[Quyển 2] Sủng Vợ Tận Trời: Phúc Hắc Tổng Tài Và Cô Vợ Trẻ Con
-
Chương 62: Ngọt ngào
Lúc Phong Tần đi ra Nam Cung Mẫn đã tỉnh, còn đang mơ màng nhìn xung quanh. Anh mỉm cười, sủng nịnh hỏi
- Đang tìm gì vậy em?
Cô nhìn anh, lết chân lại cạnh giường. Giơ tay lên muốn ôm anh, Phong Tần bật cười tiến lên ôm lấy cô lại nghe giọng nói ngọt ngào của cô
- Em là đang tìm anh. Sao dậy mà không gọi em?
- Thấy em ngủ ngon nên không gọi.
Anh nhéo hai má đang phồng lên của cô. Nam Cung Mẫn mỉm cười, cọ hai má vào lòng ngực anh làm nũng
- Tần...
- Sao em?
- Bế...bế em...em muốn rửa mặt.
Phong Tần cưng chiều, bế cô vào phòng tắm bót đánh răng, nặng kem rồi nói
- Há miệng ra nào.
Nam Cung Mẫn lười biếng há miệng, anh mỉm cười cẩn thận đánh răng cho cô.
- Nào, xúc miệng.
Cô ngậm miếng nước, xúc xong rồi nhả ra liên tục như vậy ba đến bốn lần. Anh rửa mặt cho cô, sau đó cẩn thận lấy khăn lông mềm mại lau mặt cho cô.
Xong xuôi, Phong Tần bế Nam Cung Mẫn ra ngoài. Anh đặt cô ngồi trên giường, lại tủ lấy một chiếc áo sơ mi nam của anh mặc lên cho cô.
- Có đói không em?
- Đói ạ.
- A Mẫn, muốn ăn gì?
- Gì cũng được, nhưng phải là anh nấu cơ.
- Được, ngồi đây đợi anh một lát.
Cô gật đầu, anh mới yên tâm xuống lầu.
Tử Huyên thấy anh xuống mỉm cười nói
- Dậy rồi thì ăn trưa đi, mẹ phải ra ngoài chắc tối mới về. Hai đứa cứ ăn cơm trước, không cần chờ.
- Vâng ạ!
Tiễn mẹ vợ ra cửa, anh mới trở vào nấu đồ ăn cho cô. Hai mươi phút sau, Phong Tần bưng một mâm thức ăn lên phòng.
Nam Cung Mẫn đang nhàm chán nghịch điện thoại, thấy anh vào liền ném điện thoại sang một bên. Phong Tần cong môi cười
- Đói rồi phải không? Anh đút em ăn...
Nhoáng một cái, hai người đã ăn hết đồ ăn trên mâm. Dọn dẹp xong, anh quay sang hỏi cô
- Có muốn ra ngoài hay không?
- Muốn.
Phong Tần cưng chiều ôm cô vào lòng
- Em muốn đi đâu?
- Đâu cũng được, anh đi cùng là được rồi.
- A Mẫn, em có ý định dọn ra ngoài hay không?
Cô có chút ngạc nhiên nhìn anh
- Không phải đang sống rất tốt sao? Có chuyện gì xảy ra?
- Không có, anh chỉ nghĩ chúng ta ở đây cũng lâu, con cũng đã có. Anh muốn có một mái ấm riêng, nếu em không chịu cũng được chỉ cần em vui.
Phong Tần nói, cô gật gù nhìn anh
- Để em hỏi ba mẹ có được hay không?
- Được, không cần vội. Em cứ cẩn thận suy nghĩ, thật ra sống ở đây cũng tốt lắm!
***
Phong Tần cầm tay cô bước vào trung tâm thương mại. Họ là đi mua đồ cho em bé, đây là ý tưởng của Nam Cung Mẫn. Mặc dù anh thấy vẫn còn sớm nhưng cô vui là được rồi.
Anh ngồi ở ghế sofa nhìn dáng người bận rộn chọn đồ của cô thì thấy mãn nguyện. Như cảm nhận được ánh mắt của anh, cô quay lại nở nụ cười. Phong Tần đứng dậy, ôm cô từ đằng sau, cầm gát lên vai cô
- Có chọn được không?
- Tất cả đều đẹp, em không biết mua cái nào.
- Vậy thì mua hết.
Anh thản nhiên nói, giống như nói "anh ăn cơm rồi" vậy. Cô trợn mắt nhìn anh
- Nhiều như vậy, mua về con cũng không mặc hết. Thật phí tiền...
- Anh không thiếu nhất là tiền.
Mặc kệ ánh mắt của mọi người. Anh thơm nhẹ lên má cô, cô lườm anh nói
- Như vậy cũng không được.
- Tốt, bà xã nói đều đúng.
Bỗng...
- Này, các người muốn làm gì?
- Muốn làm gì sao? Chúng tôi chỉ muốn mời em một bữa, rồi đi chơi với tụi này.
- Bọn lưu manh các ngươi tránh xa ta ra...
Cô gái đó thoạt nhìn rất trẻ, cô gái quay mặt lại với bọn họ nên cô và anh chỉ nhìn được phía sau. Cô gái đó có mái tóc màu ánh kim.
Phong Tần nhíu mày, giọng nói này...
- Elly?
Anh ngờ vực lên tiếng.
Thật không ngờ cô gái vừa được anh gọi liền quay lại. Elly thấy anh vui mừng chạy lại nhưng bị đám kia kéo lại.
Nam Cung Mẫn kinh ngạc, cô gái tên Elly thật đẹp. Cô ấy có đôi mắt màu xanh, làm da trắng hồng nhìn rất giống búp bê. Nhưng mà, hình như chồng cô quen cô ấy?
- Anh, mau cứu em!
- Buông em ấy ra!
Phong Tần lạnh lùng lên tiếng, đám người bắt Elly cười khẩy
- Tại sao phải nghe lời mày? Mày có biết tụi tao là ai không?
Anh nhíu mày, vẫn im lặng.
- Tụi tao là người của Hắc Diệu bang.
- Nha, Tần ơi...em sợ quá!
Cô giả vờ run rẩy dựa vào lòng anh, Phong Tần bật cười vỗ nhẹ lưng cô.
Elly không vui, giãy giụa cánh tay đang bị nắm chặt ra chạy lại chỗ Phong Tần.
Nam Cung Mẫn dựa vào lòng anh, nhìn mấy tên kia nửa thật nửa đùa nói
- Nếu các người là người của Hắc Diệu bang thì tôi chính là lão đại của các người đấy.
Dừng một chút cô nói
- Còn không mau cút!
Tên tóc đỏ nghiến răng
- Tao sẽ quay lại.
Rồi cả đám bỏ đi, Nam Cung Mẫn giơ tay vẫy vẫy
- Luôn luôn chào đón các người ở Nam Cung Gia.
- Được rồi, không nghịch nữa.
Phong Tần cầm lấy tay cô yêu chiều nói. Nam Cung Mẫn chu môi, miệng lẩm bẩm
- Người ta chơi còn chưa đã mà.
Anh nghe vậy chỉ mỉm cười, nhưng quay sang Elly trên mặt không còn ý cười nữa
- Em đến đây làm gì?
- Mẹ nghe chị dâu mang thai mà không đến thăm được, đúng lúc em đi du học về nên sẵn tiện qua đây luôn. Định mua một ít đồ mới đến tìm anh...
Elly xụ mặt, người ta chỉ có lòng tốt thôi mà.
- Đang tìm gì vậy em?
Cô nhìn anh, lết chân lại cạnh giường. Giơ tay lên muốn ôm anh, Phong Tần bật cười tiến lên ôm lấy cô lại nghe giọng nói ngọt ngào của cô
- Em là đang tìm anh. Sao dậy mà không gọi em?
- Thấy em ngủ ngon nên không gọi.
Anh nhéo hai má đang phồng lên của cô. Nam Cung Mẫn mỉm cười, cọ hai má vào lòng ngực anh làm nũng
- Tần...
- Sao em?
- Bế...bế em...em muốn rửa mặt.
Phong Tần cưng chiều, bế cô vào phòng tắm bót đánh răng, nặng kem rồi nói
- Há miệng ra nào.
Nam Cung Mẫn lười biếng há miệng, anh mỉm cười cẩn thận đánh răng cho cô.
- Nào, xúc miệng.
Cô ngậm miếng nước, xúc xong rồi nhả ra liên tục như vậy ba đến bốn lần. Anh rửa mặt cho cô, sau đó cẩn thận lấy khăn lông mềm mại lau mặt cho cô.
Xong xuôi, Phong Tần bế Nam Cung Mẫn ra ngoài. Anh đặt cô ngồi trên giường, lại tủ lấy một chiếc áo sơ mi nam của anh mặc lên cho cô.
- Có đói không em?
- Đói ạ.
- A Mẫn, muốn ăn gì?
- Gì cũng được, nhưng phải là anh nấu cơ.
- Được, ngồi đây đợi anh một lát.
Cô gật đầu, anh mới yên tâm xuống lầu.
Tử Huyên thấy anh xuống mỉm cười nói
- Dậy rồi thì ăn trưa đi, mẹ phải ra ngoài chắc tối mới về. Hai đứa cứ ăn cơm trước, không cần chờ.
- Vâng ạ!
Tiễn mẹ vợ ra cửa, anh mới trở vào nấu đồ ăn cho cô. Hai mươi phút sau, Phong Tần bưng một mâm thức ăn lên phòng.
Nam Cung Mẫn đang nhàm chán nghịch điện thoại, thấy anh vào liền ném điện thoại sang một bên. Phong Tần cong môi cười
- Đói rồi phải không? Anh đút em ăn...
Nhoáng một cái, hai người đã ăn hết đồ ăn trên mâm. Dọn dẹp xong, anh quay sang hỏi cô
- Có muốn ra ngoài hay không?
- Muốn.
Phong Tần cưng chiều ôm cô vào lòng
- Em muốn đi đâu?
- Đâu cũng được, anh đi cùng là được rồi.
- A Mẫn, em có ý định dọn ra ngoài hay không?
Cô có chút ngạc nhiên nhìn anh
- Không phải đang sống rất tốt sao? Có chuyện gì xảy ra?
- Không có, anh chỉ nghĩ chúng ta ở đây cũng lâu, con cũng đã có. Anh muốn có một mái ấm riêng, nếu em không chịu cũng được chỉ cần em vui.
Phong Tần nói, cô gật gù nhìn anh
- Để em hỏi ba mẹ có được hay không?
- Được, không cần vội. Em cứ cẩn thận suy nghĩ, thật ra sống ở đây cũng tốt lắm!
***
Phong Tần cầm tay cô bước vào trung tâm thương mại. Họ là đi mua đồ cho em bé, đây là ý tưởng của Nam Cung Mẫn. Mặc dù anh thấy vẫn còn sớm nhưng cô vui là được rồi.
Anh ngồi ở ghế sofa nhìn dáng người bận rộn chọn đồ của cô thì thấy mãn nguyện. Như cảm nhận được ánh mắt của anh, cô quay lại nở nụ cười. Phong Tần đứng dậy, ôm cô từ đằng sau, cầm gát lên vai cô
- Có chọn được không?
- Tất cả đều đẹp, em không biết mua cái nào.
- Vậy thì mua hết.
Anh thản nhiên nói, giống như nói "anh ăn cơm rồi" vậy. Cô trợn mắt nhìn anh
- Nhiều như vậy, mua về con cũng không mặc hết. Thật phí tiền...
- Anh không thiếu nhất là tiền.
Mặc kệ ánh mắt của mọi người. Anh thơm nhẹ lên má cô, cô lườm anh nói
- Như vậy cũng không được.
- Tốt, bà xã nói đều đúng.
Bỗng...
- Này, các người muốn làm gì?
- Muốn làm gì sao? Chúng tôi chỉ muốn mời em một bữa, rồi đi chơi với tụi này.
- Bọn lưu manh các ngươi tránh xa ta ra...
Cô gái đó thoạt nhìn rất trẻ, cô gái quay mặt lại với bọn họ nên cô và anh chỉ nhìn được phía sau. Cô gái đó có mái tóc màu ánh kim.
Phong Tần nhíu mày, giọng nói này...
- Elly?
Anh ngờ vực lên tiếng.
Thật không ngờ cô gái vừa được anh gọi liền quay lại. Elly thấy anh vui mừng chạy lại nhưng bị đám kia kéo lại.
Nam Cung Mẫn kinh ngạc, cô gái tên Elly thật đẹp. Cô ấy có đôi mắt màu xanh, làm da trắng hồng nhìn rất giống búp bê. Nhưng mà, hình như chồng cô quen cô ấy?
- Anh, mau cứu em!
- Buông em ấy ra!
Phong Tần lạnh lùng lên tiếng, đám người bắt Elly cười khẩy
- Tại sao phải nghe lời mày? Mày có biết tụi tao là ai không?
Anh nhíu mày, vẫn im lặng.
- Tụi tao là người của Hắc Diệu bang.
- Nha, Tần ơi...em sợ quá!
Cô giả vờ run rẩy dựa vào lòng anh, Phong Tần bật cười vỗ nhẹ lưng cô.
Elly không vui, giãy giụa cánh tay đang bị nắm chặt ra chạy lại chỗ Phong Tần.
Nam Cung Mẫn dựa vào lòng anh, nhìn mấy tên kia nửa thật nửa đùa nói
- Nếu các người là người của Hắc Diệu bang thì tôi chính là lão đại của các người đấy.
Dừng một chút cô nói
- Còn không mau cút!
Tên tóc đỏ nghiến răng
- Tao sẽ quay lại.
Rồi cả đám bỏ đi, Nam Cung Mẫn giơ tay vẫy vẫy
- Luôn luôn chào đón các người ở Nam Cung Gia.
- Được rồi, không nghịch nữa.
Phong Tần cầm lấy tay cô yêu chiều nói. Nam Cung Mẫn chu môi, miệng lẩm bẩm
- Người ta chơi còn chưa đã mà.
Anh nghe vậy chỉ mỉm cười, nhưng quay sang Elly trên mặt không còn ý cười nữa
- Em đến đây làm gì?
- Mẹ nghe chị dâu mang thai mà không đến thăm được, đúng lúc em đi du học về nên sẵn tiện qua đây luôn. Định mua một ít đồ mới đến tìm anh...
Elly xụ mặt, người ta chỉ có lòng tốt thôi mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook