Quyển Dưỡng Thê Đệ - Băng Đường Thư Sinh
-
Chương 36
36: Anh rể và chị gái chính thức lý hôn/ Công khai mối quan hệ của họ trước mọi người
Bức tường trong ngõ phủ đầy rong rêu, cậu dựa lưng vào đó khẽ rên rỉ: “Hừm…”
Lôi Minh đang ngồi xổm trước mặt cậu, vùi đầu vào háng cậu còn liếm láp âm hộ mềm mại của cậu.
Từ Nọa dùng sức nặng toàn thân đè lên mặt Lôi Minh, cậu đem toàn bộ áp lên mặt Lôi Minh, nước chảy ra trực tiếp phủ đầy lên mặt hắn.
Một lúc sau, phía dưới truyền đến một giọng nói trầm đục của Lôi Minh: “Nọa Nọa, em có phải muốn dìm chết anh rể bằng nước dâm của em không?”
Từ Nọa đem người nhích ra một chút, để Lôi Minh hít thở không khí trong lành.
Khi Lôi Minh đã hít thở đủ, cậu lại đè lên người hắn, liên tục dùng dương v*t bé nhỏ của mình cọ sát vào khuôn mặt tuấn tú của anh rể: “Uh… uh… anh rể, mút mạnh vào… a… Nọa Nọa cảm thấy rất dễ chịu…”
Lôi Minh cũng không làm cậu thất vọng hít một hơi thật sâu lại vui đầu vào trong âm hộ mềm mại của cậu.
Sau khi cả hai chơi ở trong con hẻm tối khoảng một tiếng đồng hồ, người đàn ông nắm tay cậu đi về nhà.
Thấy họ nắm tay nhau trở về nhà, mẹ Lôi không khỏi nhíu mày, bà có thể cảm nhận rõ ràng giữa con trai mình và đứa bé đó có một sự mập mờ khó hình dung.
Từ Nọa nhìn thấy ánh mắt của mẹ Lôi có chút sợ hãi, vội vàng rút tay mình ra khỏi vòng tay của Lôi Minh.
Lôi Minh không có ý tránh né nghi hoặc của mẹ mình, trực tiếp ôm eo Từ Nọa, giống như đang trắng trợn thừa nhận với mẹ mình mối quan hệ cấm kỵ giữa hai người.
Mẹ Lôi sống nhiều năm như vậy, cũng một thân đầy đặn kinh nghiệm, mắt nhìn người không lệch chút nào, cho nên lập tức chất vấn Lôi Minh: “Con và nó…”
Lôi Minh không muốn ngoại tình với cậu nữa, mặc dù cảm giác đó rất phấn khích nhưng dù sao hắn cũng không nhìn thấy con đường sáng sủa nào trong mối quan hệ đó, vì vậy hắn đã thú nhận sự thật với mẹ mình: “Lần đầu tiên con đi gặp gỡ xem mắt. Nhất kiến chung tình, con đã yêu Từ Nọa, không phải Từ Nhu. Con cưới Từ Nhu cũng chỉ muốn có được em trai của cô ấy.”
Lời nói của Lôi Minh tình cờ lọt vào tai Từ Nhu vừa về đến nhà, cô không ngờ rằng mục đích thực sự của người đàn ông cưới cô lại là em trai cô.
Nhìn thấy em trai mình đứng nép vào trong lòng anh rể, Từ Nhu kinh ngạc che miệng, không muốn tin đó là sự thật.
Lôi Minh nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lại, hóa ra Từ Nhu đã trở về.
Thấy chị mình đã trở lại, Từ Nọa hoảng sợ muốn thoát khỏi vòng tay của Lôi Minh, nhưng hai tay hắn lại gắt gao giữ lấy eo của cậu, giãy giụa thế nào cũng vô dụng, Lôi Minh tựa hồ muốn trực tiếp phá vỡ bức tường sự thật mỏng manh này.
Sau đó, cả nhà bốn người ngồi xuống ghế sô pha, mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, mẹ Lôi tức giận, Lôi Minh bình tĩnh, Từ Nhu kinh ngạc, còn Từ Nọa thì xấu hổ và áy náy.
Trước mặt hai người phụ nữ, Lôi Minh trực tiếp kéo cậu vào lòng.
Từ Nhu thực sự đoán rằng Lôi Minh có những suy nghĩ vượt quá giới hạn với em trai cô, nhưng điều cô không ngờ là em trai mình lại đồng ý: “Nọa Nọa, em có thực sự thích anh ấy không?”
Nếu em trai cô thực sự muốn ở bên cạnh một người đàn ông, Từ Nhu sẽ không phản đối, mà thậm chí sẽ chúc phúc cho cậu, miễn là em trai cô hạnh phúc.
Tâm trạng của Từ Nọa bây giờ vô cùng phức tạp, cậu cảm thấy mình thật sự có lỗi với chị gái, không biết nên đối mặt với chị gái như thế nào, đối mặt với câu hỏi của chị gái, cậu cúi đầu nức nở xin lỗi chị: “Em xin lỗi… Em xin lỗi…”
Cậu thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc cướp đoạt hay giành giật người đàn ông của chị gái mình, là Lôi Minh cưỡng ép cậu quá mức chặt chẽ, không có cách nào từ chối hắn. Cuối cùng lại khiến cậu rơi vào con đường mù quáng đó, hiện tại cậu đã không thể nào rời khỏi Lôi Minh được nữa. Cho nên đành phải hướng Từ Nhu nói ra lời xin lỗi.
Từ đầu đến cuối trên mặt Từ Nhu không có một tia chán ghét hay thù hận gì, cô luôn đóng vai một người chị hiền lành, vai diễn này sẽ không dễ dàng thay đổi.
Thấy em trai khóc như vậy, Từ Nhu chỉ cảm thấy đau lòng, nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu em trai: “Nọa Nọa ngoan, đừng khóc, chỉ cần em vui vẻ hạnh phúc, chị sẽ không phản đối em với anh ấy.”
Phản ứng của Từ Nhu nằm trong dự liệu của cậu, nhưng cũng nằm ngoài dự đoán của cậu, nhưng chính vì người chị quá dịu dàng quá tốt đối với cậu nên cậu càng cảm thấy tự trách và áy náy gấp bội.
Chị gái tốt như vậy, nhưng em trai thật đáng khinh, Từ Nọa cảm thấy mình không xứng làm em trai của chị mình, Từ Nhu chăm sóc mình suốt mười mấy năm qua không một lời than vãn trách móc gì. Nếu không vì cậu thì chị gái đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình từ lâu, thà cứ để cậu chìm dưới lòng sông lạnh lẽo sâu thẳm kia ngủ mãi mãi.
Cậu càng khóc to hơn, bây giờ cậu thực sự muốn nhảy xuống sông một lần nữa.
Ngay lúc Từ Nhu không biết nên dỗ em trai như thế nào, Lôi Minh đột nhiên tiết lộ một bí mật chấn động, nhưng là hắn thì thầm vào tai cậu, chỉ có cậu mới nghe được: “Không cần áy náy, em cũng bị cổ lừa, cô ấy đã có sự lựa chọn của riêng mình.”
Quả nhiên, cậu ngừng khóc, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Lôi Minh.
Lôi Minh hiện tại còn phải đối phó với mẹ của mình, cho nên cũng không giải thích nhiều như vậy với cậu.
Mẹ Lôi tức điên lên, bà đã chờ đợi để được bế cháu trai, nhưng con trai bà lại yêu một thằng đực rựa khác, bà sẽ phải đợi bao lâu nữa mới được ôm đứa cháu trai trong tay hả.
Lôi Minh lại hứa với bà: “Mẹ, sang năm nhất định con sẽ sinh cháu trai cho mẹ.”
Mẹ Lôi nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong lòng con trai nói: “Con không phải đã yêu con trai sao? Tìm đâu ra cháu trai cho mẹ?”
Lôi Minh nói với mẹ mình: “Nọa Nọa là người song tính, vì vậy em ấy có thể sinh cho mẹ một đứa con trai.”
Mẹ Lôi cau mày, một người đàn ông sinh cho bà một cháu trai, nói thật bà cũng cảm thấy ghê tởm, nhưng bà cũng không thể không tiếp nhận: “Được, được, mẹ không quan tâm đến mấy chuyện của con.”
Mẹ của Lôi Minh thậm chí còn không muốn sống ở đây thêm một giây phút nào, vì vậy bà ấy liền rời đi.
Từ Nhu cũng chính thức làm đơn ly hôn với Lôi Minh. Thỏa thuận ly hôn được lập vào cùng một ngày, được ký bởi nhau, khi giấy ly hôn được đưa ra, cuộc hôn nhân không nên có này đã kết thúc hoàn toàn.
Bức tường trong ngõ phủ đầy rong rêu, cậu dựa lưng vào đó khẽ rên rỉ: “Hừm…”
Lôi Minh đang ngồi xổm trước mặt cậu, vùi đầu vào háng cậu còn liếm láp âm hộ mềm mại của cậu.
Từ Nọa dùng sức nặng toàn thân đè lên mặt Lôi Minh, cậu đem toàn bộ áp lên mặt Lôi Minh, nước chảy ra trực tiếp phủ đầy lên mặt hắn.
Một lúc sau, phía dưới truyền đến một giọng nói trầm đục của Lôi Minh: “Nọa Nọa, em có phải muốn dìm chết anh rể bằng nước dâm của em không?”
Từ Nọa đem người nhích ra một chút, để Lôi Minh hít thở không khí trong lành.
Khi Lôi Minh đã hít thở đủ, cậu lại đè lên người hắn, liên tục dùng dương v*t bé nhỏ của mình cọ sát vào khuôn mặt tuấn tú của anh rể: “Uh… uh… anh rể, mút mạnh vào… a… Nọa Nọa cảm thấy rất dễ chịu…”
Lôi Minh cũng không làm cậu thất vọng hít một hơi thật sâu lại vui đầu vào trong âm hộ mềm mại của cậu.
Sau khi cả hai chơi ở trong con hẻm tối khoảng một tiếng đồng hồ, người đàn ông nắm tay cậu đi về nhà.
Thấy họ nắm tay nhau trở về nhà, mẹ Lôi không khỏi nhíu mày, bà có thể cảm nhận rõ ràng giữa con trai mình và đứa bé đó có một sự mập mờ khó hình dung.
Từ Nọa nhìn thấy ánh mắt của mẹ Lôi có chút sợ hãi, vội vàng rút tay mình ra khỏi vòng tay của Lôi Minh.
Lôi Minh không có ý tránh né nghi hoặc của mẹ mình, trực tiếp ôm eo Từ Nọa, giống như đang trắng trợn thừa nhận với mẹ mình mối quan hệ cấm kỵ giữa hai người.
Mẹ Lôi sống nhiều năm như vậy, cũng một thân đầy đặn kinh nghiệm, mắt nhìn người không lệch chút nào, cho nên lập tức chất vấn Lôi Minh: “Con và nó…”
Lôi Minh không muốn ngoại tình với cậu nữa, mặc dù cảm giác đó rất phấn khích nhưng dù sao hắn cũng không nhìn thấy con đường sáng sủa nào trong mối quan hệ đó, vì vậy hắn đã thú nhận sự thật với mẹ mình: “Lần đầu tiên con đi gặp gỡ xem mắt. Nhất kiến chung tình, con đã yêu Từ Nọa, không phải Từ Nhu. Con cưới Từ Nhu cũng chỉ muốn có được em trai của cô ấy.”
Lời nói của Lôi Minh tình cờ lọt vào tai Từ Nhu vừa về đến nhà, cô không ngờ rằng mục đích thực sự của người đàn ông cưới cô lại là em trai cô.
Nhìn thấy em trai mình đứng nép vào trong lòng anh rể, Từ Nhu kinh ngạc che miệng, không muốn tin đó là sự thật.
Lôi Minh nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lại, hóa ra Từ Nhu đã trở về.
Thấy chị mình đã trở lại, Từ Nọa hoảng sợ muốn thoát khỏi vòng tay của Lôi Minh, nhưng hai tay hắn lại gắt gao giữ lấy eo của cậu, giãy giụa thế nào cũng vô dụng, Lôi Minh tựa hồ muốn trực tiếp phá vỡ bức tường sự thật mỏng manh này.
Sau đó, cả nhà bốn người ngồi xuống ghế sô pha, mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, mẹ Lôi tức giận, Lôi Minh bình tĩnh, Từ Nhu kinh ngạc, còn Từ Nọa thì xấu hổ và áy náy.
Trước mặt hai người phụ nữ, Lôi Minh trực tiếp kéo cậu vào lòng.
Từ Nhu thực sự đoán rằng Lôi Minh có những suy nghĩ vượt quá giới hạn với em trai cô, nhưng điều cô không ngờ là em trai mình lại đồng ý: “Nọa Nọa, em có thực sự thích anh ấy không?”
Nếu em trai cô thực sự muốn ở bên cạnh một người đàn ông, Từ Nhu sẽ không phản đối, mà thậm chí sẽ chúc phúc cho cậu, miễn là em trai cô hạnh phúc.
Tâm trạng của Từ Nọa bây giờ vô cùng phức tạp, cậu cảm thấy mình thật sự có lỗi với chị gái, không biết nên đối mặt với chị gái như thế nào, đối mặt với câu hỏi của chị gái, cậu cúi đầu nức nở xin lỗi chị: “Em xin lỗi… Em xin lỗi…”
Cậu thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc cướp đoạt hay giành giật người đàn ông của chị gái mình, là Lôi Minh cưỡng ép cậu quá mức chặt chẽ, không có cách nào từ chối hắn. Cuối cùng lại khiến cậu rơi vào con đường mù quáng đó, hiện tại cậu đã không thể nào rời khỏi Lôi Minh được nữa. Cho nên đành phải hướng Từ Nhu nói ra lời xin lỗi.
Từ đầu đến cuối trên mặt Từ Nhu không có một tia chán ghét hay thù hận gì, cô luôn đóng vai một người chị hiền lành, vai diễn này sẽ không dễ dàng thay đổi.
Thấy em trai khóc như vậy, Từ Nhu chỉ cảm thấy đau lòng, nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu em trai: “Nọa Nọa ngoan, đừng khóc, chỉ cần em vui vẻ hạnh phúc, chị sẽ không phản đối em với anh ấy.”
Phản ứng của Từ Nhu nằm trong dự liệu của cậu, nhưng cũng nằm ngoài dự đoán của cậu, nhưng chính vì người chị quá dịu dàng quá tốt đối với cậu nên cậu càng cảm thấy tự trách và áy náy gấp bội.
Chị gái tốt như vậy, nhưng em trai thật đáng khinh, Từ Nọa cảm thấy mình không xứng làm em trai của chị mình, Từ Nhu chăm sóc mình suốt mười mấy năm qua không một lời than vãn trách móc gì. Nếu không vì cậu thì chị gái đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình từ lâu, thà cứ để cậu chìm dưới lòng sông lạnh lẽo sâu thẳm kia ngủ mãi mãi.
Cậu càng khóc to hơn, bây giờ cậu thực sự muốn nhảy xuống sông một lần nữa.
Ngay lúc Từ Nhu không biết nên dỗ em trai như thế nào, Lôi Minh đột nhiên tiết lộ một bí mật chấn động, nhưng là hắn thì thầm vào tai cậu, chỉ có cậu mới nghe được: “Không cần áy náy, em cũng bị cổ lừa, cô ấy đã có sự lựa chọn của riêng mình.”
Quả nhiên, cậu ngừng khóc, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Lôi Minh.
Lôi Minh hiện tại còn phải đối phó với mẹ của mình, cho nên cũng không giải thích nhiều như vậy với cậu.
Mẹ Lôi tức điên lên, bà đã chờ đợi để được bế cháu trai, nhưng con trai bà lại yêu một thằng đực rựa khác, bà sẽ phải đợi bao lâu nữa mới được ôm đứa cháu trai trong tay hả.
Lôi Minh lại hứa với bà: “Mẹ, sang năm nhất định con sẽ sinh cháu trai cho mẹ.”
Mẹ Lôi nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong lòng con trai nói: “Con không phải đã yêu con trai sao? Tìm đâu ra cháu trai cho mẹ?”
Lôi Minh nói với mẹ mình: “Nọa Nọa là người song tính, vì vậy em ấy có thể sinh cho mẹ một đứa con trai.”
Mẹ Lôi cau mày, một người đàn ông sinh cho bà một cháu trai, nói thật bà cũng cảm thấy ghê tởm, nhưng bà cũng không thể không tiếp nhận: “Được, được, mẹ không quan tâm đến mấy chuyện của con.”
Mẹ của Lôi Minh thậm chí còn không muốn sống ở đây thêm một giây phút nào, vì vậy bà ấy liền rời đi.
Từ Nhu cũng chính thức làm đơn ly hôn với Lôi Minh. Thỏa thuận ly hôn được lập vào cùng một ngày, được ký bởi nhau, khi giấy ly hôn được đưa ra, cuộc hôn nhân không nên có này đã kết thúc hoàn toàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook