Hoàng hậu liền nói: "Đức Phi, tội mưu hại Chiến Vương gia này là tội lớn! Kể cả là ngươi, bổn cung cũng tuyệt đối sẽ không nương tay. Hiện tại Nhạc Thiên Tuyết còn ra tay hại người, cho dù nàng là công chúa, bổn cung cũng sẽ không dung túng!"

Hoàng hậu quay đầu, nhìn về phía Nhạc Thiên Tuyết nói tiếp: "Nhạc Thiên Tuyết, nếu như ngươi chịu nhận tội, bổn cung có thể sẽ mở ra một con đường sống cho ngươi!"

Nhạc Thiên Tuyết cười nhạt, nói: "Thần nữ chưa từng làm chuyện này thì tại sao phải nhận tội?"

Chỉ cần vũ vệ lâm dám đến vây bắt nàng, nàng liền cùng chúng đánh lớn một trận trong hoàng cung này.

Nàng không thể cứ bị vu hại như vậy mà không ra tay, phải biết, nàng khó khăn lắm mới sống thêm được một đời a!

Đức Phi vẫn là bảo lãnh cho Nhạc Thiên Tuyết đến cùng: "Đúng vậy a, Hoàng hậu nương nương, nếu như là cung nữ kia cố ý vu hại Nhạc Thiên Tuyết, chuyện đó cũng là có khả năng, tại sao tỷ cứ một mực khẳng định là Nhạc Thiên Tuyết hạ độc? Tỷ tỷ à, người đã là lớn tuổi rồi, chẳng lẽ lại không suy nghĩ thấu đáo đi một chút a?"

Xương tay Hoàng hậu dần trở nên trắng ra, nói: "Đức Phi, đừng tưởng rằng hoàng thượng sủng ái ngươi, ngươi sẽ không biết điều mà làm càn!"

Đức Phi bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Muội nói như vậy là sai à? Cái cung nữ kia đâu? Áp nàng tới để hỏi cho rõ ràng, không thể để nàng tùy tiện bêu xấu Nhạc Thiên Tuyết như vậy a."

Nhạc Thiên Tuyết đối với Đức Phi dần có chút hảo cảm, mặc dù Đức Phi nói chuyện sắc bén, nhưng tất cả đều là để bảo lãnh cho nàng.

Đang trong tình thế cấp bách, một hậu một phi đấu đá lẫn nhau, bỗng một quan thái giám vội vã từ bên ngoài đi vào, quỳ xuống khẩn trương nói: "Hoàng hậu nương nương! Thần được tin cung nữ Tiểu Thúy kia ở trong ngục đã bị sát hại!"

Đức Phi nghe xong, ý cười ở khóe miệng còn chưa thu lại đã nói: "Ơ, bên trong hoàng cung sao lại còn có chuyện như vậy? Là ai giết chết?"

Nhạc Thiên Tuyết khẽ nhìn sang Hoàng hậu, vẻ mặt người rõ ràng là cũng có điểm kinh ngạc, xem ra việc cung nữ này bị giết hại không phải là do Hoàng hậu an bài.

Thái giám ấp úng nói : "Là... Là... tỳ nữ Hạo Nguyệt, người của Chiến Vương gia!"

Hoàng hậu cùng mấy phi tử trong điện đồng loạt sửng sốt, tỳ nữ Hạo Nguyệt kia lại đi giết người ở trong cung?

Nhạc Thiên Tuyết cũng nhất thời cả kinh.

Thiên Long vương triều này, ngoài tộc Vương gia ra thì chỉ có ba người có quyền lực cao nhất, Chiến Vương gia là một trong số đó, bất quá lòng dạ hắn lại độc ác đến cực điểm, chỉ cần là ra chiến trường chỉ huy, hắn đều bách chiến bách thắng trở về.

Phụ thân của nàng chẳng qua cũng chỉ nắm trong tay có mười vạn binh quyền, thế nhưng Chiến Vương Chiến Liên Thành so với Nhạc Đại tướng quân thập phần lợi hại hơn hẳn, hắn là cầm trong tay đến 30 vạn binh quyền! Ngay cả Hoàng thượng cũng phải đối với hắn ba phần lễ nhượng, bảy phần kiêng kỵ khiến ngài ức đến độ muốn tước đi mấy phần quyền lợi của Chiến Vương hắn!

Bất quá, Chiến Vương gia lại không hề sợ sệt chút nào, Hoàng thượng có muốn cũng chẳng làm được gì hắn.

Thế nên, tỳ nữ của Chiến Liên Thành ở trong cung giết người cũng không phải là không thể xảy ra.

Hiện tại nàng là đang nghĩ, tỳ nữ Hạo Nguyệt kia tiếp theo sẽ đến giết nàng chăng?

Hoàng hậu lúc này liền cười lạnh một tiếng: "Hừ, Nhạc Thiên Tuyết! Lẽ nào ngươi chưa từng nghe đến câu nói 'Thà giết lầm chứ không bỏ sót' sao? Hạo Nguyệt chắc chắn lát nữa sẽ tới giết ngươi. Cung nữ kia đã xác nhận là ngươi, cho dù ngươi có lớn giọng kêu oan uổng đi nữa thì cũng chẳng có chứng cứ gì thuyết phục là ngươi không làm...Bổn cung tuyệt đối sẽ không buông tha bất kì ai mưu hại Vương gia! Người đâu! Đưa Nhạc Thiên Tuyết đến đoạn đầu đài!"

Nhạc Thiên Tuyết nắm chặt nắm đấm, Hạo Nguyệt này võ công cao cường, nàng chắc chắn không phải là đối thủ.

Hiện tại Hoàng hậu đã không chần chừ gì nữa, lập tức muốn đem nàng đi chém, thực sự là phiền phức! Sớm biết sẽ rắc rối như vậy thì nàng đã không tới đây ngắm hoa rồi, thực sự là một đống phiền phức!

Từ đầu đến cuối Hiền phi không hề lên tiếng bỗng nịnh nọt nói một câu: "Hoàng hậu tỷ tỷ nói đúng, chuyện này là phải giết một người uy trăm người!"

Đám vũ vệ lâm nhất thời cử động, tiến tới gần nàng.

Nàng khẽ đưa mắt nhìn, đang chuẩn bị xuất thủ thì ngoài điện bỗng vọng lên một tiếng hô uy nghiêm dõng dạc.

"Chiến Vương gia giá lâm!"

Mọi người trong điện Phượng Hoàng đều đồng loạt kinh ngạc không thôi, Chiến Vương gia trúng độc, thái y đều nói không có thuốc nào cứu chữa được!

Hoàng hậu thở phào tự an ủi mình, lần này nhất định là thái giám thông báo sai rồi, Chiến Vương gia kia là người què, lại đang trúng độc thì làm sao sẽ đến được.

Thế nhưng từ cửa ra vào ấy, một nam tử ngồi trên xe lăn đang tiến vào điện, hắn như mây khói nhẹ nhàng tiến vào, mài tóc dài đen như mực thả hở hững trên vai, một thân hoàng bào đen thẫm, sắc mặt trắng bệch đến kì lạ, bất quá dáng dấp kia lại có thể khiến một người phụ nữ cũng vì đó mà đố kỵ.

Tuyệt mỹ nhất chính là đôi mắt của hắn, tròng mắt nhàn nhạt màu nâu khói tựa như phủ một lớp sương mờ mang đến cảm giác lạnh lùng đến bức người.

Nhạc Thiên Tuyết cũng là nhất thời sửng sốt, trước đây nàng từng thấy Chiến Liên Thành mấy lần nhưng chỉ là nhìn từ xa, bây giờ lại nhìn từ khoảng cách gần như vậy, nàng phát hiện thấy hắn quả thật là đệ nhất mỹ nam tử.

Đáng tiếc, dung mạo khuynh thành hoàn mỹ như vậy hắn lại là người què.

Chiến Liên Thành chậm rãi tiến vào Phượng Hoàng điện, phía sau là tỳ nữ Hạo Nguyệt đang đẩy xe, hắn không có ý gì là muốn hành lễ, ngay cả Hoàng đế khi gặp, hắn cũng không cần hành lễ, huống hồ gì là Hoàng hậu cùng một đám phi tần?

"Chiến Vương gia vô sự?" Đức Phi lên tiếng đầu tiên: "Thực sự là cảm ơn trời đất a! Mấy người gian kế không thành, lúc này nhất định là đau lòng vô cùng."

Dứt lời, Đức Phi như có như không liếc nhìn Hoàng hậu một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương