Nhưng Tiêu Bắc Dã đã bị bắt vào đại lao.

Hai ngườirối như tư vò, phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa lọc cọc, rất nhanh có hai con khoái mã chạy tới, là thái giám do Phương Trầm An phái tới, hai người nhanh chóng quỳ xuống bẩm báo: “Hoàng thượng! Có một bức thư gửi cho người.”

Trực Nhật nhanh chóng lấy thư tới đưa cho Yến Kỳ, hắn đọc xong sắc mặt khó coi, mắng Tiêu Hoài Cận: “Tiểu tử chết tiệt, người đã bắt vào đại lao, vẫn còn để chạy thoát, hắn thật sự thích hợp làm hoàng đế sao? Một chút chuyện nhỏ đều làm không xong, đáng giận.”

“Sao thế?”

Vân Nhiễm quan tâm hỏi, Yến Kỳ giơ thư lên, chỉ vào đám người bên ngoài: “Xem ra thật sự là người của Tiêu Bắc Dã, phong thư này do Tiêu Hoài Cận gửi, Tiêu Bắc Dã lợi dụng lúc đưa cơm giết chết lính canh, trốn khỏi nhà lao, bây giờ chưa rõ tung tích, Tiêu Hoài Cận sợ hắn tìm chúng ta gây rắc rối, nên phái người ra roi thúc ngựa đưa thư tới nhắc nhỏ.”

Yến Kỳ có chút vi lặng: “Người đã bắt tới tay, hắn còn để thoát, nàng nói xem hắn thật sự có thể làm hoàng đế sao?”

Vân Nhiễm nhíu mày: “Hắn vừa mới tiếp nhận Tây Tuyết, trong triều nhất định có nhiều người không phục, sơ xót là điều khó tránh khỏi.”

“Thật ra ta lại thấy Tiêu Bắc Dã thích hợp làm hoàng đế hơn hắn.”

Điểm này Vân Nhiễm cũng có chút đồng tình, nhưng nàng chưa quên Tiêu Bắc Dã rất dã tâm. Nếu hắn làm hoàng đế chỉ sợ thiên hạ rối loạn, hắn chưa bao giờ quan tâm tới sự sống chết của dân chúng.

“Chàng đừng quên, nếu hắn làm hoàng đế, chúng ta cũng khó bình an, hắn sẽ tuyên chiến với chàng, chiến tranh liên miên.”

Yến Kỳ im lặng, hắn cũng biết Tiêu Bắc Dã là loại người gì, nếu hắn làm hoàng đế, chẳng những vô cớ tuyên chiến, mà con ngày đêm mong nhớ nữ nhân của mình, nên hắn tuyệt đối không thể sống.

“Bây giờ phải làm sao?”

Vân Nhiễm thấy Yến Kỳ bình ổn cảm xúc mới nhẹ nhàng hỏi.

Yến Kỳ nhướng mày, hắn vốn muốn dụ kẻ âm hiểm đứng sau lộ điện, không ngờ người chờ thấy đâu lại kéo đám người Tây Tuyết tới, chỉ sợ bây giờ tên kia hận bọn bọ muốn chết, nên mới phái tử sĩ tới. Hắn đã để lộ lực lượng, chỉ sợ kẻ đứng sau sẽ không dễ dàng xuất hiện.

“Bỏ qua tên kia, chúng ta đi lấy bảo tàng, lần này không thể uổng công tới Hoài Nam, chi bằng mang vài thứ về.”

“Làm thế nào để mang về, nói không chừng trên đường chúng ta về kinh hắn ra ra tay, nếu hắn phái đông người chặn đường, chúng ta phải làm thế nào.”

Yến Kỳ ngoắc tay ý bảo Vân Nhiễm lại gần, khẽ nhúng ngón tay vào nước trà: “Lần trước đi tìm bảo tàng, ta đã ra lệnh cho tri phủ chuẩn bị sẵn hai mươi chiếc thuyền, đóng giả thuyền hàng dấu trong núi Phượng Hoàng, tới lúc đó chúng ta lấy bảo tàng từ chỗ này, rồi vẫn chuyển theo đường này.” Yến Kỳ vẽ lên bàn, làm mẫu cho Vân Nhiễm xem cách vận chuyến, nói thật người thiết kế ra bản đồ thật sự là thiên tài, ngoại trừ cơ quan cạm bẫy ngầm, còn có một đường thủy ngầm, nói cách khác hoàn toàn có thể vận chuyển bảo tàng bằng đường thủy về kinh mà thần không biết quỷ không hay.

Vẽ xong, Yến Kỳ lại nói: “Trước đó ta đã phái phụ vương cùng Vân vương gia bí mật tới Hoài Nam, bây giờ bọn họ đã ở trên thuyền cùng thuộc hạ thân tín, chờ đồ tới nơi sẽ hộ tống về kinh, chúng ta cũng chuyển đồ từ trong ra đi theo đường bộ làm động tác giả.”

Vân Nhiễm nhíu mày, hóa ra chàng đã sắp xếp ổn thỏa.

“Đi, chúng ta tới núi Phượng Hoàng.”

“Trực Nhật,” Trực Nhật tới gần, Yến Kỳ phân phó hắn, bí mật theo dõi, nếu như phát hiện có người, giết không cần hỏi.

Trực Nhật đáp lời, dọc đường đi, hắn luôn đi phía sau, nhưng mãi tới tận Hoài Nam cũng không phát hiện ra kẻ nào, bọn họ thuận lợi tới nơi, nghỉ ngơi một đêm, tiếp tục tiến vào dãy núi phía đông Hoài Nam. Núi Phượng Hoàng nằm trong đó, núi non trùng trùng điệp điệp, trúc xanh ngắt, bốn mùa cây cối thay mùa, hình dáng núi độc đáo, như con phượng hoàng đang giương cánh bay cao, cho nên mới có tên như vậy.

Hoài Nam địa linh nhân kiệt, núi Phượng hoàng có một vị trí lợi thế như được các dãy núi khác vây quanh, phía sau là sông nhỏ, đi thêm mười dặm đã ra sông lớn thông khắp bốn phương, sông nay có dòng chảy nối với kinh thành, thuyền bè qua lại tấp nâp, Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu đích thân áp tải bảo tàng về kinh.

Yến Kỳ, Vân Nhiễm dẫn thuộc hạ vào núi, nhưng cũng không trực tiếp tới núi Phượng Hoàng mà đi lòng vòng tới khi xác định không có ai bám theo, mới đi đường chính. Không cho phép bất kỳ kẻ nào lên núi, để lại năm người, Yến Kỳ dẫn theo thuộc hạ thân tín vào cửa bảo tàng, có bản đồ nên dễ dàng tìm được lối vào.

Yến Kỳ biết có bảo tàng, cũng chưa vào trong, nhưng hắn đã nhớ kỹ cấu tạo bên trong, nên cũng không sợ bị trúng bẫy.Có điều cẩn thận vẫn hơn, Yến Kỳ nhanh chóng kéo tay Vân Nhiễm, cẩn thận đi theo hướng dẫn, khởi động cơ quan đá, lúc cao, lúc thấp, trái phải, người khác nhìn không hiểu gì, rất nhanh cửa đã mở ra, bên trong là một thông đạo thật dài được khảm dạ minh châu sáng rực như ban ngày.

Yến Kỳ dắt Vân Nhiễm đi vào, đám người Phá Nguyệt, Trực Nhật cũng đi theo, cửa đá lại khép lại, hai ngườ bọn họ đi trước, quay lại dặn dò thuộc hạ: “Các ngươi cẩn thận, nhớ kỹ không được đụng chạm linh tinh vào vách tường, bên trong có cơ quan.”

Bảo tàng loạn như một mê cung, nhưng ở mỗi góc hoặc mỗi cửa đều có một cơ quan tương ứng, Yến Kỳ có bản đồ nên dễ dàng hoa giải cơ quan, thuận lợi đi qua.

Đám người đi theo phía sau không dám lơ là, tuy hoàng thượng không nói đây là chỗ nào, nhưng bọn họ đoán chắc đang ở trong bảo tàng, không từ mà biệt, trên đường đi nhìn thấy nhiều dạ minh châu lớn, viên nào cũng thượng đẳng nếu bán ra chỉ sợ vô gái.

Nhưng Yến Kỳ cũng Vân Nhiễm không dừng bước, mục đích của bọn họ là vận chuyển vàng bạc châu báu ra ngoài, trên đường đi mỗi cửa đều có bảo bối quý hiếm như phí thủy, minh chầu nhưng Yến Kỳ không động vào, hắn muốn là vàng bạc.

Mọi người như lạc vào mê cung vẫn chưa thấy Yến Kỳ dừng lại, cũng may dọc đường đi không xảy ra chuyện gì, mọi người khẽ thả lỏng.”

Phía trước vang lên giọng Yến Kỳ: “Sắp tới nơi rồi, nàng thế nào, có chịu được không? Có cần nghỉ ngơi một lát không.”

Thuộc hạ phía sau toát mồ hôi, lúc này hoàng thượng vẫn còn tâm trạng đi quan tâm hoàng hậu. Tuy rằng hữu kinh vô hiểm, nhưng chúng thuộc hạ nhìn các cơ quan ai cũng nơm nớp không biết tiếp theo sẽ gặp phải nguy hiểm gì, quá dọa người.

Bọn họ cảm thấy rất áp lực, nhìn như không có chuyện gì, nhưng ai cũng có cảm giác đang đi trên lưỡi đao, lúc nào cũng có thể bị thương.

Vân Nhiễm khẽ lau môt hôi, dọc đường đi vô sự, nhưng ai cũng căng thẳng, bọn họ đều thấy trong này có rất nhiều cơ quan, hơi sơ ý một chút sẽ táng thân.

“Ta không sao, chắc sắp tới nơi rồi.”

Yến Kỳ ngẩng đầu nhìn xung quanh, dựa theo trí nhớ, quả thật sắp tới nơi rồi.

“Umh! Đi thôi.”

Hắn quay đầu chuẩn bị đi về phía trước, đứng lúc này xảy ra biến cố, đám thuộc hạ đang an ổn phía sau đột nhiên có người động, nhanh như tên bắn lao về phía Vân Nhiễm. Lúc này nàng không có võ công, lúc kịp phản ứng đã rơi vào tay đối phương. Hắn ta còn khởi động cơ quan, khiến cả sơn động lắc lư, tiếng nổ long trời, các khối đá vỡ ra, Vân Nhiễm nhanh nhẹn bước lên một phiến đá, Yến Kỳ theo sát, đất dưới chân bọn bắt đầu lung lay. Trực Nhật cùng Phá Nguyệt khẩn trương hét lên: “Mọi người cẩn thận.”

Có người bị đá kẹp, có người rơi xuống vực, có người bị lửa thiêu, lên bắn, cả toàn động lay chuyển.

Giờ phút này Yến Kỳ bất chấp bảo tàng, hắn chỉ quan tâm tới Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi của hắn, Yến Kỳ như phát điên bị ngăn bên ngoài cửa đá, hắn tung chưởng muốn phá cửa, mắt thấy một quả cầu lửa bay tới, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt nhanh chóng kéo hắn né vào một gian mật thất đang mở.

Mà kẻ kia cũng bắt vân Nhiễm vào một gian mật thất.

Mọi người có chút mơ hồ, không biết rốt cuộc kẻ nào bắt Vân Nhiễm, khởi động cơ quan.

Thẳng tới khi vào mật thất, Vân Nhiễm mới thấy rõ hắn là ai, dù hắn dịch dung thành thuộc hạ của Yến Kỳ, nhưng liếc mắt nàng đã nhận ra hắn là Tiêu Bắc Dã. Vân Nhiễm hút một ngụm khí lạnh, hung hăng tránh né hắn, mà hắn cũng không ép nàng, đứng ở bên cạnh nhìn xa xăm.

“Vân Nhiễm, vì sao ông trời lại đối xử với ta như vậy, nàng nói xem, ngôi vị kia vốn là của ta, nhưng vì các ngươi nhúng tay khiến ta trở thành loạn thần tặc tử ở Tây Tuyết ai cũng muốn đánh, ta không tìm các ngươi báo thù thì tìm ai, nàng nói đi?”

Tiêu Bắc Dã nhanh chóng xóa bỏ lớp dịch dung trên mặt, ánh mắt đỏ rực nhìn Vân Nhiễm, nàng phẫn nộ nhìn hắn: “Tiêu Bắc Dã! Ngươi điên rồi, khởi động cơ quan, bây giờ khắp nơi đều hỗn loạn, ngươi muốn hại chết tất cả chúng ta sao?”

Tiêu Bắc Dã cười ha hả thê lương: “Đúng vậy, ta không tốt, muốn chết tất cả cùng chết, ta bị các ngươi bức tử, vốn ta có thể làm hoàng đế, bây giờ lại như chó rơi xuống nước. Ngược lại các ngươi chẳng những làm đế hậu còn tìm được bảo tàng, ta không tốt, dựa vào đâu các ngươi được thoải mái, dù có chết, cũng muốn kéo hai ngươi theo cùng.”

“Ngươi điên rồi!”

Vân Nhiễm không để ý tới hắn, ghé sát tai vào tường tìm cơ quan, đáng tiếc mật thất trống rỗng không có đồ vật, đột nhiên từ một góc phun ra một làn khói đặc, Vân Nhiễm vừa ngửi thấy liền biến sắ mặt, nhanh chóng nín thở đồng thời nhìn Tiêu Bắc Dã: “Mau nín thở, khói này có vấn đề.”

Nàng cùng Tiêu Bắc Dã cô nam quả nữ, nếu trúng phải mị dược, chỉ sợ hắn sẽ không thèm quan tâm nàng là phụ nữ có thai.

Bây giờ hắn có võ công, nhưng nàng không có, hắn nổi thú tính, chịu thiệt chính là nàng.

Vân Nhiễm hét lên cũng không khiến Tiêu Bắc Dã tỉnh táo, hắn vẫn đau đớn kêu: “Vì sao các ngươi muốn đối đầu với bổn vương, nếu không có các ngươi hỗ trợ, Tiêu Hoài Cận không thể đối phó ta. Đều tại các ngươi, hủy diệt giấc mộng đế vương của ta, cho nên chúng ta cùng chết đi.”

Tiêu Bắc Dã hét lên nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt đỏ sậm như yêu tinh.

Vân Nhiễm thấy hắn đã hít vào không ít khói đặc, sắc mặt càng khó coi, nàng nhanh chóng chạy xung quanh tìm cơ quan, chỉ cần tìm được là có thể ra ngoài, rời xa kẻ điên này, để cho hắn điên một mình đi.

Nhưng giờ phút này nàng có chút hoảng loạn, rối bời, sợ Tiêu Bắc Dã nổi thú tính, càng hoảng càng loạn, không súy nghĩ được. Thậm chí nàng còn cảm nhận được Tiêu Bắc Dã đang tới gần, hơi thở có chút nóng rực. Vân Nhiễm kinh hãi quay đầu, Tiêu Bắc Dã đã ý loạn tình mê, mắt mơ màng, hai má đỏ rực, khóe môi cười như nước.

“Vân Nhiễm, nơi này chỉ có hai chúng ta, nàng chính là của ta, không còn ai có thể ngăn cản hai chúng ta? Nàng biết không, bổn vương nhìn trúng nàng trước, Yến Kỳ tính là gì, khi đó hắn còn đang đối chọi với nàng.”

“Nhưng vì sao nàng không thích bổn vương, ngược lại thích Yến Kỳ, hắn có gì tốt mà có được nàng.”

Tiêu Bắc Dã thì thào, ánh mắt càng thêm ôn nhu, Vân Nhiễm kinh hãi lui lại, nàng biết hắn trúng mị dược, đáng tiếc trên người nàng không có thuốc giải, hơn nữa dù không có thuốc, chưa chắc hắn đã tha cho nàng. Nàng nên làm gì bây giờ? Lúc Tiêu Bắc Dã tới gần, Vân Nhiễm bình tĩnh lại, nhanh chóng nghĩ xem làm thế nào hóa giải tình hình trước mắt.

Yến Kỳ cùng Trực Nhật, Phá Nguyệt rơi vào huyễn tình thất, bên trong đều là ảo ảnh, xung quanh được lắp đầy kính, sinh ra ảo giác. Lúc này Yến Kỳ nhìn thấy Vân Nhiễm đang bị Tiêu Bắc Dã đuổi giết, hắn điên cuồng ánh mắt đục ngầu, rống lên như mãnh thú xông vào tường.

Vài người khác trong phòng cũng rơi vào ảo tưởng của chính mình.

Bên trong vang lên tiếng va đập, có điều ý chí của Yến Kỳ rất cường đại, hắn cảm thấy đau, liền tỉnh táo lại, cố gắng cắn tay khiến mình thanh tỉnh, quay đầu nhìn xung quanh hư mộng cảnh, vài thuộc hạ của hắn không ngừng đập đầu vào tường. Ngay cả Trực Nhật, Phá Nguyệt cũng không thoát được. Yến Kỳ cố gắng trấn tĩnh, nhớ lại ra đây là huyễn tình thất, ai rơi vào trong sẽ sinh ra ảo giác, vui sướng đau thương, mất kiểm soát đập đầu vào tường mà chết.

Nhưng bản đồ lại không nói hóa giải thế nào, bây giờ phải làm sao, hắn phải tự cứu mình, sau đó cứu Nhiễm Nhi.

Vừa có ý niệm, Yến Kỳ ngưng nội lực phá vỡ các tấm gương trên tường, theo tiếng vang ầm ầm, gương bị hủy, mộng cảnh cũng biến mất, đồng thời cửa mật thất mở ra, bọn họ bị đẩy ra ngoài, cửa tự động khép lại.

Yến Kỳ cứng người, hóa ra chỉ cần phá cơ quan, có thể đi ra ngoài.

Trực Nhật, Phá Nguyệt cùng hai thị vệ khác thở dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ còn lại vài người bọn họ, không thấy người khác đâu.

Bọn họ vì sinh ảo giác, mặt mũi bầm dập chật vật, cánh tay Yến Kỳ cũng bị thương vì va vào tường đá. Trực Nhật, Phá Nguyệt bất chấp vết thương của chính mình, kinh hãi nhìn Yến Kỳ: “Hoàng thượng, tay người.”

“Không có vấn đề gì, bây giờ còn phải nghĩ cách cứu hoàng hậu.”

Lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ cần nghĩ Nhiễm Nhi đang gặp hiểm cảnh, hắn liền đau khổ. Rõ ràng là do hắn lơ là, khiến kẻ khác có cơ hội ra tay, hắn thật muốn đánh chính mình.

Hắn quay đầu nhìn Trực Nhật: “Trước đó xảy ra chuyện gì, sao bỗng dưng thừa ra một người, hắn là kẻ nào?”

Trực Nhật nhanh chóng nhớ lại tình cảnh lúc đó: “Bẩm hoàng thượng, hắn là Hiệp Phong, nhưng thuộc hạ cho rằng có khả năng hắn đã bị tráo đổi, nên mới có thể mở cơ quan, bắt cóc hoàng hậu.”

Yến Kỳ tức giận lườm Trực Nhật: “Bọn họ do ngươi quản lý, người bị tráo cũng không biết, nếu hoàng hậu xảy ra chuyện gì, tất cả đều phải chôn cùng.”

Chính hắn cũng chôn cùng nàng.

Yến Kỳ quay trở lại đường cũ, may mắn tường đá hai bên không bị hư hỏng, Yến Kỳ nhớ lại vị trí trước đó, hắn ta động vào cơ quan nào, sau đó vươn tay muốn mở lại.

Trực Nhật kinh hãi hét lên: “Hoàng thượng.”

“Ta muốn tới mật thất cứu nàng, bất kể là sống hay chết.” Yến Kỳ định xoay cơ quan, đúng lúc lại vang lên tiếng ầm ầm tất cả các cơ quan đều mở ra. Yến Kỳ không chút nghĩ ngợi xông trở lại huyễn tình thất, những người còn lại cũng dùng tốc độ nhanh nhất đi theo. Bọn họ nhìn thấy một bóng người đang đuổi theo một nữ nhân mang thai, Yến Kỳ đỏ mắt ngưng tụ nội lực muốn tấn công kẻ kia, nhưng hắn đột nhiên đổ gục xuống không nhúc nhích, trên cổ còn cắm một cây ngân châm của Vân Nhiễm. Vân Nhiễm bôi thuốc trên đó, đâm vào cổ Tiêu Bắc Dã, cho nên hắn ta tạm thời hôn mê.

Vân Nhiễm vừa ngẩng đầu thấy Yến Kỳ, liền xông tới: “Yến Kỳ! Đi nhanh, nếu không khói mị dược sẽ phun ra.”

Yến Kỳ gật đầu nhanh chóng tìm kiếm cơ quan trong mật thất, nhưng không nhìn thấy gì, đúng lúc này một làn khói đặc xông vào, Yến Kỳ dùng nội lực đẩy chúng lại tạo ra tiếng nổ, cửa mật thất vỡ tan.

Yến Kỳ nhanh chóng kéo Vân Nhiễm chạy thẳng ra ngoài, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt theo sát phía sau, mật thất vang lên tiếng nổ long trời. Mà nam nhân trước đó nằm hôn mê bất tỉnh trợn mắt nhìn nữ nhân đang chạy ra ngoài. Hắn hoàn toàn có thể đứng dậy, nhưng hắn bất động, khóe mắt rơi một giọt lệ, hắn nhớ lại lời Vân Nhiễm nói, Tiêu Bắc Dã ngươi có biết vì sao ta bỏ qua ngươi, mỗi chuyện ngươi làm đều tràn ngập âm mưu, đừng nói là ta bất kỳ kẻ nào cũng không thích nổi. Đời này, ngươi nhất định cô độc sống hết quãng đời còn lại.

Là ai biến hắn thành như vậy, ai khiến hắn đi trên con đường không lối thoát, Tiêu Bắc Dã đột nhiên nở nụ cười, để cho hắn chôn thân nơi đây chết cũng có một đám bảo tàng chôn cùng, coi như không uổng một đời.

Hắn nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ đợi thời khắc tử vong, trong đầu nhớ lại cảnh tượng lúc mới gặp nàng. Xin chào, ta là Tiêu Bắc Dã, nếu thời gian có thể quay lại, để cho ta đơn thuần gặp được nàng.

Trên thông đạo, Yến Kỳ không rời khỏi Vân Nhiễm một khắc, trong lòng nghĩ mà sợ, đồng thời hắn cảm nhận được, dù hắn ở trước mặt nàng, nàng cũng có thể gặp nguy hiểm, nên gắn cần phải cố gắng gập đôi, không thể để xảy ra một chút sai lầm.

Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ, cảm thấy an bình, vừa rồi nàng thật sự bị dọa, may mắn nàng linh hoạt dùng châm bôi thuốc đâm lên người Tiêu Bắc Dã thoát được một kiếp.

“Nhiễm Nhi, thật xin lỗi.”

Giọng Yến Kỳ khàn khàn, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt trăm miệng một lời: “Hoàng hậu, thuộc hạ đáng chết, đều do thuộc hạ sơ sẩy nên mới để Tiêu Bắc Dã trà trộn vào.”

Vân Nhiễm buông Yến Kỳ ra quay đầu lại nhìn bọn họ, cười trấn an: “Bỏ đi, Tiêu Bắc Dã cũng không phải kẻ vô danh, thực tế hắn lẻn vào lúc nào không ai phát hiện, chỉ tới khi đám tử sĩ xuất hiện chúng ta mới biết hắn trốn khỏi Tây Tuyết. Chúng ta chỉ lo nhìn chằm chằm kẻ núp trong tối.”

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt cung kính nói tạ: “Tạ hoàng hậu nương nương.”

Yến Kỳ lạnh lùng lên tiếng: “Sau này còn xảy ra chuyện như vậy, các ngươi liền tự sát đi.”

“Ân! Hoàng thượng.”

Hai người cung kính trả lời, lần này xảy ra chuyện như vậy, hoàng hậu tha cho bọn họ đã là cực hạn, nếu có lần tiếp theo, bọn họ khỏi cần sống, tự tìm chỗ kết liễu cho rồi

Vân Nhiễm liếc nhìn thông đạo, bọn họ dẫn đi vào năm mươi người, bây giờ chỉ còn lại vài người, ai cũng u ám: “Chẳng lẽ tất cả đều đã chết.”

Yến Kỳ liếc nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Trước đó Tiêu Bắc Dã khởi động cơ .quan, khiến cả bảo tàng rối loạn, bọn họ rơi vào các mật thất, có thể phá giải hay không là do chính bọn họ.

Hắn vừa nói xong, có bốn người xông ra từ thông đạo.

Xem ra bọn họ thoát ra từ mật thất, mặt mũi ai cũng bầm dập, hiển nhiên chịu không ít khổ, may mắn thoát ra được, bốn người nhìn thấy đám người Vân Nhiễm liền trầm giọng lên tiếng: “Chúng thần gặp quan hoàng thượng, hoàng hậu.”

Vân Nhiễm gật đầu, Yến Kỳ đưa mắt nhìn Trực Nhật cùng Phá Nguyệt: “Hôm nay có thể luận lợi thoát thân, sau này có thể từng bước thăng chức.”

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt lĩnh mệnh: “Chúng thuộc hạ đã rõ.”

Bốn người mừng rỡ, không ngờ tìm được đường sống trong chỗ chết, lại chiếm tiện nghi được hoàng thượng trọng dụng, cả bốn người cao hứng cúi đầu tạ ơn: “Thuộc hạ tạ ơn hoàng thượng.”

Yến Kỳ gật đầu, nhìn thông đạo phía sau trầm giọng ra lệnh: “Đợi thêm một khắc xem còn ai có thể thoát thân không, nếu không có, chúng ta cần phải đi.”

Yến Kỳ vừa dứt lời, tường đá phía sau lại khởi động, tiếng rung liên tiếp, có hai mươi bốn người đi ra, chờ thêm một lúc phía sau không còn ai, Yến Kỳ trầm giọng nhìn Trực Nhật cùng Phá Nguyệt: “Kiểm tra quân số, nói không chừng còn có gian tế.”

Nếu Tiêu Bắc Dã có thể trà trộn vào, người khác cũng có thể, nên bọn họ cần phải kiểm tra.

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt lĩnh mệnh, nhanh chóng kiếm tra quân số, tổng cộng có hai mươi sáu người, đều là thuộc hạ của mình.

Yến Kỳ gật đầu: “Đi thôi!”

Lúc tới có tất cả năm mới, nháy mắt đã tổn thất hai mươi người, tâm trạng mọi người có chút nặng nề, nhưng không ai nói gì, mọi người đi thẳng về phía trước, Yến Kỳ lạnh lùng dặn dò: “Nhớ kỹ, đừng tùy tiện động linh tinh, trên tường có một số cơ quan không thể động, rơi vào trong mật thất, rất dễ mất mạng.”

Bọn họ không dám lơ là, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đi thẳng tới giữa bảo tàng.

Đoàn người chạy cả đoạn đường, nhìn thấy trên tường phía trước có khắc điện vàng bạc, đây là nơi sâu nhất của bào tàng, dựa theo bản đồ, đây chính là nơi cất giữ vàng bạc, nhưng cũng có rất nhiều cơ quan, tất cả gồm chín cái, chỉ cần giải sai một cái, mọi người liền chôn thây, Yến Kỳ cẩn thận nhìn chằm chằm cơ quan, phát hiện chúng được thiết kế giống đài sen, chín cơ quan sắp thành một đóa sen, bởi vì hắn xem qua bản đồ nên mới biết, nếu không dù có thông minh hơn nữa cũng không giải được nhiều cơ quan như vậy.

Yến Kỳ linh hoạt hóa giải chín cơ quan, động tác của hắn rất nhanh, hơn nữa còn có sương mù vây quanh, cho nên tất cả đều không nhìn rõ hắn làm như thế nào. Mỗi lần giải một cơ quan liền nghe thấy phía sau tường đá vang lên tiếng động, như tiếng dây xích dịch chuyển, khiến người ta bất an, nơi này có thể sập bất cứ lúc nào. Có điều chờ khi hóa giải cả chín cơ quan, liền nghe thấy tiếng cửa đá mở ra.

Một ánh sáng vàng chói lóa khiến mọi người không mở mắt được, chờ tới khi nhìn rõ, ai cũng thấy vô số vàng bạc, cả đại điện đều là châu báu, chờ hai mươi mấy người đi vào, cửa đá phía sau đóng lại.

Đại điện to lớn chứa được cả ngàn người lúc này chứa đầy vàng bạc châu báu, xếp thành từng đống lớn, khiến mọi người ngừng thở, có ai lại không yêu tiền, giờ khắc này nhin thấy nhiều vàng bạc như vậy liền ngây người.

Đừng nói người khác, ngay cả Yến Kỳ, Vân Nhiễm cũng có chút ngơ ngaannr.

“Không hổ là bảo tàng, có thật nhiều vàng bạc châu báu.”

Vân Nhiễm gật đầu cười rộ lên, có thứ này Đại Tuyên dễ dàng thoát khỏi khó khăn, có thể làm cho bốn biến thái bình, đó là tâm nguyện của vị hoàng tử kia.

Phía sau có người muốn động vào vàng bạc, Vân Nhiễm đột nhiên hét lên: “Đừng động.”

Người kia cổ quái thu hồi tay, hoàng hậu có ý gì, hắn chỉ muốn sờ.

Vân Nhiễm nhìn đám người: “Các ngươi đừng động vào, ta cảm thấy có chút kì quái.”

Nói xong nàng liếc nhìn xung quanh điện, trên ngai vàng có một bộ hài cốt, theo sư phụ nói hẳn đã có hơn trăm năm nhưng vẫn hoàn hảo, Vân Nhiễm thấy trong tay người đó ôm một vật xanh biếc như phỉ thúy, nàng nhìn kỹ, cảm thấy đây chính là vị tiểu hoàng tử kia, nghĩ tới người này nhân từ với dân chúng, trong lòng dâng lên sự kính trọng kéo tay Yến Kỳ: “Bộ hài cốt này có lẽ là chủ nhân của bảo tàng, nếu chúng ta đã vào nơi này tất nhiên nên kính viếng ngài, cảm tạ ngài đã để lại bảo tàng cho chúng ta.”

Yến Kỳ cảm thấy có lý, dẫn đoàn người cùng nhau quỳ xuống vái lạy bộ hài cốt.

Vân Nhiễm khẽ thì thầm: “Tổ sư gia, ta là đệ tử Lưu Hoa Đường tuân lệnh sư phụ tới lấy bảo tàng, ngài yên tâm, ta sẽ ghi nhớ lời dạy của ngài, khiến cho thiên hạ thịnh thế thái bình.”

Nàng vừa nói xong, đột nhiên bộ hài cốt đột nhiên tan biến thành tro bụi, ngai vàng nhanh chóng lay chuyển, mặt đất lại rung động.

Mọi người toát mồ hôi, hóa ra trong điện còn có cơ quan mà không ai biết, trên bàn đồ cũng không nhắc tới. Phải là đệ tử Lưu Hoa Đường ghi nhớ lời dạy của tổ sư, hoàn thành hứa hẹn của người này mới có thể hóa giải được cơ quan lấy được bảo tàng.

Yến Kỳ toát mồ hôi, nếu không phải Nhiễm Nhi kịp thời phản ứng, chỉ sợ tất cả bọn họ đều táng thân ở trong này.

Chờ tới khi hô hấp bình thường, hắn nhìn thuộc hạ: “Được rồi, bây giờ cơ quan đã bị hóa giải, mọi người đem toàn bộ vàng bạc ra ngoài chuyển lên thuyền lớn, ngoài ra không nên động tới các đồ vật khác.”

“Ân! Hoàng thượng.”

Mọi người đồng thanh lên tiếng, bắt đầu làm việc.

Vàng bạc vốn được sắp sẵn trong rương, chỉ cần vận chuyển rương ra ngoài là tốt rồi, chẳng những có vàng bạc, ngay cả thùng đựng cũng được làm từ gỗ lim vàng thượng đẳng.

Tuy rằng mới đầu ai cũng nhộn nhạo, nhưng sau đó đều bình tĩnh lại, nhất là thuộc hạ của Yến Kỳ, nếu để cho hoàng thượng biết họ có ý đồ khác đừng mong sống. Nếu không còn mạng, vàng bạc cũng trở nên vô nghĩa, huống hồ trải qua chuyện vừa rồi, hoàng thượng đã muốn trọng dụng bọn họ, nếu bọn họ dám làm càn không phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Bọn họ đang bận rộn chuyển đồ, Yến Kỳ kéo tay Vân Nhiễm đi tới một nơi khác, theo bản đồ, bên này hẳn có một con sông, có thể trực tiếp chuyển bảo tàng lên thuyền lớn trở về kinh thành.

Hai người lần mò một lát, quả nhiên tìm được đường ra, nhìn rừng rậm phía sau, có không ít thuyền lớn, dẫn đầu chính là Vân Tử Khiếu hai người đang quan sát xung quanh không biết Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm thế nào.

Vân Nhiễm nhìn thấy bọn họ khẽ gọi: “Phụ vương.”

Hai người thấy nàng vô sự mới khẽ thở ra, ra lệnh cho thuyền lớn lại gần một chút, Yến Khang xuống thuyền: “Thế nào? Bên trong thực sự có đồ.”

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu cũng có chút kinh ngạc, trước đó nghe hoàng thượng nói, bọn họ còn không tin, nhưng cũng theo lệnh chạy tới đây, bây giờ gìn thấy hai người liền truy hỏi.

Vân Nhiễm gật đầu: “Có một đám bảo tàng, đây là trước lúc lâm chung sư phụ giao cho con, hi vọng con tìm được minh quân, giúp thiên hạ thái bình, đó cũng là tâm nguyện của tổ sư gia.”

Vân Tử Khiếu cùng Yến Khang lúc này mới hiểu, hóa ra những thứ này là của sư môn Vân Nhiễm, lại nghe thấy lời của tổ sư gia nàng, người này đáng được bọn họ kính trọng.

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu có chút kích động, trước mặt Đại Tuyên thiếu nhất chính là bạc, nếu thật sự có một khối tài sản lớn, có thể giúp Đại Tuyên vượt qua khó khăn, từng bước phát triển.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương