Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia
-
Chương 217: Đến độ tiên sông
Nhạc Thiên Tuyết có chút nổi giận: "Vậy ngươi vì cái gì mà không nói cho ta biết, hại ta phải tìm khắp nơi.". Văn Trí đại sư bí mật nói: "Nếu ta làm theo ngươi, ngươi không phải sẽ nói cho Chiến Liên Thành à! Hiện tại vừa vặn biết được hắn có hay không có tâm tư gì. Dù sao, Thời Thình kia lão đạo nhìn cũng không vừa mắt. Chúng ta cùng đi lấy chìa khóa rồi đến tiền triều Hoàng cung."
Nhạc Thiên Tuyết sững sờ:"Chúng ta gặp nguy hiểm?" Văn Trí đại sư đáp: "Sẽ không có việc gì, còn có thêm Tử Dạ nữa. Ta từng nói, nhất định lúc còn sống sẽ phải trở về tiền triều Hoàng Cung. Lần này, có thể thực hiện được.”
Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày. Nàng vốn là muốn cùng đi với Chiến Liên Thành, nhưng bây giờ xem ra là không có khả năng. Nàng hỏi: "Ta nghe Chiến Liên Thành nói: tiền triều Hoàng Cung có một đội âm binh. Thật vậy không?". Cho đến giờ, nàngkhông tin tưởng điều này lắm.Thế nhưng trong chuyện này, với những gì xảy ra đến nay thì việc có âm binh không được coi là bất ngờ.
Nghe vậy, Văn Trí đại sư hừ một tiếng:"Tuy rằng không nhiều nhưng lão đạo biết khá rõ về Thời Thình kia. Tiền triều Hoàng Cung quả thật có một bảo bối. Chỉ cần lấy được nó thìchính là lúc Thiên Long vương triều bị hủy diệt, Vương gia vương triều được khôi phục. Tất cả đều theo đúng sự sắp xếp của Hoàng đế tiền triều.”
Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy buồn bực: Ở thời đại này, mỗi người đều sống cho mục đích, chưa từng vì bản thân mà sống. Nàng nói: "Đại sư, vậy ngươi tột cùng là muốn làm gì?". Văn Trí đại sư nhướng mày: "Đương nhiên là khôi phục lại Vương thị vương triều."
"Vương gia vương triều không tồn tại đã trăm năm rồi, triều đại thay đổi là điều tất nhiên của dòng chảy lịch sử. Hà tất phải cố chấp? Hơn nữa, coi như khôi phục được, phải có một hậu nhân của Vương thị đúng không? Chiến Liên Thành cùng ta mệnh cách tương khắc - Ta sống hắn chết . Ta chết hắn sống. Vậy làm sao khôi phục?" Nhạc Thiên Tuyết nói tiếp: "Nếu chỉ làm cho Thiên Long vương triều sụp đổ thì ta ủng hộ. Ta đối với Ngọc gia không một chút hảo cảm. "
Văn Trí đại sư nghe xong liền cau mày. Nhạc Thiên Tuyết nói có vài phần đạo lí. Sau đó, hắn lên tiếng: "Nha đầu, ngươi nói như vậy cũng đúng. Bất quá, muốn đánh đổ Thiên Long lão Hoàng đế phải nhờ tới hậu nhân Vương gia cùng lực lượng của tứ đại gia tộc. Bằng không thì nào có đơn giản như vậy! Mà thôi, nếu như ngươi không muốn tham dự vào việc này thì ở lại chỗ này đi."
Nàng dĩ nhiên là không muốn ở lại: "Ta cũng muốn đi." Từ lâu, nàng đã luôn để ý tới bí mật của tiền triều Hoàng Cung. Hiện tại tất cả đều bày ở trước mắt, tại sao lại không đi đây? Bây giờ, nếu như tai họa ập đến âu cũng là điều không tránh khỏi.
Nhạc Thiên Tuyết hỏi: “Tông cuốn kia đến tột cùng là vật gì?!” Văn Trí đại sư liền đem vài câu thơ viết ra.Nàng vừa nhìn thì không khỏi choáng váng. Cái này không phải là lúc trước tại Thiên Phật tháp nàng đã bái kiến đấy sao?
Vương tông dũng mãnh thắng cuốn gió.
Bốn thú hộ tống được thiên hạ.
Phật Đạo vô biên độ vạn linh hồn.
Chúng tiên chúc mừng vạn dân an.
Khóe miệng cong lên, nàng chỉ vào trang giấy kia: "Đây gọi là Tông cuốn?" Văn Trí đại sư đắc ý gật đầu: "Không nghĩ tới sao?!" Nàng đương nhiên không thể tưởng tượng được. Tất cả mọi người đều cho rằng Tông cuốn là vật quan trọng, không nghĩ đến chẳng qua chỉ là vài câu thơ. Đoán chừng Chiến Liên Thành mà biết cũng tức giận đến hộc máu.
Văn Trí đại sư đem cây quạt mở ra. Quạt mỏng, ngoài chữ viết ngay hàng thẳng lối và những chấm điểm màu đỏ cũng không có thêm gì nữa. Văn Trí đại sư dựa theo những chấm điểm màu đỏ đã được sắp xếp có mục đích và những hàng chữ kia để đọc nội dung ẩn ý trong đó. Nàng nhíu mày. Bỗng, Văn Trí đại sư đưa cây quạt lên, đem soi dưới ánh mặt trời, liền có thêm mấy chữ xuất hiện.
Văn Trí đại sư sờ cằm: " Tứ Độ Tiên" Ba chữ kia, trong lúc nhất thời Văn Trí đại sư không rõ là nội dung gì. Hắn quay sang nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Nhạc Thiên Tuyết trực tiếp nhún vai. Đến Văn Trí đại sư cũng không biết, thì nàng làm sao mà biết đây. Trí đại sư sốt ruột, lập tức đi tìm Tử Dạ.
Tử Dạ vốn còn đang ngủ, bỗng nhiên bị người đánh thức. Hắn ngáp ngắn, ngáp dài, con mắt mơ màng: "Chuyện gì vậy? Còn để cho ta ngủ nữa." Trí đại sư không vui, vỗ một cái vào đầu hắn: "Còn không mau tỉnh đi, lại còn cằn nhằn cái gì!"
Tử Dạ gãi đầu. Văn Trí đại sư rất hung ác, thường xuyên đánh hắn như vậy. Hình tượng của hắn lúc này đều đã bị hủy. Rất nhanh chóng, hắn liền thanh tỉnh, hỏi: "Các ngươi có chuyện gì còn không hảo hảo nói mà hết lần này tới lần khác lại tìm đến ta."
Văn Trí đại sư đưa cho hắn nhìn ba chữ đó, hỏi: "Ngươi có biết đây là ý tứ gì không?" Tử Dạ liếc qua, sờ cằm suy nghĩ: "Độ Tiên sông."."Độ Tiên sông?"-Văn Trí đại sư có chút nghi hoặc: "Như thế nào mà ngươi vừa nhìn thoáng qua đã biết?" Tử Dạ nói: "Nơi này ở Lương Tấn quốc. Ta sao lại không biết. Ngươi luôn sống ở Thiên Long quốc, không biết không có gì lạ. Bất quá, Tứ Độ Tiên là điển cố. Ngươi không biết điển cố nên quả thật không biết đến chỗ này."
Hắn lại nhìn tiếp, lập tức đôi mắt sáng lên: "Đây là Tông cuốn cùng cây quạt. Có hai thứ đồ này là tất cả đều hoàn thành rồi." Tử Dạ hé miệng cười: "Nói cách khác, chúng ta đến Độ Tiên sông là có thể tìm được chìa khóa."
Lúc này, Nhạc Thiên Tuyết ngược lại cảnh giác nhìn hai người bọn họ. Nàng hỏi: "Văn Trí đại sư, Tử Dạ, các ngươi vì cái gì mà phải tìm chìa khóa kia. Ta hoài nghi Tử Dạ là hậu duệ của Vương gia phải không?" Nàng cũng không thể vì người khác mà làm quần áo cưới (bị lợi dụng), bằng không sẽ rất thiệt thòi.
Văn Trí đại sư sững sờ, nhìn Tử Dạ, rồi lại nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Hắn nói: "Cái gì? Ngươi còn không biết? Tử Dạ! Ngươi như thế nào..."
Tử Dạ liền cắt ngang: "Nói ra cũng không có gì tốt. Tiểu mỹ nhân, ta thích ngươi như vậy sao có thể lợi dụng ngươi. Nếu toàn bộ thiên hạ đều lợi dụng ngươi, ta cũng sẽ không lợi dụng ngươi. Chúng ta phải tìm được chìa khóa kia. Bởi vì: Thứ nhất đó là tâm nguyện của sư phụ ta. Thứ hai là nguyện vọng của mẫu thân ta. Không hơn!"
Nhạc Thiên Tuyết đưa tay ra trước mặt hắn: "Nếu như vậy, ngươi đem trả ta những viên đan dược kia đây." Tử Dạ sắc mặt ngượng ngùng. Thật sự hắn đã lấy rất nhiều đan dược từ Nhạc Thiên Tuyết. Bất quá,việc này cũng tính là lợi dụng.Hắn bĩu môi: "Tiểu mỹ nhân, ngươi lại cùng ta so đo như vậy. Nếu như ngươi không tin chúng ta thì không cần đi cùng."
Nhạc Thiên Tuyết liếc mắt nhìn hắn. Suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đây không phải là đại sự gì. Trước cứ đi tìm chìa khóa đã. Dù sao ta chỉ đưa ra cây quạt, còn Tông cuốn thuộc về Văn Trí đại sư. Mỗi người một nửa. Không có lý do tự độc chiếm."
Tử Dạ cười: "Khó có được lúc ngươi đại nghĩa như vậy. Được rồi, vậy lúc nào thì lên đường?"."Hai ngày sau." Nhạc Thiên Tuyết đáp.Tử Dạ chỉ vào tiểu tử ở trên giường, có chút ngạo mạn nói: "Tiểu tử này làm sao bây giờ?"
Nhạc Thiên Tuyết nhìn sang, thấy Tiểu Bao Tử đang mơ mơ màng màng đấy. Hắn dụi dụi con mắt, mơ hồ nghe thấy bọn họ mới vừa nói đến lên đường: "Tỷ tỷ. Các ngươi muốn đi đâu? Ta... Ta cũng muốn đi." Cứ như vậy, Tiểu Bao Tử một mực quấn quít đòi đi theo. Nhạc Thiên Tuyết cũng không có biện pháp. Nàng lo lắng Tiểu Bao Tử một mình ở lại chỗ này. Cuối cùng quyết định mang theo Tiểu Bao Tử cùng đi.
Độ Tiên sông cách Kim Lãng thành xa thì không xa, nhưng cũng không quá gần. Bất quá, Lương Tấn quốc có đường thủy thuận lợi cho nên bọn hắn lựa chọn đường thủy để xuất hành. Tử Dạ xuất hành tự nhiên không thể thiếu mười hai vũ cơ. Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ nhìn mười hai vũ cơ vây quanh Tử Dạ xum xoe. Rồi nàng trực tiếp quay đi, không nhìn sang nữa.
"Hắc hắc." Văn Trí đại sư cười, rồi ngồi xuống. Lúc này là trời thu, gió thổi thật mát mẻ!-"Cho dù thế nào thì hắn luôn phong lưu như vậy." Nhạc Thiên Tuyết đang mân mê cây quạt, không nhìn Văn Trí đại sư. Thời điểm này nàng thật an tĩnh, bởi có chút nhớ Chiến Liên Thành, cảm thấy tâm hình như thiếu một khối... không hoàn chỉnh...
Nàng ngước mắt: "Văn Trí đại sư. Nếu ta cùng Chiến Liên Thành không gặp gỡ, chúng ta có còn tương khắc không?" Văn Trí đại sư đáp: "Theo lý mà nói: Hai người các ngươi một khi đã ở bên nhau thì khó có thể tách ra. Nhưng ngươi đừng sợ. Các ngươi nhất định là sẽ có cơ hội gặp lại." Trong lòng hắn rất buồn bực. Xem ra kiếp này không có biện pháp tránh được rồi.
Nhạc Thiên Tuyết mím môi. Bỗng, trông thấy một con chim bồ câu bay thấp xuống - là con chim bồ câu truyền tin của Tử Dạ. Văn Trí đại sư không khách khí, trực tiếp bắt con chim bồ câu đưa tin lại. Hắn cau mày: "Ngươi xem, ta nói có đúng không?"
Nhạc Thiên Tuyết nghe vậy liền đến nhìn thì thấy trên kia viết: Chiến đã lẻn vào Lương Tấn. Nàng hơi sững sờ: "Hắn như thế nào cũng đến. Đoán chừng hắn không biết ta ở chỗ này." Nàng cẩn thận tránh đến Lương Tấn quốc. Vậy mà…Chẳng lẽ Chiến Liên Thành đến để xử lý chuyện khác. Nếu không phải, vậy hẳn là do người của hắn nhìn thấy nàng tại Lương Tấn quốc.
Văn Trí đại sư sắc mặt nặng nề: "Bất luận như thế nào, hiện tại ngươi cũng phải cẩn thận một chút." Hắn không biết Chiến Liên Thành sẽ lựa chọn như thế nào. Chẳng qua là không hy vọng Nhạc Thiên Tuyết bị tổn thương. Ngay từ đầu, hắn nên giết Chiến Liên Thành mới phải. Bây giờ, thật đúng là phiền toái!
Nhạc Thiên Tuyết gật đầu, hy vọng nàng cùng Chiến Liên Thành sẽ không gặp mặt. Nếu không thì nàng phải chất vấn Chiến Liên Thành như thế nào đây.
Trước lần đi này, Tiểu Bao Tử chưa bao giờ đi thuyền. Hắn nôn liên tục suốt hai ngày đầu, kể cả đan dược của Nhạc Thiên Tuyết cũng không có tác dụng. Đến ngày thứ ba, Tiểu Bao Tử tốt hơn một chút, có ít khí lực. Nhưng lại vừa vặn là lúc bọn hắn muốn đổi thuyền, bởi đi vào Độ Tiên sông không thể dùng thuyền lớn được. Thuyền nhỏ lay động dữ dội, Tiểu Bao Tử thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Sớm biết như vậy sẽ không đi theo, hoàn toàn là mình tự đi tìm tội.Tử Dạ rất bất mãn, nói: "Tiểu tử, ngươi có chút bản lãnh ấy mà cũng đòi đi theo. Thật đúng là vướng chân vướng tay.
Nhạc Thiên Tuyết sững sờ:"Chúng ta gặp nguy hiểm?" Văn Trí đại sư đáp: "Sẽ không có việc gì, còn có thêm Tử Dạ nữa. Ta từng nói, nhất định lúc còn sống sẽ phải trở về tiền triều Hoàng Cung. Lần này, có thể thực hiện được.”
Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày. Nàng vốn là muốn cùng đi với Chiến Liên Thành, nhưng bây giờ xem ra là không có khả năng. Nàng hỏi: "Ta nghe Chiến Liên Thành nói: tiền triều Hoàng Cung có một đội âm binh. Thật vậy không?". Cho đến giờ, nàngkhông tin tưởng điều này lắm.Thế nhưng trong chuyện này, với những gì xảy ra đến nay thì việc có âm binh không được coi là bất ngờ.
Nghe vậy, Văn Trí đại sư hừ một tiếng:"Tuy rằng không nhiều nhưng lão đạo biết khá rõ về Thời Thình kia. Tiền triều Hoàng Cung quả thật có một bảo bối. Chỉ cần lấy được nó thìchính là lúc Thiên Long vương triều bị hủy diệt, Vương gia vương triều được khôi phục. Tất cả đều theo đúng sự sắp xếp của Hoàng đế tiền triều.”
Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy buồn bực: Ở thời đại này, mỗi người đều sống cho mục đích, chưa từng vì bản thân mà sống. Nàng nói: "Đại sư, vậy ngươi tột cùng là muốn làm gì?". Văn Trí đại sư nhướng mày: "Đương nhiên là khôi phục lại Vương thị vương triều."
"Vương gia vương triều không tồn tại đã trăm năm rồi, triều đại thay đổi là điều tất nhiên của dòng chảy lịch sử. Hà tất phải cố chấp? Hơn nữa, coi như khôi phục được, phải có một hậu nhân của Vương thị đúng không? Chiến Liên Thành cùng ta mệnh cách tương khắc - Ta sống hắn chết . Ta chết hắn sống. Vậy làm sao khôi phục?" Nhạc Thiên Tuyết nói tiếp: "Nếu chỉ làm cho Thiên Long vương triều sụp đổ thì ta ủng hộ. Ta đối với Ngọc gia không một chút hảo cảm. "
Văn Trí đại sư nghe xong liền cau mày. Nhạc Thiên Tuyết nói có vài phần đạo lí. Sau đó, hắn lên tiếng: "Nha đầu, ngươi nói như vậy cũng đúng. Bất quá, muốn đánh đổ Thiên Long lão Hoàng đế phải nhờ tới hậu nhân Vương gia cùng lực lượng của tứ đại gia tộc. Bằng không thì nào có đơn giản như vậy! Mà thôi, nếu như ngươi không muốn tham dự vào việc này thì ở lại chỗ này đi."
Nàng dĩ nhiên là không muốn ở lại: "Ta cũng muốn đi." Từ lâu, nàng đã luôn để ý tới bí mật của tiền triều Hoàng Cung. Hiện tại tất cả đều bày ở trước mắt, tại sao lại không đi đây? Bây giờ, nếu như tai họa ập đến âu cũng là điều không tránh khỏi.
Nhạc Thiên Tuyết hỏi: “Tông cuốn kia đến tột cùng là vật gì?!” Văn Trí đại sư liền đem vài câu thơ viết ra.Nàng vừa nhìn thì không khỏi choáng váng. Cái này không phải là lúc trước tại Thiên Phật tháp nàng đã bái kiến đấy sao?
Vương tông dũng mãnh thắng cuốn gió.
Bốn thú hộ tống được thiên hạ.
Phật Đạo vô biên độ vạn linh hồn.
Chúng tiên chúc mừng vạn dân an.
Khóe miệng cong lên, nàng chỉ vào trang giấy kia: "Đây gọi là Tông cuốn?" Văn Trí đại sư đắc ý gật đầu: "Không nghĩ tới sao?!" Nàng đương nhiên không thể tưởng tượng được. Tất cả mọi người đều cho rằng Tông cuốn là vật quan trọng, không nghĩ đến chẳng qua chỉ là vài câu thơ. Đoán chừng Chiến Liên Thành mà biết cũng tức giận đến hộc máu.
Văn Trí đại sư đem cây quạt mở ra. Quạt mỏng, ngoài chữ viết ngay hàng thẳng lối và những chấm điểm màu đỏ cũng không có thêm gì nữa. Văn Trí đại sư dựa theo những chấm điểm màu đỏ đã được sắp xếp có mục đích và những hàng chữ kia để đọc nội dung ẩn ý trong đó. Nàng nhíu mày. Bỗng, Văn Trí đại sư đưa cây quạt lên, đem soi dưới ánh mặt trời, liền có thêm mấy chữ xuất hiện.
Văn Trí đại sư sờ cằm: " Tứ Độ Tiên" Ba chữ kia, trong lúc nhất thời Văn Trí đại sư không rõ là nội dung gì. Hắn quay sang nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Nhạc Thiên Tuyết trực tiếp nhún vai. Đến Văn Trí đại sư cũng không biết, thì nàng làm sao mà biết đây. Trí đại sư sốt ruột, lập tức đi tìm Tử Dạ.
Tử Dạ vốn còn đang ngủ, bỗng nhiên bị người đánh thức. Hắn ngáp ngắn, ngáp dài, con mắt mơ màng: "Chuyện gì vậy? Còn để cho ta ngủ nữa." Trí đại sư không vui, vỗ một cái vào đầu hắn: "Còn không mau tỉnh đi, lại còn cằn nhằn cái gì!"
Tử Dạ gãi đầu. Văn Trí đại sư rất hung ác, thường xuyên đánh hắn như vậy. Hình tượng của hắn lúc này đều đã bị hủy. Rất nhanh chóng, hắn liền thanh tỉnh, hỏi: "Các ngươi có chuyện gì còn không hảo hảo nói mà hết lần này tới lần khác lại tìm đến ta."
Văn Trí đại sư đưa cho hắn nhìn ba chữ đó, hỏi: "Ngươi có biết đây là ý tứ gì không?" Tử Dạ liếc qua, sờ cằm suy nghĩ: "Độ Tiên sông."."Độ Tiên sông?"-Văn Trí đại sư có chút nghi hoặc: "Như thế nào mà ngươi vừa nhìn thoáng qua đã biết?" Tử Dạ nói: "Nơi này ở Lương Tấn quốc. Ta sao lại không biết. Ngươi luôn sống ở Thiên Long quốc, không biết không có gì lạ. Bất quá, Tứ Độ Tiên là điển cố. Ngươi không biết điển cố nên quả thật không biết đến chỗ này."
Hắn lại nhìn tiếp, lập tức đôi mắt sáng lên: "Đây là Tông cuốn cùng cây quạt. Có hai thứ đồ này là tất cả đều hoàn thành rồi." Tử Dạ hé miệng cười: "Nói cách khác, chúng ta đến Độ Tiên sông là có thể tìm được chìa khóa."
Lúc này, Nhạc Thiên Tuyết ngược lại cảnh giác nhìn hai người bọn họ. Nàng hỏi: "Văn Trí đại sư, Tử Dạ, các ngươi vì cái gì mà phải tìm chìa khóa kia. Ta hoài nghi Tử Dạ là hậu duệ của Vương gia phải không?" Nàng cũng không thể vì người khác mà làm quần áo cưới (bị lợi dụng), bằng không sẽ rất thiệt thòi.
Văn Trí đại sư sững sờ, nhìn Tử Dạ, rồi lại nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Hắn nói: "Cái gì? Ngươi còn không biết? Tử Dạ! Ngươi như thế nào..."
Tử Dạ liền cắt ngang: "Nói ra cũng không có gì tốt. Tiểu mỹ nhân, ta thích ngươi như vậy sao có thể lợi dụng ngươi. Nếu toàn bộ thiên hạ đều lợi dụng ngươi, ta cũng sẽ không lợi dụng ngươi. Chúng ta phải tìm được chìa khóa kia. Bởi vì: Thứ nhất đó là tâm nguyện của sư phụ ta. Thứ hai là nguyện vọng của mẫu thân ta. Không hơn!"
Nhạc Thiên Tuyết đưa tay ra trước mặt hắn: "Nếu như vậy, ngươi đem trả ta những viên đan dược kia đây." Tử Dạ sắc mặt ngượng ngùng. Thật sự hắn đã lấy rất nhiều đan dược từ Nhạc Thiên Tuyết. Bất quá,việc này cũng tính là lợi dụng.Hắn bĩu môi: "Tiểu mỹ nhân, ngươi lại cùng ta so đo như vậy. Nếu như ngươi không tin chúng ta thì không cần đi cùng."
Nhạc Thiên Tuyết liếc mắt nhìn hắn. Suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đây không phải là đại sự gì. Trước cứ đi tìm chìa khóa đã. Dù sao ta chỉ đưa ra cây quạt, còn Tông cuốn thuộc về Văn Trí đại sư. Mỗi người một nửa. Không có lý do tự độc chiếm."
Tử Dạ cười: "Khó có được lúc ngươi đại nghĩa như vậy. Được rồi, vậy lúc nào thì lên đường?"."Hai ngày sau." Nhạc Thiên Tuyết đáp.Tử Dạ chỉ vào tiểu tử ở trên giường, có chút ngạo mạn nói: "Tiểu tử này làm sao bây giờ?"
Nhạc Thiên Tuyết nhìn sang, thấy Tiểu Bao Tử đang mơ mơ màng màng đấy. Hắn dụi dụi con mắt, mơ hồ nghe thấy bọn họ mới vừa nói đến lên đường: "Tỷ tỷ. Các ngươi muốn đi đâu? Ta... Ta cũng muốn đi." Cứ như vậy, Tiểu Bao Tử một mực quấn quít đòi đi theo. Nhạc Thiên Tuyết cũng không có biện pháp. Nàng lo lắng Tiểu Bao Tử một mình ở lại chỗ này. Cuối cùng quyết định mang theo Tiểu Bao Tử cùng đi.
Độ Tiên sông cách Kim Lãng thành xa thì không xa, nhưng cũng không quá gần. Bất quá, Lương Tấn quốc có đường thủy thuận lợi cho nên bọn hắn lựa chọn đường thủy để xuất hành. Tử Dạ xuất hành tự nhiên không thể thiếu mười hai vũ cơ. Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ nhìn mười hai vũ cơ vây quanh Tử Dạ xum xoe. Rồi nàng trực tiếp quay đi, không nhìn sang nữa.
"Hắc hắc." Văn Trí đại sư cười, rồi ngồi xuống. Lúc này là trời thu, gió thổi thật mát mẻ!-"Cho dù thế nào thì hắn luôn phong lưu như vậy." Nhạc Thiên Tuyết đang mân mê cây quạt, không nhìn Văn Trí đại sư. Thời điểm này nàng thật an tĩnh, bởi có chút nhớ Chiến Liên Thành, cảm thấy tâm hình như thiếu một khối... không hoàn chỉnh...
Nàng ngước mắt: "Văn Trí đại sư. Nếu ta cùng Chiến Liên Thành không gặp gỡ, chúng ta có còn tương khắc không?" Văn Trí đại sư đáp: "Theo lý mà nói: Hai người các ngươi một khi đã ở bên nhau thì khó có thể tách ra. Nhưng ngươi đừng sợ. Các ngươi nhất định là sẽ có cơ hội gặp lại." Trong lòng hắn rất buồn bực. Xem ra kiếp này không có biện pháp tránh được rồi.
Nhạc Thiên Tuyết mím môi. Bỗng, trông thấy một con chim bồ câu bay thấp xuống - là con chim bồ câu truyền tin của Tử Dạ. Văn Trí đại sư không khách khí, trực tiếp bắt con chim bồ câu đưa tin lại. Hắn cau mày: "Ngươi xem, ta nói có đúng không?"
Nhạc Thiên Tuyết nghe vậy liền đến nhìn thì thấy trên kia viết: Chiến đã lẻn vào Lương Tấn. Nàng hơi sững sờ: "Hắn như thế nào cũng đến. Đoán chừng hắn không biết ta ở chỗ này." Nàng cẩn thận tránh đến Lương Tấn quốc. Vậy mà…Chẳng lẽ Chiến Liên Thành đến để xử lý chuyện khác. Nếu không phải, vậy hẳn là do người của hắn nhìn thấy nàng tại Lương Tấn quốc.
Văn Trí đại sư sắc mặt nặng nề: "Bất luận như thế nào, hiện tại ngươi cũng phải cẩn thận một chút." Hắn không biết Chiến Liên Thành sẽ lựa chọn như thế nào. Chẳng qua là không hy vọng Nhạc Thiên Tuyết bị tổn thương. Ngay từ đầu, hắn nên giết Chiến Liên Thành mới phải. Bây giờ, thật đúng là phiền toái!
Nhạc Thiên Tuyết gật đầu, hy vọng nàng cùng Chiến Liên Thành sẽ không gặp mặt. Nếu không thì nàng phải chất vấn Chiến Liên Thành như thế nào đây.
Trước lần đi này, Tiểu Bao Tử chưa bao giờ đi thuyền. Hắn nôn liên tục suốt hai ngày đầu, kể cả đan dược của Nhạc Thiên Tuyết cũng không có tác dụng. Đến ngày thứ ba, Tiểu Bao Tử tốt hơn một chút, có ít khí lực. Nhưng lại vừa vặn là lúc bọn hắn muốn đổi thuyền, bởi đi vào Độ Tiên sông không thể dùng thuyền lớn được. Thuyền nhỏ lay động dữ dội, Tiểu Bao Tử thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Sớm biết như vậy sẽ không đi theo, hoàn toàn là mình tự đi tìm tội.Tử Dạ rất bất mãn, nói: "Tiểu tử, ngươi có chút bản lãnh ấy mà cũng đòi đi theo. Thật đúng là vướng chân vướng tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook