Quỷ Y Quận Vương Phi
-
Chương 193: Giam lỏng
Đọc chương này thấy chuẩn câu, người chết vì ăn, chim chết vì mồi. Rõ ràng những thứ mình có được đều do người khác ban tặng, lòng tham lại vô đáy không bao giờ biết đủ, cho rằng người khác cướp của mình, đúng kiểu vừa ăn cắp vừa la làng, kỹ nữ còn đòi lập đền thờ.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm nhìn Yến Khang, mặt ông tái mét, ánh mắt nhanh hiểm lạnh buốt bắn thẳng về phía Tiêu Dĩ Nhu. Trong lòng bà ta có chút đắc ý, Yến Khang, ngươi có bản lĩnh thì nói ra trước mặt bọn họ, nói bọn họ họ không phải con ta. Nếu ngươi dám, Yến Kỳ chính là dã loại, Yến Trăn con ta mới phải con trai trưởng.
Sao Yến Khang lại không hiểu ý Tiêu Dĩ Nhu, giận tới đau người cũng không dám nói, bởi vì nếu sự thật phơi bày. Mẫu thân hắn chưa gả cho ông, Tiêu Dĩ Nhu danh chính ngôn thuận làm vợ cả, Yến Kỳ tính là gì, trừ khi?
Yến Khang vừa nghĩ tới điều này liền kháng cự, ông thích Yến Kỳ, ông không muốn cho hắn biết. Ánh mắt ông càng thêm u ám, đột nhiên trầm giọng: “Tiêu Dĩ Nhu, ngươi thích chỉ thì chỉ đi, những người thích sai khiến mấy ai có kết cục tốt.”
Nói xong ông đứng dậy, không thèm để ý tới bà ta. Nếu như trước kia ông còn có chút lòng thương hại, bây giờ không còn gì, dạy con thành dạng như vậy, nữ nhân này có cái gì tốt.
Ông chấp nhận là Tiêu Dĩ Nhu hiền lành lương thiện, nên ông mới đồng ý với Lý Thấm chăm sóc cho nàng, cưới nàng vào phủ, mục đích chính là để nàng chăm sóc cho Kỳ Nhi để cho hắn thuận lợi trưởng thành trong phủ. Nếu không phải vậy, bất kể thế nào ông cũng không cưới.
Ngày đó nàng ta cũng đồng ý với tỷ tỷ, cả đời đối xử tốt với Yến Kỳ. Sau khi Yến Kỳ sinh ra, nàng rất tốt với hắn coi như con của mình ông mới yên tâm. Sau này nàng lại quấn lấy ông, nói muốn có con của chính mình, nói sẽ đối xử bình đẳng với Yến Kỳ, ông lại ngây ngốc nghe theo.
Có điều sau khi sinh hạ Yến Thần, nàng vẫn tốt với Yến Kỳ, không hề ít so với Yến Thần, có thể từ lúc xảy ra chuyện kia, nàng ta thay đổi, không bao giờ là Tiêu Dĩ Nhu như trước.
Tiêu Dĩ Nhu cười ha hả, có chút đắc ý, Yến Khang, ta biết ngươi không dám nói, trong lòng ngươi vĩnh viễn chỉ có tỷ tỷ cùng đứa nhỏ của nàng, không có người khác. Ha! Ha!
Bà ta cười vài tiếng đã ho khan, Yến Khang không thèm quan tâm tới bà, nhìn Vân Nhiễm trầm ôn dặn dò: “Vân Nhiễm, con ở lại chỗ này chăm sóc cho mẫu phi, cẩn thận một chút.”
Yến Kỳ cũng Vân Nhiễm không kiềm được thất vọng, nhưng hai người cũng im lặng, Vân Nhiễm dịu dàng đáp: “Ân! Phụ vương, con dâu biết nên làm thế nào.”
Yến Khang đi rồi, Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm, lại liếc mắt nhìn Tiêu Dĩ Nhu, ánh mắt u ám lạnh lẽo đáng sợ, như màn đêm thâm trầm. Vân Nhiễm biết lòng hắn nặng nề, tiến lên vài bước chỉnh sửa quần áo cho hắn, ôn nhu nói: “Chàng trở về đi, ta sẽ cẩn thận chăm sóc mẫu phi, chàng đừng lo lắng.”
Ánh mắt Yến Kỳ dần trở nên nhu hòa, sát khí rút lui, hơi thở chậm rãi ôn nhuận, gật đầu: “Umh, chăm sóc bà thật tốt đi.”
Nói xong, hắn đi ra ngoài, hắn tin năng lực của Nhiễm Nhi, cho dù nữ nhân này có tâm tư khác cũng không phải đối thủ của nàng.
Yến Kỳ đi rồi, đám người kia cũng rút lui.
Cuối cùng trong phòng cũng im lặng, chỉ còn lại Yến vương phi cùng đại nha hoàn Nguyên Sương, còn có hai nhị đẳng nha hoàn, hai ma ma thân tín, về phần ma ma quản sự còn đang bị nàng giam giữ trong phòng chứa củi.
Vân Nhiễm dặn dò Sơn Trà cùng Dữu Tử trở về viện Mặc Thấm. Hai nha hoàn lo lắng, vì Vân Nhiễm bức ép mới chịu rời đi. Đợi các nàng đi rồi, nàng tới trước giường nhìn Yến vương phi, tâm trạng thật tốt.
Trong mắt Yến vương phi tóe lửa, hai ngươi đối mặt.
Nhất thời không ai dám lên tiếng, nhìn hai người đối diện, hai ma ma thân tín muốn thay vương phi trút giận. Sở dĩ bà thành ra như vậy là do con dâu ban tặng, tức tới ngã bệnh, nhưng bọn họ nhớ tới Phó ma ma cùng Phòng ma ma lại không dám.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, phá vỡ khung cảnh trong phòng, Nguyên Thanh một đại nha hoàn khác dẫn hai tiểu nha hoàn tiến vào, trên khay cầm theo một bát thuốc đen sì, tỏa ra mùi nồng đậm.
Đại nha hoàn Nguyên Thanh hành lễ: “Quận vương phi, đây là thuốc đại phu bốc, dùng để hạ nhiệt cho vương phi.”
Vân Nhiễm gật đầu, cầm lấy chén thuốc trên khay, sau đó vung tay ra lệnh: “Tất cả lui xuống đi, nơi này có bản cung chiếu cố.”
“Chuyện này?” Mọi người đều đưa mắt nhìn Yến vương phi, trong lòng lo lắng, có khi nào quận vương phi giận dữ chỉnh chết bà.
Mắt Yến vương phi thâm thúy ấm trầm, trong lòng phẫn hận, khóe môi cười đen tối khó hiểu, ra lệnh cho đại nha hoàn: “Nguyên Sương, Ninh ma ma, các ngươi ra ngoài ngủ đi, nơi này có quận vương phi là đủ rồi.”
Nguyên Sương đáp lời, dẫn người lui ra ngoài.
Vân Nhiễm bưng khay thuốc, cười cười nhìn nữ nhân trên giường, châm chọc: “Mẫu phi, người không sợ ta hạ độc sao?”
Yến vương phi trào phúng: “Ngươi dám sao? Độc chết bà bà, mỗi người trong kinh đô nhổ một ngụm nước bọt đủ dìm chết ngươi.”
“Nếu ta hạ độc, thiên y vô phùng, người khác không tra ra được, ngươi nói xem có ai nói ta không.”
Vân Nhiễm bưng khay thuốc tới bên giường, Yến vương phi hung hăng lườm nàng, nữ nhân này sẽ không ngốc như vậy.
Vân Nhiễm bật cười: “Bà bà đại nhan của ta, chẳng lẽ ngươi tin là thật, ta còn chưa muốn độc chết ngươi đâu, đừng sợ hãi.”
“Tới, há mồm, ngươi không uống thuốc sao có thể hạ nhiệt.’
Vân Nhiễm đưa chén thuốc tới gần miệng, ý bảo bà ta há mồm ra nàng bón thuốc.
Yến vương phi tức muốn bốc khói, bà gọi nữ nhân này tới là để tra tấn, sao bây giờ ngược lại đổi thành bà giống như con khỉ bị người ta trêu chọc.
“Vân Nhiễm, ngươi đừng đắc ý, cũng đừng cuồng vọng, ngươi tưởng mình vẫn cao cao tại thượng sao?”
Vân Nhiễm mặc kệ, trực tiếp ra lệnh: “Há mồm, không há ta sẽ đổ vào, nhiệt độ không giảm, ngươi nóng hỏng đầu cũng không liên quan tới ta.”
Yến vương phi nghẹn thở, nữ nhân ác độc, ác nhân thế gian, dám đối xử với bà như vậy.
Nhưng bà thật sự bị sốt, nếu không hạ nhiệt, không ai chăm con. Yến vương phi nén giận, há mồm uống thuốc. Vân Nhiễm không làm khó bà, bởi vì nàng còn mong đợi moi tin thân thế Yến Kỳ từ nữ nhân này, để xem rốt cuộc ai sinh ra chàng, vì sao Yến vương gia không chịu nói.
Một chén thuốc uống xong rồi, Vân Nhiễm để bát lên bàn, nghé vào một bên nhuyễn tháp. Nhưng nàng biết đêm nay nữ nhân này gọi tới, khẳng định muốn làm khó, tính kế nàng, không để nàng ngủ yên.
Quả nhiên Vân Nhiễm vừa nằm xuống, đã nghe thấy Tiêu Dĩ Nhu lên tiếng: “Chân ta đau, ngươi bóp cho ta.”
Vân Nhiễm không hé răng, đứng dậy bóp chân cho bà, mới bóp vài cái, đã nghe thấy tiếng nữ nhân kêu thất thanh: “Ngươi chưa ăn cơm sao? Không có chút sức lực nào.”
Vân Nhiễm dùng thêm lực, Tiêu Dĩ Nhu càng hét lớn hơn: “A!”
Tiếng hét của bà khiến Ninh ma ma cùng nha hoàn Nguyên Sương kinh sợ, nhanh chóng lao vào: “Yến vương phi sao vậy?”
Yến vương phi nhướng mày tức giận: “Ta bảo nàng bóp chân, chân ta đau nàng dùng sức lực quá lớn.”
Ninh ma ma cùng Nguyên Sương lướt thoáng qua Vân Nhiễm, biết vương phi cố tình chỉnh con dâu nên im lặng không nói gì.
Vân Nhiễm vẫn yên tĩnh nhìn Ninh ma ma cùng Nguyên Sương: “Nếu không, các ngươi tới bóp cho vương phi.”
Yến vương phi lên tiếng: “Ngươi tới chăm ta, để bọn họ làm thì tới làm gì.”
“Ta bóp nhẹ ngươi nói ta chưa ăn cơm, bóp mạnh ngươi nói lực quá mạnh, thật không để cho người khác sống.”
Vân Nhiễm trầm giọng lên tiếng, Yến vương phi xoay người lại, thở hổn hển trừng mắt nhìn nàng: “Có nàng dâu như vậy sao? Vừa rồi đứng trước mặt vương gia còn nói chăm sóc tốt bản cung, ngươi chăm như vậy sao?”
Vân Nhiễm kéo kéo khóe miệng, nhìn Ninh ma ma cùng Nguyên Sương: “Các ngươi lui ra đi, đừng đi vào, ảnh hưởng mẫu phi nghỉ ngơi, nếu còn ở lại, các ngươi tự chăm sóc mẫu phi đi.”
Nguyên Sương cùng Ninh ma ma nhìn Yến vương phi, thấy bà không lên tiếng, hai người lui ra ngoài.”
Vân Nhiễm lại đi tới bóp chân cho Yến vương phi, không nặng không nhẹ, vừa bóp vừa hỏi: “Mẫu phi, ngươi thấy thoải mái không.”
“Cũng không tệ lắm, ngươi bóp đi, ta nằm một lát.”
Vân Nhiễm cúi đầu nhìn Yến vương phi, chân mày hơi đứng lại, rốt cuộc đêm nay nữ nhân này muốn làm trò gì, chẳng lẽ gọi nàng tới làm khó sao. Nàng cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, hiện tai bà ta hẳn rất hận nàng mới đúng, hận tới mức muốn giết nàng.
Vân Nhiễm vừa nảy lên ý niệm, kinh hãi, muốn giết nàng, thật như vậy sao? Nữ nhân này muốn giết nàng, sau đó giết Yến Kỳ, bà ta đã động sát khí.
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lẽo, trước kia, nàng thầm nghĩ muốn thu thập nữ nhân này còn hiện tại nàng hận không thể bóp chết bà. Chỉ là trước khi ả ta chết, vẫn nên hỏi về thân thế của Yến Kỳ. Nghĩ vậy, Vân Nhiễm khẽ cười, tay vẫn xoa bóp, một tay khác phóng ra một cây châm.
Trong không khí trôi nổi một mùi hương tinh khiết, khiến người ta sinh ra cảm giác huyền ảo.
Một lát sau, Yến vương phi lâm vào trạng thái mơ màng, Vân Nhiễm sợ kinh động tới hai người bên ngòa, nên lặng lẽ hạ hương an thần.
Đợi tới khi xác định người bên ngoài đã ngủ, Vân Nhiễm đi vào trong phòng, tiếng bước chân của nàng kinh động người trên giường mở to mắt nhìn lại. Vì trúng mê huyễn dược, nên thần trí không được tỉnh táo, vừa thấy nàng đi tới đột nhiên rơi nước mắt: “Tỷ tỷ, là tỷ sao? Tỷ tỷ tới thăm Nhu Nhi sao, Nhu Nhi rất nhớ tỷ.”
Vân Nhiễm kinh ngạc, không ngờ Tiêu Dĩ Nhu còn có một tỷ tỷ, hơn nữa tình cảm có vẻ sâu đậm.
Sau không mượn giọng của tỷ tỷ bà để hỏi chuyện Yến Kỳ.
“Nhu Nhi, Yến Kỳ là con ai?”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Tiêu Dĩ Nhu hoang mang khó hiểu, lắc đầu nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn cho rõ Vân Nhiễm lo lắng, chẳng lẽ mê huyến dược không có tác dụng. Nàng còn đang nghĩ đã nghe thấy Tiêu Dĩ Nhu khó hiểu lên tiếng: “Tỷ tỷ, sao người lại hồ đồ như vậy, Yến Kỳ là con của tỷ.”
Vân Nhiễm giật mình, nửa ngày mới có phản ứng, Yến Kỳ thật sự không phải con của Tiêu Dĩ Nhu, hắn là con của tỷ tỷ bà ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vân Nhiễm lại lên tiếng: “Ách, ta đã quên, Nhu Nhi, ta giao Yến Kỳ cho ngươi chăm sóc, ngươi đối với hắn có tốt không?”
“Tỷ tỷ, ta rất tốt với hắn, Kỳ Nhi rất ngoan, ta rất thích hắn, người yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc hắn.”
Tiêu Dĩ Nhu ôn nhu cười rộ lên, giờ khắc này bà tràn ngập sự dịu dàng lương thiện, ánh mắt hiền hòa khiến Vân Nhiễm hiểu, lúc ban đầu bà ta đối với Yến Kỳ rất tốt, coi như chính con mình, sau đó xảy ra chuyện Yến Thần. Rốt cuộc năm đó Yến Thần chết là vì sao?
Vân Nhiễm biến sắc mặt lạnh lùng âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Dĩ Nhu: “Ngươi nói láo, ngươi đối với Kỳ Nhi không tốt, chẳng những lạnh nhạt còn khắp nơi tính kế hắn, bây giờ còn nổi sát tâm muốn giết hắn, Tiêu Dĩ Nhu ngươi còn là muội muội của ta sao, thế nào lại làm ra chuyện như vậy, phụ lòng mong mỏi của tỷ tỷ.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Tiêu Dĩ Nhu giống như bị kích thích, ánh mắt đỏ rực, dữ tợn chỉ vào Vân Nhiễm hét lên: “Tiêu Lý Thâm, ta bị ép buộc, là vương gia ép ta. Hắn yêu ngươi, từ đầu tới cuối chỉ yêu một mình ngươi. Ta không ghen tị, không hận, bởi vì lúc gả cho hắn ta đã biết hắn yêu ngươi, vì đáp ứng ngươi mới cưới ta. Nhưng Yến Kỳ là con hắn, Thần Nhi cũng là con hắn, vì sao hắn tàn nhẫn như vậy.”
“Đúng vậy! Từ khi sinh ra sức khỏe Yến Kỳ không tốt, vương gia tìm thần y kiểm tra cho hắn, lão thần y nói muốn chữa khỏi phải có Tuyết Trầm Hương dược liệu hiếm có trăm năm, vương gia lập tức phái người đi tìm.”
Tiêu Dĩ Nhu rơi lệ: “Hắn dùng năm năm cuối cùng cũng tìm được tuyết trầm hương, nhưng Thần Nhi lại sinh bệnh cũng cần dùng tới tuyết trầm hương, ta cầu xin vương gia cho Thần Nhi dùng, nếu không hắn sẽ chết. Yến Kỳ chỉ bị suy nhược, hắn sẽ không chết, nhiều nhất chỉ sức khỏe kém thôi. Ta cầu vương gia, dùng cả đời chăm sóc Yến Kỳ, để hắn cứu Thần Nhi một mạng, nhưng hắn không chút do dự đem tuyết trầm hương cho Yến Kỳ, mà Thần Nhi của ta lại chết.”
Nói xong, Tiêu Dĩ Nhu hét lên: “Dựa vào đâu hắn đối xử với ta như vậy, ta hận! Chẳng lẽ vì hắn yêu tỷ tỷ? Thần Nhi cũng là con hắn, vì sao hắn tàn nhẫn như vậy.”
Tiêu Dĩ Nhu điên cuồng hét lên, cả người giống như một con nhím xù lông: “Ta không tranh, kết quả hại chết Thần Nhi. Yến Kỳ dựa vào đâu được hết mọi sủng ái, cái gì tốt cũng giành cho hắn, thế tử vị, sân viện tốt nhất, vương gia yêu hắn nhất. Hắn chỉ là một dã loại do tỷ tỷ sinh, Thần Nhi cùng Trăn Nhi mới là con vợ cả, hắn chính là dã loại không danh không phận.”
Vân Nhiễm vừa nghe thấy câu cuối cùng, giận tím mặt, tức sùi bọt mép, nữ nhân chết tiệt, dám mắng Yến Kỳ, Vân Nhiễm lao tới tát bà ta một cái: “Ngươi có tư cách gì mắng hắn, ngươi sinh mới là tiện loại, hai cái tiện loại.”
Tiêu Dĩ Nhu vẫn mơ màng chỉ vào Vân Nhiễm cười lạnh.
“Tỷ tỷ hồ đồ, hắn không phải dã loại thì ai phải, tỷ tỷ chưa gả cho vương gia, người không lập gia đình sinh ra hắn. Hắn không phải dã loại thì già ha. Ha! Ha! Tên kia còn tưởng mình rất cao quý, lại không biết mình chỉ là tiểu dã loại không danh phận, luôn làm ra vẻ cao cao tại thượng, cười chết ta, mỗi lần ta nhìn thấy hắn như vậy, liền muốn nói cho hắn biết, nương ngươi chưa gả sinh ra ngươi. Cao quý cái gì, kiêu ngạo gì, ngươi chiếm vị trí của Thần Nhi, Trăn Nhi, không phải của ngươi.”
Vân Nhiễm lại tát thêm một cái, tiện nữ nhân, dám mắng Yến Kỳ.
Ánh mắt Vân Nhiễm bùng sát khí, nàng sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này, nếu không phải còn có chuyện, nàng đã sớm giết ả.
Bây giờ nàng tới chắm sóc, nếu như ả ta chết, mọi người sẽ biết là nàng giết Tiêu Nhĩ Nhu, cho nên giữ lại cái mạng của ả, sau này tìm cơ hội tới lấy.
Vân Nhiễm lấy giải dược ra cho Tiêu Dĩ Nhu ngửi, một lát sau Tiêu Dĩ Nhu nằm xuống giường ngủ, nhưng chỉ một lúc rồi tỉnh lại, thấy Vân Nhiễm sâu kín nhìn chằm chằm, Tiêu Dĩ Nhu hỗn loạn, há mồm nói: “Bảo ngươi đấm bóp cho ta, ngươi không nghe thấy sao.”
Vân Nhiễm đột nhin cúi người âm lãnh nhìn thẳng Tiêu Dĩ Nhu nói: “Hóa ra Yến Kỳ không phải con ngươi, hắn là con của tỷ tỷ ngươi, tỷ tỷ ngươi tên là gì?”
Tiêu Dĩ Nhu giật mình, sắc mặt khó coi hét lên: “Vừa rồi ngươi ray tay với ta.”
Nữ nhân này thật đáng sợ, bất tri bất giác hành động. Bà biết nàng ta lợi hại, nhưng không ngờ lại khó đối như vậy. Có điều lợi hại thì đã làm sao, bà sẽ không để nàng tồn tại, diệt trừ nàng, Yến Kỳ phát điên, bà dễ dàng thu thập hắn.”
“Đúng vậy, ta biết Yến Kỳ không phải con ngươi.”
“Ha! Ha! Ngươi biết thì thế nào, tỷ tỷ ta không gả cho Yến Khang, nên hắn chỉ là dã loại không thể ra ánh sáng, ngươi nói nếu ta tiết lộ chuyện này ra ngoài, hắn có thể trở thành đối tượng bị người trong thiên hạ cười nhạo. Hóa ra đường đường Yến quận vương lại là dã loại, không bằng cả công tử thứ xuất trong phủ.”
Yến vương phi cười ha hả, ánh mắt Vân Nhiễm bắn ra thị huyết, hung ác nham hiểm: “Có giỏi ngươi nói lại lần nữa xem, tin hay không ta giết chết Yến Trăn, khiến hắn không có chỗ chôn, ngươi nhớ kỹ cho bản cung, nếu sau này có nửa điểm tin đồn bất lợi cho Yến Kỳ, ta liền giết chết con của ngươi.”
Mọi người đều có nhược điểm, của Tiêu Dĩ Nhu chính là Yến Trăn con trai bà.
Quả nhiên Vân Nhiễm vừa nói xong, Tiêu Dĩ Nhu vặn vẹo hung hăng lườm Vân Nhiễm, hai người đối mắt. Đột nhiên bên ngoài có ảnh lửa rất nhanh đã bùng lên, Vân Nhiễm ngửi thấy mùi rượu, rõ ràng có người cố tình phóng hỏa, cho nên lửa cháy rất lớn.
Vân Nhiễm tối sầm mặt, lắc mình muốn lui ra ngoài, không ngờ Tiêu Dĩ Nhu đột nhiên xông tới. Vân Nhiễm nhìn ra bà ta lại biết võ công, không phải rất lợi hại, nhưng thân thủ nhanh nhẹ vừa tới đã ôm chặt lấy thắt lưng nàng cười đắc ý.
“Còn muốn chạy, đâu có dễ như vậy, ngươi chết ở trong này đi.”
Bên ngoài lửa ngày càng lớn, có người hét lên: “Người đâu, cháy rồi, cháy!”
“Dập lửa! Vương phi cùng quận vương phi còn ở bên trong, mau cứu bọn họ.”
Vân Nhiễm cúi đầu nhìn nữ nhân đang ôm ngang hông mình, ả điên rồi. Vì diệt nàng bà không tiếc thân liều chết, không phải bà rất yêu con trai sao, thế nào lại chọn đồng quy vu tận.
Lúc này khói mù mịt xông vào, Vân Nhiễm hít vào liền ho khan, bất chấp để ý tới Tiêu Dĩ Nhu đánh một quyền khiến ả văng ra ngoài.
Đột nhiên trong phòng có tiếng vang ầm ầm, trong phòng xuất hiện bẩy tám gã hắc y nhân, những người này vừa xuất hiện đã vung kiếm lao về phía Vân Nhiễm, Tiêu Dĩ Nhu hét lên: “Nhanh, giết chết nàng, giết nàng.”
Nháy mắt Vân Nhiễm liền hiểu được mưu kế ác độc của bà ta. Đầu tiên gọi nàng tới chăm sóc, sau đó phóng hỏa khiến mọi người hoảng hốt, mà bà bày sẵn mai phục trong phòng, thừa cơ giết nàng. Sao trước đó nàng không có một chút cảm giác nào.
Vân Nhiễm suy nghĩ, bàn tay tụ khí, một luồng nội lực phá không tập kích về đám hắc y nhân.
Tám người bao vây nàng, võ công rất lợi hại trường kiếm sắc bén, nhằm thẳng về phía Vân Nhiễm. Vân Nhiễm lấy ít địch nhiều, trong phòng lại khói mù mịt, nhất thời bị kiềm hãm.
Long Nhất cùng Long Nhị nhìn thấy lửa cháy, lắc mình lao tới, trước đó bọn họ vẫn ẩn núp, nghĩ không có chuyện gì lớn, dù sao đây cũng là vương phủ, vương phi gọi chủ tử tới, nếu người xảy ra chuyện, bà ta trốn không thoát. Ai ngờ lại thế này.
Chẳng những cháy lớn, khói dày đặc, bọn họ còn cảm nhận được sát khí, tiếng đánh nhau, hai người biến sắc mặt, hét lên: “Quận vương phi.”
Vân Nhiễm nghe thấy tiếng bọn họ, liền thở dài nhẹ nhõm: “Long Nhất, Long Nhị, sao các ngươi vào được.”
Hai người đã xông tới bên cạnh Vân Nhiễm, thấy đám hắc y nhân cả hai trầm người lao lên.
Ba người đứng tựa lưng vào nhau đối phó với đám hắc y nhân, nếu không có đám cháy, nhất định dư giả. Như bây giờ khói lửa mù mịt đám người này lại có chuẩn bị trên mặt đeo khăn tẩm nước, còn có mặt nạ bảo hộ khiến Vân Nhiễm không thể dùng độc.
Khói ngày một dày, xà ngàng đã sắp cháy, Tiêu Dĩ Nhu hét lên: “Các ngươi nhanh lên.”
Hơi thở Vân Nhiễm dồn dập, Long Nhất, Long Nhị ngưng tụ nội lực bức lui đám hắc y nhân, hai người trầm giọng nhìn Vân Nhiễm: “Quận vương phi, mau lui lại, người lao ra đi.”
Bọn họ chặn đường, Vân Nhiễm có thể thoát ra.
Nhưng Vân Nhiễm nghĩ tới chuyện Vọng Phu Nhai, Long Lục, Long Thất, Long Bát đều đã chết, nàng không thể bỏ mặc Long Nhất, Long Nhị, nên nàng không lui lại, dùng nội lực nhằm thẳng về phía Tiêu Dĩ Nhu, tiện nhân dám sắp đặt mai phục, nàng muốn mình chết, vậy cùng nhau chết đi.
Tiêu Dĩ Nhu thấy Vân Nhiễm tập kích liền né đi, Vân Nhiễm vì hít quá nhiều khói, cả người mềm nhũn đổ sang một bên, võ công dù có lợi hại đến mấy cũng không thể sử dụng.
Long Nhất cùng Lòng Nhị biến sắc mặt hét: “Chủ tử.”
Ánh mắt Tiêu Dĩ Nhu mở lớn, hưng phấn dị thường, nhanh chóng cầm lấy một chiếc hộp cứng bên cạnh đập vào đầu Vân Nhiễm.
Đúng lúc này, một tiếng nổ kinh người, có người lao xuống từ phía trên dừng bên cạnh Vân Nhiễm. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Yến Kỳ xông tới ôm lấy mình, cuối cùng cũng có thể thở ra, mềm nhũn nằm trong lòng hắn.
Tiêu Dĩ Nhu không ngờ Yến Kỳ tới nhanh như vậy, buồn bã phát điên, nhưng bà biết, bây giờ không giết được Vân Nhiễm cho nên đổi ý nhìn vào Yến Kỳ nói: “Mau bắt thích khách! Bắt thích khách!”
Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm lao ra ngoài, thị vệ vương phủ xông vào, đám hắc y nhân bị đánh lui, có người bị thương trốn đi bị Long Nhất cùng Long Nhị diệt, thị vệ vương phủ dẫn Tiêu Dĩ Nhu ra ngoài.
Yến Khang chỉ huy mọi người dập lửa, thấy thị vệ cứu Tiêu Dĩ Nhu ra, nhân tiện cứu luôn đại nha hoàn Nguyên Sương cùng Ninh ma ma.
Cuối cùng không ai bị thương, Yến Khang thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Dĩ Nhu đang hôn mê, ra lệnh cho người nâng bà ta tới chỗ khác chữa trị.
Trời gần sáng đám lửa bị dập tắp, Yến Khang dẫn người điều tra, có người cố tình phóng hỏa.
Lúc này Vân Nhiễm đã tỉnh lại, nhìn Yến Khang trầm giọng nói: “Phụ vương, là Yến vương phi sai người phóng hỏa, còn sắp đặt thích khách ám sát con dâu.”
Ánh mứt Vân Nhiễm thâm thúy, nổi sóng, xem ra nàng vẫn đánh giá thấp Tiêu Dĩ Nhu. Không ngờ bên người ả lại có cao thủ lợi hại như vậy, nàng nghĩ nhiều nhất cũng chỉ là đám thường dân có chút tiểu xảo, không ngờ thiếu chút nữa bỏ mạng.
Có điều nàng ở bên trong chăm sóc Tiêu Dĩ Nhu, sao không cảm nhận được đám người đó, dù võ công có lợi hại, một hai người có thể che dấu hơi thở, nhưng đây tới tám người, ẩn nấp thế nào. Vân Nhiễm trầm tư, ngoắc tay ý bảo Lệ Chi đi tới dặn dò nàng đi làm việc. Lệ Chi lập tức lĩnh mệnh.
Sắc mặt Yến vương gia khó coi, hung ác cắn răng: “Nàng dám làm như vậy?”
Nhưng ông nhớ tới một chuyện: “Nàng phái thích khách ám sát con, làm sao nàng có được thích khách?”
“Con dâu không biết.’
Vân Nhiễm lắc đầu, nếu biết bên cạnh Tiêu Dĩ Nhu có tay chân, nàng đâu dám khinh thường.
Yến Khang phân phó thuộc hạ: “Lập tức mời Yến vương phi tới đây.”
“Ân, vương gia,” Thuộc hạ lắc mình đi ra, tới sân của Yến vương phi, rất nhanh đã dẫn bà ta trở lại. Lúc này bà ta cực kỳ chật vật, đầu tóc bù xù quần áo không chỉnh tề, thê thảm không thôi, vừa thấy Yến Khang đã rơi lệ.
Yến Khang nhíu mày, nhìn nàng thê thảm như vậy, thật sự nhìn không ra nàng sai người phóng hỏa, mời thích khách ám sát Vân Nhiễm.
Có khi nào Vân Nhiễm lầm, Yến Khang suy nghĩ, trầm giọng hỏi Tiêu Dĩ Nhu.
“Lửa là do ngươi phóng? Còn sai người ám sát Vân Nhiễm.”
Tiêu Dĩ Nhu khóc thất thanh: “Vương gia, nếu người tin lời nàng thì giết ta đi. Đêm nay ta gọi nàng tới hầu hạ là muốn tra tấn, nhưng cũng chỉ khiến nàng mất ăn mất ngủ, bưng trà rót nước, ta một nữ tử yếu ớt, sao có thể phóng hỏa, ta tìm đâu ra người tới ám sát nàng.”
Tiêu Dĩ Nhu vừa nói xong, Yến Khang có chút tin, chủ yếu Tiêu Dĩ Nhu vẫn luôn ở trong viện, đâu có cơ hội tiếp xúc với đám cao thủ, một nữ nhân như nàng tìm đâu được đám người đó.
Yến Khang nhìn Vân Nhiễm, mắt nàng hơi trầm, nhanh chóng đáp: “Phụ vương, ta có Long Nhất, Long Nhị làm chứng, nếu không phải bọn họ xông vào cứu, chỉ sợ ta đánh trúng độc thủ của thích khách.”
Tiêu Dĩ Nhu khóc nói: “Vân Nhiễm, bọn họ là thuộc hạ của ngươi, ngươi nói một bọn họ dám nói hai sao?”
Ngừng một chút, ả còn nói thêm: “Vương gia, người có thể hỏi Nguyên Sương, cùng Ninh ma ma, trước đó ta thật sự ép Vân Nhiễm tới bón thuốc, bóp chân, có khi nàng thẹn quá hóa giận, hãm hại ta.”
Tiêu Dĩ Nhu nói xong, Yến Khang liếc nhìn hai người, ai cũng chật vật, hai người nói khác nhau, ông thật sự không biết tin ai.
Lệ Chi lặng lẽ tiễn vào, gật đầu với Vân Nhiễm. Nàng đột nhiên cười rộ lên, quét mắt nhìn Tiêu Dĩ Nhu, nữ nhân này cũng thật giỏi đóng kịch, nhưng tưởng nàng không tìm thấy nhược điểm sao?
“Phụ vương, ta biết, bà ta để thích khách trốn ở chỗ nào?”
Vân Nhiễm nói xong, Tiêu Dĩ Nhu nhanh chóng ngẩng đầu nhìn có chút nghi ngờ, không tin Vân Nhiễm thật sự biết bọn họ trốn ở chỗ nào. Lúc đó khói mù mịt, căn bản không nhìn rõ tình hình trong phòng, làm sao nàng biết được, phải chăng đây là kế của nàng.
Tiêu Dĩ Nhu an ủi chính mình, làm như không để ý. Vân Nhiễm cười lạnh: “Phụ vương, người phái người đi kiểm tra phòng Yến vương phi, bên trong có mật đạo thông với bên ngoài. Nếu bà thật sự là nữ tử tầm thường, sao trong phòng lại có mật đạo. Trước đó con ở trong phòng, đám hắc y nhân nhất định là trốn trong mật đạo. Nếu Yến vương phi còn chối, để phụ vương đi kiểm tra, nhất định sẽ tìm ra dấu vết.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Tiêu Dĩ Nhu giật mình, cả người run rẩy, cười ha hả.
“Vân Nhiễm, mạng ngươi thật ghê gớm, sao không chết đi.’
Tiêu Dĩ Nhu ngoan độc, từ khi biết Yến Kỳ thích nữ nhân này, bà tiền ẩn nấp tìm cơ cơ hội thu thập. Nhưng nhiều lần quan sát, dù gặp bao nhiêu hạn nữ nhân này đều bình an vô sự. Lần trước rơi xuống Vọng Phu Nhai, bà nghĩ cuối cùng nữ nhân này đã chết, Yến Kỳ phát điên, thật sự quá tốt, không ngờ tới khắc cuối nàng lại trở về.
Tuy biết nàng ta lợi hại, nhưng bà không cam lòng chịu trói. Cho nên mới dùng tiền mua vài tên sát thủ dấu bên người, kết quả nàng ta vẫn không chết.
“A, a.”
Tiêu Dĩ Nhu điên cuồng hét lên, người người lạnh lẽo nhìn bà, nhất là Yến Kỳ. Vừa nghe có người bẩm báo Xuân Đường Hiên cháy, cả người hắn đau đớn, chân tay lạnh băng, không chút suy nghĩ lao ra ngoài, nhìn thấy đám cháy bùng bừng, hắn không chần chừ lao vào, nếu Nhiễm Nhi có chuyện, hắn tình nguyện chết cùng nàng.
Bây giờ nghe thấy Tiêu Dĩ Nhu hại Vân Nhiễm, ánh mắt hắn bùng sát khí, lửa giận thiêu đốt, hắn muốn giết nữ nhân này.
Tiêu Dĩ Nhu nhìn ánh mắt hung tàn của Yến Kỳ, nhớ tới trước kia hắn đáng yêu xinh đẹp, bà thương hắn, thật lòng thương. Nhưng bà trơ mắt nhìn Thần Nhi chết đi, bà hận, bà có thể không hận tỷ tỷ cướp lấy trái tim của vương gia, bà chỉ cần Thần Nhi, nàng cũng yêu Yến Kỳ, nhưng kết quả Thần Nhi mất, bà không chịu được, nhìn hắn lại nhớ tới con mình.
Tất cả những thứ này đều của Thần Nhi, Yến Kỳ chính là dã loại, dựa vào đâu hắn có được nhiều như vậy, còn đoạt tuyết trầm hương, hại Thần Nhi.
Tiêu Dĩ Nhi khóc thét lên, nước mắt cuồn cuộn nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi muốn giết ta đúng không, giết đi, ta chết, ta tin ngươi cũng đau khổ, dù ta chết cũngkhoongi để ngươi được thoải mái.”
“Ha...ha.., ha”
Tiêu Dĩ Nhu cười to, ánh mắt Yến Kỳ thị huyết, bàn tay nắm chặt lại, nữ nhân này thật đáng giận, nhiều năm lạnh lùng với hắn, còn muốn hại Nhiễm Nhi. Hắn vẫn luôn cô đơn tịch mịch, thật vất vả mới tìm được người bầu bạn, ả muốn hại chết nàng, không thể tha thứ.
Yến Khang cùng Vân Nhiễm biến sắc mặt, bọn họ hiểu ý Tiêu Dĩ Nhu, bà ta đang uy hiếp, nếu bọn họ giết nàng, sẽ có người nói ra bí mật thân thế của Yến Kỳ.
Nếu Yến Kỳ không chịu nổi, luôn cao cao tại thượng như hắn sao có thể chấp nhận được, hắn sẽ gục ngã.
Vân Nhiễm nhanh chóng kéo cánh tay Yến Kỳ, trầm giọng: “Yến Kỳ, chàng đừng động vào ả, ả là mẫu phi của chàng, nếu để người khác biết, chỉ sợ lời đồn bay đầy trời.”
“Ta không cần.”
Yến Kỳ hừ lạnh, nữ nhân này muốn giết Nhiễm Nhi, hắn khó chịu, chẳng sợ bà ta nói muốn giết hắn, hắn cũng không khó chịu như vậy.
Yến Khang trầm giọng nhìn Tiêu Dĩ Nhu quát: “Tiêu Dĩ Nhu, không ngờ ngươi rắp tâm hại người như vậy. Chỉ vì quyền quản gia mà ôm hận Vân Nhiễm, mua sát thủ giết nàng, từ nay về sau không cho phép ngươi rời khỏi sân nửa bước.”
“Người đâu,” Yến Khang hét lên, ngoài cửa có người vội vàng tiến vào.
“Đưa Yến vương phi về Xuân Đường Hiên, nhớ phái thuộc hạ canh giữ, sau này không cho phép ra ngoài nửa bước.”
Nếu không phải sợ bà ta tiết lộ thân thế của Yến Kỳ ông thật muốn sai người đánh nữ nhân này, dám làm ra chuyện như vậy.
Tiêu Dĩ Nhu nhanh chóng ngẩng đầu: “Nếu vương gia muốn giam lỏng ta, ta không phản đối, nhưng xin người đưa ta tới viện của Trăn Nhi, ta muốn chăm sóc hắn.”
Yến Khang âm ngoan trừng bà, thấy ánh mắt uy hiếp cuối cùng đành phải đồng ý giam lỏng bà trong viện của Yến Trăn.
“Đưa vương phi tới viện của Yến nhị công tử, nhớ kỹ không cho nàng ra ngoài.’
“Ân, vương gia.” Thuộc hạ lĩnh mệnh đưa Tiêu Dĩ Nhu đi.
Yến Khang đột nhiên gọi Tiêu Dĩ Nhu lại, thâm trầm lên tiếng: “Tiêu Dĩ Nhu, đây là lần cuối bản vương tha cho ngươi, đừng tưởng ta sợ hãi. Nếu còn có làn sau, bản vương sẽ phế bỏ thân phận vương phi, ngươi đã không còn địa vị, thân phận của Yến Trăn thấp hơn nhiều so với kẻ khác.”
Tiêu Dĩ Nhu rùng mình, hung hăng lườm Yến Khang: “Trước giờ ngươi đều như vậy, chưa bao giờ thay đổi.”
Nói xong bà không nhìn bất luận kẻ nào, quay đầu đi ra ngoài.
Yến Khang cảm thấy mệt mỏi, sao lại ra nông nỗi này. Trước kia Tiêu Dĩ Nhu lương thiện đáng yêu, ông mới đồng ý với Lý Thấm chăm sóc chưa nàng. Bởi vì ông cùng Lý Thấm đều tin tưởng, nàng sẽ đối xử tốt với Kỳ Nhi. Dù sao tất cả những gì nàng có được đều do Yến Kỳ ban tặng, nhưng con người vĩnh viễn không cảm thấy đủ, nàng ta ngày càng tham lam, tới lúc ngoảnh lại đã không còn quan trọng.
Yến Khang nhìn Yến Kỳ: “Chăm sóc tốt cho Nhiễm Nhi.”
“Ân, phụ vương.”
Yến Kỳ đáp lời, Yến Khang dẫn người đi ra ngoài, bóng lưng lạnh lẽo thê lương.
Tất cả mọi người đã đi, Yến Kỳ cầm tay Vân Nhiễm, nhìn mặt nàng lem nhem, hắn cười rộ lên, ôm chặt nàng vào lòng: “Nhiễm Nhi, thật dạo người, vừa rồi ta sợ muốn chết.”
Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ, nghĩ lúc mình biết tin, Yến Kỳ là con trai của tỷ tỷ bà ta. Theo lời bà nói, Yến Khang yêu tỷ tỷ của bà, vì sao không cưới nàng, hại Yến Kỳ có thân thế khó khăn như vậy, nếu chuyện này lộ ra ngoài, chỉ sợ hắn không chịu nổi đả kích.
Yến Kỳ phát hiện Vân Nhiễm quá mức trầm mặc, khẽ buông nàng ra một chút, nhìn chằm chằm: “Nhiễm Nhi, sao thế?”
Vân Nhiễm tặng hắn một nụ cười sáng như ngọc, ôn nhu nói: “Ta cảm thấy may mắn vì mình không có chuyện gì.”
“Đúng vậy, nàng không có chuyện gì, thật tốt!”
Ánh mắt Yến Kỳ đen ngời, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, khiến nàng cảm nhận được nỗi bất an sợ hãi của hắn. Vân Nhiễm ôm cổ hắn, chủ động trao một nụ hôn trấn an.
Yến Kỳ hôn thật sâu, triền miên dây dưa, đem tất cả lo lắng bất an hòa vào nụ hôn.
Bầu không khí nóng lên, Vân Nhiễm đột nhiên nhớ tới một chuyện đẩy hắn ra, giờ khắc này mắt hắn lung linh mê người, khóe môi mị hoặc, tóc đen rũ xuống, nước da trơn mịn đỏ ửng, câu hồn, nhất là cặp mắt như minh châu rực rỡ, sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Tim nàng đập nhanh hơn, có một ý niệm muốn ăn hắn.
Nhưng từ Xuân Đường Hiên trở về, cả người đều bụi bẩn, còn chưa tắm rửa.
Vân Nhiễm đẩy hắn: “Đừng câu dẫn ta, trên người bẩn muốn chết, ta muốn đi tắm.”
“Ta tắm cho nàng.” Yến Kỳ bế nàng vào phòng tắm, Vân Nhiễm nghe thấy tiếng tim hắn đập, mạnh mẽ hữu lực, cả người nóng bỏng, nàng rất quen thuộc, hắn vừa cúi đầu hơi thở cũng mang theo nhiệt phả vào mặt nàng, khiến hô hấp của nàng dồn dập. Nàng nhìn sắc trời đã gần sáng, không nhịn được đẩy hắn: “Để ta xuống, ta tự tắm, không cần chàng giúp.”
Yến Kỳ đi vào phòng tắm, cúi đầu mạnh mẽ hôn đôi môi nhỏ nhắn nuốt hết lời nói của nàng, Yến Kỳ cởi quần áo cho Vân Nhiễm, nhìn hai ma nàng đỏ tươi yêu kiều như hoa, ánh mắt chậm rãi nhiễm tơ tình, không nhịn được hơi thở lại dồn dập.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy rõ rách, lần này khác với những lần hoan ái dịu dàng, hai người triền miên kịch liệt, dường như dùng hết sức lực để làm một bữa tiệc hoa lệ duy mỹ.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm nhìn Yến Khang, mặt ông tái mét, ánh mắt nhanh hiểm lạnh buốt bắn thẳng về phía Tiêu Dĩ Nhu. Trong lòng bà ta có chút đắc ý, Yến Khang, ngươi có bản lĩnh thì nói ra trước mặt bọn họ, nói bọn họ họ không phải con ta. Nếu ngươi dám, Yến Kỳ chính là dã loại, Yến Trăn con ta mới phải con trai trưởng.
Sao Yến Khang lại không hiểu ý Tiêu Dĩ Nhu, giận tới đau người cũng không dám nói, bởi vì nếu sự thật phơi bày. Mẫu thân hắn chưa gả cho ông, Tiêu Dĩ Nhu danh chính ngôn thuận làm vợ cả, Yến Kỳ tính là gì, trừ khi?
Yến Khang vừa nghĩ tới điều này liền kháng cự, ông thích Yến Kỳ, ông không muốn cho hắn biết. Ánh mắt ông càng thêm u ám, đột nhiên trầm giọng: “Tiêu Dĩ Nhu, ngươi thích chỉ thì chỉ đi, những người thích sai khiến mấy ai có kết cục tốt.”
Nói xong ông đứng dậy, không thèm để ý tới bà ta. Nếu như trước kia ông còn có chút lòng thương hại, bây giờ không còn gì, dạy con thành dạng như vậy, nữ nhân này có cái gì tốt.
Ông chấp nhận là Tiêu Dĩ Nhu hiền lành lương thiện, nên ông mới đồng ý với Lý Thấm chăm sóc cho nàng, cưới nàng vào phủ, mục đích chính là để nàng chăm sóc cho Kỳ Nhi để cho hắn thuận lợi trưởng thành trong phủ. Nếu không phải vậy, bất kể thế nào ông cũng không cưới.
Ngày đó nàng ta cũng đồng ý với tỷ tỷ, cả đời đối xử tốt với Yến Kỳ. Sau khi Yến Kỳ sinh ra, nàng rất tốt với hắn coi như con của mình ông mới yên tâm. Sau này nàng lại quấn lấy ông, nói muốn có con của chính mình, nói sẽ đối xử bình đẳng với Yến Kỳ, ông lại ngây ngốc nghe theo.
Có điều sau khi sinh hạ Yến Thần, nàng vẫn tốt với Yến Kỳ, không hề ít so với Yến Thần, có thể từ lúc xảy ra chuyện kia, nàng ta thay đổi, không bao giờ là Tiêu Dĩ Nhu như trước.
Tiêu Dĩ Nhu cười ha hả, có chút đắc ý, Yến Khang, ta biết ngươi không dám nói, trong lòng ngươi vĩnh viễn chỉ có tỷ tỷ cùng đứa nhỏ của nàng, không có người khác. Ha! Ha!
Bà ta cười vài tiếng đã ho khan, Yến Khang không thèm quan tâm tới bà, nhìn Vân Nhiễm trầm ôn dặn dò: “Vân Nhiễm, con ở lại chỗ này chăm sóc cho mẫu phi, cẩn thận một chút.”
Yến Kỳ cũng Vân Nhiễm không kiềm được thất vọng, nhưng hai người cũng im lặng, Vân Nhiễm dịu dàng đáp: “Ân! Phụ vương, con dâu biết nên làm thế nào.”
Yến Khang đi rồi, Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm, lại liếc mắt nhìn Tiêu Dĩ Nhu, ánh mắt u ám lạnh lẽo đáng sợ, như màn đêm thâm trầm. Vân Nhiễm biết lòng hắn nặng nề, tiến lên vài bước chỉnh sửa quần áo cho hắn, ôn nhu nói: “Chàng trở về đi, ta sẽ cẩn thận chăm sóc mẫu phi, chàng đừng lo lắng.”
Ánh mắt Yến Kỳ dần trở nên nhu hòa, sát khí rút lui, hơi thở chậm rãi ôn nhuận, gật đầu: “Umh, chăm sóc bà thật tốt đi.”
Nói xong, hắn đi ra ngoài, hắn tin năng lực của Nhiễm Nhi, cho dù nữ nhân này có tâm tư khác cũng không phải đối thủ của nàng.
Yến Kỳ đi rồi, đám người kia cũng rút lui.
Cuối cùng trong phòng cũng im lặng, chỉ còn lại Yến vương phi cùng đại nha hoàn Nguyên Sương, còn có hai nhị đẳng nha hoàn, hai ma ma thân tín, về phần ma ma quản sự còn đang bị nàng giam giữ trong phòng chứa củi.
Vân Nhiễm dặn dò Sơn Trà cùng Dữu Tử trở về viện Mặc Thấm. Hai nha hoàn lo lắng, vì Vân Nhiễm bức ép mới chịu rời đi. Đợi các nàng đi rồi, nàng tới trước giường nhìn Yến vương phi, tâm trạng thật tốt.
Trong mắt Yến vương phi tóe lửa, hai ngươi đối mặt.
Nhất thời không ai dám lên tiếng, nhìn hai người đối diện, hai ma ma thân tín muốn thay vương phi trút giận. Sở dĩ bà thành ra như vậy là do con dâu ban tặng, tức tới ngã bệnh, nhưng bọn họ nhớ tới Phó ma ma cùng Phòng ma ma lại không dám.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, phá vỡ khung cảnh trong phòng, Nguyên Thanh một đại nha hoàn khác dẫn hai tiểu nha hoàn tiến vào, trên khay cầm theo một bát thuốc đen sì, tỏa ra mùi nồng đậm.
Đại nha hoàn Nguyên Thanh hành lễ: “Quận vương phi, đây là thuốc đại phu bốc, dùng để hạ nhiệt cho vương phi.”
Vân Nhiễm gật đầu, cầm lấy chén thuốc trên khay, sau đó vung tay ra lệnh: “Tất cả lui xuống đi, nơi này có bản cung chiếu cố.”
“Chuyện này?” Mọi người đều đưa mắt nhìn Yến vương phi, trong lòng lo lắng, có khi nào quận vương phi giận dữ chỉnh chết bà.
Mắt Yến vương phi thâm thúy ấm trầm, trong lòng phẫn hận, khóe môi cười đen tối khó hiểu, ra lệnh cho đại nha hoàn: “Nguyên Sương, Ninh ma ma, các ngươi ra ngoài ngủ đi, nơi này có quận vương phi là đủ rồi.”
Nguyên Sương đáp lời, dẫn người lui ra ngoài.
Vân Nhiễm bưng khay thuốc, cười cười nhìn nữ nhân trên giường, châm chọc: “Mẫu phi, người không sợ ta hạ độc sao?”
Yến vương phi trào phúng: “Ngươi dám sao? Độc chết bà bà, mỗi người trong kinh đô nhổ một ngụm nước bọt đủ dìm chết ngươi.”
“Nếu ta hạ độc, thiên y vô phùng, người khác không tra ra được, ngươi nói xem có ai nói ta không.”
Vân Nhiễm bưng khay thuốc tới bên giường, Yến vương phi hung hăng lườm nàng, nữ nhân này sẽ không ngốc như vậy.
Vân Nhiễm bật cười: “Bà bà đại nhan của ta, chẳng lẽ ngươi tin là thật, ta còn chưa muốn độc chết ngươi đâu, đừng sợ hãi.”
“Tới, há mồm, ngươi không uống thuốc sao có thể hạ nhiệt.’
Vân Nhiễm đưa chén thuốc tới gần miệng, ý bảo bà ta há mồm ra nàng bón thuốc.
Yến vương phi tức muốn bốc khói, bà gọi nữ nhân này tới là để tra tấn, sao bây giờ ngược lại đổi thành bà giống như con khỉ bị người ta trêu chọc.
“Vân Nhiễm, ngươi đừng đắc ý, cũng đừng cuồng vọng, ngươi tưởng mình vẫn cao cao tại thượng sao?”
Vân Nhiễm mặc kệ, trực tiếp ra lệnh: “Há mồm, không há ta sẽ đổ vào, nhiệt độ không giảm, ngươi nóng hỏng đầu cũng không liên quan tới ta.”
Yến vương phi nghẹn thở, nữ nhân ác độc, ác nhân thế gian, dám đối xử với bà như vậy.
Nhưng bà thật sự bị sốt, nếu không hạ nhiệt, không ai chăm con. Yến vương phi nén giận, há mồm uống thuốc. Vân Nhiễm không làm khó bà, bởi vì nàng còn mong đợi moi tin thân thế Yến Kỳ từ nữ nhân này, để xem rốt cuộc ai sinh ra chàng, vì sao Yến vương gia không chịu nói.
Một chén thuốc uống xong rồi, Vân Nhiễm để bát lên bàn, nghé vào một bên nhuyễn tháp. Nhưng nàng biết đêm nay nữ nhân này gọi tới, khẳng định muốn làm khó, tính kế nàng, không để nàng ngủ yên.
Quả nhiên Vân Nhiễm vừa nằm xuống, đã nghe thấy Tiêu Dĩ Nhu lên tiếng: “Chân ta đau, ngươi bóp cho ta.”
Vân Nhiễm không hé răng, đứng dậy bóp chân cho bà, mới bóp vài cái, đã nghe thấy tiếng nữ nhân kêu thất thanh: “Ngươi chưa ăn cơm sao? Không có chút sức lực nào.”
Vân Nhiễm dùng thêm lực, Tiêu Dĩ Nhu càng hét lớn hơn: “A!”
Tiếng hét của bà khiến Ninh ma ma cùng nha hoàn Nguyên Sương kinh sợ, nhanh chóng lao vào: “Yến vương phi sao vậy?”
Yến vương phi nhướng mày tức giận: “Ta bảo nàng bóp chân, chân ta đau nàng dùng sức lực quá lớn.”
Ninh ma ma cùng Nguyên Sương lướt thoáng qua Vân Nhiễm, biết vương phi cố tình chỉnh con dâu nên im lặng không nói gì.
Vân Nhiễm vẫn yên tĩnh nhìn Ninh ma ma cùng Nguyên Sương: “Nếu không, các ngươi tới bóp cho vương phi.”
Yến vương phi lên tiếng: “Ngươi tới chăm ta, để bọn họ làm thì tới làm gì.”
“Ta bóp nhẹ ngươi nói ta chưa ăn cơm, bóp mạnh ngươi nói lực quá mạnh, thật không để cho người khác sống.”
Vân Nhiễm trầm giọng lên tiếng, Yến vương phi xoay người lại, thở hổn hển trừng mắt nhìn nàng: “Có nàng dâu như vậy sao? Vừa rồi đứng trước mặt vương gia còn nói chăm sóc tốt bản cung, ngươi chăm như vậy sao?”
Vân Nhiễm kéo kéo khóe miệng, nhìn Ninh ma ma cùng Nguyên Sương: “Các ngươi lui ra đi, đừng đi vào, ảnh hưởng mẫu phi nghỉ ngơi, nếu còn ở lại, các ngươi tự chăm sóc mẫu phi đi.”
Nguyên Sương cùng Ninh ma ma nhìn Yến vương phi, thấy bà không lên tiếng, hai người lui ra ngoài.”
Vân Nhiễm lại đi tới bóp chân cho Yến vương phi, không nặng không nhẹ, vừa bóp vừa hỏi: “Mẫu phi, ngươi thấy thoải mái không.”
“Cũng không tệ lắm, ngươi bóp đi, ta nằm một lát.”
Vân Nhiễm cúi đầu nhìn Yến vương phi, chân mày hơi đứng lại, rốt cuộc đêm nay nữ nhân này muốn làm trò gì, chẳng lẽ gọi nàng tới làm khó sao. Nàng cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, hiện tai bà ta hẳn rất hận nàng mới đúng, hận tới mức muốn giết nàng.
Vân Nhiễm vừa nảy lên ý niệm, kinh hãi, muốn giết nàng, thật như vậy sao? Nữ nhân này muốn giết nàng, sau đó giết Yến Kỳ, bà ta đã động sát khí.
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lẽo, trước kia, nàng thầm nghĩ muốn thu thập nữ nhân này còn hiện tại nàng hận không thể bóp chết bà. Chỉ là trước khi ả ta chết, vẫn nên hỏi về thân thế của Yến Kỳ. Nghĩ vậy, Vân Nhiễm khẽ cười, tay vẫn xoa bóp, một tay khác phóng ra một cây châm.
Trong không khí trôi nổi một mùi hương tinh khiết, khiến người ta sinh ra cảm giác huyền ảo.
Một lát sau, Yến vương phi lâm vào trạng thái mơ màng, Vân Nhiễm sợ kinh động tới hai người bên ngòa, nên lặng lẽ hạ hương an thần.
Đợi tới khi xác định người bên ngoài đã ngủ, Vân Nhiễm đi vào trong phòng, tiếng bước chân của nàng kinh động người trên giường mở to mắt nhìn lại. Vì trúng mê huyễn dược, nên thần trí không được tỉnh táo, vừa thấy nàng đi tới đột nhiên rơi nước mắt: “Tỷ tỷ, là tỷ sao? Tỷ tỷ tới thăm Nhu Nhi sao, Nhu Nhi rất nhớ tỷ.”
Vân Nhiễm kinh ngạc, không ngờ Tiêu Dĩ Nhu còn có một tỷ tỷ, hơn nữa tình cảm có vẻ sâu đậm.
Sau không mượn giọng của tỷ tỷ bà để hỏi chuyện Yến Kỳ.
“Nhu Nhi, Yến Kỳ là con ai?”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Tiêu Dĩ Nhu hoang mang khó hiểu, lắc đầu nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn cho rõ Vân Nhiễm lo lắng, chẳng lẽ mê huyến dược không có tác dụng. Nàng còn đang nghĩ đã nghe thấy Tiêu Dĩ Nhu khó hiểu lên tiếng: “Tỷ tỷ, sao người lại hồ đồ như vậy, Yến Kỳ là con của tỷ.”
Vân Nhiễm giật mình, nửa ngày mới có phản ứng, Yến Kỳ thật sự không phải con của Tiêu Dĩ Nhu, hắn là con của tỷ tỷ bà ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vân Nhiễm lại lên tiếng: “Ách, ta đã quên, Nhu Nhi, ta giao Yến Kỳ cho ngươi chăm sóc, ngươi đối với hắn có tốt không?”
“Tỷ tỷ, ta rất tốt với hắn, Kỳ Nhi rất ngoan, ta rất thích hắn, người yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc hắn.”
Tiêu Dĩ Nhu ôn nhu cười rộ lên, giờ khắc này bà tràn ngập sự dịu dàng lương thiện, ánh mắt hiền hòa khiến Vân Nhiễm hiểu, lúc ban đầu bà ta đối với Yến Kỳ rất tốt, coi như chính con mình, sau đó xảy ra chuyện Yến Thần. Rốt cuộc năm đó Yến Thần chết là vì sao?
Vân Nhiễm biến sắc mặt lạnh lùng âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Dĩ Nhu: “Ngươi nói láo, ngươi đối với Kỳ Nhi không tốt, chẳng những lạnh nhạt còn khắp nơi tính kế hắn, bây giờ còn nổi sát tâm muốn giết hắn, Tiêu Dĩ Nhu ngươi còn là muội muội của ta sao, thế nào lại làm ra chuyện như vậy, phụ lòng mong mỏi của tỷ tỷ.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Tiêu Dĩ Nhu giống như bị kích thích, ánh mắt đỏ rực, dữ tợn chỉ vào Vân Nhiễm hét lên: “Tiêu Lý Thâm, ta bị ép buộc, là vương gia ép ta. Hắn yêu ngươi, từ đầu tới cuối chỉ yêu một mình ngươi. Ta không ghen tị, không hận, bởi vì lúc gả cho hắn ta đã biết hắn yêu ngươi, vì đáp ứng ngươi mới cưới ta. Nhưng Yến Kỳ là con hắn, Thần Nhi cũng là con hắn, vì sao hắn tàn nhẫn như vậy.”
“Đúng vậy! Từ khi sinh ra sức khỏe Yến Kỳ không tốt, vương gia tìm thần y kiểm tra cho hắn, lão thần y nói muốn chữa khỏi phải có Tuyết Trầm Hương dược liệu hiếm có trăm năm, vương gia lập tức phái người đi tìm.”
Tiêu Dĩ Nhu rơi lệ: “Hắn dùng năm năm cuối cùng cũng tìm được tuyết trầm hương, nhưng Thần Nhi lại sinh bệnh cũng cần dùng tới tuyết trầm hương, ta cầu xin vương gia cho Thần Nhi dùng, nếu không hắn sẽ chết. Yến Kỳ chỉ bị suy nhược, hắn sẽ không chết, nhiều nhất chỉ sức khỏe kém thôi. Ta cầu vương gia, dùng cả đời chăm sóc Yến Kỳ, để hắn cứu Thần Nhi một mạng, nhưng hắn không chút do dự đem tuyết trầm hương cho Yến Kỳ, mà Thần Nhi của ta lại chết.”
Nói xong, Tiêu Dĩ Nhu hét lên: “Dựa vào đâu hắn đối xử với ta như vậy, ta hận! Chẳng lẽ vì hắn yêu tỷ tỷ? Thần Nhi cũng là con hắn, vì sao hắn tàn nhẫn như vậy.”
Tiêu Dĩ Nhu điên cuồng hét lên, cả người giống như một con nhím xù lông: “Ta không tranh, kết quả hại chết Thần Nhi. Yến Kỳ dựa vào đâu được hết mọi sủng ái, cái gì tốt cũng giành cho hắn, thế tử vị, sân viện tốt nhất, vương gia yêu hắn nhất. Hắn chỉ là một dã loại do tỷ tỷ sinh, Thần Nhi cùng Trăn Nhi mới là con vợ cả, hắn chính là dã loại không danh không phận.”
Vân Nhiễm vừa nghe thấy câu cuối cùng, giận tím mặt, tức sùi bọt mép, nữ nhân chết tiệt, dám mắng Yến Kỳ, Vân Nhiễm lao tới tát bà ta một cái: “Ngươi có tư cách gì mắng hắn, ngươi sinh mới là tiện loại, hai cái tiện loại.”
Tiêu Dĩ Nhu vẫn mơ màng chỉ vào Vân Nhiễm cười lạnh.
“Tỷ tỷ hồ đồ, hắn không phải dã loại thì ai phải, tỷ tỷ chưa gả cho vương gia, người không lập gia đình sinh ra hắn. Hắn không phải dã loại thì già ha. Ha! Ha! Tên kia còn tưởng mình rất cao quý, lại không biết mình chỉ là tiểu dã loại không danh phận, luôn làm ra vẻ cao cao tại thượng, cười chết ta, mỗi lần ta nhìn thấy hắn như vậy, liền muốn nói cho hắn biết, nương ngươi chưa gả sinh ra ngươi. Cao quý cái gì, kiêu ngạo gì, ngươi chiếm vị trí của Thần Nhi, Trăn Nhi, không phải của ngươi.”
Vân Nhiễm lại tát thêm một cái, tiện nữ nhân, dám mắng Yến Kỳ.
Ánh mắt Vân Nhiễm bùng sát khí, nàng sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này, nếu không phải còn có chuyện, nàng đã sớm giết ả.
Bây giờ nàng tới chắm sóc, nếu như ả ta chết, mọi người sẽ biết là nàng giết Tiêu Nhĩ Nhu, cho nên giữ lại cái mạng của ả, sau này tìm cơ hội tới lấy.
Vân Nhiễm lấy giải dược ra cho Tiêu Dĩ Nhu ngửi, một lát sau Tiêu Dĩ Nhu nằm xuống giường ngủ, nhưng chỉ một lúc rồi tỉnh lại, thấy Vân Nhiễm sâu kín nhìn chằm chằm, Tiêu Dĩ Nhu hỗn loạn, há mồm nói: “Bảo ngươi đấm bóp cho ta, ngươi không nghe thấy sao.”
Vân Nhiễm đột nhin cúi người âm lãnh nhìn thẳng Tiêu Dĩ Nhu nói: “Hóa ra Yến Kỳ không phải con ngươi, hắn là con của tỷ tỷ ngươi, tỷ tỷ ngươi tên là gì?”
Tiêu Dĩ Nhu giật mình, sắc mặt khó coi hét lên: “Vừa rồi ngươi ray tay với ta.”
Nữ nhân này thật đáng sợ, bất tri bất giác hành động. Bà biết nàng ta lợi hại, nhưng không ngờ lại khó đối như vậy. Có điều lợi hại thì đã làm sao, bà sẽ không để nàng tồn tại, diệt trừ nàng, Yến Kỳ phát điên, bà dễ dàng thu thập hắn.”
“Đúng vậy, ta biết Yến Kỳ không phải con ngươi.”
“Ha! Ha! Ngươi biết thì thế nào, tỷ tỷ ta không gả cho Yến Khang, nên hắn chỉ là dã loại không thể ra ánh sáng, ngươi nói nếu ta tiết lộ chuyện này ra ngoài, hắn có thể trở thành đối tượng bị người trong thiên hạ cười nhạo. Hóa ra đường đường Yến quận vương lại là dã loại, không bằng cả công tử thứ xuất trong phủ.”
Yến vương phi cười ha hả, ánh mắt Vân Nhiễm bắn ra thị huyết, hung ác nham hiểm: “Có giỏi ngươi nói lại lần nữa xem, tin hay không ta giết chết Yến Trăn, khiến hắn không có chỗ chôn, ngươi nhớ kỹ cho bản cung, nếu sau này có nửa điểm tin đồn bất lợi cho Yến Kỳ, ta liền giết chết con của ngươi.”
Mọi người đều có nhược điểm, của Tiêu Dĩ Nhu chính là Yến Trăn con trai bà.
Quả nhiên Vân Nhiễm vừa nói xong, Tiêu Dĩ Nhu vặn vẹo hung hăng lườm Vân Nhiễm, hai người đối mắt. Đột nhiên bên ngoài có ảnh lửa rất nhanh đã bùng lên, Vân Nhiễm ngửi thấy mùi rượu, rõ ràng có người cố tình phóng hỏa, cho nên lửa cháy rất lớn.
Vân Nhiễm tối sầm mặt, lắc mình muốn lui ra ngoài, không ngờ Tiêu Dĩ Nhu đột nhiên xông tới. Vân Nhiễm nhìn ra bà ta lại biết võ công, không phải rất lợi hại, nhưng thân thủ nhanh nhẹ vừa tới đã ôm chặt lấy thắt lưng nàng cười đắc ý.
“Còn muốn chạy, đâu có dễ như vậy, ngươi chết ở trong này đi.”
Bên ngoài lửa ngày càng lớn, có người hét lên: “Người đâu, cháy rồi, cháy!”
“Dập lửa! Vương phi cùng quận vương phi còn ở bên trong, mau cứu bọn họ.”
Vân Nhiễm cúi đầu nhìn nữ nhân đang ôm ngang hông mình, ả điên rồi. Vì diệt nàng bà không tiếc thân liều chết, không phải bà rất yêu con trai sao, thế nào lại chọn đồng quy vu tận.
Lúc này khói mù mịt xông vào, Vân Nhiễm hít vào liền ho khan, bất chấp để ý tới Tiêu Dĩ Nhu đánh một quyền khiến ả văng ra ngoài.
Đột nhiên trong phòng có tiếng vang ầm ầm, trong phòng xuất hiện bẩy tám gã hắc y nhân, những người này vừa xuất hiện đã vung kiếm lao về phía Vân Nhiễm, Tiêu Dĩ Nhu hét lên: “Nhanh, giết chết nàng, giết nàng.”
Nháy mắt Vân Nhiễm liền hiểu được mưu kế ác độc của bà ta. Đầu tiên gọi nàng tới chăm sóc, sau đó phóng hỏa khiến mọi người hoảng hốt, mà bà bày sẵn mai phục trong phòng, thừa cơ giết nàng. Sao trước đó nàng không có một chút cảm giác nào.
Vân Nhiễm suy nghĩ, bàn tay tụ khí, một luồng nội lực phá không tập kích về đám hắc y nhân.
Tám người bao vây nàng, võ công rất lợi hại trường kiếm sắc bén, nhằm thẳng về phía Vân Nhiễm. Vân Nhiễm lấy ít địch nhiều, trong phòng lại khói mù mịt, nhất thời bị kiềm hãm.
Long Nhất cùng Long Nhị nhìn thấy lửa cháy, lắc mình lao tới, trước đó bọn họ vẫn ẩn núp, nghĩ không có chuyện gì lớn, dù sao đây cũng là vương phủ, vương phi gọi chủ tử tới, nếu người xảy ra chuyện, bà ta trốn không thoát. Ai ngờ lại thế này.
Chẳng những cháy lớn, khói dày đặc, bọn họ còn cảm nhận được sát khí, tiếng đánh nhau, hai người biến sắc mặt, hét lên: “Quận vương phi.”
Vân Nhiễm nghe thấy tiếng bọn họ, liền thở dài nhẹ nhõm: “Long Nhất, Long Nhị, sao các ngươi vào được.”
Hai người đã xông tới bên cạnh Vân Nhiễm, thấy đám hắc y nhân cả hai trầm người lao lên.
Ba người đứng tựa lưng vào nhau đối phó với đám hắc y nhân, nếu không có đám cháy, nhất định dư giả. Như bây giờ khói lửa mù mịt đám người này lại có chuẩn bị trên mặt đeo khăn tẩm nước, còn có mặt nạ bảo hộ khiến Vân Nhiễm không thể dùng độc.
Khói ngày một dày, xà ngàng đã sắp cháy, Tiêu Dĩ Nhu hét lên: “Các ngươi nhanh lên.”
Hơi thở Vân Nhiễm dồn dập, Long Nhất, Long Nhị ngưng tụ nội lực bức lui đám hắc y nhân, hai người trầm giọng nhìn Vân Nhiễm: “Quận vương phi, mau lui lại, người lao ra đi.”
Bọn họ chặn đường, Vân Nhiễm có thể thoát ra.
Nhưng Vân Nhiễm nghĩ tới chuyện Vọng Phu Nhai, Long Lục, Long Thất, Long Bát đều đã chết, nàng không thể bỏ mặc Long Nhất, Long Nhị, nên nàng không lui lại, dùng nội lực nhằm thẳng về phía Tiêu Dĩ Nhu, tiện nhân dám sắp đặt mai phục, nàng muốn mình chết, vậy cùng nhau chết đi.
Tiêu Dĩ Nhu thấy Vân Nhiễm tập kích liền né đi, Vân Nhiễm vì hít quá nhiều khói, cả người mềm nhũn đổ sang một bên, võ công dù có lợi hại đến mấy cũng không thể sử dụng.
Long Nhất cùng Lòng Nhị biến sắc mặt hét: “Chủ tử.”
Ánh mắt Tiêu Dĩ Nhu mở lớn, hưng phấn dị thường, nhanh chóng cầm lấy một chiếc hộp cứng bên cạnh đập vào đầu Vân Nhiễm.
Đúng lúc này, một tiếng nổ kinh người, có người lao xuống từ phía trên dừng bên cạnh Vân Nhiễm. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Yến Kỳ xông tới ôm lấy mình, cuối cùng cũng có thể thở ra, mềm nhũn nằm trong lòng hắn.
Tiêu Dĩ Nhu không ngờ Yến Kỳ tới nhanh như vậy, buồn bã phát điên, nhưng bà biết, bây giờ không giết được Vân Nhiễm cho nên đổi ý nhìn vào Yến Kỳ nói: “Mau bắt thích khách! Bắt thích khách!”
Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm lao ra ngoài, thị vệ vương phủ xông vào, đám hắc y nhân bị đánh lui, có người bị thương trốn đi bị Long Nhất cùng Long Nhị diệt, thị vệ vương phủ dẫn Tiêu Dĩ Nhu ra ngoài.
Yến Khang chỉ huy mọi người dập lửa, thấy thị vệ cứu Tiêu Dĩ Nhu ra, nhân tiện cứu luôn đại nha hoàn Nguyên Sương cùng Ninh ma ma.
Cuối cùng không ai bị thương, Yến Khang thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Dĩ Nhu đang hôn mê, ra lệnh cho người nâng bà ta tới chỗ khác chữa trị.
Trời gần sáng đám lửa bị dập tắp, Yến Khang dẫn người điều tra, có người cố tình phóng hỏa.
Lúc này Vân Nhiễm đã tỉnh lại, nhìn Yến Khang trầm giọng nói: “Phụ vương, là Yến vương phi sai người phóng hỏa, còn sắp đặt thích khách ám sát con dâu.”
Ánh mứt Vân Nhiễm thâm thúy, nổi sóng, xem ra nàng vẫn đánh giá thấp Tiêu Dĩ Nhu. Không ngờ bên người ả lại có cao thủ lợi hại như vậy, nàng nghĩ nhiều nhất cũng chỉ là đám thường dân có chút tiểu xảo, không ngờ thiếu chút nữa bỏ mạng.
Có điều nàng ở bên trong chăm sóc Tiêu Dĩ Nhu, sao không cảm nhận được đám người đó, dù võ công có lợi hại, một hai người có thể che dấu hơi thở, nhưng đây tới tám người, ẩn nấp thế nào. Vân Nhiễm trầm tư, ngoắc tay ý bảo Lệ Chi đi tới dặn dò nàng đi làm việc. Lệ Chi lập tức lĩnh mệnh.
Sắc mặt Yến vương gia khó coi, hung ác cắn răng: “Nàng dám làm như vậy?”
Nhưng ông nhớ tới một chuyện: “Nàng phái thích khách ám sát con, làm sao nàng có được thích khách?”
“Con dâu không biết.’
Vân Nhiễm lắc đầu, nếu biết bên cạnh Tiêu Dĩ Nhu có tay chân, nàng đâu dám khinh thường.
Yến Khang phân phó thuộc hạ: “Lập tức mời Yến vương phi tới đây.”
“Ân, vương gia,” Thuộc hạ lắc mình đi ra, tới sân của Yến vương phi, rất nhanh đã dẫn bà ta trở lại. Lúc này bà ta cực kỳ chật vật, đầu tóc bù xù quần áo không chỉnh tề, thê thảm không thôi, vừa thấy Yến Khang đã rơi lệ.
Yến Khang nhíu mày, nhìn nàng thê thảm như vậy, thật sự nhìn không ra nàng sai người phóng hỏa, mời thích khách ám sát Vân Nhiễm.
Có khi nào Vân Nhiễm lầm, Yến Khang suy nghĩ, trầm giọng hỏi Tiêu Dĩ Nhu.
“Lửa là do ngươi phóng? Còn sai người ám sát Vân Nhiễm.”
Tiêu Dĩ Nhu khóc thất thanh: “Vương gia, nếu người tin lời nàng thì giết ta đi. Đêm nay ta gọi nàng tới hầu hạ là muốn tra tấn, nhưng cũng chỉ khiến nàng mất ăn mất ngủ, bưng trà rót nước, ta một nữ tử yếu ớt, sao có thể phóng hỏa, ta tìm đâu ra người tới ám sát nàng.”
Tiêu Dĩ Nhu vừa nói xong, Yến Khang có chút tin, chủ yếu Tiêu Dĩ Nhu vẫn luôn ở trong viện, đâu có cơ hội tiếp xúc với đám cao thủ, một nữ nhân như nàng tìm đâu được đám người đó.
Yến Khang nhìn Vân Nhiễm, mắt nàng hơi trầm, nhanh chóng đáp: “Phụ vương, ta có Long Nhất, Long Nhị làm chứng, nếu không phải bọn họ xông vào cứu, chỉ sợ ta đánh trúng độc thủ của thích khách.”
Tiêu Dĩ Nhu khóc nói: “Vân Nhiễm, bọn họ là thuộc hạ của ngươi, ngươi nói một bọn họ dám nói hai sao?”
Ngừng một chút, ả còn nói thêm: “Vương gia, người có thể hỏi Nguyên Sương, cùng Ninh ma ma, trước đó ta thật sự ép Vân Nhiễm tới bón thuốc, bóp chân, có khi nàng thẹn quá hóa giận, hãm hại ta.”
Tiêu Dĩ Nhu nói xong, Yến Khang liếc nhìn hai người, ai cũng chật vật, hai người nói khác nhau, ông thật sự không biết tin ai.
Lệ Chi lặng lẽ tiễn vào, gật đầu với Vân Nhiễm. Nàng đột nhiên cười rộ lên, quét mắt nhìn Tiêu Dĩ Nhu, nữ nhân này cũng thật giỏi đóng kịch, nhưng tưởng nàng không tìm thấy nhược điểm sao?
“Phụ vương, ta biết, bà ta để thích khách trốn ở chỗ nào?”
Vân Nhiễm nói xong, Tiêu Dĩ Nhu nhanh chóng ngẩng đầu nhìn có chút nghi ngờ, không tin Vân Nhiễm thật sự biết bọn họ trốn ở chỗ nào. Lúc đó khói mù mịt, căn bản không nhìn rõ tình hình trong phòng, làm sao nàng biết được, phải chăng đây là kế của nàng.
Tiêu Dĩ Nhu an ủi chính mình, làm như không để ý. Vân Nhiễm cười lạnh: “Phụ vương, người phái người đi kiểm tra phòng Yến vương phi, bên trong có mật đạo thông với bên ngoài. Nếu bà thật sự là nữ tử tầm thường, sao trong phòng lại có mật đạo. Trước đó con ở trong phòng, đám hắc y nhân nhất định là trốn trong mật đạo. Nếu Yến vương phi còn chối, để phụ vương đi kiểm tra, nhất định sẽ tìm ra dấu vết.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Tiêu Dĩ Nhu giật mình, cả người run rẩy, cười ha hả.
“Vân Nhiễm, mạng ngươi thật ghê gớm, sao không chết đi.’
Tiêu Dĩ Nhu ngoan độc, từ khi biết Yến Kỳ thích nữ nhân này, bà tiền ẩn nấp tìm cơ cơ hội thu thập. Nhưng nhiều lần quan sát, dù gặp bao nhiêu hạn nữ nhân này đều bình an vô sự. Lần trước rơi xuống Vọng Phu Nhai, bà nghĩ cuối cùng nữ nhân này đã chết, Yến Kỳ phát điên, thật sự quá tốt, không ngờ tới khắc cuối nàng lại trở về.
Tuy biết nàng ta lợi hại, nhưng bà không cam lòng chịu trói. Cho nên mới dùng tiền mua vài tên sát thủ dấu bên người, kết quả nàng ta vẫn không chết.
“A, a.”
Tiêu Dĩ Nhu điên cuồng hét lên, người người lạnh lẽo nhìn bà, nhất là Yến Kỳ. Vừa nghe có người bẩm báo Xuân Đường Hiên cháy, cả người hắn đau đớn, chân tay lạnh băng, không chút suy nghĩ lao ra ngoài, nhìn thấy đám cháy bùng bừng, hắn không chần chừ lao vào, nếu Nhiễm Nhi có chuyện, hắn tình nguyện chết cùng nàng.
Bây giờ nghe thấy Tiêu Dĩ Nhu hại Vân Nhiễm, ánh mắt hắn bùng sát khí, lửa giận thiêu đốt, hắn muốn giết nữ nhân này.
Tiêu Dĩ Nhu nhìn ánh mắt hung tàn của Yến Kỳ, nhớ tới trước kia hắn đáng yêu xinh đẹp, bà thương hắn, thật lòng thương. Nhưng bà trơ mắt nhìn Thần Nhi chết đi, bà hận, bà có thể không hận tỷ tỷ cướp lấy trái tim của vương gia, bà chỉ cần Thần Nhi, nàng cũng yêu Yến Kỳ, nhưng kết quả Thần Nhi mất, bà không chịu được, nhìn hắn lại nhớ tới con mình.
Tất cả những thứ này đều của Thần Nhi, Yến Kỳ chính là dã loại, dựa vào đâu hắn có được nhiều như vậy, còn đoạt tuyết trầm hương, hại Thần Nhi.
Tiêu Dĩ Nhi khóc thét lên, nước mắt cuồn cuộn nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi muốn giết ta đúng không, giết đi, ta chết, ta tin ngươi cũng đau khổ, dù ta chết cũngkhoongi để ngươi được thoải mái.”
“Ha...ha.., ha”
Tiêu Dĩ Nhu cười to, ánh mắt Yến Kỳ thị huyết, bàn tay nắm chặt lại, nữ nhân này thật đáng giận, nhiều năm lạnh lùng với hắn, còn muốn hại Nhiễm Nhi. Hắn vẫn luôn cô đơn tịch mịch, thật vất vả mới tìm được người bầu bạn, ả muốn hại chết nàng, không thể tha thứ.
Yến Khang cùng Vân Nhiễm biến sắc mặt, bọn họ hiểu ý Tiêu Dĩ Nhu, bà ta đang uy hiếp, nếu bọn họ giết nàng, sẽ có người nói ra bí mật thân thế của Yến Kỳ.
Nếu Yến Kỳ không chịu nổi, luôn cao cao tại thượng như hắn sao có thể chấp nhận được, hắn sẽ gục ngã.
Vân Nhiễm nhanh chóng kéo cánh tay Yến Kỳ, trầm giọng: “Yến Kỳ, chàng đừng động vào ả, ả là mẫu phi của chàng, nếu để người khác biết, chỉ sợ lời đồn bay đầy trời.”
“Ta không cần.”
Yến Kỳ hừ lạnh, nữ nhân này muốn giết Nhiễm Nhi, hắn khó chịu, chẳng sợ bà ta nói muốn giết hắn, hắn cũng không khó chịu như vậy.
Yến Khang trầm giọng nhìn Tiêu Dĩ Nhu quát: “Tiêu Dĩ Nhu, không ngờ ngươi rắp tâm hại người như vậy. Chỉ vì quyền quản gia mà ôm hận Vân Nhiễm, mua sát thủ giết nàng, từ nay về sau không cho phép ngươi rời khỏi sân nửa bước.”
“Người đâu,” Yến Khang hét lên, ngoài cửa có người vội vàng tiến vào.
“Đưa Yến vương phi về Xuân Đường Hiên, nhớ phái thuộc hạ canh giữ, sau này không cho phép ra ngoài nửa bước.”
Nếu không phải sợ bà ta tiết lộ thân thế của Yến Kỳ ông thật muốn sai người đánh nữ nhân này, dám làm ra chuyện như vậy.
Tiêu Dĩ Nhu nhanh chóng ngẩng đầu: “Nếu vương gia muốn giam lỏng ta, ta không phản đối, nhưng xin người đưa ta tới viện của Trăn Nhi, ta muốn chăm sóc hắn.”
Yến Khang âm ngoan trừng bà, thấy ánh mắt uy hiếp cuối cùng đành phải đồng ý giam lỏng bà trong viện của Yến Trăn.
“Đưa vương phi tới viện của Yến nhị công tử, nhớ kỹ không cho nàng ra ngoài.’
“Ân, vương gia.” Thuộc hạ lĩnh mệnh đưa Tiêu Dĩ Nhu đi.
Yến Khang đột nhiên gọi Tiêu Dĩ Nhu lại, thâm trầm lên tiếng: “Tiêu Dĩ Nhu, đây là lần cuối bản vương tha cho ngươi, đừng tưởng ta sợ hãi. Nếu còn có làn sau, bản vương sẽ phế bỏ thân phận vương phi, ngươi đã không còn địa vị, thân phận của Yến Trăn thấp hơn nhiều so với kẻ khác.”
Tiêu Dĩ Nhu rùng mình, hung hăng lườm Yến Khang: “Trước giờ ngươi đều như vậy, chưa bao giờ thay đổi.”
Nói xong bà không nhìn bất luận kẻ nào, quay đầu đi ra ngoài.
Yến Khang cảm thấy mệt mỏi, sao lại ra nông nỗi này. Trước kia Tiêu Dĩ Nhu lương thiện đáng yêu, ông mới đồng ý với Lý Thấm chăm sóc chưa nàng. Bởi vì ông cùng Lý Thấm đều tin tưởng, nàng sẽ đối xử tốt với Kỳ Nhi. Dù sao tất cả những gì nàng có được đều do Yến Kỳ ban tặng, nhưng con người vĩnh viễn không cảm thấy đủ, nàng ta ngày càng tham lam, tới lúc ngoảnh lại đã không còn quan trọng.
Yến Khang nhìn Yến Kỳ: “Chăm sóc tốt cho Nhiễm Nhi.”
“Ân, phụ vương.”
Yến Kỳ đáp lời, Yến Khang dẫn người đi ra ngoài, bóng lưng lạnh lẽo thê lương.
Tất cả mọi người đã đi, Yến Kỳ cầm tay Vân Nhiễm, nhìn mặt nàng lem nhem, hắn cười rộ lên, ôm chặt nàng vào lòng: “Nhiễm Nhi, thật dạo người, vừa rồi ta sợ muốn chết.”
Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ, nghĩ lúc mình biết tin, Yến Kỳ là con trai của tỷ tỷ bà ta. Theo lời bà nói, Yến Khang yêu tỷ tỷ của bà, vì sao không cưới nàng, hại Yến Kỳ có thân thế khó khăn như vậy, nếu chuyện này lộ ra ngoài, chỉ sợ hắn không chịu nổi đả kích.
Yến Kỳ phát hiện Vân Nhiễm quá mức trầm mặc, khẽ buông nàng ra một chút, nhìn chằm chằm: “Nhiễm Nhi, sao thế?”
Vân Nhiễm tặng hắn một nụ cười sáng như ngọc, ôn nhu nói: “Ta cảm thấy may mắn vì mình không có chuyện gì.”
“Đúng vậy, nàng không có chuyện gì, thật tốt!”
Ánh mắt Yến Kỳ đen ngời, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, khiến nàng cảm nhận được nỗi bất an sợ hãi của hắn. Vân Nhiễm ôm cổ hắn, chủ động trao một nụ hôn trấn an.
Yến Kỳ hôn thật sâu, triền miên dây dưa, đem tất cả lo lắng bất an hòa vào nụ hôn.
Bầu không khí nóng lên, Vân Nhiễm đột nhiên nhớ tới một chuyện đẩy hắn ra, giờ khắc này mắt hắn lung linh mê người, khóe môi mị hoặc, tóc đen rũ xuống, nước da trơn mịn đỏ ửng, câu hồn, nhất là cặp mắt như minh châu rực rỡ, sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Tim nàng đập nhanh hơn, có một ý niệm muốn ăn hắn.
Nhưng từ Xuân Đường Hiên trở về, cả người đều bụi bẩn, còn chưa tắm rửa.
Vân Nhiễm đẩy hắn: “Đừng câu dẫn ta, trên người bẩn muốn chết, ta muốn đi tắm.”
“Ta tắm cho nàng.” Yến Kỳ bế nàng vào phòng tắm, Vân Nhiễm nghe thấy tiếng tim hắn đập, mạnh mẽ hữu lực, cả người nóng bỏng, nàng rất quen thuộc, hắn vừa cúi đầu hơi thở cũng mang theo nhiệt phả vào mặt nàng, khiến hô hấp của nàng dồn dập. Nàng nhìn sắc trời đã gần sáng, không nhịn được đẩy hắn: “Để ta xuống, ta tự tắm, không cần chàng giúp.”
Yến Kỳ đi vào phòng tắm, cúi đầu mạnh mẽ hôn đôi môi nhỏ nhắn nuốt hết lời nói của nàng, Yến Kỳ cởi quần áo cho Vân Nhiễm, nhìn hai ma nàng đỏ tươi yêu kiều như hoa, ánh mắt chậm rãi nhiễm tơ tình, không nhịn được hơi thở lại dồn dập.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy rõ rách, lần này khác với những lần hoan ái dịu dàng, hai người triền miên kịch liệt, dường như dùng hết sức lực để làm một bữa tiệc hoa lệ duy mỹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook