Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
-
Chương 41: Người như vậy, sao cô có thể ngừng yêu?
"Gần đây chuyện nhằm vào nhà họ Ông, rất nhiều người đều chú ý tới chúng ta..."
Giày cao gót gõ mặt đất, phát ra tiết tấu nhanh cộp cộp cộp, trong điện thoại bluetooth truyền tới tiếng lải nhải không ngừng.
Thẩm Dĩnh hơi cúi đầu, tóc cô xõa ra hai bên, che mất tai nghe, điều này khiến cô trông như người đẹp trí thức bận rộn vừa đi đường, vừa tra tài liệu. Nhân viên làm việc bên cạnh thấy Thẩm Dĩnh, đều lộ ra ánh mắt phức tạp, nhưng cũng nở nụ cười chào hỏi với Thẩm Dĩnh.
Sao có thể không phức tạp kia chứ?
Thời gian vẻn vẹn nửa năm, Thẩm Dĩnh liền đứng ở trên hầu hết bọn họ, mặc dù cô rất bạt mạng, nỗ lực họ đều thấy rõ. Nhưng nếu nói sau lưng Thẩm Dĩnh không có người, ai mà tin? Ai sẽ vô duyên vô cớ tin tưởng một cô sinh viên mới ra đời, giao quyền lực vào trong tay cô, thậm chí người cầm quyền thực tế như Tôn Tĩnh cũng bị cô kiềm chế.
Ánh mắt người cũ trong công ty nhìn về phía Thẩm Dĩnh chính là phức tạp, thậm chí là đối nghịch.
Nhưng người trong phòng ban của Thẩm Dĩnh lại vui vẻ, khi bắt chuyện với Thẩm Dĩnh cũng cam tâm tình nguyện nhất. Bởi vì họ là người mới mà Thẩm Dĩnh dìu dắt ra, kiếm được khoản tiền thưởng đầu tiên mà không cần phải trải qua thời gian chịu khổ học việc.
Thẩm Dĩnh đi qua một đám đồng nghiệp, mà tai nghe bluetooth đầu kia vẫn còn đang lải nhải liên tục: "Chúng ta vẫn là quá gấp rồi, đáng lẽ nên ẩn núp một thời gian mới ra tay, bây giờ công ty còn chưa bại lộ, nếu bị người biết, sợ rằng mấy gã ở thành phố A sẽ liên hợp lại giáo huấn chúng ta..."
"Được ăn thịt, cũng đừng chê thịt khó ăn." Thẩm Dĩnh mở miệng, cô đứng ở trước thang máy yên tĩnh chờ đợi, xung quanh không có người, cô nói chuyện sẽ không có băn khoăn gì.
Đầu dây bên kia cười he he hai tiếng: "Bây giờ rất nhiều người đang tìm chúng ta, may mà ban đầu nghe lời cô, không ngại phiền toái, mặc lên mấy lớp vỏ, cho nên vẫn có thể né một trận. Ngoài ra, nói đến cũng thú vị, còn có công ty âm thầm phối hợp với chúng ta, cũng ăn không ít phần của nhà họ Ông. Nó cũng giúp chúng ta dời đi không ít sự chú ý."
Thẩm Dĩnh à một tiếng, cô nhìn chằm chằm chữ số đỏ nhảy lên trên thang máy, sắp đến rồi.
Lúc này, tiếng nói lại vang lên: "Nói mới nhớ, tôi phát hiện một chuyện rất thú vị. Có người trăn trở tìm được chúng ta. Cô đoán xem là ai?"
"Nói." Một chữ đơn giản thốt ra.
Đing một tiếng, cửa thang máy mở ra, người bên trong ngước mắt nhìn, đối diện với đôi mắt của Thẩm Dĩnh. Đối phương cười nhạo một tiếng, trợn mắt nói: "Giám đốc Thẩm."
"Giám đốc Tôn."
"Tôn Tĩnh, chính là cái người ở công ty các cô."
Hai tiếng đồng thời vang lên. Thẩm Dĩnh cười, nhìn Tôn Tĩnh, Tôn Tĩnh lại cười một tiếng: "Được người khác gọi là giám đốc cảm giác không tệ nhỉ? Chẳng qua, lãnh đạo công ty 10 vạn cũng được gọi là giám đốc, lãnh đạo công ty 100 vạn, 1000 vạn cũng gọi là giám đốc. Cô đáng giá mấy đồng?"
Thẩm Dĩnh nhìn vẻ mặt khinh bỉ không hề che giấu của Tôn Tĩnh, cười hết sức ôn hòa: "Vậy thì phải xem chủ tịch Cung nguyện ý xài bao nhiêu tiền vì tôi rồi."
Lời này giống như lộng thần đang khoe khoang quân vương sủng ái mình ở ngay trước mặt đại thần trung thành tuyệt đối. Người Tôn Tĩnh hơi khựng lại, nhìn Thẩm Dĩnh, oán hận nói: "Không biết xấu hổ!"
Thẩm Dĩnh nhún vai một cái, nhìn Tôn Tĩnh đi tới phía mình, cô kịp thời né người, tránh được Tôn Tĩnh đụng vào vai mình. Tôn Tĩnh lảo đảo vì lực đâm của mình, suýt chút nữa bị giày cao gót vấp ngã lộn nhào.
"Ôi chao, giám đốc Tôn, có muốn tôi đỡ cô không?" Thẩm Dĩnh ở bên cạnh nói, nhưng người đứng nghiêm, không hề có ý động đậy, cả người đều viết đầy hai chữ "dối trá".
Tôn Tĩnh không nói lời nào, chỉ nhìn chòng chọc Thẩm Dĩnh, liền xoay người rời đi.
Thẩm Dĩnh bật cười, lúc này mới tiến vào thang máy, ấn nút. Xác nhận xung quanh không có ai, cô mở miệng: "Nghe đủ kịch rồi? Tôn Tĩnh tìm anh làm gì?"
"Nào có làm gì, đơn giản thăm dò tý thôi. Cô ta có thể tìm được tôi, cũng là có ít bản lĩnh."
Thẩm Dĩnh im lặng, cô ngẫm nghĩ một lúc, mới nói: "Anh tiếp xúc với cô ta một chút, tìm hiểu rõ xem cô ta muốn làm gì."
"Đương nhiên, cô yên tâm."
Thẩm Dĩnh cúp điện thoại, cô nhìn chăm chú vào bóng người hơi vặn vẹo của mình trong thang máy, nghĩ một lúc, nhẹ nhàng sửa lại mái tóc một chút, trông hiền dịu lại dễ gần, dùng để che giấu dã tâm bừng bừng và ánh mắt tham lam của cô.
Không lâu sau, cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy cô bé đứng ở cửa thang máy, khi nhìn thấy mình, ánh mắt đối phương liền sáng lên. Thẩm Dĩnh dường như bị ánh mắt ấy thắp sáng, nở nụ cười, đi tới trước mặt Cung Trĩ, cười: "Tiểu Cung đổng."
Tiếng gọi này làm Cung Trĩ cười lên, nàng đã rất lâu không nghe được cái từ này rồi, bây giờ nghe còn cảm thấy hơi hoài niệm. Có điều bỏ thêm cái chữ tiểu à... Bị Thẩm Dĩnh gọi như vậy, cảm thấy thân mật và được cưng chiều.
Nàng sờ sờ chóp mũi của mình, cảm thấy ngại ngùng là lạ, nói: "Em có chút chuyện, gần đây nói với chị, định làm một khóa đào tạo cấp cao ở công ty, đến lúc đó mọi người đều phải tới nha."
Thẩm Dĩnh nghe vậy: "Chỉ vậy?"
"Vâng ạ." Cung Trĩ trả lời, nàng nhìn ánh mắt của Thẩm Dĩnh, hình như đối phương có hơi nghi hoặc, lại có hơi mất mát.
Mất mát cái gì chứ? Bất kể là lý do gì, Cung Trĩ không muốn thấy Thẩm Dĩnh như vậy.
Từ khi gặp Thẩm Dĩnh cho tới nay, nàng bỏ ra quá nhiều hơi sức vào Thẩm Dĩnh, mục đích duy nhất chỉ là để Thẩm Dĩnh có thể suôn sẻ an ổn. Thấy ánh mắt của Thẩm Dĩnh, nàng liền vô thức muốn làm Thẩm Dĩnh vui vẻ hơn.
Cung Trĩ ngẫm nghĩ, vẫn quyết định lộ ra một chút: "Đến lúc đó có một bất ngờ nhỏ, hy vọng chị sẽ thích."
Vì vậy ánh mắt mất mát bỗng chốc tan biến, lộ ra mừng rỡ, giống như là một viên đá quý phủ bụi, rũ đi bụi bặm phía trên, sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Cung Trĩ khẽ cong mắt, cũng cười theo, nàng nhìn xung quanh, phất tay với Thẩm Dĩnh: "Chính là chuyện này, em thông báo một tiếng, giờ đi nha."
Thẩm Dĩnh à một tiếng, nhường đường, nhưng không nhường bao nhiêu, Cung Trĩ gần như là đi lướt qua bờ vai của cô, cô làm như vậy, chỉ vì ngắn ngủi tiếp xúc cơ thể nho nhỏ.
Mùi thơm của sữa trứng quét qua chóp mũi Thẩm Dĩnh, lòng cô vui sướng nhảy nhót, mùi hương làm người ta vui vẻ và say mê. Cô nhìn cửa thang máy khép lại, quay đầu nhìn thư ký đứng ở một bên.
Thư ký thở dài: "Tiểu Cung đổng thật là làm bậy, gần đây bận rộn như vậy, giống như đánh giặc, còn..."
"Đừng nói bậy bạ." Thẩm Dĩnh vỗ vai thư ký, giọng cảnh cáo là vì tốt cho thư ký, nhưng thư ký chợt rùng mình một cái, luôn cảm thấy phó giám đốc nhỏ này mang chút địch ý bất mãn đối với mình.
Thư ký vội vàng im lặng, nhưng sau đó, cô liền bị sai sử như chong chóng, sâu sắc cảm thụ được cảm xúc của Chàng Ba liều mạng*, căn bản không có tinh thần suy nghĩ những thứ khác.
(*Chàng Ba liều mạng là biệt danh của 1 nhân vật trong Thủy hử. Dùng để ví người rất liều mạng, dũng cảm, không sợ chết hoặc dốc sức làm việc hết mình.)
Thi thoảng nhàn rỗi, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩnh đang cầm bút ký tên, thấy khóe miệng cô ấy mang ý cười, trông rất vui vẻ.
So không lại so không lại, cường độ công việc lúc này còn có thể cười vui như vậy. Thư ký rùng mình một cái, nhanh đi làm việc.
Đến ngày hôm ấy Cung Trĩ nói, Thẩm Dĩnh đẩy ra cửa phòng họp. Bên trong đã ngồi đầy người, hiện rõ hai nhóm ngồi đối diện, cũng hiện rõ hai phe. Mà Cung Trĩ ngồi ở chính giữa, mặc áo len đơn giản nhạt màu, nghiêng đầu một cái, vòng cổ bạch kim lấp lánh hào quang. Nàng cười híp mắt, như không hề hay biết trong căn phòng này ẩn giấu đao quang kiếm ảnh.
Trông như một linh vật, mà người bên dưới tự mình châu đầu ghé tai, rõ ràng không để Cung Trĩ vào mắt.
Bọn họ đã quen, những năm gần đây luôn là Tôn Tĩnh điều hành, Cung Trĩ cũng chỉ xuất hiện một chút vào lúc họp thường niên, khi có việc hệ trọng cũng chỉ đứng ở một bên không nói chuyện. Thẩm Dĩnh dù là "nhảy dù", nhưng cũng có một ít người tin tức nhanh nhạy biết vị trí của Thẩm Dĩnh là Cung Dực gõ xuống.
Leo lên Thẩm Dĩnh, có lẽ chẳng khác nào leo lên Cung Dực, đây mới là ý tưởng chân chính của đại đa số người. Một thiên kim tập đoàn cùng với người thừa kế thực tế, nghĩ cũng biết Thẩm Dĩnh là ôm đùi ai. Dù ban đầu quen Cung Trĩ, nhưng nàng rốt cuộc cũng chỉ là một ván cầu.
Thẩm Dĩnh nhìn lướt qua những người này liền biết họ đang nghĩ gì. Cô nhìn Cung Trĩ, Cung Trĩ cười hì hì nói với Thẩm Dĩnh: "Đến rồi? Vừa lúc."
Nhỏ lừa đảo.
Thẩm Dĩnh cười.
Tôn Tĩnh ngồi ở chủ vị ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Dĩnh, cười: "Phó giám đốc Thẩm bận bịu, đây là bấm giờ tới à?"
Thẩm Dĩnh ngồi xuống, không nhanh không chậm: "Tôi có nhiều việc, khá bận, không giống giám đốc Tôn."
Sắc mặt Tôn Tĩnh sầm xuống, đang muốn nói gì.
Cung Trĩ làm bộ làm tịch nhìn thời gian một chút, mở miệng ngắt lời Tôn Tĩnh: "Gần đến giờ rồi."
Tôn Tĩnh đành phải bực bội ngậm miệng. Cho dù cô nghĩ về Cung Trĩ ra sao, tại mặt ngoài, cũng phải cho Cung Trĩ mặt mũi.
"Đoạn thời gian gần đây, công ty chúng ta phát triển nhanh chóng, cho nên tôi mời nhà kinh tế học nổi tiếng, thầy Kim Lôi Xương giảng bài cho mọi người." Cung Trĩ đứng lên, mở ra cửa phòng họp. Người trung niên tuổi trên năm mươi đứng ở ngoài cửa, ông nhìn Cung Trĩ, gật đầu cười với nàng.
Cung Trĩ nghiêng người tránh ra, người đàn ông bước vào phòng họp.
Có lẽ vì trên người ông sẵn có uy nghiêm của một người thầy, đôi mắt quét qua, mọi người đều ngậm miệng lại trong vô thức, trở nên nghiêm túc. Ánh mắt của ông ngừng ở trên người Thẩm Dĩnh, ngón tay Thẩm Dĩnh khẽ run, gật đầu chào Kim Lôi Xương. Kim Lôi Xương hơi ngừng lại, cũng cười với Thẩm Dĩnh, ánh mắt ôn hòa, không hề có chán ghét và thất vọng của kiếp trước.
Trong lòng Thẩm Dĩnh như ngậm viên ô mai, vừa chua vừa chát. Cô dằn xuống nỗi lòng, nhìn Cung Trĩ.
Cung Trĩ yên tĩnh đứng ở trong một góc vắng vẻ, tự giác che đậy cảm giác tồn tại, giống như một người tàng hình. Nàng thấy Kim Lôi Xương cười, âm thầm đứng dậy đi ra ngoài, chẳng qua trong lúc mở cửa phòng, nàng bắt gặp ánh mắt phức tạp của Thẩm Dĩnh.
"Một bất ngờ."
Thẩm Dĩnh thấy môi Cung Trĩ mấp máy, thầm nói ra những lời này.
Thẩm Dĩnh mím môi, ánh mắt nhìn chăm chú Cung Trĩ chuồn ra ngoài như kẻ trộm. Trong nháy mắt đó, cô cũng rất muốn trộm chạy ra ngoài, giống như những học sinh hư lúc còn đi học, nhưng cô luôn phải kiềm chế chính mình, không để lộ ra một mặt chân thật đó.
"Khụ khụ "
Tiếng ho của Kim Lôi Xương truyền tới. Thẩm Dĩnh quay đầu, thấy ánh mắt của Kim Lôi Xương, cô ngồi nghiêm chỉnh, giống như thời học sinh. Kim Lôi Xương khẽ mỉm cười, gật đầu với cô, lúc này mới lên tiếng.
Thẩm Dĩnh biết, Kim Lôi Xương đã không thèm để ý khi đó mình đột nhiên lật lọng. Cô không có trải qua những giày vò như kiếp trước, thanh danh cũng không bị người giẫm vào bùn lầy. Thầy của cô chỉ cần một cơ hội, là có thể một lần nữa tiếp nhận cô mà không hề có khúc mắc.
Mà mọi thay đổi này, đều là Cung Trĩ mang tới.
Người như vậy, sao có thể làm cô ngừng yêu nàng kia chứ.
Giày cao gót gõ mặt đất, phát ra tiết tấu nhanh cộp cộp cộp, trong điện thoại bluetooth truyền tới tiếng lải nhải không ngừng.
Thẩm Dĩnh hơi cúi đầu, tóc cô xõa ra hai bên, che mất tai nghe, điều này khiến cô trông như người đẹp trí thức bận rộn vừa đi đường, vừa tra tài liệu. Nhân viên làm việc bên cạnh thấy Thẩm Dĩnh, đều lộ ra ánh mắt phức tạp, nhưng cũng nở nụ cười chào hỏi với Thẩm Dĩnh.
Sao có thể không phức tạp kia chứ?
Thời gian vẻn vẹn nửa năm, Thẩm Dĩnh liền đứng ở trên hầu hết bọn họ, mặc dù cô rất bạt mạng, nỗ lực họ đều thấy rõ. Nhưng nếu nói sau lưng Thẩm Dĩnh không có người, ai mà tin? Ai sẽ vô duyên vô cớ tin tưởng một cô sinh viên mới ra đời, giao quyền lực vào trong tay cô, thậm chí người cầm quyền thực tế như Tôn Tĩnh cũng bị cô kiềm chế.
Ánh mắt người cũ trong công ty nhìn về phía Thẩm Dĩnh chính là phức tạp, thậm chí là đối nghịch.
Nhưng người trong phòng ban của Thẩm Dĩnh lại vui vẻ, khi bắt chuyện với Thẩm Dĩnh cũng cam tâm tình nguyện nhất. Bởi vì họ là người mới mà Thẩm Dĩnh dìu dắt ra, kiếm được khoản tiền thưởng đầu tiên mà không cần phải trải qua thời gian chịu khổ học việc.
Thẩm Dĩnh đi qua một đám đồng nghiệp, mà tai nghe bluetooth đầu kia vẫn còn đang lải nhải liên tục: "Chúng ta vẫn là quá gấp rồi, đáng lẽ nên ẩn núp một thời gian mới ra tay, bây giờ công ty còn chưa bại lộ, nếu bị người biết, sợ rằng mấy gã ở thành phố A sẽ liên hợp lại giáo huấn chúng ta..."
"Được ăn thịt, cũng đừng chê thịt khó ăn." Thẩm Dĩnh mở miệng, cô đứng ở trước thang máy yên tĩnh chờ đợi, xung quanh không có người, cô nói chuyện sẽ không có băn khoăn gì.
Đầu dây bên kia cười he he hai tiếng: "Bây giờ rất nhiều người đang tìm chúng ta, may mà ban đầu nghe lời cô, không ngại phiền toái, mặc lên mấy lớp vỏ, cho nên vẫn có thể né một trận. Ngoài ra, nói đến cũng thú vị, còn có công ty âm thầm phối hợp với chúng ta, cũng ăn không ít phần của nhà họ Ông. Nó cũng giúp chúng ta dời đi không ít sự chú ý."
Thẩm Dĩnh à một tiếng, cô nhìn chằm chằm chữ số đỏ nhảy lên trên thang máy, sắp đến rồi.
Lúc này, tiếng nói lại vang lên: "Nói mới nhớ, tôi phát hiện một chuyện rất thú vị. Có người trăn trở tìm được chúng ta. Cô đoán xem là ai?"
"Nói." Một chữ đơn giản thốt ra.
Đing một tiếng, cửa thang máy mở ra, người bên trong ngước mắt nhìn, đối diện với đôi mắt của Thẩm Dĩnh. Đối phương cười nhạo một tiếng, trợn mắt nói: "Giám đốc Thẩm."
"Giám đốc Tôn."
"Tôn Tĩnh, chính là cái người ở công ty các cô."
Hai tiếng đồng thời vang lên. Thẩm Dĩnh cười, nhìn Tôn Tĩnh, Tôn Tĩnh lại cười một tiếng: "Được người khác gọi là giám đốc cảm giác không tệ nhỉ? Chẳng qua, lãnh đạo công ty 10 vạn cũng được gọi là giám đốc, lãnh đạo công ty 100 vạn, 1000 vạn cũng gọi là giám đốc. Cô đáng giá mấy đồng?"
Thẩm Dĩnh nhìn vẻ mặt khinh bỉ không hề che giấu của Tôn Tĩnh, cười hết sức ôn hòa: "Vậy thì phải xem chủ tịch Cung nguyện ý xài bao nhiêu tiền vì tôi rồi."
Lời này giống như lộng thần đang khoe khoang quân vương sủng ái mình ở ngay trước mặt đại thần trung thành tuyệt đối. Người Tôn Tĩnh hơi khựng lại, nhìn Thẩm Dĩnh, oán hận nói: "Không biết xấu hổ!"
Thẩm Dĩnh nhún vai một cái, nhìn Tôn Tĩnh đi tới phía mình, cô kịp thời né người, tránh được Tôn Tĩnh đụng vào vai mình. Tôn Tĩnh lảo đảo vì lực đâm của mình, suýt chút nữa bị giày cao gót vấp ngã lộn nhào.
"Ôi chao, giám đốc Tôn, có muốn tôi đỡ cô không?" Thẩm Dĩnh ở bên cạnh nói, nhưng người đứng nghiêm, không hề có ý động đậy, cả người đều viết đầy hai chữ "dối trá".
Tôn Tĩnh không nói lời nào, chỉ nhìn chòng chọc Thẩm Dĩnh, liền xoay người rời đi.
Thẩm Dĩnh bật cười, lúc này mới tiến vào thang máy, ấn nút. Xác nhận xung quanh không có ai, cô mở miệng: "Nghe đủ kịch rồi? Tôn Tĩnh tìm anh làm gì?"
"Nào có làm gì, đơn giản thăm dò tý thôi. Cô ta có thể tìm được tôi, cũng là có ít bản lĩnh."
Thẩm Dĩnh im lặng, cô ngẫm nghĩ một lúc, mới nói: "Anh tiếp xúc với cô ta một chút, tìm hiểu rõ xem cô ta muốn làm gì."
"Đương nhiên, cô yên tâm."
Thẩm Dĩnh cúp điện thoại, cô nhìn chăm chú vào bóng người hơi vặn vẹo của mình trong thang máy, nghĩ một lúc, nhẹ nhàng sửa lại mái tóc một chút, trông hiền dịu lại dễ gần, dùng để che giấu dã tâm bừng bừng và ánh mắt tham lam của cô.
Không lâu sau, cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy cô bé đứng ở cửa thang máy, khi nhìn thấy mình, ánh mắt đối phương liền sáng lên. Thẩm Dĩnh dường như bị ánh mắt ấy thắp sáng, nở nụ cười, đi tới trước mặt Cung Trĩ, cười: "Tiểu Cung đổng."
Tiếng gọi này làm Cung Trĩ cười lên, nàng đã rất lâu không nghe được cái từ này rồi, bây giờ nghe còn cảm thấy hơi hoài niệm. Có điều bỏ thêm cái chữ tiểu à... Bị Thẩm Dĩnh gọi như vậy, cảm thấy thân mật và được cưng chiều.
Nàng sờ sờ chóp mũi của mình, cảm thấy ngại ngùng là lạ, nói: "Em có chút chuyện, gần đây nói với chị, định làm một khóa đào tạo cấp cao ở công ty, đến lúc đó mọi người đều phải tới nha."
Thẩm Dĩnh nghe vậy: "Chỉ vậy?"
"Vâng ạ." Cung Trĩ trả lời, nàng nhìn ánh mắt của Thẩm Dĩnh, hình như đối phương có hơi nghi hoặc, lại có hơi mất mát.
Mất mát cái gì chứ? Bất kể là lý do gì, Cung Trĩ không muốn thấy Thẩm Dĩnh như vậy.
Từ khi gặp Thẩm Dĩnh cho tới nay, nàng bỏ ra quá nhiều hơi sức vào Thẩm Dĩnh, mục đích duy nhất chỉ là để Thẩm Dĩnh có thể suôn sẻ an ổn. Thấy ánh mắt của Thẩm Dĩnh, nàng liền vô thức muốn làm Thẩm Dĩnh vui vẻ hơn.
Cung Trĩ ngẫm nghĩ, vẫn quyết định lộ ra một chút: "Đến lúc đó có một bất ngờ nhỏ, hy vọng chị sẽ thích."
Vì vậy ánh mắt mất mát bỗng chốc tan biến, lộ ra mừng rỡ, giống như là một viên đá quý phủ bụi, rũ đi bụi bặm phía trên, sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Cung Trĩ khẽ cong mắt, cũng cười theo, nàng nhìn xung quanh, phất tay với Thẩm Dĩnh: "Chính là chuyện này, em thông báo một tiếng, giờ đi nha."
Thẩm Dĩnh à một tiếng, nhường đường, nhưng không nhường bao nhiêu, Cung Trĩ gần như là đi lướt qua bờ vai của cô, cô làm như vậy, chỉ vì ngắn ngủi tiếp xúc cơ thể nho nhỏ.
Mùi thơm của sữa trứng quét qua chóp mũi Thẩm Dĩnh, lòng cô vui sướng nhảy nhót, mùi hương làm người ta vui vẻ và say mê. Cô nhìn cửa thang máy khép lại, quay đầu nhìn thư ký đứng ở một bên.
Thư ký thở dài: "Tiểu Cung đổng thật là làm bậy, gần đây bận rộn như vậy, giống như đánh giặc, còn..."
"Đừng nói bậy bạ." Thẩm Dĩnh vỗ vai thư ký, giọng cảnh cáo là vì tốt cho thư ký, nhưng thư ký chợt rùng mình một cái, luôn cảm thấy phó giám đốc nhỏ này mang chút địch ý bất mãn đối với mình.
Thư ký vội vàng im lặng, nhưng sau đó, cô liền bị sai sử như chong chóng, sâu sắc cảm thụ được cảm xúc của Chàng Ba liều mạng*, căn bản không có tinh thần suy nghĩ những thứ khác.
(*Chàng Ba liều mạng là biệt danh của 1 nhân vật trong Thủy hử. Dùng để ví người rất liều mạng, dũng cảm, không sợ chết hoặc dốc sức làm việc hết mình.)
Thi thoảng nhàn rỗi, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩnh đang cầm bút ký tên, thấy khóe miệng cô ấy mang ý cười, trông rất vui vẻ.
So không lại so không lại, cường độ công việc lúc này còn có thể cười vui như vậy. Thư ký rùng mình một cái, nhanh đi làm việc.
Đến ngày hôm ấy Cung Trĩ nói, Thẩm Dĩnh đẩy ra cửa phòng họp. Bên trong đã ngồi đầy người, hiện rõ hai nhóm ngồi đối diện, cũng hiện rõ hai phe. Mà Cung Trĩ ngồi ở chính giữa, mặc áo len đơn giản nhạt màu, nghiêng đầu một cái, vòng cổ bạch kim lấp lánh hào quang. Nàng cười híp mắt, như không hề hay biết trong căn phòng này ẩn giấu đao quang kiếm ảnh.
Trông như một linh vật, mà người bên dưới tự mình châu đầu ghé tai, rõ ràng không để Cung Trĩ vào mắt.
Bọn họ đã quen, những năm gần đây luôn là Tôn Tĩnh điều hành, Cung Trĩ cũng chỉ xuất hiện một chút vào lúc họp thường niên, khi có việc hệ trọng cũng chỉ đứng ở một bên không nói chuyện. Thẩm Dĩnh dù là "nhảy dù", nhưng cũng có một ít người tin tức nhanh nhạy biết vị trí của Thẩm Dĩnh là Cung Dực gõ xuống.
Leo lên Thẩm Dĩnh, có lẽ chẳng khác nào leo lên Cung Dực, đây mới là ý tưởng chân chính của đại đa số người. Một thiên kim tập đoàn cùng với người thừa kế thực tế, nghĩ cũng biết Thẩm Dĩnh là ôm đùi ai. Dù ban đầu quen Cung Trĩ, nhưng nàng rốt cuộc cũng chỉ là một ván cầu.
Thẩm Dĩnh nhìn lướt qua những người này liền biết họ đang nghĩ gì. Cô nhìn Cung Trĩ, Cung Trĩ cười hì hì nói với Thẩm Dĩnh: "Đến rồi? Vừa lúc."
Nhỏ lừa đảo.
Thẩm Dĩnh cười.
Tôn Tĩnh ngồi ở chủ vị ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Dĩnh, cười: "Phó giám đốc Thẩm bận bịu, đây là bấm giờ tới à?"
Thẩm Dĩnh ngồi xuống, không nhanh không chậm: "Tôi có nhiều việc, khá bận, không giống giám đốc Tôn."
Sắc mặt Tôn Tĩnh sầm xuống, đang muốn nói gì.
Cung Trĩ làm bộ làm tịch nhìn thời gian một chút, mở miệng ngắt lời Tôn Tĩnh: "Gần đến giờ rồi."
Tôn Tĩnh đành phải bực bội ngậm miệng. Cho dù cô nghĩ về Cung Trĩ ra sao, tại mặt ngoài, cũng phải cho Cung Trĩ mặt mũi.
"Đoạn thời gian gần đây, công ty chúng ta phát triển nhanh chóng, cho nên tôi mời nhà kinh tế học nổi tiếng, thầy Kim Lôi Xương giảng bài cho mọi người." Cung Trĩ đứng lên, mở ra cửa phòng họp. Người trung niên tuổi trên năm mươi đứng ở ngoài cửa, ông nhìn Cung Trĩ, gật đầu cười với nàng.
Cung Trĩ nghiêng người tránh ra, người đàn ông bước vào phòng họp.
Có lẽ vì trên người ông sẵn có uy nghiêm của một người thầy, đôi mắt quét qua, mọi người đều ngậm miệng lại trong vô thức, trở nên nghiêm túc. Ánh mắt của ông ngừng ở trên người Thẩm Dĩnh, ngón tay Thẩm Dĩnh khẽ run, gật đầu chào Kim Lôi Xương. Kim Lôi Xương hơi ngừng lại, cũng cười với Thẩm Dĩnh, ánh mắt ôn hòa, không hề có chán ghét và thất vọng của kiếp trước.
Trong lòng Thẩm Dĩnh như ngậm viên ô mai, vừa chua vừa chát. Cô dằn xuống nỗi lòng, nhìn Cung Trĩ.
Cung Trĩ yên tĩnh đứng ở trong một góc vắng vẻ, tự giác che đậy cảm giác tồn tại, giống như một người tàng hình. Nàng thấy Kim Lôi Xương cười, âm thầm đứng dậy đi ra ngoài, chẳng qua trong lúc mở cửa phòng, nàng bắt gặp ánh mắt phức tạp của Thẩm Dĩnh.
"Một bất ngờ."
Thẩm Dĩnh thấy môi Cung Trĩ mấp máy, thầm nói ra những lời này.
Thẩm Dĩnh mím môi, ánh mắt nhìn chăm chú Cung Trĩ chuồn ra ngoài như kẻ trộm. Trong nháy mắt đó, cô cũng rất muốn trộm chạy ra ngoài, giống như những học sinh hư lúc còn đi học, nhưng cô luôn phải kiềm chế chính mình, không để lộ ra một mặt chân thật đó.
"Khụ khụ "
Tiếng ho của Kim Lôi Xương truyền tới. Thẩm Dĩnh quay đầu, thấy ánh mắt của Kim Lôi Xương, cô ngồi nghiêm chỉnh, giống như thời học sinh. Kim Lôi Xương khẽ mỉm cười, gật đầu với cô, lúc này mới lên tiếng.
Thẩm Dĩnh biết, Kim Lôi Xương đã không thèm để ý khi đó mình đột nhiên lật lọng. Cô không có trải qua những giày vò như kiếp trước, thanh danh cũng không bị người giẫm vào bùn lầy. Thầy của cô chỉ cần một cơ hội, là có thể một lần nữa tiếp nhận cô mà không hề có khúc mắc.
Mà mọi thay đổi này, đều là Cung Trĩ mang tới.
Người như vậy, sao có thể làm cô ngừng yêu nàng kia chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook