Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
-
21: Thích
Khi Thẩm Dĩnh đi làm lại, liền chú ý tới ánh mắt của không ít người nhìn mình.
Mỗi khi ánh mắt giao nhau với Thẩm Dĩnh, những người đó lại trốn tránh nhìn đi nơi khác, không dám đối mặt với Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh không quá xa lạ đối với ánh mắt như vậy, hoặc là nói, là vô cùng quen thuộc.
Từ lâu trước kia, mở đầu cơn ác mộng của cô, chính là do ánh mắt như vậy mở màn.
Thẩm Dĩnh trầm ngâm, cô đi ra từ phòng giải khát, lại đi đến một góc ít người.
Một lát sau, mấy người trẻ tuổi vừa nói vừa cười tiến vào phòng giải khát.
Công ty Triều Sinh này tập trung chủ yếu vào khoa học kỹ thuật, có lẽ bởi vì Cung Trĩ - sếp chân chính cũng là người trẻ tuổi, vì vậy cả công ty đều là người trẻ chiếm đa số, tuổi tác trung bình không cao hơn 30 tuổi.
Trong phòng giải khát bày đầy những thứ như cà phê, trà, trà sữa, chỉ mỗi cà phê cũng có đủ loại cà phê hòa tan, cà phê pha thủ công, cà phê kiểu Ý, dụng cụ có thể xếp đầy một cái bàn nhỏ.
Rất nhiều người đều thích ở trong này trộm nói chuyện phiếm.
Bây giờ cũng không ngoại lệ.
Có một giọng cười nam: "Nghe nói trong phòng marketing của các cô có một con chim hoàng yến?"
"Anh nghe được từ đâu? Đừng có mà nói bậy." Lập tức có người phản bác.
Theo đó là những giọng nói khác: "Đừng giả bộ, chứng cứ người ta đều bày ra.
Nhìn xem chiếc xe sang này, không sai chứ."
"Xe này...!Hình như hơi quen mắt."
"Không biết đi, XRM-65, cả thế giới số lượng giới hạn 100 chiếc, rất sang trọng."
"Cái này...không phải chứ?" Giọng nữ trước đó nói chuyện thay Thẩm Dĩnh chần chờ, "Năng lực của cô ấy rất khá, vừa mới bàn cho công ty một dự án."
"Còn trẻ như vậy, mới vừa tốt nghiệp.
Sau lưng không có người ai dám để cho cô ta bàn? Nói không chừng chính là người ở phía trên cố ý đưa cho cô ta đó."
Thẩm Dĩnh cụp mắt, cô im lặng nghe.
Dường như Thẩm Dĩnh có thể làm được mọi thứ, đều là bởi vì sau lưng có người nâng đỡ, cho nên cô không cần cố gắng cái gì.
Cho dù nghe lại một lần nữa, Thẩm Dĩnh vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Cô siết chặt cốc, hít một hơi thật sâu.
Cô không hề hận những người bảo sao hay vậy này, bởi vì...đây chính là bản tính của con người.
Đổi thành bất luận kẻ nào, bọn họ cũng sẽ nảy sinh các loại suy nghĩ chủ quan, đi làm những kẻ lòng dạ hiểm độc ném đá giấu tay kia.
Chẳng qua là, lý trí biết rõ xen lẫn với những cảm xúc bực bội, khiến Thẩm Dĩnh vẫn cảm thấy hết sức khó chịu.
"Ê! Mấy cô mấy cậu, đang nói gì!" Lại có người giẫm giày cao gót đi tới, Thẩm Dĩnh nghe thấy rõ, đây là giọng của giám đốc nhân sự.
Lúc đầu cô vào Triều Sinh là Cung Trĩ mở miệng, nhưng khảo hạch nên có cô cũng không bỏ, cũng từng gặp vị giám đốc này.
Thẩm Dĩnh cười khổ, xem ra có giám đốc này chứng thực, chuyện sau lưng cô có người sợ là phải truyền khắp công ty.
Chẳng qua không biết những người đó biết "kim chủ" của cô là một người phụ nữ thì sẽ lại nghĩ thế nào.
Nghĩ tới đây, Thẩm Dĩnh phát hiện mình không có sợ hãi và khó chịu như kiếp trước, cũng không có nghĩ trước tiên phải kéo ra khoảng cách với "kim chủ".
Là bởi vì mình đã trải qua một lần, cho nên cũng như kim chủ của mình, trở nên Phật hệ?
Nghĩ đến dáng vẻ Cung Trĩ bởi vì thời gian làm việc càng ngày càng dài, lo lắng cho mình hói đầu, lẩm bẩm dưỡng sinh.
Thẩm Dĩnh nhịn cười không được, tâm tình ngược lại thả lỏng.
"Chị Hoàng! Ôi, chúng em chỉ nói chơi một chút thôi." Mấy người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô vội vàng kéo qua giám đốc nhân sự, tiến tới bên cạnh nàng, "Chị phụ trách nhân sự, rõ ràng nhất.
Cái, cái người mới bên phòng marketing, sau lưng rốt cuộc là ai vậy?"
Chị Hoàng nhìn hai bên, chưa kịp trả lời, Thẩm Dĩnh đã không có hứng nghe tiếp.
Dù sao cũng là như vậy, thừa dịp thời gian này, còn không bằng đưa vật trong tay ra ngoài, để cho Trần Thần nhanh chóng biến mất mới tốt.
"Không có gì đừng khua môi múa mép lung tung.
Thẩm Dĩnh là chị tuyển, tư cách và kinh nghiệm của cô ấy quả thực đạt, lúc đi học đã chạy việc theo thầy rồi.
Nhà kinh tế học Kim Lôi Xương đó có biết không? Chính là thầy của cô ấy, rất là coi trọng cô ấy.
Ban đầu còn muốn để cô ấy thi xong liền đi theo mình.
Kết quả đứa nhỏ này số khổ, trong nhà xảy ra chuyện..."
Chị Hoàng ngừng nói, nhìn nét mặt xung quanh, lại cười: "Mấy người các em này, có biết công ty chúng ta lượm được một bảo vật như vậy chị mừng biết bao không.
Chớ nói bậy bạ nữa, lỡ ép người ta đi mất, mười người các em cũng bù không được.
Chị đã bảo người ta đi liên hệ với app kia xóa bài đăng rồi, chuyện này làm cho thanh danh công ty chúng ta thật khó nghe, nghe nói bộ phận pháp lý muốn truy tố người tung tin vịt đó."
Thẩm Dĩnh dừng bước lại, cô nghe chị Hoàng nói những lời này, lời trong lời ngoài đều là nói chuyện thay cô.
Thẩm Dĩnh biết chị Hoàng nói đều là thật, nhưng nếu nói sau lưng không có ai bày mưu đặt kế thì dù có thế nào Thẩm Dĩnh cũng không tin.
Đây là Triều Sinh, sau lưng chị Hoàng, chỉ có Cung Trĩ.
Thẩm Dĩnh chầm chậm rời đi, chuông điện thoại vang lên, tên đầu bên kia điện thoại cô rất quen thuộc, Chu Xảo Xảo.
Đây là bạn tốt của cô, cũng là học trò đắc ý của Kim Lôi Xương.
Các cô đáng lẽ là đồng môn, nhưng bởi vì đủ mọi chuyện, các cô không có trở thành đồng môn.
Mà kiếp trước, Kim Lôi Xương cực kỳ thất vọng về mình, ngay cả đàn chị vốn dĩ giao tình rất tốt này cũng lạnh nhạt với cô, cuối cùng không liên lạc lại nữa.
"Đàn chị." Cô nghe điện thoại, khẽ gọi một tiếng.
"Đàn em." Giọng Chu Xảo Xảo truyền tới, vẫn ôn hòa giống như trước kia, không có đoạn tuyệt như trong trí nhớ.
"...Chị nghe nói qua chuyện của em rồi, phòng pháp lý công ty các em cũng tới tìm chị...chị đưa cho họ thành tích và dự án mà em tham gia.
Chuyện trên mạng chị không biết nhiều, hy vọng những cái này có thể giúp được em."
Cổ họng Thẩm Dĩnh chuyển động, cảm kích, khổ sở, hối hận và hổ thẹn đều cùng nhau xông tới.
"Đàn chị, thật xin lỗi..." Thẩm Dĩnh nghẹn ngào nói, cô không biết là đang nói với đàn chị của hiện tại, hay là đang nói với đàn chị thập phần thất vọng về mình của quá khứ.
"Cái này có gì mà phải xin lỗi.
Chuyện của em..." Chu Xảo Xảo nói đến đây cũng có mấy phần cảm khái, "Con đường của mỗi người có đôi khi là không thể lựa chọn.
Tính thầy ương ngạnh, chị sẽ giúp em giải thích, đừng để cho thầy hiểu lầm."
Thẩm Dĩnh hít mũi một cái đáp lại một tiếng.
Chu Xảo Xảo rất mau cúp điện thoại.
Thẩm Dĩnh liền ngồi chồm hổm xuống, ôm đầu gối, vùi mình vào trong đầu gối, tay cô nắm lấy điện thoại, nắm đến mức vừa chặt vừa đau.
Thẩm Dĩnh cúi đầu, cô mở điện thoại, ánh mắt rơi vào lịch sử nói chuyện với Cung Trĩ.
Hai người họ nói chuyện thật sự là chẳng có gì hay để mà khen, đã mấy ngày đều không có một lời, một câu trước còn là Cung Trĩ gửi: "Khi nào về?"
Đoạn thời gian đó là lúc Thẩm Dĩnh bận rộn chân không chạm đất vì dự án, làm lụng suốt đêm, tin nhắn cũng không trả lời.
Sáng ngày hôm sau lung la lung lay về đến nhà, vừa vặn gặp phải Cung Trĩ muốn ra cửa đi học.
Hai người nói chuyện với nhau mấy câu, cũng bỏ qua chuyện này.
Mà bây giờ...
Thẩm Dĩnh đột nhiên có xúc động muốn hỏi Cung Trĩ cho ra lẽ.
"Là cô à?" Thẩm Dĩnh gõ chữ, trong đầu cô có chút sợ hãi lạ lùng, rất sợ đối phương nhìn thấy lại giễu cợt gì đó, xóa bỏ từng chữ.
Có lẽ gửi lời cảm ơn cũng được, cô tin tưởng Cung Trĩ sẽ hiểu.
Nhưng khi nhìn hai chữ ngắn ngủi đó, Thẩm Dĩnh lại cảm thấy có hơi không quá chính thức.
Xóa xóa giảm giảm nửa ngày, cô không gõ ra được chữ nào, điện thoại rung một cái, dọa Thẩm Dĩnh suýt chút nữa không nắm chắc điện thoại, cô luống cuống vội vàng nắm chặt, lúc này mới nhìn thấy Cung Trĩ gửi tấm hình tới.
Đây là một tấm giấy yêu cầu của luật sư, còn có mấy tấm hình, kèm theo thông tin đăng ký, xác nhận người của nguồn thông tin.
Thẩm Dĩnh im lặng nhìn.
Đầu bên kia điện thoại không có chờ Thẩm Dĩnh trả lời, lại gửi một tin nhắn.
"Chị, em đã nói Trần Thần này không phải là người tốt lành gì.
Chị yên tâm, chuyện này rất nhanh có thể giải quyết."
Tay Thẩm Dĩnh cầm điện thoại chặt hơn.
Đọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook