Có thể nói là quý trọng một cách ngu xuẩn.
Ngự thiện hôm nay ngoài dự kiến ăn rất lâu, Hoàng đế y dù sao cũng cả ngày chưa dùng bữa, vả lại còn một nguyên nhân là cần phải làm lung lạc Ninh đại tướng quân.
Ninh Bất Tịch mỉm cười nhìn đế vương tôn quý nhai từ từ chậm nuốt, dường như ngại như vậy còn chưa đủ để kéo dài thời gian, Hoàng đế sau khi ăn không vô nữa thì bắt đầu liên tiếp gắp thức ăn cho Đại tướng quân.
Được Hoàng đế tự tay gắp thức ăn, người bình thường chắc chắn sẽ kinh hoảng không dám nghĩ đây là đại ân sủng ái, chối từ chẳng những vô lễ, mà còn mang tội.
Huống hồ mấy năm qua Hoàng đế dựa vào hắn rất nhiều, đừng nói là mấy thứ tiểu tiết đó, trong chuyện đại sự, Hoàng đế còn nhường hắn không chỉ ba phần, cho nên Ninh Bất Tịch ăn tương đối nhàn nhã.
Võ tướng quanh năm tác chiến, thể lực tiêu hao nhiều, sức ăn tự nhiên cùng đế vương hàng năm bị vây trong thâm cung, tứ chi không cần hoạt động nhiều khác nhau.
Mấy ngày trước, còn đang hành quân màn trời chiếu đất, cùng với các binh lính ăn bánh ngô uống nước lạnh.
Giờ phút này, được chí tôn hầu hạ ăn cơm, đối mặt chính là đôi đũa vàng, chén ngọc chứa đựng nhiều món ăn quý và lạ.
Chênh lệch to lớn thế này, người thường có lẽ mới nghe lần đầu.
Ninh đại tướng quân nắm binh quyền, quyền thế ngập trời, ngự trù làm sao dám đắc tội, sáng sớm nghe được tin Đại tướng quân quay về là ngự thiện ngay chạng vạng đã thêm món ăn hắn yêu thích vào thực đơn.
Đã lâu không được ăn ngon Ninh Bất Tịch ngón trỏ đại động, như gió cuốn mây tan quét sạch, một bàn ngự thiện đã gần vơi bảy tám món nhưng hắn còn chưa thoả mãn.
Hoàng đế tay gắp thức ăn cũng nhẹ nhàng thêm.
Ngữ khí cũng bắt đầu vui vẻ dụ dỗ: “Nhất định đã lâu không ăn ngon, ăn nhiều thêm một chút, gà xé phay này là món đặc biệt nhất của ngự trù, biết ngươi thích ăn nên đã chế biến ra đấy.”
Cho đến vô lực: “Có đủ hay không vậy, có muốn ta gọi nội thị đến ngự thiện phòng đưa lên thêm vài món thức ăn hay không?”
Đáy lòng lại đem Ninh Bất Tịch mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Đường đường là Hoàng đế, gắp cho hắn ăn suốt ba canh giờ đó!
Đến heo còn không có tham ăn như vậy!
Hoàng đế một bên gắp thức ăn, một bên cảm thấy may mắn, cũng may Đàn Kiếm chuồn mất, bằng không ở đây thêm một thiếu niên đang tuổi dậy thì thì một bàn đồ ăn này tuyệt đối không đủ cho hai người bọn họ.
Đến lúc đó lại đánh nhau ầm ĩ.
Đánh nhau thì Đàn Kiếm phải che dấu thân thủ, Ninh Bất Tịch thì kiêng dè đối phương tuổi nhỏ, dưới tình huống song phương không xuất hết toàn lực, cuối cùng cũng không có xảy ra chuyện gì lớn.
Nhưng tốt xấu gì đây cũng là Triêu Dương Cung, hai nam nhân vì một bữa cơm mà làm trò trước mặt y, như đang đùa giỡn ở ngoài đường, thật sự làm cho y cảm thấy người làm Hoàng đế này chẳng có chút tôn nghiêm nào.
Có lẽ lúc trước bảo giảm ngự thiện là sai lầm rồi.
Hoàng đế giơ đũa, sâu sắc kiểm điểm bản thân.
Nửa ngày, Ninh Bất Tịch đối diện cuối cùng cũng tế xong ngũ tạng, Hoàng đế xoa nhẹ cổ tay mỏi nhừ, đứng dậy rời bàn, đi về phía dục trì.
Chưa đi được nửa đường, thân ảnh cao lớn anh tuấn đã nhanh chóng đuổi theo, bị cánh tay dài mạnh mẽ ôm lấy, nhiệt khí phun đến bên tai, nói nhỏ, “Cùng nhau?”
“Ngươi không phải đã tắm rồi sao?” Bên cạnh rõ ràng truyền đến một mùi hương thanh thanh, Hoàng đế dùng sức thoát khỏi xúc tu luôn làm mình rùng mình, phẫn nộ nói, “Một ngày cũng đã chờ được, bây giờ chỉ có mấy khắc nữa cũng không được?”
Nam tử cao lớn sau lưng đồng ý gật đầu: “Có lý, chờ thêm một chút cũng được.”
Nói xong, như y mong muốn, rất hợp tác buông tay xoay người quay về.
Nhưng y biết, tên này không phải là người sẽ dễ dàng thỏa hiệp!
Hoàng đế nghi ngờ quay đầu lại đánh giá bóng lưng Ninh Bất Tịch.
Mà quả thật, Ninh đại tướng quân không hề quay đầu lại thẳng hướng mà đi.
Chẳng qua vừa đi vừa nói thầm: “Chờ một khắc cũng không sao, bất quá làm thêm ba lần là được rồi.”
Để lại Hoàng đế phía sau nhất thời đi cũng không được, mà không đi cũng không được, sắc mặt bắt đầu trở nên rất khó coi.
Do dự một lúc, mắt thấy thân ảnh Ninh đại tướng quân sắp sửa biến mất ở góc rẽ hành lang, nghĩ đến tình cảnh bi thảm ngày mai không dậy nổi, Hoàng đế không cam lòng gọi, “Vẫn là cùng nhau tắm đi!”
Xa xa, thanh âm Ninh Bất Tịch rõ ràng đang cười trộm truyền đến, “Nhưng mà vi thần đã tắm xong rồi.”
Tên gia hỏa này được tiện nghi còn khoe mẽ!
Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, mặt tái xanh, “Trẫm lệnh cho ngươi theo trẫm tắm.”
Ngữ khí của y nghe cứ như hôn quân đang cưỡng bức dân nữ >_<.
Hoàng đế u buồn nhớ tới ý kiến buổi chầu hơn phân nửa đều là lời khuyên “Gần hiền thần, xa gian nịnh”, ám chỉ quan hệ vua tôi không bình thường của bọn họ phải nhanh chóng dừng lại.
Đây là việc y có thể định đoạt sao?
Nhìn tình huống trước mắt, nếu mấy lão già cổ hủ đi ngang qua nghe được ý chỉ của y, cũng sẽ không đem tội danh quyến rũ quân vương lên người Ninh Bất Tịch, mà là đáy lòng đem mũ hôn quân chụp lên đầu của y.
Hoàng đế càng nghĩ càng không cam lòng, tức giận dậm chân bước đi, căn bản không muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đắc chí điên cuồng của tiểu nhân Ninh Bất Tịch.
Đi chưa được mấy bước, hơi thở ấm áp lại lấn tới, Ninh đại tướng quân chặn ngang ôm lấy Hoàng đế, mỉm cười nói, “Vi thần tuân chỉ.”
Không kịp đỏ mặt, Hoàng đế đã bị thanh âm tuân chỉ lần thứ hai khơi gợi lên buồn bực, cái tên ngày thường lúc nào cũng làm trái lời y, ở phía sau lại luôn mang thánh chỉ ra trêu đùa y.
“Ngươi có thể không cần tuân chỉ.” Hoàng đế lãnh đạm mở miệng, “Số lần ngươi kháng chỉ ít lắm sao?”
“Bệ hạ sao lại nói lời ấy? Vi thần luôn trung thành và tận tâm đối với quốc gia, bệ hạ chẳng lẽ còn không biết?” Ninh Bất Tịch trả lời nhàn nhã như xưa.
Mặc dù là nói thật, Hoàng đế vẫn cảm thấy bực mình như trước.
Cũng bởi vì biết người này luôn trung thành với quốc gia.
Đôi mắt gần ngay trước mắt, ý cười dạt dào, ánh mắt dịu dàng như có thể chảy ra nước, nhưng không ai biết, nếu có ai ngăn cản tín niệm của hắn, người nam nhân này có thể trở thành cực kỳ tàn khốc.
Đúng vậy, Ninh Bất Tịch có một tín niệm[1] sâu sắc và cố chấp.
[1] niềm tin; lòng tin
Hắn gần như căm thù Hoàng thất một cách ngoan cố, căm hận quyền quý, trong mắt hắn xem ra, Hoàng đế cũng vậy mà quan lớn cũng thế, đều là sâu mọt của quốc gia, là con đỉa hút máu dân chúng bần cùng khốn khổ, là một đám chuột cần khẩn cấp tiêu diệt nhưng không cách nào thực hiện được.
Người nam nhân này xuất thân từ dân gian, đã quen tính lỗ mãng, trong triều đình căn bản khinh thường đám quan to quý tộc lá mặt lá trái[2] mà trong mắt người bình thường cao quý không thể chạm tới.
[2] giả tạo hay lật lọng
Hắn dứt khoác vạch trần sự dối trá tham lam của bọn họ, dùng ngôn từ sắc bén cùng ngữ khí cười nhạo khiến rất nhiều vị hiển quý [3] bị bẽ mặt.
[3] thời xưa chỉ việc được chức tước cao
Nếu không phải nắm được binh quyền, Hoàng đế tin tưởng, không cần chờ đến lúc bãi triều Ninh đại tướng quân đã bị tập thể quần thần dùng nước bọt nhổ cho chết đuối.
Cho dù hắn là đệ nhất cao thủ vương triều, cũng trốn không thoát vận mệnh chết không toàn thây.
Lúc thượng triều thì Ninh Bất Tịch sẽ cùng mọi người dựa theo thanh âm của thái giám mà chắp tay quỳ gối.
Lúc đó, cao ngạo cũng phải cúi đầu, thân hình cao lớn phủ phục trên mặt đất, đây là tư thế đầy hèn mọn phục tùng.
Hoàng đế lại không vì vậy mà đắc ý chút nào.
Vì sự kiên định thẳng thắng trong mắt người nam nhân này, y hiểu rõ, hắn là quỳ gối trước quốc gia này, không phải quỳ Hoàng đế.
Chẳng qua là Hoàng đế ngồi trên long ỷ, trên danh nghĩa là đại biểu quốc gia mà thôi.
Giống như, mấy bức tượng phật nhìn chân thật trong chùa trong miếu, biết rõ thần Phật cao cao tại thượng không ở nhân gian, trước mắt chẳng qua là một đống đất đá sơn khắc làm thành tượng, các tín đồ vẫn như trước sẽ thành kính bái lại, là bởi vì, bức tượng đại biểu sự tồn tại của thần linh.
Hoàng đế, ở trong mắt người nam nhân này, bất quá cũng chỉ là bức tượng thần được nặn lên bằng đất sét mà thôi.
Cái gì mà Chân Long Thiên Tử, phụng thiên thừa vận, gì gì đó, ở trong mắt Ninh đại tướng quân, toàn bộ đều là phân chó.
Hoàng đế lúc còn trẻ được Hoàng gia giáo dục nhiều năm, tự cao tôn quý, không phục tranh cãi, “Trẫm nhận mệnh của trời, thân phận khác biệt, không thể nói giống như thường nhân.”
“Có cái gì khác? Nhận mệnh trời rồi ngươi bị người ta chém một đao sẽ không chảy máu? Hay là không ăn không uống cũng không đói chết?”
Khi đó còn còn trẻ, hai người cả ngày cãi nhau, không bao giờ hòa thuận, tính nhẫn nại của Ninh Bất Tịch không như hiện tại mà vô cùng tệ hại, nói chuyện không chút khách khí, “Chân Long Thiên Tử thì giỏi lắm sao? Còn không phải bị ta đè dưới thân sao? Trời cao mà ngươi nhận mệnh ở nơi nào? Sao lúc ngươi kêu gào cầu xin tha không chạy tới cứu ngươi?”
Đêm đó, Đại tướng quân liền tự thể nghiệm chứng minh Hoàng đế tôn quý cùng thường nhân không gì khác nhau.
Không chịu nổi dục vọng dày vò, mệt mỏi ngất đi, cũng đau tới mức bật khóc.
Hoàng đế cảm thấy rất khuất nhục, bởi vì thời kì thiếu niên, lòng tự trọng tự tôn quá cao, một việc nhỏ cũng đủ đánh tan tất cả nhuệ khí của y.
Lâu dài, ngày ngày ở giữa triều chính rối loạn cùng Ninh Bất Tịch cười nhạo, y dần dần học được cách chân chính che dấu cảm xúc.
Lâu ngày ở chung, cũng dần dần hiểu rõ tính cách của nhau, cho nên sau vài năm quen biết không nóng không lạnh, quan hệ dần dần ấm lên, dù không giống như quan hệ quân thần trong truyền văn, nhưng cũng mật lý điều du, ít nhất cũng miễn cưỡng xưng được tụng tương kính như tân [4].
[4] tôn trọng nhau
Nhưng mà chỉ dừng lại ở đó, bóng ma lúc còn thiếu niên bị cười nhạo quá mức khắc sâu, khiến cho Hoàng đế không thể chân chính đem Đại tướng quân đặt ở trong lòng.
Mặc dù dưới đáy lòng y không phải không thừa nhận, những năm gần đây nếu không có Ninh Bất Tịch hỗ trợ, đế vị Hoàng đế này đã sớm rơi vào tay người khác, ước chừng kết cục cũng sẽ không tốt hơn mấy.
Trong dục trì hơi nước bốc lên mờ mịt.
Hoàng đế hai mắt mơ màng, đắm chìm trong chuyện cũ, luôn có vẻ mất tập trung.
Ninh Bất Tịch đương nhiên cũng không phải người dễ đối phó, hắn cảm thấy không đến mức phải để bụng chuyện Hoàng đế chẳng lúc nào nghĩ đến cảm nghĩ của đối phương.
Xa cách hơn một năm trời, hắn càng có chuyện muốn làm hơn.
Hoàng đế mơ mơ màng màng ở trong lòng Ninh đại tướng quân để cho hắn ôm đi tắm rửa, áp dưới thân hôn nóng bỏng triền miên.
Vận động kịch liệt khiến cho không chỉ long sàn, mà phảng phất như cả tẩm cung đều lay động, các cung nữ ngoài cửa xấu hổ tránh đi.
Mà người trong cuộc, Hoàng đế từ đầu đến cuối đều luôn thất thần.
Cho đến lúc vượt qua giới hạn có thể chịu được, Hoàng đế trong lúc khốn khổ thở dốc kháng nghị, “Ngươi gạt ta, sao nói chỉ làm ba lần thôi?”
Ninh Bất Tịch ngừng một chút, cười rung cả lồng ngực, khiến cho Hoàng đế đang kề sát bên của hắn mẫn cảm run rẩy một trận, “Ta có nói tối nay sẽ làm tới khi nào sao?”
Hoàng đế bị người ôm chặt, căm tức không thể nói, không thể không bị Đại tướng quân cấm dục một năm ở trên giường quay cuồng cả buổi tối.
Đến lúc mơ màng không chịu nổi nữa mà thiếp đi thì y mới chợt nhớ tới, trong lòng nổi lên nghi hoặc, người kia, sẽ không phải là đang trả thù chuyện lúc lâm triều mình quả quyết phản đối đề nghị ngưng chiến đi?
Ngự thiện hôm nay ngoài dự kiến ăn rất lâu, Hoàng đế y dù sao cũng cả ngày chưa dùng bữa, vả lại còn một nguyên nhân là cần phải làm lung lạc Ninh đại tướng quân.
Ninh Bất Tịch mỉm cười nhìn đế vương tôn quý nhai từ từ chậm nuốt, dường như ngại như vậy còn chưa đủ để kéo dài thời gian, Hoàng đế sau khi ăn không vô nữa thì bắt đầu liên tiếp gắp thức ăn cho Đại tướng quân.
Được Hoàng đế tự tay gắp thức ăn, người bình thường chắc chắn sẽ kinh hoảng không dám nghĩ đây là đại ân sủng ái, chối từ chẳng những vô lễ, mà còn mang tội.
Huống hồ mấy năm qua Hoàng đế dựa vào hắn rất nhiều, đừng nói là mấy thứ tiểu tiết đó, trong chuyện đại sự, Hoàng đế còn nhường hắn không chỉ ba phần, cho nên Ninh Bất Tịch ăn tương đối nhàn nhã.
Võ tướng quanh năm tác chiến, thể lực tiêu hao nhiều, sức ăn tự nhiên cùng đế vương hàng năm bị vây trong thâm cung, tứ chi không cần hoạt động nhiều khác nhau.
Mấy ngày trước, còn đang hành quân màn trời chiếu đất, cùng với các binh lính ăn bánh ngô uống nước lạnh.
Giờ phút này, được chí tôn hầu hạ ăn cơm, đối mặt chính là đôi đũa vàng, chén ngọc chứa đựng nhiều món ăn quý và lạ.
Chênh lệch to lớn thế này, người thường có lẽ mới nghe lần đầu.
Ninh đại tướng quân nắm binh quyền, quyền thế ngập trời, ngự trù làm sao dám đắc tội, sáng sớm nghe được tin Đại tướng quân quay về là ngự thiện ngay chạng vạng đã thêm món ăn hắn yêu thích vào thực đơn.
Đã lâu không được ăn ngon Ninh Bất Tịch ngón trỏ đại động, như gió cuốn mây tan quét sạch, một bàn ngự thiện đã gần vơi bảy tám món nhưng hắn còn chưa thoả mãn.
Hoàng đế tay gắp thức ăn cũng nhẹ nhàng thêm.
Ngữ khí cũng bắt đầu vui vẻ dụ dỗ: “Nhất định đã lâu không ăn ngon, ăn nhiều thêm một chút, gà xé phay này là món đặc biệt nhất của ngự trù, biết ngươi thích ăn nên đã chế biến ra đấy.”
Cho đến vô lực: “Có đủ hay không vậy, có muốn ta gọi nội thị đến ngự thiện phòng đưa lên thêm vài món thức ăn hay không?”
Đáy lòng lại đem Ninh Bất Tịch mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Đường đường là Hoàng đế, gắp cho hắn ăn suốt ba canh giờ đó!
Đến heo còn không có tham ăn như vậy!
Hoàng đế một bên gắp thức ăn, một bên cảm thấy may mắn, cũng may Đàn Kiếm chuồn mất, bằng không ở đây thêm một thiếu niên đang tuổi dậy thì thì một bàn đồ ăn này tuyệt đối không đủ cho hai người bọn họ.
Đến lúc đó lại đánh nhau ầm ĩ.
Đánh nhau thì Đàn Kiếm phải che dấu thân thủ, Ninh Bất Tịch thì kiêng dè đối phương tuổi nhỏ, dưới tình huống song phương không xuất hết toàn lực, cuối cùng cũng không có xảy ra chuyện gì lớn.
Nhưng tốt xấu gì đây cũng là Triêu Dương Cung, hai nam nhân vì một bữa cơm mà làm trò trước mặt y, như đang đùa giỡn ở ngoài đường, thật sự làm cho y cảm thấy người làm Hoàng đế này chẳng có chút tôn nghiêm nào.
Có lẽ lúc trước bảo giảm ngự thiện là sai lầm rồi.
Hoàng đế giơ đũa, sâu sắc kiểm điểm bản thân.
Nửa ngày, Ninh Bất Tịch đối diện cuối cùng cũng tế xong ngũ tạng, Hoàng đế xoa nhẹ cổ tay mỏi nhừ, đứng dậy rời bàn, đi về phía dục trì.
Chưa đi được nửa đường, thân ảnh cao lớn anh tuấn đã nhanh chóng đuổi theo, bị cánh tay dài mạnh mẽ ôm lấy, nhiệt khí phun đến bên tai, nói nhỏ, “Cùng nhau?”
“Ngươi không phải đã tắm rồi sao?” Bên cạnh rõ ràng truyền đến một mùi hương thanh thanh, Hoàng đế dùng sức thoát khỏi xúc tu luôn làm mình rùng mình, phẫn nộ nói, “Một ngày cũng đã chờ được, bây giờ chỉ có mấy khắc nữa cũng không được?”
Nam tử cao lớn sau lưng đồng ý gật đầu: “Có lý, chờ thêm một chút cũng được.”
Nói xong, như y mong muốn, rất hợp tác buông tay xoay người quay về.
Nhưng y biết, tên này không phải là người sẽ dễ dàng thỏa hiệp!
Hoàng đế nghi ngờ quay đầu lại đánh giá bóng lưng Ninh Bất Tịch.
Mà quả thật, Ninh đại tướng quân không hề quay đầu lại thẳng hướng mà đi.
Chẳng qua vừa đi vừa nói thầm: “Chờ một khắc cũng không sao, bất quá làm thêm ba lần là được rồi.”
Để lại Hoàng đế phía sau nhất thời đi cũng không được, mà không đi cũng không được, sắc mặt bắt đầu trở nên rất khó coi.
Do dự một lúc, mắt thấy thân ảnh Ninh đại tướng quân sắp sửa biến mất ở góc rẽ hành lang, nghĩ đến tình cảnh bi thảm ngày mai không dậy nổi, Hoàng đế không cam lòng gọi, “Vẫn là cùng nhau tắm đi!”
Xa xa, thanh âm Ninh Bất Tịch rõ ràng đang cười trộm truyền đến, “Nhưng mà vi thần đã tắm xong rồi.”
Tên gia hỏa này được tiện nghi còn khoe mẽ!
Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, mặt tái xanh, “Trẫm lệnh cho ngươi theo trẫm tắm.”
Ngữ khí của y nghe cứ như hôn quân đang cưỡng bức dân nữ >_<.
Hoàng đế u buồn nhớ tới ý kiến buổi chầu hơn phân nửa đều là lời khuyên “Gần hiền thần, xa gian nịnh”, ám chỉ quan hệ vua tôi không bình thường của bọn họ phải nhanh chóng dừng lại.
Đây là việc y có thể định đoạt sao?
Nhìn tình huống trước mắt, nếu mấy lão già cổ hủ đi ngang qua nghe được ý chỉ của y, cũng sẽ không đem tội danh quyến rũ quân vương lên người Ninh Bất Tịch, mà là đáy lòng đem mũ hôn quân chụp lên đầu của y.
Hoàng đế càng nghĩ càng không cam lòng, tức giận dậm chân bước đi, căn bản không muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đắc chí điên cuồng của tiểu nhân Ninh Bất Tịch.
Đi chưa được mấy bước, hơi thở ấm áp lại lấn tới, Ninh đại tướng quân chặn ngang ôm lấy Hoàng đế, mỉm cười nói, “Vi thần tuân chỉ.”
Không kịp đỏ mặt, Hoàng đế đã bị thanh âm tuân chỉ lần thứ hai khơi gợi lên buồn bực, cái tên ngày thường lúc nào cũng làm trái lời y, ở phía sau lại luôn mang thánh chỉ ra trêu đùa y.
“Ngươi có thể không cần tuân chỉ.” Hoàng đế lãnh đạm mở miệng, “Số lần ngươi kháng chỉ ít lắm sao?”
“Bệ hạ sao lại nói lời ấy? Vi thần luôn trung thành và tận tâm đối với quốc gia, bệ hạ chẳng lẽ còn không biết?” Ninh Bất Tịch trả lời nhàn nhã như xưa.
Mặc dù là nói thật, Hoàng đế vẫn cảm thấy bực mình như trước.
Cũng bởi vì biết người này luôn trung thành với quốc gia.
Đôi mắt gần ngay trước mắt, ý cười dạt dào, ánh mắt dịu dàng như có thể chảy ra nước, nhưng không ai biết, nếu có ai ngăn cản tín niệm của hắn, người nam nhân này có thể trở thành cực kỳ tàn khốc.
Đúng vậy, Ninh Bất Tịch có một tín niệm[1] sâu sắc và cố chấp.
[1] niềm tin; lòng tin
Hắn gần như căm thù Hoàng thất một cách ngoan cố, căm hận quyền quý, trong mắt hắn xem ra, Hoàng đế cũng vậy mà quan lớn cũng thế, đều là sâu mọt của quốc gia, là con đỉa hút máu dân chúng bần cùng khốn khổ, là một đám chuột cần khẩn cấp tiêu diệt nhưng không cách nào thực hiện được.
Người nam nhân này xuất thân từ dân gian, đã quen tính lỗ mãng, trong triều đình căn bản khinh thường đám quan to quý tộc lá mặt lá trái[2] mà trong mắt người bình thường cao quý không thể chạm tới.
[2] giả tạo hay lật lọng
Hắn dứt khoác vạch trần sự dối trá tham lam của bọn họ, dùng ngôn từ sắc bén cùng ngữ khí cười nhạo khiến rất nhiều vị hiển quý [3] bị bẽ mặt.
[3] thời xưa chỉ việc được chức tước cao
Nếu không phải nắm được binh quyền, Hoàng đế tin tưởng, không cần chờ đến lúc bãi triều Ninh đại tướng quân đã bị tập thể quần thần dùng nước bọt nhổ cho chết đuối.
Cho dù hắn là đệ nhất cao thủ vương triều, cũng trốn không thoát vận mệnh chết không toàn thây.
Lúc thượng triều thì Ninh Bất Tịch sẽ cùng mọi người dựa theo thanh âm của thái giám mà chắp tay quỳ gối.
Lúc đó, cao ngạo cũng phải cúi đầu, thân hình cao lớn phủ phục trên mặt đất, đây là tư thế đầy hèn mọn phục tùng.
Hoàng đế lại không vì vậy mà đắc ý chút nào.
Vì sự kiên định thẳng thắng trong mắt người nam nhân này, y hiểu rõ, hắn là quỳ gối trước quốc gia này, không phải quỳ Hoàng đế.
Chẳng qua là Hoàng đế ngồi trên long ỷ, trên danh nghĩa là đại biểu quốc gia mà thôi.
Giống như, mấy bức tượng phật nhìn chân thật trong chùa trong miếu, biết rõ thần Phật cao cao tại thượng không ở nhân gian, trước mắt chẳng qua là một đống đất đá sơn khắc làm thành tượng, các tín đồ vẫn như trước sẽ thành kính bái lại, là bởi vì, bức tượng đại biểu sự tồn tại của thần linh.
Hoàng đế, ở trong mắt người nam nhân này, bất quá cũng chỉ là bức tượng thần được nặn lên bằng đất sét mà thôi.
Cái gì mà Chân Long Thiên Tử, phụng thiên thừa vận, gì gì đó, ở trong mắt Ninh đại tướng quân, toàn bộ đều là phân chó.
Hoàng đế lúc còn trẻ được Hoàng gia giáo dục nhiều năm, tự cao tôn quý, không phục tranh cãi, “Trẫm nhận mệnh của trời, thân phận khác biệt, không thể nói giống như thường nhân.”
“Có cái gì khác? Nhận mệnh trời rồi ngươi bị người ta chém một đao sẽ không chảy máu? Hay là không ăn không uống cũng không đói chết?”
Khi đó còn còn trẻ, hai người cả ngày cãi nhau, không bao giờ hòa thuận, tính nhẫn nại của Ninh Bất Tịch không như hiện tại mà vô cùng tệ hại, nói chuyện không chút khách khí, “Chân Long Thiên Tử thì giỏi lắm sao? Còn không phải bị ta đè dưới thân sao? Trời cao mà ngươi nhận mệnh ở nơi nào? Sao lúc ngươi kêu gào cầu xin tha không chạy tới cứu ngươi?”
Đêm đó, Đại tướng quân liền tự thể nghiệm chứng minh Hoàng đế tôn quý cùng thường nhân không gì khác nhau.
Không chịu nổi dục vọng dày vò, mệt mỏi ngất đi, cũng đau tới mức bật khóc.
Hoàng đế cảm thấy rất khuất nhục, bởi vì thời kì thiếu niên, lòng tự trọng tự tôn quá cao, một việc nhỏ cũng đủ đánh tan tất cả nhuệ khí của y.
Lâu dài, ngày ngày ở giữa triều chính rối loạn cùng Ninh Bất Tịch cười nhạo, y dần dần học được cách chân chính che dấu cảm xúc.
Lâu ngày ở chung, cũng dần dần hiểu rõ tính cách của nhau, cho nên sau vài năm quen biết không nóng không lạnh, quan hệ dần dần ấm lên, dù không giống như quan hệ quân thần trong truyền văn, nhưng cũng mật lý điều du, ít nhất cũng miễn cưỡng xưng được tụng tương kính như tân [4].
[4] tôn trọng nhau
Nhưng mà chỉ dừng lại ở đó, bóng ma lúc còn thiếu niên bị cười nhạo quá mức khắc sâu, khiến cho Hoàng đế không thể chân chính đem Đại tướng quân đặt ở trong lòng.
Mặc dù dưới đáy lòng y không phải không thừa nhận, những năm gần đây nếu không có Ninh Bất Tịch hỗ trợ, đế vị Hoàng đế này đã sớm rơi vào tay người khác, ước chừng kết cục cũng sẽ không tốt hơn mấy.
Trong dục trì hơi nước bốc lên mờ mịt.
Hoàng đế hai mắt mơ màng, đắm chìm trong chuyện cũ, luôn có vẻ mất tập trung.
Ninh Bất Tịch đương nhiên cũng không phải người dễ đối phó, hắn cảm thấy không đến mức phải để bụng chuyện Hoàng đế chẳng lúc nào nghĩ đến cảm nghĩ của đối phương.
Xa cách hơn một năm trời, hắn càng có chuyện muốn làm hơn.
Hoàng đế mơ mơ màng màng ở trong lòng Ninh đại tướng quân để cho hắn ôm đi tắm rửa, áp dưới thân hôn nóng bỏng triền miên.
Vận động kịch liệt khiến cho không chỉ long sàn, mà phảng phất như cả tẩm cung đều lay động, các cung nữ ngoài cửa xấu hổ tránh đi.
Mà người trong cuộc, Hoàng đế từ đầu đến cuối đều luôn thất thần.
Cho đến lúc vượt qua giới hạn có thể chịu được, Hoàng đế trong lúc khốn khổ thở dốc kháng nghị, “Ngươi gạt ta, sao nói chỉ làm ba lần thôi?”
Ninh Bất Tịch ngừng một chút, cười rung cả lồng ngực, khiến cho Hoàng đế đang kề sát bên của hắn mẫn cảm run rẩy một trận, “Ta có nói tối nay sẽ làm tới khi nào sao?”
Hoàng đế bị người ôm chặt, căm tức không thể nói, không thể không bị Đại tướng quân cấm dục một năm ở trên giường quay cuồng cả buổi tối.
Đến lúc mơ màng không chịu nổi nữa mà thiếp đi thì y mới chợt nhớ tới, trong lòng nổi lên nghi hoặc, người kia, sẽ không phải là đang trả thù chuyện lúc lâm triều mình quả quyết phản đối đề nghị ngưng chiến đi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook