[Quyển 2] Sủng Vợ Tận Trời: Phúc Hắc Tổng Tài Và Cô Vợ Trẻ Con
-
Chương 57: Thẩm Mặc*
*Thẩm Mặc là tên của con gái nha!
- ---------
Nam Cung Mẫn ôm gối ngồi trên giường hai tiếng đồng hồ, đến tư thế cũng không đổi. Bụng cô đã réo lên nhưng tâm trạng ăn uống một chút cũng không có.
Mắt cô chăm chăm nhìn cánh cửa phòng như muốn đâm thủng nó vậy. Nam Cung Mẫn mím môi, mũi cay xòe. Cô lại muốn khóc rồi... đúng lúc này cửa phòng mở ra, Phong Tần bưng một măm đồ ăn vào. Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô mà xót không thôi, chỉ muốn ôm cô vào lòng dỗ dành. Nhưng lí trí thắng con tim, anh phải trừng phạt cô để sau này cô phải suy nghĩ trước khi nói, bằng không anh sẽ chiều hư cô mất.
Cô thấy anh hai mắt sáng lên, vội đứng lên nhưng do ngồi lâu nên cô bị chuột rút. Nam Cung Mẫn la lên một tiếng
- A...
Phong Tần nhíu mày, môi mím chặt lạnh lùng ra lệnh
- Ăn cơm.
Cô đưa tay nhận lấy cơm, cũng không nói tiếng nào từ từ đưa cơm vào miệng nhai nuốt như người máy. Nam Cung Mẫn đang cúi mặt nên anh không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô.
Cô cắn môi để không phát ra tiếng khóc, chứ thật ra mặt cô đã đầy nước mắt. Cô nghẹn ngào ăn cơm, rõ ràng đang tức giận nhưng anh vẫn lo cho cô. Thức ăn này do một tay anh nấu, anh luôn quan tâm, chăm sóc, cưng chiều cô vậy mà cô luôn làm anh lo lắng, đau lòng. Nam Cung Mẫn hít mũi, điều chỉnh tâm trạng...Phong Tần nhận ra sự khác thường của cô liền đưa tay nâng mặt cô lên, anh thật sự hoảng.
Chết tiệt! Anh đang làm gì vậy? Trừng phạt cái khỉ gió! Mạnh mồn, mạnh miệng làm gì hại cô đau lòng.
Nam Cung Mẫn vội đưa tay lau nước mắt, hướng anh cười thật tươi. Nghẹn ngào nói
- Tần, cơm anh nấu thật ngon. Anh làm em cảm động tới khóc luôn rồi này.
Phong Tần đem cô ôm vào lòng, lau nước mắt cho cô
- Đồ ngốc này! Em khóc cái gì chứ?
- ...
- Ngoan nào, không khóc nữa. Không khóc, mắt sưng hết rồi này. Ngoan, ngoan anh thương...
- ...
- Xin lỗi em, bà xã!
Nam Cung Mẫn vùi mặt vào ngực anh, hai tay ôm chặt Phong Tần một lời cũng không nói ra. Đáng ghét! Lần nào cô làm anh đau lòng nhưng toàn anh dỗ cô trước, luôn làm hòa với cô trước. Lúc nào cũng nói xin lỗi dù là cô sai.
- Tần, em xin lỗi! Em không nên không suy nghĩ mà nói ra, hại anh tức giận.
Anh im lặng nghe cô nói.
- Việc của anh em không xen vào nữa, anh đừng giận em có được không?
Phong Tần thở dài, hôn lên mắt cô dịu dàng nói
- Anh không giận, chỉ là về sau em đừng nói như vậy nữa. Anh không muốn người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình ra đi lần nữa. Mẹ anh một lần đã quá đủ, anh không thể chịu đựng được lần thứ hai nếu mất đi em.
- Xin lỗi, thật xin lỗi... sau này em không vậy nữa.
- Nhớ những lời em nói.
***
Sinh nhật của Nam Cung Thần rất nhanh đã đến. Ngày hôm đó cũng là ngày cưới của bọn họ, cách bố trí rất trang hoàng, lộng lẫy khách khứa chưa đến giờ đã đến đông nghịt.
Phòng cô dâu
Nam Cung Mẫn đeo vương niệm lên cho Yến Di, vừa cài cô vừa nói
- Chị dâu, chị thật xinh!
- Cảm ơn em.
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bật mở, người vào là nam chính của bữa tiệc ngày hôm nay. Nam Cung Thần ngây người khi thấy Yến Di
- Di Di, em thật đẹp.
- Nhìn đã nhìn, khen đã khen giờ thì ra ngoài được chưa sắp đến giờ rồi.
Cô không khách khí đuổi người, Nam Cung Thần cũng không tức giận. Cậu cầm tay Yến Di nói
- Anh ra ngoài đợi em.
- Dạ.
Nam Cung Mẫn đứng bên cạnh bĩu môi, hừ! Cuối cùng cũng tìm ra được điểm yếu của anh. Về sau anh trai thử bắt nạt cô xem, cô liền mét chị dậu, haha!
- Mẫn nhi?
- Dạ?!
Đang đấm chìm trong suy nghĩ thì giật bởi tiếng gọi của Yến Di. Yến Di nhìn cô
- Đi thôi, đến giờ rồi.
- Vâng ạ.
Cánh cửa từ từ mở ra, Yến Di khoác tay Hạo Thiên bước vào lễ đài. Phía sau là phù rể và phù dâu.
- Chăm sóc con bé cho thật tốt.
- Vâng ạ!
Nam Cung Thần và Yến Di sau khi đọc tuyên thệ thì nhận được tràng vỗ tay cùng lời chúc phúc của mọi người.
- Hôn đi, hôn đi.
Nam Cung Mẫn hét lên, thấy cô như vậy Phong Tần vội kéo cô ngồi xuống
- Đừng loạn, ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng cho anh.
Cô trề môi, không nói gì nhìn về phía trước.
Cố Dạ Huân ngồi dưới ghế cũng không nhịn được mà hét lên
- Hôn đi, hôn đi, hôn...hôn đi...
Người con gái ngồi bên cạnh Cố Dạ Huân nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng
- Ồn ào chết đi được.
Nhưng hắn vẫn mặc kệ, cô gái không chịu nổi quát nhẹ
- Im lặng!
- Cô...
Cố Dạ Huân chỉ tay vào cô gái cuối cùng im bặt, hít một hơi thật sâu bình tĩnh nói
- Tôi không chấp với phụ nữ.
Sau đó cô dâu và chú rể đi mời rượu từng bàn. Cố Dạ Huân, Lãnh Ngụy Hàn, Chấn Nam, Diệu Lam cản cho Nam Cung Thần không ít rượu nên mặt ai nấy đều đỏ bừng.
Cố Dạ Huân tửu lượng rất khá nhưng đã say bí tỉ, hắn muốn đi nghỉ ngơi thì đụng phải cô gái lúc nãy. Hắn cười nói
- Xin lỗi, tôi hơi say.
- Nhìn đường.
Thẩm Mặc nhíu mày nói, rồi lạnh lùng bỏ đi.
Tiệc cưới kết thúc khá muộn, Nam Cung Mẫn mệt mỏi dựa vào người anh hai mắt rủ xuống chỉ muốn ngủ thôi! Phong Tần ôm cô lên đi đặt cô vào xe, chỉnh điều hòa rồi mới khởi động xe rời khỏi nơi tổ chức đám cưới.
(Đám cưới của Thần và Di sẽ chi tiết hơn ở quyển 4 nha)
- ---------
Nam Cung Mẫn ôm gối ngồi trên giường hai tiếng đồng hồ, đến tư thế cũng không đổi. Bụng cô đã réo lên nhưng tâm trạng ăn uống một chút cũng không có.
Mắt cô chăm chăm nhìn cánh cửa phòng như muốn đâm thủng nó vậy. Nam Cung Mẫn mím môi, mũi cay xòe. Cô lại muốn khóc rồi... đúng lúc này cửa phòng mở ra, Phong Tần bưng một măm đồ ăn vào. Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô mà xót không thôi, chỉ muốn ôm cô vào lòng dỗ dành. Nhưng lí trí thắng con tim, anh phải trừng phạt cô để sau này cô phải suy nghĩ trước khi nói, bằng không anh sẽ chiều hư cô mất.
Cô thấy anh hai mắt sáng lên, vội đứng lên nhưng do ngồi lâu nên cô bị chuột rút. Nam Cung Mẫn la lên một tiếng
- A...
Phong Tần nhíu mày, môi mím chặt lạnh lùng ra lệnh
- Ăn cơm.
Cô đưa tay nhận lấy cơm, cũng không nói tiếng nào từ từ đưa cơm vào miệng nhai nuốt như người máy. Nam Cung Mẫn đang cúi mặt nên anh không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô.
Cô cắn môi để không phát ra tiếng khóc, chứ thật ra mặt cô đã đầy nước mắt. Cô nghẹn ngào ăn cơm, rõ ràng đang tức giận nhưng anh vẫn lo cho cô. Thức ăn này do một tay anh nấu, anh luôn quan tâm, chăm sóc, cưng chiều cô vậy mà cô luôn làm anh lo lắng, đau lòng. Nam Cung Mẫn hít mũi, điều chỉnh tâm trạng...Phong Tần nhận ra sự khác thường của cô liền đưa tay nâng mặt cô lên, anh thật sự hoảng.
Chết tiệt! Anh đang làm gì vậy? Trừng phạt cái khỉ gió! Mạnh mồn, mạnh miệng làm gì hại cô đau lòng.
Nam Cung Mẫn vội đưa tay lau nước mắt, hướng anh cười thật tươi. Nghẹn ngào nói
- Tần, cơm anh nấu thật ngon. Anh làm em cảm động tới khóc luôn rồi này.
Phong Tần đem cô ôm vào lòng, lau nước mắt cho cô
- Đồ ngốc này! Em khóc cái gì chứ?
- ...
- Ngoan nào, không khóc nữa. Không khóc, mắt sưng hết rồi này. Ngoan, ngoan anh thương...
- ...
- Xin lỗi em, bà xã!
Nam Cung Mẫn vùi mặt vào ngực anh, hai tay ôm chặt Phong Tần một lời cũng không nói ra. Đáng ghét! Lần nào cô làm anh đau lòng nhưng toàn anh dỗ cô trước, luôn làm hòa với cô trước. Lúc nào cũng nói xin lỗi dù là cô sai.
- Tần, em xin lỗi! Em không nên không suy nghĩ mà nói ra, hại anh tức giận.
Anh im lặng nghe cô nói.
- Việc của anh em không xen vào nữa, anh đừng giận em có được không?
Phong Tần thở dài, hôn lên mắt cô dịu dàng nói
- Anh không giận, chỉ là về sau em đừng nói như vậy nữa. Anh không muốn người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình ra đi lần nữa. Mẹ anh một lần đã quá đủ, anh không thể chịu đựng được lần thứ hai nếu mất đi em.
- Xin lỗi, thật xin lỗi... sau này em không vậy nữa.
- Nhớ những lời em nói.
***
Sinh nhật của Nam Cung Thần rất nhanh đã đến. Ngày hôm đó cũng là ngày cưới của bọn họ, cách bố trí rất trang hoàng, lộng lẫy khách khứa chưa đến giờ đã đến đông nghịt.
Phòng cô dâu
Nam Cung Mẫn đeo vương niệm lên cho Yến Di, vừa cài cô vừa nói
- Chị dâu, chị thật xinh!
- Cảm ơn em.
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bật mở, người vào là nam chính của bữa tiệc ngày hôm nay. Nam Cung Thần ngây người khi thấy Yến Di
- Di Di, em thật đẹp.
- Nhìn đã nhìn, khen đã khen giờ thì ra ngoài được chưa sắp đến giờ rồi.
Cô không khách khí đuổi người, Nam Cung Thần cũng không tức giận. Cậu cầm tay Yến Di nói
- Anh ra ngoài đợi em.
- Dạ.
Nam Cung Mẫn đứng bên cạnh bĩu môi, hừ! Cuối cùng cũng tìm ra được điểm yếu của anh. Về sau anh trai thử bắt nạt cô xem, cô liền mét chị dậu, haha!
- Mẫn nhi?
- Dạ?!
Đang đấm chìm trong suy nghĩ thì giật bởi tiếng gọi của Yến Di. Yến Di nhìn cô
- Đi thôi, đến giờ rồi.
- Vâng ạ.
Cánh cửa từ từ mở ra, Yến Di khoác tay Hạo Thiên bước vào lễ đài. Phía sau là phù rể và phù dâu.
- Chăm sóc con bé cho thật tốt.
- Vâng ạ!
Nam Cung Thần và Yến Di sau khi đọc tuyên thệ thì nhận được tràng vỗ tay cùng lời chúc phúc của mọi người.
- Hôn đi, hôn đi.
Nam Cung Mẫn hét lên, thấy cô như vậy Phong Tần vội kéo cô ngồi xuống
- Đừng loạn, ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng cho anh.
Cô trề môi, không nói gì nhìn về phía trước.
Cố Dạ Huân ngồi dưới ghế cũng không nhịn được mà hét lên
- Hôn đi, hôn đi, hôn...hôn đi...
Người con gái ngồi bên cạnh Cố Dạ Huân nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng
- Ồn ào chết đi được.
Nhưng hắn vẫn mặc kệ, cô gái không chịu nổi quát nhẹ
- Im lặng!
- Cô...
Cố Dạ Huân chỉ tay vào cô gái cuối cùng im bặt, hít một hơi thật sâu bình tĩnh nói
- Tôi không chấp với phụ nữ.
Sau đó cô dâu và chú rể đi mời rượu từng bàn. Cố Dạ Huân, Lãnh Ngụy Hàn, Chấn Nam, Diệu Lam cản cho Nam Cung Thần không ít rượu nên mặt ai nấy đều đỏ bừng.
Cố Dạ Huân tửu lượng rất khá nhưng đã say bí tỉ, hắn muốn đi nghỉ ngơi thì đụng phải cô gái lúc nãy. Hắn cười nói
- Xin lỗi, tôi hơi say.
- Nhìn đường.
Thẩm Mặc nhíu mày nói, rồi lạnh lùng bỏ đi.
Tiệc cưới kết thúc khá muộn, Nam Cung Mẫn mệt mỏi dựa vào người anh hai mắt rủ xuống chỉ muốn ngủ thôi! Phong Tần ôm cô lên đi đặt cô vào xe, chỉnh điều hòa rồi mới khởi động xe rời khỏi nơi tổ chức đám cưới.
(Đám cưới của Thần và Di sẽ chi tiết hơn ở quyển 4 nha)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook