[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội
-
Chương 6: Bạch Thanh Nhan Chậm Rãi Đâm Chủy Thủ Vào Cơ Thể Kỷ Ninh.
Chương 6. Bạch Thanh Nhan chậm rãi đâm chủy thủ vào cơ thể Kỷ Ninh.
"Ngươi không biết ngươi đi rồi, trong lòng ta giày vò đến chừng nào. Ta một mực nghĩ, ngoài kia băng thiên tuyết địa, không có lấy một ngọn cỏ. Ngươi có thể đi đâu? Trên người ngươi không có côn tử, ngươi còn đang bị thương... Là ai đưa ngươi đi? Ngươi đi đâu? Ngươi có còn sống không?"
Kỷ Ninh dùng hai tay nâng mặt Bạch Thanh Nhan lên, hai người bốn mắt đối diện. Kỷ Ninh thật sự đã uống quá nhiều rượu, thần sắc cũng mê man.
"Thật sự là ngươi sao?"
Bạch Thanh Nhan giống như là bị nước mắt loang loáng trong mắt Kỷ Ninh mê hoặc, vô thức lắc đầu.
"Trong lòng ta biết rõ không phải là ngươi. Ngươi nhẫn tâm như vậy, mặc kệ bỏ ta lại, làm sao có thể nguyện ý để ta thấy mặt ngươi lần nữa? Ngay cả trong giấc mộng, ngươi cũng muốn trốn chạy... Kỳ thật đây chỉ là một giấc mộng, ta biết."
"Ta lại mơ thấy ngươi. Nhưng ngày này ta luôn mở to mắt, cũng sẽ mộng thấy ngươi. Nhưng tất cả đều không phải mộng đẹp. Chỉ có hôm nay không giống. Nhiều ngày như vậy, ta lần đầu tiên mơ thấy... Ngươi không có chết... Ngươi trở về... Thật tốt, đây là một giấc mộng đẹp!"
"Cười với ta một cái đi, Thanh Nhan..." Kỷ Ninh lại lảo đảo một cái. Gương mặt hắn chôn trước ngực Bạch Thanh Nhan. Thanh âm từ nơi ấy mông lung truyền tới, khiến Bạch Thanh Nhan sinh ra ảo giác... Thanh âm kia xuyên thấu da thịt trước ngực y, trực tiếp tràn vào trái tim.
"Trong mộng ngươi cũng không chịu cười với ta một cái sao?"
Bạch Thanh Nhan quan sát hắn. Nam nhân này đang nhận lầm mình thành một giấc mộng.
Bạch Thanh Nhan tựa như thương hại hắn. Nhưng y càng hận hắn hơn. Tình cảm mãnh liệt đánh thẳng vào Bạch Thanh Nhan, y muốn thét lên nhưng cổ họng lại như thiêu đốt, y căn bản nói không nên lời.
"Coi như là trong mộng cũng được, ta sẽ không để ngươi rời đi nữa."
Kỷ Ninh rút mở dây lụa bên trên tấm tơ lụa kia, bắt được cổ tay Bạch Thanh Nhan, kéo đến giữa không trung. Bạch Thanh Nhan vội vàng không kịp chuẩn bị, trên tay còn cầm chủy thủ, liền bị hắn kéo ra.
Cả gian phòng đèn đuốc sáng trưng tụ lại trên mũi dao, lóe lên một đạo ánh sáng chói mắt. Sắc mặt Kỷ Ninh vẫn bình tĩnh, thậm chí còn không thèm nhìn chủy thủ kia lấy một chút.
"Ta rất nhớ ngươi, Thanh Nhan."
Bởi chỉ coi là một giấc mộng, hắn nói thẳng, lại triền miên cực điểm. Hắn hôn Bạch Thanh Nhan, mang theo hoảng hốt đặc hữu của hán tử khi say. Hắn uống quá nhiều rượu, đến mức không thể phân rõ chân thực cùng mộng cảnh. Cũng có thể là hắn cảm thấy còn chưa đủ, mới muốn mượn rượu hành hung.
Bạch Thanh Nhan không biết là loại nào.
Y hô hấp dồn dập, càng ngày các gấp rút. Cảm giác này quá quen thuộc, phảng phất như trở về thời điểm ban sơ của hai người. Khi đó Kỷ Ninh nếu muốn y, cũng sẽ cắm đầu cầu hoan, dùng nụ hôn thay thế ngôn ngữ. Khi đó đây là đường thơm ngọt bao nhiêu, hiện tại lại là độc thiêu đốt người bấy nhiêu, một ngụm liền muốn đoạt mệnh.
Bạch Thanh Nhan cắn chặt môi đến sắp tóe máu, trong mắt mang theo lệ nóng. Cổ tay y bị trói chặt, nhưng buộc không chắc chắn. Y liền dùng chủy thủ cắt đi dải lụa dài kia, một chút lại một chút. Ngay trước mắt Kỷ Ninh, thanh âm mài đứt dải lụa xen lẫn tiếng vọng của nụ hôn ướŧ áŧ. Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khóe miệng vậy mà lộ ra nét cười.
Cuối cùng, Bạch Thanh Nhan thoát khỏi trói buộc, vung chủy thủ đâm thẳng vào lồng ngực Kỷ Ninh!
Điện quang thạch hỏa*, Kỷ Ninh không nhìn y, đưa tay bắt được được lưỡi dao sắc nhọn.
*Điện quang thạch hỏa: 电光石火, Ánh chớp, hành động vụt qua trong chớp mắt.
Không biết cắt sâu bao nhiêu, giữa ngón tay hắn đều là máu.
"Ngươi muốn gϊếŧ ta?"
"..."
"Ta để ngươi gϊếŧ."
"..."
"Mạng này bồi thường cho ngươi, ngươi đừng đi. Có được không?"
"..."
"Ngay cả ở trong mơ, ngươi cũng không thể thanh thản an ổn ở bên cạnh ta sao?"
"..."
"Ngươi vì cái gì nhất định muốn rời khỏi ta... Chúng ta ở cùng một chỗ, không tốt sao?"
Ta? Vì cái gì, nhất định muốn, rời khỏi ngươi?
Bạch Thanh Nhan đột nhiên cảm thấy hoang đường. Quả thực quá đỗi nực cười, nếu như y còn có thể nói chuyện, y nhất định sẽ hỏi Kỷ Ninh một chút:
... Ta vì cái gì rời khỏi ngươi, không phải ngươi so với người khác lại càng rõ ràng hơn sao?
... Bởi vì ta đã chết rồi.
Trên bãi săn, bị một tiễn bắn chết.
Mà người đã chết, thì không thể ở lại bên cạnh ngươi.
... Ta chết rồi. Ngươi không biết sao?
Ngươi vì cái gì mà không biết? Ngươi làm sao có thể không biết?
... Mũi tên kia xuyên thủng trái tim ta! Chẳng lẽ không phải là ngươi tự tay bắn ra sao?!
Bạch Thanh Nhan một lần nữa nắm chặt chủy thủ, mà Kỷ Ninh ôm chặt y. Ngay một khắc này, hai người đồng thời cử động.
Kỷ Ninh đột nhiên dùng sức, hung hăng siết chặt Bạch Thanh Nhan vào trong lồng ngực mình. Hắn cố sức, hắn nhất định phải làm như vậy... Dáng vẻ hắn hôn Bạch Thanh Nhan tựa như người sắp lâm chung cố hít lấy một ngụm khí cứu mạng cuối cùng, trong mộng cũng tốt, ảo giác cũng được, nếu lại không thể ôm người kia trong ngực, hắn sẽ ngạt thở mà chết mất!
Mà bên trong vòng tay siết chặt của hắn, Bạch Thanh Nhan chậm rãi dùng hết khí lực toàn thân, rút thanh chủy thủ trong lòng bàn tay Kỷ Ninh ra.
Máu me đầm đìa, rút ra từ máu thịt người kia, lại dùng sức đâm trở lại vào máu thịt người kia. Bạch Thanh Nhan đâm chủy thủ vào trong cơ thể Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh ôm quá chặt. Bạch Thanh Nhan cơ hồ không thể động đậy. Mỗi lần khẽ động về phía trước, y đều phải dùng hết khí lực. Lần ám sát chậm rãi này, lâu đến mức y cơ hồ không cầm nổi chuôi dao. Y dường như đã quên, trước tiên có thể đẩy Kỷ Ninh ra, sau đó gϊếŧ chết hắn.
Kỷ Ninh có lẽ đã say đến quá lợi hại. Hắn chỉ lo hôn Bạch Thanh Nhan. Hắn khẽ động mà như không động, giống như không hề biết đau, càng không biết con dao kia đã đâm sâu vào phần bụng nhu mềm. Cho đến tận khi khóe miệng hắn trào máu, hắn cũng không dừng lại.
Y nghĩ, y nhất định phải gϊếŧ hắn, y không thể dừng lại.
Hắn nghĩ, hắn nhất định phải hôn y, hắn không thể dừng lại.
Hai người đều phảng phất như thể nếu dừng lại sẽ lập tức nát thành cát bụi, dùng sức như thế... Không một ai nghĩ tới tình yêu. Ai cũng không. Một lần cũng chẳng có.
Thật giống như tình yêu không hề tồn tại.
Thật giống như tình yêu vốn dĩ vẫn tồn tại vĩnh hằng.
Bạch Thanh Nhan cơ hồ cho là mình đã thất bại. Kỷ Ninh dùng sức ôm mình như thế, chuyên tâm hôn y như vậy, tiếng thở dốc lại vang lên bên tai, một câu lại một câu mơ hồ gì đó. Ngữ điệu triền miên kia khiến y cho là mình không hề đâm bị thương nam nhân này mà là đâm trúng cái gì khác. Những máu, thịt, đau đớn thấu xương, vì cái gì Kỷ Ninh có thể giả vờ rằng chúng không hề tồn tại!
Nhưng y rất nhanh phát hiện đây chỉ là giả tượng.
Kỷ Ninh sau khi đem một phần khí lực cuối cùng dùng hết, rốt cuộc liền bất lực... Mặc kệ là ôm y, hay còn là muốn giữ y lại.
Bạch Thanh Nhan chỉ khẽ đẩy, Kỷ Ninh liền từ trên người y tuột xuống, trượt vào một mảnh sứ vỡ cùng canh thừa thịt nguội.
Nơi bị chủy thủ đâm vào, máu vẫn không ngừng trào ra. Áo bào hoa lệ của Tướng quân thấm đẫm trong vũng máu ngày một lớn. Bạch Thanh Nhan nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được quỳ xuống, ôm lấy gương mặt hắn. Y chạm môi lên hai mắt người kia, nói lời cáo biệt với biển sao lấp lánh đời này y chỉ thấy qua duy nhất một lần.
Sau đó y rút chủy thủ ra, không lo đến việc xóa đi vết máu bên trên, liền trực tiếp giắt vào thắt lưng.
Thời điểm đứng lên, y phát hiện trên mí mắt Kỷ Ninh vương máu. Đầu tiên là giật mình, rồi lập tức hiểu. Giữa răng môi mình không có vết thương. Đó có lẽ là lúc Kỷ Ninh hôn mình, nhiễm lại trên môi.
"Bạch Thanh Nhan..."
Kỷ Ninh khép mắt. Hắn mất đi ý thức, ngay cả cái hôn của Bạch Thanh Nhan cũng không thể thức tỉnh hắn. Hắn lẩm nhẩm điều gì đó, là những thứ trong đầu khi hắn mất quá nhiều máu, còn sót lại một chút xíu chấp niệm...
"Đừng đi."
Bạch Thanh Nhan vuốt nhẹ trên mặt mình một cái, bàn tay ẩm ướt. Lại vuốt một cái, làm thế nào cũng không thể lau khô.
Vậy dứt khoát không vuốt nữa. Bạch Thanh Nhan mặc cho nước mắt giàn giụa trên mặt, quay người mà đi, nhảy xuống từ trên cửa sổ.
Y không quay đầu nhìn lại bên trên lấy một chút.
Bạch Thanh Nhan vừa mới rơi xuống đất, một tấm lưới lớn che trời lấp đất hạ xuống, bao phủ y bên trong.
Y vung chủy thủ lên, lại chỉ vạch lên trên lưới một ánh lửa lóe sáng. Thời điểm tia lửa dập tắt, tấm lưới vẫn hoàn hảo như ban đầu.
Đây là dùng tơ vàng bện thành lưới? Nói như vậy, đó chẳng phải bị hộ viện Kim Tiêu Túy phát hiện mánh khóe, mà là bị người ám toán! Người này có chuẩn bị mà đến, là biết y có vũ khí, mới chuẩn bị loại lưới này đến đối phó y!
Đột nhiên, tấm lưới kia toàn bộ siết chặt, vây quấn lấy Bạch Thanh Nhan bên trong. Y tựa như một con cá đang bơi bị nhốt ở bên trong, không thể động đậy.
Một người từ góc tối bước ra, hai mắt sáng rực. Chiếc cằm của hắn góc cạnh rõ ràng, khóe môi mang theo nét cười ôn nhuận.
Là hắn? Phó Đại nhân kia!
"Quả nhiên ngươi sẽ đi ra từ nơi này."
Bạch Thanh Nhan đầy lòng phòng bị mà nhìn hắn chằm chằm. Ý cười của Phó Đại nhân càng sâu:
"Ngươi còn nhớ ta? Không cần phủ nhận, trong mắt ngươi đều viết cả rồi."
Nói đoạn, hắn tiến gần lên một bước:
"Ngươi tên là gì? Làm thế nào trà trộn vào Kim Tiêu Túy?
Bạch Than Nhan không lên tiếng. Ánh mắt Phó Đại nhân từ trên gương mặt du tẩu đến tay y... Trong tay y đang nắm chặt chủy thủ, giấu vào chỗ tối, vận sức chờ phát động.
"Thanh chủy thủ kia là ta đưa cho ngươi, ngươi muốn dùng nói đối phó với ta?"
Bạch Thanh Nhan cúi đầu suy nghĩ một lát, dùng chủy thủ vạch lên mặt đất mấy chữ.
"Ngươi muốn thế nào?"
"Ta ư? Hiện tại thay vì hỏi ta muốn thế nào, không bằng hỏi chính ngươi một chút... Ngươi hôm nay đến đây, cuối cùng là vì tình cũ chưa hết, hay là thù cũ chưa báo? Nếu là tình cũ chưa hết, vì sao muốn ám sát Kỷ Ninh một dao? Nếu là thù cũ chưa báo, vì sao nước mắt trên mặt chưa khô?!"
Bạch Thanh Nhan nhất thời nghẹn lời. Phó Đại nhân cười khẽ một tiếng.
"Chính ngươi nghĩ mãi mà cũng không rõ mình muốn gì, nắm trong tay chủy thủ, lại không biết là nên đâm người khác một dao, hay là đâm mình một dao. Đây là lưỡi dao hung hiểm... Ngươi nghĩ rằng là đồ chơi của trẻ con sao?"
"..."
"Không bằng ngươi theo ta đi. Ta giúp ngươi thực hiện sự tình ngươi thực sự muốn làm. Thế nào?"
"..."
"Lúc đầu ta coi là ta sẽ không nhìn thấy ngươi thêm lần nữa. Ngày đó trên bãi săn, ánh mắt ngươi giống như đã đánh mất toàn bộ hy vọng, một lòng chỉ muốn chết. Ta nghĩ, dạng người thanh tuyển thoát tục như ngươi, nếu phải chết dưới một thanh cương đao thô bỉ, quả là phung phí của trời. Ngươi phải chết dưới một thanh bảo đao, mới không cô phụ thiên địa tạo hóa đã sinh ra dạng người này. Nhưng ta không nghĩ tới, ngươi vậy mà có thể cầm đao này đi ám sát Kỷ Ninh... Quyết tuyệt đến thế, là ta xem nhẹ ngươi. Ngươi đã sống sót, lại muốn gϊếŧ Kỷ Ninh, vậy thì đi theo ta đi. Ta có thể giúp ngươi."
"... Giúp ta?"
Bạch Thanh Nhan không phát ra được thanh âm nào. Nhưng nhìn y im lặng khép mở khẩu hình, người đối diện kia ý cười càng sâu.
"Thứ ngươi sở cầu, chẳng qua là chặt đứt tơ tình, tự tay trả thù. Chuyện này thì có đáng gì?" Phó Đại nhân một bên nói, một bên quan sát kỹ thần sắc Bạch Thanh Nhan, "Nếu ta không nhìn lầm, ngươi là người Ngọc Dao đi. Ngươi muốn gϊếŧ Kỷ Tướng quân, có phải là...?"
"..."
"Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, ta cũng không miễn cưỡng. Hôm nay là lần thứ hai ngươi ta chạm mặt, ta vẫn có thể thả ngươi đi... Nhưng là, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại. Đến lúc đó sẽ vẫn như vậy. Ngươi kiểu gì cũng sẽ đi theo ta."
"... Ngươi tự tin đến thế?"
"Tại hạ cũng không phải là tự tin. Mà bởi vì tại hạ biết, chỉ có ta mới giúp được ngươi."
Phó Đại nhân lại mỉm cười. Hắn phất phất tay, nơi góc tối bốn phía giống như có người được chỉ khiến, tơ vàng bao phủ quanh thân Bạch Thanh Nhan dần dần được buông lỏng. Bạch Thanh Nhan tránh thoát, nhảy lên mấy cái, cấp tốc vượt qua tường cao, hướng đến cổng thành mà đi.
Trong nội viện Kim Tiêu Túy, Phó Đại nhân đưa mắt nhìn thân hình Bạch Thanh Nhan ngày một khuất xa, thần sắc lập tức nghiêm túc hẳn lên. Hắn gọi thân binh đến, "Lập tức phái người đi thăm dò lai lịch người này, khúc mắc ra sao với Kỷ Ninh. Còn có dị sắc song đồng của y đến cùng có ý nghĩa thế nào? Nhanh đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook