Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia
-
Chương 12: Âm mưu
Thời gian trôi qua như nước chảy, tiệc sinh nhật của Thái tử cuối cùng cũng đến.
Tiệc sinh nhật của Thái tử được tổ chức trong Hành cung, phủ nội vụ đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, tuy rằng Hoàng thượng đi Nam tuần chưa về nhưng bất quá tiệc sinh nhật lần thứ 20 này của Thái tử vẫn tương đối long trọng, có không ít đại thần trong triều đều đi cùng gia quyến lên, rất là náo nhiệt.
Chiến Liên Thành cho dù thường ngày rất ít khi xuất hiện nay cũng ngồi bên cạnh Ngọc Cô Hàn, thỉnh thoảng nói vài câu với Thái tử.
Những đại thần khác thấy quả nhiên là giống như lời thiên hạ đồn đại, Chiếc Vương gia là muốn nâng đỡ Ngọc Cô Hàn đăng cơ, củng cố vị trí Thái Tử.
Đúng lúc này, Nhạc Hòa đi cùng phu nhân Từ Thị và thứ nữ Nhạc Linh Vy đến, lập tức liền có không ít người chú ý tới họ.
Thứ nhất là vì Nhạc Hòa là Đại tướng quân, địa vị trong triều tương đối lớn.
Thứ hai là vì Nhạc Linh Vy không chỉ cầm kỳ thư họa mà tướng mạo còn xuất chúng, là người trong mộng của đông đảo công tử trong kinh thành.
"Tham kiến Chiến Vương gia! Tham kiến thái tử điện hạ!"
Ba người bọn họ cùng nhau hành lễ.
Thái Tử trước cùng Tam hoàng tử đều là con của cố Hoàng hậu, Ngọc Cô Hàn vừa sinh ra đã bị lập thành Thái Tử, qua nhiều năm như vậy, vị trí Thái Tử đều không hề bị lay động.
Chỉ có điều Nhị hoàng đang từ từ áp sát tới, Ngọc Cô Hàn cảm nhận được áp lực, vì lẽ đó mà người một mực lôi kéo Chiến Liên Thành, muốn để Chiến Liên Thành làm chỗ dựa cho mình.
Tướng mạo của tài năng của Ngọc Cô Hàn đều không xuất chúng, cho nên khi ngồi cạnh Chiếc Liên Thành, cho dù là Chiến Liên Thành ngồi trên xe lăn nhưng cũng không thể sánh được với vương gia hắn.
Ngọc Cô Hàn nhìn ba người bọn họ, nói: "Làm sao Nhạc Đại tiểu thư lại không tới?"
Chiến Liên Thành nghe Ngọc Cô Hàn nhắc đến nàng, cũng quay xuống nhìn Nhạc Hòa.
Nhạc Hòa hít một ngụm khí, không thể làm gì khác hơn đành nói: "Trùng hợp Thiên Tuyết hôm nay sức khỏe không tốt, ở nhà nghỉ ngơi nên không đến được."
Ngọc Cô Hàn nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra? Bổn cung đã lâu không gặp nàng, hôm nay còn mong nàng sẽ tới."
Bình thường Nhạc Thiên Tuyết nhất định sẽ muốn đi đến Hoàng cung, thế nhưng tính khí Nhạc Đại tiểu thư vốn không thể giáo hóa nên cũng đành phải ở nhà.
"Nha đầu Thiên Tuyết sáng nay nôn thốc nôn tháo, đau ốm như vậy nên mới không có cách nào đến đây thỉnh an Thái tử điện hạ, điện hạ ngài không cần lo lắng, đại phu nói chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ khỏe lại ngay." Nhạc Hòa bất đắc dĩ nói ra sự thật.
Chính hắn là phụ thân cũng không biết chuyện gì xảy ra, đại phu chẩn đoán bệnh nói rằng Nhạc Thiên Tuyết ăn phải đồ linh tinh cho nên phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Từ Thị cùng Nhạc Linh Vy đưa mắt nhìn nhau, khẽ mỉm cười, không ai biết là Từ Thị lén lút hạ độc trong đồ ăn lúc sáng của Nhạc Thiên Tuyết, nên Nhạc Thiên Tuyết lúc này mới không có mặt ở đây.
Mà Ngọc Nam Phong biết Nhạc Thiên Tuyết không đến đây được, tâm trạng liền vui vẻ lên hẳn: "Thái Tử hoàng huynh, nàng không thể tới cũng không sao, như vậy đệ cũng bớt phải mệt nhọc, không thì nàng lại tới quấn quít lấy đệ."
Ánh mắt Ngọc Cô Hàn dần tối lại, nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không buồn tiếp lời Tứ Hoàng tử.
Trong lời nói của phụ thân thì người nào đó vốn dĩ phải nghỉ ngơi ở phủ tướng quân thì bây giờ lại đang rong chơi ở sòng bạc....
Hừ! Một chút thủ đoạn này của Từ Thị vốn là không thể đối phó với nàng, nàng bất quá là tương kế tựu kế, không đi tới chỗ tiệc mừng đó thôi.
Tiếng hô hào trong sòng bạc ầm ĩ vang lên không ngớt, Nhạc Thiên Tuyết thắng được không ít bạc.
Ở mãi trong này rồi cũng thấy ngột ngạt, nàng liền đến hậu hoa viên hít thở khí trời một chút.
Ai ngờ nàng vừa đi ra ngoài đã thấy hai tên nào đó lén lén lút lút đi vào một căn phòng.
Nhạc Thiên Tuyết nhìn thấy một người rất quen mặt, nhưng không thể nhớ nổi là đã gặp ở nơi nào.
Nàng chậm rãi bước chân lại gần, kề tai vào cửa sổ nghe ngóng một chút những người ở bên trong rốt cục là đang nói cái gì.
"Đã bố trí xong mọi việc ở Hành cung Thái Tử." Tiếng một nam tử nói vọng ra, "Tên Cẩu Vương gia kia cũng mang theo vật tùy thân Hổ Phù, giết hắn, rồi cướp đi Hổ Phù!"
"Chỉ sợ vũ vệ lâm trong Hành cung Thái tử sẽ được bố trí bảo vệ cẩn mật."
"Chỗ đó chúng ta đã có nội ứng, hơn nữa khi đột kích xảy ra, vũ vệ lâm cũng chỉ bảo vệ cho Thái Tử và Hoàng tử, còn tên Cẩu Vương gia hắn chỉ có một mình Hạo Nguyệt bảo vệ, nếu chúng ta cứ theo kế hoạch mà hành động, nhất định sẽ lấy được thủ cấp của hắn!"
Nghe được giọng nói của nam tử nọ, Nhạc Thiên Tuyết bỗng nhận ra được, thanh âm này không phải là thuộc hạ của phó tướng trong đội quân của Chiến Liên Thành đấy sao?
Khi đó nàng cùng phụ thân đi tới Tây Thành quân doanh, những người kia cũng là ở nơi đó, cho nên nàng liền nhận ra.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân tới gần liền vội vàng xoay mình vào chỗ tối ẩn núp.
Đợi đến lúc mọi người trong phòng đều rời đi, nàng mới từ từ đi ra ngoài.
"Ám sát Chiến Liên Thành?" Nhạc Thiên Tuyết lẩm bẩm nói, "Hắn cũng thật là lắm chuyện phiền phức mà? Nhiều người như vậy ám sát hắn, hắn có thể sống đến tận bây giờ quả là không hề dễ dàng."
Nhạc Thiên Tuyết vốn không muốn quan tâm, nhưng nghĩ đến phụ thân Nhạc Hòa cũng có mặt ở tiệc mừng đó, nàng chỉ sợ người sẽ bị thương.
Kiếp này nàng vất vả lắm mới có được một người thân ở bên thương yêu, nàng cũng không muốn lại lần nữa biến thành cô nhi a.
Nàng khẽ cắn răng, không do dự liền đi tới Hành cung Thái Tử.
Hành cung Thái tử.
Vừa vặn lúc này Nhạc Linh Vy lại đang đánh đàn, nàng vốn từ nhỏ đã có danh tài nữ, từng ngón tay như ngọc gẩy nhẹ trên dây đàn, tiếng đàn lanh lảnh du dương vang vọng khắp Hành cung, quả là trăm nghe không bằng một thấy.
Trong kinh thành vốn có không ít công tử yêu quý Nhạc Linh Vy, nay Linh Vy nàng trình diễn tài nghệ, hầu hết mọi người đều vô thức mà ngắm nhìn.
Tiệc sinh nhật của Thái tử được tổ chức trong Hành cung, phủ nội vụ đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, tuy rằng Hoàng thượng đi Nam tuần chưa về nhưng bất quá tiệc sinh nhật lần thứ 20 này của Thái tử vẫn tương đối long trọng, có không ít đại thần trong triều đều đi cùng gia quyến lên, rất là náo nhiệt.
Chiến Liên Thành cho dù thường ngày rất ít khi xuất hiện nay cũng ngồi bên cạnh Ngọc Cô Hàn, thỉnh thoảng nói vài câu với Thái tử.
Những đại thần khác thấy quả nhiên là giống như lời thiên hạ đồn đại, Chiếc Vương gia là muốn nâng đỡ Ngọc Cô Hàn đăng cơ, củng cố vị trí Thái Tử.
Đúng lúc này, Nhạc Hòa đi cùng phu nhân Từ Thị và thứ nữ Nhạc Linh Vy đến, lập tức liền có không ít người chú ý tới họ.
Thứ nhất là vì Nhạc Hòa là Đại tướng quân, địa vị trong triều tương đối lớn.
Thứ hai là vì Nhạc Linh Vy không chỉ cầm kỳ thư họa mà tướng mạo còn xuất chúng, là người trong mộng của đông đảo công tử trong kinh thành.
"Tham kiến Chiến Vương gia! Tham kiến thái tử điện hạ!"
Ba người bọn họ cùng nhau hành lễ.
Thái Tử trước cùng Tam hoàng tử đều là con của cố Hoàng hậu, Ngọc Cô Hàn vừa sinh ra đã bị lập thành Thái Tử, qua nhiều năm như vậy, vị trí Thái Tử đều không hề bị lay động.
Chỉ có điều Nhị hoàng đang từ từ áp sát tới, Ngọc Cô Hàn cảm nhận được áp lực, vì lẽ đó mà người một mực lôi kéo Chiến Liên Thành, muốn để Chiến Liên Thành làm chỗ dựa cho mình.
Tướng mạo của tài năng của Ngọc Cô Hàn đều không xuất chúng, cho nên khi ngồi cạnh Chiếc Liên Thành, cho dù là Chiến Liên Thành ngồi trên xe lăn nhưng cũng không thể sánh được với vương gia hắn.
Ngọc Cô Hàn nhìn ba người bọn họ, nói: "Làm sao Nhạc Đại tiểu thư lại không tới?"
Chiến Liên Thành nghe Ngọc Cô Hàn nhắc đến nàng, cũng quay xuống nhìn Nhạc Hòa.
Nhạc Hòa hít một ngụm khí, không thể làm gì khác hơn đành nói: "Trùng hợp Thiên Tuyết hôm nay sức khỏe không tốt, ở nhà nghỉ ngơi nên không đến được."
Ngọc Cô Hàn nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra? Bổn cung đã lâu không gặp nàng, hôm nay còn mong nàng sẽ tới."
Bình thường Nhạc Thiên Tuyết nhất định sẽ muốn đi đến Hoàng cung, thế nhưng tính khí Nhạc Đại tiểu thư vốn không thể giáo hóa nên cũng đành phải ở nhà.
"Nha đầu Thiên Tuyết sáng nay nôn thốc nôn tháo, đau ốm như vậy nên mới không có cách nào đến đây thỉnh an Thái tử điện hạ, điện hạ ngài không cần lo lắng, đại phu nói chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ khỏe lại ngay." Nhạc Hòa bất đắc dĩ nói ra sự thật.
Chính hắn là phụ thân cũng không biết chuyện gì xảy ra, đại phu chẩn đoán bệnh nói rằng Nhạc Thiên Tuyết ăn phải đồ linh tinh cho nên phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Từ Thị cùng Nhạc Linh Vy đưa mắt nhìn nhau, khẽ mỉm cười, không ai biết là Từ Thị lén lút hạ độc trong đồ ăn lúc sáng của Nhạc Thiên Tuyết, nên Nhạc Thiên Tuyết lúc này mới không có mặt ở đây.
Mà Ngọc Nam Phong biết Nhạc Thiên Tuyết không đến đây được, tâm trạng liền vui vẻ lên hẳn: "Thái Tử hoàng huynh, nàng không thể tới cũng không sao, như vậy đệ cũng bớt phải mệt nhọc, không thì nàng lại tới quấn quít lấy đệ."
Ánh mắt Ngọc Cô Hàn dần tối lại, nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không buồn tiếp lời Tứ Hoàng tử.
Trong lời nói của phụ thân thì người nào đó vốn dĩ phải nghỉ ngơi ở phủ tướng quân thì bây giờ lại đang rong chơi ở sòng bạc....
Hừ! Một chút thủ đoạn này của Từ Thị vốn là không thể đối phó với nàng, nàng bất quá là tương kế tựu kế, không đi tới chỗ tiệc mừng đó thôi.
Tiếng hô hào trong sòng bạc ầm ĩ vang lên không ngớt, Nhạc Thiên Tuyết thắng được không ít bạc.
Ở mãi trong này rồi cũng thấy ngột ngạt, nàng liền đến hậu hoa viên hít thở khí trời một chút.
Ai ngờ nàng vừa đi ra ngoài đã thấy hai tên nào đó lén lén lút lút đi vào một căn phòng.
Nhạc Thiên Tuyết nhìn thấy một người rất quen mặt, nhưng không thể nhớ nổi là đã gặp ở nơi nào.
Nàng chậm rãi bước chân lại gần, kề tai vào cửa sổ nghe ngóng một chút những người ở bên trong rốt cục là đang nói cái gì.
"Đã bố trí xong mọi việc ở Hành cung Thái Tử." Tiếng một nam tử nói vọng ra, "Tên Cẩu Vương gia kia cũng mang theo vật tùy thân Hổ Phù, giết hắn, rồi cướp đi Hổ Phù!"
"Chỉ sợ vũ vệ lâm trong Hành cung Thái tử sẽ được bố trí bảo vệ cẩn mật."
"Chỗ đó chúng ta đã có nội ứng, hơn nữa khi đột kích xảy ra, vũ vệ lâm cũng chỉ bảo vệ cho Thái Tử và Hoàng tử, còn tên Cẩu Vương gia hắn chỉ có một mình Hạo Nguyệt bảo vệ, nếu chúng ta cứ theo kế hoạch mà hành động, nhất định sẽ lấy được thủ cấp của hắn!"
Nghe được giọng nói của nam tử nọ, Nhạc Thiên Tuyết bỗng nhận ra được, thanh âm này không phải là thuộc hạ của phó tướng trong đội quân của Chiến Liên Thành đấy sao?
Khi đó nàng cùng phụ thân đi tới Tây Thành quân doanh, những người kia cũng là ở nơi đó, cho nên nàng liền nhận ra.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân tới gần liền vội vàng xoay mình vào chỗ tối ẩn núp.
Đợi đến lúc mọi người trong phòng đều rời đi, nàng mới từ từ đi ra ngoài.
"Ám sát Chiến Liên Thành?" Nhạc Thiên Tuyết lẩm bẩm nói, "Hắn cũng thật là lắm chuyện phiền phức mà? Nhiều người như vậy ám sát hắn, hắn có thể sống đến tận bây giờ quả là không hề dễ dàng."
Nhạc Thiên Tuyết vốn không muốn quan tâm, nhưng nghĩ đến phụ thân Nhạc Hòa cũng có mặt ở tiệc mừng đó, nàng chỉ sợ người sẽ bị thương.
Kiếp này nàng vất vả lắm mới có được một người thân ở bên thương yêu, nàng cũng không muốn lại lần nữa biến thành cô nhi a.
Nàng khẽ cắn răng, không do dự liền đi tới Hành cung Thái Tử.
Hành cung Thái tử.
Vừa vặn lúc này Nhạc Linh Vy lại đang đánh đàn, nàng vốn từ nhỏ đã có danh tài nữ, từng ngón tay như ngọc gẩy nhẹ trên dây đàn, tiếng đàn lanh lảnh du dương vang vọng khắp Hành cung, quả là trăm nghe không bằng một thấy.
Trong kinh thành vốn có không ít công tử yêu quý Nhạc Linh Vy, nay Linh Vy nàng trình diễn tài nghệ, hầu hết mọi người đều vô thức mà ngắm nhìn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook