Quyển Dưỡng – Đồi
-
Chương 15
Belem nhàm chán ngồi xổm trên mặt đất gảy hạt trân châu, nơi này là chi bộ của tổ chức liên hợp bác sĩ, daddy đã cầm giấy kiểm tra sức khỏe của cô bé đi vào trong rồi, không biết bao lâu mới đi ra đây.
Hạt trân châu trong suốt được ánh mặt trời chiếu sáng tỏa ra ánh sáng lưu ly, Belem sơ ý một chút, lực tay không khống chế tốt, hạt châu lộc cộc văng ra rất nhanh lăn đến nơi xa. Cô bé lúng túng bò lên, đuổi theo hạt trân châu đang lăn về phía trước.
Hạt trân châu màu lưu ly cuối cùng đụng tới một bánh xe rồi bắn ngược trở lại, Belem có chút chần chừ dừng bước lại, trước mắt nàng là một thanh niên tóc đen ngồi trên xe lăn. Thanh niên khép hai mắt như là đang ngủ say, cả người tản mát ra một loại hương vị uể oải nồng hậu, tưởng chừng như là mệt mỏi không thể thức dậy nổi. Belem không khỏi dụi dụi con mắt, cô bé sợ hãi nghĩ, anh trai ở phía đối diện kia dường như dưới ánh mặt trời vừa chiếu vào liền tan vỡ ni.
Không biết nguyên nhân là do hạt trân châu, hay là tiếng bước chân của Belem, thanh niên tóc đen nhíu mày, hàng lông mày lúc đó nhíu vào càng lúc càng sâu, cơ hồ có thể khiến người ta sâu sắc cảm nhận được hắn vô cùng thống khổ. Hàng lông mi của thanh niên dài mà thẳng như cánh quạt chậm rãi mở ra, con ngươi đen lộ ra đầu tiên là một trận hỗn độn, sau đó mới dần dần trấn tĩnh thức tỉnh. Hắn ngồi trên xe lăn, nhìn thấy cô bé cứng nhắc ở tại chỗ, biểu tình nhu hòa.
“Em tên là gì?”
Thanh niên ngồi trên xe lăn rõ ràng vừa chính trực lại tao nhã, nhưng ngữ khí khi hắn nói chuyện, thần thái, động tác tứ chi không hề lộ ra cảm giác già nua. Belem cảm giác được, nhưng lại không biết biểu đạt cảm xúc và cảm giác xa cách kỳ lạ này như thế nào, giống như là, như là một ông cụ khoác lên bề ngoài thanh niên ăn khớp nhau. Có lẽ do ánh mắt thanh niên quá mức nhu hòa, Belem cũng không kháng cự đối phương, thanh âm nho nhỏ trả lời:
“Em là Belem. Oxster.” Cô bé ngẩng đầu lên: “Còn anh?”
Khi nghe đến tên họ cô bé, vẻ mặt thanh niên trên xe lăn tựa hồ kìm nén hốt hoảng, hắn có chút ngây ngốc nhìn khuôn mặt Belem, quên cả trả lời. Belem bị bỏ qua có chút không vui, cô bé mở miệng, tát khởi kiều lai(*).
“Nói cho Belem đi mà, anh.”
“Anh......” Thanh niên tựa hồ rốt cục cũng phục hồi lại *** thần, ánh mắt hắn nhìn Belem khó có thể dùng lời diễn tả được:”Anh tên là Ngô Chí......” Hắn tựa hồ có hơi chần chừ, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Belem, em biết Misha. Oxster không?”
“Misha......bà nội?” Belem mở to hai mắt:” Anh biết bà nội Misha của Belem sao? Belem thích bà nội nhất, tuy rằng bà không nhìn thấy được nữa, nhưng bà sẽ luôn ôm Belem kể cho Belem những câu chuyện xưa mà Belem thích nhất đấy ~”
“Bà nội...... A......” Ngô Chí ngồi trên xe lăn cúi đầu nặng nề nở nụ cười, giữa tận thế nữ nhân duy nhất xuất hiện giúp đỡ hắn giờ đây đã là bà nội rồi a, mà cùng đối phương bằng tuổi nhau hắn còn khoác lên cái mặt nạ thanh niên...... Thật là khiến người ta cảm khái a, Ngô Chí có chút mê mang, đã qua lâu như vậy rồi sao? Hắn đã trộm được nhiều thời gian như vậy rồi sao?
“Tiểu Belem, em rất thích chuyện xưa sao?”
“Đúng vậy, anh trai, Belem thích nhất nghe chuyện xưa ~”
“Như vậy để anh......” Ngô Chí đối với Belem nháy mắt:” Vì tiểu Belem kể một câu chuyện xưa thế nào?”
Cô bé vui mừng hớn hở lại gần, ghé vào tay vịn xe lăn, bộ dáng một bộ chờ mong. Ngô Chí hơi hơi hí mắt, như là đang suy nghĩ nên bắt đầu câu chuyện như thế nào, nụ cười trên mặt dịu dàng, rồi lại có chút lạnh lẽo ý:
“Tiểu Belem, em có biết cái chết nó như thế nào không?”
Belem mở to hai mắt, vẻ mặt có chút bất an cùng sợ hãi. Nhìn kỹ Ngô Chí, cô bé cúi đầu, có vẻ hơi chán nản: “......Daddy nói, bà nội Misha đã sang thế giới bên kia, mà thế giới đó Belem thật lâu về sau mới có thể đi đến......bà nội Misha của Belem đã biến mất, không gặp được nữa a......”
“Đúng, không gặp được nữa, biến mất a......” Như không nghe thấy lời nói Belem xen lẫn tiếng khóc nức nở, Ngô Chí không có an ủi cô bé tiếp tục nói: ” Cái chết thực đáng sợ nhỉ?”
“Thực đáng sợ.” Belem lau nước mắt, nói cùng.
“Cái chết không đáng sợ đâu, thật đấy. Tiểu Belem có thể xem cái chết như một hồi tất cả mọi người tham gia một buổi party long trọng, những người tham gia buổi party đều ngoạn vui đến quên cả trời đất không muốn về nữa, em không thể đi là bởi vì em còn không có thu được giấy mời. Một buổi party như vậy, em sợ sao?” Belem lắc lắc đầu, tay Ngô Chí chậm chạp men theo tay vịn giơ lên, cứng nhắc xoa đầu Belem một cái bày tỏ sự an ủi, động tác kia máy móc cứng ngắc quả thực có thể nghe được tiếng rắc rắc cử động của các đốt ngón tay:” Có nhiều thứ so với cái chết còn đáng sợ hơn a......”
“Hãy suy ngẫm về nó, khi em trưởng thành, trở nên thành thục trở nên xinh đẹp, sau đó em bắt đầu già đi, già giống như bà nội Misha của em, mà tất cả xung quanh em không hề thay đổi, người em yêu và người yêu em vẫn là dáng dấp đó, chỉ có một mình ngươi em thay đổi, ở trước mặt bọn họ biến lão biến xấu; khi em từng bước một hướng tới cái chết, bọn họ lại dậm chân tại chỗ, nhìn em từ từ đi xa, chỉ có em biến mất, không thấy nữa –”
Belem thét chói tai một lần gián đoạn câu nói của Ngô Chí, sắc mặt cô bé tái nhợt không có một tia huyết sắc, sau khi chờ Belem thét chói tai xong, Ngô Chí mới chậm rãi nói nốt câu cuối.
“– thực đáng sợ nhỉ?”
“Ô......” Belem bụm mặt gật đầu, cô bé bị dọa rồi.
Ngô Chí lẳng lặng ngồi ở xe lăn một lúc lâu, cho dù Belem đã bình tĩnh trở lại cũng như trước không nói gì, hắn giống như một cái máy móc cũ kỹ, bị bao phủ giữa lớp bụi bặm chờ đợi lên dây cót. Ngay tại thời điểm Belem muốn thúc giục, Ngô Chí mở miệng lần nữa:
“Nếu......nghĩ ngược lại? Nếu có một người không hề thay đổi, xung quanh hắn đều đang thay đổi, hắn phải trơ mắt mà nhìn người hắn yêu và người yêu hắn biến lão biến xấu, sau đó biến mất khỏi thế giới này, để lại hắn cô độc một mình — em nghĩ hắn sẽ ra sao?”
Lưỡng lự lúc lâu, Belem mới nhỏ tiếng trả lời: “Nếu là Belem, Belem sẽ phát điên mất.”
“...... Đúng.” Ngô Chí nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của hắn có chút vầng sáng mơ hồ, mông lung nhìn về một không gian khác:” Vậy là, hắn phát điên.”
Khi Ngô Chí phát hiện khóe mắt có chút nếp nhăn, khi Ngô Chí không đếm được số tóc bạc trên đầu, khi Ngô Chí làm lúc đầu thắt lưng bị đau, Ngô Chí cảm nhận được rất rõ ràng, thời gian của bọn họ đã không còn nhiều nữa, vì thế Ngô Chí càng thêm quý trọng cuộc sống lúc này — tuy rằng có chút không tự nhiên, mặc dù ai cũng muốn ở trước mặt người mình thích duy trì hình tượng đẹp đẽ nhất. Thế nhưng Ngô Chí biết, vô luận hắn biến thành bộ dạng như thế nào, Diệp Thanh Linh tuyệt đối sẽ không ghét bỏ hắn. Vì thế Ngô Chí an tâm mà bồi bạn với người hắn thích nhất, tương đương bình tĩnh mà nghênh đón chung cực đã đến.
Nhưng Ngô Chí đã quên, Diệp Thanh Linh thích hắn thích đến gần như điên cuồng mà lại mạnh mẽ độc chiếm làm sao có khả năng sẽ buông tay: Ngô Chí là của hắn, là của hắn! Cho dù là tử thần cũng vô pháp đem Ngô Chí trong tay hắn cướp đi!
Khi nhiễm bệnh ban đầu sẽ là nhiễm độc giáp, một loại bệnh thường thấy, người kia nói phải làm phẫu thuật đổi thận, Ngô Chí cũng không để ý nhiều liền đồng ý. Người cầm dao chính là Diệp Thanh Linh, ngay tại tầng hầm ngầm của khách sạn — Ngô Chí chưa bao giờ biết nơi đó có một phòng phẫu thuật chính quy sánh ngang với bệnh viện. Ngô Chí nhớ mãi ngày hôm đó, sau khi tỉnh lại kính mắt người nọ trong ánh đèn phẫu thuật chiếu rọi xuống, chất hóa học lạnh lẽo phản xạ ra ánh sáng lấp lánh. Diệp Thanh Linh vuốt ve khuôn mặt Ngô Chí, động tác rất nhẹ nhàng, thanh âm cũng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến người ta thoáng cái liền quên ngay.
Người nọ khinh miêu đạm tả(**) nói: “Nếu hỏng liền thay cái khác.”
Khi đó Ngô Chí cũng không để ý nhiều lắm, mơ mơ hồ hồ gật đầu chấp nhận tại chỗ.
Rồi sau đó, Ngô Chí rốt cuộc cũng biết câu nói nhẹ nhàng kia trước kia của Diệp Thanh Linh, phân lượng có bao nhiêu là thật. Diệp Thanh Linh là người điên, đến bây giờ vẫn vậy, hắn vì Ngô Chí, đã sớm từ bỏ nhân luân đạo đức, thậm chí làm ra việc...... Cấm kỵ. Việc hắn làm kỳ thật rất đơn giản, nhẹ nhàng đúng như câu nói kia: Hỏng, liền thay cái khác.
“Gan của ta không còn dùng được, hắn thay; đường ruột của ta bị nhiễm trùng; hắn thay; chân phải bị phong thấp; hắn thay; đôi mắt của ta bị lão hóa, hắn thay; Trái tim của ta tê liệt, hắn thay...... Hắc hắc, tiếp đó cột sống của ta cũng bại liệt, hắn sau đó đem tất cả bộ phận từ dưới cổ ta chặt đứt thay đổi — không, nói như này dễ hiểu hơn, hắn cắt đầu ta xuống, sau đó lắp lên một cái thân thể mới ha ha ha......” Ngô Chí ngồi ở xe lăn bụm mặt cười to: “Ngươi vĩnh viễn cũng vô pháp tưởng tượng được, khi ta bị hắn ôm vào một căn phòng mà xung quanh tất cả đều là ống thủy ***, nhìn vào trong đó một khối lại một khối ‘ Ngô Chí ’ đang nổi lơ lửng khi đó cảm giác như thế nào! Hắn nói cho ta biết, con mẹ nó hắn nói cho ta biết: Kia toàn bộ đều là nhân bản của ta, là vật liệu dự trữ cho thân thể ta, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Không đủ thì hắn còn có thể tiếp tục làm thêm!”
Ngô Chí bị trói trên bàn mổ giẫy giụa: đừng làm! Mẹ nó Diệp Thanh Linh ngươi dừng tay cho lão tử! Ngươi đây là xúc phạm ta! Ngươi điên rồi sao —
Người nọ đứng trong bóng tối, mím môi, lộ ra một cỗ quật cường điên cuồng ý tứ hàm xúc: bất kể có phải dùng phương pháp gì, tôi đều sẽ để cậu sống sót.
Cút ngay –!!!
......
Diệp Thanh Linh, cậu không thể làm thế được......Cậu sao có thể đối với tôi như vậy a! Diệp Thanh Linh ngươi tỉnh táo lại cho lão tử a! Chúng ta cùng nhau đối mặt với sự thật được chứ......
Ngô Chí, tôi thích cậu.
Ngô Chí ở trên bàn mổ giẫy giụa, muốn tránh đi bàn tay của người nọ, muốn ném đi sự ngọt ngào rướm lẫn điên cuồng của người nọ.
Ngô Chí, chúng ta phải vĩnh viễn cùng một chỗ.
Ngô Chí điên cuồng mà lắc đầu, sắp hỏng mất.
Không có khả năng không có khả năng không có khả năng...... Diệp Thanh Linh......Chuyện này không có khả năng –!!!
Diệp Thanh Linh không để ý đến Ngô Chí mãnh liệt kháng cự, vẻ mặt hốt hoảng xúc động bắt tay vào phẫu thuật cho người hắn yêu nhất kia.
Ngô Chí, đừng rời bỏ tôi......
Dịch thể lạnh lẽo theo khuôn mặt xinh đẹp vô cùng của người nọ rơi xuống.
Van cầu cậu...... Đừng rời bỏ tôi...... Được không......
“...... Thay đổi thay đổi, đều thay đổi ha......” Ngô Chí ngồi phịch trên xe lăn, tiếng nói của hắn rất mơ hồ, giống như đang lầm bầm:” Có một quãng thời gian ta không dám nhìn bất cứ thứ gì có khả năng phản chiếu lại vật thể, ngươi có thể tưởng tượng được không? Khi ngươi đứng trước gương hay thứ gì khác, nhìn thấy một con quái vật có cái đầu khô quắt nhưng lại có thân thể cường tráng, mà con quái vật kia chính là bản thân ngươi vậy tiếp thu việc này như thế nào!? Hắc hắc...... Ta biết nga, thân thể ta đã thể nghiệm qua nga, con mẹ nó so với vào nhà ma còn kích thích hơn nga, ta dọa đến mấy tuần đều không ngủ được ha ha ha, tức cười chứ? Vì thế người nhát gan đã móc mắt của chính hắn ra.”
Ngô Chí chọc chọc mắt, nhìn chăm chú vào Belem đang ngây ra như phỗng, cười tỏa nắng, cũng trông càng thê thảm.
Ngô Chí, không nên như vậy......
Van cầu ngươi, đừng như vậy......
Ba — Ngô Chí ngửi được mùi máu tươi, sau đó một vật thể hình tròn trắng mịn ôn nhuyễn đã bị đặt ở trong lòng bàn tay của hắn. Người nọ cầm tay hắn giơ lên, lòng bàn tay đối với hốc mắt trống không, đem vật thể hình tròn kia ấn vào — đó là mắt của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh. Ngô Chí khóc lên, từ hốc mắt tối om chảy xuống không phải là nước mắt mà là máu. Hẳn là tôi nên cầu cậu, cầu cậu buông tha cho tôi được không......
Ngô Chí, tôi buông tha cho cậu.
Chất lỏng đồng dạng đánh lên mặt Ngô Chí, Diệp Thanh Linh nâng mặt Ngô Chí, một bên rơi lệ, một bên đổ huyết.
Thế nhưng ai buông tha cho tôi đây......
“A a, đương nhiên, rất nhanh sẽ được hắn bù đắp, Ngươi xem, hắn đem mình chơi đùa không thành dạng người, sau đó cũng đem ta chơi đùa không còn dạng người. Ta hẳn là nên đối với hắn rống giận, đối với hắn nổi bão, đối với hắn nổi điên — nhìn hắn làm ra cái sự tình tốt đẹp gì đây — chỉ là, ” Ngô Chí run rẩy thở dài, mang theo thỏa hiệp không thể tránh được: “Vừa nhìn thấy bộ dáng yếu ớt kia của hắn, ta con mẹ nó liền như rút gân mà bỏ đi tất cả kiên trì...... Hắn rất giảo hoạt, hắn biết rõ ràng, hắn đem ta ăn được gắt gao......”
Ngô Chí thanh âm dần dần yếu ớt xuống, thở dốc một hồi, hắn dùng bàn tay cứng đờ làm kiểu dáng khẩu súng, ngón trỏ chỉ vào Belem đang sững sờ: “Hiện tại vấn đề bây giờ là thời gian, nghe rõ a.”
“Nếu em có một cái tất em phi thường yêu thích, có một ngày, cái tất kia rách ra một mảnh lớn, em sẽ làm như thế nào? A, vá. B, vứt.”
“A, A......” cô bé phản xạ tính trả lời.
“Được rồi, em vá chiếc tất, rồi dùng tiếp, sau đó chiếc tất này lại rách ở chỗ khác, em lại vá tiếp...... cứ lặp đi lặp lại như thế rồi sau đó.” Ngô Chí tựa tiếu phi tiếu(***) giơ “Súng lục”: “Thẳng đến khi chỗ chiếc tất bị em vá đã muốn hoàn toàn chê phủ phần vốn có, nói cách khác, em đã vá chiếc tất đến nỗi hoàn toàn có thể may thành một chiếc khác. Nhạc opera thường xuất hiện nhiều trong ca hát và khiêu vũ đấy, thế thì anh hỏi em, chiếc tất này đến tột cùng có phải là chiếc tất em thích hay không?” (đoạn này ta không hiểu lắm, k biết edit có đúng k nữa >0< oa oa) Belem theo phản xạ tính muốn trả lời là có, nhưng suy nghĩ dạo qua một vòng lại cảm thấy không phải, cô bé khổ não nhíu mày, vẻ mặt rất là rối rắm. Ngô Chí nhìn đến biểu tình rối rắm của Belem, xấu xa nở nụ cười. “Đây là một nghịch lý, được gọi là nghịch lý Theseus(****), cho dù không hiểu...... em trả lời anh thêm một vấn đề nữa là được, nhớ kỹ, lần này em nhất định phải trả lời nha. Ngô Chí lấy bàn tay súng lục đưa lên bên tai, ngón trỏ chĩa đến huyệt thái dương của mình, trên mặt biểu tình cười mà như khóc: “Anh đây hiện tại khắp toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ có đại não là ‘Ngô Chí bản gốc’. A, tới nói cho anh biết a, anh rốt cuộc có phải ‘ Ngô Chí’ hay không.....?” Nói cho tôi biết a, Diệp Thanh Linh, “Ngô Chí” được chắp vá lung tung như vậy, có còn là Ngô Chí hay không? Bị vẻ mặt vặn vẹo của Ngô Chí hù dọa, cô bé nhìn Ngô Chí bộ dạng muốn khóc không khóc nổi. Giằng co một lúc, Ngô Chí thở dài buông xuống “Súng lục”, mệt mỏi trừng mắt nhìn, phác thảo đôi mắt là một độ cung già nua, cả người như khô héo trên chiếc xe lăn mục nát. “Hiện thực luôn kể một câu chuyện, tên chủ đề của nó là tàn khốc.” Thanh âm Ngô Chí rất nhẹ, lộ ra một loại thoải mái kỳ dị ý tứ hàm xúc. “Chuyện xưa của anh, hết rồi......” ========================================== (*) Tát khởi kiều lai: 撒娇 là ‘làm dáng’,’làm nũng”, Cụm trên có thể hiểu là “giở thói nũng nịu” (xin chân thành cảm ơn ss Trà đã trợ giúp):* (**) Khinh miêu đạm tả: Nhẹ nhàng bâng quơ. (***) Tựa tiếu phi tiếu: Cười mà không cười. (****) Nghịch lý Theseus: Con tàu của Theseus, hay Nghịch lý Theseus là một thí nghiệm tưởng tượng đã gây ra nhiều tranh cãi trong triết học. Nội dung của thí nghiệm này là: nếu một con tàu được sửa chữa và thay thế dần dần tất cả các bộ phận của nó thì liệu đó có còn là con tàu gốc nữa hay không, hay nó đã trở thành một con tàu mới hoàn toàn? Mở rộng ra, nếu lấy tất cả các bộ phận cũ đã được tháo rời ra để ghép lại tạo thành một con tàu thứ hai thì đâu mới là con tàu gốc? (hắc hắc, nghịch lý đã được cô Đồi cải biên con tàu thành chiếc tất XD)
Hạt trân châu trong suốt được ánh mặt trời chiếu sáng tỏa ra ánh sáng lưu ly, Belem sơ ý một chút, lực tay không khống chế tốt, hạt châu lộc cộc văng ra rất nhanh lăn đến nơi xa. Cô bé lúng túng bò lên, đuổi theo hạt trân châu đang lăn về phía trước.
Hạt trân châu màu lưu ly cuối cùng đụng tới một bánh xe rồi bắn ngược trở lại, Belem có chút chần chừ dừng bước lại, trước mắt nàng là một thanh niên tóc đen ngồi trên xe lăn. Thanh niên khép hai mắt như là đang ngủ say, cả người tản mát ra một loại hương vị uể oải nồng hậu, tưởng chừng như là mệt mỏi không thể thức dậy nổi. Belem không khỏi dụi dụi con mắt, cô bé sợ hãi nghĩ, anh trai ở phía đối diện kia dường như dưới ánh mặt trời vừa chiếu vào liền tan vỡ ni.
Không biết nguyên nhân là do hạt trân châu, hay là tiếng bước chân của Belem, thanh niên tóc đen nhíu mày, hàng lông mày lúc đó nhíu vào càng lúc càng sâu, cơ hồ có thể khiến người ta sâu sắc cảm nhận được hắn vô cùng thống khổ. Hàng lông mi của thanh niên dài mà thẳng như cánh quạt chậm rãi mở ra, con ngươi đen lộ ra đầu tiên là một trận hỗn độn, sau đó mới dần dần trấn tĩnh thức tỉnh. Hắn ngồi trên xe lăn, nhìn thấy cô bé cứng nhắc ở tại chỗ, biểu tình nhu hòa.
“Em tên là gì?”
Thanh niên ngồi trên xe lăn rõ ràng vừa chính trực lại tao nhã, nhưng ngữ khí khi hắn nói chuyện, thần thái, động tác tứ chi không hề lộ ra cảm giác già nua. Belem cảm giác được, nhưng lại không biết biểu đạt cảm xúc và cảm giác xa cách kỳ lạ này như thế nào, giống như là, như là một ông cụ khoác lên bề ngoài thanh niên ăn khớp nhau. Có lẽ do ánh mắt thanh niên quá mức nhu hòa, Belem cũng không kháng cự đối phương, thanh âm nho nhỏ trả lời:
“Em là Belem. Oxster.” Cô bé ngẩng đầu lên: “Còn anh?”
Khi nghe đến tên họ cô bé, vẻ mặt thanh niên trên xe lăn tựa hồ kìm nén hốt hoảng, hắn có chút ngây ngốc nhìn khuôn mặt Belem, quên cả trả lời. Belem bị bỏ qua có chút không vui, cô bé mở miệng, tát khởi kiều lai(*).
“Nói cho Belem đi mà, anh.”
“Anh......” Thanh niên tựa hồ rốt cục cũng phục hồi lại *** thần, ánh mắt hắn nhìn Belem khó có thể dùng lời diễn tả được:”Anh tên là Ngô Chí......” Hắn tựa hồ có hơi chần chừ, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Belem, em biết Misha. Oxster không?”
“Misha......bà nội?” Belem mở to hai mắt:” Anh biết bà nội Misha của Belem sao? Belem thích bà nội nhất, tuy rằng bà không nhìn thấy được nữa, nhưng bà sẽ luôn ôm Belem kể cho Belem những câu chuyện xưa mà Belem thích nhất đấy ~”
“Bà nội...... A......” Ngô Chí ngồi trên xe lăn cúi đầu nặng nề nở nụ cười, giữa tận thế nữ nhân duy nhất xuất hiện giúp đỡ hắn giờ đây đã là bà nội rồi a, mà cùng đối phương bằng tuổi nhau hắn còn khoác lên cái mặt nạ thanh niên...... Thật là khiến người ta cảm khái a, Ngô Chí có chút mê mang, đã qua lâu như vậy rồi sao? Hắn đã trộm được nhiều thời gian như vậy rồi sao?
“Tiểu Belem, em rất thích chuyện xưa sao?”
“Đúng vậy, anh trai, Belem thích nhất nghe chuyện xưa ~”
“Như vậy để anh......” Ngô Chí đối với Belem nháy mắt:” Vì tiểu Belem kể một câu chuyện xưa thế nào?”
Cô bé vui mừng hớn hở lại gần, ghé vào tay vịn xe lăn, bộ dáng một bộ chờ mong. Ngô Chí hơi hơi hí mắt, như là đang suy nghĩ nên bắt đầu câu chuyện như thế nào, nụ cười trên mặt dịu dàng, rồi lại có chút lạnh lẽo ý:
“Tiểu Belem, em có biết cái chết nó như thế nào không?”
Belem mở to hai mắt, vẻ mặt có chút bất an cùng sợ hãi. Nhìn kỹ Ngô Chí, cô bé cúi đầu, có vẻ hơi chán nản: “......Daddy nói, bà nội Misha đã sang thế giới bên kia, mà thế giới đó Belem thật lâu về sau mới có thể đi đến......bà nội Misha của Belem đã biến mất, không gặp được nữa a......”
“Đúng, không gặp được nữa, biến mất a......” Như không nghe thấy lời nói Belem xen lẫn tiếng khóc nức nở, Ngô Chí không có an ủi cô bé tiếp tục nói: ” Cái chết thực đáng sợ nhỉ?”
“Thực đáng sợ.” Belem lau nước mắt, nói cùng.
“Cái chết không đáng sợ đâu, thật đấy. Tiểu Belem có thể xem cái chết như một hồi tất cả mọi người tham gia một buổi party long trọng, những người tham gia buổi party đều ngoạn vui đến quên cả trời đất không muốn về nữa, em không thể đi là bởi vì em còn không có thu được giấy mời. Một buổi party như vậy, em sợ sao?” Belem lắc lắc đầu, tay Ngô Chí chậm chạp men theo tay vịn giơ lên, cứng nhắc xoa đầu Belem một cái bày tỏ sự an ủi, động tác kia máy móc cứng ngắc quả thực có thể nghe được tiếng rắc rắc cử động của các đốt ngón tay:” Có nhiều thứ so với cái chết còn đáng sợ hơn a......”
“Hãy suy ngẫm về nó, khi em trưởng thành, trở nên thành thục trở nên xinh đẹp, sau đó em bắt đầu già đi, già giống như bà nội Misha của em, mà tất cả xung quanh em không hề thay đổi, người em yêu và người yêu em vẫn là dáng dấp đó, chỉ có một mình ngươi em thay đổi, ở trước mặt bọn họ biến lão biến xấu; khi em từng bước một hướng tới cái chết, bọn họ lại dậm chân tại chỗ, nhìn em từ từ đi xa, chỉ có em biến mất, không thấy nữa –”
Belem thét chói tai một lần gián đoạn câu nói của Ngô Chí, sắc mặt cô bé tái nhợt không có một tia huyết sắc, sau khi chờ Belem thét chói tai xong, Ngô Chí mới chậm rãi nói nốt câu cuối.
“– thực đáng sợ nhỉ?”
“Ô......” Belem bụm mặt gật đầu, cô bé bị dọa rồi.
Ngô Chí lẳng lặng ngồi ở xe lăn một lúc lâu, cho dù Belem đã bình tĩnh trở lại cũng như trước không nói gì, hắn giống như một cái máy móc cũ kỹ, bị bao phủ giữa lớp bụi bặm chờ đợi lên dây cót. Ngay tại thời điểm Belem muốn thúc giục, Ngô Chí mở miệng lần nữa:
“Nếu......nghĩ ngược lại? Nếu có một người không hề thay đổi, xung quanh hắn đều đang thay đổi, hắn phải trơ mắt mà nhìn người hắn yêu và người yêu hắn biến lão biến xấu, sau đó biến mất khỏi thế giới này, để lại hắn cô độc một mình — em nghĩ hắn sẽ ra sao?”
Lưỡng lự lúc lâu, Belem mới nhỏ tiếng trả lời: “Nếu là Belem, Belem sẽ phát điên mất.”
“...... Đúng.” Ngô Chí nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của hắn có chút vầng sáng mơ hồ, mông lung nhìn về một không gian khác:” Vậy là, hắn phát điên.”
Khi Ngô Chí phát hiện khóe mắt có chút nếp nhăn, khi Ngô Chí không đếm được số tóc bạc trên đầu, khi Ngô Chí làm lúc đầu thắt lưng bị đau, Ngô Chí cảm nhận được rất rõ ràng, thời gian của bọn họ đã không còn nhiều nữa, vì thế Ngô Chí càng thêm quý trọng cuộc sống lúc này — tuy rằng có chút không tự nhiên, mặc dù ai cũng muốn ở trước mặt người mình thích duy trì hình tượng đẹp đẽ nhất. Thế nhưng Ngô Chí biết, vô luận hắn biến thành bộ dạng như thế nào, Diệp Thanh Linh tuyệt đối sẽ không ghét bỏ hắn. Vì thế Ngô Chí an tâm mà bồi bạn với người hắn thích nhất, tương đương bình tĩnh mà nghênh đón chung cực đã đến.
Nhưng Ngô Chí đã quên, Diệp Thanh Linh thích hắn thích đến gần như điên cuồng mà lại mạnh mẽ độc chiếm làm sao có khả năng sẽ buông tay: Ngô Chí là của hắn, là của hắn! Cho dù là tử thần cũng vô pháp đem Ngô Chí trong tay hắn cướp đi!
Khi nhiễm bệnh ban đầu sẽ là nhiễm độc giáp, một loại bệnh thường thấy, người kia nói phải làm phẫu thuật đổi thận, Ngô Chí cũng không để ý nhiều liền đồng ý. Người cầm dao chính là Diệp Thanh Linh, ngay tại tầng hầm ngầm của khách sạn — Ngô Chí chưa bao giờ biết nơi đó có một phòng phẫu thuật chính quy sánh ngang với bệnh viện. Ngô Chí nhớ mãi ngày hôm đó, sau khi tỉnh lại kính mắt người nọ trong ánh đèn phẫu thuật chiếu rọi xuống, chất hóa học lạnh lẽo phản xạ ra ánh sáng lấp lánh. Diệp Thanh Linh vuốt ve khuôn mặt Ngô Chí, động tác rất nhẹ nhàng, thanh âm cũng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến người ta thoáng cái liền quên ngay.
Người nọ khinh miêu đạm tả(**) nói: “Nếu hỏng liền thay cái khác.”
Khi đó Ngô Chí cũng không để ý nhiều lắm, mơ mơ hồ hồ gật đầu chấp nhận tại chỗ.
Rồi sau đó, Ngô Chí rốt cuộc cũng biết câu nói nhẹ nhàng kia trước kia của Diệp Thanh Linh, phân lượng có bao nhiêu là thật. Diệp Thanh Linh là người điên, đến bây giờ vẫn vậy, hắn vì Ngô Chí, đã sớm từ bỏ nhân luân đạo đức, thậm chí làm ra việc...... Cấm kỵ. Việc hắn làm kỳ thật rất đơn giản, nhẹ nhàng đúng như câu nói kia: Hỏng, liền thay cái khác.
“Gan của ta không còn dùng được, hắn thay; đường ruột của ta bị nhiễm trùng; hắn thay; chân phải bị phong thấp; hắn thay; đôi mắt của ta bị lão hóa, hắn thay; Trái tim của ta tê liệt, hắn thay...... Hắc hắc, tiếp đó cột sống của ta cũng bại liệt, hắn sau đó đem tất cả bộ phận từ dưới cổ ta chặt đứt thay đổi — không, nói như này dễ hiểu hơn, hắn cắt đầu ta xuống, sau đó lắp lên một cái thân thể mới ha ha ha......” Ngô Chí ngồi ở xe lăn bụm mặt cười to: “Ngươi vĩnh viễn cũng vô pháp tưởng tượng được, khi ta bị hắn ôm vào một căn phòng mà xung quanh tất cả đều là ống thủy ***, nhìn vào trong đó một khối lại một khối ‘ Ngô Chí ’ đang nổi lơ lửng khi đó cảm giác như thế nào! Hắn nói cho ta biết, con mẹ nó hắn nói cho ta biết: Kia toàn bộ đều là nhân bản của ta, là vật liệu dự trữ cho thân thể ta, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Không đủ thì hắn còn có thể tiếp tục làm thêm!”
Ngô Chí bị trói trên bàn mổ giẫy giụa: đừng làm! Mẹ nó Diệp Thanh Linh ngươi dừng tay cho lão tử! Ngươi đây là xúc phạm ta! Ngươi điên rồi sao —
Người nọ đứng trong bóng tối, mím môi, lộ ra một cỗ quật cường điên cuồng ý tứ hàm xúc: bất kể có phải dùng phương pháp gì, tôi đều sẽ để cậu sống sót.
Cút ngay –!!!
......
Diệp Thanh Linh, cậu không thể làm thế được......Cậu sao có thể đối với tôi như vậy a! Diệp Thanh Linh ngươi tỉnh táo lại cho lão tử a! Chúng ta cùng nhau đối mặt với sự thật được chứ......
Ngô Chí, tôi thích cậu.
Ngô Chí ở trên bàn mổ giẫy giụa, muốn tránh đi bàn tay của người nọ, muốn ném đi sự ngọt ngào rướm lẫn điên cuồng của người nọ.
Ngô Chí, chúng ta phải vĩnh viễn cùng một chỗ.
Ngô Chí điên cuồng mà lắc đầu, sắp hỏng mất.
Không có khả năng không có khả năng không có khả năng...... Diệp Thanh Linh......Chuyện này không có khả năng –!!!
Diệp Thanh Linh không để ý đến Ngô Chí mãnh liệt kháng cự, vẻ mặt hốt hoảng xúc động bắt tay vào phẫu thuật cho người hắn yêu nhất kia.
Ngô Chí, đừng rời bỏ tôi......
Dịch thể lạnh lẽo theo khuôn mặt xinh đẹp vô cùng của người nọ rơi xuống.
Van cầu cậu...... Đừng rời bỏ tôi...... Được không......
“...... Thay đổi thay đổi, đều thay đổi ha......” Ngô Chí ngồi phịch trên xe lăn, tiếng nói của hắn rất mơ hồ, giống như đang lầm bầm:” Có một quãng thời gian ta không dám nhìn bất cứ thứ gì có khả năng phản chiếu lại vật thể, ngươi có thể tưởng tượng được không? Khi ngươi đứng trước gương hay thứ gì khác, nhìn thấy một con quái vật có cái đầu khô quắt nhưng lại có thân thể cường tráng, mà con quái vật kia chính là bản thân ngươi vậy tiếp thu việc này như thế nào!? Hắc hắc...... Ta biết nga, thân thể ta đã thể nghiệm qua nga, con mẹ nó so với vào nhà ma còn kích thích hơn nga, ta dọa đến mấy tuần đều không ngủ được ha ha ha, tức cười chứ? Vì thế người nhát gan đã móc mắt của chính hắn ra.”
Ngô Chí chọc chọc mắt, nhìn chăm chú vào Belem đang ngây ra như phỗng, cười tỏa nắng, cũng trông càng thê thảm.
Ngô Chí, không nên như vậy......
Van cầu ngươi, đừng như vậy......
Ba — Ngô Chí ngửi được mùi máu tươi, sau đó một vật thể hình tròn trắng mịn ôn nhuyễn đã bị đặt ở trong lòng bàn tay của hắn. Người nọ cầm tay hắn giơ lên, lòng bàn tay đối với hốc mắt trống không, đem vật thể hình tròn kia ấn vào — đó là mắt của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh. Ngô Chí khóc lên, từ hốc mắt tối om chảy xuống không phải là nước mắt mà là máu. Hẳn là tôi nên cầu cậu, cầu cậu buông tha cho tôi được không......
Ngô Chí, tôi buông tha cho cậu.
Chất lỏng đồng dạng đánh lên mặt Ngô Chí, Diệp Thanh Linh nâng mặt Ngô Chí, một bên rơi lệ, một bên đổ huyết.
Thế nhưng ai buông tha cho tôi đây......
“A a, đương nhiên, rất nhanh sẽ được hắn bù đắp, Ngươi xem, hắn đem mình chơi đùa không thành dạng người, sau đó cũng đem ta chơi đùa không còn dạng người. Ta hẳn là nên đối với hắn rống giận, đối với hắn nổi bão, đối với hắn nổi điên — nhìn hắn làm ra cái sự tình tốt đẹp gì đây — chỉ là, ” Ngô Chí run rẩy thở dài, mang theo thỏa hiệp không thể tránh được: “Vừa nhìn thấy bộ dáng yếu ớt kia của hắn, ta con mẹ nó liền như rút gân mà bỏ đi tất cả kiên trì...... Hắn rất giảo hoạt, hắn biết rõ ràng, hắn đem ta ăn được gắt gao......”
Ngô Chí thanh âm dần dần yếu ớt xuống, thở dốc một hồi, hắn dùng bàn tay cứng đờ làm kiểu dáng khẩu súng, ngón trỏ chỉ vào Belem đang sững sờ: “Hiện tại vấn đề bây giờ là thời gian, nghe rõ a.”
“Nếu em có một cái tất em phi thường yêu thích, có một ngày, cái tất kia rách ra một mảnh lớn, em sẽ làm như thế nào? A, vá. B, vứt.”
“A, A......” cô bé phản xạ tính trả lời.
“Được rồi, em vá chiếc tất, rồi dùng tiếp, sau đó chiếc tất này lại rách ở chỗ khác, em lại vá tiếp...... cứ lặp đi lặp lại như thế rồi sau đó.” Ngô Chí tựa tiếu phi tiếu(***) giơ “Súng lục”: “Thẳng đến khi chỗ chiếc tất bị em vá đã muốn hoàn toàn chê phủ phần vốn có, nói cách khác, em đã vá chiếc tất đến nỗi hoàn toàn có thể may thành một chiếc khác. Nhạc opera thường xuất hiện nhiều trong ca hát và khiêu vũ đấy, thế thì anh hỏi em, chiếc tất này đến tột cùng có phải là chiếc tất em thích hay không?” (đoạn này ta không hiểu lắm, k biết edit có đúng k nữa >0< oa oa) Belem theo phản xạ tính muốn trả lời là có, nhưng suy nghĩ dạo qua một vòng lại cảm thấy không phải, cô bé khổ não nhíu mày, vẻ mặt rất là rối rắm. Ngô Chí nhìn đến biểu tình rối rắm của Belem, xấu xa nở nụ cười. “Đây là một nghịch lý, được gọi là nghịch lý Theseus(****), cho dù không hiểu...... em trả lời anh thêm một vấn đề nữa là được, nhớ kỹ, lần này em nhất định phải trả lời nha. Ngô Chí lấy bàn tay súng lục đưa lên bên tai, ngón trỏ chĩa đến huyệt thái dương của mình, trên mặt biểu tình cười mà như khóc: “Anh đây hiện tại khắp toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ có đại não là ‘Ngô Chí bản gốc’. A, tới nói cho anh biết a, anh rốt cuộc có phải ‘ Ngô Chí’ hay không.....?” Nói cho tôi biết a, Diệp Thanh Linh, “Ngô Chí” được chắp vá lung tung như vậy, có còn là Ngô Chí hay không? Bị vẻ mặt vặn vẹo của Ngô Chí hù dọa, cô bé nhìn Ngô Chí bộ dạng muốn khóc không khóc nổi. Giằng co một lúc, Ngô Chí thở dài buông xuống “Súng lục”, mệt mỏi trừng mắt nhìn, phác thảo đôi mắt là một độ cung già nua, cả người như khô héo trên chiếc xe lăn mục nát. “Hiện thực luôn kể một câu chuyện, tên chủ đề của nó là tàn khốc.” Thanh âm Ngô Chí rất nhẹ, lộ ra một loại thoải mái kỳ dị ý tứ hàm xúc. “Chuyện xưa của anh, hết rồi......” ========================================== (*) Tát khởi kiều lai: 撒娇 là ‘làm dáng’,’làm nũng”, Cụm trên có thể hiểu là “giở thói nũng nịu” (xin chân thành cảm ơn ss Trà đã trợ giúp):* (**) Khinh miêu đạm tả: Nhẹ nhàng bâng quơ. (***) Tựa tiếu phi tiếu: Cười mà không cười. (****) Nghịch lý Theseus: Con tàu của Theseus, hay Nghịch lý Theseus là một thí nghiệm tưởng tượng đã gây ra nhiều tranh cãi trong triết học. Nội dung của thí nghiệm này là: nếu một con tàu được sửa chữa và thay thế dần dần tất cả các bộ phận của nó thì liệu đó có còn là con tàu gốc nữa hay không, hay nó đã trở thành một con tàu mới hoàn toàn? Mở rộng ra, nếu lấy tất cả các bộ phận cũ đã được tháo rời ra để ghép lại tạo thành một con tàu thứ hai thì đâu mới là con tàu gốc? (hắc hắc, nghịch lý đã được cô Đồi cải biên con tàu thành chiếc tất XD)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook