắng tích tụ sẽ bệnh nặng mất. Hắn nhẹ giọng dỗ: "Nàng phải nghỉ ngơi, nếu không cơ thể sẽ chịu không nỗi. Nếu phụ thân nàng tỉnh lại, phát hiện nàng sinh bệnh, ông sẽ đau lòng đến mức nào." Hắn kéo Tống Vân Tang đi ra khỏi phòng: "Ta giúp nàng nhìn ông, nếu ông tỉnh, ta lập tức báo cho nàng có được không?"
Tống Vân Tang lo lắng cả ngày, thật sự chịu không nỗi. Nàng dừng bước ở cạnh cửa: "Vậy để cho A Đông trông chừng đi, A Cẩm cũng vất vả cả ngày rồi."
Trong lòng Bùi Cô Cẩm biết nếu để cho A Đông canh chừng nhất định Tống Vân Tang sẽ lo lắng, không chừng nửa đêm còn muốn chạy tới: "Để ta trông đi, sức khỏe của ta rất tốt, trông cả đêm cũng không sao. Nếu ta mệt mỏi, sẽ ngồi ngủ một hồi là được."
Lúc này Tống Vân Tang mới gật gật đầu: "Được rồi. Vậy nếu chàng mệt mỏi, thì ta sẽ đến thay."
Nàng đi đến căn phòng ở một bên nghỉ ngơi, A Đông ở trong sảnh trông nàng. Tống Vân Tang tắt nến, chuẩn bị trên giường. Nhưng không ngờ, bỗng nhiên trong bóng tối có một bàn tay lặng yên không một tiếng động bịt kín miệng của nàng!
Trong nháy mắt, máu toàn thân Tống Vân Tang như muốn chảy ngược! Nàng theo bản năng sẽ giãy dụa, người che miệng nàng lại nói nhỏ: "Ta biết người hạ độc giết phụ thân ngươi là ai."
Cả người Tống Vân Tang cứng đờ, ngừng giãy dụa. Người nọ cũng lớn mật, cứ như vậy buông lỏng Tống Vân Tang ra. Tim của Tống Vân Tang đập kịch liệt, xoay người, ngẩng đầu nhìn lại. Nhờ vào ánh trăng chiếu vào nàng nhìn rõ mặt của người nọ—— cư nhiên là Đinh Thắng!
Đinh Thắng cũng nhìn thấy nàng, nở nụ cười. Nhưng nụ cười này, lại không còn giống như nụ cười khờ khạo của hắn ta trước kia. Tống Vân Tang cúi đầu nói: "Là ngươi."
Người giết Lưu Bằng Hải, nội gián trộm sổ sách dĩ nhiên là Đinh Thắng! Tống Vân Tang lui ra phía sau từng bước: "Ngươi là người của Nhị Điện hạ."
Đinh Thắng lắc lắc đầu: "Ta không phải người Nhị Điện hạ, ta chỉ phải làm một chuyện cho gã ta, đổi lại sự tự do cho một người."
Tống Vân Tang nhíu nhíu mày: "Ngươi có người bị gã ta nắm trong tay."
Đinh Thắng nhất thời không trả lời. Trong bóng tối, hắn ta lẳng lặng nhìn chằm chằm Tống Vân Tang, cười một tiếng: "Tống tiểu thư, không phải ai cũng có thể tìm được một người vợ đơn thuần như ngươi. Cũng không phải tất cả tình yêu, đều vô cùng đơn giản tốt đẹp."
Tống Vân Tang giật mình, nhớ tới hắn ta đi xung quanh mua trang sức trân châu cho người yêu mình: "Người yêu ngươi..."
Đinh Thăng bình tĩnh nói: "Nàng ấy tiếp cận ta vì có mục đích riêng, lúc ta biết nàng ấy là người của Nhị Điện hạ thì tình đã sâu đậm. Lần đến Mẫn Chiết này, ta đáp ứng làm cơ sở ngầm của Nhị Điện hạ giúp gã ta làm việc, đổi lại sự tự do của nàng ấy." Hắn ta thở ra một hơi, vẻ mặt thoải mái: "Tuy rằng thật có lỗi với các ngươi, nhưng có thể cứu nàng ấy ra, ta không hối hận. Cám ơn vòng tay trân châu ngươi cho ta, nàng ấy rất thích."
Tống Vân Tang quan sát hắn ta: "Vậy vì sao tối nay ngươi lại đến gặp ta?"
"Ta muốn dẫn nàng ấy chạy thoát. Bùi Đại nhân quay về kinh, sẽ tra ra ta là nội gián nhanh thôi, hắn sẽ không bỏ qua cho ta." Đinh Thắng nhún nhún vai: "Hắn không phải người tốt, ta cũng không áy náy với hắn một chút nào, nhưng lại thiếu ngươi một ân nghĩa. Cho nên trước khi đi, ta đến nói cho ngươi biết một bí mật."
Tống Vân Tang chậm rãi nói: "Ngươi nói, ngươi biết ai hạ độc giết phụ thân ta?"
Đinh Thắng gật đầu: "Ta biết ta lời mà ta muốn nói, có lẽ ngươi sẽ không tin tưởng. Nhưng mà, người hạ lệnh hạ độc giết Tống Hầu gia thật ra chính là Bùi Cô Cẩm."
Trong lòng Tống Vân Tang vô cùng khiếp sợ, nàng lui về sau hai bước: "Ngươi đang nói cái gì? Không thể nào!"
Ngữ điệu của Đinh Thắng âm trầm: "Cho nên ta mới nói, không phải tất cả mọi người đều đơn thuần giống như ngươi, không phải tất cả tình yêu đều vô cùng đơn giản tốt đẹp."
Ánh trăng ảm đạm phủ lên trên người Đinh Thắng, làm cho bóng dáng của hắn ta càng thêm tịch mịch: "Ngươi thật sự hiểu Bùi Cô Cẩm sao? Hắn có thể từ một Giáo úy, từng bước một đi lên vị trí Chỉ huy sứ, lấy được sự tin tưởng của Hoàng Thượng, thật sự hắn là người đơn giản sao? Trong Chiêu ngục của Trấn Phủ ti dưới sự trông coi của lớp lớp Giáo úy, ai mới có bản lĩnh hạ độc giết một trọng phạm?"
Tống Vân Tang bị sự u ám trong những lời này bao phủ, cả người càng căng thẳng hơi. Nàng cố gắng chất vấn: "Chứng cứ đâu? Ngươi nói chàng hạ lệnh hạ độc giết phụ thân ta, chứng cứ ở đâu?"
Đinh Thắng nhìn nàng với ánh mắt thương hại: "Kỳ thật trước khi lên thuyền đi Chiết Giang, Bùi Cô Cẩm đã âm thầm cho ta truyền tin về kinh, để cho tâm phúc hỏi Tống Hầu gia, có bằng lòng gả con gái cho hắn hay không. Trước khi Tống Hầu gia chưa vào Chiêu ngục không thích hắn, Bùi Cô Cẩm lo lắng sau khi Tống Hầu gia khôi phục Hầu gia thân phận sẽ muốn thay đổi ý định. Trong thư của Bùi Đại nhân viết nếu Tống Hầu gia không đồng ý gả ngươi cho hắn, thì hạ độc giết ông ấy. Hắn làm như vậy để lấy được ngươi." Hắn ta lấy một tờ giấy Tuyên Thành từ trong lòng ra, đưa cho Tống Vân Tang: "Ta đã trộm thư từ chỗ lính gác kia, ngươi tự mình xem đi."
Tống Vân Tang nhìn chằm chằm lá thư trước mặt, tay của nàng bắt đầu run rẩy, không dám nhận lấy. Đinh Thắng thở dài, đặt lá thư lên bàn: "Ta để ở đây, xem hay không xem, tin hay không tin, tùy vào ngươi. Cáo từ."
Hắn ta đi tới bên cửa sổ, rồi lại dừng lại: "Ta nói cho Nhị Điện hạ việc này, gã ta muốn hợp tác với ngươi để đối phó Bùi Cô Cẩm. Người này gian trá thành tính, không thể hợp tác cùng, mấy ngày nay ngươi tự mình cẩn thận."
Hắn ta đẩy nhẹ cửa sổ, nhảy ra biến mất trong bóng đêm. Trong phòng chỉ còn một mình Tống Vân Tang. Một lát sau nàng mới tỉnh táo, đốt nến lên. Mở tờ giấy kia ra ra, nét chữ của Bùi Cô Cẩm lọt vào trong tầm mắt, trong góc của giấy viết thư còn có lạc khoản của hắn. Trong vài dòng chữ không quá dài kia, Tống Vân Tang rõ ràng thấy được một câu: "... Nếu ông ấy không đồng ý, mau chóng hạ độc."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook