Sau khi hội nghị kết thúc, tất cả mọi người rời đi giống như chạy nạn, chỉ có một mình Hàn Dĩ Chân ở lại sửa sang lại xung quanh. Đây coi như là thường lệ, dù sao cũng đáng đời cô yêu thích sạch sẽ, thì phải chịu nhiều tội một chút.

Cô ở lại thu dọn phòng họp không tính là kỳ lạ, nhưng mọi người đều chạy hết, chỉ còn một người đứng ỳ tại chỗ không đi cũng có chút kỳ quái, cô nhớ bình thường anh là người chạy đầu tiên.

“Sao anh còn ở lại phòng họp? Đã mười hai giờ rưỡi rồi.” Rút dây cắm máy chiếu ra, Hàn Dĩ Chân hỏi thẳng Hạ Quang Hi lởn vởn bên cạnh cô.

“Vậy thì thế nào? Bụng tôi không đói, còn chưa muốn ăn cơm.” Anh tức giận cãi lại, Hàn Dĩ Chân nhún nhún vai, không hiểu anh đang tức cái gì.

“Tôi chỉ là muốn nhắc anh...anh còn có cuộc hẹn với Lâm Thiến Như tiểu thư, tốt nhất không nên trễ.” Lâm Thiến Như là em gái mới anh thượng, dáng người và công phu làm nũng là hạng nhất, là chiến lợi phẩm mới nhất của anh.

Sau khi cô nhắc nhở như vậy, lúc này Hạ Quang Hi mới nhớ tới, hắn quả thật hẹn ăn cơm trưa với em gái Lâm một giờ chiều hôm nay, thời gian đã không cách biệt nhiều lắm.

“Cô có phải đang tức giận không?” Chỉ là, anh quan tâm khỉ gió đây! Em gái Lâm có thể đợi, tâm tình của anh cũng không thể đợi, anh muốn biết rõ ý đồ chân chính của cô.

“Tôi tức cái gì?” Hàn Dĩ Chân cũng hỏi ngược lại.

“Tức tôi nói cô không có ngực không có mông.” Anh đáp, ít nhiều có chút ngại ngùng.

“Anh nói đều là sự thật, tôi tức giận làm gì?” Hàn Dĩ Chân thu dọn màn chiếu xong, đặt chúng nó và máy chiếu ở góc phòng họp, đưa lưng về phía Hạ Quang Hi.

Hạ Quang Hi nói không ra lời, không biết làm sao trả lời cô. Đồng thời lại cảm thấy rất lúng túng, anh nói năng lỗ mãng rõ ràng đã xúc phạm cô, thế nhưng anh lại biết xin lỗi.

“Cái đó......” Anh thử làm hòa.”Cái đó Jeanie, tôi --”

“Nhanh lên, anh mà không đi nhanh một chút, thật sự sẽ tới trễ, đừng quên bây giờ em gái rất không có kiên nhẫn.” Hàn Dĩ Chân vẫn còn đưa lưng về phía Hạ Quang Hi, anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, ngược lại liếc đồng hồ treo trên tường, anh chỉ còn lại 20 phút chuẩn bị.

“Chết tiệt, Jeanie.” Cô nói không sai, anh thật sự không có thời gian. “Cô sẽ không thật sự phát ngôn giúp Vũ Hi chứ?”

Thì ra là vậy, anh còn ở lại bên cạnh cô không chịu đi, là vì nguyên nhân buồn cười này, vậy mà Hàn Dĩ Chân lại cười không nổi.

“Tôi đương nhiên sẽ giúp Hạ Vũ Hi tiên sinh phát ngôn sản phẩm, ít nhất anh ấy hiểu được tán thưởng tôi.” Có lẽ trong mắt anh, cô chỉ là cô gái không có ngực không có mông. Nhưng Hạ Vũ Hi cung cấp cho cô một phương thức tự tin khác, cô không có lý do gì cự tuyệt cơ hội này.

“Em ấy mới không hiểu được tán thưởng cô, em ấy căn bản là đang lợi dụng cô.” Nghe thấy cô luôn nói tốt về Hạ Vũ Hi, Hạ Quang Hi cực kỳ khó chịu, âm thanh bắt đầu trở nên cộc cằn.

“Anh ấy lợi dụng tôi cái gì?” Hàn Dĩ Chân hết sức không cho là đúng. “Dáng vẻ tôi cũng không xinh đẹp, cũng không hấp dẫn người khác, ở trong mắt ai đó còn là một người lưỡng tính, có chỗ nào tốt để anh ấy lợi dụng?”

Những thứ này đều là lời anh đã nói, mặc dù không hoàn toàn như thế, nhưng ý tứ không sai biệt lắm, anh thật sự nói tương tự như vậy ở trên hội nghị hai tiếng trước.

Hạ Quang Hi lại một lần nữa sửng sốt, không biết nên phản bác như thế nào, chỉ là gương mặt đỏ bừng lên đứng tại chỗ, cô như cũ không chịu xoay người đối mặt với anh.

“Shit, Jeanie! Cô không thể vẫn --”

“Anh thật sự bị muộn rồi, còn không nhanh lên chạy như bay đến nơi hẹn?” Bóng lưng cô cứng đờ cùng giọng điệu mạnh mẽ, đều chứng tỏ cô không muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe anh giải thích, Hạ Quang Hi lại chửi rủa.

“Tùy cô.” Anh vừa mắng vừa xoay người. “Dù sao cô chính là thích đối nghịch với tôi, tôi cũng mặc kệ cô!”

Tiếp theo ầm một tiếng, Hạ Quang Hi tông cửa xông ra, anh vội vã đến với cô em trẻ đẹp, Hàn Dĩ Chân vẫn còn cúi đầu thu dọn lại phòng họp.

Cô mới không thích đối nghịch với anh, là anh buộc cô đối nghịch với anh, anh rốt cuộc có tri giác hay không?

Hốc mắt không ngăn được rơi nước mắt, Hàn Dĩ Chân lặng lẽ lau nó, không hiểu sao mình lại đồng ý Hạ Quang Hi đi làm lại?

Mặc dù nói cô đã đồng ý giúp Hạ Vũ hi phát ngôn kiểu laptop mới nhất, nhưng Hàn Dĩ Chân vẫn còn hi vọng cô gắng hết sức không muốn ảnh hưởng đến công việc. Vì vậy chỉ đành phải thừa dịp lúc tan việc thảo luận chi tiết với Hạ Vũ Hi, vì vậy cô sớm một chút gọi điện thoại cho Hạ Vũ Hi, định hôm nay sau khi tan tầm tìm anh, đối phương cũng đồng ý.

Thường thường mà nói, Hàn Dĩ Chân cũng sẽ không tan tầm đúng giờ, bởi vì ông chủ quá không có trách nhiệm, cô đành phải chịu trách nhiệm một chút. Nhưng mà hôm nay bởi vì cô có hẹn với Hạ Vũ Hi, cho nên rất sớm cô liền làm việc xong, chỉ chờ tan tầm.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, cách lúc tan việc còn năm phút, nếu như thuận lợi đuôc3 kịp xe buýt lúc sáu giờ hai mươi phút, cô nên là trước bảy giờ có thể tới công ty của Hạ Vũ Hi. Nhưng nếu bất hạnh gặp phải kẹt xe lớn, vậy thì có thể kéo dài tới sau bảy giờ, đây là chuyện cô không mong xảy ra nhất.

Hàn Dĩ Chân là một người đặc biệt có khái niệm thời gian, trừ việc không muộn đến về sớm, mà còn vô cùng chú trọng chịu trách nhiệm. Cô và Hạ Vũ Hi hẹn bảy giờ, chỉ hy vọng đúng bảy giờ xuất hiện ở cửa văn phòng anh, trễ một phút cũng làm cho cô cả người không thoải mái.

Đang lúc cô vội vàng nhìn đồng hồ đếm thời gian, Hạ Quang Hi vừa vặn từ bên ngoài rảnh rỗi bước vào, ngoài miệng còn ca hát.

“A? Sớm như vậy liền dọn dẹp bàn sạch sẽ, cô có hẹn?” Nhìn thấy mặt bàn thủy tinh sạch sẽ đến phát sáng, Hạ Quang Hi trêu chọc Hàn Dĩ Chân, cho là cô không thể nào có người hẹn.

“Đúng, tôi có hẹn, cho nên phải tan sở đúng giờ.” Xin lỗi, cô cũng không phải như anh nghĩ hoàn toàn không có ai muốn, cô chỉ là quá thích anh, trong mắt không chứa được người khác mà thôi.

“Cô thật sự có hẹn?” Hạ Quang Hi sửng sốt. Từ lúc cô đảm nhiệm thư kí của anh tới nay, đây là lần đầu nghe thấy cô có hẹn, nhìn thấy cô về sớm.

“Lừa anh làm gì?” Cô không có nhàm chán như vậy, Hàn Dĩ Chân cãi lại.

Hạ Quang Hi lại một lần sửng sốt, anh nhìn Hàn Dĩ Chân. Gần đây cô mang cho anh nhiều kinh ngạc đến anh cách nào chấp nhận được, anh không cho rằng mình quen biết Hàn Dĩ Chân này.

“Cô hẹn với ai?” Không biết có phải bởi vì quá đột nhiên hay không, Hạ Quang Hi vậy mà vừa ra khỏi miệng chính là chất vấn, giọng điệu vô cùng ác liệt.

“Tôi hẹn với người nào không cần xin phép anh chứ? Tôi cũng chưa bao giờ quản anh hẹn với ai, anh không có quyền quản tôi.” Giọng điệu giống như người yêu đang ghen, cười đến chết người rồi.

“Cái đó không giống nhau.” Hạ Quang Hi tranh cãi. “ Lịch làm việc của tôi đều là cô sắp xếp, tôi với hẹn người nào cô cũng rất rõ ràng, dĩ nhiên không cần hỏi.”

Lời này chợt nghe tương đối có lý, cẩn thận phân tích căn bản rắm chó không kêu. Lịch làm việc của anh đều là cô sắp xếp hàng không sai, nhưng cô cũng không chỉ định anh lên giường với người phụ nữ nào, hoàn toàn là ý nguyện chủ quan của cá nhân anh.

Mặc kệ Hạ Quang Hi ngụy biện, Hàn Dĩ Chân định cầm túi da lên chuẩn bị đi, lại bị Hạ Quang Hi ngăn lại.

“Còn hai phút mới tan việc, trước đó, cô có nghĩa vụ trả lời tôi.” Thấy cô không đáp, anh dứt khoát mang bộ dạng ông chủ ra, Hàn Dĩ Chân cảm thấy rất phiền.

“Anh đừng náo.” Cô còn phải bắt xe buýt, không rảnh dây dưa với anh.

“Vậy thì nói cho tôi biết.” Anh kiên trì.

Hàn Dĩ Chân tức giận nhìn Hạ Quang Hi, không hiểu anh không có chuyện gì làm nên nổi điên sao, chuyên tìm cô gây rắc rối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương