[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội
Chương 120: [Phiên ngoại] [Dã - Trần] Dường Như Cố Nhân Tới. (Hai)

[Phiên ngoại] [Dã - Trần] Dường như cố nhân tới. (Hai)

4.

Trong nhân thế này, cho tới bây giờ, chỉ có đau lòng là nguy hiểm nhất.

Ngươi cho rằng ngươi chẳng qua là nhất thời rung động, lại không biết rằng ái tình đã vô thanh vô tức* xuất hiện trong lòng ngươi, gieo hạt, nảy mầm, vươn xòe những cành nhánh thật dài.

* Vô thanh vô tức: 无声无息] : Không có âm thanh, không có hơi thở.

Đến cuối cùng, hắn trở thành một chiếc gai mềm trong lòng ngươi, một mực đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong trái tim ngươi. Khiến ngươi chỉ cần nghĩ đến hắn đã thấy khổ sở, ngươi không muốn hắn, song căn bản chẳng thể làm được. Ngươi muốn rút hắn ra khỏi tâm trí, lại phát hiện... Nếu chạm vào hắn, trái tim ngươi mới là nơi đau đớn trước nhất. Cố tình động đến, càng buốt nhói đến không chịu thấu.


Loại đau đớn này trong lòng Long Dã, từ khi y bước chân vào phủ Quận vương, đã chậm rãi thành hình.

Long Dã cảm thấy phủ của Nhiễm Trần hết sức kỳ quái. Quận vương tôn quý là thế, song hạ nhân chỉ lẻ tẻ vài người, quạnh quẽ cô tịnh chẳng khác nào một đầm lầy chết, ngay cả thanh âm lớn tiếng nói chuyện cũng chẳng có. Nhiễm Trần không nuôi vẹt không nuôi chó, không nghe ca vũ, cũng không có ai vòng quanh hắn nịnh bợ. Hắn luôn một mình ngồi ngốc trong phòng, ngẩn ngơ thế là qua hết một ngày.

Cái dạng ngơ ngẩn này của hắn là đang làm gì? Long Dã rất hiếu kỳ. Nhưng y cũng không hỏi.

Long Dã vốn không nhiều chuyện. Đại đa số thời điểm đều không quan tâm, cũng thỉnh thoảng chẳng biết phải mở miệng như thế nào.

Y lại không biết, Nhiễm Trần ngồi trong phòng thường sẽ chẳng hề làm gì. Hắn nhìn những đám mây phiêu lãng ngoài cửa sổ từ sáng đến tối, rồi nhớ đến một buổi chiều.


Khi đó, hắn mới năm tuổi.

5.

Năm Nhiễm Trần năm tuổi đó, lần đầu tiên thoát khỏi sự săn sóc của nhũ mẫu, vụиɠ ŧяộʍ chạy tới ngự thư phòng.

Đó cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nhiễm Dật.

Quân vương thiếu niên thân hình thẳng tắp, phảng phất như một bóng sắc vàng mông lung. Gã cau mày, thần sắc lạnh lẽo cứng rắn, giữa chân mày đều là vẻ mù mịt. Nhưng Nhiễm Trần nho nhỏ lại không hiểu những chuyện đó, hắn chỉ biết, người này dung mạo giống mình tới vậy, tựa như từ cùng một khuôn đúc ra.

Gã chính là huynh trưởng cùng cha cùng mẹ của mình, Hoàng đế Lang Nghiệp, là thân nhân huyết mạch tương liên duy nhất của mình... "Hoàng huynh" của hắn?

Lúc này Nhiễm Trần lại không biết, đây chính là sai lầm đầu tiên hắn phạm phải.

Hắn không nên được sinh ra, lại càng không nên làm đệ đệ của người kia.


Người kia chưa bao giờ coi hắn là chân tay* của mình. Hắn chỉ là kẻ mưu sát mẫu thân người kia, là một tai tinh**, một vật xui xẻo.

*Chân tay: Ý là "anh em như thể chân tay" chứ không phải "chân tay" mang nghĩa "thuộc hạ".

*Tai tinh: Ngôi sao mang điềm xấu.

Song Nhiễm Trần khi còn nhỏ không hiểu những điều này.

Hắn vụиɠ ŧяộʍ chạy tới bên người Nhiễm Dật, dùng ánh mắt rụt rè nhìn Nhiễm Dật. Cho tới tận khi Nhiễm Dật chú ý tới hắn.

Ánh mắt người kia từ trên tấu chương chuyển qua gương mặt hắn, lông mày khẽ cau lại. Nhiễm Trần cười, hắn biết mình dáng dấp đẹp, trong cung người người khen ngợi. Hoàng huynh thấy, tất sẽ thích mình mà.

Nhiễm Dật quả nhiên mỉm cười. Khóe miệng gã kéo lên, lại đứt tại đuôi mắt. Con ngươi bên trong đôi mắt không khác Nhiễm Trần chút nào kia dần dần kết băng.
"Là ngươi."

"Hoàng huynh???"

Nhiễm Trần cười ngọt ngào, mà ánh mắt Nhiễm Dật lại ẩn giấu đao nhọn.

"Cút ra ngoài."

"Hoàng huynh??"

Nhiễm Dật cười lạnh một tiếng, đứng dậy.

Nhiễm Trần nhìn "Hoàng huynh" của hắn, quân chủ thiếu niên cao gầy đầy vẻ mù mịt kia sải rộng bước đi. Xương bả vai cao ngất, tựa như hai vách đá. Hắn khóc, nhũ mẫu bế hắn lên. Hắn vẫn như cũ thút tha thút thít, cho tới khi Nhiễm Dật quay đầu nhìn hắn một cái.

Ánh mắt kia có thể gọi là sông dài đóng băng.

Nhiễm Trần thuở nhỏ bị ánh mắt này đâm đến tổn thương, thân thể co ro, không dám tiếp tục phát ra tiếng thút thít nào nữa. Nhiễm Dật chậm rãi đi tới, mỗi bước chân đều mang theo khí lạnh. Thời điểm gã đến trước mặt, Nhiễm Trần đã co cụm lại trong ngực nhũ mẫu.

"Đến đây, Hoàng huynh ôm." Nhiễm Dật cười cười, lộ ra răng trắng dày đặc.
Rất nhiều năm sau, thời điểm Nhiễm Trần lần đầu nhìn thấy bầy sói tuyết, mới phát giác ánh mắt Vua Sói, vậy mà chẳng chút khác biệt so với Nhiễm Dật. Nhưng khi ấy, hắn lại chỉ hưng phấn duỗi tay, bổ nhào vào lồng ngực Nhiễm Dật.

Đó là lần đầu tiên Nhiễm Dật ôm hắn, cũng là lần cuối cùng. Nhiễm Trần quá đỗi hưng phấn. Trong lời miêu tả của nhũ mẫu, Hoàng huynh hắn oai hùng thông minh, quả cảm cứng cỏi, ngoại trừ không thích nói chuyện, quả là một minh quân thiếu niên. Đáy lòng hắn sớm đã bị gieo xuống một hạt giống, muốn trở thành Quận vương tốt như Hoàng huynh.

Nhiễm Trần không có mẫu thân. Thời điểm phụ thân băng hà, hắn còn chưa biết đi.

Bởi vì chưa từng được trải qua, cho nên hắn căn bản không phân biệt được, dê mẹ l!ếm con, cùng với đàn sói liếʍ ɭáρ cừu non trước khi ăn thịt, đến tột cùng có điểm gì khác biệt.
Nếu sớm biết, hắn sẽ vĩnh viễn đợi trong tẩm điện của mình, quyết không để Nhiễm Dật nhìn thấy bóng hắn. Hắn sẽ không khẩn cầu cái gì mà tình cảm cùng tay chân, hắn chỉ cần có thể sống sót đã đủ lắm rồi. Lòng tham không đáy, đây là sai lầm thứ hai hắn phạm phải.

Mà Long Dã, có lẽ sẽ là cái thứ ba.

6.

Mỗi ngày Hoàng cung ban thưởng, cung điện đông đúc như nước chảy. Toàn triều đình đều biết, Nhiễm Quận vương là ấu đệ duy nhất của Bệ hạ, nhất mực nhận sủng ái. Được sủng ái tới mức mỗi tháng đều một hai lần, Bệ hạ triệu hoán hắn tới nội cung, nói chuyện trắng đêm.

Người bên ngoài đều ao ước hoàng ân vô tận, huynh đệ tình thâm của hắn. Lại chẳng ai biết, mỗi lần trở về phủ, hắn toàn thân run rẩy thế nào, mồ hôi ướt đẫm thái dương.
Ngay cả Long Dã cũng không biết.

Hoặc nên nói là, Nhiễm Trần hạ quyết tâm, không để cho Long Dã biết.

Đây là kẻ đầu tiên coi hắn là người bình thường, còn có một cái ôm ấm áp đến thế. Nhiễm Trần thực sự không muốn đánh mất y.

Mặc dù xưa nay, Long Dã vốn dĩ đã không thuộc về hắn.

7.

Long Dã phát giác, chẳng biết tại sao, thần sắc Nhiễm Trần luôn luôn ảm đạm. Tựa như một con thú nhỏ hoảng sợ không chịu nổi một ngày dài, nét mặt hốt hoảng.

Là bởi vì thân thể yếu đuối sao?

Hắn đúng là thường thường bị bệnh liệt giường, mấy ngày liền không thể gặp người.

Khi Nhiễm Trần nhận được ý chỉ ra ngoài làm Giám quân, Long Dã còn có chút sầu lo, không biết thân thể hắn có thể chịu đựng được hay không. Nhưng thật kỳ quái, rời khỏi Vương đô, trên chiến trường gió táp mưa sa, vậy mà mỗi ngày một sáng sủa, ý cười trên mặt cũng bắt đầu nhiều hơn.
Long Dã cũng càng lúc càng vui vẻ. Y nghĩ, đại khái nguyên nhân là bởi vì được trở lại cuộc sống quân nhân quen thuộc đi.

Tận cho tới khi trên đường trở về, sự tình Bệ hạ muốn đích thân tới giám quân truyền tới. Long Dã nhận ra sắc mặt Nhiễm Trần từng chút từng chút tái nhợt, tựa như một con cáo nhỏ bị rút khô máu, nằm trong bẫy của thợ săn, run lẩy bẩy.

Một đêm kia, Long Dã canh gác bên ngoài cửa xe ngựa của Nhiễm Trần. Y nghe được thanh âm của Nhiễm Trần thức tỉnh từ trong cơn ác mộng, kinh hoảng mà tuyệt vọng khẩn cầu.

Hắn nói: "Hoàng huynh! Xin người! Không muốn..."

Long Dã sắc mặt khẽ biến. Y duỗi tay nhìn lòng bàn tay mình. Y có thể lấy một địch trăm, đơn thương độc mã chém đầu Đại tướng địch quốc. Nhưng y có thể nâng kiếm, bảo hộ người kia sau lưng sao?
Mà kẻ đối diện, lại là... Bệ hạ?

Ngày Bệ hạ tới, Nhiễm Trần không để Long Dã hộ tống. Hắn tự mình tới doanh trướng của Bệ hạ trước, ngồi bên người vị Cửu Ngũ Chí Tôn.

Khi hắn trở về, trên tay lại thêm một vết thương sâu tới thấy được tận xương.

"Quận vương Điện hạ!"

Long Dã kéo tay người kia tới, nhìn chằm chằm vết thương máu thịt lẫn lộn. Răng ai có thể sắc nhọn đến vậy, tâm lại lạnh lẽo như thế?

"Không nên hỏi."

"..."

"Không cần thiết phải hỏi nhiều."

Long Dã biết hắn nói rất đúng. Không cần hỏi, ngươi ta đều biết đây là do người nào gây nên. Không cần thiết phải hỏi, bởi coi như đã biết, thì phải làm thế nào đây?

Y chỉ hận mình vô năng. Y lại không biết bên trong thâm tâm Nhiễm Trần, lại chỉ cảm thấy may mắn.

May mắn là đợi đến lúc từ nơi của Hoàng huynh trở về, không phải nhìn thấy thi thể của Long Dã.
... Mặc dù ngươi là thị vệ của ta. Nhưng điều ta hy vọng ở ngươi, chưa từng là bảo vệ.

Mà là, ngươi sống.

Ngươi vẫn còn sống, vậy tốt rồi.

... Ta đã, vừa lòng thỏa ý.

9.

Nhiễm Trần nằm xuống, hai mắt nhắm lại. Hắn quyết định tiết kiệm một chút khí lực cho cực hình đêm nay. Ban ngày, hắn thay Kỷ Ninh nói một câu, hắn biết chuyện này sẽ chẳng đơn giản như vậy mà qua đi. Khi màn đêm buông xuống, Hoàng huynh nhất định sẽ gọi mình diện thánh.

Đương nhiên, kể cả không có Kỷ Ninh, gã cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

Nghĩ đến quá nhập thần, hắn quên mất Long Dã còn ở đây. Cho tới tận khi một tấm chăn mềm mại nhẹ nhàng phủ lên người, hắn mới mở hai mắt ra. Lại dối diện với nhãn thần đen nhánh của Long Dã.

"Ngươi người này sao luôn mặt không biểu tình như vậy?"
"..."

"Bộ dạng này, ta thật không biết ngươi đang suy nghĩ gì."

"Điện hạ, vậy ta phải làm sao để có thể biết người đang nghĩ gì."

Nhiễm Trần nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Long Dã tựa như một bức tường kiên cố, vững vàng sau lưng, khiến cho lòng người an tâm yên ổn. Biết Long Dã hiếm khi nói chuyện, hắn vốn không trông cậy vào bức tường này trả lời câu hỏi đùa của mình. Nhưng hắn rất mau hồi phục tinh thần, cười nói:

"Ta là chủ tử, ngươi là thuộc hạ. Ngươi cần biết ta đang nghĩ gì để làm gì? Hay là, ngươi đang mắc phải trọng phạm?" Nói đoạn, hắn duỗi một bàn tay, nắm lấy gương mặt Long Dã, nghiêm túc xoa xoa.

"Mặc dù không thích nói chuyện, ngươi lại rất ngoan. Còn rất nghe lời, là một thuộc hạ tốt."

Long Dã mỉm cười, y rũ mắt xuống, nghiêng mặt qua. Cánh môi y chậm rãi lướt trên ngón tay đang nắm lấy gương mặt y không buông, lại là nhìn xem tấm chăn có đắp kín hay không. Nếu chẳng phải sớm biết người này trừ lòng trung thành thì không có ý gì khác, Nhiễm Trần cơ hồ đã coi đó là một nụ hôn tựa chuồn chuồn lướt nước.
Nhiễm Trần thả lỏng tay, quay đầu đi chỗ khác. Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn sinh ra chút chua chát. Ý nghĩ đầu tiên của hắn, thế mà lại là...

Nếu Hoàng huynh biết, nên làm cái gì đây?

Nếu Hoàng huynh biết, bên cạnh mình lại có một món đồ vật yêu thích...

"Điện hạ."

Thanh âm của Long Dã khiến hắn bừng tỉnh. Long Dã cúi người, gắt gao nhìn hắn chằm chằm. Nhiễm Trần có thể nhìn thấy từ đồng tử đen nhánh bên trong cặp mắt kia, là bóng dáng của mình. Đó là mình trong mắt Long Dã.

Nhiễm Trần vươn tay ra, thời điểm chạm đến mi mắt, Long Dã khẽ chớp, nhưng không hề né tránh. Y duỗi tay nắm lấy tay Nhiễm Trần, đặt lên môi.

Đây là một nụ hôn hàng thật giá thật, không cách nào chống chế, tuyệt không có khả năng nhận sai. Đôi môi ướŧ áŧ của Long Dã một đường từ đầu ngón tay Nhiễm Trần chuyển về, xuyên qua mu bàn tay tinh tế, đến cổ tay mảnh khảnh. Y nhìn chằm chằm vết thương kia hồi lâu, cuối cùng đặt một nụ hôn xuống bên cạnh vết thương trong cổ tay, ngay tại nơi mạch đang đập.
Tâm trí cùng hô hấp của Nhiễm Trần rối loạn. Hắn nhìn Long Dã từng chút từng chút tiến lại gần.

Không, ta không thể.

Ta không thể thích Long Dã, tuyệt đối không thể.

Ta không...

Không thể...

Ta lại vì cái gì mà không thể?!

"Bệ hạ có chỉ!"

Một tiếng hô sắc nhọn truyền vào xe ngựa, đánh nát tất cả tình cảm dây dưa. Nhiễm Trần toàn thân lảo đảo một cái, đầu óc đột nhiên thanh tỉnh. Đúng vậy, hắn không thể, bởi vì...

"Mời Nhiễm Quận vương yết kiến!"

Bởi vì Hoàng huynh, gã sẽ biết!

Hoàng huynh sẽ biết! Sau đó sẽ hủy hoại y!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương