[Quyển 2] Bất Lương Quân Hôn
-
Chương 6-2: Mẹ, ôm con! 2
Edit: Mẹ Mìn
Biểu cảm trên mặt Nhạc Khải Phong không chút thay đổi, giọng nói vẫn ôn nhuận, nghe qua vẫn yên bình, kì thực hàm ý bên trong lại như dậy sóng.
Mễ Kiều ôm con trai ngồi bên giường, trầm mặc không nói.
Nhạc Khải Phong bỗng nhiên thở phào một cái, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy mưa dầm dầy đặc.
"anh sẽ không để cho hắn ta lại làm tổn thương em. Sắp đến thời gian hẹn bên quảng cáo rồi, em nhanh chuẩn bị đi, chốc nữa sẽ có xe đón em dưới lầu. Làm việc cho tốt. với khả năng của em, quay xong một lần hẳn không có vấn đề lớn. anh và con chờ em trở về."
nói xong, anh đột nhiên đứng lên, tiếp tục dọn dẹp quanh người.
Mễ Kiều buồn bực chậc lưỡi. anh thật là bá đạo, luôn đem tất cả việc của cô an bài thật tốt, không để côcó cơ hội phản bác.
"Ơ … nhưng Phỉ Phỉ nói, cùng bên quảng cáo hẹn gặp lúc 15 giờ tại phòng họp lầu 5 của khách sạn này."
Mễ Kiều hơi cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu. Lam Phỉ Phỉ vừa gọi điện cho cô nói vậy mà!
Nhạc Khải Phong chăm chú nhìn cô thật sâu trong chốc lát, thản nhiên nói: "anh hoài nghi, em bị người ta theo dõi, cho nên gọi điện cho họ dời địa điểm quay chụp, ngay trong đài truyền hình."
Hơi hơi suy nghĩ trong chốc lát, Mễ Kiều hiểu ý, ôm lấy thân thể béo mềm của Tiểu Thần Thần, lại nghe Nhạc Khải Phong kêu một câu con trai lại một câu con trai, trong lòng cô tràn đầy áy náy cùng bất đắc dĩ.
"Nhạc Khải Phong, cảm ơn anh đã chăm sóc Thần Thần."
cô không nhớ rõ vì chuyện của con trai đã cảm tạ anh không biết bao nhiêu lần, nhưng mà Mễ Kiều vẫn cảm thấy, nói bao nhiêu cũng không đủ.
Nhạc Khải Phong ngây người một chút, ánh mắt lại nặng thêm vài phần.
"Em lại nghĩ gì vậy, con anh, anh có thể không yêu sao? Thần Thần, lại đây!"
nói xong, Nhạc Khải Phong vươn hai tay về phía Thần Thần, Thần Thần cũng không chút khách khí nhoài ra khỏi lòng Mễ Kiều trong, cười hì hì hướng trong lòng Nhạc Khải Phong chui vào.
Thân thể nhỏ bé chậm chạp có vẻ ngây ngốc. Đôi mắt to tròn đen láy, nước da mầu mật ong, ngũ quan cân đối xinh xắn. Khi bé cười, quả thực chính là bản sao của Trầm Nghê Trần.
Mễ Kiều khẳng định, chỉ cần bất cứ người nào nhà họ Trầm nhìn thấy bé, không cần hỏi, chỉ cần nhìn mặt là biết ngay bé chính là con Trầm Nghê Trần!
"Em đang nghĩ về anh ta, đúng không?"
Nhạc Khải Phong bỗng nhiên đánh gãy suy nghĩ của Mễ Kiều, thấy cô xuất thần, trong lòng anh luôn có phần không thoải mái.
Hai năm, mặc kệ như thế nào, không phải cô nên thoát ra rồi sao?
"Thần Thần, mẹ đi công việc chốc lát, ba nuôi đưa con đi mua đồ chơi nhé, có được không?"
Bé con trong lòng gật đầu một cái. Nhạc Khải Phong cũng giống như Mễ Kiều, mỗi lần nhìn Thần Thần, liền nhận ra, cậu bé này cực kỳ giống cha thân sinh.
"Dạ! Ôm một cái, ba ba, ôm một cái!"
Thân hình mũm mũm lại chui vào lòng Nhạc Khải Phong, Nhạc Khải Phong cũng là thật tình thích bé, một năm rưỡi này, anh đã sớm coi Thần Thần là con đẻ mình rồi.
Bên đối tác dựng phim trường ngay trong sân đài truyền hình. Mễ Kiều đã gặp bên quảng cáo, nhận kịch bản, học thuộc lòng trong vòng 20 phút, điều chỉnh tốt cảm xúc, sau đó cô hướng về phía thợ hoá trang sư cười nói: "Hoá trang, ánh sáng, đạo cụ, mọi người bắt đầu đi, tôi có thể quay rồi."
cô gái xinh đẹp mới 21 xuân xanh, đang là độ tuổi thanh xuân căng tràn sức sống, nhưng kỹ thuật diễn xuất của cô lại như đã được tôi luyện qua năm tháng. cô cầm kịch bản trong tay, thảo luận, đưa ra ý kiến riêng của mình cùng đạo diễn. Từng động tác, phong cách, tâm tình, từng bước một vô cùng thích hợp. Đúng như Nhạc Khải Phong nói, lần quay này, chỉ một lần quay đã quay xong.
Đây là lần quay quảng cáo thành công nhất, thời gian quay nhanh nhất, cũng hoàn mỹ tự nhiên nhất từ khi công ty quảng cáo thành lập tới nay. Trước khi quay khoảng 10 phút, đạo diễn quảng cáo có nói, người đại diện nhãn hàng bọn họ hợp tác lần này chính là ngôi sao nổi danh ở nước ngoài ‘SHINE’. Mọi người cũng không tin mấy. Nhưng khi Mễ Kiều thực sự xuất hiện trước mắt bọn họ, bọn họ liền cảm thấy rất áp lực, có người còn nhũn cả chân, đứng bất động luôn.
Nhưng mà, mỗi một nhân viên khi ở cùng Mễ Kiều, cùng làm việc chungh đều cảm thấy rất thoải mái. Nhân viên hóa trang chưa bao giờ gặp được khuôn mặt nào có tỷ lệ đường cong cân đối, dù là kiểu trang điểm nào cũng đều thích hợp. Còn nhân viên ánh sáng cũng phải thán phục. Trong điều kiện không đủ ánh sáng, vậy mà vẫn không thể làm giảm chút nào nét đẹp của Mễ Kiều.
Bọn họ có lý do tin tưởng, cô nhất định sẽ trở thành thiên hậu của giới showbiz.
Quay chụp chấm dứt, Mễ Kiều đội mũ, đeo kính dâm che gần hết khuôn mặt, từ chối xe của bên đối tác, cô một mình đi ra cửa sau của đài truyền hình, đi đến đầu con phố nhỏ.
Vừa ra khỏi đài truyền hình, bên ngoài gió lạnh thấu xương chui thẳng vào cổ áo Mễ Kiều, hại cô lạnh cóng, run rẩy cả người. không có biện pháp, Mễ Kiều có một tương lai sáng lạng, sự nghiệp càng ngày càng thăng tiến, nhưng cô cũng không cần ngày sau cái gì hết. Đây đúng là một trong những nguyên nhân khiến người đồng hành, fans hâm mộ càng thêm điên cuồng mà theo đuổi.
đi đến đầu đường, cô gọi một chiếc taxi. Trong bóng đêm, Mễ Kiều yên lặng ngồi sau xe. cô đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay. đã 21 giờ rồi. Mễ Kiều suy nghĩ, đã trễ thế này có nên gọi điện cho mẹ hay không! Ngay lúc này, điện thoại lại kêu lên.
"Alô, Nhạc Khải Phong."
"Uh, em về chưa? Con đang ngủ. Ha ha, buổi chiều anh dẫn con đi chơi, con rất vui, cái gì cũng thích cũng nghịch hết. Vừa về đến khách sạn liền ngủ luôn."
Đầu bên kia giọng Nhạc Khải Phong rất nhàn nhã, làm cho Mễ Kiều đang mỏi mệt liền thấy thư sướng rất nhiều.
"Em đang trên xe, sắp về đến nơi rồi. Chờ em."
Bên kia, Nhạc Khải Phong không có lập tức trả lời, mà trước sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười ha ha đáp: "Lời nói này của em làm anh lại nghĩ nhiều rồi."
Mễ Kiều ngẩn ra, một chút thẹn thùng nổi lên hai má, ngượng ngùng cười cười.
Dọc đường đi, Mễ Kiều nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trừ những khu vực bị giải tỏa ra, thành phố vẫn không thay đổi là mấy. Thành phố vẫn phồn hoa như trước, dòng người nối tiếp nhau qua lại. cô đi qua quảng trường, nơi đó đã không còn hình ảnh chàng trai cõng cô gái vui vẻ chậm bước nữa rồi.
Hoa nở hoa tàn theo năm tháng, cầu vồng vẫn có sau cơn mưa. Ai quên ai nhớ, ai còn còn giữ được chân tình?
cô nhớ lại căn phòng trong ngôi nhà của Trầm Nghê Trần. cô chỉ ở đó hai tối, liệu anh có vì cô dời đi mà tiếc nuối hay không?
Trong lòng rõ ràng không bỏ xuống được, nhưng mà, cô thật sự không có dũng khí trở lại, bắt đầu quay cuồng trong tình yêu rối rắm.
Những suy nghĩ rắc rối phức tạp như cơn lũ tràn qua làm cho Mễ Kiều có chút lo lắng bất an.
nhẹ nhàng gõ cửa phòng mấy cái, Nhạc Khải Phong đi ra mở cửa trong bộ áo ngủ được buộc đai lưng hờ hững, bầy ra cơ ngực trắng nõn. Hai má Mễ Kiều nóng lên, sửng sốt trong chốc lát. Lập tức Nhạc Khải Phong nở nụ cười vô hại với cô. cô hiểu ý đi vào.
Trong nháy mắt, khi cô vừa nhấc chân, sau lưng liền truyền đến nhiều tiếng bước chân dồn dập.
Nhạc Khải Phong nhanh tay, một tay kéo Mễ Kiều vào lòng, một tay đóng ngay cửa phòng lại.
"Ha ha, sợ là ngày mai em lại lên trang nhất rồi."
Khoảng cách gần như vậy, môi anh thiếu chút nữa là có thể hôn môi lên trán cô.
Mắt phượng hẹp dài nhanh chóng nhìn thấy biểu hiện trên mặt Mễ Kiều, nhanh chóng buông cô ra.
Nhạc Khải Phong thoải mái cười, lập tức đi đến bên giường, nhìn cậu bé đang ngủ trên giường.
Trong lòng Mễ Kiều lo lắng. Phóng viên đuổi đến đây, liệu Thần Thần có bị lộ hay không?
"An tâm đi, anh sẽ xử lý."
Nhạc Khải Phong luôn có thể nhìn thấu tâm sự của cô, nhàn nhạt cười, chỉ chỉ toilet nói: "anh đã chuẩn bị sẵn huân hương cùng nước ấm cho em. Em mau tắm rửa rồi nghỉ đi. anh ở bên cạnh, có gì gọi anh."
Mễ Kiều cảm kích gật đầu.
Mấy năm nay, cô vẫn luôn từ chối nhiều ngôi sao nam. Nếu không phải có Nhạc Khải Phong che trở, sợ rằng cô đã bị ức hiếp không ít. hiện tại cô đã là ngôi sao sáng chói trên bầu trời, thi thoảng vẫn có tin tức không tốt về cô. Vẫn là Nhạc Khải Phong giúp cô xử lý tốt. Tuy cô là con gà đẻ trứng vàng cho công ty anh, nhưng những gì anh làm cho cô đã vượt qua cả mối quan hệ giữa ông chủ và nhân viên rồi.
Vốn, Mễ Kiều sợ có tình huống bất ngờ xẩy ra, nên yêu cầu căn phòng này có một phòng khách hai phòng ngủ. hiện tại Nhạc Khải Phong đến đây, ở gian phòng ngủ cạnh phòng cô cũng coi như bình thường. Người này hai năm nay đảm đương vị trí hộ hoa sứ giả của cô, chưa từng làm gì quá đáng với cô.
Cho nên, với nhân phẩm Nhạc Khải Phong, Mễ Kiều là không thể nghi ngờ.
Hương huân y quanh quẩn trong phòng tắm, ánh nến mờ ảo tạo nên khung cảnh lãng mạn cùng thư thái. Mễ Kiều thả lỏng cả người, chậm rãi đi lên, nhìn nước ấm trong bồn tắm, hơi nước nhẹ bay lên lượn lờ như sương mù, chỉ cảm thấy, mệt nhọc giảm hơn phân nửa.
Mễ Kiều nhúng đầu ngón tay vào trong bồn tắm, độ ấm của nước vừa phải. cô bình yên nằm trong bồn tắm, nhắm mắt lại, thầm nghĩ nên hưởng thụ ý thích một chút.
Ánh sáng phản chiếu trong nước dập dờn. Mễ Kiều thả lỏng cả người, nhắm mắt thư giãn. cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông di động của mình vang lên. Có thể là Trầm Nghê Trần hay không?
Trong đầu một ý nghĩ thoáng hiện, cô nhanh chóng đứng dậy, mặc áo choàng tắm vào, đem chính mình bao kín, sau đó đi dép lê xông ra ngoài.
Trước mắt sáng ngời, tờ ánh sáng mờ mờ trong nhà tắm chuyển ngay sang ánh sáng rực bên ngoài làm mắt Mễ Kiều nhất thời có chút không thể thích ứng kịp.
Hơi hơi nhíu mi nhìn, chỉ thấy Nhạc Khải Phong cầm trong tay điện thoại của cô, đang ở nói cái gì rồi lập tức tắt máy.
"anh làm gì vậy, sao có thể tùy tiện nghe điện thoại người khác!"
Mễ Kiều tâm tình không tốt, xông lên giật lại điện thoại, khẩn trương xem nhật ký cuộc gọi.
Mái tóc vẫn còn ướt, nhỏ nước xuống áo khoác tắm đã bị hé ra một chút, làm lộ ra thấp thoáng da thịt phấn hồng cùng mùi huân y thảo mê người cực kỳ.
Nhạc Khải Phong nhìn không chớp mắt vào khe ngực bị lộ ra, chỉ cảm thấy toàn thân máu đều sôi trào.
"anh sợ con bị tiếng chuông di động đánh thức, lại thấy nó kêu lâu như vậy, cho nên mới nghe máy. Là mẹ em gọi tới."
Tay Mễ Kiều vẫn đang dừng lại ở nhật ký cuộc gọi: "Mẹ em?"
rõ ràng trên mặt Mễ Kiều lộ vẻ mất mát.
Trầm Thanh Thu biết Nhạc Khải Phong. Mễ Kiều cũng có nói qua, đó là ông chủ kiêm bạn tốt của côcủa, cho nên anh nghe điện thoại, mẹ cô hẳn là không suy nghĩ lung tung đi. Mấu chốt là, trong lòng cônghĩ đến Trầm Nghê Trần, lâu như vậy, mà anh vẫn không gọi lại cho cô là sao?
Chẳng lẽ, tình yêu trong miệng Trầm Nghê Trần bất quá cũng như vậy thôi?
Cái miệng nhỏ nhắn không khỏi vểnh lên, thở dài, Mễ Kiều quăng điện thoại di động lên giường, sắc mặt cô đơn xoay người.
"Em đi tắm tiếp."
Giọng Nhạc Khải Phong không nhanh không chậm vang lên sau lưng cô.
"Em đang đợi điện thoại của người khác sao?"
Mễ Kiều sửng sốt.
"không có a."
Cho dù hành động của cô làm người khác nhìn ra, nhưng cô vẫn mạnh miệng. Đây là Mễ Kiều, là con vịt mạnh miệng.
Nhạc Khải Phong cười cười, nói sang chuyện khác.
"Bác gái nói, ngày mai cùng chúng ta gặp mặt, ta đáp ứng rồi. anh còn nói với bác gái là chúng ta đangkết giao, để cho bác an tâm. Bác nói, muốn em dẫn anh về Trầm viên."
Biểu cảm trên mặt Nhạc Khải Phong không chút thay đổi, giọng nói vẫn ôn nhuận, nghe qua vẫn yên bình, kì thực hàm ý bên trong lại như dậy sóng.
Mễ Kiều ôm con trai ngồi bên giường, trầm mặc không nói.
Nhạc Khải Phong bỗng nhiên thở phào một cái, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy mưa dầm dầy đặc.
"anh sẽ không để cho hắn ta lại làm tổn thương em. Sắp đến thời gian hẹn bên quảng cáo rồi, em nhanh chuẩn bị đi, chốc nữa sẽ có xe đón em dưới lầu. Làm việc cho tốt. với khả năng của em, quay xong một lần hẳn không có vấn đề lớn. anh và con chờ em trở về."
nói xong, anh đột nhiên đứng lên, tiếp tục dọn dẹp quanh người.
Mễ Kiều buồn bực chậc lưỡi. anh thật là bá đạo, luôn đem tất cả việc của cô an bài thật tốt, không để côcó cơ hội phản bác.
"Ơ … nhưng Phỉ Phỉ nói, cùng bên quảng cáo hẹn gặp lúc 15 giờ tại phòng họp lầu 5 của khách sạn này."
Mễ Kiều hơi cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu. Lam Phỉ Phỉ vừa gọi điện cho cô nói vậy mà!
Nhạc Khải Phong chăm chú nhìn cô thật sâu trong chốc lát, thản nhiên nói: "anh hoài nghi, em bị người ta theo dõi, cho nên gọi điện cho họ dời địa điểm quay chụp, ngay trong đài truyền hình."
Hơi hơi suy nghĩ trong chốc lát, Mễ Kiều hiểu ý, ôm lấy thân thể béo mềm của Tiểu Thần Thần, lại nghe Nhạc Khải Phong kêu một câu con trai lại một câu con trai, trong lòng cô tràn đầy áy náy cùng bất đắc dĩ.
"Nhạc Khải Phong, cảm ơn anh đã chăm sóc Thần Thần."
cô không nhớ rõ vì chuyện của con trai đã cảm tạ anh không biết bao nhiêu lần, nhưng mà Mễ Kiều vẫn cảm thấy, nói bao nhiêu cũng không đủ.
Nhạc Khải Phong ngây người một chút, ánh mắt lại nặng thêm vài phần.
"Em lại nghĩ gì vậy, con anh, anh có thể không yêu sao? Thần Thần, lại đây!"
nói xong, Nhạc Khải Phong vươn hai tay về phía Thần Thần, Thần Thần cũng không chút khách khí nhoài ra khỏi lòng Mễ Kiều trong, cười hì hì hướng trong lòng Nhạc Khải Phong chui vào.
Thân thể nhỏ bé chậm chạp có vẻ ngây ngốc. Đôi mắt to tròn đen láy, nước da mầu mật ong, ngũ quan cân đối xinh xắn. Khi bé cười, quả thực chính là bản sao của Trầm Nghê Trần.
Mễ Kiều khẳng định, chỉ cần bất cứ người nào nhà họ Trầm nhìn thấy bé, không cần hỏi, chỉ cần nhìn mặt là biết ngay bé chính là con Trầm Nghê Trần!
"Em đang nghĩ về anh ta, đúng không?"
Nhạc Khải Phong bỗng nhiên đánh gãy suy nghĩ của Mễ Kiều, thấy cô xuất thần, trong lòng anh luôn có phần không thoải mái.
Hai năm, mặc kệ như thế nào, không phải cô nên thoát ra rồi sao?
"Thần Thần, mẹ đi công việc chốc lát, ba nuôi đưa con đi mua đồ chơi nhé, có được không?"
Bé con trong lòng gật đầu một cái. Nhạc Khải Phong cũng giống như Mễ Kiều, mỗi lần nhìn Thần Thần, liền nhận ra, cậu bé này cực kỳ giống cha thân sinh.
"Dạ! Ôm một cái, ba ba, ôm một cái!"
Thân hình mũm mũm lại chui vào lòng Nhạc Khải Phong, Nhạc Khải Phong cũng là thật tình thích bé, một năm rưỡi này, anh đã sớm coi Thần Thần là con đẻ mình rồi.
Bên đối tác dựng phim trường ngay trong sân đài truyền hình. Mễ Kiều đã gặp bên quảng cáo, nhận kịch bản, học thuộc lòng trong vòng 20 phút, điều chỉnh tốt cảm xúc, sau đó cô hướng về phía thợ hoá trang sư cười nói: "Hoá trang, ánh sáng, đạo cụ, mọi người bắt đầu đi, tôi có thể quay rồi."
cô gái xinh đẹp mới 21 xuân xanh, đang là độ tuổi thanh xuân căng tràn sức sống, nhưng kỹ thuật diễn xuất của cô lại như đã được tôi luyện qua năm tháng. cô cầm kịch bản trong tay, thảo luận, đưa ra ý kiến riêng của mình cùng đạo diễn. Từng động tác, phong cách, tâm tình, từng bước một vô cùng thích hợp. Đúng như Nhạc Khải Phong nói, lần quay này, chỉ một lần quay đã quay xong.
Đây là lần quay quảng cáo thành công nhất, thời gian quay nhanh nhất, cũng hoàn mỹ tự nhiên nhất từ khi công ty quảng cáo thành lập tới nay. Trước khi quay khoảng 10 phút, đạo diễn quảng cáo có nói, người đại diện nhãn hàng bọn họ hợp tác lần này chính là ngôi sao nổi danh ở nước ngoài ‘SHINE’. Mọi người cũng không tin mấy. Nhưng khi Mễ Kiều thực sự xuất hiện trước mắt bọn họ, bọn họ liền cảm thấy rất áp lực, có người còn nhũn cả chân, đứng bất động luôn.
Nhưng mà, mỗi một nhân viên khi ở cùng Mễ Kiều, cùng làm việc chungh đều cảm thấy rất thoải mái. Nhân viên hóa trang chưa bao giờ gặp được khuôn mặt nào có tỷ lệ đường cong cân đối, dù là kiểu trang điểm nào cũng đều thích hợp. Còn nhân viên ánh sáng cũng phải thán phục. Trong điều kiện không đủ ánh sáng, vậy mà vẫn không thể làm giảm chút nào nét đẹp của Mễ Kiều.
Bọn họ có lý do tin tưởng, cô nhất định sẽ trở thành thiên hậu của giới showbiz.
Quay chụp chấm dứt, Mễ Kiều đội mũ, đeo kính dâm che gần hết khuôn mặt, từ chối xe của bên đối tác, cô một mình đi ra cửa sau của đài truyền hình, đi đến đầu con phố nhỏ.
Vừa ra khỏi đài truyền hình, bên ngoài gió lạnh thấu xương chui thẳng vào cổ áo Mễ Kiều, hại cô lạnh cóng, run rẩy cả người. không có biện pháp, Mễ Kiều có một tương lai sáng lạng, sự nghiệp càng ngày càng thăng tiến, nhưng cô cũng không cần ngày sau cái gì hết. Đây đúng là một trong những nguyên nhân khiến người đồng hành, fans hâm mộ càng thêm điên cuồng mà theo đuổi.
đi đến đầu đường, cô gọi một chiếc taxi. Trong bóng đêm, Mễ Kiều yên lặng ngồi sau xe. cô đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay. đã 21 giờ rồi. Mễ Kiều suy nghĩ, đã trễ thế này có nên gọi điện cho mẹ hay không! Ngay lúc này, điện thoại lại kêu lên.
"Alô, Nhạc Khải Phong."
"Uh, em về chưa? Con đang ngủ. Ha ha, buổi chiều anh dẫn con đi chơi, con rất vui, cái gì cũng thích cũng nghịch hết. Vừa về đến khách sạn liền ngủ luôn."
Đầu bên kia giọng Nhạc Khải Phong rất nhàn nhã, làm cho Mễ Kiều đang mỏi mệt liền thấy thư sướng rất nhiều.
"Em đang trên xe, sắp về đến nơi rồi. Chờ em."
Bên kia, Nhạc Khải Phong không có lập tức trả lời, mà trước sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười ha ha đáp: "Lời nói này của em làm anh lại nghĩ nhiều rồi."
Mễ Kiều ngẩn ra, một chút thẹn thùng nổi lên hai má, ngượng ngùng cười cười.
Dọc đường đi, Mễ Kiều nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trừ những khu vực bị giải tỏa ra, thành phố vẫn không thay đổi là mấy. Thành phố vẫn phồn hoa như trước, dòng người nối tiếp nhau qua lại. cô đi qua quảng trường, nơi đó đã không còn hình ảnh chàng trai cõng cô gái vui vẻ chậm bước nữa rồi.
Hoa nở hoa tàn theo năm tháng, cầu vồng vẫn có sau cơn mưa. Ai quên ai nhớ, ai còn còn giữ được chân tình?
cô nhớ lại căn phòng trong ngôi nhà của Trầm Nghê Trần. cô chỉ ở đó hai tối, liệu anh có vì cô dời đi mà tiếc nuối hay không?
Trong lòng rõ ràng không bỏ xuống được, nhưng mà, cô thật sự không có dũng khí trở lại, bắt đầu quay cuồng trong tình yêu rối rắm.
Những suy nghĩ rắc rối phức tạp như cơn lũ tràn qua làm cho Mễ Kiều có chút lo lắng bất an.
nhẹ nhàng gõ cửa phòng mấy cái, Nhạc Khải Phong đi ra mở cửa trong bộ áo ngủ được buộc đai lưng hờ hững, bầy ra cơ ngực trắng nõn. Hai má Mễ Kiều nóng lên, sửng sốt trong chốc lát. Lập tức Nhạc Khải Phong nở nụ cười vô hại với cô. cô hiểu ý đi vào.
Trong nháy mắt, khi cô vừa nhấc chân, sau lưng liền truyền đến nhiều tiếng bước chân dồn dập.
Nhạc Khải Phong nhanh tay, một tay kéo Mễ Kiều vào lòng, một tay đóng ngay cửa phòng lại.
"Ha ha, sợ là ngày mai em lại lên trang nhất rồi."
Khoảng cách gần như vậy, môi anh thiếu chút nữa là có thể hôn môi lên trán cô.
Mắt phượng hẹp dài nhanh chóng nhìn thấy biểu hiện trên mặt Mễ Kiều, nhanh chóng buông cô ra.
Nhạc Khải Phong thoải mái cười, lập tức đi đến bên giường, nhìn cậu bé đang ngủ trên giường.
Trong lòng Mễ Kiều lo lắng. Phóng viên đuổi đến đây, liệu Thần Thần có bị lộ hay không?
"An tâm đi, anh sẽ xử lý."
Nhạc Khải Phong luôn có thể nhìn thấu tâm sự của cô, nhàn nhạt cười, chỉ chỉ toilet nói: "anh đã chuẩn bị sẵn huân hương cùng nước ấm cho em. Em mau tắm rửa rồi nghỉ đi. anh ở bên cạnh, có gì gọi anh."
Mễ Kiều cảm kích gật đầu.
Mấy năm nay, cô vẫn luôn từ chối nhiều ngôi sao nam. Nếu không phải có Nhạc Khải Phong che trở, sợ rằng cô đã bị ức hiếp không ít. hiện tại cô đã là ngôi sao sáng chói trên bầu trời, thi thoảng vẫn có tin tức không tốt về cô. Vẫn là Nhạc Khải Phong giúp cô xử lý tốt. Tuy cô là con gà đẻ trứng vàng cho công ty anh, nhưng những gì anh làm cho cô đã vượt qua cả mối quan hệ giữa ông chủ và nhân viên rồi.
Vốn, Mễ Kiều sợ có tình huống bất ngờ xẩy ra, nên yêu cầu căn phòng này có một phòng khách hai phòng ngủ. hiện tại Nhạc Khải Phong đến đây, ở gian phòng ngủ cạnh phòng cô cũng coi như bình thường. Người này hai năm nay đảm đương vị trí hộ hoa sứ giả của cô, chưa từng làm gì quá đáng với cô.
Cho nên, với nhân phẩm Nhạc Khải Phong, Mễ Kiều là không thể nghi ngờ.
Hương huân y quanh quẩn trong phòng tắm, ánh nến mờ ảo tạo nên khung cảnh lãng mạn cùng thư thái. Mễ Kiều thả lỏng cả người, chậm rãi đi lên, nhìn nước ấm trong bồn tắm, hơi nước nhẹ bay lên lượn lờ như sương mù, chỉ cảm thấy, mệt nhọc giảm hơn phân nửa.
Mễ Kiều nhúng đầu ngón tay vào trong bồn tắm, độ ấm của nước vừa phải. cô bình yên nằm trong bồn tắm, nhắm mắt lại, thầm nghĩ nên hưởng thụ ý thích một chút.
Ánh sáng phản chiếu trong nước dập dờn. Mễ Kiều thả lỏng cả người, nhắm mắt thư giãn. cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông di động của mình vang lên. Có thể là Trầm Nghê Trần hay không?
Trong đầu một ý nghĩ thoáng hiện, cô nhanh chóng đứng dậy, mặc áo choàng tắm vào, đem chính mình bao kín, sau đó đi dép lê xông ra ngoài.
Trước mắt sáng ngời, tờ ánh sáng mờ mờ trong nhà tắm chuyển ngay sang ánh sáng rực bên ngoài làm mắt Mễ Kiều nhất thời có chút không thể thích ứng kịp.
Hơi hơi nhíu mi nhìn, chỉ thấy Nhạc Khải Phong cầm trong tay điện thoại của cô, đang ở nói cái gì rồi lập tức tắt máy.
"anh làm gì vậy, sao có thể tùy tiện nghe điện thoại người khác!"
Mễ Kiều tâm tình không tốt, xông lên giật lại điện thoại, khẩn trương xem nhật ký cuộc gọi.
Mái tóc vẫn còn ướt, nhỏ nước xuống áo khoác tắm đã bị hé ra một chút, làm lộ ra thấp thoáng da thịt phấn hồng cùng mùi huân y thảo mê người cực kỳ.
Nhạc Khải Phong nhìn không chớp mắt vào khe ngực bị lộ ra, chỉ cảm thấy toàn thân máu đều sôi trào.
"anh sợ con bị tiếng chuông di động đánh thức, lại thấy nó kêu lâu như vậy, cho nên mới nghe máy. Là mẹ em gọi tới."
Tay Mễ Kiều vẫn đang dừng lại ở nhật ký cuộc gọi: "Mẹ em?"
rõ ràng trên mặt Mễ Kiều lộ vẻ mất mát.
Trầm Thanh Thu biết Nhạc Khải Phong. Mễ Kiều cũng có nói qua, đó là ông chủ kiêm bạn tốt của côcủa, cho nên anh nghe điện thoại, mẹ cô hẳn là không suy nghĩ lung tung đi. Mấu chốt là, trong lòng cônghĩ đến Trầm Nghê Trần, lâu như vậy, mà anh vẫn không gọi lại cho cô là sao?
Chẳng lẽ, tình yêu trong miệng Trầm Nghê Trần bất quá cũng như vậy thôi?
Cái miệng nhỏ nhắn không khỏi vểnh lên, thở dài, Mễ Kiều quăng điện thoại di động lên giường, sắc mặt cô đơn xoay người.
"Em đi tắm tiếp."
Giọng Nhạc Khải Phong không nhanh không chậm vang lên sau lưng cô.
"Em đang đợi điện thoại của người khác sao?"
Mễ Kiều sửng sốt.
"không có a."
Cho dù hành động của cô làm người khác nhìn ra, nhưng cô vẫn mạnh miệng. Đây là Mễ Kiều, là con vịt mạnh miệng.
Nhạc Khải Phong cười cười, nói sang chuyện khác.
"Bác gái nói, ngày mai cùng chúng ta gặp mặt, ta đáp ứng rồi. anh còn nói với bác gái là chúng ta đangkết giao, để cho bác an tâm. Bác nói, muốn em dẫn anh về Trầm viên."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook