Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều
-
Chương 33
Có lẽ bởi vì bị thương nên suy yếu, Bùi Cô Cẩm hề bày ra vẻ mặt mỉa mai như trước kia, cũng không hề trào phúng, chế giễu nàng vài câu. Hắn chỉ nặng nề nhìn lại Tống Vân Tang: "... Không thích."
Tống Vân Tang chậm rãi trừng mắt nhìn lại, lông mi thật dài cong cong, giống như con bướm đang vỗ cánh: "Ngài không cần phải gạt ta. Nếu ngài không thích ta, vì sao còn muốn liều chết cứu ta?"
Hiện tại nàng tựa như một miếng bánh mềm mềm, tỏa ra mùi hương ngọt lịm nhu thuận mê người. Bùi Cô Cẩm khắc chế ánh mắt của chính mình: "Bởi vì ta biết mình sẽ không chết."
Giọng nói của Tống Vân Tang cũng rất nhẹ nhàng: "Ngài gạt ta. Đại phu nói, nếu không phải ngài rạch mũi tên kia xuống kịp lúc, hiện giờ ngài đã chết rồi."
Hầu kết của Bùi Cô Cẩm lăn một vòng một cái: "... Bị bắn trúng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."
Tống Vân Tang có chút không vui: "Vậy nhóm người Đông Di nương, ngài muốn giải thích như thế nào?"
Bùi Cô Cẩm nhìn qua chỗ khác: "Giải thích như thế nào là sao? Ta cho các nàng tập võ, một công đôi việc mà thôi."
"Vậy Đỗ Như Yên thì sao? Trong phủ nhiều người như vậy, vì sao nàng ta lại cố tình khống chế ta?"
"Đương nhiên là bởi vì ngươi xui xẻo."
"Nàng ta nói ngài chỉ mất thời gian một ngày, đã tra ra toàn bộ lai tịch của nàng. Nàng ta chỉ vừa mới vào phủ đúng không, ngài lại nói nàng là sủng thiếp của ngài."
"Nàng ta vừa mới vào phủ, ta ham mới mẻ mới sủng nàng ta, không phải rất bình thường sao."
"Ngài còn không nhớ được nàng ta tên gì."
"Ta nhớ rõ nàng ta như thế nào là được."
"Hôm nay lúc hồi phủ, nam nhân kia bẩm báo với ngài cái gì? Có phải ngài lệnh cho hắn ta đi điều tra lai lịch của Đỗ Như Yên cùng bốn ‘Di nương’ còn lại hay không?"
"Đúng thì như thế nào? Các nàng vào phủ cùng một lúc, đương nhiên phải cho người điều tra rõ cùng một lúc."
Tống Vân Tang rất không vui: "Vậy Nguyệt Nguyệt thì sao? Các nàng đều là nữ tử thanh lâu, là bởi vì ngài cho ta vào phủ cho nên ngài mới vội vàng tìm các nàng tới phải không?" Nàng dùng ánh mắt nén giận nhìn Bùi Cô Cẩm, nhưng nổi giận kia cũng rất nhợt nhạt mềm mại: "Ngài nói ngài có ba mươi cái nữ nhân, ngài gạt ta, hậu viện của ngài căn bản không có một người nào khác. Ngay cả Bùi Lão phu nhân, cũng là hạ nhân trong phủ của ngài có đúng không?"
Bùi Cô Cẩm kiên trì không thừa nhận: "Nói vớ nói vẩn." Hắn cười giễu cợt một tiếng: "Ta không biết tại sao ngươi lại nghĩ như vậy, vì sao ta phải giải thích với ngươi mấy thứ lộn xộn này?"
Tống Vân Tang không lên tiếng. Nàng nhìn hắn, vẻ mặt không hề phẫn nộ, thậm chí cũng không có đau thương. Bùi Cô Cẩm lại bị nàng nhìn đến có chút chống đỡ không nỗi. Hắn muốn đuổi nàng rời đi nhanh một chút, không ngờ Tống Vân Tang cụp mắt, than khẽ: "Được rồi, ta đã biết. Thì ra do ta nghĩ nhiều."
Nàng đứng lên, khom người thi lễ với Bùi Cô Cẩm: "Bùi Đại nhân, đa tạ mấy ngày này ngài đã chăm sóc ta. Nhưng mà, ta phải đi."
Bùi Cô Cẩm chợt thấy không ổn: "... Ngươi đi đâu?"
Tống Vân Tang thấp giọng nói: "Hiên tại ngài bị trọng thương, ốc còn không mang nổi mình ốc, nhất định là không có cách nào giúp ta nghĩ cách cứu phụ thân. Ta phải đi tìm người khác hỗ trợ." Nàng miễn cưỡng cười cười: "Trước đây Nhị Hoàng tử cũng có đi tìm ta, nói với ta chỉ cần cùng hắn ta, hắn ta có thể hỗ trợ cứu phụ thân ta. Ta định hôm nay sẽ đi tìm hắn."
Vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm thay đổi, không hề nghĩ ngợi đã lên tiếng: "Không được đi!"
Tống Vân Tang cười ôn hòa: "Ngài không cần lo lắng cho ta. Tuy rằng tính tình của Nhị hoàng hơi kỳ lạ một chút, nhưng gã ta cũng thích ta. Ta hầu hạ hắn thật tốt, hẳn sẽ không phải chịu khổ." Nàng dừng một chút, lại lắc đầu: "Không, cho dù chịu khổ cũng không là gì cả, chỉ cần có thể cứu phụ thân ra, chịu khổ mấy ta cũng nguyện ý."
Sắc mặt Bùi Cô Cẩm khó coi, nhưng vắt hết óc, cũng chỉ nói ra một câu: "Ta sẽ hồi phục rất nhanh, không cho ngươi đi tìm Nhị Hoàng tử."
Tống Vân Tang lại chỉ nhẹ giọng nói: "Bùi Đại nhân, nghỉ ngơi thật tốt."
Nàng nhặt áo choàng trên mặt đất lên, đi ra khỏi phòng ngủ, còn không quên giúp Bùi Cô Cẩm đóng cửa lại. Bùi Cô Cẩm trơ mắt nhìn nàng đi, thật sự là nghẹn đến nội thương. Hắn không thể nào để cho Tống Vân Tang thật sự đi tìm Nhị Hoàng tử được. Bùi Cô Cẩm ở trên giường trừng mắt nửa ngày, thật sự không thể, căm tức kêu: "Ngụy Hưng!"
Không có ai trả lời. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới nhớ tới, trước đó Ngụy Hưng cố ý bảo hạ nhân trong phòng này ra ngoài vì để cho Tống Vân Tang tiến vào nói chuyện cùng hắn. Trong lòng hắn thầm mắng Ngụy Hưng nhiều chuyện, nhưng cũng chỉ có thể khó khăn nhúc nhích cơ thể, vất vả mặc cho chính mình một bộ quần áo. Trong lúc cử động đụng đến miệng vết thương, Bùi Cô Cẩm đau đến nhe răng trợn mắt. Thật không dễ dàng gì mặc quần áo xong, Bùi Cô Cẩm đến mở cửa phòng ngủ ra... Thế nhưng mở không ra!
Bùi Cô Cẩm dùng sức lại kéo kéo, cửa phòng không chút động đậy. Tống Vân Tang cài chốt ngoài cửa rồi!
Bùi Cô Cẩm chỉ hận không thể bắt Tống Vân Tang trở về đánh một trận! Nhưng muốn bắt người trở về, trước tiên hắn phải ra khỏi gian phòng này đã. Lúc Lão đại phu trị thương cho hắn có dùng thuốc tê, hiện tại Bùi Cô Cẩm căn bản không có chút sức lực nào. Hắn đành phải gõ cửa hô to, nhưng phòng ngủ của hắn cách âm rất tốt, người bên ngoài căn bản không thể nghe thấy.
Bùi Cô Cẩm nghẹn một bụng lửa giận, trong lòng lại càng lo lắng hơn. Hắn thực sự sợ Tống Vân Tang vội vàng đi tìm Nhị Hoàng tử. Nếu nàng gặp được Nhị Hoàng tử còn tốt, hắn có thể ra mặt can thiệp, còn có thể cố sức cứu nàng trở về. Hắn chỉ sở Nhị Hoàng tử phái thích khách mai phục ở ngoài phủ đối phó với nàng, nàng còn chưa kịp nhìn thấy Nhị Hoàng tử, đã chết ở trên đường.
Bùi Cô Cẩm càng nghĩ càng nôn nóng, đi bước đến bên cửa sổ, dùng bả vai đập vào cửa sổ, gian nan xoay người nhảy ra ngoài!
Bởi vì cơ thể suy yếu, hắn chưa thể vững vàng tiếp đất, chân đứng không vững ngã lăn trên đất một vòng. Lần này đè trúng miệng vết thương, máu tươi lập tức thấm ướt băng vải. Bùi Cô Cẩm đau đến sắc mặt trắng bệch, trước mắt tối sầm thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng hắn cắn răng chịu đựng.
Hắn không thể ngất, nếu như hắn hôn mê, Tống Vân Tang thực sự sẽ xong đời mất. Nằm như vậy nửa ngày, hắn mới miễn cưỡng đứng lên, chống đỡ cơ thể đi về phía tiểu viện của Tống Vân Tang. May mà đi một đoạn đường ngắn, hắn liền đụng phải hạ nhân. Có người đỡ lấy hắn, ít ra Bùi Cô Cẩm không ngất ở trên đường. Khó khăn lắm mới đến viện của Tống Vân Tang, Bùi Cô Cẩm đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Hắn đỡ lấy cửa viện đứng thẳng, suy yếu dặn dò: "Đi tìm người đến vây quanh viện, không cho bất kỳ kẻ nào rời đi."
Hạ nhân nhận lệnh rời đi, lúc này Bùi Cô Cẩm mới đi vào trong viện. Thu Miên đang ở trong viện, nhìn thấy hắn xuất hiện, vội vàng chào: "Bùi Đại nhân. Ngài..."
Nàng ta giật mình nhìn cánh tay trái của hắn. Bùi Cô Cẩm cúi đầu nhìn lại, liền thấy máu đã thấm ra bộ quần áo màu trắng ngà. Phản ứng đầu tiên của Bùi Cô Cẩm là phải che lại, đừng để Tống Vân Tang nhìn thấy, rồi lại không có thời gian che giấu. Sự thật là không thể, hắn hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi đâu?"
Thu Miên rất bất ngờ: "Tiểu thư nhà ta... không phải nàng đến canh chừng Đại nhân sao?"
Bùi Cô Cẩm đang định bước vào trong phòng, chợt dùng lại: "Nàng không có trở về?"
Thu Miên lắc đầu: "Không có, nô tỳ vẫn luôn ở nơi này, không thấy Tiểu thư trở về."
Trong lòng Bùi Cô Cẩm lộp bộp một tiếng. Vậy mà Tống Vân Tang cũng không trở về thu dọn đồ đạc... Chẳng lẽ nàng không quan tâm đến điều gì nữa, ôm suy nghĩ một đi không trở lại, lẻ loi một mình đi tìm Nhị Hoàng tử?
Thật sự nguy rồi! Thời gian hắn đi đến đây đã đủ cho Tống Vân Tang rời khỏi Bùi phủ!
Trước mắt Bùi Cô Cẩm tối sầm, cả người hắn thoáng lung lay. Thu Miên kinh hãi, muốn đi đến đỡ, nhưng Bùi Cô Cẩm đã đứng vững vàng lại. May mà hạ nhân đã chạy đến, Bùi Cô Cẩm bước nhanh ra khỏi viện như người thường, bỗng nhiên liền bước đi như bay: "Mau! Đi xem Tống Tiểu thư có ra phủ hay không! Nếu đã muốn ra phủ, báo cho mọi người đi tìm, nhất định phải mang nàng trở về!"
Đương nhiên không phải Bùi Cô Cẩm nháy mắt khỏi hẳn. Trên thực tế, hắn cảm thấy ngực khó chịu đến mức trước mắt biến đều thành màu đen, nhưng mà hắn không dám lãng phí thời gian. Suy nghĩ chạy loạn trong đầu hắn: chỉ hy vọng Nhị Hoàng tử có điều cố kỵ, không phái người mai phục ở ngoài phủ để ám sát Tống Vân Tang. Nhưng hắn đã tính đến trường hợp xấu nhất rồi, lúc tìm được Tống Vân Tang nàng đã gặp phải người của Nhị Hoàng tử. Nếu thật sự gặp phải tình huống này, hắn phải đến can thiệp mới có tác dụng, hiện tại hắn phải đi đổi bộ quần áo khác...
Nhóm hạ nhân nhìn thấy bước đi của Bùi Đại nhân như gió lướt qua trước mặt bọn họ, nhất thời đều hoài nghi hắn không hề bị thương. Nhưng sắc mặt của Bùi Đại nhân tái nhợt, lại rất giống bộ dạng bị thương nghiêm trọng. Rốt cuộc cũng có người phản ứng lại: "Bùi Đại nhân, Tống tiểu thư... ở ngay trong viện của ngài mà."
Bước chân của Bùi Cô Cẩm dừng lại, chậm rãi quay đầu: "Ngươi nói cái gì?"
Lại nói, sau khi Tống Vân Tang đi ra khỏi phòng ngủ của Bùi Cô Cẩm, cảm thấy nàng suy đoán hồi lâu, cuối cùng cũng biết được chân tướng. Bùi Cô Cẩm nói cái gì mà có ba mươi nữ nhân, còn nói không thích nàng, kỳ thật đều đang lừa nàng. Lúc trước nàng cho rằng hắn sợ bị phụ thân liên lụy, mới xa cách nàng ngàn dặm như vậy, nhưng mà không phải như thế. Bùi Cô Cẩm vẫn để nàng ở trong lòng, thậm chí còn vô cùng quan tâm đến nàng. Cho nên chỉ cần nàng khóc, đã có thể có được thứ nàng mong muốn; cho nên sau khi gặp phải thích khách, hắn đã lập tức đón nàng về phủ; cho nên nhìn thấy nàng gặp nguy hiểm, hắn nguyện ý đánh cược cả tính mạng để cứu nàng.
Hắn không cố ý rời xa nàng, chỉ là bởi vì sau khi bị thương không thể làm chuyện kia, cảm thấy tự ti. Hắn luôn mồm nói sẽ không dây dưa với nàng, có lẽ vì hắn sợ hủy cả đời nàng, liên lụy đến nàng...
Trong lòng Tống Vân Tang thầm than. Hắn khẩu thị tâm phi đuổi nàng rời đi, kỳ thật vẫn đang âm thầm chăm sóc nàng, còn không muốn để cho nàng phát hiện. Vì đoạn tuyệt quan hệ với nàng, hắn không tiếc tự biên tự diễn một trò khôi hài, chắp vá lung tung tìm ba mươi nữ nhân lấp vào hậu viện của mình, thậm chí còn nhận hạ nhân làm "mẫu thân".
Người này... sao có thể ngốc như vậy chứ? Tuy rằng lời thổ lộ mấy ngày của nàng thổ lộ đều là lừa hắn, nhưng có một câu nàng thật tình nghĩ như vậy. Hai người tình đầu ý hợp gắn bó với nhau, quan trọng hơn so với bất cứ điều gì. Chuyện giường chiếu hay có con nối dõi, nàng thật sự có thể không quan tâm đến. Chẳng lẽ hắn kiêu ngạo như vậy, kiêu ngạo đến mức phải giấu diếm vết thương của hắn cũng không muốn hỏi nàng một câu nàng nghĩ như thế nào?
Mà mới vừa rồi, nàng ép hỏi như vậy, hắn lại còn không chịu nói thật. Tống Vân Tang nhớ tới chuyện người này vì che dấu chân tướng làm cho nàng các loại kinh hách, nhịn không được giận dỗi, âm thầm quyết định cũng gây sức ép cho hắn.
Không phải hắn không cần nàng sao? Được thôi, vậy nàng giả vờ muốn đi tìm Nhị Hoàng tử, xem hắn có nóng nảy hay không. Vốn dĩ Tống Vân Tang đã đi đến cửa lớn rồi, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Bùi Cô Cẩm từng nhốt nàng cùng một gian phòng với thi thể, nàng thay đổi suy nghĩ, đi vòng trở lại, nhẹ nhàng cài then cửa lên.
Sau khi đi ra Tống Vân Tang còn cho Ngụy Hưng và Đông Di nương, Bùi Đại nhân đang ngủ, để cho bọn họ đừng đi vào đã rầy. Hai người tin là thật, quả thực dặn dò hạ nhân lui xuống. Tống Vân Tang ngồi với Ngụy Hưng trong viện, nàng hỏi: "Ngụy Đại nhân, chuyện của Đỗ Như Yên có manh mối không?"
Ngụy Hưng đáp: "Đã sắp xếp người đi tra xét, hẳn là rất nhanh sẽ thu được tin tức."
Tống Vân Tang gật gật đầu, trầm mặc một lát, bỗng nhiên lại hỏi: "Bùi Đại nhân vẫn luôn không ngủ đúng không?"
Ngụy Hưng không phủ nhận: "Hắn bị thương đến mức đó, sợ mấy ngày này nữa cũng không thể ngủ yên." Lại nói: "Ta cho ngươi đi vào là bởi vì ta biết Bùi Đại nhân để ý ngươi. Ngươi chờ ở bên ngoài, hắn càng không thể an tâm nghỉ ngơi."
Tống Vân Tang kinh ngạc nhìn hắn ta, không ngờ hắn ta sẽ nói những lời này. Nhưng lời này lại càng xác minh suy đoán của nàng là thật. Ngụy Hưng dặn dò: "Trong lòng ngươi biết là tốt rồi, sau này có cơ hội sẽ hiểu rõ ràng rốt cuộc vì sao hắn không được tự nhiên, ta cũng không muốn chen vào chuyện này."
Tống Vân Tang gật đầu xác nhận, trong lòng lại nghĩ, thật ra nàng đã biết được nguyên nhân rồi. Chỉ cảm thán Bùi Cô Cẩm là tên sĩ diện hảo, đột nhiên nghe thấy tiếng người. Hai người theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy một đám hạ nhân đỡ Bùi Cô Cẩm đi đến đây.
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm cực kỳ khó coi, cũng không biết bị thương ở chỗ nào rồi sao lại tức thành như vậy. Hắn nhìn chằm chằm Tống Vân Tang, giống như hận không thể nhào đến xé nàng ra.
Tống Vân Tang cũng hơi giật mình, lập tức lại phản ứng lại. Nàng thấy tay áo trái của Bùi Cô Cẩm đều bị thấm máu ướt đẫm, chột dạ cúi thấp đầu xuống, không dám nói lời nào.
Ngụy Hưng nhíu mày bước lên: "Bùi Đại nhân, sao ngươi lại ở trong này?" Hắn ta nhìn nhìn cửa phòng, lại nhìn Tống Vân Tang đang cúi đầu, dặn dò hạ nhân: "Mau gọi đại phu đến."
Hắn ta đỡ Bùi Cô Cẩm vào phòng nằm xuống, lão đại phu lại đến băng bó một lần nữa cho Bùi Cô Cẩm. Bận rộn một phen, cuối cùng trong phòng cũng trống trải, lúc này Tống Vân Tang mới lặng lẽ đi đến bên giường, cúi đầu xuống, ngón tay níu lấy góc áo: "Bùi Đại nhân..."
Bùi Cô Cẩm từ từ nhắm hai mắt lại: "Ngươi đi ra ngoài."
Tống Vân Tang thành thật nhận sai: "Xin lỗi, ta đoán được ngài lại ngồi dậy đi ra ngoài..." Nàng tội nghiệp giải thích: "Hại ngài lại chịu khổ, là lỗi của ta. Ngài đừng tức giận."
Giọng nói kia ngữ điệu kia, Bùi Cô Cẩm nghe xong trong lòng đều mềm nhũn. Nam nhân lại tức giận, hung tợn trợn mắt: "Ta bảo ngươi đi ra ngoài, ngươi nghe không hiểu sao!"
Làm khó hắn đang suy yếu như thế, nhưng hung dữ lên vẫn sát khí hôi hổi. Nếu là trước kia, Tống Vân Tang nhất định đang bị hắn dọa rồi, nhưng lần này không giống nữa. Nữ tử chậm rãi trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên hốc mắt nàng đỏ lên: "Ngài đừng hung dữ với ta, cũng đừng đuổi ta đi. Nếu không..." Nàng miết miết miệng: "Nếu không, ta khóc cho ngài xem."
Bùi Cô Cẩm: "..."
Tống Vân Tang chậm rãi trừng mắt nhìn lại, lông mi thật dài cong cong, giống như con bướm đang vỗ cánh: "Ngài không cần phải gạt ta. Nếu ngài không thích ta, vì sao còn muốn liều chết cứu ta?"
Hiện tại nàng tựa như một miếng bánh mềm mềm, tỏa ra mùi hương ngọt lịm nhu thuận mê người. Bùi Cô Cẩm khắc chế ánh mắt của chính mình: "Bởi vì ta biết mình sẽ không chết."
Giọng nói của Tống Vân Tang cũng rất nhẹ nhàng: "Ngài gạt ta. Đại phu nói, nếu không phải ngài rạch mũi tên kia xuống kịp lúc, hiện giờ ngài đã chết rồi."
Hầu kết của Bùi Cô Cẩm lăn một vòng một cái: "... Bị bắn trúng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."
Tống Vân Tang có chút không vui: "Vậy nhóm người Đông Di nương, ngài muốn giải thích như thế nào?"
Bùi Cô Cẩm nhìn qua chỗ khác: "Giải thích như thế nào là sao? Ta cho các nàng tập võ, một công đôi việc mà thôi."
"Vậy Đỗ Như Yên thì sao? Trong phủ nhiều người như vậy, vì sao nàng ta lại cố tình khống chế ta?"
"Đương nhiên là bởi vì ngươi xui xẻo."
"Nàng ta nói ngài chỉ mất thời gian một ngày, đã tra ra toàn bộ lai tịch của nàng. Nàng ta chỉ vừa mới vào phủ đúng không, ngài lại nói nàng là sủng thiếp của ngài."
"Nàng ta vừa mới vào phủ, ta ham mới mẻ mới sủng nàng ta, không phải rất bình thường sao."
"Ngài còn không nhớ được nàng ta tên gì."
"Ta nhớ rõ nàng ta như thế nào là được."
"Hôm nay lúc hồi phủ, nam nhân kia bẩm báo với ngài cái gì? Có phải ngài lệnh cho hắn ta đi điều tra lai lịch của Đỗ Như Yên cùng bốn ‘Di nương’ còn lại hay không?"
"Đúng thì như thế nào? Các nàng vào phủ cùng một lúc, đương nhiên phải cho người điều tra rõ cùng một lúc."
Tống Vân Tang rất không vui: "Vậy Nguyệt Nguyệt thì sao? Các nàng đều là nữ tử thanh lâu, là bởi vì ngài cho ta vào phủ cho nên ngài mới vội vàng tìm các nàng tới phải không?" Nàng dùng ánh mắt nén giận nhìn Bùi Cô Cẩm, nhưng nổi giận kia cũng rất nhợt nhạt mềm mại: "Ngài nói ngài có ba mươi cái nữ nhân, ngài gạt ta, hậu viện của ngài căn bản không có một người nào khác. Ngay cả Bùi Lão phu nhân, cũng là hạ nhân trong phủ của ngài có đúng không?"
Bùi Cô Cẩm kiên trì không thừa nhận: "Nói vớ nói vẩn." Hắn cười giễu cợt một tiếng: "Ta không biết tại sao ngươi lại nghĩ như vậy, vì sao ta phải giải thích với ngươi mấy thứ lộn xộn này?"
Tống Vân Tang không lên tiếng. Nàng nhìn hắn, vẻ mặt không hề phẫn nộ, thậm chí cũng không có đau thương. Bùi Cô Cẩm lại bị nàng nhìn đến có chút chống đỡ không nỗi. Hắn muốn đuổi nàng rời đi nhanh một chút, không ngờ Tống Vân Tang cụp mắt, than khẽ: "Được rồi, ta đã biết. Thì ra do ta nghĩ nhiều."
Nàng đứng lên, khom người thi lễ với Bùi Cô Cẩm: "Bùi Đại nhân, đa tạ mấy ngày này ngài đã chăm sóc ta. Nhưng mà, ta phải đi."
Bùi Cô Cẩm chợt thấy không ổn: "... Ngươi đi đâu?"
Tống Vân Tang thấp giọng nói: "Hiên tại ngài bị trọng thương, ốc còn không mang nổi mình ốc, nhất định là không có cách nào giúp ta nghĩ cách cứu phụ thân. Ta phải đi tìm người khác hỗ trợ." Nàng miễn cưỡng cười cười: "Trước đây Nhị Hoàng tử cũng có đi tìm ta, nói với ta chỉ cần cùng hắn ta, hắn ta có thể hỗ trợ cứu phụ thân ta. Ta định hôm nay sẽ đi tìm hắn."
Vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm thay đổi, không hề nghĩ ngợi đã lên tiếng: "Không được đi!"
Tống Vân Tang cười ôn hòa: "Ngài không cần lo lắng cho ta. Tuy rằng tính tình của Nhị hoàng hơi kỳ lạ một chút, nhưng gã ta cũng thích ta. Ta hầu hạ hắn thật tốt, hẳn sẽ không phải chịu khổ." Nàng dừng một chút, lại lắc đầu: "Không, cho dù chịu khổ cũng không là gì cả, chỉ cần có thể cứu phụ thân ra, chịu khổ mấy ta cũng nguyện ý."
Sắc mặt Bùi Cô Cẩm khó coi, nhưng vắt hết óc, cũng chỉ nói ra một câu: "Ta sẽ hồi phục rất nhanh, không cho ngươi đi tìm Nhị Hoàng tử."
Tống Vân Tang lại chỉ nhẹ giọng nói: "Bùi Đại nhân, nghỉ ngơi thật tốt."
Nàng nhặt áo choàng trên mặt đất lên, đi ra khỏi phòng ngủ, còn không quên giúp Bùi Cô Cẩm đóng cửa lại. Bùi Cô Cẩm trơ mắt nhìn nàng đi, thật sự là nghẹn đến nội thương. Hắn không thể nào để cho Tống Vân Tang thật sự đi tìm Nhị Hoàng tử được. Bùi Cô Cẩm ở trên giường trừng mắt nửa ngày, thật sự không thể, căm tức kêu: "Ngụy Hưng!"
Không có ai trả lời. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới nhớ tới, trước đó Ngụy Hưng cố ý bảo hạ nhân trong phòng này ra ngoài vì để cho Tống Vân Tang tiến vào nói chuyện cùng hắn. Trong lòng hắn thầm mắng Ngụy Hưng nhiều chuyện, nhưng cũng chỉ có thể khó khăn nhúc nhích cơ thể, vất vả mặc cho chính mình một bộ quần áo. Trong lúc cử động đụng đến miệng vết thương, Bùi Cô Cẩm đau đến nhe răng trợn mắt. Thật không dễ dàng gì mặc quần áo xong, Bùi Cô Cẩm đến mở cửa phòng ngủ ra... Thế nhưng mở không ra!
Bùi Cô Cẩm dùng sức lại kéo kéo, cửa phòng không chút động đậy. Tống Vân Tang cài chốt ngoài cửa rồi!
Bùi Cô Cẩm chỉ hận không thể bắt Tống Vân Tang trở về đánh một trận! Nhưng muốn bắt người trở về, trước tiên hắn phải ra khỏi gian phòng này đã. Lúc Lão đại phu trị thương cho hắn có dùng thuốc tê, hiện tại Bùi Cô Cẩm căn bản không có chút sức lực nào. Hắn đành phải gõ cửa hô to, nhưng phòng ngủ của hắn cách âm rất tốt, người bên ngoài căn bản không thể nghe thấy.
Bùi Cô Cẩm nghẹn một bụng lửa giận, trong lòng lại càng lo lắng hơn. Hắn thực sự sợ Tống Vân Tang vội vàng đi tìm Nhị Hoàng tử. Nếu nàng gặp được Nhị Hoàng tử còn tốt, hắn có thể ra mặt can thiệp, còn có thể cố sức cứu nàng trở về. Hắn chỉ sở Nhị Hoàng tử phái thích khách mai phục ở ngoài phủ đối phó với nàng, nàng còn chưa kịp nhìn thấy Nhị Hoàng tử, đã chết ở trên đường.
Bùi Cô Cẩm càng nghĩ càng nôn nóng, đi bước đến bên cửa sổ, dùng bả vai đập vào cửa sổ, gian nan xoay người nhảy ra ngoài!
Bởi vì cơ thể suy yếu, hắn chưa thể vững vàng tiếp đất, chân đứng không vững ngã lăn trên đất một vòng. Lần này đè trúng miệng vết thương, máu tươi lập tức thấm ướt băng vải. Bùi Cô Cẩm đau đến sắc mặt trắng bệch, trước mắt tối sầm thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng hắn cắn răng chịu đựng.
Hắn không thể ngất, nếu như hắn hôn mê, Tống Vân Tang thực sự sẽ xong đời mất. Nằm như vậy nửa ngày, hắn mới miễn cưỡng đứng lên, chống đỡ cơ thể đi về phía tiểu viện của Tống Vân Tang. May mà đi một đoạn đường ngắn, hắn liền đụng phải hạ nhân. Có người đỡ lấy hắn, ít ra Bùi Cô Cẩm không ngất ở trên đường. Khó khăn lắm mới đến viện của Tống Vân Tang, Bùi Cô Cẩm đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Hắn đỡ lấy cửa viện đứng thẳng, suy yếu dặn dò: "Đi tìm người đến vây quanh viện, không cho bất kỳ kẻ nào rời đi."
Hạ nhân nhận lệnh rời đi, lúc này Bùi Cô Cẩm mới đi vào trong viện. Thu Miên đang ở trong viện, nhìn thấy hắn xuất hiện, vội vàng chào: "Bùi Đại nhân. Ngài..."
Nàng ta giật mình nhìn cánh tay trái của hắn. Bùi Cô Cẩm cúi đầu nhìn lại, liền thấy máu đã thấm ra bộ quần áo màu trắng ngà. Phản ứng đầu tiên của Bùi Cô Cẩm là phải che lại, đừng để Tống Vân Tang nhìn thấy, rồi lại không có thời gian che giấu. Sự thật là không thể, hắn hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi đâu?"
Thu Miên rất bất ngờ: "Tiểu thư nhà ta... không phải nàng đến canh chừng Đại nhân sao?"
Bùi Cô Cẩm đang định bước vào trong phòng, chợt dùng lại: "Nàng không có trở về?"
Thu Miên lắc đầu: "Không có, nô tỳ vẫn luôn ở nơi này, không thấy Tiểu thư trở về."
Trong lòng Bùi Cô Cẩm lộp bộp một tiếng. Vậy mà Tống Vân Tang cũng không trở về thu dọn đồ đạc... Chẳng lẽ nàng không quan tâm đến điều gì nữa, ôm suy nghĩ một đi không trở lại, lẻ loi một mình đi tìm Nhị Hoàng tử?
Thật sự nguy rồi! Thời gian hắn đi đến đây đã đủ cho Tống Vân Tang rời khỏi Bùi phủ!
Trước mắt Bùi Cô Cẩm tối sầm, cả người hắn thoáng lung lay. Thu Miên kinh hãi, muốn đi đến đỡ, nhưng Bùi Cô Cẩm đã đứng vững vàng lại. May mà hạ nhân đã chạy đến, Bùi Cô Cẩm bước nhanh ra khỏi viện như người thường, bỗng nhiên liền bước đi như bay: "Mau! Đi xem Tống Tiểu thư có ra phủ hay không! Nếu đã muốn ra phủ, báo cho mọi người đi tìm, nhất định phải mang nàng trở về!"
Đương nhiên không phải Bùi Cô Cẩm nháy mắt khỏi hẳn. Trên thực tế, hắn cảm thấy ngực khó chịu đến mức trước mắt biến đều thành màu đen, nhưng mà hắn không dám lãng phí thời gian. Suy nghĩ chạy loạn trong đầu hắn: chỉ hy vọng Nhị Hoàng tử có điều cố kỵ, không phái người mai phục ở ngoài phủ để ám sát Tống Vân Tang. Nhưng hắn đã tính đến trường hợp xấu nhất rồi, lúc tìm được Tống Vân Tang nàng đã gặp phải người của Nhị Hoàng tử. Nếu thật sự gặp phải tình huống này, hắn phải đến can thiệp mới có tác dụng, hiện tại hắn phải đi đổi bộ quần áo khác...
Nhóm hạ nhân nhìn thấy bước đi của Bùi Đại nhân như gió lướt qua trước mặt bọn họ, nhất thời đều hoài nghi hắn không hề bị thương. Nhưng sắc mặt của Bùi Đại nhân tái nhợt, lại rất giống bộ dạng bị thương nghiêm trọng. Rốt cuộc cũng có người phản ứng lại: "Bùi Đại nhân, Tống tiểu thư... ở ngay trong viện của ngài mà."
Bước chân của Bùi Cô Cẩm dừng lại, chậm rãi quay đầu: "Ngươi nói cái gì?"
Lại nói, sau khi Tống Vân Tang đi ra khỏi phòng ngủ của Bùi Cô Cẩm, cảm thấy nàng suy đoán hồi lâu, cuối cùng cũng biết được chân tướng. Bùi Cô Cẩm nói cái gì mà có ba mươi nữ nhân, còn nói không thích nàng, kỳ thật đều đang lừa nàng. Lúc trước nàng cho rằng hắn sợ bị phụ thân liên lụy, mới xa cách nàng ngàn dặm như vậy, nhưng mà không phải như thế. Bùi Cô Cẩm vẫn để nàng ở trong lòng, thậm chí còn vô cùng quan tâm đến nàng. Cho nên chỉ cần nàng khóc, đã có thể có được thứ nàng mong muốn; cho nên sau khi gặp phải thích khách, hắn đã lập tức đón nàng về phủ; cho nên nhìn thấy nàng gặp nguy hiểm, hắn nguyện ý đánh cược cả tính mạng để cứu nàng.
Hắn không cố ý rời xa nàng, chỉ là bởi vì sau khi bị thương không thể làm chuyện kia, cảm thấy tự ti. Hắn luôn mồm nói sẽ không dây dưa với nàng, có lẽ vì hắn sợ hủy cả đời nàng, liên lụy đến nàng...
Trong lòng Tống Vân Tang thầm than. Hắn khẩu thị tâm phi đuổi nàng rời đi, kỳ thật vẫn đang âm thầm chăm sóc nàng, còn không muốn để cho nàng phát hiện. Vì đoạn tuyệt quan hệ với nàng, hắn không tiếc tự biên tự diễn một trò khôi hài, chắp vá lung tung tìm ba mươi nữ nhân lấp vào hậu viện của mình, thậm chí còn nhận hạ nhân làm "mẫu thân".
Người này... sao có thể ngốc như vậy chứ? Tuy rằng lời thổ lộ mấy ngày của nàng thổ lộ đều là lừa hắn, nhưng có một câu nàng thật tình nghĩ như vậy. Hai người tình đầu ý hợp gắn bó với nhau, quan trọng hơn so với bất cứ điều gì. Chuyện giường chiếu hay có con nối dõi, nàng thật sự có thể không quan tâm đến. Chẳng lẽ hắn kiêu ngạo như vậy, kiêu ngạo đến mức phải giấu diếm vết thương của hắn cũng không muốn hỏi nàng một câu nàng nghĩ như thế nào?
Mà mới vừa rồi, nàng ép hỏi như vậy, hắn lại còn không chịu nói thật. Tống Vân Tang nhớ tới chuyện người này vì che dấu chân tướng làm cho nàng các loại kinh hách, nhịn không được giận dỗi, âm thầm quyết định cũng gây sức ép cho hắn.
Không phải hắn không cần nàng sao? Được thôi, vậy nàng giả vờ muốn đi tìm Nhị Hoàng tử, xem hắn có nóng nảy hay không. Vốn dĩ Tống Vân Tang đã đi đến cửa lớn rồi, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Bùi Cô Cẩm từng nhốt nàng cùng một gian phòng với thi thể, nàng thay đổi suy nghĩ, đi vòng trở lại, nhẹ nhàng cài then cửa lên.
Sau khi đi ra Tống Vân Tang còn cho Ngụy Hưng và Đông Di nương, Bùi Đại nhân đang ngủ, để cho bọn họ đừng đi vào đã rầy. Hai người tin là thật, quả thực dặn dò hạ nhân lui xuống. Tống Vân Tang ngồi với Ngụy Hưng trong viện, nàng hỏi: "Ngụy Đại nhân, chuyện của Đỗ Như Yên có manh mối không?"
Ngụy Hưng đáp: "Đã sắp xếp người đi tra xét, hẳn là rất nhanh sẽ thu được tin tức."
Tống Vân Tang gật gật đầu, trầm mặc một lát, bỗng nhiên lại hỏi: "Bùi Đại nhân vẫn luôn không ngủ đúng không?"
Ngụy Hưng không phủ nhận: "Hắn bị thương đến mức đó, sợ mấy ngày này nữa cũng không thể ngủ yên." Lại nói: "Ta cho ngươi đi vào là bởi vì ta biết Bùi Đại nhân để ý ngươi. Ngươi chờ ở bên ngoài, hắn càng không thể an tâm nghỉ ngơi."
Tống Vân Tang kinh ngạc nhìn hắn ta, không ngờ hắn ta sẽ nói những lời này. Nhưng lời này lại càng xác minh suy đoán của nàng là thật. Ngụy Hưng dặn dò: "Trong lòng ngươi biết là tốt rồi, sau này có cơ hội sẽ hiểu rõ ràng rốt cuộc vì sao hắn không được tự nhiên, ta cũng không muốn chen vào chuyện này."
Tống Vân Tang gật đầu xác nhận, trong lòng lại nghĩ, thật ra nàng đã biết được nguyên nhân rồi. Chỉ cảm thán Bùi Cô Cẩm là tên sĩ diện hảo, đột nhiên nghe thấy tiếng người. Hai người theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy một đám hạ nhân đỡ Bùi Cô Cẩm đi đến đây.
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm cực kỳ khó coi, cũng không biết bị thương ở chỗ nào rồi sao lại tức thành như vậy. Hắn nhìn chằm chằm Tống Vân Tang, giống như hận không thể nhào đến xé nàng ra.
Tống Vân Tang cũng hơi giật mình, lập tức lại phản ứng lại. Nàng thấy tay áo trái của Bùi Cô Cẩm đều bị thấm máu ướt đẫm, chột dạ cúi thấp đầu xuống, không dám nói lời nào.
Ngụy Hưng nhíu mày bước lên: "Bùi Đại nhân, sao ngươi lại ở trong này?" Hắn ta nhìn nhìn cửa phòng, lại nhìn Tống Vân Tang đang cúi đầu, dặn dò hạ nhân: "Mau gọi đại phu đến."
Hắn ta đỡ Bùi Cô Cẩm vào phòng nằm xuống, lão đại phu lại đến băng bó một lần nữa cho Bùi Cô Cẩm. Bận rộn một phen, cuối cùng trong phòng cũng trống trải, lúc này Tống Vân Tang mới lặng lẽ đi đến bên giường, cúi đầu xuống, ngón tay níu lấy góc áo: "Bùi Đại nhân..."
Bùi Cô Cẩm từ từ nhắm hai mắt lại: "Ngươi đi ra ngoài."
Tống Vân Tang thành thật nhận sai: "Xin lỗi, ta đoán được ngài lại ngồi dậy đi ra ngoài..." Nàng tội nghiệp giải thích: "Hại ngài lại chịu khổ, là lỗi của ta. Ngài đừng tức giận."
Giọng nói kia ngữ điệu kia, Bùi Cô Cẩm nghe xong trong lòng đều mềm nhũn. Nam nhân lại tức giận, hung tợn trợn mắt: "Ta bảo ngươi đi ra ngoài, ngươi nghe không hiểu sao!"
Làm khó hắn đang suy yếu như thế, nhưng hung dữ lên vẫn sát khí hôi hổi. Nếu là trước kia, Tống Vân Tang nhất định đang bị hắn dọa rồi, nhưng lần này không giống nữa. Nữ tử chậm rãi trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên hốc mắt nàng đỏ lên: "Ngài đừng hung dữ với ta, cũng đừng đuổi ta đi. Nếu không..." Nàng miết miết miệng: "Nếu không, ta khóc cho ngài xem."
Bùi Cô Cẩm: "..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook