Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Người đàn ông cao gầy vốn dĩ rất hoảng loạn, bị Khâu Sơ Hạ vô cùng trấn định nhìn hỏi như vậy, hoàn toàn sửng sốt.


Theo bản năng hỏi một câu: "Cần bao nhiêu độ?"


Khâu Sơ Hạ đứng lên, nhún vai: "Ít nhất hiện tại chúng ta không thể làm được."


Cô nói xong cũng không nhìn phản ứng của anh ta, xoay người cầm lấy di động trên bàn máy tính, người đàn ông cao gầy nhanh chóng chạy đến đè lại tay cô: "Không thể báo cảnh sát!"


Khâu Sơ Hạ đang muốn tránh khỏi tay anh ta, định nói chuyện này không có cách nào giấu được thì cửa lớn truyền đến tiếng đánh mãnh liệt.


Ngoài cửa sổ vang lên tiếng thét chói tai cùng với tiếng khóc tiếng la hết đợt này đến đợt khác, còn mơ hồ có âm thanh gầm nhẹ.


Những âm thanh vui cười đùa giỡn ăn khuya ở thành phố vào ban đêm mới có lập tức có vẻ hỗn loạn.


Khâu Sơ Hạ thấy người đàn ông bị tiếng đánh ở cửa phòng sợ tới mức run run, chậm rãi đi đến cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài.


Ngoài cửa có người không khác gì lắm với người đàn ông thấp lùn vừa rồi kia, đôi mắt vẩn đục đầy tơ máu, thi đốm che kín thân thể.


Há miệng phát ra tiếng gầm rú nghẹn ngào, máy móc dùng thân thể cứng đờ va chạm cửa sắt, một cái lại một cái.


Đây là làm sao vậy? Khâu Sơ Hạ nghĩ không ra, chẳng lẽ là ôn dịch linh tinh gì đó?


Người đàn ông nhìn thi thể trên mặt đất, lại nhìn Khâu Sơ Hạ bất động nhìn chằm chằm ngoài cửa, thật cẩn thận hỏi một câu: "Là ai?"


Khâu Sơ Hạ lấy lại tinh thần, không thèm nghĩ rốt cuộc là chuyện gì nữa.


Dù sao một chốc một lát cũng không nghĩ ra, xoay người chỉ thi thể: "Ngoài cửa là anh em của anh ta."


Ngoại hình đều trở nên giống nhau như đúc, giống y như cương thi, không sai thì chắc là anh em.


Người đàn ông theo ngón tay của cô nhìn về phía thi thể, hơi hơi há miệng thở dốc, hơn nửa ngày mới nuốt nuốt nước bọt, như là tự hỏi tự trả lời: "Cậu ta có anh em sao? Không có mà."


Khâu Sơ Hạ dựa vào cửa tủ, cằm hất hất ra ngoài: "Muốn đến nhìn không?"


Miễn cho cảm thấy cô gạt người.


Nháy mắt người đàn ông chuẩn bị gật đầu, đột nhiên lắc đầu, đối với loại can đảm đám vào nhà ăn trộm còn tỏ vẻ hoài nghi thật sâu.


Thấy anh ta không muốn đến, ngoài cửa sổ còn có âm thanh kêu loạn.


Lại nói tiếp, Khâu Sơ Hạ không biết đây là lầu mấy, cũng không biết bên ngoài là như thế nào.


Đi đến bên cửa sổ kéo tấm màn ra một chút, nhìn nhìn xuống dưới.


Độ cao này, ở đây đại khái là lầu ba hoặc lầu bốn, đối diện cũng là một khu chung cư nhỏ, ở lầu một của chung cư có các cửa hàng nhỏ, các tiệm cơm be bé.


Bây giờ dưới lầu vô cùng hỗn loạn, bàn ghế của tiệm bán BBQ đều tán loạn, trên mặt đất một người đang đè vào một người khác.


Đèn đường chiếu xuống, Khâu Sơ Hạ hơi hơi thăm dò nhìn kỹ, người nằm dưới hơi hơi run thân thể, máu thịt ở bụng mơ hồ, có một người đang gặm thịt của người đó.


Tình cảnh này lập tức khiến Khâu Sơ Hạ nhớ đến một bộ điện ảnh tên là Nguy Cơ Sinh Hóa.


Sao có thể? Đó là điện ảnh, đây chính là thế giới hiện thực!


Khây Sơ Hạ lại rối loạn, mình vừa mới không thể hiểu mà hoán đổi thân thể, lại thấy cảnh tượng như thế.


Cánh tay tê dại vì đánh đầu người lúc nãy kia nhắc nhở cô.


Đây tuyệt đối không phải là mơ!


"Bên ngoài làm sao vậy? Có người đánh cướp hay là đánh nhau?" Người đàn ông nghe thấy tiếng la khóc lóc khiến đầu người đều tê dại kia, đứng ở tại chỗ nhìn về phía Khâu Sơ Hạ.


"Ăn thịt người." Khâu Sơ Hạ đơn giản nói tóm gọn những thứ mình mới vừa thấy, quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt rất ngiêm túc.


Người đàn ông hoàn toàn đơ, lẩm bẩm lặp lại một lần: "Ăn thịt người?"


Sau khi lặp lại anh ta cứng lại, đột nhiên tháo xuống mũ lưỡi trai trên đầu, chân dài vài bước đi đến cạnh cô, nhìn xuống dưới lầu.


Càng nhìn anh ta càng cứng đờ, tay nắm chặt bệ cửa cổ, hít hà một hơi: "Thật sự là ăn thịt người!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương