Quyến Rũ - Lại Lại
-
Chương 6
“Hai cháu ăn ngon miệng nhé.” Cô Vinh bưng hai chén sứ màu trắng đặt lên mặt bàn.
Tâm Bạch Lạc loạn cào cào, rõ ràng cô là một hỗn thế Ma Vương không sợ trời không sợ đất, rõ ràng thanh danh của cô đã sớm mang tiếng đào hoa đa tình, rõ ràng cô còn mang tiếng là người có tình trường già đời, cầm lên được thì buông xuống được… Nhưng vì sao chỉ mới tiếp xúc nhỏ đã… Cô không hiểu tại sao phản ứng của mình lại kém cỏi đến vậy.
Những lời đồn đại về cô cũng không hoàn toàn chính xác, đúng là cô thay bạn trai như thay áo, những nam sinh mà cô từng nắm tay, đếm mười đầu ngón tay cũng không hết. Nhưng mà không có lần nào cô có cảm giác hồi hộp, mặt đỏ tai hồng, nói không ra lời như lần này.
Bàn tay ấm áp của cậu nắm chặt lấy tay cô, giống như ngày mưa lần đó, cậu cởi áo khoác đồng phục để che mưa cho cô, lúc ấy đáy lòng cô tràn đầy cảm giác an toàn.
Tuy cô bắt cậu phải làm như vậy, nhưng thật sự rất ấm áp!
Người này đúng là đáng ghét, lấy thứ cô muốn nhất để quyến rũ cô.
“Thình thịch, thình thịch…” Lâm Khải Chi có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập dồn dập.
Ánh mắt cô Vinh rất tinh tường, cô vừa nhìn hai người đã biết lúc mình rời đi xảy ra chuyện gì đó.
Tên nhóc Lâm Khải Chi này ngày thường lúc nào cũng có dáng vẻ ông cụ non, còn biểu hiện lúc này sợ là đang xấu hổ.
Như vậy cũng tốt, thiếu niên nên có dáng vẻ của thiếu niên. Nếu bỏ lỡ tuổi này, sợ là khó có được sự ngây ngô hồn nhiên như hôm nay.
“Nào, nếm thử xem tay nghề của cô Vinh có tiến bộ hay không?” Ngón tay cô chỉ chỉ đầu Lâm Khải Chi, tên nhóc này cuối cùng cũng trưởng thành.
“Cô Vinh, hương vị này vẫn luôn là hương vị cháu ăn từ thời thơ ấu, cũng là hương vị mà cháu thích nhất.” Lâm Khải Chi kiềm chế nội tâm đang xao động, cậu điều chỉnh cảm xúc để làm cô Vinh vui vẻ.
Chỉ trong thời gian ăn hết chén mì, trong đầu Bạch Lạc đã nổi lên hàng trăm hàng vạn suy nghĩ.
“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.” Đèn đường đã bật, đường phố phồn hoa lên đèn rực rỡ.
Lâm Khải Chi nói xong mà người bên cạnh vẫn không có phản ứng, cậu liền quay đầu nhìn Bạch Lạc thì bắt gặp đôi mắt sáng ngời của cô.
“Lâm Khải Chi, cậu vừa mới nắm tay tớ!” Dáng vẻ cô lúc này không hề dịu dàng, thậm chí còn nghiêm túc nhướn mày, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp bỗng nhiên có vài phần sắc bén.
Lâm Khải Chi không hiểu tâm tư con gái, nhưng từ nhỏ cậu đã đi theo người lớn trong nhà tham gia đủ loại xã giao. Nếu biểu hiện trên khuôn mặt Bạch Lạc nhu hoà hơn, giọng điệu mềm mại hơn, dáng người bày ra vẻ quyến rũ hơn… có lẽ lúc này Lâm Khải Chi đã sớm đỏ mặt.
“Cậu phải chịu trách nhiệm với tớ!” Bạch Lạc nói đúng lý hợp tình, không hề giống với bầu không khí đang thổ lộ, mà giống như chủ nợ đi đòi nợ, đã thế ánh mắt cô còn lộ vẻ hung dữ, “Thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện hiển nhiên ở đời.”
Lâm Khải Chi rất muốn tôn trọng cô, đồng thời cũng lý trí nói với cô một câu: “Giữa hai chúng ta không hề tồn tại quan hệ nhân quả như thế.” Nhưng khoé môi cậu lại không nhịn được mà bật cười.
Tiếng cười này khiến gương mặt ngày thường vốn luôn lạnh lùng của cậu dần trở nên ấm áp như tia nắng mặt trời.
Lâm Khải Chi không hay cười, chứ đừng nói là cười to thoải mái như lúc này, Bạch Lạc suýt chút nữa bị cậu hút hồn. Thế nhưng nghĩ đến cảnh cô vừa đưa ra lời đề nghị kết giao thì cậu ta lại không ngừng cười to, Bạch Lạc có vài phần hụt hẫng. Chẳng lẽ Lâm Khải Chi cảm thấy cô không xứng với cậu???
“Cậu có thể dừng lại nghỉ một lúc không?” Sắc mặt Bạch Lạc không được tốt lắm.
Lâm Khải Chi véo tay của chính mình, ép bản thân phải giữ được phong độ ga lăng của phái mạnh.
Cậu hắng giọng, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng: “Cậu cũng biết cái nắm tay vừa nãy chỉ là vô tình.”
“Tớ mặc kệ, nếu cậu không đồng ý, tớ sẽ nói cho tất cả bạn học là cậu không chịu trách nhiệm với tớ.”
Bạch Lạc lại bắt đầu ngang bướng, Lâm Khải Chi đau đầu nghĩ: “Cậu nói thì người khác sẽ tin sao?”
Mọi người đều biết Bạch Lạc là người không biết xấu hổ, mặt dày theo đuổi cậu.
Tâm Bạch Lạc loạn cào cào, rõ ràng cô là một hỗn thế Ma Vương không sợ trời không sợ đất, rõ ràng thanh danh của cô đã sớm mang tiếng đào hoa đa tình, rõ ràng cô còn mang tiếng là người có tình trường già đời, cầm lên được thì buông xuống được… Nhưng vì sao chỉ mới tiếp xúc nhỏ đã… Cô không hiểu tại sao phản ứng của mình lại kém cỏi đến vậy.
Những lời đồn đại về cô cũng không hoàn toàn chính xác, đúng là cô thay bạn trai như thay áo, những nam sinh mà cô từng nắm tay, đếm mười đầu ngón tay cũng không hết. Nhưng mà không có lần nào cô có cảm giác hồi hộp, mặt đỏ tai hồng, nói không ra lời như lần này.
Bàn tay ấm áp của cậu nắm chặt lấy tay cô, giống như ngày mưa lần đó, cậu cởi áo khoác đồng phục để che mưa cho cô, lúc ấy đáy lòng cô tràn đầy cảm giác an toàn.
Tuy cô bắt cậu phải làm như vậy, nhưng thật sự rất ấm áp!
Người này đúng là đáng ghét, lấy thứ cô muốn nhất để quyến rũ cô.
“Thình thịch, thình thịch…” Lâm Khải Chi có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập dồn dập.
Ánh mắt cô Vinh rất tinh tường, cô vừa nhìn hai người đã biết lúc mình rời đi xảy ra chuyện gì đó.
Tên nhóc Lâm Khải Chi này ngày thường lúc nào cũng có dáng vẻ ông cụ non, còn biểu hiện lúc này sợ là đang xấu hổ.
Như vậy cũng tốt, thiếu niên nên có dáng vẻ của thiếu niên. Nếu bỏ lỡ tuổi này, sợ là khó có được sự ngây ngô hồn nhiên như hôm nay.
“Nào, nếm thử xem tay nghề của cô Vinh có tiến bộ hay không?” Ngón tay cô chỉ chỉ đầu Lâm Khải Chi, tên nhóc này cuối cùng cũng trưởng thành.
“Cô Vinh, hương vị này vẫn luôn là hương vị cháu ăn từ thời thơ ấu, cũng là hương vị mà cháu thích nhất.” Lâm Khải Chi kiềm chế nội tâm đang xao động, cậu điều chỉnh cảm xúc để làm cô Vinh vui vẻ.
Chỉ trong thời gian ăn hết chén mì, trong đầu Bạch Lạc đã nổi lên hàng trăm hàng vạn suy nghĩ.
“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.” Đèn đường đã bật, đường phố phồn hoa lên đèn rực rỡ.
Lâm Khải Chi nói xong mà người bên cạnh vẫn không có phản ứng, cậu liền quay đầu nhìn Bạch Lạc thì bắt gặp đôi mắt sáng ngời của cô.
“Lâm Khải Chi, cậu vừa mới nắm tay tớ!” Dáng vẻ cô lúc này không hề dịu dàng, thậm chí còn nghiêm túc nhướn mày, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp bỗng nhiên có vài phần sắc bén.
Lâm Khải Chi không hiểu tâm tư con gái, nhưng từ nhỏ cậu đã đi theo người lớn trong nhà tham gia đủ loại xã giao. Nếu biểu hiện trên khuôn mặt Bạch Lạc nhu hoà hơn, giọng điệu mềm mại hơn, dáng người bày ra vẻ quyến rũ hơn… có lẽ lúc này Lâm Khải Chi đã sớm đỏ mặt.
“Cậu phải chịu trách nhiệm với tớ!” Bạch Lạc nói đúng lý hợp tình, không hề giống với bầu không khí đang thổ lộ, mà giống như chủ nợ đi đòi nợ, đã thế ánh mắt cô còn lộ vẻ hung dữ, “Thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện hiển nhiên ở đời.”
Lâm Khải Chi rất muốn tôn trọng cô, đồng thời cũng lý trí nói với cô một câu: “Giữa hai chúng ta không hề tồn tại quan hệ nhân quả như thế.” Nhưng khoé môi cậu lại không nhịn được mà bật cười.
Tiếng cười này khiến gương mặt ngày thường vốn luôn lạnh lùng của cậu dần trở nên ấm áp như tia nắng mặt trời.
Lâm Khải Chi không hay cười, chứ đừng nói là cười to thoải mái như lúc này, Bạch Lạc suýt chút nữa bị cậu hút hồn. Thế nhưng nghĩ đến cảnh cô vừa đưa ra lời đề nghị kết giao thì cậu ta lại không ngừng cười to, Bạch Lạc có vài phần hụt hẫng. Chẳng lẽ Lâm Khải Chi cảm thấy cô không xứng với cậu???
“Cậu có thể dừng lại nghỉ một lúc không?” Sắc mặt Bạch Lạc không được tốt lắm.
Lâm Khải Chi véo tay của chính mình, ép bản thân phải giữ được phong độ ga lăng của phái mạnh.
Cậu hắng giọng, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng: “Cậu cũng biết cái nắm tay vừa nãy chỉ là vô tình.”
“Tớ mặc kệ, nếu cậu không đồng ý, tớ sẽ nói cho tất cả bạn học là cậu không chịu trách nhiệm với tớ.”
Bạch Lạc lại bắt đầu ngang bướng, Lâm Khải Chi đau đầu nghĩ: “Cậu nói thì người khác sẽ tin sao?”
Mọi người đều biết Bạch Lạc là người không biết xấu hổ, mặt dày theo đuổi cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook