Quỷ Vương Kén Vợ
-
Chương 7: Thật tiếc, anh không thể hôn em!
Ngủ được một giấc đột nhiên tôi có cảm giác hơi lạnh, tôi nhớ trước lúc đi ngủ tôi để nhiệt độ không quá 25 tại sao lại lạnh vậy. Tôi từ từ mở mắt. Theo ánh sáng mờ hắt ra từ con số trên điều hoà tôi thấy bóng một người đàn ông. Tôi giật mình một chút rồi lấy lại bình tĩnh, không lấy gì làm ngạc nhiên lắm vì tôi biết đó là ai.
Còn ai vào đây được nữa, an ninh khu nhà tôi ở cũng khá tốt không thể có người đột nhập vào được hơn nữa có trộm vào thì hẳn cũng không để tôi yên rồi. Là anh anh ta, tôi hơi nheo mắt vờ theo dõi, anh ta ngồi trên giường cứ vậy mà nhìn tôi. Tôi vẫn giả vờ như mình đang ngủ xem anh ta muốn làm gì. Anh ta chắc cũng sẽ không làm tôi đau, tôi tin điều đó.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, và bàn tay lạnh lẽo đang nhẹ nhàng lướt trên môi tôi, sau đó nán lại trên má và dường như vẫn chưa hài lòng tiếp tục di chuyển xuống cổ. Khi đi qua cổ bàn tay còn lại tiến tới kéo bộ đồ ngủ của tôi ra trực tiếp xâm chiếm tới phần ngực của tôi. Tôi không thể tiếp tục giả vờ dưới sự quấy rối của con quỷ biến thái này nữa liền bật dậy tròn mắt nhìn chằm chằm vào anh ta
“Anh đừng có động chân động tay linh tinh có được không” tôi vừa xấu hổ vừa bực bội nhìn anh ta, dù anh ta cứu tôi ba lần đi nữa nhưng tôi đâu phải loại dễ dãi.
Nhưng anh ta từ chối dứt khoát, "Không thể”
What!! Đây là kiểu thái độ gì
Tôi bất lực và chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh ta. Khuôn mặt của anh ta vẫn chưa rõ ràng. Mắt của tôi dần thích nghi với bóng tối, tôi dụi mắt tìm kiếm công tắc để bật đèn, nhưng khi tôi vừa chạm vào nó đã bị giọng nói của anh ta chặn lại.
“ đừng bật đèn lên, cô không thể nhìn thấy tôi đâu”
Tôi hơi bất mãn. Tôi thấy anh ta nhìn chằm chằm vào tay tôi sau đó Những ngón tay thon dài của anh ta nhanh chóng tóm lấy bàn tay của tôi.Một luồng khí lạnh toát ra bao phủ khắp bàn tay, tôi bất giác rùng mình một cái.
“ Nửa đêm rồi anh đến tìm tôi làm gì” tôi giận dữ quát lên. tôi đã cảm thấy ớn lạnh suốt thời gian tên vô lại này đến.
"Cô không muốn gặp tôi sao?" Anh ta có vẻ không hài lòng với thái độ của tôi.
Tôi tròn mắt. "Tất nhiên rồi."
"Tại sao?" Anh ta nhìn tôi tìm kiếm một câu trả lời. Cảm giác như nếu câu trả lời không vừa ý anh ta có thể nuốt chửng tôi không thương tiếc
"Mặc dù anh là một con ma, nhưng không phải lúc nào cũng có thể động tay động chân với tôi. Tối hôm đó, người chặn tôi trước cổng chung cư và tặng tôi món quà này là anh đúng không?” Tôi vừa nói vừa móc chiếc quan tài nhỏ từ trong cổ áo ra.
Anh ta quấn lấy bàn tay tôi đùa nghịch, tôi nhanh chóng kéo nó ra. Nói về đêm hôm đó, anh ta chạm lên môi và nhớ về nó “ bây giờ tâm trạng tôi rất bất ổn nhưng tiếc là tôi không thể hôn cô”
Tôi bất giác đỏ mặt, người đàn ông này lúc nào cũng không biết kiềm chế dục vọng, tôi kéo cái quan tài trên ngực đưa đến trước mặt anh ta “ cái này trả lại cho anh, tôi không muốn nó”.
Đột nhiên tôi cảm thấy hơi thở của cơ thể mình lạnh hơn nữa. Tôi không thể không run lên, và giọng nói kỳ lạ của anh ấy vang lên trong đầu tôi, "Cô không thích nó à?"
Tôi hơi sợ, nhưng vẫn trả lời thành thật, "Ừ, tôi không thích nó."
"Hừm!" Anh khịt mũi lạnh lùng rồi biến mất.
Anh ấy có giận không? Phải để cho họ cảm thấy một chút kiêu ngạo? Nếu anh ta là một con quỷ hung giữ và tàn bạo, tôi chắc sẽ không có mối quan hệ nào với anh ta. Chỉ là người và quỷ có con đường đi khác nhau. nghĩ về nó, Chúa mới biết rằng tôi dễ dàng chấp nhận anh ta như một con quỷ.
Đêm hôm sau anh ta lại tới, vẫn ngồi đó nhìn tôi nhưng không làm gì cả, khi thấy tôi tỉnh lại anh ta chỉ nói vài lời rồi biến mất.
Tôi quyết định rời khỏi trường và sống trong căn hộ nhỏ của mình. Trước đây tôi vẫn ở kí túc vào các ngày trong tuần và về căn hộ vào những ngày cuối tuần để nghỉ ngơi. Anh ấy nói rằng máu của tôi có thể dễ dàng thu hút những con ma đang thèm muốn và không thích hợp để sống bên ngoài.
Quay trở lại ký túc xá để dọn đồ đi, tôi chạm mặt Tô Yên
"Tiểu Lam, tại sao bạn đột nhiên muốn chuyển đi, bỏ lại một mình tôi vậy." Cô bạn có chút hoảng loạn.
"Không phải vẫn còn một người sao, hay bạn cũng chuyển ra ngoài đi”
Tô Yên sắp khóc, "Ở với tôi một đêm, chỉ một đêm thôi, được không?
Tôi suy nghĩ một chút, một đêm thôi cũng chả sao
“ được rồi” tôi để đồ đạc gọn sang một bên. Lớp học buổi chiều thật nhàm chán. Mặt trời mùa hè khiến mọi người choáng váng, nhưng sự yên tĩnh đã bị phá vỡ bởi một tiếng hét.
"Có chuyện gì vậy?" Toàn bộ lớp học trống rỗng trong giây lát, và tất cả chạy ra ban công để xem sự náo nhiệt
Tôi bị Tô Yên kéo tay chạy thật nhanh nhất có thể. Nhìn xuống từ ban công trên tầng sáu, đó là một cô gái đang nằm bẹp trên mặt đất, những vệt máu đỏ tươi từ từ lan ra
Xung quanh có rất nhiều tiếng la hét, bất chợt tôi nghe thấy tiếng ai đó khóc sau lưng mình “ Mạt Thảo, tại sao bạn lại ngốc thế, chỉ là một người đàn ông thôi mà, bạn xinh đẹp như vậy còn sợ không tìm được bạn trai sao”
Tô Yên thì thầm vào tai tôi: "Cô gái chết là Mạt Thảo ở lớp bên cạnh, người đó..." Cô ấy chỉ vào cô gái đang khóc, "là bạn thân của cô ấy”
Tôi gật gù hiểu rõ sự việc.
Nhà Trường đang đối mặt với khủng hoảng đóng cửa trường do tai nạn. Hiệu trưởng cố gắng che giấu sự thật của những tai nạn này và cho học sinh toàn trường nghỉ học vào ngày mai. Không khí của toàn trường ngột ngạt vô cùng.
Đêm khuya, sương lạnh, đồng hồ trên tường tích tắc chậm rãi, tôi đang đếm số giây như người ta vẫn đếm đàn cừu mỗi đêm với hi vọng sớm có thể đi vào giấc ngủ.
Cánh cửa đang đóng lại đột nhiên mở ra một khe hở, đó là ai? Ai lại đến vào giờ này?
Có ánh sáng trong hành lang của trường, và một tia sáng lọt qua cánh cửa đang mở. Tôi mở mắt ra và hơi bối rối. Cánh cửa không đóng?
Đột nhiên tôi cảm thấy một bàn tay từ chạm trên cổ, dần dần siết chặt, tôi cảm thấy hơi thở của mình bị đình trệ, cổ gần như bị một lực chèn ép, và tôi đột nhiên mở to mắt ra và cuối cùng thấy sự xuất hiện của kẻ giết người.
Anh ấy rất gầy, nét mặt nghiêm túc, có một chút đẹp trai, người này tôi biết, đó là Ngô Tử Khiên, trước đây anh ta đã từng cưa cẩm tôi nhưng bị tôi từ chối, lâu rồi tôi cũng không gặp lại anh ta. Tự nhiên sao anh ta lại có mặt ở đây lại còn trong cái tình trạng muốn tôi chết ngay mới hả dạ thế này.
Tôi cố gắng nắm lấy tay anh ta giật ra với hi vòng thoát khỏi sự áp bức này nhưng tôi không ngờ khi tôi đưa tay lên là một khoảng trống rỗng, và tay anh ấy vẫn nắm chặt vào cổ tôi, không, anh ấy không phải là con người.
Ngay khi tôi gần như hết hơi vì thiếu oxy, đột nhiên, một tia sáng lóe lên trên quan tài trên ngực tôi.Ngô Tử Khiên buông tôi ra và lùi lại vài bước, sau đó ngạc nhiên nhìn tôi.
Không khí dần quay trở lại ngực tôi ho vài tiếng khó nhọc. Tôi quên rằng người đàn ông này là một con ma và hét vào mặt anh ta, Ngô Tử Khiên, anh đang làm gì vậy!"
Anh ta mỉm cười, "Đường Vấn Lam, cô đi với tôi đi,tôi rất cô đơn, tôi thích cô rất nhiều."
Tôi không thể không chửi thề, "Anh đang cô đơn thì liên quan đéo gì đến tôi! Nực cười! Cái chết của Mạt Thảo có phải liên quan đến anh không?”
Giọng nói của Ngô Tử Khiên bùng lên một luồng không khí lạnh lẽo trên miệng thoáng lên một ý cười như khinh bỉ có phần như tự đắc “ người phụ nữ không biết điều đó, lại nhảy lầu tự tử rồi, có vẻ như cô ta thực sự không yêu tôi, đã không yêu tôi thì tôi ăn cô ta”
"Có phải cô ấy nhảy ra khỏi tòa nhà do anh gây ra không?" Tôi chạm vào cổ mình, vết thương vừa nãy đã biến mất lúc nào không hay nhưng nghe những lời của Ngô Tử Khiên khiến tôi cảm thấy hơi ớn lạnh.
"Bây giờ là em." Anh bước lại gần tôi, đưa tay ra để véo cổ tôi.
Còn ai vào đây được nữa, an ninh khu nhà tôi ở cũng khá tốt không thể có người đột nhập vào được hơn nữa có trộm vào thì hẳn cũng không để tôi yên rồi. Là anh anh ta, tôi hơi nheo mắt vờ theo dõi, anh ta ngồi trên giường cứ vậy mà nhìn tôi. Tôi vẫn giả vờ như mình đang ngủ xem anh ta muốn làm gì. Anh ta chắc cũng sẽ không làm tôi đau, tôi tin điều đó.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, và bàn tay lạnh lẽo đang nhẹ nhàng lướt trên môi tôi, sau đó nán lại trên má và dường như vẫn chưa hài lòng tiếp tục di chuyển xuống cổ. Khi đi qua cổ bàn tay còn lại tiến tới kéo bộ đồ ngủ của tôi ra trực tiếp xâm chiếm tới phần ngực của tôi. Tôi không thể tiếp tục giả vờ dưới sự quấy rối của con quỷ biến thái này nữa liền bật dậy tròn mắt nhìn chằm chằm vào anh ta
“Anh đừng có động chân động tay linh tinh có được không” tôi vừa xấu hổ vừa bực bội nhìn anh ta, dù anh ta cứu tôi ba lần đi nữa nhưng tôi đâu phải loại dễ dãi.
Nhưng anh ta từ chối dứt khoát, "Không thể”
What!! Đây là kiểu thái độ gì
Tôi bất lực và chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh ta. Khuôn mặt của anh ta vẫn chưa rõ ràng. Mắt của tôi dần thích nghi với bóng tối, tôi dụi mắt tìm kiếm công tắc để bật đèn, nhưng khi tôi vừa chạm vào nó đã bị giọng nói của anh ta chặn lại.
“ đừng bật đèn lên, cô không thể nhìn thấy tôi đâu”
Tôi hơi bất mãn. Tôi thấy anh ta nhìn chằm chằm vào tay tôi sau đó Những ngón tay thon dài của anh ta nhanh chóng tóm lấy bàn tay của tôi.Một luồng khí lạnh toát ra bao phủ khắp bàn tay, tôi bất giác rùng mình một cái.
“ Nửa đêm rồi anh đến tìm tôi làm gì” tôi giận dữ quát lên. tôi đã cảm thấy ớn lạnh suốt thời gian tên vô lại này đến.
"Cô không muốn gặp tôi sao?" Anh ta có vẻ không hài lòng với thái độ của tôi.
Tôi tròn mắt. "Tất nhiên rồi."
"Tại sao?" Anh ta nhìn tôi tìm kiếm một câu trả lời. Cảm giác như nếu câu trả lời không vừa ý anh ta có thể nuốt chửng tôi không thương tiếc
"Mặc dù anh là một con ma, nhưng không phải lúc nào cũng có thể động tay động chân với tôi. Tối hôm đó, người chặn tôi trước cổng chung cư và tặng tôi món quà này là anh đúng không?” Tôi vừa nói vừa móc chiếc quan tài nhỏ từ trong cổ áo ra.
Anh ta quấn lấy bàn tay tôi đùa nghịch, tôi nhanh chóng kéo nó ra. Nói về đêm hôm đó, anh ta chạm lên môi và nhớ về nó “ bây giờ tâm trạng tôi rất bất ổn nhưng tiếc là tôi không thể hôn cô”
Tôi bất giác đỏ mặt, người đàn ông này lúc nào cũng không biết kiềm chế dục vọng, tôi kéo cái quan tài trên ngực đưa đến trước mặt anh ta “ cái này trả lại cho anh, tôi không muốn nó”.
Đột nhiên tôi cảm thấy hơi thở của cơ thể mình lạnh hơn nữa. Tôi không thể không run lên, và giọng nói kỳ lạ của anh ấy vang lên trong đầu tôi, "Cô không thích nó à?"
Tôi hơi sợ, nhưng vẫn trả lời thành thật, "Ừ, tôi không thích nó."
"Hừm!" Anh khịt mũi lạnh lùng rồi biến mất.
Anh ấy có giận không? Phải để cho họ cảm thấy một chút kiêu ngạo? Nếu anh ta là một con quỷ hung giữ và tàn bạo, tôi chắc sẽ không có mối quan hệ nào với anh ta. Chỉ là người và quỷ có con đường đi khác nhau. nghĩ về nó, Chúa mới biết rằng tôi dễ dàng chấp nhận anh ta như một con quỷ.
Đêm hôm sau anh ta lại tới, vẫn ngồi đó nhìn tôi nhưng không làm gì cả, khi thấy tôi tỉnh lại anh ta chỉ nói vài lời rồi biến mất.
Tôi quyết định rời khỏi trường và sống trong căn hộ nhỏ của mình. Trước đây tôi vẫn ở kí túc vào các ngày trong tuần và về căn hộ vào những ngày cuối tuần để nghỉ ngơi. Anh ấy nói rằng máu của tôi có thể dễ dàng thu hút những con ma đang thèm muốn và không thích hợp để sống bên ngoài.
Quay trở lại ký túc xá để dọn đồ đi, tôi chạm mặt Tô Yên
"Tiểu Lam, tại sao bạn đột nhiên muốn chuyển đi, bỏ lại một mình tôi vậy." Cô bạn có chút hoảng loạn.
"Không phải vẫn còn một người sao, hay bạn cũng chuyển ra ngoài đi”
Tô Yên sắp khóc, "Ở với tôi một đêm, chỉ một đêm thôi, được không?
Tôi suy nghĩ một chút, một đêm thôi cũng chả sao
“ được rồi” tôi để đồ đạc gọn sang một bên. Lớp học buổi chiều thật nhàm chán. Mặt trời mùa hè khiến mọi người choáng váng, nhưng sự yên tĩnh đã bị phá vỡ bởi một tiếng hét.
"Có chuyện gì vậy?" Toàn bộ lớp học trống rỗng trong giây lát, và tất cả chạy ra ban công để xem sự náo nhiệt
Tôi bị Tô Yên kéo tay chạy thật nhanh nhất có thể. Nhìn xuống từ ban công trên tầng sáu, đó là một cô gái đang nằm bẹp trên mặt đất, những vệt máu đỏ tươi từ từ lan ra
Xung quanh có rất nhiều tiếng la hét, bất chợt tôi nghe thấy tiếng ai đó khóc sau lưng mình “ Mạt Thảo, tại sao bạn lại ngốc thế, chỉ là một người đàn ông thôi mà, bạn xinh đẹp như vậy còn sợ không tìm được bạn trai sao”
Tô Yên thì thầm vào tai tôi: "Cô gái chết là Mạt Thảo ở lớp bên cạnh, người đó..." Cô ấy chỉ vào cô gái đang khóc, "là bạn thân của cô ấy”
Tôi gật gù hiểu rõ sự việc.
Nhà Trường đang đối mặt với khủng hoảng đóng cửa trường do tai nạn. Hiệu trưởng cố gắng che giấu sự thật của những tai nạn này và cho học sinh toàn trường nghỉ học vào ngày mai. Không khí của toàn trường ngột ngạt vô cùng.
Đêm khuya, sương lạnh, đồng hồ trên tường tích tắc chậm rãi, tôi đang đếm số giây như người ta vẫn đếm đàn cừu mỗi đêm với hi vọng sớm có thể đi vào giấc ngủ.
Cánh cửa đang đóng lại đột nhiên mở ra một khe hở, đó là ai? Ai lại đến vào giờ này?
Có ánh sáng trong hành lang của trường, và một tia sáng lọt qua cánh cửa đang mở. Tôi mở mắt ra và hơi bối rối. Cánh cửa không đóng?
Đột nhiên tôi cảm thấy một bàn tay từ chạm trên cổ, dần dần siết chặt, tôi cảm thấy hơi thở của mình bị đình trệ, cổ gần như bị một lực chèn ép, và tôi đột nhiên mở to mắt ra và cuối cùng thấy sự xuất hiện của kẻ giết người.
Anh ấy rất gầy, nét mặt nghiêm túc, có một chút đẹp trai, người này tôi biết, đó là Ngô Tử Khiên, trước đây anh ta đã từng cưa cẩm tôi nhưng bị tôi từ chối, lâu rồi tôi cũng không gặp lại anh ta. Tự nhiên sao anh ta lại có mặt ở đây lại còn trong cái tình trạng muốn tôi chết ngay mới hả dạ thế này.
Tôi cố gắng nắm lấy tay anh ta giật ra với hi vòng thoát khỏi sự áp bức này nhưng tôi không ngờ khi tôi đưa tay lên là một khoảng trống rỗng, và tay anh ấy vẫn nắm chặt vào cổ tôi, không, anh ấy không phải là con người.
Ngay khi tôi gần như hết hơi vì thiếu oxy, đột nhiên, một tia sáng lóe lên trên quan tài trên ngực tôi.Ngô Tử Khiên buông tôi ra và lùi lại vài bước, sau đó ngạc nhiên nhìn tôi.
Không khí dần quay trở lại ngực tôi ho vài tiếng khó nhọc. Tôi quên rằng người đàn ông này là một con ma và hét vào mặt anh ta, Ngô Tử Khiên, anh đang làm gì vậy!"
Anh ta mỉm cười, "Đường Vấn Lam, cô đi với tôi đi,tôi rất cô đơn, tôi thích cô rất nhiều."
Tôi không thể không chửi thề, "Anh đang cô đơn thì liên quan đéo gì đến tôi! Nực cười! Cái chết của Mạt Thảo có phải liên quan đến anh không?”
Giọng nói của Ngô Tử Khiên bùng lên một luồng không khí lạnh lẽo trên miệng thoáng lên một ý cười như khinh bỉ có phần như tự đắc “ người phụ nữ không biết điều đó, lại nhảy lầu tự tử rồi, có vẻ như cô ta thực sự không yêu tôi, đã không yêu tôi thì tôi ăn cô ta”
"Có phải cô ấy nhảy ra khỏi tòa nhà do anh gây ra không?" Tôi chạm vào cổ mình, vết thương vừa nãy đã biến mất lúc nào không hay nhưng nghe những lời của Ngô Tử Khiên khiến tôi cảm thấy hơi ớn lạnh.
"Bây giờ là em." Anh bước lại gần tôi, đưa tay ra để véo cổ tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook