Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Lúc tôi lái xe về đến nhà, Từ Khiêm đã ra cửa chờ tôi, đưa tay ôm lấy anh, vùi mặt vào cổ anh, ngửi lấy mùi thơm tươi mát của anh.

Có lẽ vì còn những người như anh trên đời mà thế giới mới có những điều tốt đẹp, con người mới không bị tàn khốc và đen tối nhấn chìm trong tuyệt vọng nhỉ.

Nhìn thấy anh, những thứ ma túy, giết người, người mẹ cực đoan ích kỷ, những góc đen tối xấu xa nhất tựa như không tồn tại. Tôi như đi vào một thế giới khác. Thế giới này có bầu trời trong sáng, nắng vàng ấm áp, gió nhẹ hiu hiu, Chỉ vì có anh, tôi an lòng.

“Làm sao vậy?”

“Mệt.”

Anh có chút hiểu, không hỏi thêm gì, chỉ ôm lấy thắt lưng tôi, nhẹ nhàng vỗ về, “Muốn ngủ một giấc không?”

“Được.”

Chúng tôi ôm lấy nhau nằm một chỗ, Từ Khiêm hôn lên trán, con mắt, hai má tôi, cái loại hôn hít trấn an trẻ con ấy khiến tôi yên lòng. Trong bầu không khí bình lặng đó, tôi ngủ.

Lúc tỉnh lại, mặt trời chiều đã chiếu vào phòng, Từ Khiêm không còn nằm trên giường, bên ngoài có tiếng anh đi lại, còn có mùi cơm nóng thơm phức.

Từ Khiêm thấy tôi đã tỉnh, anh mỉm cười, ngồi xuống mép giường: “Tỉnh thì dậy ăn đi.”

“Ừ.”, tôi đứng dậy rửa mặt, Từ Khiêm chờ tôi ở bàn cơm.

Cơm nước xong, tôi xem tiếp quyển sách còn chưa đọc hết, tuy rằng không đọc được chữ nào. Từ Khiêm dọn dẹp nhà bếp xong, đi đến bên cạnh tôi, dịu dàng hỏi: “Giờ em có muốn nói chuyện không?”

Tôi buông sách, thản nhiên nói, “Em gái em đã chết.”

Lục Tịch, người từng sát hại Từ Khiêm, hãm hại tôi, đã chết. Tôi không đau lòng nó, cũng không thống thổ gì. Nhưng kỳ lạ là, rõ ràng đã giải quyết một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, nó chết đi thì sẽ không hại chết ba, nó chết đi thì sẽ không giết được Từ Khiêm, nó chết đi thì sẽ không hãm hại tôi, tôi hẳn là phải dễ chịu. Nhưng tôi lại thấy nặng nề. Chẳng lẽ, trái tim tôi còn chưa bị hắc ám và tàn khốc chiếm trọn?

“Cái gì?”

Tôi kể toàn bộ mọi chuyện cho anh nghe.

“Nói như vậy, em không định về dự tang sao?”

Tôi gật đầu.

“Cô ấy dù sao cũng là em của em. Tương lai, em có vì quyết định bây giờ mà hối hận, áy náy không?”

Tôi suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Sẽ không.”

Từ Khiêm vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, “Cô ấy đích thực đã làm sai nhiều chuyện. Thế nhưng chưa làm gì trực tiếp hại đến em, vì sao em có vẻ…. lạnh lùng?”

“Anh phê phán em sao?”

“Không, anh chỉ không hiểu lắm.”

“Không thể chấp nhận sao?”

“Không, tuy rằng không hiểu, nhưng em đã không quan tâm, anh cũng sẽ không để ý. Anh chỉ không muốn tương lai em hối hận thôi.”

“Như vậy là được”, tôi ôm thắt lưng anh, diện vô biểu tình nói.

Không cần hiểu, chúng tôi vốn là hai người hoàn toàn khác nhau.

Tôi cũng không hiểu vì sao anh đã trải qua những phản bội, khinh thường, nhục mạ như thế còn có thể giữ được tâm tình bình thản. Không thể hiểu vì sao anh có thể thản nhiên tiếp nhận việc bị mất tự do, chấp nhận cuộc sống bị một người đàn ông khác hoàn toàn nắm trong tay. Đổi lại là tôi, cho dù lấy danh nghĩa tình yêu, tôi cũng vĩnh viễn không chấp nhận được chuyện này. Cho nên tôi không cần anh hiểu tôi, chỉ cần anh chấp nhận toàn bộ của tôi, hoàn toàn thuộc về tôi, thế là đủ.

“Tuy rằng bây giờ anh còn chưa hiểu nhưng anh biết, nhất định là có lý do nào đó, nhất định có lý do nào đó anh không biết”, anh nhìn tôi, ngữ khí rất khẳng định.

Tôi nở nụ cười, không mở miệng giải thích.

“Được rồi”, anh bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, anh cũng không có lòng hiếu kỳ gì với những người, những chuyện em không quan tâm.”

Tôi hôn anh một cái, “Sau này vẫn giữ thái độ này nha.”

##•¥#¥%%

Thủ đoạn mà ngày đó ba nói với tôi, làm tôi sợ hết cả hồn. Ba luôn là người làm ăn ôn hòa, đối xử mọi người đều rộng lượng. Tôi sợ ông trong cơn phẫn nộ sẽ làm điều gì khiến tôi thất kinh, thậm chí phạm pháp. Tôi không lo cho mẹ, nhưng tôi sợ ông dính vào rắc rối.

Không bao lâu, Tiểu Mao gọi cho tôi, nói mẹ tôi sau khi Lục Tịch mất, tinh thần thất thường, đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Còn nói, ba cũng không hận chuyện xưa, trả tiền chữa trị cho bà, tìm người chăm sóc cho bà, còn cho bà dùng thuốc tốt nhất.

Tôi không tin người mẹ lạnh lùng của tôi sẽ vì Lục Tịch chết mà bị đả kích, thậm chí tinh thần thất thường.

Thì ra đây là thủ đoạn mà ba đã nói. Thật đúng là một kích tất trúng.

Tôi biết, đời này bà ta đã không thể ra khỏi viện tâm thần đó được nữa. Sống ở nơi đó, một người bình thường cũng sẽ trở nên không bình thường. Dù cho tương lai bà ta rời khỏi nơi đó thì bao nhiêu người sẽ tin lời nói của một người bị bệnh tâm thần, ba và tôi lúc nào cũng có thể lấy lý do bệnh đột nhiên tái phát để đưa bà trở lại đó. Nhất lao vĩnh dật giải quyết vấn đề.

Quả nhiên là thủ đoạn tốt. Không vi phạm pháp luật, cho dù vạn nhất có người phát hiện, cũng có thể nói trước đây đã nghĩ sai, hiểu lầm.

Ba đã cho tôi một bài học ấn tượng khắc sâu.

Được rồi, từ nay tôi không còn lo bà ta sẽ làm gì có hại cho ba nữa rồi.

Ngày đó biết tin này, tôi ở trong phòng viết chữ cả ngày, trong lòng mới an tĩnh lại. Bây giờ, chỉ còn lại hai cha con tôi, chẳng qua, từ lâu tôi đã không coi mình có mẹ, có em gái rồi sao? Bây giờ và trước đây, không có gì khác biệt. Tôi bắt đầu bỏ qua chuyện về mẹ, em gái ra khỏi đầu, tựa như khi đó, dù trái tim chứa đầy vết thương, một lần nữa bắt đầu cuộc sống.

Căn phòng đó, tôi quyết định không cho thuê. Nếu tôi không ở, như vậy ngày lễ ngày Tết có thể mời ba lên Bắc Kinh ở với tôi, có một chỗ ổn định cũng tốt. Qua vài năm, có thể ba sẽ bán nhà máy, như vậy cũng không còn lý do ở lại thành phố đó nữa, dù sao nơi đó cũng chẳng có hồi ức gì vui vẻ. Hơn nữa, nơi đó, từng cái bàn, từng cái ghế, từng cái giường, cái chăn đều là Từ Khiêm hao bao nhiêu tâm sức để mua, tất cả đều được giữ lại, coi như đó là nhà của tôi và ba đi.

•#¥#¥#¥#•

Sau khi khai giảng, tôi rất nhanh bị cuốn vào cuộc sống bận rộn trong trường.

Phòng ngủ có thêm vài cái máy tính, vì vậy từ sáng đến tối đều có người dùng máy tính lên mạng, chơi trò chơi. Còn có vài người vì trò chơi mà trốn học hoặc không ngủ suốt đêm. Trước đây, tôi cũng từng là một phần tử trong đó. Bởi vì không muốn việc đọc sách, làm việc bị quấy rầy, tôi rất hay về nhà ở.

Buổi tối một ngày nọ, tôi đang ngủ thì nhận được điện thoại của Trương Nhạn, nói trắng ra Manh Manh bị viêm ruột thừa cấp tính. Loại chuyện này không phải nên gọi cho 120 sao? Chẳng lẽ hình tượng hai năm nay tôi đắp nặn quá thành công nên họ có thói quen: có việc gấp, tìm lớp trưởng?

Tôi nhanh chóng rời giường. Từ Khiêm cũng ngồi dậy, “Nguyên, xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì, một bạn học bị viêm ruột thừa cấp tính.”

“Cần anh giúp không?”

“Không cần. Anh cứ ngủ đi.”, hôn anh một cái rồi ấn anh về lại trên giường.

Tùy tiện rửa mặt một chút rồi lái xe vào trường, đưa Bạch Manh Manh và ba nữ sinh khác vào bệnh viện, phẫu thuật.

“Lớp trưởng, thật xấu hổ, nửa đêm rồi còn gọi cho cậu, tớ đã gọi cho 120 rồi nhưng bên đó nói chờ xe cứu thương tới thì phải đợi hơi lâu, không bằng bọn tớ tự đi xe tới thì nhanh hơn. Viêm ruột thừa cấp tính không thể để lâu được. Bọn tớ sốt ruột nên gọi vào điện thoại phòng ngủ của cậu, gọi không được, chắc có người đang nói chuyện. Cho nên tớ gọi vào di động của cậu. Thật sự không biết cậu không ở trong trường, để cậu phải chạy đêm hôm khuy khoắt vào đây”, Bạch Manh Manh bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Trương Nhạn mở miệng giải thích cho tôi.

“Không có gì, vì cứu người mà thôi, không cần để ý đâu.”

“Lớp trưởng, không biết cậu học lái xe lúc nào, hơn nữa kỹ thuật lái cũng tốt thật, xe chạy như bay, sợ thật.”, một nữ sinh khác ngắt lời.

Tôi khẽ cười, “Khi còn học cấp 3 tớ đã có bằng lái rồi, nhưng bình thường không lái, hôm nay có chuyện nên lấy xe đi thôi.”

“Lớp trưởng, bình thường cậu cũng lái xe sao?”

“Thỉnh thoảng thôi, đó là xe của anh họ tớ.”

“Lớp trưởng, cậu về nghỉ trước đi, bọn tớ chờ ở đây là được rồi. Vốn cũng không phải chuyện của cậu, kết quả lại để cậu chạy xe tới đây, còn trả tiền thuốc men nữa. Bọn tớ gặp chuyện là cuống cả lên, nên chuyện tiền bạc thuốc men cũng quên mất tiêu. Giờ đã bình tĩnh rồi, chỉ cần chờ phẫu thuật xong là được. Sau đó, chắc không có chuyện gì nữa đâu, cậu không cần chờ với bọn tớ”, Trương Nhạn rất nghiêm túc nói với tôi.

Tôi cũng nghĩ Trương Nhạn đã gọi sai người tới giúp, nghe như vậy, cũng có chút thiện cảm với cô nàng này. Nói năng rất có trật tự, có thể nghĩ cho người khác. Thành tích cô nàng cũng tốt, bình thường cũng không ái mộ hư vinh, so quần so áo với người khác, rất nhiệt tình, quan hệ trong khoa cũng tốt, không phải mọt sách chỉ biết học.

Có lẽ khi tương lai tôi mở công ty riêng, tôi sẽ kéo cô nàng vào làm cho tôi. Tuy rằng nhân tài rất nhiều nhưng nhân tài có nhân phẩm tốt, có thể tin tưởng thì lại khả ngộ bất khả cầu. Tuy rằng cô ấy không có kinh nghiệm, thế nhưng bắt đầu từ số không gây dựng nên sự nghiệp có thể khiến cho cô ấy học hỏi được rất nhiều, dồn mọi công sức cho công ty, cũng hình thành nên trung trành và tình cảm với công ty. Trương Nhạn là người rất cụ thể, cô sẽ không như những người khác so đo tiền lương, nhìn chằm chằm vào 500 công ty mạnh nhất thế giới, cứ như vào đó là đã tài trí hơn người vậy. Tôi hy vọng cô nàng là người hợp tác trong tương lai của tôi.

Những ý tưởng này đều chỉ là bất chợt lóe qua trong đầu mà thôi, “Không sao. Tớ sao có thể để mấy bạn gái ở đây chờ cả đêm mà mình thì về nhà nghỉ ngơi cho được.”

Khi Bạch Manh Manh được đẩy ra khỏi phòng giải phẩu thì cô đã tỉnh, đại khái do bác sĩ chỉ gây tê cục bộ mà thôi. Lúc này, thuốc tê còn chưa tan, cơ thể chưa đau đớn. Không ngờ cô còn thấy tôi sau lưng mấy cô bạn khác, còn kéo tay tôi, đỏ mặt cảm ơn.

Tôi xấu hổ cười cười, lặng lẽ không dấu vết rút tay ra khỏi tay cô, tùy tiện an ủi vài câu. Có lẽ những lời nói của Trương Nhạn trong lần kia đã có ảnh hưởng đến Manh Manh, cô nàng không còn quấn lấy tôi nữa, tôi cũng đem cô quăng ra sau đầu. Giờ thì thái độ của Manh Manh thực sự làm tôi cảm thấy có loại cảm giác, lâu lâu làm việc thiện một lần mà vừa ra khỏi cửa đã đạp phải ‘vàng dẻo’.

Đời trước, trong trường đại học, tôi cũng có không ít bạn gái, kinh nghiệm cũng không ít. Thế nhưng từ khi ba mẹ ly hôn, tôi cũng không còn nhiều tâm lực cho những chuyện tình cảm mà chỉ lao vào sự nghiệp. Nếu như tình cảm của tôi còn dồi dào phong phú thì sau khi cả gia đình chỉ còn lại một mình tôi, tôi còn lòng dạ nào sống tiếp được nữa.

Tôi đâu phải ngay từ đầu đã là người lạnh lùng, không biết từ lúc nào, tình cảm tự nhiên trở nên chết lặng, đạm bạc. Rất nhiều chuyện không phải tôi không biết nhưng thực sự tôi không quan tâm, cũng không quan tâm nổi.

Cho dù không có Từ Khiêm, tôi dù có kết hôn cũng sẽ không tìm người như Bạch Manh Manh, người quá chú ý đến chính mình. Tôi sẽ tìm một người vợ hiền lành, hay một người vợ có khả năng giúp đỡ tôi trong sự nghiệp như Trương Nhạn. Nói chung, người lấy bản thân làm trung tâm như Manh Manh thì không được, bởi vì bản thân tôi cũng là một người như vậy, hoàn toàn không thể chấp nhận bên cạnh có một người quá quan tâm đến bản thân, lại ích kỷ như mình.

Đương nhiên, giờ tôi đã có Từ Khiêm, những ý nghĩ này đã không còn tồn tại nữa. Tôi đã vạch ra cho mình kế hoạch đến tận mười năm sau, mỗi một bước đi đều có nguyên nhân và dự kiến, ngoại trừ sự nghiệp, đó cũng là tương lai chung của tôi và Từ Khiêm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương