– Cha ơi, giờ đang đánh giặc, nơi này tuy cách khá xa nhưng một mình cha ở đây con không yên tâm. Hay là cha đi Quảng Châu với con nhé.

Lưu Quảng đi rồi, Bạch Cẩm Tú khuyên ông cụ.

Bạch Thành Sơn đang trầm ngâm suy nghĩ thì người làm đến báo, Doanh trưởng Tuần Phòng doanh Cổ thành tới, đang ở ngoài xin được gặp.

Bạch Thành Sơn bảo người làm đi mời khách vào trong.

Doanh trưởng đã cắt bím tóc, mặc quân phục kiểu mới, gặp Bạch Thành Sơn vẫn quỳ xuống, dập đầu nói:

– Tiểu nhân ra mắt Bạch lão gia!

Bạch Thành Sơn vội mời anh ta dậy, hỏi có chuyện gì.

Doanh trưởng đứng lên nói:

– Bạch lão gia, mấy ngày trước có người ở Quảng Châu tới, là do Nhiếp tư lệnh phái tới, nhắc nhở tôi sắp có đánh giặc, bảo tôi gia tăng tuần tra phòng thủ. Vừa rồi tôi nghe thủ hạ báo lại, có gặp một người rất khả nghi ở ngoài thành, quát hỏi, người kia nói khẩu âm Quảng Tây, muốn bắt giữ lại nhưng gã kia đã lao xuống sông bỏ chạy mất. Tôi thấy kỳ lạ nên tới đây thông báo cho lão gia biết.

Bạch Thành Sơn nhìn con gái.

– Cha ơi, đi đi. – Bạch Cẩm Tú lập tức thúc giục.

Bạch Thành Sơn cũng không do dự nữa, gật đầu:

– Được, cha nghe theo con, lập tức đi ngay.

……

Tây quan Quảng Châu, đại thiếu gia Bạch gia Bạch Kính Đường bị thương ở cằm hôm nay đã có thể cắt chỉ.

Bác sĩ Tây y đến, A Tuyên nghe cha rên rỉ xuýt xoa liên hồi, có vẻ như đau đớn lắm thì vô cùng thương cha:

– Cha ơi, đau lắm phải không?

– Đau lắm con ạ. Còn cái chân này nữa, cũng không biết lúc nào mới khỏi. A Tuyên, con lại đây đỡ cha lên.

Bạch Kính Đường liếc Trương Uyển Diễm, đáp lời cậu con trai.

A Tuyên vâng dạ chạy tới dùng vai mình để đỡ Bạch Kính Đường, giúp anh ta đứng lên đi khập khiễng. Cậu quay sang mẹ:

– Mẹ ơi, cha nói cha đau lắm.

Trương Uyển Diễm quay sang cảm ơn bác sĩ, tiễn người ta ra cửa rồi đang tính đi vào thì thấy một chiếc ô tô từ xa đi đến rồi dừng ngay cổng lớn nhà mình, cửa xe mở ra, Thị trưởng Quảng Châu cùng mấy quan viên kinh tế, còn có cả người của Thương hội bước xuống.

Thị trưởng thấy Trương Uyển Diễm, vội vàng đi lên.

– Thiếu phu nhân, Bạch công tử có nhà không? Tôi có việc gấp cần bàn bạc với anh ta.

Xem kiểu này hẳn là có chuyện lớn rồi.

– Có có, mời các vị vào.

Trương Uyển Diễm biết chồng thường ngày chú trọng hình thức, vừa rồi chỉ mặc áo lót quần đùi, không thể gặp khách được, vì thế dặn người làm đi thông báo cho anh ta là có khách, sau đó mới dẫn đoàn người vào trong.

Lúc Bạch Kính Đường đi ra thì đã thay đổi quần áo, tuy cằm mang sẹo, chân bó thạch cao nhưng nom vẫn rất có tinh thần và phong độ.

Anh ta mời đoàn người vào trong ngồi, đồng thời xin lỗi vì bản thân không kịp đón tiếp khách đến. Khách sáo đôi câu, anh ta hỏi khách có chuyện gì.

Một quan viên cung kính nói:

– Bạch công tử, là như này, Lưu Vinh kia từng là thổ phỉ, được xưng là Diêm Vương sống, thời tiền Thanh từng mang theo nhân mã đánh đến phụ cận Quảng Châu, giết người tàn sát dân trong thành, tàn bạo ác độc. Giờ gã lại đánh tới, mọi người đều vô cùng lo lắng. Không chỉ vậy, cũng không biết từ đâu có lời đồn, nói Nhiếp tư lệnh đắc tội Tổng thống, cho nên lúc này chẳng những Lưu Vinh đánh tới, mà Hồ Nam, Thiều Châu cũng đang hăm he. Nếu hai đầu đánh vào thật sự không biết sẽ thế nào, cửa hàng gạo và tích trữ lương thực sẽ không dám bán trên thị trường nữa, còn nhân cơ hội kéo tăng giá lên cao. Chúng tôi phát hiện lập tức cấm chỉ nhưng không có tác dụng gì. Càng cấm thì lời đồn càng lan truyền mạnh mẽ, hiện tại khắp Quảng Châu đều như vậy, mới mấy ngày thôi mà giá gạo đã tăng lên gấp đôi so với trước đây rồi. Giá gạo tăng, kéo theo một loạt các hàng hóa khác cũng tăng theo…

Bạch Kính Đường giận tím mặt lại.

– Cửa hàng gạo nhà ai đi đầu?

– Giờ cũng khó nói rõ là nhà ai, dù sao thì không nhà nào là không tăng giá. Không chỉ Quảng Châu, mà những nơi khác cũng bắt đầu theo. Lòng dân đều đang rất hoang mang.

Thị trưởng nhớ tới lúc Nhiếp Tái Trầm chuẩn bị đi có gặp mình, muốn mình bảo đảm trật tự ổn định của Quảng Châu thì không nhịn được móc khăn tay ra lau mồ hôi trán, nói tiếp:

– Bạch công tử, tôi biết thời gian này anh bị thương, đi lại không tiện, lẽ ra không tiện tới làm phiền. Nhưng việc này nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm anh mà thôi. Hai năm nay toàn tỉnh chúng ta thu hoạch không tốt, hơn nữa lại có thiên tai chiến trận, lương thực dự trữ trong kho không còn nhiều lắm, giờ có bung ra toàn bộ cũng như muối bỏ bể. Giờ đi bắt người cũng vô dụng. Hôm qua Cục cảnh sát đi bắt hai chủ cửa hàng gạo, bà vợ mang theo con nhỏ chạy đến trước cửa Cục cảnh sát kêu gào đòi thắt cổ đụng tường, ảnh hưởng càng xấu…

Bạch Kính Đường đầy phẫn nộ, đứng phắt lên.

– Lập tức đi Thương hội, triệu tập mọi người mở cuộc họp, cấm đầu cơ, khôi phục giá gạo!

Nói xong, anh ta ra sức rút thạch cao ở chân đi, ném xuống đất, đi giày vào, bước nhanh ra ngoài.

Trương Uyển Diễm mới vừa thấy chồng đứng lên, sợ anh ta đứng không vững, muốn bước tới đỡ anh ta, nào ngờ lại trông thấy anh ta rút thạch cao, đi lại như bay, chớp nhoáng đã ra khỏi phòng khách, nào có dáng vẻ bị thương chưa lành?

Chị ta há hốc mồm, lúc sực tỉnh đuổi theo thì anh ta đã cùng đoàn thị trưởng đi ra cổng lớn rồi.

Chị ta quay lại, cầm bộ thạch cao dưới đất lên, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, gọi người hầu đi theo chồng tới, chỉ vào bộ thạch cao hỏi hỏi

Người hầu thấy đại thiếu gia bị lộ tẩy thì nào dám giấu giếm, lập tức cung khai. Nói ngày đó rời khỏi Cổ Thành Bạch Kính Đường bị ngã từ trên xe xuống, cằm đích xác bị thương, nhưng chân cẳng thì chỉ bị xây xát nhẹ, không bị gãy xương gì cả. Bác sĩ Cổ thành đến, anh ta cứ ép buộc bác sĩ phải bó thạch cao cho anh ta, còn ép không cho phép ai được tiết lộ cho chị ta biết.

Trương Uyển Diễm tức giận đến nổ đom đóm mắt, bảo người hầu ra ngoài, suy nghĩ một chút, ép cơn giận xuống, cất bộ thạch cao đi.

Rất nhanh, mười mấy ông chủ cửa hàng gạo lớn nhất ở Quảng Châu đã nhận được tin tức Thương hội mở cuộc họp, biết được là do ý của Bạch Kính Đường thì không dám không nghe, lén tụ tập lại với nhau, cùng nhau đi vào phòng hội nghị của Thương hội.

Bạch Kính Đường ngồi ở vị trí chính, đang uống trà với vài người, dáng vẻ nhàn nhã, thấy mọi người đi vào thì cười tiếp đón:

– Lục gia…Ồ không phải, gọi là Lục bá mới đúng, mọi người tới rồi à? Ngồi đi, ngồi đi.

Lục gia được Bạch Kính Đường vừa gọi giờ lại đổi giọng gọi là Lục bá, đây là ông chủ tiệm gạo lớn nhất Quảng Châu, mở mười mấy cửa hàng, cũng dính líu chút họ hàng với Bạch gia.

Phú thương Quảng Châu rất nhiều, tham gia Thương hội dĩ nhiên đều là kẻ có tiền.

– Kính Đường à, nghe nói cháu bị thương, thế nào, đã khỏi hẳn chưa?

Lục gia vừa tỏ vẻ quan tâm hỏi han Bạch Kính Đường vừa ngồi xuống.

Những người còn lại cũng chậm rì rì ngồi xuống theo.

– Chỉ bị thương ngoài da thôi, không đáng ngại. Vừa hay cha cháu không ở đây nên cháu mới được lười biếng mấy ngày.

Bạch Kính Đường cười chỉ chỉ vào cằm của mình, sau đó bảo người ta châm trà.

Mọi người thấy anh ta cười cười nói nói thì dần dần thả lỏng nỗi lo lắng, cũng nịnh hót anh ta trẻ tuổi nhiều hứa hẹn, có phong thái của Bạch Thành Sơn năm xưa. Bầu không khí trong phòng hội nghị trở nên ôn hòa rất nhiều.

Bạch Kính Đường buông tách trà xuống, cười nói:

– Cháu biết các vị chú bác đều là người bận rộn, hôm cháu mặt dày mời các vị tới đây, thật không dám giấu, là cháu có việc muốn nhờ vả.

Những người ngồi đây người nào mà không khôn khéo, tức khắc cả đám không hé răng, đều nhìn sang Lục gia.

Lục gia cười nói:

– Kính Đường không phải khách sáo đâu, có việc cứ nói, bác xin rửa tai lắng nghe đây.

Bạch Kính Đường nói:

– Vừa nãy cháu tới đây, có đến quán cơm trà lâu phía trước uống trà, gọi hai món nhỏ, bình thường giá chỉ một hai hào, nhưng cháu lại phải trả ba hào, tăng gần một nửa liền. Cháu ngạc nhiên quá, hỏi mới biết là giá gạo tăng nên thế. Ban đầu cháu còn chưa hiểu, mới có mấy ngày thôi, chẳng có thiên tai gì, sao gạo lại tăng mạnh như vậy cơ chứ. Về sau có người giải thích cho cháu thì cháu mới biết, ra là mọi người sợ Lưu Vinh đánh đến đây.

Anh ta đứng lên, nhấc ấm trà đến bên Lục gia, rót trà cho ông ta.

– Bác Lục, bác cũng biết quan hệ giữa Nhiếp tư lệnh và cháu, còn thân hơn anh em ruột. Giờ cậu ấy không ở Quảng Châu, bộ mặt Quảng Châu lại nhiễu loạn như này, tục ngữ nói dân lấy lương thực làm đầu, người làm anh như cháu không thể không ra mặt đúng không? Bác Lục là trưởng bối của cháu, cũng là trưởng bối của Nhiếp Tư lệnh, bác lại là người có uy tín danh dự ở Quảng Châu, bác xem có thể giúp cháu quản giáo những hậu bối của bác và người cùng nghề chỉ biết kiếm tiền trái lương tâm ép giá gạo xuống được không? Giá gạo xuống rồi, những thứ khác dĩ nhiên cũng xuống theo. Lần tới cháu đi uống trà, cũng không phải trả giá cao nữa.

Trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ.

Lục gia ho khan một tiếng, chần chừ một giây cười xòa nói:

– Kính Đường à, không phải bác Lục không chịu giúp, mà là giá gạo này đi theo giá thị trường, gạo thì hữu hạn, người mua thì nhiều, giá cả dĩ nhiên là tăng lên. Bác cũng hết cách thôi.

Những người kia sôi nổi họa theo:

– Đúng thế đấy, đúng thế đấy, không phải bọn chú muốn tăng giá, bọn chú theo thị trường thôi…

Nụ cười trên mặt Bạch Kính Đường biến mất.

– Lục gia, sao cháu lại nghe người ta nói, nhà đầu tiên tăng giá ở Quảng Châu lại là nhà bác nhỉ? Giờ Nhiếp tư lệnh đang đánh với Lưu Vinh, bác lại làm như vậy có phải cảm thấy Quảng Đông chúng ta không thắng Quảng Tây được không, Nhiếp tư lệnh không đánh lại Lưu Vinh không?

Trước đó mọi người sở dĩ tăng giá gạo lên ào ào, dĩ nhiên cũng không nghĩ được sâu xa như thế, chỉ là xuất phát từ bản tính trục lợi của thương nhân mà thôi, giờ nghe Bạch Kính Đường nói vậy thì đều hoảng sợ.

Lục gia cuống quýt xua tay:

– Kính Đường à, cháu đừng nghĩ oan cho bác. Bác có gan lớn bằng trời thì cũng không dám nghĩ vậy đâu. Giá cả này cũng không phải nhà bác khởi đầu…

“Rầm” một tiếng, Bạch Kính Đường đập ấm trà trong xuống đất, mảnh nhỏ bắn tung tóe.

Lục gia thấy đại thiếu gia Bạch gia luôn ôn tồn lễ độ đột ngột trở mặt thì vội ngậm miệng.

– Nhiếp tư lệnh giờ đang đánh giặc, Quảng Châu lại rối loạn, làm cậu ấy mất tập trung, nếu như thất thủ, gã thổ phỉ Lưu Vinh kia tới, các người đừng nghĩ sẽ được dễ chịu như hiện tại nhé. Lưu Vinh không hút khô máu của các người thì gã không phải Diêm Vương sống đâu. Giờ Nhiếp Tư lệnh cho các người mặt mũi, các người không biết xấu hổ lại dám nhân cơ hội này lên giá ào ào nhiễu loạn lòng người. Nếu đổi lại là mấy năm trước, thời tiền Thanh, trói các người ra chợ chém đầu cũng không oan đâu.

Mọi người ai nấy đều câm nín như ve mùa đông, không một ai dám hó hé câu gì.

Bạch Kính Đường lướt ánh mắt qua từng gã phú thương, lạnh lùng nói:

– Hôm nay cháu chỉ nói vài lời thế thôi, các chú bác trở về đi, rồi lập tức khôi phục giá gốc cho cháu. Đây là quyết định của Thương hội Quảng Châu. Nếu người nào dám ham lợi nhỏ, kiếm tiền trên máu thịt người khác, dù là Nhiếp tư lệnh trở về không bắn chết các người, sau này cháu còn để mọi người tiếp tục lăn lộn ở địa giới Quảng Châu thì Bạch Kính Đường cháu sẽ rời khỏi vị trí Hội đồng quản trị Thương hội, tự mọi người đi mà làm.

Anh ta nhìn sang Lục gia.

– Bác Lục, bác muốn làm gì? Nếu bác ngại vị trí thành viên Hội đồng quản trị không đủ, cháu đi thương lượng với cha cháu, bảo ông ấy nhường vị trí Hội trưởng Thương hội cho bác luôn nhé?

– Không dám không dám! Kính Đường đừng đùa bác nữa mà.

Mặt già của Lục gia đỏ lựng lên,

– Cháu yên tâm, bác biết rồi. Bác nhất định ủng hộ Nhiếp Tư lệnh, ủng hộ cháu. Trở về rồi, bác sẽ khôi phục lại giá gốc. Chờ Tư lệnh về, mong Kính Đường nói giúp bác vài câu tốt đẹp.

Bạch Kính Đường biết đám lão già xảo quyệt chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này dù nói tốt đến mấy cũng vô dụng, mà cần phải dọa nạt, lại mỉm cười nói:

– Quyết định sớm chẳng phải tốt hay sao, mọi người hòa khí sinh tài. Yên tâm, chỉ cần bác ủng hộ Nhiếp tư lệnh, đợi cậu ấy chiến thắng trở về, người nào cũng đều là công thần.

– Đa tạ Bạch công tử, đa tạ Bạch công tử!

Mọi người tranh nhau cảm ơn.

– Thế nhé, chúng tôi đi trước…

– Lục gia đi cẩn thận bậc thang, để tôi đỡ.

Bạch Kính Đường đợi đám Lục gia ra khỏi đại lầu Thương hội thì lập tức gọi mấy quan viên chính phủ vào báo lại chuyện này. Họ đi rồi, anh ta lại sờ sờ cằm bởi vì vừa rồi nói chuyện quá cảm thấy lại hơi đau nhức, đang tính về nhà thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, tim nảy lên, cúi xuống nhìn chân mình.

– Thôi xong đời rồi!

Trưa hôm đó, Trương Uyển Diễm biết được tin tức từ chỗ quản sự, mấy chục cửa hàng gạo lớn nhất Quảng Châu đã đồng thời giảm giá gạo, khôi phục lại giá gạo tới sáu hào một đấu như trước đây. Nói cách khác, một đồng bạc có thể mua được tầm 30 cân gạo. Những cửa hàng gạo nhỏ thấy các cửa hàng lớn ổn định giá dĩ nhiên cũng giảm giá theo. Tin tức nhanh chóng được lan truyền rộng rãi, dân chúng đang lo lắng vì gạo tăng giá cũng sung sướng phấn khởi.

Trương Uyển Diễm nhẹ nhàng thở hắt ra, chờ chồng về nhà, nhưng chờ mãi lại chẳng thấy mặt mũi chồng đâu. Chị ta cứ nghĩ anh ta còn có việc khác, nhưng chờ đến tối mịt vẫn không thấy bóng dáng đâu, vì thế phái  người đi Thương hội hỏi thăm, bấy giờ mới biết được anh ta vào ban ngày đã xong việc rồi, nhớ em gái nên đã đi Cổ thành đón cô út rồi.

Trương Uyển Diễm tức giận đến thiếu chút nữa ngã vật ra đất, nhưng người thì đã bỏ chạy mất dép rồi, chị ta đành phải nén cơn giận, kiên nhẫn chờ anh ta về.

……

Quế quân xâm nhập vào địa giới Quảng Đông, chiếm lĩnh Hạ Giang Khẩu xong, Lưu Vinh liền hạ lệnh hạ doanh trại phía tây Giang Khẩu, đối mặt với Việt quân cách một con sông.

Gã tuy xuất thân thổ phỉ, từ lâu đã thèm nhỏ dãi Quảng Đông, hận không thể lập tức đánh tới Quảng Châu, chiếm toàn bộ Lưỡng Quảng cho riêng mình, nhưng làm việc cũng không thể lỗ mãng, càng hiểu rõ Nhiếp Tái Trầm không phải hữu danh vô thực. Không nói anh tuổi trẻ mà đã đạt được thành công làm được chuyện mà bản thân gã hì hục hai mươi năm cũng không làm được, một bước lên trời, chỉ là lúc này không hiểu sao đắc tội với chính phủ phía Bắc mà thôi – lý do khiến gã cảm thấy có chút hụt hẫng.

Việt quân nhân số tuy ít hơn, nhưng trang bị lại hơn xa mình, tùy tiện xâm nhập vào trung tâm, nhỡ đâu thất bại, đến lúc đó ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo.

Kế hoạch của gã là tạo chiến sự trước vùng biên cảnh của hai tỉnh, tiếp cận toàn bộ chủ lực, mãnh liệt chèn ép, chỉ cần lan truyền ra tin tức vài lần thắng lợi, bên Hồ Nam nhất định sẽ không ngồi yên, sợ mình chiếm được tiên cơ, chắc chắn xuất binh. Đến lúc đó mình mới tiến vào trung tâm, Nhiếp Tái Trầm đầu đuôi khó quan tâm chu toàn, còn chưa đánh thật thì mình đã thắng được một nửa rồi.

Chạng vạng trời sâm sẩm tối, Lưu Vinh cùng mấy tham mưu ở mấy bộ phận đáng ở trong doanh trại bàn bạc hành động kế tiếp, một đội trưởng thông tin chạy vào, nói Nhiếp Tái Trầm đích thân tới, giờ đang ở Giang Khẩu đối diện, muốn nói chuyện gì đó với chúng ta.

Lưu Vinh và thủ hạ liếc nhìn nhau.

– Tướng quân, năm xưa khi anh uy phong một cõi thì Nhiếp Tái Trầm chẳng biết còn đang đái dầm chơi bùn đất ở đâu nữa. Thằng oắt đó có phải vì sợ mà muốn đến xin hàng không?

Một tham mưu nịnh nọt.

Lưu Vinh cười khà khà:

– Giờ người trẻ tuổi khó lường, chớ có coi khinh họ. Đi, theo tôi qua đó, nghe thằng oắt đó nói gì.

Nhiếp Tái Trầm đang ở trên sườn đồi phía đông Hạ Giang Khẩu, dùng kính viễn vọng quan sát quân doanh Quế quân cách bờ sông mấy km, thấy một đội quân chạy bộ theo một người đàn ông trung niên để râu cưỡi ngựa tới đây, biết người này chính là Lưu Vinh, buông kính viễn vọng xuống, thả người nhảy xuống sườn đồi, đi đến bờ sông, cao giọng:

– Đối diện có phải Lưu Vinh không? Tôi là Nhiếp Tái Trầm!

Lưu Vinh nghe anh chỉ rõ tên họ, chẳng có lễ hậu bối gì cả, trong lòng không vui, nói:

– Đúng là Lưu mỗ! Không ngờ chú em đã đến rồi, ông đây còn tưởng chú em là con rùa đen rụt đầu chứ. Họ Nhiếp kia, mày giết anh em kết nghĩa của tao, chờ đó, chờ tao đánh tới Quảng Châu, tao sẽ lấy đầu của mày để tế anh em của tao.

Nhiếp Tái Trầm nhận loa từ Thị tòng quan, nói với bờ bên kia:

– Các anh em Quế quân đối diện nghe đây, Lưỡng Quảng cùng căn, giống như anh em. Chuyện của Trần Tế Nam càng là nội bộ Quảng Đông. Giờ Lưu Vinh lấy cớ báo thù khơi chiến sự, tôi cho mọi người một cơ hội cuối cùng, trước 0 giờ đêm nay, tôi cho toàn bộ rút khỏi Giang Khẩu Quảng Đông, lui về địa phương của mình.

– Sau 0 giờ, nơi này còn một người, tôi giết một người. Các người tiến thêm một bước, tôi tiến mười bước.

Ngay khi thanh âm lạnh lẽo mang theo sát khí của anh còn chưa tan, anh ném loa đi ra ngoài, xoay người bỏ đi thật nhanh.

Binh lính bên bờ sông đồng loạt nhấc súng lên, bắn súng vào chiếc loa còn chưa rơi xuống kia.

Tiếng súng nổi lên, thứ kia nháy mắt biến thành mảnh nhỏ, bắn ra tứ phía, rơi vào mặt sông rồi biến mất không còn bóng dáng.

Binh lính nổ súng xong thì nhanh chóng xếp thành hàng, cùng Nhiếp Tái Trầm biến mất sau sườn đồi.

Lưu Vinh và đám tham mưu bên cạnh gã kinh hãi.

Vệ binh phía sau nghe tiếng súng vang lên thì lập tức xông lên bảo vệ.

Gã nhìn chằm chằm bờ đối diện trống rỗng, sắc mặt âm trầm, ra hiệu vệ binh lui xuống, ngẩng lên nhìn sắc trời, lạnh lùng nói:

– Họ Nhiếp kia chỉ giỏi khoe mẽ thôi. Tôi biết nó có mấy khẩu đại pháo lợi hại, nhưng đêm hôm khuya khoắt, đại pháo của nó dù có có mắt đi chăng nữa cũng không thể bắn tới doanh trại của chúng ta đâu. Nó muốn bắn pháo, cứ cho nó bắn thoải mái.

Nói thì nói như vậy, nhưng đề phòng Nhiếp Tái Trầm nhân ban ngày lệnh cho pháo binh tính toán tọa độ khai hỏa chính xác về phía mình, chờ trời tối rồi, Lưu Vinh lệnh cho doanh địa lặng lẽ dời vị trí.

Gã dĩ nhiên sẽ không lui về sau, lui về sau chẳng phải chứng tỏ mình sợ đối phương à. Gã lệnh lui ít nhất một km, đổi nơi hạ trại. Như vậy, dù ban ngày có định được vị trí, rồi đêm tối bắn pháo thì khoảng cách này cũng sẽ an toàn.

Dỡ lều dọn chỗ là một chuyện phiền phức, sĩ binh Quế quân nhận được lệnh của cấp trên thì vô cùng oán giận, nhưng hết cách thôi đành phải làm theo. Bận rộn một lúc lâu, hơn 10 giờ tối thì mới được nghỉ ngơi.

Đánh trận nhiều rồi, cũng chỉ thấy đó chỉ là cảnh cáo hoặc là uy hiếp miệng của đối phương, là thủ đoạn nhằm gia tăng sĩ khí của bên mình và đe dọa bên địch mà thôi. Trận địa hai quân cách nhau năm sáu km, lại là buổi tối, binh lính Quế quân căn bản không tin đối phương có thể bắn pháo chuẩn xác đến đại doanh của mình, đêm đó ngoài gia tăng thủ vệ ra, những người còn lại đều đi ngủ như thường ngày.

Sắp đến 12 giờ đêm, hai gã canh gác đứng cạnh nhau vừa hút thuốc vừa chỉ trích quân lương đã ba tháng chưa phát rồi, còn nhắc đến Việt quân đối diện, nghe nói binh lính tháng nào cũng được phát năm đồng bạc, mà luôn phát đều đặn, vô cùng hâm mộ.

– Mà ông ta ngày nào cũng có cơm ngon rượu say, còn nuôi được mấy vợ bé liền, bắt chúng ta bán mạng lại chẳng phát tiền. Đã nợ không phát tiền rồi, ông đây đầu phục bên kia cho xong.

Một gã hậm hực nói.

– Mày muốn người ta thu mà à, nằm mơ đi.

– Sắp 0 giờ rồi, đấy, mày nói xem họ có nã pháo vào chúng ta thật không?

Ngước lên nhìn bên kia đầy vẻ lo lắng, lại nhìn bầu trời đêm.

Người kia vứt điếu thuốc, tính muốn đi tiểu, miệng thì nói:

– Chắc chắn là dọa bừa thôi, mình không phải tự dọa mình làm gì…

Chợt khựng lại.

– Nhìn kia, cái gì kia? Lửa à!

Đồng bọn của gã quay đầu lại, thấy mảnh đất hoang sau đại doanh đột ngột dâng lên chùm lửa lớn như pháo hoa, pháo hoa bay lên không trung, trong bóng đêm, nhìn như con rồng lửa đỏ rực phóng lên cao.

Hai gã sợ ngây người, kịp phản ứng muốn phát cảnh báo, đúng lúc này lại nghe trong không trung sau đỉnh đầu lại vang lên tiếng ù ù.

Cả hai đồng thời quay đầu lại.

Sâu trong bầu trời đêm đen nhánh ở mặt phía đông xuất hiện một điểm đỏ, điểm đỏ kia dần dần đến gần, là quả cầu lửa đang cháy rực.

Cầu lửa càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, bắn về phía bên này.

Hai gã tức thì đã hiểu, nhìn nhau, đồng thời nhảy dựng lên.

– Ôi mẹ ơi, bắn thật rồi.

– Chết rồi, chạy mau.

Quả đạn pháo đầu tiên với đường kính 155mm gào thét bay qua 5km đường đêm, chuẩn xác bắn trúng cổng lớn xiêu vẹo dựng lên tạm thời của doanh phòng Quế quân, một tiếng nổ vang thật lớn, ánh lửa lớn bùng lên, cổng lớn mau chóng bị vỡ nát.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương