Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi
Chương 45: Chương 45


Tôi thường cảm thấy kiếp trước nhất định mình đã nợ Đoàn Minh Phong, nên kiếp này mới nảy sinh tình cảm vượt cả lý trí như vậy, cơ bản là tôi không thể chống đỡ được sự yếu mềm của em, từ nhỏ em đã thích chơi trò khổ nhục kế trước sau đó làm nũng mỗi khi làm sai việc gì đó, cực kỳ thành thục điêu luyện, trăm phát trăm trúng, thật quá là mặt dày mày dạn.
Tôi nghĩ đến việc em vì tôi xem mắt mà làm mình làm mẩy, cha nuôi đột nhiên qua đời, rồi lại bị mẹ nuôi bức ép, uống rượu giải sầu hình như cũng hợp tình hợp lý, tôi dẫn em về nhà chà đạp một trận, xong việc rồi còn đen mặt như đít nồi giả ngầu, tôi chó thật.
Đoàn Minh Phong đúng là một nhân tài, chọc thủng trời cao rồi còn khiến cho trời cao tự kiểm chính mình, có phải vì mình chưa quá trong xanh không.
Tôi đóng màn lại quay người bế em đi vào nhà tắm, tinh dịch đã khô đọng lại dính trên mông em.

Em có bệnh ưa sạch sẽ, dạ dày cũng yếu, lần nào tôi cũng đeo bao, cố gắng không bắn vào trong, làm xong là đi tắm ngay, chỉ sợ em bị tiêu chảy, lần này thì đúng là thảm không nỡ nhìn.


Em vừa tắm vừa đau đớn khóc nói phía dưới hỏng mất rồi, sau này không làm tình được nữa tôi có tìm người khác không.
Tôi cạn lời, uống thành cái dạng này e rằng thứ em uống không phải là rượu nữa mà là giấm.
Dằn vặt đến trời sắp sáng rồi mới chịu ngủ, ôm Đoàn Minh Phong ngủ cảm giác rất yên lòng, dường như yêu thương em đã trở thành bản năng của tôi, cả cuộc đời tôi thuận buồm xuôi gió, Đoàn Minh Phong là yếu tố không ổn định duy nhất, và cũng là báu vật duy nhất đến không dễ dàng gì, nên phải đặc biệt quý trọng.
Tôi hi vọng em có thể cả đời bình an vui vẻ, vạn sự như ý, mấy năm trước lúc đi núi Mao Sơn cầu nguyện, có một đạo sĩ trên núi tặng cho tôi một sợi dây đỏ.

Vì tôi cảm thấy nó đến một cách tùy ý nên cũng không quan tâm gì, gần đây Đoàn Minh Phong mọi việc đều không như ý muốn, trong lòng tôi bất an, bỗng nhớ đến sợi dây đỏ ấy để ở trong ngăn tủ đầu giường, nên nhân lúc em ngủ tôi liền thắt nó vào cổ chân em.
Tôi không biết sợi dây đỏ này có tác dụng hay không, Đoàn Minh Phong không tránh được kiếp nạn lớn nhưng ít nhất là vẫn giữ được cái mạng nhỏ của mình.
Tôi nhớ rất rõ ngày hôm ấy, mồng hai tháng hai ngày Rồng ngẩng đầu, là một ngày tốt, cả nhà chúng tôi đến nhà ông nội ăn cơm trưa, tôi ra sân sau giúp bảo mẫu cầm ống nước, cái quỷ đó rất nặng, chẳng bao lâu đã đổ mồ hôi rồi.

Tôi cởi áo khoác ra vứt lên sofa thì bỗng nghe thấy tiếng mẹ tôi và cô hét lớn:
"Minh Phong! Con sao vậy? Đi đâu đó?"
Đoàn Minh Phong lái xe của tôi, tôi lái xe của ba tôi, tôi đuổi theo em suốt đoạn đường, lúc đi qua chợ, chỗ ngã tư có một chiếc xe to đang quẹo tới, Đoàn Minh Phong xoay vô lăng gấp, xe đụng vào lan can lao xuống sông, tôi và người đi đường đập vỡ kính xe vớt em lên, lúc đó em đã ngưng thở rồi.
May mà có một chị y tá đến đi chợ, thấy tình hình đó thì vứt thức ăn lao đến giúp tôi cấp cứu, khoảnh khắc em nôn ra nước sông ấy, tôi ôm lấy em tê dại gục luôn ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy mỗi một hơi thở đều giống như lục phủ ngũ tạng đang kết vụn băng.

Lương Hiểu Ngôn gửi tin nhắn cho tôi, tin đầu tiên: "Suy nghĩ kỹ chưa?"
Tin thứ hai: "Kết hôn đi, nhà tôi hối nữa rồi."
Từ lần gặp nhau ở quán cà phê sau đó mãi vẫn chưa liên lạc lại, tôi đã quên mất có người này rồi, cách một tháng rưỡi sau cô ấy bỗng gửi tin nhắn cho tôi, tôi làm gì ngờ tới được.

Điện thoại rơi khỏi áo khoác, mẹ tôi nhặt được, nhìn thấy tin nhắn đến ấy nên vui vẻ hớn hở nói với Đoàn Minh Phong, nghe nói lúc đó Đoàn Minh Phong bần thần một lúc, cười nói với mẹ tôi:
"Vậy chúc mừng anh ấy ạ."
Sau đó cầm chìa khóa xe lên đi ra ngoài, mẹ tôi không hiểu chuyện gì hỏi em đi đâu vậy, em gồng mình mà nước mắt lăn dài xuống, mẹ tôi giật mình vội ngăn em lại, nhưng em giống như bị ma nhập vậy, vùng ra khỏi mẹ tôi chạy ra ngoài, cô tôi gọi em, em quay đầu nhìn bà ấy một cái rồi vẫn bỏ chạy.
Đoàn Minh Phong bị ngạt nước, lúc tỉnh lại mãi vẫn không chịu nói chuyện, chạy ba cái bệnh viện, bác sĩ làm các loại kiểm tra sức khỏe rồi cũng đều nói không sao, sau đó chỉ có thể chẩn đoán là bị kinh sợ thôi, dù sao cũng là đã bước một chân đến cửa chết.
Bác sĩ tâm lý nói với tôi tâm phòng bị của Đoàn Minh Phong rất lớn, bây giờ không chịu tin tưởng bất cứ ai, em vẽ một căn nhà không có cửa sổ cũng chẳng có cửa ra vào, bốn phía chẳng có một ai, em không ra ngoài thì ai cũng không được vào trong.

Tôi nắm tay Đoàn Minh Phong chào tạm biết với bác sĩ, mua một cây kem ở tiệm đồ ngọt trước cổng bệnh viện, em mặc tôi dắt đi, cúi đầu tập trung liếm kem, tôi nói:
"Cho anh ăn một miếng đi."
Em đưa đến, tôi cắn một cái, sau đó khi đi đến thùng rác, mặt em không chút cảm xúc vứt cây kem vào đó.
Em giống như một con robot, không khóc không gây sự, ngoan ngoãn mặc tôi chi phối nhưng lại không cho tôi bất cứ phản ứng nào về mặt tình cảm.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương