Quyến Luyến Em Từng Phút Từng Giây
-
Chương 49: Nợ Tiền Bài Bạc
Có lẽ là anh nhận ra sự không tin tưởng trong ánh mắt Lâm Phức Phức, Mạc Dương nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Thật đó, lừa em là heo.”
Lâm Phức Phức nhìn anh với biểu cảm như đang nhìn heo.
Mạc Dương vò vò mái tóc ngắn của mình, ánh mắt nhìn về phía xa xa, trầm giọng nói: “Mấy năm nay bố anh nghiện bài bạc, nợ một số tiền.”
“Một số là bao nhiêu tiền?” Lâm Phức Phức có cảm giác là không phải một số tiền nhỏ.
“Đại khái là mấy trăm triệu đó.”
“Mấy trăm triệu!” Lâm Phức Phức là một người vẫn luôn bình tĩnh khi đối mặt với mọi chuyện, sau khi nghe thấy con số mấy trăm triệu thì không khỏi thấy kinh hoàng. Đối với một người trong gia đình bình thường mà nói, mấy trăm triệu đó phải kiếm trong mấy đời?
Mạc Dương gật gật đầu với vẻ mặt thản nhiên: “Đúng vậy, em không nghe nhầm đâu.”
Lâm Phức Phức vẫn còn cảm thấy không thể tin nổi.
Trong lòng của Lâm Phức Phức thì bố của Mạc Dương, Mạc Dịch Vân là một người điển hình của quý ông thành công, rất ôn hòa lễ độ.
Mạc Dịch Vân có trình độ học vấn cao, lại có một công việc tốt, so sánh với bố của Lâm Phức Phức - Lâm Kiến An thì khác biệt như trên trời dưới đất. Từ nhỏ Lâm Phức Phức đã thấy ngưỡng mộ Mạc Dương vì anh có một người bố như vậy, dường như không có gì là Mạc Dịch Vân không biết, hỏi ông vấn đề gì ông cũng có thể trả lời được.
Nhưng mà một người như thế lại nghiện bài bạc, lại còn thiếu nợ mấy trăm triệu nữa.
“Cho nên số nợ đó anh phải chịu hết sao?” Lâm Phức Phức hỏi.
“Ừ.”
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Lâm Phức Phức nhìn Mạc Dương ẩn chứa cảm xúc phức tạp. Có sự đau lòng, có sự xót xa.
Mạc Dương gọi Lâm Phức Phức một tiếng, miễn cưỡng cười nói: “Nói với em những điều này không phải để em nhìn anh như vậy.”
Chỉ là anh muốn để cô hiểu anh hơn thôi.
Nếu như anh không có gì cả thì cô sẽ cảm thấy anh như thế nào, sẽ né tránh, hay là sẽ càng quan tâm anh hơn. Thực ra anh cũng không rạng rỡ sáng bóng như vẻ bề ngoài, trên thực tế, dường như anh là một người vừa không có nhân quyền lại không có tự do.
“Em xin lỗi.” Lâm Phức Phức yên lặng cúi đầu xuống.
Bầu không khí bỗng chốc có chút bối rối.
Mạc Dương có chút mất tự nhiên sờ sờ lông mày của mình, anh nói: “À này, chuyện có người tỏ tình với em.”
Vừa rồi ngồi trên xe nhớ lại, anh cảm thấy mình vừa ích kỷ vừa kích động. Anh hoàn toàn là hành động theo bản năng, anh không muốn người khác tỏ tình với cô, nhưng mà anh lại chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô.
Lâm Phức Phức nhìn anh với biểu cảm như đang nhìn heo.
Mạc Dương vò vò mái tóc ngắn của mình, ánh mắt nhìn về phía xa xa, trầm giọng nói: “Mấy năm nay bố anh nghiện bài bạc, nợ một số tiền.”
“Một số là bao nhiêu tiền?” Lâm Phức Phức có cảm giác là không phải một số tiền nhỏ.
“Đại khái là mấy trăm triệu đó.”
“Mấy trăm triệu!” Lâm Phức Phức là một người vẫn luôn bình tĩnh khi đối mặt với mọi chuyện, sau khi nghe thấy con số mấy trăm triệu thì không khỏi thấy kinh hoàng. Đối với một người trong gia đình bình thường mà nói, mấy trăm triệu đó phải kiếm trong mấy đời?
Mạc Dương gật gật đầu với vẻ mặt thản nhiên: “Đúng vậy, em không nghe nhầm đâu.”
Lâm Phức Phức vẫn còn cảm thấy không thể tin nổi.
Trong lòng của Lâm Phức Phức thì bố của Mạc Dương, Mạc Dịch Vân là một người điển hình của quý ông thành công, rất ôn hòa lễ độ.
Mạc Dịch Vân có trình độ học vấn cao, lại có một công việc tốt, so sánh với bố của Lâm Phức Phức - Lâm Kiến An thì khác biệt như trên trời dưới đất. Từ nhỏ Lâm Phức Phức đã thấy ngưỡng mộ Mạc Dương vì anh có một người bố như vậy, dường như không có gì là Mạc Dịch Vân không biết, hỏi ông vấn đề gì ông cũng có thể trả lời được.
Nhưng mà một người như thế lại nghiện bài bạc, lại còn thiếu nợ mấy trăm triệu nữa.
“Cho nên số nợ đó anh phải chịu hết sao?” Lâm Phức Phức hỏi.
“Ừ.”
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Lâm Phức Phức nhìn Mạc Dương ẩn chứa cảm xúc phức tạp. Có sự đau lòng, có sự xót xa.
Mạc Dương gọi Lâm Phức Phức một tiếng, miễn cưỡng cười nói: “Nói với em những điều này không phải để em nhìn anh như vậy.”
Chỉ là anh muốn để cô hiểu anh hơn thôi.
Nếu như anh không có gì cả thì cô sẽ cảm thấy anh như thế nào, sẽ né tránh, hay là sẽ càng quan tâm anh hơn. Thực ra anh cũng không rạng rỡ sáng bóng như vẻ bề ngoài, trên thực tế, dường như anh là một người vừa không có nhân quyền lại không có tự do.
“Em xin lỗi.” Lâm Phức Phức yên lặng cúi đầu xuống.
Bầu không khí bỗng chốc có chút bối rối.
Mạc Dương có chút mất tự nhiên sờ sờ lông mày của mình, anh nói: “À này, chuyện có người tỏ tình với em.”
Vừa rồi ngồi trên xe nhớ lại, anh cảm thấy mình vừa ích kỷ vừa kích động. Anh hoàn toàn là hành động theo bản năng, anh không muốn người khác tỏ tình với cô, nhưng mà anh lại chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook